Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-103
Chương 103 Bán rẻ
**********
Sở Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Không cần, Sở Tiêu Tiêu tôi dù phải đi làm ăn mày cũng sẽ không bán rẻ nhân phẩm của mình. Tôi không cần tiền của cô, huống hồ cô cũng không có tiền. Tiền của cô là lấy từ Trần Ngọc Châu, tôi không cần loại tiền bán rẻ nhân cách này của cô.”
Lâm Phương bị nói cho mất hết thể diện, trợn trừng mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu.
Đột nhiên, cô ấy tát Sở Tiêu Tiêu một cái vào mặt, tôi không thể nhìn tiếp được nữa bèn đẩy Lâm Phương ra: “Rất cuộc em muốn làm gì hả?”
Cái tát này không đau, mặt của Sở Tiêu
Tiêu cũng không đỏ nhưng Sở Tiêu Tiêu rất đau lòng.
Lâm Phương nói: "Là cô ấy, cô ấy ăn nói quá quắt."
Tôi nói: “Việc em làm thì không quá quắt ư? Không nói về chuyện của hai chúng ta nhé. Sở Tiêu Tiêu luôn coi em là bạn thân nhất, làm bao nhiêu chuyện vì em không lẽ em còn không biết rõ ư? Em đối xử với bạn bè như thế này sao?Sao trước đây anh không biết em là loại người này chứ?”
Đôi mắt to đẹp của Lâm Phương tròn xoe nhìn tôi như thể cô ấy không quen tôi.
Có lẽ cô ấy nghĩ mãi cũng không hiểu sao tôi lại vì Sở Tiêu Tiêu mà mắng cô ấy.
Tôi thực sự vốn không muốn so đo với Lâm Phương. Đây là một ván cờ, tôi thua rồi. Tôi thừa nhân và tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng những gì cô ấy nói về Sở Tiêu Tiêu khiến tôi thực sự không thể chịu nổi.
Sở Tiêu Tiêu làm việc gì cũng nghĩ cho cô ấy. Ngay từ đầu, Sở Tiêu Tiêu đã không cho tôi theo đuổi Lâm Phương. Sau đó, sau khi biết con người tôi cũng không tệ thì cô ấy đã ủng hộ tôi theo đuổi Lâm Phương. Thậm chí ngay cả một số chuyện nhỏ nhặt cô ấy cũng luôn nghĩ chu đáo cho Lâm Phương.
Có một người chị em tốt như thế mà cô ấy vẫn không hài lòng mà còn ảo tưởngrằng Sở Tiêu Tiêu ghen tị với cô ấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng suy nghĩ của Lâm Phương lại như thế này. Loại suy nghĩ này của cô ấy khiến tôi cảm thấy quá lạ lẫm quá khủng khiếp và thậm chí còn có chút kinh tởm... Cho là mọi người trên thế gian này đều sai còn cô ấy thì không sai.
Trần Ngọc Châu đẩy tôi một cái để tôi tránh xa Lâm Phương.
Tôi nói: “Mày yên tâm đi.” Tôi chưa nói xong câu sau này, tôi nhất định sẽ tránh xa người phụ nữ này.
Thì Sở Tiêu Tiêu liền nói: “Chúng ta đi thôi, đừng phí lời với họ nữa.”
Sặc mặt Trần Ngọc Châu xám xịt, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ai cho hai người đi hả?"
Ngay khi nói xong, hắn vỗ tay một cái và rất nhanh sau đó bên ngoài hành lang có tiếng la hét chửi bới. Tiếp theo Hoàng Lão Tứ trên vai còn quấn băng gạc, một tay treo lên còn một tay thìcầm theo một cây gậy bóng chày, hắn đưa theo ba mấy tên khác cùng đi vào.
Mọi người ở Tụ Ân Viên không hề chuẩn bị gì cả, phục vụ bị đẩy hết sang một bên và hét lên sợ hãi.
Hoàng Lão Tứ dẫn đầu và lật một cái bàn lên. Các món ăn trên bàn đột nhiên vương vãi hết xuống đất, những người ở bàn đó liền sợ hãi chạy sang một bên.
Hoàng Lão Tử nhìn thấy tôi, đôi mắt hắn gần như phun ra lửa. Hắn và tôi là kẻ thù không đội trời chung, cánh tay kia của hắn là do tôi đánh gãy.
Bọn Hoàng Hoa khi thấy người của Trần Ngọc Châu đến thì ban nãy vẫn còn sợ hãi nhưng bây giờ lại bắt đầu diễu võ dương oai chờ xem trò cười của tôi.
Tôi kéo Sở Tiêu tiêu ra phía sau, nhưng Sở Tiêu Tiêu lại cầm một chiếc ghế đẩu lên và chỉ vào Trần Ngọc Châu: “Mày mai phục bọn tao ư?”
Trần Ngọc Châu buông thống tay: “Oan quá, anh Hoàng Tử muốn tìm TrươngSiêu thì đâu có liên quan gì đến tạo chứ. Anh Hoàng Tử có thù hận với bọn mày thì liên quan gì đến tao, mày đừng nói linh tinh.”
