Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
Chương 246 Bức tranh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hai chúng tôi giống như đánh bóng bàn, tôi đảm một phát cậu ta tát một cái, Lâm Không bị cả hai bắt nạt, chỉ sau chốc lát mặt đã sưng phủ như con cá nóc. “Anh Siêu, anh đừng như vậy mà tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không nói ông ta sẽ giết tôi." Hắn thật sự không còn cách nào, chỉ đành ngồi in dưới đất khóc lóc cầu xin tha thứ “Nếu tôi không cứu thì cậu đã chết từ lâu rồi. Lâm Khang, cậu nhớ kỹ cho tôi, lần sau sẽ không phải chỉ có hai đấm đơn giản như vậy đầu. Đây là vùng biển quốc tế, tôi có thể cứu cậu, cũng có thể đẩy cậu xuống, trước mặt người khác cậu đã chết từ lâu rồi. Cút ra cho tôi l
Lâm Khang gần như bỏ chuồn đi. “Tôi đã nghĩ anh sẽ giết hàn Nguyệt Mãn Cung nói. "Các người là người trong giang hồ, không tuân thủ pháp luật không có quy củ, tôi thì khác. Chúng tôi là lính không giết từ binh. Giết người là phạm pháp, tôi cho rằng những tranh chấp trong chốn giang hồ của các người cũng là vì công tác phổ biến pháp luật chưa được thực hiện tốt."
Nguyệt Mãn Cung hoàn toàn không cười, khiến tôi lúng túng xấu hổ, cậu ta đúng là chúng biết đũa.
Tôi lấy từ trong túi quân ra một điều thuốc, đáng tiếc là đã bị ướt rồi, chỉ có thể ném xuống biển. Nước biển lúc này yên bình như một chiếc gương, trên trời lấp lánh ánh sao chiếu xuống những sinh vật phù du trôi nổi trên mặt biển, cảnh tượng rực rỡ như một giấc mơ. “Tôi chỉ không ngờ con trai của Kỷ Yên Nhiên và Trương Tuấn lại mềm lòng như vậy "Đừng nói như thế cậu quen biết bố mẹ tôi thể Lúc bố mẹ tôi mất, tôi chỉ mới bảy tuổi, có khi lúc đó cậu vẫn còn là chất lỏng đó." “Người trong giang hồi làm gì có ai không biết?" Nguyệt Mãn Cung trái lại rất nghi ngờ hỏi lại tôi: "Chưa có ai từng nói với anh chuyện bố mẹ anh sao?"
Từ trước tới giờ có tôi chưa từng kể chuyện bố mẹ với tôi, bà ấy hận không thể gạch hai cái tên Trương Tuấn và Kỷ Yên Nhiên ra khỏi từ điển, ảnh chụp bố mẹ tôi bà ấy đều xé bỏ, khi đó internet còn chưa phát triển, không lưu lại tấm ảnh nào cả, bây giờ tôi cũng đã quên mất dáng vẻ bố mẹ mình ra sao rồi. "Thật sự không có, câu nói tôi nghe đi Tôi đáp. “Mẹ anh là con gái lớn nhà họ Kỷ, anh biết chín gia tộc trong giang hồ chúng tôi chứ? Là Doãn Kỷ Nguyệt Quan Tiền Liêu Khương Triệu Cam. Sau khi nhà họ Doãn sa sút, nhà họ Kỷ là gia tộc có tiếng tăm nhất trên giang hồ. Năm ấy mẹ anh tài hoa phong nhã, là người đẹp số một trên giang hồ, người cầu hôn bà ấy đếm không xuể, phần vì vẻ đẹp của bà ấy, phần vì gia sản nhà họ Kỷ Sau không biết vì sao lại ở bên bố anh, tôi nghe người trong nhà nói, năm ấy chuyện này náo động giang hồ, bởi vì bố anh khi đó chẳng có tiếng tăm gì, chỉ là một tên tầm thường xuất thân từ làng chài"
Tôi khâm phục từ tận đáy lòng Tôi không biết những chuyện này, nếu vậy bố tôi thật sự là trâu bò"
Nguyệt Mãn Cung lại cười nói: "Trương sư bá là một người tài "Đúng vậy, Trương sư bá là đồ đệ giới cờ bạc bịp, là sự huynh của sư phụ tôi.”
