Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Trả giá
“Anh, anh nói thật sao?" Lâm Phương bán tín bán nghi hỏi tôi, "Vậy tiếp theo anh định làm thế nào."
Tôi đỗ xe vào bãi đỗ xe sau đó nhân vài phút trước khi xuống xe tôi bèn uể oải vươn vai một cái rồi nói: “Muốn nuôi được em đương nhiên là phải tìm một công việc trước rồi."
Lâm Phương cúi mặt xuống: "Xin lỗi nhé Trương Siêu, nếu lúc trước không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện này. Nhưng bây giờ anh tìm việc ở đâu đây, ở thành phố Thông bây giờ không dễ tìm việc đâu."
"Yên tâm đi, sẽ có việc làm thôi."
Lâm Phương không thể hiểu độ tự tin của tôi vì cô ấy không biết thân phận thật sự của tôi. Điều này cũng không thể trách cô ấy được mà ngược lại cô ấy yêu tôi trong tình hình như hiện tại khiến trái tim tôi càng thêm ấm áp và càng khiến tôi quyết tâm đối xử tốt với cô ấy hơn.
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Phương gọi mấy người bạn cũ của tôi đến trong đó có Hạ Cát Hoài, tôi thật không ngờ Lâm Phương cũng để ý đến cuộc sống của tôi như thế.
"Trương Siêu à cậu có bản lĩnh thật đấy đến nữ thần Lâm Phương mà cũng tán được, ly rượu này cậu nhất định phải uống đấy”. Hạ Cát Hoài rót rượu vào ly tôi rồi nói.
Chúng tôi ở trong quân đội nên lòng gan dạ và tửu lượng đã được rèn luyện từ lâu rồi nhưng mà tôi cũng không địch nổi tất cả bọn họ. Uống xong ly này tôi bèn xin phép đi tiểu rồi trốn một lát.
Vừa đi ra khỏi phòng ăn thì Lâm Phương cũng đi theo tôi.
"Anh sao thế, có tâm sự à." Lâm Phương hỏi.
Tôi ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Có em ở bên thì anh còn có tâm sự gì nữa chứ."
"Em còn tưởng anh còn lo lắng chuyện nhà Trần Ngọc Châu cơ. Lần này cậu ta sợ thật rồi chắc là tạm thời sẽ không giở thủ đoạn gì với chúng ta đâu.”
Tôi lắc đầu rồi nói: "Anh chỉ thấy lạ là sao Tiêu Tiêu không đến."
Sở Tiêu Tiêu đã giúp tôi chuyện lớn như vậy và tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy. Cô ấy là người cũng trải qua mọi chuyện với tôi và cũng là bạn thân của Lâm Phương mà lại không xuất hiện ở đây.
Lâm Phương tránh ánh mắt sang chỗ khác rồi nói: Tiêu Tiêu nói là cô ấy làm bố cô ấy giận nên sau này không muốn gặp chúng ta nữa."
Biểu cảm này của Lâm Phương rõ ràng là đang trốn tránh. Nhưng mà tôi không lật tẩy cô ấy và tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại nói dối chuyện này.
Cô ấy đã không muốn nói thì bây giờ tôi hỏi cũng sẽ không hỏi được, chi bằng tôi trực tiếp đi hỏi Sở Tiêu Tiêu.
Cho dù Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi thì tôi cũng phải nói lời cảm ơn cô ấy.
“Ha ha ha, nhị đệ à không ngờ lại gặp cậu ở đây!” Tôi và Lâm Phương đang nói chuyện thì tôi nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ đầu kia hàng lang.
Chỉ nhìn thấy một anh chàng rất cao to có một bím tóc đuôi sam phía sau và ăn mắt theo phong cách Hip-hop đang phấn khích đi về phía tôi.
“Anh Cừu!"
"Trương nhị đệ!"
Tôi không ngờ lại gặp được Cừu Lão Cầu ở đây, đây chính là người anh hùng mà tôi gặp được trong trại giam và vô tình có duyên với tôi.
