Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65: Mạng lớn!
“Anh đừng đi”.
“Em chờ anh nhé để anh đi giải thích rõ với Sở Tiêu Tiêu, chắc chắn anh sẽ không phản bội em đâu”
Tôi chỉ đành kéo tay Lâm Phương ra, ánh mắt cô ấy cô ấy nhìn tôi có vẻ rất đau lòng.
Tôi đuổi theo đến hầm giữ xe thì xe của Sở Tiêu Tiêu cũng vừa mới lăn bánh. Tôi xông đến trước đầu xe chặn cô ấy lại, cô ấy liền trợn mắt nhìn tôi chứ hoàn toàn không có ý định dừng lại sau đó trực tiếp lao đến tôi.
Vãi thật! Tôi chặn đầu xe lại sau đó lăn người lên nắp đầu xe may mà tôi từng luyện võ chứ nếu một người bình thường chắc đã bị đâm trúng rồi Với tốc độ này tuy là đâm không chết, không tàn tật nhưng cũng không dễ chịu chút nào.
Tôi liền chui vào cửa sổ xe, Sở Tiêu Tiêu mới phản ứng được nên liền hét lên một tiếng. Bị tôi nắm lấy vô lăng nên xe đâm vào tường cô ấy liền đạp mạnh phanh xe bất chợt phanh gấp một cái rồi dừng lại.
Tôi rút chìa khóa xe ra rồi nói: " Thì ra xe cô cũng có phanh à, tôi cứ tưởng không có chứ."
Sở Tiêu Tiêu không thèm quay đầu lại: " Đâm chết cậu cũng không lỗ đâu, chứ làm hư xe tôi thì còn phải mất tiền sửa."
" Haha đúng là không hổ danh là con nhà giàu. Lâm Phương nói cô thích tôi, thật sự tôi không nhìn ra đấy."
Sở Tiêu Tiêu không hề nhìn tôi rồi nói: " Tôi, tôi không muốn nói dối, cậu đừng hỏi tôi."
Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì hồi nãy Lâm Phương nói tôi không tin hoàn toàn nhưng Sở Tiêu Tiêu nói là cô ấy không nói dối, vậy thì...
Điều này làm tôi đỏ ứng mặt lên vì vốn dĩ tôi đã không biết ứng phó với phụ nữ thế nào. Bây giờ tình hình thế này càng làm tôi lúng túng, vốn dĩ tôi đã không biết cách nói chuyện với phụ nữ bây giờ lại càng không biết nói thế nào.
Nói thật thì phàm là đàn ông tôi cũng không dám nói bản thân mình chung tinh tuyệt đối. Một người đẹp như Sở Tiêu Tiêu ai mà không động lòng chữ.
Tôi không kìm chế được ảo tưởng một lúc, nếu như hai người họ đều thành người của tôi thì...
Tôi lắc đầu một cái thật manh để xua những ý nghĩa đó đi, có Lâm Phương là đã đầy đủ lắm rồi sao tôi có thế nghĩ đến người khác được chứ. Tôi lại thở dài một hơi: “Tôi thật sự rất thích Lâm Phương, nên tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô thôi."
Sở Tiêu Tiêu nghiêm túc nhìn tôi một cái: "Cậu thật sự thích cô ấy sao? Tuyệt đối sẽ không rời xa cô ấy?"
Trong lòng tôi nghĩ bây giờ chỉ cần khiến Sở Tiêu Tiêu mất hết hi vọng là được nên đành nghiêm túc gật đầu.
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu còn tươi cười nói: " Được thôi. Vậy tôi chúc hai người hanh phúc. Trương Siêu, cậu để tôi về đi, bây giờ tôi không muốn gặp hai người."
“Khoan đã, lần này là tôi muốn bồi thường công ty quảng cáo cho cô."
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, sau nay chúng ta không tiện gặp nhau đâu, cậu xuống xe đi”.
" Nhưng.."
Tôi còn chưa nói xong thì liền nhìn thấy một chiếc xe điên cuồng lao vào chúng tôi.
