Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-248
Chương 248 Hỳ hạn chết
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sac mặt Hạ Trị Thiên tối sầm lại, những phần tử muối đã kết tinh thành màu trắng trên bộ âu phục của hắn ta, trên gương mặt mập mạp cũng toàn là muối
Tôi lại nói: “Lên đây, trước khi đánh chết ông, tôi cho ông uống ngụm nước.
Những lời này khiến Hạ Trị Thiên động lòng, hạn cầm lấy mái chèo tôi thả xuống, mấy người chúng tôi cũng ra sức kéo hắn ta lên.
Hạ Trì Thiên thậm chí còn chưa kịp bò dậy từ dưới đất đã bị đám người ủa lên vây quanh đấm đá một hồi.
Chúng tôi không ngăn họ, bởi chính tôi cũng muốn đánh hắn.
Cứ như vậy hết lớp này đến lớp khác đánh hàn, mọi người ăn ý lạ thường, không đánh chết Hạ Tri Thiên mà cố ý khuếch đại nỗi đau mà hạn phải chịu
Cuối cùng, nếu không phải chúng tôi đem Hạ Trị Thiên lên phòng họp nhỏ, không biết chừng những người trong giang hồ này đã cướp hạn về.
Cả người Hạ Trị Thiên không còn chỗ nào lành lặn, nhất là gương mặt của hãn đã bị móng tay phụ nữ và những quả đấm của đám đàn ông tàn phá đến nổi hoàn toàn biến dạng, tóc cũng bị giật rớt mấy mảng.
Nhưng dường như hàn không để ý lắm, híp đôi mắt bị đánh sưng vù lại, nói với tôi: “Nước."
Tôi lấy một ra một bình nước, hắn đang ở trạng thái hấp hối nháy mắt như sống lại, từ dưới đất nhảy dựng lên muốn cướp lấy nước. “Cho tôi nước, cậu đã nói sẽ cho tôi nước." Hạ Trị Thiên cầu xin, “Có thể cho ông nước, nhưng ông phải trả lời chúng tôi mấy câu hỏi. Ông làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Tôi hỏi: “Chúng tôi có thù oán gì với ông chứ?
Mặt Hạ Trì Thiên đảo qua chúng tôi một lượt, ánh mắt vô cùng ác độc. "Cảm giác sắp chết thế nào hả? Có thích không? Khương Minh?" Hạ Trí Thiên bằng nhiên cưới gần hỏi.
Ánh mắt mọi người đều dồn về Khương Minh, Khương Minh cau mày, nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ cũng không hiểu Hạ Trị Thiên đang nói cái gì.
Hạ Tri Thiên khó khăn giãy giụa bò lên từ dưới đất. “Các người hỏi tại sao tôi muốn giết các người à, các người không đáng chết sao? Sau khi Kỷ Yên Nhiên đi, các người sống tạm bợ bao nhiêu năm hả, đảm giết người các người đều nên xuống Địa Ngục, các người không chết thì ai chết chủ?"
Mọi người đều xôn xao, không thể tin được Hạ Trị Thiên lại nói ra những lời này.
Tôi cũng vô cùng kinh ngạc, hạn làm thế vì mẹ tôi? Hàn từng nói chịu ơn mẹ tôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được việc hàn làm ngày hôm nay hóa ra là muốn báo thù thay mẹ tôi.
Hạ Trị Thiên lại nói tiếp: "Khương Minh, Cam Tuyên, Liễu Như Thị, còn có cả Nguyệt Mãn Cung, Tiên Tiểu Thiến. Các người đều đáng chết như nhau, tất cả các người đều là hung thủ giết người Một trăm bốn mươi bảy hộ nhà họ Doãn chúng tôi đều bị các người giết sạch, giết người cũng bỏ đi, đến đứa trẻ con các người cũng không buông tha. Em họ Tiểu Bảo của tôi mới mấy tuổi chứ, đảm cầm thủ các người cũng không tha cho nó, chẳng lẽ các người không đáng chết sao?"