Người đi sau Cừu Lão Cầu không hiểu nên bèn hỏi tôi là ai.
"Mọi người gọi anh hai đi! Cậu ấy là Trương Siêu và chính là người mấy hôm trước làm cho Trần Ngọc Châu tè ra cả quần trên tòa án đấy! Nhị đệ đúng là lợi hại, không dùng nắm đấm mà cũng xử lí được loại người đó."
Mấy người này đều lăn lộn với Cửu Lão Cầu nên vừa nghe câu này liên rất kích động, sau đó có một người đi lên bắt tay là gọi tôi là anh hai khiến Lâm Phương ngây người ra.
“Anh Cửu, tôi còn chưa giới thiệu với anh đây là bạn gái tôi, tên là Lâm Phương."
"Em dâu xinh quá đúng là tiểu thư khuê các, Trương Siêu cậu có phúc thật đấy tim vợ mà cũng tìm được người xinh thế!”
Đám người lưu manh côn đồ này lúc này đối mặt với Lâm Phương lại dùng những từ ngữ khách sáo khen Lâm Phương khiến Lâm Phương cảm thấy rất ngại ngùng mặt cô ấy đều đỏ ứng lên, vừa ngại ngừng vừa hào hứng và nhìn tôi một cách rất sùng bái.
"Cừu Lão Cầu, hôm nay anh cũng đến đây à?" Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng có một giọng nói truyền đến.
Tôi quay đầu lai nhịn thì thấy một chàng trai độ mũ lưỡi trai đứng sau lưng tôi,
anh ta khinh thường nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt:"Xì, anh hai ư?"
Cừu Lão Cầu đẩy vai hắn một cái, tuy người thanh niên này rất gầy nhưng lại không hề bị ngã mà vẫn đứng rất vững khiến tôi có chút sững sờ.
Bởi vì tôi cũng là người học võ và cũng học kĩ thuật đọ sức trong quân ngũ nhưng kĩ thuật như hồi nãy thì tôi chưa hề được học.
Hơn nữa cơ thế của những người luyện võ đều rất cường tráng. Cái gọi là luyện quyền thì phải luyện công chính là trên thế giới này không tồn tại người luyện võ mà chỉ luyện chiêu thức chứ không luyện sức lực đâu.
Nhưng người thanh niên này gầy như thế quả thực là có chút không bình thường.
Anh ta cũng không dây dưa với Cửu Lão Cầu nữa mà cơ thể anh ta lướt qua bàn tay của Cửu Lão Cầu một cách nhẹ nhàng như một chiếc lá và tay của Cừu Lão Cầu lại không thể chạm đến người anh ta nữa.
Điều này làm tôi sững sờ người ra.
Chờ tôi định thần lại được thì người kia đã đi vào phòng ăn rồi.
“Anh ta là ai thế?”
Cửu Lão Câgu có chút bực tức nói: “Thốc Tử, hắn cậy thế võ công của mình nên chẳng coi ai ra gì đâu. Mẹ nó đừng để tâm đến hắn”
Anh Hai à anh không biết đâu. Lần trước bang Hồng Đăng bọn em cướp địa bàn ở phố đen của bang Thanh Long chính là Thốc Tử và A Mãnh đưa người đến đó. A Mãnh còn xem là biết điều còn tên Thốc Tử này chẳng xem ai ra gì đâu. Lần này phân công lao hắn lại nói với gia chủ là không có phần của bọn em bởi vì anh Cừu không đến. Anh Cừu vì chuyện cướp địa bàn lần trước nên vào tù rồi! Đều là làm việc cho bang phái, tại sao khi chia công lại không có phần của bọn em chứ!"
“Mày im miệng lại cho tao, hắn muốn cướp là việc của hắn, gia chủ có thể để hắn làm bừa sao? Gia chủ nhất định sẽ biết phải trái thôi”
Cừu Lão Cầu nói như vậy nhưng ánh mắt cuả hắn lại không kìm được nhìn về phía phòng ăn, tôi liền báo anh ấy đến đó xem sao chứ đừng để làm lỡ việc. Sau đó Cừu Lão Cầu bèn đưa người đi vào đó.
