Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-69
Chương 69: Yếu không địch được mạnh
“Triệu Tử Thâm, mẹ mày ra đây cho tao ngay! Mày trốn được một hai bữa chứ mày trốn được cả đời hả?"
Thì ra đám người này nhằm vào Triệu Tử Thâm vậy chắc chắn tám chín phần họ là người của bang Hồng Đăng rồi.
"Không sao, đám người này không phải đến tìm chúng ta đâu. Chuyện này chúng ta cũng không cần nhúng tay vào”.
Tôi an ủi Sở Tiêu Tiêu vài câu, cố ấy nấp sau lưng tôi rồi ngốc nghếch gật gật
đầu.
Không phải là tôi không muốn giúp Triệu Tử Thâm mà cậu ta đường đường là bang chủ bang Hồng Đăng, chuyện này còn cần tôi ra tay sao?
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận cầm gây ra nhưng anh ta còn chưa kịp làm gì thì tên đầu sỏ đã cầm dao chém mạnh vào cây gậy của anh ta làm phát ra âm thanh rất chói tai.
"Diệp Đức Bưu, mẹ nó mày ra oai ở đây hả? Hôm nay, mày dám động đến bố mày xem nào, thử đi, ngày mai tao sẽ xử lí vợ và con gái mày!"
Không ngờ tên Hoàng Mao này còn điên cuồng hơn đội trưởng bảo vệ, đội trưởng bảo vệ cầm gậy nhưng chỉ đành cười trừ.
"Anh Hoàng Mao à, anh đừng giận mà. Anh cử nói đi rồi tôi đi mời chủ nhiệm Triệu cho anh”.
"Chủ nhiệm con mẹ nó! Người anh em của tao nói rồi, mấy hôm trước đám chó bang Hồng Đăng đã giở trò để cướp địa bàn của bang Thanh Long bọn tao, tên cầm đầu chính là thắng chó chết Triệu Tử Thâm. Bệnh viện chúng mày cũng to gan đấy nhỉ, dám đối đầu với bang Thanh Long bọn tao hả?”
Nghe nói là bang Thanh Long thì mọi người có mặt ở đó liền câm như hến, có một vài người thì tránh ra chỗ khác chứ ai cũng không muốn động đến đám người bang Thanh Long này.
"Chuyện này là sao, bệnh viện này còn dính líu đến xã hội đen sao?" Sở Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy tò mò chứ không sợ hãi nữa.
Tôi liền lẩm bẩm trong bụng rằng không phải dính líu đến xã hội đen mà còn là kẻ cầm đầu nữa đấy.
Trên tầng hai của đại sảnh có tiếng bước chân truyền đến, lúc đó cả bệnh viện đều rất yên tĩnh nên tôi liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Triệu Cung Minh đang vội vàng đi đến đây.
Ngoài tôi ra thì không ai để ý đến Triệu Cung Minh cả, ông ấy cúi đầu dặn dò trợ lí vài câu sau đó trợ lí liền lật đật rời khỏi.
Nhìn biểu cảm của Triệu Cung Minh tuy là sốt ruột nhưng lại không ngạc nhiên chút nào. Mẹ nó! Ông lão này đã sớm biết thân phận của con trai mình rồi!
Tôi tức đến nỗi vết thương đau điếng, dù sao hôm nay tôi cũng không nhúng tay vào chuyện này đâu. Tôi phải xem xem Triệu Tử Thâm xử lí thể nào.
"Xin nhường đường một chút a, sản phụ sắp sinh rồi"
Vốn đi đã không có ai dám ra vào đại sảnh nữ, bỗng đâu một chiếc xe đẩy đẩy một sản phụ đang đau đẻ đi vào. Hoàng Mạo đau chân về phía vị bác sĩ đi đầu tiên, mấy tên thuộc hạ lập tức chặn sản phụ lại.
"Anh Hoàng Mao à, người phụ nữ này sắp sinh rồi, anh hãy tha cho cô ấy đi." Đội trưởng bảo vệ liền cầu xin.
Hoàng Mao liền với tay lấy một cái thùng rác rồi ném thẳng vào mặt Diệp Đức Bưu.
"Đừng có nhiều lời với tao! Gọi Triệu Tử Thâm ra đây, nếu không thì chết hàng nghìn người hay hàng chục nghìn người bố mày cũng không quan tâm."
"Aaa.. đau quá, cầu xin anh, cầu xin anh đó! Con tôi sắp ra đời rồi..."
