Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-114
Chương 114 Tâm trạng phức tạp
**********
Tôi bị cô ấy nói cho đỏ hết mặt mũi, tôi vội bước vào xe và mặt vẫn như bị thiêu đốt, tim thì đập thình thịch. Khi ở trong quân đội, chúng tôi đều là đàn ông con trai, không phải là không tưởng tượng về phụ nữ. Có khi nói chuyện rất thoáng vì một hội đàn ông con trai ở với nhau thì ngoài mấy lời này còn có thể nói chuyện gì nữa chứ?
Trong những năm nay, cho dù là tôi chưa từng ăn thịt lợn thì cũng đã thấy lợn chạy. Hôm nay, đạn đã lên nòng thì thực sự cảm thấy không giống lắm.
Trên đường đi, tôi lên nhìn trộm Sở Tiêu Tiêu qua gương chiếu hậu và càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy cô ấy rất xinh. Cô ấy luôn rất xinh đẹp và rạng ngời, chỉ là trước đây tôi không dám nhìn cô ấy mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu say rượu, sau khi lên xe thì dựa ngay vào ghế, đắp áo khoác của tôi và ngủ thiếp đi, nhưng hai cái chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài đưa tâm trí người ta bay xa. Cô ấy ngủ rất say, mặc dù lúc này tôi đã lén sờ vào đùi cô ấy nhưng cô ấy cũng không biết gì cả.
Tôi cũng không biết là thế nào, trong lòng nghĩ như thế, hai tay tôi không kiểm soát được mà đặt lên đùi cô ấy. Cảm giác trơn láng mịn màng đó làm cho tôi ngẩn ngơ, cuộc đời này của tôi ngoại trừ đôi chân của chính mình ra thì tôi chỉ sờ vào đôi chân đầy lông lá của đồng nghiệp để giúp cậu ấy xử lý vết thương thôi.
Giữa Lâm Phương và tôi chỉ có một vài nụ hôn và cái ôm rất đơn giản, không có mấy hành động thái quá. Tôi không khống chế được mà sờ mó, làn da đó mịn màng chẳng khác gì tơ lụa, và rất có lực đàn hồi khiến tôi thực sự muốn véo một cái thật mạnh.
Tôi không kiềm được sờ lên phía trên và càng sờ càng thấy trơn tru hơn. Sờ tầm năm phút thì tôi mới thu móng vuốt của mình lại và chuyên tâm lái xe vì nếu còn sở nữa thì e là tôi đâm vào cây mất.
Khi đưa Sở Tiêu Tiêu đến cửa nhà cô ấy thì cô ấy cũng vừa tỉnh dậy, còn lim dim cất giọng nhõng nhẽo: “Đến nơi rồi.”
Trong lòng tôi vô cùng luyến tiếc, muốn cô ấy ở bên tôi một lát nữa. Cho dù không làm gì, cô ấy chỉ cần ngồi bên cạnh tôi là được rồi.
Chúng tôi ngồi như thế tầm năm phút, tôi cảm thấy không thể cứ như thế được nhưng ai ngờ vừa mở miệng định nói thì Sở Tiêu Tiêu cũng định nói.
Tôi nói: “Em nói trước đi.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Vậy em về đây, ngày mai gặp ở công ty nhé.”
Trái tim tôi trống rỗng nhưng cũng không thể giữ cô ấy ở lại, như thế thì tôi thành loại người gì chứ? Mặc dù trong lòng tôi thực sự rất mong chờ nhưng tôi sẽ không làm thế.
Sở Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, vẫn ngồi yên và quay sang hỏi tôi: “Chân em có min không?” “Hả hả hả?” Tôi lắp ba lắp bắp, đầu óc xoay vòng vèo mấy vòng mới xác nhận được rằng câu Sở Tiêu Tiêu hỏi có cùng ý như tôi đang nghĩ.
