Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-63
Chương 63: Tình người.
"Chú Hàn à cháu đi lính mấy năm trời có nơi nguy hiểm nào chưa từng đến chứ, ở thành phố Thông này không có nơi nào dọa được cháu đâu."
" Haizz được thôi... Thật ra thiếu gia à cháu đâu nhất thiết phải đi đâu, chuyện bù đắp cho Sở Tiêu Tiêu có thể báo Tuấn Nhiên đi làm mà."
"Bây giờ cháu còn chưa muốn công khai thân phận. Bây giờ tập đoàn Tuấn Nhiên đột nhiên có ý tốt với tập đoàn Sở Thị thì mọi người sẽ nghi ngờ quan hệ giữa cháu và Tuấn Nhiên ngay. Chú Hàn à chú cứ nói cho cháu biết đi, chú nói thể làm cháu càng tò mò hơn đấy”.
“Được rồi, địa chỉ là ở căn biệt thư số mười hai khu Ngọc Long Loan”.
“Cái gì..” Lúc đó tôi có cảm giác dương như bị một cái gì đó đánh vào sau đầu, “Đây, đây là..”
"Đây là chỗ ở trước kia của bố mẹ cháu, bây giờ cả nhà cô cháu đang ở đó đấy."
Hôm nay, tôi đã thực sự lĩnh hội được cái gọi là oan gia ngõ hẹp rồi.
Khu Ngọc Long Loan là khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Thông, hồi bố mẹ tôi còn sống có mua một căn biệt thự ở đây và xung quanh đều là những nhà giàu có.
Nhưng sau năm tôi bảy tuổi tôi trở nên rất tự ti nên không dám chơi với bạn bè xung quanh nhà vậy nên tôi không hề quen biết hàng xóm. Còn cô tôi thì ngược lại, bà ta kết giao với không ít người quyền quý ở thành phố Thông.
Con trai của bà ta là Tô Đại Vi là một tên vô dụng không có học thức nên không thi đậu cấp ba, cô tôi đã bỏ tiền ra đút lót để nó được đi học và bây giờ chắc cũng đã tốt nghiệp rồi không biết là đang làm gì.
Nhà tôi ở căn biệt thự bốn mươi hai cách nhà Sở Tiêu Tiêu một đoạn, do biệt thự rất lớn nên cho dù lái xe cũng phải mất mười mấy phút.
Tôi không lái chiếc Poscher đến mà cố ý đi đến cửa hàng thuê xe thuê một chiếc BYD tương đối rẻ.
Không ngờ lái do chiếc BYD nên bảo vệ cổng không cho tôi đi vào.
“Ở chỗ chúng tôi người không phân sự miễn vào, anh tìm ai?”
Nếu trực tiếp nói tìm Sở Tiêu Tiêu e là cô ấy sẽ không gặp tôi và Sở Hoài Ân cũng sẽ không cho tôi vào
“Tôi tìm Tô Đại Vi ở căn biệt thự sô bốn mươi hai, tôi là bạn học của cậu ấy, tên la Lưu Thần.”
Tôi nhớ là Tô Đại Vi có một người bạn học tên là Lưu Thần và cũng không biết họ còn liên lạc nữa hay không nên chỉ đành nói đại vậy thôi.
Bảo an gọi điện cho Tô Đại Vi nhưng không ngờ lại không có ai nghe máy.
“Anh à tôi gấp lắm, anh thông cảm chút nhé”.
“Vậy, vậy anh nói xem nhà Tô Đại Vi còn có ai nữa, nếu anh quen Tô Đại Vi thật thì tôi sẽ cho anh vào. Tôi không thể để ai muốn vào là tùy tiện vào thế được."
Tôi cười haha nói: " Anh à, đơn vị đào tạo của mấy anh đào tạo cho mấy anh như thế nào thế? Anh hỏi đi hỏi lại như thế, lễ nào khách mới được đi vào còn chủ nhà thì không được vào sao?”
Anh ta hoài nghi nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Haha ai thế? Anh ư? Anh mở to mắt soi gương nhìn lại bản thân mình đi”.
Tôi lấy chứng minh nhân dân ra vứt cho anh ta rồi nói: “Đi kiểm tra xem chủ căn biệt thự số mười hai tên gì.”
Tên bảo vệ không tin lắm cứ cho là tôi đang chém gió nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn như đinh đóng cột của tôi hắn lại cảm thấy tôi nói thật.