Tôi không khỏi giật mình, bởi vì hạn nhạc tới nhà họ Doãn. Nguyệt Mãn Cung chỉ nói với tôi nhà họ Doãn sa sút, không nói nhà họ Doãn bị tiêu diệt
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng họp yên tĩnh tới đáng sợ, chỉ có tiếng cười kinh dị của mình Hạ Tri Thiên quanh quẩn.
Mặc dù Hạ Tri Thiên đang bị trói, nhưng lúc này dường như người bị trói không phải hàn, mà là những người trong giang hồ đang ở tại đây.
Tôi hít vào một hơi: “Ông không phải họ Hạ sao? Ông họ Doãn à?"
Hạ Tri Thiên quát to: "Không mang họ Hạ tôi có thể sống đến giờ này sao? Bốn mươi năm trước, chỉ cần mang họ Doãn, cho dù nam hay nữ giả hay trẻ, các người hoặc bậc cha chủ các người cũng giết hết, cho dù là đối mặt với đứa trẻ tay không tác sát cũng không bỏ qua, các người không đáng chết a?"
Nhắc tới chuyên bốn mươi năm trước, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều lũng túng, xem ra chính bọn họ cũng biết có gì đó nhơ bản, rốt cuộc bốn mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn về mặt khó hiểu của Nguyệt Mãn Cung, có lẽ cậu ta cũng không biết.
Lúc này Quan Lãng nói: "Cho dù chuyện bốn mươi năm trước làm hơi quá tay một chút, nhưng cũng đã là chuyện của bốn mươi năm trước rồi Hơn nữa, giang hồ hảo hán lúc ấy cũng chỉ hành hiệp trượng nghĩa. Nhà họ Doãn các người giết người lau máu mà sống, người bị các người tiêu diệt còn ít sao, chẳng lẽ dưới tay họ Doàn không có oan hồn nào sao? Hạ Trị Thiên, ông đừng mang chuyện quá khứ ra tô son trất phấn cho mình nữa. Oan có đầu, nợ có chủ, không phải nhà họ Doãn các người làm bay sẽ không có thảm án đang sau. Bây giờ ông kêu oan, vậy còn những người chết oan dưới tay các người thì sao?” "Đúng vậy, là nhà họ Doãn các người quả đáng trước, mấy gia tộc lớn mới bắt tay hành động, nếu không không biết giang hồ còn bị nhà họ Doàn các người tàn hại bao lâu nữa!"
Tôi nhìn qua độ tuổi của mọi người, Quan Lãng này cũng chỉ chừng hơn năm mươi tuổi, chỉ hơn Hạ Trị Thiên vài tuổi, thời điểm thảm án xảy ra bốn mươi năm trước, chi e ông ta còn là đứa trẻ con thò lò mũi xanh.
Con mắt Hạ Trị Thiên đỏ quạch, ông ta hỏi lại. "Phải, nhà họ Doãn chúng tôi tôi ác tày trời, trời đất không dung. Nhưng em họ mười hai tuổi của tôi đã làm sai cai gì? Đừng nói là giết người, một con gà nó cũng chưa từng giết Các người đã làm gì với nó hả? Lúc ấy tôi và nó đều bị vậy trong ngõ hẻm Sòi Diệp phía Nam thành phố Thông, tôi còn nhớ rất rõ lúc đó là năm mới, vụn pháo giấy màu đỏ rơi đầy trong con ngõ hẻm, tầm gia tộc lớn các người, Liễu Lương Khai họ Liễu, Tiền Bất Mộng họ Tiên, còn có Quan Sở Hùng dẫn theo hai mươi mấy người bao vây hai đứa trẻ chúng tôi. Tôi leo lên tường kéo Tiểu Bảo nhưng nó không leo lên được, chính Quan Sở Hùng một đạo chặt đứt một chân của Tiểu Bảo, máu bắn tung tóe lên mặt tôi, tôi mãi mãi không quên được ngày đó, Tiểu Bảo hết đến xé gần xé phổi gọi tôi cứu nó. Tôi liều mạng kéo, tôi hận không thể đối mạng mình cho nó nhưng lúc sap kéo được Tiểu Bảo lên thì nó không cử động nữa. Một con dao gầm dài như bàn tay đảm vào gãy xuyên qua cổ họng nó. Liễu Như Thị, bà biết
Liêu Diệp Đạo của nhà họ Liễu chứ, tôi còn thắc mắc tại sao Tiểu Bảo không kêu đau, kiên cường như vậy, tôi nhất định phải cứu em tôi, nhưng hóa ra nó đã không kêu được nữa. Nó đã giết ai chưa, đã làm ai bị thương chưa? Oan có đầu, nợ có chủ, Tiểu Bảo gây thù với ai, tôi gầy thù oán với ai hả?"