Sở Tiêu Tiêu nhoài người qua, mỉm cười và thì thầm: “Hồi nãy em không ngủ say đâu, anh vừa sờ vào là em tỉnh dậy rồi. Tên lưu manh thổi tha này, chân em sờ đã thế hả?”
Tôi gật đầu thật mạnh, câu này là sự thật. Sở Tiêu Tiêu kéo cửa xe lại, sau đó choàng tay qua cổ tôi và cầm lấy tay tôi rồi để lên đùi cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi rồi cười toe toét, cười đến nỗi ngực rung lên.
Cô ấy buông tôi ra và ôm mặt tôi nói: “Anh đáng yêu quá đi, giống như một con chó lớn vậy. Được rồi, ngoan nhé, em phải về rồi, ngày mai gặp nhau ở công ty nhé.” Nói xong thì cô ấy chu môi hôn một cái lên môi tôi.
Sau đó một tay tôi lật qua ôm lấy cô ấy, Sở Tiêu Tiêu bị mất cảnh giác kêu lên một tiếng, tôi liền đè cô ấy xuống rồi cắn nhẹ lên cổ cô ấy. Sở Tiêu Tiêu hơi hoảng hốt đẩy tôi ra, tôi liền nắm lấy hai tay cô ấy đặt lên trên đỉnh đầu, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy.
Không gian trong xe rất chật hẹp, hai chúng tôi ép lại thành một cục, da dính lại với da và hơi thở hỗn loạn phải lên mặt đối phương. Cô ấy khẽ chống cự một chút rồi cũng nhanh chóng hé mở đôi môi nhỏ một cách ngoan ngoãn, tôi cảm thấy cô ấy có hơi căng thẳng nên hơi thở càng lúc càng hỗn loạn.
Sở Tiêu Tiêu thở hổn hển, mặt đỏ ửng lên và tóc cũng bị tôi làm cho rối tung lên. Cô ấy nhìn tôi một cách ngây thơ nhưng cái nhìn này càng có ý trêu chọc hơn, đến nỗi vùng bụng dưới của tôi như muốn bùng cháy và xông ra vậy.
Sở Tiêu Tiêu không dám nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của tôi, cô ấy rất ngại ngùng
Máu trong người tôi như sôi lên, tôi trở tay cởi áo ra. Sở Tiêu Tiêu liền mở to miệng ngạc nhiên rồi đỏ mặt. “Anh, anh anh..
Tôi cười khúc khích: “Anh gì chứ, không phải em rất thoảng sao? Được rồi đừng giả vờ nữa, kinh nghiệm của em phong phủ hơn anh đấy.”
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng như sắp bùng cháy, lo lắng vặn vẹo dưới người tôi. Cô ấy không vặn vẹo thì còn đỡ, đằng này cơ thể mềm mại của cô ấy như đang quyến rũ tôi. Một người đàn ông chân chính như tôi lúc đó cũng có phản ứng chứ. Đương nhiên Sở Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được nên cô ấy không dám nhúc nhích nữa, tôi liền nhanh chóng bò dậy khỏi cơ thể của Sở Tiêu Tiêu và mặc áo khoác vào.
Mặc dù điều hòa trong xe đang bật nhưng trong bầu không khí nóng hừng hực thế này thì lòng bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hội.
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy mặt rồi một lúc sau mới thể thọt: “Hôm nay chơi kích động quá rồi.”
Tôi kìm chế một lúc lâu và không thể nhịn được cười, Sở Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi: “Không được nói với người khác.”
Tôi nói là yên tâm đi, tôi được huấn luyện trong quân đội rồi nên cho dù có dao nằm trên cổ thì tôi cũng không dễ dàng mở miệng đầu. “Nghịch ngợm. Nhưng mà anh lính à, body của anh cũng đẹp đấy.”
Tôi nhéo mũi cô ấy rồi nói: “Lại nữa chứ gì? Còn giả bộ là người có kinh nghiệm gì chứ, còn muốn anh dạy dỗ cho nữa à?"
Sở Tiêu Tiêu vẫn còn ngại ngùng, cô vội vã đẩy cửa bước xuống và đi vào cổng sắt biệt thự.