Nguyệt Mãn Cung nói quá nhiều chuyện tôi chưa từng nghe qua, khiến cho tôi vô cùng sửng sở. Tôi cảm thấy bố mẹ tôi rất lợi hại, nhưng không ngờ bọn họ còn lợi hại hơn tôi tưởng nhiều. “Bố mẹ tôi rốt cuộc đã chết thế nào?” Tôi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Nguyệt Mãn Cung hít sâu một hơi đáp: "Có liên quan tới Núi Vô Tưởng mà anh cất giấu
Bức tranh kia? Từ lúc tôi có được bức tranh kia còn chưa kịp xem, bức tranh đó có điều gì đặc biệt mà lại khiến bố mẹ tôi chết vì nó 2
Tôi quả thực không biết gì về nghệ thuật, nhưng Khương Minh bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại bức tranh này, chắc chắn không phải để xem trên đó là thứ gì, tám mươi phần trăm là vì mẹ tôi, vậy tạo sao ông ta còn muốn hại me của tôi
Tôi khôi phục lại tinh thần nói: “Cậu bợt giở trò mèo này lại đi, đừng có gài tôi nữa, Núi Vô Tưởng không ở chỗ tôi
Nguyệt Mãn Cung vin lan can, nhìn mặt biển nói: "Anh còn nhớ không? Tôi đã nói rồi, bất kỳ ai trong số chúng tôi ở đây đều chỉ muốn lấy được Núi Vô Tưởng chứ không muốn giấu nó đi, chỉ có anh mới đem giấu nó đi, bởi vì anh không biết giá trị thật sự của nó. Từ bốn mươi năm trước sau khi nhà họ Doãn sa sút, tám gia tộc lớn liền tranh đấu, trên giang hồ nơi nơi đều là gió tanh mưa máu. Mãi cho tới hai mươi năm trước một ông lão đức cao vọng trọng đứng ra hòa giải, lập ra hiệp ước đồng minh giữa mọi người trong giang hồ, người trong liên minh không được tranh đấu nội bộ, ai giết đong minh sẽ bị mọi người trừng trị, lúc này mới chấm dứt sự giảng có hỗn loạn duy trí gần hai mươi năm. Nếu có kẻ cực kỳ hung ác, phải được lệnh của mình chủ mới có thể ra tay với bọn họ.
Tôi gật đầu: "Đúng là một ông lão thông thái, nếu không các người vẫn cứ đấu đã nhau, không biết giờ đã thành cai dạng gì. Nhưng ban nãy Liễu Như Thị nhắc tới di thư của ông Cát là sao? Hình như đã hai mươi năm rồi còn chưa chọn được minh chủ?"
Nguyệt Mãn Cung nói: "Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước ông Cát chọn ra minh chủ từ trong tâm gia tộc lớn, nhưng lúc đó ông Cát bệnh nặng, chỉ để lại một bức di thư, mà nội dung di thư chỉ có mẹ anh, người luôn túc trực bên ông ấy biết được. Anh cũng đoán được rồi đó, bức tranh sơn dầu Núi Vô Tưởng chính là di thư năm ấy của ông Cát Hạ
Trị Thiên lúc ấy thiếu một số nợ vay năng lãi, bị rất nhiều người đuổi giết Mẹ cậu về di thư thành Núi Và Tưởng đưa cho han, Hạ Trị Thiên dùng số tiền cuối cùng đem gửi Núi Vô Tướng vào tủ bảo hiểm của một ngân hàng ở New York, cần phải có mống mắt, vân tay, hơn nữa là chìa khóa và chữ ký của hàn mới có thể lấy ra được. Nếu hắn đã chết, di thư này sẽ không thể lấy ra được. Lúc này mấy gia tộc lớn mới bắt tay ra thông báo bảo vệ Khương Minh. Cho nên Hạ Tri Thiên nói mẹ anh đã cứu hắn ta một mạng là vì như thế "