Mặc sản phụ kêu cứu như thế nào thì tên Hoàng Mao kia cũng không hề bị dao động. Chồng của sản phu hốt hoảng cầu xin nhưng Hoàng Mao vẫn coi như không nghe thấy gì.
“Anh Hoàng Mao à, cầu xin anh đó, anh đừng làm khó người bình thường như chúng tôi mà." Đột nhiên chồng của sản phụ quỳ xuống dập đầu với Hoàng Mao, những tiếng dập đầu long trời lở đất vang lên, rất nhanh sau đó trên trán anh ta đầm máu.
Cho dù mọi người có sợ thế nào cũng không khống chế được sự phẫn nộ.
"Không biết xấu hổ hả! Đến phụ nữ mà cũng làm khó!"
"Bang Thanh Long các người làm thế này là phạm pháp đấy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Hoàng Mao cười lạnh nhìn người chồng đang dập đầu rồi nói: "Được rồi, đừng quỳ nữa."
"Cảm ơn anh Hoàng Mao, cảm ơn a..."
Người đàn ông đó tưởng Hoàng Mao đã bỏ qua cho anh ta nên liền đứng dậy cảm ơn rốt rít. Nhưng chưa đứng vững thì Hoàng Mao đã đá một phát vào ngực anh ta khiến anh ta bay xa một đoạn tầm ba mét, đầu đập mạnh vào ghế nên máu trên trán lập tức chảy xuống.
"Mẹ mày! Hồi nãy ai nói báo cảnh sát hå?" Hoàng Mao rút dao ra rồi chỉ về đám người hồi nãy lên tiếng.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, ai nấy run lấy bấy dám nói gì.
"Ai nói báo cảnh sát thì đứng ra đây, đứng trước mặt tao mà báo cảnh sát đi"
Ai dám báo chứ? Chẳng phải là lao đầu vào cho chết sao?
"Ức hiếp người quá đáng!" Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nữa bèn nói: "Tôi, tôi báo”.
Tôi muốn kéo cô ấy lại nhưng cô ấy đã nhảy ra ngoài nhanh hơn tôi tưởng, tôi chửi thầm trong lòng rằng người phụ nữ này sao có thể hổ báo vậy chứ, đây chẳng phải là đi nộp mạng sao?
Cô ấy cầm điện thoại rồi bấm gọi đến số 110, chi vào mặt Hoàng Mao rồi chửi: "Là anh bảo tôi báo cảnh sát đấy, tôi không tin cả thành phố Thông này không trị được anh."
Tôi sợ Hoàng Mao sẽ làm gi cô ấy nên vội đứng chắn trước mặt cô ấy.
Hoàng Mao quan sát tôi một lượt rồi trợn ngược mắt lên cười một cách khinh bi: "Tao còn tưởng là ai cơ, thì ra là Trương Siêu anh hùng cứu mỹ nhân của thành phố Thông này à”.
Đám đàn em của hắn cười phá lên giống như tôi là trò cười vậy.
Tôi nhìn chăm chăm Hoàng Mao rồi nói: "Hoàng Mao, anh là người của bang Thanh Long, giang hồ thì nói chút quy tắc giang hồ đi chứ đừng làm khó phụ nữ như thế, Anh tha cho người phụ nữ đó đi, tôi bảo đảm sẽ gọi Triệu Tử Thâm ra đây."
“Đừng, đừng vội chứ”. Hoàng Mao lau nước mắt ở khóe mắt rồi ôm lấy eo nói: “Chờ cô gái sau lưng mày báo cảnh sát đã”.
Sở Tiêu Tiêu vừa kết nối được điện thoại bèn nói, "Alo, 110 a? Tôi muốn báo án, đây là bệnh viện thành phố Thông, có xã hội đen đang cưỡng ép sản phụ ở đây. Đúng thế nhiều người làm và họ tư xưng là bang Thanh Long. Alo, alo. sao thế này sao lại dập máy rồi!”
Hoàng Mao cười lạnh hai tiếng rồi vỗ bụng sản phụ nói: "Tao ức hiếp phụ nữ đấy thì sao nào? Tao thích ức hiếp đấy”. Nói xong hắn liền ấn mạnh một cái.
"Hoàng Mao, anh còn là người không hả?"
Diệp Đức Bưu giận dữ hét lên một tiếng rồi chĩa gậy vào cổ Hoàng Mao, Hoàng Mao không ngờ Diệp Đức Bưu dám phản kháng nên hắn bị anh ta chọc một cái vào cổ.