Ban đầu Nguyệt Mãn Cung cau mày, nhưng lúc này khuôn mặt cậu ta đây khiếp sợ. Tôi bị những lời nói của Hạ Trí Thiên làm cho rét run cả người, nếu không đến mức cầm thủ cũng không thể làm ra những việc ông ta nói.
Liễu Như Thị bị hỏi tới đỏ mặt tía tai, già mồm át lẽ phải nói: “Những chuyện này liên quan gì tới chúng tôi chứ? Tôi cũng không giết em họ của ông, chúng tôi ở đây đều chưa từng làm gì nhà họ Doãn cả, ông nói những chuyện này với chúng tôi có ích lợi gì chứ
Hạ Trí Thiên cười ha ha: "Thạt không có liên quan gì tới các người sao? Liễu Như Thị, các người muốn có được đi thư trong Núi Vô Tưởng, không phải là muốn vị trí mình chủ à. ông Cát đã quyết định minh chủ từ lâu, các người dù có cướp được Núi Võ Tưởng cũng không thể thay đổi được nội dung bên trong, vậy tại sao còn muốn cướp nó? Tất cả các người đều không phải người tốt, còn diện cái gì nữa."
Hạ Tri Thiên đã hỏi chuyện tôi muốn biết nhất.
Quan Lãng nói: "Đừng lấy bụng tiểu nhân của ông đó lòng quân tử. Giang hồ liên minh lâu như vậy, vị trí minh chủ vẫn còn đang bỏ trống, chúng tôi muốn lấy Núi Vô Tưởng đều vì muốn nhanh chóng có được nó, tìm ra gia tộc làm minh chủ. “Đúng vậy, lòng dạ ông đen tối, đừng có vu oan cho chúng tôi "Đúng đó, chúng ta đều là người của chính phái, ít ra cũng chính trực hơn nhà họ Doãn các người. Liên Hợp Quốc còn có Tổng Bí thư, có minh chủ, nhiều chuyện trên giang hồ cũng phải có người chủ trì lẽ phải " “Hạ Trị Thiên, trước hết ông đừng có lảng sang chuyện khác, lần này ông lừa chúng tôi ra biển, muốn hại chết chúng tôi, chuyện này chúng tôi còn chưa tỉnh số với ông đó!
Hạ Trị Thiên cười nói. "Năm ấy ông Cát trăn trổi lại, người trong giang hồ không thể làm hại nhau, nếu không những người còn lại sẽ cùng tiêu diệt. Đám người không bằng chó lợn các người, diễn nhiều năm như vậy đã không diễn nổi nữa, rốt cuộc đã muốn lật lọng rồi phải không?" “Chờ chúng ta tìm được Nui Vô Tưởng, đưa mình chủ theo lời trăn trối của ông Cát lên, sẽ là hạn chết của ông."
Hạ Trị Thiên nói: "Vậy đơn giản thôi, không cần mất công làm gì, Núi Vô Tưởng năm trong tay tôi nhiều năm như thế, tôi đã xem qua di thư rồi, chỉ bằng để tôi trực tiếp nói cho các người biết ai là minh chủ." “Câm miệng!"
Hạ Trị Thiên đang muốn nói, Liễu Như Thị mặt đỏ như tôm luộc, xông lên tầm một phát vào cảm Hạ Tri Thiên, không cho ông ta nói.
Xương hàm Hạ Tri Thiên bị bóp kêu lên răng rắc, nhưng dường như ông ta không sợ đau mà còn cười ha hả.