Nói cho anh biết nhé, anh mà chơi xỏ tôi thì lát nữa đừng trách tôi xách gậy đuổi anh ra khỏi đây đó."
Anh ta cầm chứng minh thư của tôi rồi đi đến đối chiếu tên chủ hộ.
Sau khi bố mẹ tôi đi thì căn biệt thự này đứng tên tôi, chỉ là để cô tôi bá đạo chiếm đoạt lấy thôi.
Không ngoài dự đoán anh ta lật vào trang số ghi chép tên chú hộ thì sau đó mồ hôi liền chảy xuống, hai tay cầm lấy giấy chứng minh rồi chạy lại.
“Xin lỗi, là em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mời anh vào ạ.”
Đã năm năm rồi tôi không về lại nơi này, vừa đi vào thì một luồng cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ập đến.
Tuy đây chỉ là một khu nhỏ của mười mấy năm trước nhưng vẫn thuộc hạng nhất hạng nhì ở thành phố Thông.
Ban đầu tôi tưởng giữa căn biệt thự số mười hai và số bốn mươi hai là căn biệt thự số ba mươi nên chắc là cách nhau xa lắm, không ngờ vừa tìm đến nơi tôi liền sững người ra vì căn biệt thự số bốn mười hai ở ngay sau căn biệt thự số mười hai.
Tôi không muốn để cô tôi nhìn thấy vì người phụ nữ điên này ai mà biết bà ta sẽ làm ra những chuyện gì."
" Cậu tìm ai?"
Thấy tôi dừng xe ở cổng thì cô giúp việc liền đứng trước cửa sắt hỏi tôi.
Tôi do dự không biết có nên nói thật hay không vì sợ rằng Sở Tiêu Tiêu sẽ không gặp tôi, không ngờ lúc này tôi lại nghe thấy giọng của Sở Tiêu Tiêu: " Trương Siêu, sao cậu lại đến đây?".
Sở Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy ngắn mà vàng nhạt, vì cô ấy ở nước ngoài quen rồi nên cũng đã quen với việc ăn mặc rất lộ liễu khiến da thịt đều lộ ra ngoài hết như thế
Tôi họ nhẹ một tiếng rồi nói: "Tôi đến để thăm cô, cô vẫn ổn chứ?"
Thật ra không cần hỏi tôi cũng biết Sở Tiêu Tiêu không ổn lắm vì những vết thương trên mặt cô ấy vẫn chưa lành hần chắc là bị Sở Hoài Ân đánh. Tên Sở Hoài Ân này cũng ghê gớm thật, không có bản lĩnh làm ăn mà về nhà còn đánh con gái mình.
Sở Tiêu Tiêu bảo cô giúp việc đi chỗ khác rồi đi đến đứng trước cổng chứ không hề có ý mời tôi vào nhà.
“Tôi vẫn ổn, Trương Siêu à sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong cô ấy liền định đóng cửa.
Tôi sững người ra, không lẽ tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy sao?
Nhìn Sở Tiêu Tiêu cũng rất kì lạ, tôi liền nắm chặt lấy cánh cửa rồi kéo tay cô ấy:”Cô chờ một lát, rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Trương Siêu sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa. Lâm Phương là bạn tốt của tôi và cậu cũng là người tốt. Tôi không biết nên nói thế nào nhưng tôi thà không gặp hai người nữa.”
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Trong lời nói của Sở Tiêu Tiêu cử ấp a ấp úng nhưng lại không muốn nói ra, thật là kì lạ vì trước đây cô ấy đâu phải người như thế.
Tôi bèn nói "Cô đừng vội. Lần này tôi đến đây là để bù đắp cho cô, tôi đã phá hoại vụ hợp tác của cô và Tuấn Nhiên. Bây giờ tôi trả lại cho có một công ty quảng cáo, cô thấy thế nào?”
Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi nữa. Tôi là người có ân thì phải trả nên cô ấy đã từng giúp đỡ tôi thì tôi nhất định phải trả món nợ tình người này lại cho cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu sững người ra rồi ngẩng đầu nhìn tôi, sau khi do dự một hồi thì cô ấy vẫn muốn đóng cửa lại.
“Rốt cuộc là sao?" Lần này tôi không thể nhịn được nữa liền đá vào cửa một cái, " Hôm nay, cô phải nói rõ ràng với tôi."