Tôi nhìn vào đèn hành lang trong biệt thự, tâm trạng trong lòng tôi phức tạp khó nói thành lời, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Tôi còn chưa kịp có thời gian để nghĩ thì Sở Tiêu Tiêu đã trở thành bạn gái của tôi rồi và đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được cô ấy thực sự đã trở thành bạn gái của tôi.
Cô ấy xinh đẹp như thế, sao cô ấy lại thích tôi chứ? Không phải là mắt của cô gái này có vấn đề gì đấy chứ? Tôi không kiềm được muốn cười, khi tôi lái xe ra khỏi biệt thự thì khóe miệng tôi gần như kéo ra tận mang tai rồi.
**********
Tôi bị cô ấy nói cho đỏ hết mặt mũi, tôi vội bước vào xe và mặt vẫn như bị thiêu đốt, tim thì đập thình thịch. Khi ở trong quân đội, chúng tôi đều là đàn ông con trai, không phải là không tưởng tượng về phụ nữ. Có khi nói chuyện rất thoáng vì một hội đàn ông con trai ở với nhau thì ngoài mấy lời này còn có thể nói chuyện gì nữa chứ?
Trong những năm nay, cho dù là tôi chưa từng ăn thịt lợn thì cũng đã thấy lợn chạy. Hôm nay, đạn đã lên nòng thì thực sự cảm thấy không giống lắm.
Trên đường đi, tôi lên nhìn trộm Sở Tiêu Tiêu qua gương chiếu hậu và càng nhìn càng thích, càng nhìn càng cảm thấy cô ấy rất xinh. Cô ấy luôn rất xinh đẹp và rạng ngời, chỉ là trước đây tôi không dám nhìn cô ấy mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu say rượu, sau khi lên xe thì dựa ngay vào ghế, đắp áo khoác của tôi và ngủ thiếp đi, nhưng hai cái chân thon dài trắng nõn lộ ra bên ngoài đưa tâm trí người ta bay xa. Cô ấy ngủ rất say, mặc dù lúc này tôi đã lén sờ vào đùi cô ấy nhưng cô ấy cũng không biết gì cả.
Tôi cũng không biết là thế nào, trong lòng nghĩ như thế, hai tay tôi không kiểm soát được mà đặt lên đùi cô ấy. Cảm giác trơn láng mịn màng đó làm cho tôi ngẩn ngơ, cuộc đời này của tôi ngoại trừ đôi chân của chính mình ra thì tôi chỉ sờ vào đôi chân đầy lông lá của đồng nghiệp để giúp cậu ấy xử lý vết thương thôi.
Giữa Lâm Phương và tôi chỉ có một vài nụ hôn và cái ôm rất đơn giản, không có mấy hành động thái quá. Tôi không khống chế được mà sờ mó, làn da đó mịn màng chẳng khác gì tơ lụa, và rất có lực đàn hồi khiến tôi thực sự muốn véo một cái thật mạnh.
Tôi không kiềm được sờ lên phía trên và càng sờ càng thấy trơn tru hơn. Sờ tầm năm phút thì tôi mới thu móng vuốt của mình lại và chuyên tâm lái xe vì nếu còn sở nữa thì e là tôi đâm vào cây mất.
Khi đưa Sở Tiêu Tiêu đến cửa nhà cô ấy thì cô ấy cũng vừa tỉnh dậy, còn lim dim cất giọng nhõng nhẽo: “Đến nơi rồi.”
Trong lòng tôi vô cùng luyến tiếc, muốn cô ấy ở bên tôi một lát nữa. Cho dù không làm gì, cô ấy chỉ cần ngồi bên cạnh tôi là được rồi.
Chúng tôi ngồi như thế tầm năm phút, tôi cảm thấy không thể cứ như thế được nhưng ai ngờ vừa mở miệng định nói thì Sở Tiêu Tiêu cũng định nói.