" Cẩn thận!" Tôi hét lên một tiếng rồi nhào lên đỡ cho Sở Tiêu Tiêu.
Sau một trận va chạm mãnh liệt hai mắt tôi đen kịt lại và tôi gần như hoàn toàn mất đi ý thức.
" Trương Siêu! Trương Siêu cậu không sao chứ!"
Tôi gắng gượng mở mắt ra, máu trên trán dần dần chảy từng giọt vào mặt tôi.
Thùng xe bởi vì bị va chạm mạnh nên đã bị móp mép, Sở Tiêu Tiêu bị tôi ôm vào trong lòng hoảng hốt nhìn tôi.
“Cậu tỉnh rồi à, tốt quá rồi, cậu thế nào rồi? Cậu gắng thêm một tí nữa đi, họ đang nghĩ cách để đưa chúng ta ra ngoài đó."
“Cô bị thương rồi." Tôi khó khăn lắm mới cử động được đầu ngón tay rồi giúp Sở Tiêu Tiêu lau máu trên mặt cô ấy.
Nước mắt Sở Tiêu Tiêu bỗng chốc rơi xuống: " Đây không phải là máu của tôi, là máu của cậu đó. Vì bảo vệ tôi mà cậu bị thương rồi”.
Thùng xe bởi vì bị va chạm mạnh nên đã bị móp mép tôi thử cử động một cái thì phát hiện chân trái không hề nhúc nhích được nữa
Tôi sờ xuống bung thì thấy một tấm thép đâm vào phần bụng may mà tấm thép đó cũng chặn miệng vết thương lại,
Nơi xảy ra vụ việc ở nằm ở hầm để xe dưới đây cho nên đội cứu hộ cũng kịp thời đến, nhân viên cứu hộ đang nghĩ cách làm sao để cắt tấm thép và cứu chúng tôi ra ngoài.
“Chúng tôi đã đi lấy máy cắt rồi, bác sĩ cũng đang trên đường đến. Hai người phải cố gắng lên nhé, không được ngủ đâu đấy!"
"Trương Siêu cậu nghe thấy chưa, tuyệt đối không được ngủ đâu, câu nói chuyện với tôi đi”
Tôi cố gắng gật đầu thật mạnh nhưng ánh mặt đã trở nên rất mơ hồ và âm thanh nghe được cũng không rõ ràng nữa Mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng này, nếu tôi ngủ thiếp đi thì có thể không tỉnh dậy được nữa
“Trương Siêu, Trương Siêu à…”
Sở Tiêu Tiêu hết sốt ruột cho tôi hai cái bạt tai, tôi tức đến nỗi muốn chửi người
rồi, người phụ nữ này đến lúc này rồi mà cũng không biết dịu dàng một chút.
" Tôi nói này chị Sở, tôi đã cứu mạng chị mà chị còn đối xử với tôi như thế à?"
" Cậu đừng ngủ nếu không tôi sẽ đánh cậu đấy. Trương Siêu, tôi cầu xin cậu đó đừng ngủ mà...”
Tôi rất muốn giữ tỉnh táo nhưng lúc này tôi thật sự không kiềm chế được, mí mất tôi nặng trịch và đầu óc tôi rất trống rỗng.
“Tôi không ngủ đâu, để tôi nghỉ ngơi một lát..."
Tôi dựa vào bờ vai của Sở Tiêu Tiêu và tôi cảm thấy cô ấy đang đẩy tôi ra nhưng tôi không có sức để nói câu nào nữa.
Đột nhiên Sở Tiêu Tiêu nắm lấy tay tôi và ấn vào người cô ấy, tôi nắm chặt trong vô thức và không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Khoảng hai mươi phút sau thì đội cứu viện mới cứu chúng tôi ra ngoài, tôi lập tức được đưa lên xe cứu thương còn Sở Tiêu Tiêu chỉ là bị thương ngoài da nhưng cũng vì sự an toàn nên cũng cần đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lượt.