Sở Tiêu Tiêu bị tôi nắm chặt cánh tay nên đau đến nỗi mặt đỏ ửng lên cắn chặt răng hỏi: “Cậu đừng hỏi tôi, tự đi hỏi Lâm Phương đi. Tôi không nói được và tôi cũng không muốn gặp cô ấy nữa."
Lâm Phương ư, chuyện này có liên quan gì đến Lâm Phương?
Sở Tiêu Tiêu làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ vì đột nhiên lại nhắc tới Lâm Phương.
“Cậu bỏ tôi ra đi, cậu làm tôi đau rồi đấy"
Cô giúp việc cũng chạy đến đẩy tôi ra: “Aiya, cậu bỏ Tiêu Tiêu ra nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Tôi thả tay Tiêu Tiêu ra rồi nói: "Tiêu Tiêu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lâm Phương nói là cô hận tôi đã phá hoại công ty của cô ấy, làm cho bố cô trách móc cô cho nên cô không muốn gặp chúng tôi nữa. Sao bây giờ lại thành chuyện của Phương Phương chứ?"
Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt rồi nói: “ Cô ấy nói như thế sao?”
“Đúng thế, tôi gọi điện cho cô cô cũng không nghe máy. Tôi muốn trả công ty quảng cáo lại cho cô nên đành phải tìm đến nhà cô đây.”
“Tôi không phải giận cậu và cũng... không liên quan đến Lâm Phương. Lâm Phương nói đúng đấy, sau này tôi không muốn gặp hai người nữa, cô ấy cũng không hi vọng tôi xuất hiện đâu vậy nên cậu đi đi. Công ty tôi cũng không cần đâu."
Nói xong cửa sắt liền đóng lại xém chút đập trúng vào mũi tôi. Tôi hét gọi Sở Tiêu Tiêu ra nhưng cô ấy cũng không chịu ra nữa, còn cô giúp việc thì đứng trong cửa sắt khuyên tôi đi về.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Vốn dĩ tôi cứ cảm thấy trong câu nói của Lâm Phương có gì đó không ổn nhưng đến hôm nay nghe Sở Tiêu Tiêu nói như vậy thì dường như nó còn nghiêm trọng hơn Lâm Phương nói. Nhưng rốt cuộc ai nói thật?
"Chú Hàn à cháu đi lính mấy năm trời có nơi nguy hiểm nào chưa từng đến chứ, ở thành phố Thông này không có nơi nào dọa được cháu đâu."
" Haizz được thôi... Thật ra thiếu gia à cháu đâu nhất thiết phải đi đâu, chuyện bù đắp cho Sở Tiêu Tiêu có thể báo Tuấn Nhiên đi làm mà."
"Bây giờ cháu còn chưa muốn công khai thân phận. Bây giờ tập đoàn Tuấn Nhiên đột nhiên có ý tốt với tập đoàn Sở Thị thì mọi người sẽ nghi ngờ quan hệ giữa cháu và Tuấn Nhiên ngay. Chú Hàn à chú cứ nói cho cháu biết đi, chú nói thể làm cháu càng tò mò hơn đấy”.
“Được rồi, địa chỉ là ở căn biệt thư số mười hai khu Ngọc Long Loan”.
“Cái gì..” Lúc đó tôi có cảm giác dương như bị một cái gì đó đánh vào sau đầu, “Đây, đây là..”
"Đây là chỗ ở trước kia của bố mẹ cháu, bây giờ cả nhà cô cháu đang ở đó đấy."
Hôm nay, tôi đã thực sự lĩnh hội được cái gọi là oan gia ngõ hẹp rồi.
Khu Ngọc Long Loan là khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Thông, hồi bố mẹ tôi còn sống có mua một căn biệt thự ở đây và xung quanh đều là những nhà giàu có.
Nhưng sau năm tôi bảy tuổi tôi trở nên rất tự ti nên không dám chơi với bạn bè xung quanh nhà vậy nên tôi không hề quen biết hàng xóm. Còn cô tôi thì ngược lại, bà ta kết giao với không ít người quyền quý ở thành phố Thông.
Con trai của bà ta là Tô Đại Vi là một tên vô dụng không có học thức nên không thi đậu cấp ba, cô tôi đã bỏ tiền ra đút lót để nó được đi học và bây giờ chắc cũng đã tốt nghiệp rồi không biết là đang làm gì.
Nhà tôi ở căn biệt thự bốn mươi hai cách nhà Sở Tiêu Tiêu một đoạn, do biệt thự rất lớn nên cho dù lái xe cũng phải mất mười mấy phút.