Hoàng Mao không ngờ Diệp Đức Bưu lại dám ra tay với hắn nên không kịp phòng bị, ngã rầm xuống đất.
"Bà nội mày, đánh hắn đi!"
Hoàng Mao ngồi dưới đất ôm lấy cái cổ đỏ bừng, mắt hắn vằn tia máu, chỉ thắng vào mặt Diệp Đức Bưu hét lên.
Diệp Đức Bưu cũng sững người ra, chờ đến khi anh ta phản ứng được thì cây gậy đã bị cướp đi rồi.
Vốn dĩ bệnh viện cũng không ít bảo vệ nhưng họ cũng không phải là đối thủ của bang Thanh Long.
Đám người bang Thanh Long đều là những tên máu lạnh nên bảo vệ ở bệnh viện cũng không dám đắc tội với đám lưu manh này. Thuộc hạ của Diệp Đức Bưu cũng không có ai dám đến giúp anh ta cả mà chỉ có một mình anh ta ở lại đối phó với đám xã hội đen hung hăng này.
Cũng không thể trách đám bảo vệ này nhát gan được vì đến cảnh sát cũng không dám nhúng tay vào thì ai còn dám nhúng tay vào chuyện của bang Thanh Long chứ?
Diệp Đức Bưu thế yếu không thể địch lại ké mạnh, cây gậy trong tay đã bị cướp bây giờ trong tay anh ta không còn gì cả nên liên bị đám người bang Thanh Long đá một cái vào ngực rồi ấn xuống đất. Hoàng Mao chẳng nói chẳng rằng, đá một cú vào mặt anh ta rồi hừ một tiếng bực dọc. Tiếng rắc giòn tan vang lên, nửa khuôn mặt của Diệp Đức Bưu sưng vù lên.
Có vài người nhát gan trông thấy cảnh này liền nôn ọe.
"Mày báo cảnh sát tiếp đi." Hoàng Mao chỉ vào mặt tôi và Sở Tiêu Tiêu rồi khiếu khích.
Lần này Sở Tiêu Tiêu cũng bó tay hết cách đám người Hoàng Mao ngông cuồng hơn chúng tôi tưởng nhiều.
“Triệu Tử Thâm, mẹ mày ra đây cho tao ngay! Mày trốn được một hai bữa chứ mày trốn được cả đời hả?"
Thì ra đám người này nhằm vào Triệu Tử Thâm vậy chắc chắn tám chín phần họ là người của bang Hồng Đăng rồi.
"Không sao, đám người này không phải đến tìm chúng ta đâu. Chuyện này chúng ta cũng không cần nhúng tay vào”.
Tôi an ủi Sở Tiêu Tiêu vài câu, cố ấy nấp sau lưng tôi rồi ngốc nghếch gật gật
đầu.
Không phải là tôi không muốn giúp Triệu Tử Thâm mà cậu ta đường đường là bang chủ bang Hồng Đăng, chuyện này còn cần tôi ra tay sao?
Đội trưởng đội bảo vệ tức giận cầm gây ra nhưng anh ta còn chưa kịp làm gì thì tên đầu sỏ đã cầm dao chém mạnh vào cây gậy của anh ta làm phát ra âm thanh rất chói tai.
"Diệp Đức Bưu, mẹ nó mày ra oai ở đây hả? Hôm nay, mày dám động đến bố mày xem nào, thử đi, ngày mai tao sẽ xử lí vợ và con gái mày!"
Không ngờ tên Hoàng Mao này còn điên cuồng hơn đội trưởng bảo vệ, đội trưởng bảo vệ cầm gậy nhưng chỉ đành cười trừ.
"Anh Hoàng Mao à, anh đừng giận mà. Anh cử nói đi rồi tôi đi mời chủ nhiệm Triệu cho anh”.
"Chủ nhiệm con mẹ nó! Người anh em của tao nói rồi, mấy hôm trước đám chó bang Hồng Đăng đã giở trò để cướp địa bàn của bang Thanh Long bọn tao, tên cầm đầu chính là thắng chó chết Triệu Tử Thâm. Bệnh viện chúng mày cũng to gan đấy nhỉ, dám đối đầu với bang Thanh Long bọn tao hả?”
Nghe nói là bang Thanh Long thì mọi người có mặt ở đó liền câm như hến, có một vài người thì tránh ra chỗ khác chứ ai cũng không muốn động đến đám người bang Thanh Long này.