Lâm Phương hỏi tôi "Anh quen biết nhiều ban bè thế này khi nào thế?” Tôi suy nghĩa một lúc, đúng là tôi quen biết nhiều người bạn lợi hại như thế này khi nào thế?
Ăn cơm xong tôi trực tiếp lái xe chở Lâm Phương đến công ty quảng cáo của Lục Tổng, Lâm Phương thấy tôi dừng xe ở đây thì rất ngạc nhiên liền hỏi tôi muốn làm gì.
“Không phải anh nói rồi sao, anh muốn tìm việc để nuôi em."
“Sao Lục Tổng có thể nhận anh được chứ? Anh ta không sa thải anh là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi."
Tôi mỉm cười rồi cũng không nói gì thêm trực tiếp kéo Lâm Phương đi lên.
Ai ngờ tôi chưa gặp được Lục Tổng thì đã bị mấy người lễ tân ngăn lại rồi.
“Này này Trương Siêu, ai cho cậu vào đây hả? Lục tổng đã nói rồi, sau này cậu đến đây thì không được cho vào!”
Lâm Phương nói: "Thanh Thanh, xin cô đó cho Trương Siêu và gặp Lục Tổng đi”.
Thanh Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Này cô tưởng tôi là những người đàn ông đó mà cô nhõng nhẽo là tôi cho qua hả. Lâm Phương à, chiêu này của cô dùng với Lục Tổng thì được chứ dùng với tôi thì cũng vô ích thôi. Cút, cút ngay đi, nghèo kiết xác mà còn mặt dày. Phiền phức chết đi được, đừng đứng chặn trước cửa công ty nữa”.
Vì cô ta đã nói những lời này với Lâm Phương nên tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá.
“Anh, anh nói thật sao?" Lâm Phương bán tín bán nghi hỏi tôi, "Vậy tiếp theo anh định làm thế nào."
Tôi đỗ xe vào bãi đỗ xe sau đó nhân vài phút trước khi xuống xe tôi bèn uể oải vươn vai một cái rồi nói: “Muốn nuôi được em đương nhiên là phải tìm một công việc trước rồi."
Lâm Phương cúi mặt xuống: "Xin lỗi nhé Trương Siêu, nếu lúc trước không phải vì em thì anh cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện này. Nhưng bây giờ anh tìm việc ở đâu đây, ở thành phố Thông bây giờ không dễ tìm việc đâu."
"Yên tâm đi, sẽ có việc làm thôi."
Lâm Phương không thể hiểu độ tự tin của tôi vì cô ấy không biết thân phận thật sự của tôi. Điều này cũng không thể trách cô ấy được mà ngược lại cô ấy yêu tôi trong tình hình như hiện tại khiến trái tim tôi càng thêm ấm áp và càng khiến tôi quyết tâm đối xử tốt với cô ấy hơn.
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Phương gọi mấy người bạn cũ của tôi đến trong đó có Hạ Cát Hoài, tôi thật không ngờ Lâm Phương cũng để ý đến cuộc sống của tôi như thế.
"Trương Siêu à cậu có bản lĩnh thật đấy đến nữ thần Lâm Phương mà cũng tán được, ly rượu này cậu nhất định phải uống đấy”. Hạ Cát Hoài rót rượu vào ly tôi rồi nói.
Chúng tôi ở trong quân đội nên lòng gan dạ và tửu lượng đã được rèn luyện từ lâu rồi nhưng mà tôi cũng không địch nổi tất cả bọn họ. Uống xong ly này tôi bèn xin phép đi tiểu rồi trốn một lát.
Vừa đi ra khỏi phòng ăn thì Lâm Phương cũng đi theo tôi.
"Anh sao thế, có tâm sự à." Lâm Phương hỏi.