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chuyện như vậy, liền hỏi gặng: "Sau đó thì sao?" “Hạ Trị Thiên không thể chết, thậm chí không ai động vào hàn được. Người duy nhất biết nội dung trong di thư chính là mẹ anh, bà ấy là học trò tâm đắc của ông Cát, đệ tử giỏi của Kim Môn Khương Minh đã có ý đồ xấu, muốn mẹ anh nói di thư chỉ định nhà họ Khương là minh chủ, sau đó giết chết Hạ Tri Thiên, trên giang hồ sẽ chẳng còn ai đi nghị "Móa nó, đúng là chuyện tên biến thái kia sẽ làm." “Sau nhà họ Doãn, nhà họ Kỷ cũng trải qua một vài chuyện nên muốn rút lui, bắt đầu dẫn dần ở ẩn trên núi. Lúc này thực lực của nhà họ Khương và nhà họ Nguyệt đã từng bước trở nên mạnh mẽ. Hai nhà Quan Tiên là đồng minh của nhà họ Nguyệt, còn Liễu Cam lại là đồng minh của nhà họ Khương, Triệu gia trung lập. Tôi nghe sư phụ nói, Khương Minh quả thực từng theo đuổi mẹ anh, nhưng khi đó có quá nhiều người theo đuổi bà ấy, Khương Minh hoàn toàn không có cho đứng. Ông ta biết mẹ anh không dễ nghe theo sự sai khiến, quyết định dùng tai nạn xe đe dọa bố mẹ anh, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại nạn đó mất kiểm soát, người lái xe khi ấy hình như đã uống rượu, không kịp tránh chiếc xe tải lao tới ngay trước mat... Chú ý là của Khương Minh, ông ta là chủ mưu, nhưng người khác cũng có phần "
Nghe Nguyệt Mãn Cung khẳng định về chân tướng sự việc năm ấy, trong lòng tôi trống rỗng, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồng
Nguyệt Mãn Cung võ vai tôi: "Chuyện đã qua lâu rồi, đừng đau lòng quá, Khương Minh sẽ phải trả giá đất
Tôi cười gượng lắc đầu: “Tôi còn tưởng là thủ hận sâu nặng cỡ nào, hóa ra chỉ vi chuyện này. Đám người trên giang hồ các cậu chẳng thiếu cái gì, tại sao còn phải tranh giành minh chủ gì gì chủ Thật nực cười
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hai chúng tôi giống như đánh bóng bàn, tôi đảm một phát cậu ta tát một cái, Lâm Không bị cả hai bắt nạt, chỉ sau chốc lát mặt đã sưng phủ như con cá nóc. “Anh Siêu, anh đừng như vậy mà tôi cũng chẳng còn cách nào khác, tôi không nói ông ta sẽ giết tôi." Hắn thật sự không còn cách nào, chỉ đành ngồi in dưới đất khóc lóc cầu xin tha thứ “Nếu tôi không cứu thì cậu đã chết từ lâu rồi. Lâm Khang, cậu nhớ kỹ cho tôi, lần sau sẽ không phải chỉ có hai đấm đơn giản như vậy đầu. Đây là vùng biển quốc tế, tôi có thể cứu cậu, cũng có thể đẩy cậu xuống, trước mặt người khác cậu đã chết từ lâu rồi. Cút ra cho tôi l
Lâm Khang gần như bỏ chuồn đi. “Tôi đã nghĩ anh sẽ giết hàn Nguyệt Mãn Cung nói. "Các người là người trong giang hồ, không tuân thủ pháp luật không có quy củ, tôi thì khác. Chúng tôi là lính không giết từ binh. Giết người là phạm pháp, tôi cho rằng những tranh chấp trong chốn giang hồ của các người cũng là vì công tác phổ biến pháp luật chưa được thực hiện tốt."
Nguyệt Mãn Cung hoàn toàn không cười, khiến tôi lúng túng xấu hổ, cậu ta đúng là chúng biết đũa.
Tôi lấy từ trong túi quân ra một điều thuốc, đáng tiếc là đã bị ướt rồi, chỉ có thể ném xuống biển. Nước biển lúc này yên bình như một chiếc gương, trên trời lấp lánh ánh sao chiếu xuống những sinh vật phù du trôi nổi trên mặt biển, cảnh tượng rực rỡ như một giấc mơ. “Tôi chỉ không ngờ con trai của Kỷ Yên Nhiên và Trương Tuấn lại mềm lòng như vậy "Đừng nói như thế cậu quen biết bố mẹ tôi thể Lúc bố mẹ tôi mất, tôi chỉ mới bảy tuổi, có khi lúc đó cậu vẫn còn là chất lỏng đó." “Người trong giang hồi làm gì có ai không biết?" Nguyệt Mãn Cung trái lại rất nghi ngờ hỏi lại tôi: "Chưa có ai từng nói với anh chuyện bố mẹ anh sao?"