"Chuyện này là sao, bệnh viện này còn dính líu đến xã hội đen sao?" Sở Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy tò mò chứ không sợ hãi nữa.
Tôi liền lẩm bẩm trong bụng rằng không phải dính líu đến xã hội đen mà còn là kẻ cầm đầu nữa đấy.
Trên tầng hai của đại sảnh có tiếng bước chân truyền đến, lúc đó cả bệnh viện đều rất yên tĩnh nên tôi liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Triệu Cung Minh đang vội vàng đi đến đây.
Ngoài tôi ra thì không ai để ý đến Triệu Cung Minh cả, ông ấy cúi đầu dặn dò trợ lí vài câu sau đó trợ lí liền lật đật rời khỏi.
Nhìn biểu cảm của Triệu Cung Minh tuy là sốt ruột nhưng lại không ngạc nhiên chút nào. Mẹ nó! Ông lão này đã sớm biết thân phận của con trai mình rồi!
Tôi tức đến nỗi vết thương đau điếng, dù sao hôm nay tôi cũng không nhúng tay vào chuyện này đâu. Tôi phải xem xem Triệu Tử Thâm xử lí thể nào.
"Xin nhường đường một chút a, sản phụ sắp sinh rồi"
Vốn đi đã không có ai dám ra vào đại sảnh nữ, bỗng đâu một chiếc xe đẩy đẩy một sản phụ đang đau đẻ đi vào. Hoàng Mạo đau chân về phía vị bác sĩ đi đầu tiên, mấy tên thuộc hạ lập tức chặn sản phụ lại.
"Anh Hoàng Mao à, người phụ nữ này sắp sinh rồi, anh hãy tha cho cô ấy đi." Đội trưởng bảo vệ liền cầu xin.
Hoàng Mao liền với tay lấy một cái thùng rác rồi ném thẳng vào mặt Diệp Đức Bưu.
"Đừng có nhiều lời với tao! Gọi Triệu Tử Thâm ra đây, nếu không thì chết hàng nghìn người hay hàng chục nghìn người bố mày cũng không quan tâm."
"Aaa.. đau quá, cầu xin anh, cầu xin anh đó! Con tôi sắp ra đời rồi..."
Mặc sản phụ kêu cứu như thế nào thì tên Hoàng Mao kia cũng không hề bị dao động. Chồng của sản phu hốt hoảng cầu xin nhưng Hoàng Mao vẫn coi như không nghe thấy gì.
“Anh Hoàng Mao à, cầu xin anh đó, anh đừng làm khó người bình thường như chúng tôi mà." Đột nhiên chồng của sản phụ quỳ xuống dập đầu với Hoàng Mao, những tiếng dập đầu long trời lở đất vang lên, rất nhanh sau đó trên trán anh ta đầm máu.
Cho dù mọi người có sợ thế nào cũng không khống chế được sự phẫn nộ.
"Không biết xấu hổ hả! Đến phụ nữ mà cũng làm khó!"
"Bang Thanh Long các người làm thế này là phạm pháp đấy, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Hoàng Mao cười lạnh nhìn người chồng đang dập đầu rồi nói: "Được rồi, đừng quỳ nữa."
"Cảm ơn anh Hoàng Mao, cảm ơn a..."
Người đàn ông đó tưởng Hoàng Mao đã bỏ qua cho anh ta nên liền đứng dậy cảm ơn rốt rít. Nhưng chưa đứng vững thì Hoàng Mao đã đá một phát vào ngực anh ta khiến anh ta bay xa một đoạn tầm ba mét, đầu đập mạnh vào ghế nên máu trên trán lập tức chảy xuống.
"Mẹ mày! Hồi nãy ai nói báo cảnh sát hå?" Hoàng Mao rút dao ra rồi chỉ về đám người hồi nãy lên tiếng.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, ai nấy run lấy bấy dám nói gì.
"Ai nói báo cảnh sát thì đứng ra đây, đứng trước mặt tao mà báo cảnh sát đi"
Ai dám báo chứ? Chẳng phải là lao đầu vào cho chết sao?
"Ức hiếp người quá đáng!" Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nữa bèn nói: "Tôi, tôi báo”.
Tôi muốn kéo cô ấy lại nhưng cô ấy đã nhảy ra ngoài nhanh hơn tôi tưởng, tôi chửi thầm trong lòng rằng người phụ nữ này sao có thể hổ báo vậy chứ, đây chẳng phải là đi nộp mạng sao?