Tôi ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Có em ở bên thì anh còn có tâm sự gì nữa chứ."
"Em còn tưởng anh còn lo lắng chuyện nhà Trần Ngọc Châu cơ. Lần này cậu ta sợ thật rồi chắc là tạm thời sẽ không giở thủ đoạn gì với chúng ta đâu.”
Tôi lắc đầu rồi nói: "Anh chỉ thấy lạ là sao Tiêu Tiêu không đến."
Sở Tiêu Tiêu đã giúp tôi chuyện lớn như vậy và tôi cũng muốn cảm ơn cô ấy. Cô ấy là người cũng trải qua mọi chuyện với tôi và cũng là bạn thân của Lâm Phương mà lại không xuất hiện ở đây.
Lâm Phương tránh ánh mắt sang chỗ khác rồi nói: Tiêu Tiêu nói là cô ấy làm bố cô ấy giận nên sau này không muốn gặp chúng ta nữa."
Biểu cảm này của Lâm Phương rõ ràng là đang trốn tránh. Nhưng mà tôi không lật tẩy cô ấy và tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại nói dối chuyện này.
Cô ấy đã không muốn nói thì bây giờ tôi hỏi cũng sẽ không hỏi được, chi bằng tôi trực tiếp đi hỏi Sở Tiêu Tiêu.
Cho dù Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi thì tôi cũng phải nói lời cảm ơn cô ấy.
“Ha ha ha, nhị đệ à không ngờ lại gặp cậu ở đây!” Tôi và Lâm Phương đang nói chuyện thì tôi nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ đầu kia hàng lang.
Chỉ nhìn thấy một anh chàng rất cao to có một bím tóc đuôi sam phía sau và ăn mắt theo phong cách Hip-hop đang phấn khích đi về phía tôi.
“Anh Cừu!"
"Trương nhị đệ!"
Tôi không ngờ lại gặp được Cừu Lão Cầu ở đây, đây chính là người anh hùng mà tôi gặp được trong trại giam và vô tình có duyên với tôi.
Người đi sau Cừu Lão Cầu không hiểu nên bèn hỏi tôi là ai.
"Mọi người gọi anh hai đi! Cậu ấy là Trương Siêu và chính là người mấy hôm trước làm cho Trần Ngọc Châu tè ra cả quần trên tòa án đấy! Nhị đệ đúng là lợi hại, không dùng nắm đấm mà cũng xử lí được loại người đó."
Mấy người này đều lăn lộn với Cửu Lão Cầu nên vừa nghe câu này liên rất kích động, sau đó có một người đi lên bắt tay là gọi tôi là anh hai khiến Lâm Phương ngây người ra.
“Anh Cửu, tôi còn chưa giới thiệu với anh đây là bạn gái tôi, tên là Lâm Phương."
"Em dâu xinh quá đúng là tiểu thư khuê các, Trương Siêu cậu có phúc thật đấy tim vợ mà cũng tìm được người xinh thế!”
Đám người lưu manh côn đồ này lúc này đối mặt với Lâm Phương lại dùng những từ ngữ khách sáo khen Lâm Phương khiến Lâm Phương cảm thấy rất ngại ngùng mặt cô ấy đều đỏ ứng lên, vừa ngại ngừng vừa hào hứng và nhìn tôi một cách rất sùng bái.
"Cừu Lão Cầu, hôm nay anh cũng đến đây à?" Chúng tôi đang nói chuyện thì bỗng có một giọng nói truyền đến.
Tôi quay đầu lai nhịn thì thấy một chàng trai độ mũ lưỡi trai đứng sau lưng tôi,
anh ta khinh thường nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt:"Xì, anh hai ư?"
Cừu Lão Cầu đẩy vai hắn một cái, tuy người thanh niên này rất gầy nhưng lại không hề bị ngã mà vẫn đứng rất vững khiến tôi có chút sững sờ.
Bởi vì tôi cũng là người học võ và cũng học kĩ thuật đọ sức trong quân ngũ nhưng kĩ thuật như hồi nãy thì tôi chưa hề được học.