Tôi không lái chiếc Poscher đến mà cố ý đi đến cửa hàng thuê xe thuê một chiếc BYD tương đối rẻ.
Không ngờ lái do chiếc BYD nên bảo vệ cổng không cho tôi đi vào.
“Ở chỗ chúng tôi người không phân sự miễn vào, anh tìm ai?”
Nếu trực tiếp nói tìm Sở Tiêu Tiêu e là cô ấy sẽ không gặp tôi và Sở Hoài Ân cũng sẽ không cho tôi vào
“Tôi tìm Tô Đại Vi ở căn biệt thự sô bốn mươi hai, tôi là bạn học của cậu ấy, tên la Lưu Thần.”
Tôi nhớ là Tô Đại Vi có một người bạn học tên là Lưu Thần và cũng không biết họ còn liên lạc nữa hay không nên chỉ đành nói đại vậy thôi.
Bảo an gọi điện cho Tô Đại Vi nhưng không ngờ lại không có ai nghe máy.
“Anh à tôi gấp lắm, anh thông cảm chút nhé”.
“Vậy, vậy anh nói xem nhà Tô Đại Vi còn có ai nữa, nếu anh quen Tô Đại Vi thật thì tôi sẽ cho anh vào. Tôi không thể để ai muốn vào là tùy tiện vào thế được."
Tôi cười haha nói: " Anh à, đơn vị đào tạo của mấy anh đào tạo cho mấy anh như thế nào thế? Anh hỏi đi hỏi lại như thế, lễ nào khách mới được đi vào còn chủ nhà thì không được vào sao?”
Anh ta hoài nghi nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Haha ai thế? Anh ư? Anh mở to mắt soi gương nhìn lại bản thân mình đi”.
Tôi lấy chứng minh nhân dân ra vứt cho anh ta rồi nói: “Đi kiểm tra xem chủ căn biệt thự số mười hai tên gì.”
Tên bảo vệ không tin lắm cứ cho là tôi đang chém gió nhưng nhìn dáng vẻ chắc chắn như đinh đóng cột của tôi hắn lại cảm thấy tôi nói thật.
Nói cho anh biết nhé, anh mà chơi xỏ tôi thì lát nữa đừng trách tôi xách gậy đuổi anh ra khỏi đây đó."
Anh ta cầm chứng minh thư của tôi rồi đi đến đối chiếu tên chủ hộ.
Sau khi bố mẹ tôi đi thì căn biệt thự này đứng tên tôi, chỉ là để cô tôi bá đạo chiếm đoạt lấy thôi.
Không ngoài dự đoán anh ta lật vào trang số ghi chép tên chú hộ thì sau đó mồ hôi liền chảy xuống, hai tay cầm lấy giấy chứng minh rồi chạy lại.
“Xin lỗi, là em có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mời anh vào ạ.”
Đã năm năm rồi tôi không về lại nơi này, vừa đi vào thì một luồng cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ập đến.
Tuy đây chỉ là một khu nhỏ của mười mấy năm trước nhưng vẫn thuộc hạng nhất hạng nhì ở thành phố Thông.
Ban đầu tôi tưởng giữa căn biệt thự số mười hai và số bốn mươi hai là căn biệt thự số ba mươi nên chắc là cách nhau xa lắm, không ngờ vừa tìm đến nơi tôi liền sững người ra vì căn biệt thự số bốn mười hai ở ngay sau căn biệt thự số mười hai.
Tôi không muốn để cô tôi nhìn thấy vì người phụ nữ điên này ai mà biết bà ta sẽ làm ra những chuyện gì."
" Cậu tìm ai?"
Thấy tôi dừng xe ở cổng thì cô giúp việc liền đứng trước cửa sắt hỏi tôi.
Tôi do dự không biết có nên nói thật hay không vì sợ rằng Sở Tiêu Tiêu sẽ không gặp tôi, không ngờ lúc này tôi lại nghe thấy giọng của Sở Tiêu Tiêu: " Trương Siêu, sao cậu lại đến đây?".
Sở Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy ngắn mà vàng nhạt, vì cô ấy ở nước ngoài quen rồi nên cũng đã quen với việc ăn mặc rất lộ liễu khiến da thịt đều lộ ra ngoài hết như thế
Tôi họ nhẹ một tiếng rồi nói: "Tôi đến để thăm cô, cô vẫn ổn chứ?"