Từ trước tới giờ có tôi chưa từng kể chuyện bố mẹ với tôi, bà ấy hận không thể gạch hai cái tên Trương Tuấn và Kỷ Yên Nhiên ra khỏi từ điển, ảnh chụp bố mẹ tôi bà ấy đều xé bỏ, khi đó internet còn chưa phát triển, không lưu lại tấm ảnh nào cả, bây giờ tôi cũng đã quên mất dáng vẻ bố mẹ mình ra sao rồi. "Thật sự không có, câu nói tôi nghe đi Tôi đáp. “Mẹ anh là con gái lớn nhà họ Kỷ, anh biết chín gia tộc trong giang hồ chúng tôi chứ? Là Doãn Kỷ Nguyệt Quan Tiền Liêu Khương Triệu Cam. Sau khi nhà họ Doãn sa sút, nhà họ Kỷ là gia tộc có tiếng tăm nhất trên giang hồ. Năm ấy mẹ anh tài hoa phong nhã, là người đẹp số một trên giang hồ, người cầu hôn bà ấy đếm không xuể, phần vì vẻ đẹp của bà ấy, phần vì gia sản nhà họ Kỷ Sau không biết vì sao lại ở bên bố anh, tôi nghe người trong nhà nói, năm ấy chuyện này náo động giang hồ, bởi vì bố anh khi đó chẳng có tiếng tăm gì, chỉ là một tên tầm thường xuất thân từ làng chài"
Tôi khâm phục từ tận đáy lòng Tôi không biết những chuyện này, nếu vậy bố tôi thật sự là trâu bò"
Nguyệt Mãn Cung lại cười nói: "Trương sư bá là một người tài "Đúng vậy, Trương sư bá là đồ đệ giới cờ bạc bịp, là sự huynh của sư phụ tôi.”
Nguyệt Mãn Cung nói quá nhiều chuyện tôi chưa từng nghe qua, khiến cho tôi vô cùng sửng sở. Tôi cảm thấy bố mẹ tôi rất lợi hại, nhưng không ngờ bọn họ còn lợi hại hơn tôi tưởng nhiều. “Bố mẹ tôi rốt cuộc đã chết thế nào?” Tôi hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Nguyệt Mãn Cung hít sâu một hơi đáp: "Có liên quan tới Núi Vô Tưởng mà anh cất giấu
Bức tranh kia? Từ lúc tôi có được bức tranh kia còn chưa kịp xem, bức tranh đó có điều gì đặc biệt mà lại khiến bố mẹ tôi chết vì nó 2
Tôi quả thực không biết gì về nghệ thuật, nhưng Khương Minh bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại bức tranh này, chắc chắn không phải để xem trên đó là thứ gì, tám mươi phần trăm là vì mẹ tôi, vậy tạo sao ông ta còn muốn hại me của tôi
Tôi khôi phục lại tinh thần nói: “Cậu bợt giở trò mèo này lại đi, đừng có gài tôi nữa, Núi Vô Tưởng không ở chỗ tôi
Nguyệt Mãn Cung vin lan can, nhìn mặt biển nói: "Anh còn nhớ không? Tôi đã nói rồi, bất kỳ ai trong số chúng tôi ở đây đều chỉ muốn lấy được Núi Vô Tưởng chứ không muốn giấu nó đi, chỉ có anh mới đem giấu nó đi, bởi vì anh không biết giá trị thật sự của nó. Từ bốn mươi năm trước sau khi nhà họ Doãn sa sút, tám gia tộc lớn liền tranh đấu, trên giang hồ nơi nơi đều là gió tanh mưa máu. Mãi cho tới hai mươi năm trước một ông lão đức cao vọng trọng đứng ra hòa giải, lập ra hiệp ước đồng minh giữa mọi người trong giang hồ, người trong liên minh không được tranh đấu nội bộ, ai giết đong minh sẽ bị mọi người trừng trị, lúc này mới chấm dứt sự giảng có hỗn loạn duy trí gần hai mươi năm. Nếu có kẻ cực kỳ hung ác, phải được lệnh của mình chủ mới có thể ra tay với bọn họ.