Hoàng Lão Tử vô cùng tức giận, tôi thấy cánh tay của anh ta có vẻ chưa hồi phục, hình dáng còn có chút kì lạ.
Tôi cười và nói: “Hoàng Lão Tử, anh đã tìm được bác sỹ giỏi ở thành phố Thông này chứ?”
Hoàng Lão Tứ không ngờ tôi lại dám chủ động đề cập đến vấn đề này nên hắn tức điên lên đến nỗi quen mất những lời đã nghĩ từ trước, hắn liền cầm cây gậy bóng chày chỉ vào mặt tôi rồi một lúc lâu sau mới nói được một từ: “ Đánh!”
Vừa ra lệnh xong thì bọn đàn em hắn đưa theo giống như những con hổ xuống núi, họ lao thẳng về phía tôi.
Tôi bước lên một chiếc ghế, giơ chiếc ghế lên vào đá vào hai người xông đến gần tôi nhất, chúng đau đến nối lăn xuống rồi la hét.Hoàng Lão Tử hậm hực cười rồi nói: “Thân thủ tốt đấy, Được thôi, để tạo xem mày đánh được hay là bọn tao động nhé. Các anh em, xông vào hết đi! Nhắm vào tên Trương Siêu này đi!”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Không hay rồi, chúng đã có chuẩn bị trước.
Tất nhiên tôi biết rằng đám người này đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến đây. Rõ ràng người của bang Thanh Long đã phục kích trong Tụ Ân Viên để sẵn sàng phục kích tôi rồi. Một mặt có thể giữ thể diện của Trần Ngọc Châu, mặt khác cũng có thể báo được thù của tôi và Hoàng Lão Tử. Không biết có phải là Tụ Ân Viên có vấn đề về phong thủy hay không, sao bang Hồng Đăng và bang Thanh Long đều thích đến Tu Ân Viên của tôi để gây chuyện thế chứ. Nếu còn vài lần thế này thì tôi sẽ lỗ vốn mất.
Trần Ngọc Châu lùi sang một bên để xem trò vui, hắn còn cầm một đĩa hạt hướng dương và vừa xem vừa cắn hạt hướng dương.
Lâm Phương nhìn thấy rất nhiều ngườivây quanh chúng tôi, bên ngoài còn có người vào liên tục. Lần này đúng là sợ thật rồi nên liền cầu xin Trần Ngọc Châu tha cho tôi.
“Nói thế nào đi nữa thì Trương Siêu cũng là bạn cùng lớp của chúng ta. Em xin anh đó, anh tha cho hắn được không?”
**********
Sở Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Không cần, Sở Tiêu Tiêu tôi dù phải đi làm ăn mày cũng sẽ không bán rẻ nhân phẩm của mình. Tôi không cần tiền của cô, huống hồ cô cũng không có tiền. Tiền của cô là lấy từ Trần Ngọc Châu, tôi không cần loại tiền bán rẻ nhân cách này của cô.”
Lâm Phương bị nói cho mất hết thể diện, trợn trừng mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu.
Đột nhiên, cô ấy tát Sở Tiêu Tiêu một cái vào mặt, tôi không thể nhìn tiếp được nữa bèn đẩy Lâm Phương ra: “Rất cuộc em muốn làm gì hả?”
Cái tát này không đau, mặt của Sở Tiêu
Tiêu cũng không đỏ nhưng Sở Tiêu Tiêu rất đau lòng.
Lâm Phương nói: "Là cô ấy, cô ấy ăn nói quá quắt."
Tôi nói: “Việc em làm thì không quá quắt ư? Không nói về chuyện của hai chúng ta nhé. Sở Tiêu Tiêu luôn coi em là bạn thân nhất, làm bao nhiêu chuyện vì em không lẽ em còn không biết rõ ư? Em đối xử với bạn bè như thế này sao?Sao trước đây anh không biết em là loại người này chứ?”
Đôi mắt to đẹp của Lâm Phương tròn xoe nhìn tôi như thể cô ấy không quen tôi.
Có lẽ cô ấy nghĩ mãi cũng không hiểu sao tôi lại vì Sở Tiêu Tiêu mà mắng cô ấy.
Tôi thực sự vốn không muốn so đo với Lâm Phương. Đây là một ván cờ, tôi thua rồi. Tôi thừa nhân và tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng những gì cô ấy nói về Sở Tiêu Tiêu khiến tôi thực sự không thể chịu nổi.
Sở Tiêu Tiêu làm việc gì cũng nghĩ cho cô ấy. Ngay từ đầu, Sở Tiêu Tiêu đã không cho tôi theo đuổi Lâm Phương. Sau đó, sau khi biết con người tôi cũng không tệ thì cô ấy đã ủng hộ tôi theo đuổi Lâm Phương. Thậm chí ngay cả một số chuyện nhỏ nhặt cô ấy cũng luôn nghĩ chu đáo cho Lâm Phương.