Cô ấy cầm điện thoại rồi bấm gọi đến số 110, chi vào mặt Hoàng Mao rồi chửi: "Là anh bảo tôi báo cảnh sát đấy, tôi không tin cả thành phố Thông này không trị được anh."
Tôi sợ Hoàng Mao sẽ làm gi cô ấy nên vội đứng chắn trước mặt cô ấy.
Hoàng Mao quan sát tôi một lượt rồi trợn ngược mắt lên cười một cách khinh bi: "Tao còn tưởng là ai cơ, thì ra là Trương Siêu anh hùng cứu mỹ nhân của thành phố Thông này à”.
Đám đàn em của hắn cười phá lên giống như tôi là trò cười vậy.
Tôi nhìn chăm chăm Hoàng Mao rồi nói: "Hoàng Mao, anh là người của bang Thanh Long, giang hồ thì nói chút quy tắc giang hồ đi chứ đừng làm khó phụ nữ như thế, Anh tha cho người phụ nữ đó đi, tôi bảo đảm sẽ gọi Triệu Tử Thâm ra đây."
“Đừng, đừng vội chứ”. Hoàng Mao lau nước mắt ở khóe mắt rồi ôm lấy eo nói: “Chờ cô gái sau lưng mày báo cảnh sát đã”.
Sở Tiêu Tiêu vừa kết nối được điện thoại bèn nói, "Alo, 110 a? Tôi muốn báo án, đây là bệnh viện thành phố Thông, có xã hội đen đang cưỡng ép sản phụ ở đây. Đúng thế nhiều người làm và họ tư xưng là bang Thanh Long. Alo, alo. sao thế này sao lại dập máy rồi!”
Hoàng Mao cười lạnh hai tiếng rồi vỗ bụng sản phụ nói: "Tao ức hiếp phụ nữ đấy thì sao nào? Tao thích ức hiếp đấy”. Nói xong hắn liền ấn mạnh một cái.
"Hoàng Mao, anh còn là người không hả?"
Diệp Đức Bưu giận dữ hét lên một tiếng rồi chĩa gậy vào cổ Hoàng Mao, Hoàng Mao không ngờ Diệp Đức Bưu dám phản kháng nên hắn bị anh ta chọc một cái vào cổ.
Hoàng Mao không ngờ Diệp Đức Bưu lại dám ra tay với hắn nên không kịp phòng bị, ngã rầm xuống đất.
"Bà nội mày, đánh hắn đi!"
Hoàng Mao ngồi dưới đất ôm lấy cái cổ đỏ bừng, mắt hắn vằn tia máu, chỉ thắng vào mặt Diệp Đức Bưu hét lên.
Diệp Đức Bưu cũng sững người ra, chờ đến khi anh ta phản ứng được thì cây gậy đã bị cướp đi rồi.
Vốn dĩ bệnh viện cũng không ít bảo vệ nhưng họ cũng không phải là đối thủ của bang Thanh Long.
Đám người bang Thanh Long đều là những tên máu lạnh nên bảo vệ ở bệnh viện cũng không dám đắc tội với đám lưu manh này. Thuộc hạ của Diệp Đức Bưu cũng không có ai dám đến giúp anh ta cả mà chỉ có một mình anh ta ở lại đối phó với đám xã hội đen hung hăng này.
Cũng không thể trách đám bảo vệ này nhát gan được vì đến cảnh sát cũng không dám nhúng tay vào thì ai còn dám nhúng tay vào chuyện của bang Thanh Long chứ?
Diệp Đức Bưu thế yếu không thể địch lại ké mạnh, cây gậy trong tay đã bị cướp bây giờ trong tay anh ta không còn gì cả nên liên bị đám người bang Thanh Long đá một cái vào ngực rồi ấn xuống đất. Hoàng Mao chẳng nói chẳng rằng, đá một cú vào mặt anh ta rồi hừ một tiếng bực dọc. Tiếng rắc giòn tan vang lên, nửa khuôn mặt của Diệp Đức Bưu sưng vù lên.
Có vài người nhát gan trông thấy cảnh này liền nôn ọe.
"Mày báo cảnh sát tiếp đi." Hoàng Mao chỉ vào mặt tôi và Sở Tiêu Tiêu rồi khiếu khích.
Lần này Sở Tiêu Tiêu cũng bó tay hết cách đám người Hoàng Mao ngông cuồng hơn chúng tôi tưởng nhiều.
Bình luận facebook