Tôi gật đầu: "Đúng là một ông lão thông thái, nếu không các người vẫn cứ đấu đã nhau, không biết giờ đã thành cai dạng gì. Nhưng ban nãy Liễu Như Thị nhắc tới di thư của ông Cát là sao? Hình như đã hai mươi năm rồi còn chưa chọn được minh chủ?"
Nguyệt Mãn Cung nói: "Đúng vậy, hơn hai mươi năm trước ông Cát chọn ra minh chủ từ trong tâm gia tộc lớn, nhưng lúc đó ông Cát bệnh nặng, chỉ để lại một bức di thư, mà nội dung di thư chỉ có mẹ anh, người luôn túc trực bên ông ấy biết được. Anh cũng đoán được rồi đó, bức tranh sơn dầu Núi Vô Tưởng chính là di thư năm ấy của ông Cát Hạ
Trị Thiên lúc ấy thiếu một số nợ vay năng lãi, bị rất nhiều người đuổi giết Mẹ cậu về di thư thành Núi Và Tưởng đưa cho han, Hạ Trị Thiên dùng số tiền cuối cùng đem gửi Núi Vô Tướng vào tủ bảo hiểm của một ngân hàng ở New York, cần phải có mống mắt, vân tay, hơn nữa là chìa khóa và chữ ký của hàn mới có thể lấy ra được. Nếu hắn đã chết, di thư này sẽ không thể lấy ra được. Lúc này mấy gia tộc lớn mới bắt tay ra thông báo bảo vệ Khương Minh. Cho nên Hạ Tri Thiên nói mẹ anh đã cứu hắn ta một mạng là vì như thế "
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ chuyện như vậy, liền hỏi gặng: "Sau đó thì sao?" “Hạ Trị Thiên không thể chết, thậm chí không ai động vào hàn được. Người duy nhất biết nội dung trong di thư chính là mẹ anh, bà ấy là học trò tâm đắc của ông Cát, đệ tử giỏi của Kim Môn Khương Minh đã có ý đồ xấu, muốn mẹ anh nói di thư chỉ định nhà họ Khương là minh chủ, sau đó giết chết Hạ Tri Thiên, trên giang hồ sẽ chẳng còn ai đi nghị "Móa nó, đúng là chuyện tên biến thái kia sẽ làm." “Sau nhà họ Doãn, nhà họ Kỷ cũng trải qua một vài chuyện nên muốn rút lui, bắt đầu dẫn dần ở ẩn trên núi. Lúc này thực lực của nhà họ Khương và nhà họ Nguyệt đã từng bước trở nên mạnh mẽ. Hai nhà Quan Tiên là đồng minh của nhà họ Nguyệt, còn Liễu Cam lại là đồng minh của nhà họ Khương, Triệu gia trung lập. Tôi nghe sư phụ nói, Khương Minh quả thực từng theo đuổi mẹ anh, nhưng khi đó có quá nhiều người theo đuổi bà ấy, Khương Minh hoàn toàn không có cho đứng. Ông ta biết mẹ anh không dễ nghe theo sự sai khiến, quyết định dùng tai nạn xe đe dọa bố mẹ anh, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại nạn đó mất kiểm soát, người lái xe khi ấy hình như đã uống rượu, không kịp tránh chiếc xe tải lao tới ngay trước mat... Chú ý là của Khương Minh, ông ta là chủ mưu, nhưng người khác cũng có phần "
Nghe Nguyệt Mãn Cung khẳng định về chân tướng sự việc năm ấy, trong lòng tôi trống rỗng, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồng
Nguyệt Mãn Cung võ vai tôi: "Chuyện đã qua lâu rồi, đừng đau lòng quá, Khương Minh sẽ phải trả giá đất
Tôi cười gượng lắc đầu: “Tôi còn tưởng là thủ hận sâu nặng cỡ nào, hóa ra chỉ vi chuyện này. Đám người trên giang hồ các cậu chẳng thiếu cái gì, tại sao còn phải tranh giành minh chủ gì gì chủ Thật nực cười
Bình luận facebook