Có một người chị em tốt như thế mà cô ấy vẫn không hài lòng mà còn ảo tưởngrằng Sở Tiêu Tiêu ghen tị với cô ấy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng suy nghĩ của Lâm Phương lại như thế này. Loại suy nghĩ này của cô ấy khiến tôi cảm thấy quá lạ lẫm quá khủng khiếp và thậm chí còn có chút kinh tởm... Cho là mọi người trên thế gian này đều sai còn cô ấy thì không sai.
Trần Ngọc Châu đẩy tôi một cái để tôi tránh xa Lâm Phương.
Tôi nói: “Mày yên tâm đi.” Tôi chưa nói xong câu sau này, tôi nhất định sẽ tránh xa người phụ nữ này.
Thì Sở Tiêu Tiêu liền nói: “Chúng ta đi thôi, đừng phí lời với họ nữa.”
Sặc mặt Trần Ngọc Châu xám xịt, hắn hừ lạnh một tiếng: “Ai cho hai người đi hả?"
Ngay khi nói xong, hắn vỗ tay một cái và rất nhanh sau đó bên ngoài hành lang có tiếng la hét chửi bới. Tiếp theo Hoàng Lão Tứ trên vai còn quấn băng gạc, một tay treo lên còn một tay thìcầm theo một cây gậy bóng chày, hắn đưa theo ba mấy tên khác cùng đi vào.
Mọi người ở Tụ Ân Viên không hề chuẩn bị gì cả, phục vụ bị đẩy hết sang một bên và hét lên sợ hãi.
Hoàng Lão Tứ dẫn đầu và lật một cái bàn lên. Các món ăn trên bàn đột nhiên vương vãi hết xuống đất, những người ở bàn đó liền sợ hãi chạy sang một bên.
Hoàng Lão Tử nhìn thấy tôi, đôi mắt hắn gần như phun ra lửa. Hắn và tôi là kẻ thù không đội trời chung, cánh tay kia của hắn là do tôi đánh gãy.
Bọn Hoàng Hoa khi thấy người của Trần Ngọc Châu đến thì ban nãy vẫn còn sợ hãi nhưng bây giờ lại bắt đầu diễu võ dương oai chờ xem trò cười của tôi.
Tôi kéo Sở Tiêu tiêu ra phía sau, nhưng Sở Tiêu Tiêu lại cầm một chiếc ghế đẩu lên và chỉ vào Trần Ngọc Châu: “Mày mai phục bọn tao ư?”
Trần Ngọc Châu buông thống tay: “Oan quá, anh Hoàng Tử muốn tìm TrươngSiêu thì đâu có liên quan gì đến tạo chứ. Anh Hoàng Tử có thù hận với bọn mày thì liên quan gì đến tao, mày đừng nói linh tinh.”
Hoàng Lão Tử vô cùng tức giận, tôi thấy cánh tay của anh ta có vẻ chưa hồi phục, hình dáng còn có chút kì lạ.
Tôi cười và nói: “Hoàng Lão Tử, anh đã tìm được bác sỹ giỏi ở thành phố Thông này chứ?”
Hoàng Lão Tứ không ngờ tôi lại dám chủ động đề cập đến vấn đề này nên hắn tức điên lên đến nỗi quen mất những lời đã nghĩ từ trước, hắn liền cầm cây gậy bóng chày chỉ vào mặt tôi rồi một lúc lâu sau mới nói được một từ: “ Đánh!”
Vừa ra lệnh xong thì bọn đàn em hắn đưa theo giống như những con hổ xuống núi, họ lao thẳng về phía tôi.
Tôi bước lên một chiếc ghế, giơ chiếc ghế lên vào đá vào hai người xông đến gần tôi nhất, chúng đau đến nối lăn xuống rồi la hét.Hoàng Lão Tử hậm hực cười rồi nói: “Thân thủ tốt đấy, Được thôi, để tạo xem mày đánh được hay là bọn tao động nhé. Các anh em, xông vào hết đi! Nhắm vào tên Trương Siêu này đi!”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Không hay rồi, chúng đã có chuẩn bị trước.
Tất nhiên tôi biết rằng đám người này đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến đây. Rõ ràng người của bang Thanh Long đã phục kích trong Tụ Ân Viên để sẵn sàng phục kích tôi rồi. Một mặt có thể giữ thể diện của Trần Ngọc Châu, mặt khác cũng có thể báo được thù của tôi và Hoàng Lão Tử. Không biết có phải là Tụ Ân Viên có vấn đề về phong thủy hay không, sao bang Hồng Đăng và bang Thanh Long đều thích đến Tu Ân Viên của tôi để gây chuyện thế chứ. Nếu còn vài lần thế này thì tôi sẽ lỗ vốn mất.
Trần Ngọc Châu lùi sang một bên để xem trò vui, hắn còn cầm một đĩa hạt hướng dương và vừa xem vừa cắn hạt hướng dương.
Lâm Phương nhìn thấy rất nhiều ngườivây quanh chúng tôi, bên ngoài còn có người vào liên tục. Lần này đúng là sợ thật rồi nên liền cầu xin Trần Ngọc Châu tha cho tôi.
“Nói thế nào đi nữa thì Trương Siêu cũng là bạn cùng lớp của chúng ta. Em xin anh đó, anh tha cho hắn được không?”
Bình luận facebook