Thật ra không cần hỏi tôi cũng biết Sở Tiêu Tiêu không ổn lắm vì những vết thương trên mặt cô ấy vẫn chưa lành hần chắc là bị Sở Hoài Ân đánh. Tên Sở Hoài Ân này cũng ghê gớm thật, không có bản lĩnh làm ăn mà về nhà còn đánh con gái mình.
Sở Tiêu Tiêu bảo cô giúp việc đi chỗ khác rồi đi đến đứng trước cổng chứ không hề có ý mời tôi vào nhà.
“Tôi vẫn ổn, Trương Siêu à sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong cô ấy liền định đóng cửa.
Tôi sững người ra, không lẽ tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy sao?
Nhìn Sở Tiêu Tiêu cũng rất kì lạ, tôi liền nắm chặt lấy cánh cửa rồi kéo tay cô ấy:”Cô chờ một lát, rốt cuộc là có chuyện gì?"
“Trương Siêu sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa. Lâm Phương là bạn tốt của tôi và cậu cũng là người tốt. Tôi không biết nên nói thế nào nhưng tôi thà không gặp hai người nữa.”
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Trong lời nói của Sở Tiêu Tiêu cử ấp a ấp úng nhưng lại không muốn nói ra, thật là kì lạ vì trước đây cô ấy đâu phải người như thế.
Tôi bèn nói "Cô đừng vội. Lần này tôi đến đây là để bù đắp cho cô, tôi đã phá hoại vụ hợp tác của cô và Tuấn Nhiên. Bây giờ tôi trả lại cho có một công ty quảng cáo, cô thấy thế nào?”
Tôi thật sự không hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi nữa. Tôi là người có ân thì phải trả nên cô ấy đã từng giúp đỡ tôi thì tôi nhất định phải trả món nợ tình người này lại cho cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu sững người ra rồi ngẩng đầu nhìn tôi, sau khi do dự một hồi thì cô ấy vẫn muốn đóng cửa lại.
“Rốt cuộc là sao?" Lần này tôi không thể nhịn được nữa liền đá vào cửa một cái, " Hôm nay, cô phải nói rõ ràng với tôi."
Sở Tiêu Tiêu bị tôi nắm chặt cánh tay nên đau đến nỗi mặt đỏ ửng lên cắn chặt răng hỏi: “Cậu đừng hỏi tôi, tự đi hỏi Lâm Phương đi. Tôi không nói được và tôi cũng không muốn gặp cô ấy nữa."
Lâm Phương ư, chuyện này có liên quan gì đến Lâm Phương?
Sở Tiêu Tiêu làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ vì đột nhiên lại nhắc tới Lâm Phương.
“Cậu bỏ tôi ra đi, cậu làm tôi đau rồi đấy"
Cô giúp việc cũng chạy đến đẩy tôi ra: “Aiya, cậu bỏ Tiêu Tiêu ra nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Tôi thả tay Tiêu Tiêu ra rồi nói: "Tiêu Tiêu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lâm Phương nói là cô hận tôi đã phá hoại công ty của cô ấy, làm cho bố cô trách móc cô cho nên cô không muốn gặp chúng tôi nữa. Sao bây giờ lại thành chuyện của Phương Phương chứ?"
Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt rồi nói: “ Cô ấy nói như thế sao?”
“Đúng thế, tôi gọi điện cho cô cô cũng không nghe máy. Tôi muốn trả công ty quảng cáo lại cho cô nên đành phải tìm đến nhà cô đây.”
“Tôi không phải giận cậu và cũng... không liên quan đến Lâm Phương. Lâm Phương nói đúng đấy, sau này tôi không muốn gặp hai người nữa, cô ấy cũng không hi vọng tôi xuất hiện đâu vậy nên cậu đi đi. Công ty tôi cũng không cần đâu."
Nói xong cửa sắt liền đóng lại xém chút đập trúng vào mũi tôi. Tôi hét gọi Sở Tiêu Tiêu ra nhưng cô ấy cũng không chịu ra nữa, còn cô giúp việc thì đứng trong cửa sắt khuyên tôi đi về.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Vốn dĩ tôi cứ cảm thấy trong câu nói của Lâm Phương có gì đó không ổn nhưng đến hôm nay nghe Sở Tiêu Tiêu nói như vậy thì dường như nó còn nghiêm trọng hơn Lâm Phương nói. Nhưng rốt cuộc ai nói thật?