Sau khi lên xe cứu thương tôi hoàn tôi hôn mê, sau khi tỉnh dậy đã là ba ngày sau rồi. Sở Tiêu Tiêu ở bên cạnh giường tôi nhìn thấy tôi mở mắt ra có mấy liên mừng rỡ hét lên một tiếng rồi nhảy lên như một chú thỏ tôi còn chưa kịp báo cô ấy rót giùm tôi một cốc nước.
“Mạng cậu lớn thật đây, tấm thép đâm qua một bên gan của cậu đấy. May, mà chí bị thuơng ngoài da chứ nội tạng không bị gì. Cậu nhóc cậu may mắn quá rồi đấy."
Bác sỹ nói xong rồi dặn dò tôi phải chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày nay tuyệt đối không được đi lại, bị thương gân cốt phái tính dưỡng một trăm ngày nếu không sẽ để lại di chứng sau này.
Sau khi bác sỹ đi tôi liền nhìn một vòng xung quanh phòng bệnh và cảm thất rất thất vọng.
“Phương Phương chăm sóc bố cô ấy ở tầng dưới. Cậu đừng trách cô ấy, cả hai bên cô ấy chạy đi chạy lại không nổi đâu” Sở Tiêu Tiêu nói.
Tôi ngại ngùng gãi mũi một cái, không ngờ chút tâm tư này của tôi cũng bị Sở Tiêu Tiêu nhìn thấy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc tối mấy hôm nay”
"Cám ơn gì chứ, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Không ngờ con người cậu tốt thật đấy”. Sở Tiêu Tiêu lẩm bẩm một câu, "Cảnh sát đã điều tra rồi, người đâm vào chúng ta là một tên say rượu lái xe và tài xế cũng đã bị bắt lại rồi."
“Say rượu lái xe ư?" Tôi vô thức năm chặt tay, " Lừa con nít sao, ai lại say rượu lãi xe trong hầm để xe của trung tâm thương mại chứ? Tốc độ nhanh như thế chỉnh là muốn đâm chết chúng ta đấy"
“Anh đừng đi”.
“Em chờ anh nhé để anh đi giải thích rõ với Sở Tiêu Tiêu, chắc chắn anh sẽ không phản bội em đâu”
Tôi chỉ đành kéo tay Lâm Phương ra, ánh mắt cô ấy cô ấy nhìn tôi có vẻ rất đau lòng.
Tôi đuổi theo đến hầm giữ xe thì xe của Sở Tiêu Tiêu cũng vừa mới lăn bánh. Tôi xông đến trước đầu xe chặn cô ấy lại, cô ấy liền trợn mắt nhìn tôi chứ hoàn toàn không có ý định dừng lại sau đó trực tiếp lao đến tôi.
Vãi thật! Tôi chặn đầu xe lại sau đó lăn người lên nắp đầu xe may mà tôi từng luyện võ chứ nếu một người bình thường chắc đã bị đâm trúng rồi Với tốc độ này tuy là đâm không chết, không tàn tật nhưng cũng không dễ chịu chút nào.
Tôi liền chui vào cửa sổ xe, Sở Tiêu Tiêu mới phản ứng được nên liền hét lên một tiếng. Bị tôi nắm lấy vô lăng nên xe đâm vào tường cô ấy liền đạp mạnh phanh xe bất chợt phanh gấp một cái rồi dừng lại.
Tôi rút chìa khóa xe ra rồi nói: " Thì ra xe cô cũng có phanh à, tôi cứ tưởng không có chứ."
Sở Tiêu Tiêu không thèm quay đầu lại: " Đâm chết cậu cũng không lỗ đâu, chứ làm hư xe tôi thì còn phải mất tiền sửa."
" Haha đúng là không hổ danh là con nhà giàu. Lâm Phương nói cô thích tôi, thật sự tôi không nhìn ra đấy."
Sở Tiêu Tiêu không hề nhìn tôi rồi nói: " Tôi, tôi không muốn nói dối, cậu đừng hỏi tôi."
Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì hồi nãy Lâm Phương nói tôi không tin hoàn toàn nhưng Sở Tiêu Tiêu nói là cô ấy không nói dối, vậy thì...