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sac mặt Hạ Trị Thiên tối sầm lại, những phần tử muối đã kết tinh thành màu trắng trên bộ âu phục của hắn ta, trên gương mặt mập mạp cũng toàn là muối
Tôi lại nói: “Lên đây, trước khi đánh chết ông, tôi cho ông uống ngụm nước.
Những lời này khiến Hạ Trị Thiên động lòng, hạn cầm lấy mái chèo tôi thả xuống, mấy người chúng tôi cũng ra sức kéo hắn ta lên.
Hạ Trì Thiên thậm chí còn chưa kịp bò dậy từ dưới đất đã bị đám người ủa lên vây quanh đấm đá một hồi.
Chúng tôi không ngăn họ, bởi chính tôi cũng muốn đánh hắn.
Cứ như vậy hết lớp này đến lớp khác đánh hàn, mọi người ăn ý lạ thường, không đánh chết Hạ Tri Thiên mà cố ý khuếch đại nỗi đau mà hạn phải chịu
Cuối cùng, nếu không phải chúng tôi đem Hạ Trị Thiên lên phòng họp nhỏ, không biết chừng những người trong giang hồ này đã cướp hạn về.
Cả người Hạ Trị Thiên không còn chỗ nào lành lặn, nhất là gương mặt của hãn đã bị móng tay phụ nữ và những quả đấm của đám đàn ông tàn phá đến nổi hoàn toàn biến dạng, tóc cũng bị giật rớt mấy mảng.
Nhưng dường như hàn không để ý lắm, híp đôi mắt bị đánh sưng vù lại, nói với tôi: “Nước."
Tôi lấy một ra một bình nước, hắn đang ở trạng thái hấp hối nháy mắt như sống lại, từ dưới đất nhảy dựng lên muốn cướp lấy nước. “Cho tôi nước, cậu đã nói sẽ cho tôi nước." Hạ Trị Thiên cầu xin, “Có thể cho ông nước, nhưng ông phải trả lời chúng tôi mấy câu hỏi. Ông làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?” Tôi hỏi: “Chúng tôi có thù oán gì với ông chứ?
Mặt Hạ Trì Thiên đảo qua chúng tôi một lượt, ánh mắt vô cùng ác độc. "Cảm giác sắp chết thế nào hả? Có thích không? Khương Minh?" Hạ Trí Thiên bằng nhiên cưới gần hỏi.
Ánh mắt mọi người đều dồn về Khương Minh, Khương Minh cau mày, nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ cũng không hiểu Hạ Trị Thiên đang nói cái gì.
Hạ Tri Thiên khó khăn giãy giụa bò lên từ dưới đất. “Các người hỏi tại sao tôi muốn giết các người à, các người không đáng chết sao? Sau khi Kỷ Yên Nhiên đi, các người sống tạm bợ bao nhiêu năm hả, đảm giết người các người đều nên xuống Địa Ngục, các người không chết thì ai chết chủ?"
Mọi người đều xôn xao, không thể tin được Hạ Trị Thiên lại nói ra những lời này.
Tôi cũng vô cùng kinh ngạc, hạn làm thế vì mẹ tôi? Hàn từng nói chịu ơn mẹ tôi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được việc hàn làm ngày hôm nay hóa ra là muốn báo thù thay mẹ tôi.
Hạ Trị Thiên lại nói tiếp: "Khương Minh, Cam Tuyên, Liễu Như Thị, còn có cả Nguyệt Mãn Cung, Tiên Tiểu Thiến. Các người đều đáng chết như nhau, tất cả các người đều là hung thủ giết người Một trăm bốn mươi bảy hộ nhà họ Doãn chúng tôi đều bị các người giết sạch, giết người cũng bỏ đi, đến đứa trẻ con các người cũng không buông tha. Em họ Tiểu Bảo của tôi mới mấy tuổi chứ, đảm cầm thủ các người cũng không tha cho nó, chẳng lẽ các người không đáng chết sao?"