Hơn nữa cơ thế của những người luyện võ đều rất cường tráng. Cái gọi là luyện quyền thì phải luyện công chính là trên thế giới này không tồn tại người luyện võ mà chỉ luyện chiêu thức chứ không luyện sức lực đâu.
Nhưng người thanh niên này gầy như thế quả thực là có chút không bình thường.
Anh ta cũng không dây dưa với Cửu Lão Cầu nữa mà cơ thể anh ta lướt qua bàn tay của Cửu Lão Cầu một cách nhẹ nhàng như một chiếc lá và tay của Cừu Lão Cầu lại không thể chạm đến người anh ta nữa.
Điều này làm tôi sững sờ người ra.
Chờ tôi định thần lại được thì người kia đã đi vào phòng ăn rồi.
“Anh ta là ai thế?”
Cửu Lão Câgu có chút bực tức nói: “Thốc Tử, hắn cậy thế võ công của mình nên chẳng coi ai ra gì đâu. Mẹ nó đừng để tâm đến hắn”
Anh Hai à anh không biết đâu. Lần trước bang Hồng Đăng bọn em cướp địa bàn ở phố đen của bang Thanh Long chính là Thốc Tử và A Mãnh đưa người đến đó. A Mãnh còn xem là biết điều còn tên Thốc Tử này chẳng xem ai ra gì đâu. Lần này phân công lao hắn lại nói với gia chủ là không có phần của bọn em bởi vì anh Cừu không đến. Anh Cừu vì chuyện cướp địa bàn lần trước nên vào tù rồi! Đều là làm việc cho bang phái, tại sao khi chia công lại không có phần của bọn em chứ!"
“Mày im miệng lại cho tao, hắn muốn cướp là việc của hắn, gia chủ có thể để hắn làm bừa sao? Gia chủ nhất định sẽ biết phải trái thôi”
Cừu Lão Cầu nói như vậy nhưng ánh mắt cuả hắn lại không kìm được nhìn về phía phòng ăn, tôi liền báo anh ấy đến đó xem sao chứ đừng để làm lỡ việc. Sau đó Cừu Lão Cầu bèn đưa người đi vào đó.
Lâm Phương hỏi tôi "Anh quen biết nhiều ban bè thế này khi nào thế?” Tôi suy nghĩa một lúc, đúng là tôi quen biết nhiều người bạn lợi hại như thế này khi nào thế?
Ăn cơm xong tôi trực tiếp lái xe chở Lâm Phương đến công ty quảng cáo của Lục Tổng, Lâm Phương thấy tôi dừng xe ở đây thì rất ngạc nhiên liền hỏi tôi muốn làm gì.
“Không phải anh nói rồi sao, anh muốn tìm việc để nuôi em."
“Sao Lục Tổng có thể nhận anh được chứ? Anh ta không sa thải anh là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi."
Tôi mỉm cười rồi cũng không nói gì thêm trực tiếp kéo Lâm Phương đi lên.
Ai ngờ tôi chưa gặp được Lục Tổng thì đã bị mấy người lễ tân ngăn lại rồi.
“Này này Trương Siêu, ai cho cậu vào đây hả? Lục tổng đã nói rồi, sau này cậu đến đây thì không được cho vào!”
Lâm Phương nói: "Thanh Thanh, xin cô đó cho Trương Siêu và gặp Lục Tổng đi”.
Thanh Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói: “Này cô tưởng tôi là những người đàn ông đó mà cô nhõng nhẽo là tôi cho qua hả. Lâm Phương à, chiêu này của cô dùng với Lục Tổng thì được chứ dùng với tôi thì cũng vô ích thôi. Cút, cút ngay đi, nghèo kiết xác mà còn mặt dày. Phiền phức chết đi được, đừng đứng chặn trước cửa công ty nữa”.
Vì cô ta đã nói những lời này với Lâm Phương nên tôi sẽ khiến cô ta phải trả giá.
Bình luận facebook