Điều này làm tôi đỏ ứng mặt lên vì vốn dĩ tôi đã không biết ứng phó với phụ nữ thế nào. Bây giờ tình hình thế này càng làm tôi lúng túng, vốn dĩ tôi đã không biết cách nói chuyện với phụ nữ bây giờ lại càng không biết nói thế nào.
Nói thật thì phàm là đàn ông tôi cũng không dám nói bản thân mình chung tinh tuyệt đối. Một người đẹp như Sở Tiêu Tiêu ai mà không động lòng chữ.
Tôi không kìm chế được ảo tưởng một lúc, nếu như hai người họ đều thành người của tôi thì...
Tôi lắc đầu một cái thật manh để xua những ý nghĩa đó đi, có Lâm Phương là đã đầy đủ lắm rồi sao tôi có thế nghĩ đến người khác được chứ. Tôi lại thở dài một hơi: “Tôi thật sự rất thích Lâm Phương, nên tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô thôi."
Sở Tiêu Tiêu nghiêm túc nhìn tôi một cái: "Cậu thật sự thích cô ấy sao? Tuyệt đối sẽ không rời xa cô ấy?"
Trong lòng tôi nghĩ bây giờ chỉ cần khiến Sở Tiêu Tiêu mất hết hi vọng là được nên đành nghiêm túc gật đầu.
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu còn tươi cười nói: " Được thôi. Vậy tôi chúc hai người hanh phúc. Trương Siêu, cậu để tôi về đi, bây giờ tôi không muốn gặp hai người."
“Khoan đã, lần này là tôi muốn bồi thường công ty quảng cáo cho cô."
Không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, sau nay chúng ta không tiện gặp nhau đâu, cậu xuống xe đi”.
" Nhưng.."
Tôi còn chưa nói xong thì liền nhìn thấy một chiếc xe điên cuồng lao vào chúng tôi.
" Cẩn thận!" Tôi hét lên một tiếng rồi nhào lên đỡ cho Sở Tiêu Tiêu.
Sau một trận va chạm mãnh liệt hai mắt tôi đen kịt lại và tôi gần như hoàn toàn mất đi ý thức.
" Trương Siêu! Trương Siêu cậu không sao chứ!"
Tôi gắng gượng mở mắt ra, máu trên trán dần dần chảy từng giọt vào mặt tôi.
Thùng xe bởi vì bị va chạm mạnh nên đã bị móp mép, Sở Tiêu Tiêu bị tôi ôm vào trong lòng hoảng hốt nhìn tôi.
“Cậu tỉnh rồi à, tốt quá rồi, cậu thế nào rồi? Cậu gắng thêm một tí nữa đi, họ đang nghĩ cách để đưa chúng ta ra ngoài đó."
“Cô bị thương rồi." Tôi khó khăn lắm mới cử động được đầu ngón tay rồi giúp Sở Tiêu Tiêu lau máu trên mặt cô ấy.
Nước mắt Sở Tiêu Tiêu bỗng chốc rơi xuống: " Đây không phải là máu của tôi, là máu của cậu đó. Vì bảo vệ tôi mà cậu bị thương rồi”.
Thùng xe bởi vì bị va chạm mạnh nên đã bị móp mép tôi thử cử động một cái thì phát hiện chân trái không hề nhúc nhích được nữa
Tôi sờ xuống bung thì thấy một tấm thép đâm vào phần bụng may mà tấm thép đó cũng chặn miệng vết thương lại,
Nơi xảy ra vụ việc ở nằm ở hầm để xe dưới đây cho nên đội cứu hộ cũng kịp thời đến, nhân viên cứu hộ đang nghĩ cách làm sao để cắt tấm thép và cứu chúng tôi ra ngoài.
“Chúng tôi đã đi lấy máy cắt rồi, bác sĩ cũng đang trên đường đến. Hai người phải cố gắng lên nhé, không được ngủ đâu đấy!"