Tôi không khỏi giật mình, bởi vì hạn nhạc tới nhà họ Doãn. Nguyệt Mãn Cung chỉ nói với tôi nhà họ Doãn sa sút, không nói nhà họ Doãn bị tiêu diệt
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng họp yên tĩnh tới đáng sợ, chỉ có tiếng cười kinh dị của mình Hạ Tri Thiên quanh quẩn.
Mặc dù Hạ Tri Thiên đang bị trói, nhưng lúc này dường như người bị trói không phải hàn, mà là những người trong giang hồ đang ở tại đây.
Tôi hít vào một hơi: “Ông không phải họ Hạ sao? Ông họ Doãn à?"
Hạ Tri Thiên quát to: "Không mang họ Hạ tôi có thể sống đến giờ này sao? Bốn mươi năm trước, chỉ cần mang họ Doãn, cho dù nam hay nữ giả hay trẻ, các người hoặc bậc cha chủ các người cũng giết hết, cho dù là đối mặt với đứa trẻ tay không tác sát cũng không bỏ qua, các người không đáng chết a?"
Nhắc tới chuyên bốn mươi năm trước, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều lũng túng, xem ra chính bọn họ cũng biết có gì đó nhơ bản, rốt cuộc bốn mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn về mặt khó hiểu của Nguyệt Mãn Cung, có lẽ cậu ta cũng không biết.
Lúc này Quan Lãng nói: "Cho dù chuyện bốn mươi năm trước làm hơi quá tay một chút, nhưng cũng đã là chuyện của bốn mươi năm trước rồi Hơn nữa, giang hồ hảo hán lúc ấy cũng chỉ hành hiệp trượng nghĩa. Nhà họ Doãn các người giết người lau máu mà sống, người bị các người tiêu diệt còn ít sao, chẳng lẽ dưới tay họ Doàn không có oan hồn nào sao? Hạ Trị Thiên, ông đừng mang chuyện quá khứ ra tô son trất phấn cho mình nữa. Oan có đầu, nợ có chủ, không phải nhà họ Doãn các người làm bay sẽ không có thảm án đang sau. Bây giờ ông kêu oan, vậy còn những người chết oan dưới tay các người thì sao?” "Đúng vậy, là nhà họ Doãn các người quả đáng trước, mấy gia tộc lớn mới bắt tay hành động, nếu không không biết giang hồ còn bị nhà họ Doàn các người tàn hại bao lâu nữa!"
Tôi nhìn qua độ tuổi của mọi người, Quan Lãng này cũng chỉ chừng hơn năm mươi tuổi, chỉ hơn Hạ Trị Thiên vài tuổi, thời điểm thảm án xảy ra bốn mươi năm trước, chi e ông ta còn là đứa trẻ con thò lò mũi xanh.
Con mắt Hạ Trị Thiên đỏ quạch, ông ta hỏi lại. "Phải, nhà họ Doãn chúng tôi tôi ác tày trời, trời đất không dung. Nhưng em họ mười hai tuổi của tôi đã làm sai cai gì? Đừng nói là giết người, một con gà nó cũng chưa từng giết Các người đã làm gì với nó hả? Lúc ấy tôi và nó đều bị vậy trong ngõ hẻm Sòi Diệp phía Nam thành phố Thông, tôi còn nhớ rất rõ lúc đó là năm mới, vụn pháo giấy màu đỏ rơi đầy trong con ngõ hẻm, tầm gia tộc lớn các người, Liễu Lương Khai họ Liễu, Tiền Bất Mộng họ Tiên, còn có Quan Sở Hùng dẫn theo hai mươi mấy người bao vây hai đứa trẻ chúng tôi. Tôi leo lên tường kéo Tiểu Bảo nhưng nó không leo lên được, chính Quan Sở Hùng một đạo chặt đứt một chân của Tiểu Bảo, máu bắn tung tóe lên mặt tôi, tôi mãi mãi không quên được ngày đó, Tiểu Bảo hết đến xé gần xé phổi gọi tôi cứu nó. Tôi liều mạng kéo, tôi hận không thể đối mạng mình cho nó nhưng lúc sap kéo được Tiểu Bảo lên thì nó không cử động nữa. Một con dao gầm dài như bàn tay đảm vào gãy xuyên qua cổ họng nó. Liễu Như Thị, bà biết
Liêu Diệp Đạo của nhà họ Liễu chứ, tôi còn thắc mắc tại sao Tiểu Bảo không kêu đau, kiên cường như vậy, tôi nhất định phải cứu em tôi, nhưng hóa ra nó đã không kêu được nữa. Nó đã giết ai chưa, đã làm ai bị thương chưa? Oan có đầu, nợ có chủ, Tiểu Bảo gây thù với ai, tôi gầy thù oán với ai hả?"