"Trương Siêu cậu nghe thấy chưa, tuyệt đối không được ngủ đâu, câu nói chuyện với tôi đi”
Tôi cố gắng gật đầu thật mạnh nhưng ánh mặt đã trở nên rất mơ hồ và âm thanh nghe được cũng không rõ ràng nữa Mất máu quá nhiều dẫn đến tình trạng này, nếu tôi ngủ thiếp đi thì có thể không tỉnh dậy được nữa
“Trương Siêu, Trương Siêu à…”
Sở Tiêu Tiêu hết sốt ruột cho tôi hai cái bạt tai, tôi tức đến nỗi muốn chửi người
rồi, người phụ nữ này đến lúc này rồi mà cũng không biết dịu dàng một chút.
" Tôi nói này chị Sở, tôi đã cứu mạng chị mà chị còn đối xử với tôi như thế à?"
" Cậu đừng ngủ nếu không tôi sẽ đánh cậu đấy. Trương Siêu, tôi cầu xin cậu đó đừng ngủ mà...”
Tôi rất muốn giữ tỉnh táo nhưng lúc này tôi thật sự không kiềm chế được, mí mất tôi nặng trịch và đầu óc tôi rất trống rỗng.
“Tôi không ngủ đâu, để tôi nghỉ ngơi một lát..."
Tôi dựa vào bờ vai của Sở Tiêu Tiêu và tôi cảm thấy cô ấy đang đẩy tôi ra nhưng tôi không có sức để nói câu nào nữa.
Đột nhiên Sở Tiêu Tiêu nắm lấy tay tôi và ấn vào người cô ấy, tôi nắm chặt trong vô thức và không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Khoảng hai mươi phút sau thì đội cứu viện mới cứu chúng tôi ra ngoài, tôi lập tức được đưa lên xe cứu thương còn Sở Tiêu Tiêu chỉ là bị thương ngoài da nhưng cũng vì sự an toàn nên cũng cần đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lượt.
Sau khi lên xe cứu thương tôi hoàn tôi hôn mê, sau khi tỉnh dậy đã là ba ngày sau rồi. Sở Tiêu Tiêu ở bên cạnh giường tôi nhìn thấy tôi mở mắt ra có mấy liên mừng rỡ hét lên một tiếng rồi nhảy lên như một chú thỏ tôi còn chưa kịp báo cô ấy rót giùm tôi một cốc nước.
“Mạng cậu lớn thật đây, tấm thép đâm qua một bên gan của cậu đấy. May, mà chí bị thuơng ngoài da chứ nội tạng không bị gì. Cậu nhóc cậu may mắn quá rồi đấy."
Bác sỹ nói xong rồi dặn dò tôi phải chú ý nghỉ ngơi, mấy ngày nay tuyệt đối không được đi lại, bị thương gân cốt phái tính dưỡng một trăm ngày nếu không sẽ để lại di chứng sau này.
Sau khi bác sỹ đi tôi liền nhìn một vòng xung quanh phòng bệnh và cảm thất rất thất vọng.
“Phương Phương chăm sóc bố cô ấy ở tầng dưới. Cậu đừng trách cô ấy, cả hai bên cô ấy chạy đi chạy lại không nổi đâu” Sở Tiêu Tiêu nói.
Tôi ngại ngùng gãi mũi một cái, không ngờ chút tâm tư này của tôi cũng bị Sở Tiêu Tiêu nhìn thấy.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc tối mấy hôm nay”
"Cám ơn gì chứ, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Không ngờ con người cậu tốt thật đấy”. Sở Tiêu Tiêu lẩm bẩm một câu, "Cảnh sát đã điều tra rồi, người đâm vào chúng ta là một tên say rượu lái xe và tài xế cũng đã bị bắt lại rồi."
“Say rượu lái xe ư?" Tôi vô thức năm chặt tay, " Lừa con nít sao, ai lại say rượu lãi xe trong hầm để xe của trung tâm thương mại chứ? Tốc độ nhanh như thế chỉnh là muốn đâm chết chúng ta đấy"
Bình luận facebook