Ban đầu Nguyệt Mãn Cung cau mày, nhưng lúc này khuôn mặt cậu ta đây khiếp sợ. Tôi bị những lời nói của Hạ Trí Thiên làm cho rét run cả người, nếu không đến mức cầm thủ cũng không thể làm ra những việc ông ta nói.
Liễu Như Thị bị hỏi tới đỏ mặt tía tai, già mồm át lẽ phải nói: “Những chuyện này liên quan gì tới chúng tôi chứ? Tôi cũng không giết em họ của ông, chúng tôi ở đây đều chưa từng làm gì nhà họ Doãn cả, ông nói những chuyện này với chúng tôi có ích lợi gì chứ
Hạ Trí Thiên cười ha ha: "Thạt không có liên quan gì tới các người sao? Liễu Như Thị, các người muốn có được đi thư trong Núi Vô Tưởng, không phải là muốn vị trí mình chủ à. ông Cát đã quyết định minh chủ từ lâu, các người dù có cướp được Núi Võ Tưởng cũng không thể thay đổi được nội dung bên trong, vậy tại sao còn muốn cướp nó? Tất cả các người đều không phải người tốt, còn diện cái gì nữa."
Hạ Tri Thiên đã hỏi chuyện tôi muốn biết nhất.
Quan Lãng nói: "Đừng lấy bụng tiểu nhân của ông đó lòng quân tử. Giang hồ liên minh lâu như vậy, vị trí minh chủ vẫn còn đang bỏ trống, chúng tôi muốn lấy Núi Vô Tưởng đều vì muốn nhanh chóng có được nó, tìm ra gia tộc làm minh chủ. “Đúng vậy, lòng dạ ông đen tối, đừng có vu oan cho chúng tôi "Đúng đó, chúng ta đều là người của chính phái, ít ra cũng chính trực hơn nhà họ Doãn các người. Liên Hợp Quốc còn có Tổng Bí thư, có minh chủ, nhiều chuyện trên giang hồ cũng phải có người chủ trì lẽ phải " “Hạ Trị Thiên, trước hết ông đừng có lảng sang chuyện khác, lần này ông lừa chúng tôi ra biển, muốn hại chết chúng tôi, chuyện này chúng tôi còn chưa tỉnh số với ông đó!
Hạ Trị Thiên cười nói. "Năm ấy ông Cát trăn trổi lại, người trong giang hồ không thể làm hại nhau, nếu không những người còn lại sẽ cùng tiêu diệt. Đám người không bằng chó lợn các người, diễn nhiều năm như vậy đã không diễn nổi nữa, rốt cuộc đã muốn lật lọng rồi phải không?" “Chờ chúng ta tìm được Nui Vô Tưởng, đưa mình chủ theo lời trăn trối của ông Cát lên, sẽ là hạn chết của ông."
Hạ Trị Thiên nói: "Vậy đơn giản thôi, không cần mất công làm gì, Núi Vô Tưởng năm trong tay tôi nhiều năm như thế, tôi đã xem qua di thư rồi, chỉ bằng để tôi trực tiếp nói cho các người biết ai là minh chủ." “Câm miệng!"
Hạ Trị Thiên đang muốn nói, Liễu Như Thị mặt đỏ như tôm luộc, xông lên tầm một phát vào cảm Hạ Tri Thiên, không cho ông ta nói.
Xương hàm Hạ Tri Thiên bị bóp kêu lên răng rắc, nhưng dường như ông ta không sợ đau mà còn cười ha hả.