Tôi nói: “Em nói trước đi.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Vậy em về đây, ngày mai gặp ở công ty nhé.”
Trái tim tôi trống rỗng nhưng cũng không thể giữ cô ấy ở lại, như thế thì tôi thành loại người gì chứ? Mặc dù trong lòng tôi thực sự rất mong chờ nhưng tôi sẽ không làm thế.
Sở Tiêu Tiêu đẩy cửa ra, vẫn ngồi yên và quay sang hỏi tôi: “Chân em có min không?” “Hả hả hả?” Tôi lắp ba lắp bắp, đầu óc xoay vòng vèo mấy vòng mới xác nhận được rằng câu Sở Tiêu Tiêu hỏi có cùng ý như tôi đang nghĩ.
Sở Tiêu Tiêu nhoài người qua, mỉm cười và thì thầm: “Hồi nãy em không ngủ say đâu, anh vừa sờ vào là em tỉnh dậy rồi. Tên lưu manh thổi tha này, chân em sờ đã thế hả?”
Tôi gật đầu thật mạnh, câu này là sự thật. Sở Tiêu Tiêu kéo cửa xe lại, sau đó choàng tay qua cổ tôi và cầm lấy tay tôi rồi để lên đùi cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi rồi cười toe toét, cười đến nỗi ngực rung lên.
Cô ấy buông tôi ra và ôm mặt tôi nói: “Anh đáng yêu quá đi, giống như một con chó lớn vậy. Được rồi, ngoan nhé, em phải về rồi, ngày mai gặp nhau ở công ty nhé.” Nói xong thì cô ấy chu môi hôn một cái lên môi tôi.
Sau đó một tay tôi lật qua ôm lấy cô ấy, Sở Tiêu Tiêu bị mất cảnh giác kêu lên một tiếng, tôi liền đè cô ấy xuống rồi cắn nhẹ lên cổ cô ấy. Sở Tiêu Tiêu hơi hoảng hốt đẩy tôi ra, tôi liền nắm lấy hai tay cô ấy đặt lên trên đỉnh đầu, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cô ấy.
Không gian trong xe rất chật hẹp, hai chúng tôi ép lại thành một cục, da dính lại với da và hơi thở hỗn loạn phải lên mặt đối phương. Cô ấy khẽ chống cự một chút rồi cũng nhanh chóng hé mở đôi môi nhỏ một cách ngoan ngoãn, tôi cảm thấy cô ấy có hơi căng thẳng nên hơi thở càng lúc càng hỗn loạn.
Sở Tiêu Tiêu thở hổn hển, mặt đỏ ửng lên và tóc cũng bị tôi làm cho rối tung lên. Cô ấy nhìn tôi một cách ngây thơ nhưng cái nhìn này càng có ý trêu chọc hơn, đến nỗi vùng bụng dưới của tôi như muốn bùng cháy và xông ra vậy.
Sở Tiêu Tiêu không dám nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của tôi, cô ấy rất ngại ngùng
Máu trong người tôi như sôi lên, tôi trở tay cởi áo ra. Sở Tiêu Tiêu liền mở to miệng ngạc nhiên rồi đỏ mặt. “Anh, anh anh..
Tôi cười khúc khích: “Anh gì chứ, không phải em rất thoảng sao? Được rồi đừng giả vờ nữa, kinh nghiệm của em phong phủ hơn anh đấy.”
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng như sắp bùng cháy, lo lắng vặn vẹo dưới người tôi. Cô ấy không vặn vẹo thì còn đỡ, đằng này cơ thể mềm mại của cô ấy như đang quyến rũ tôi. Một người đàn ông chân chính như tôi lúc đó cũng có phản ứng chứ. Đương nhiên Sở Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được nên cô ấy không dám nhúc nhích nữa, tôi liền nhanh chóng bò dậy khỏi cơ thể của Sở Tiêu Tiêu và mặc áo khoác vào.
Mặc dù điều hòa trong xe đang bật nhưng trong bầu không khí nóng hừng hực thế này thì lòng bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hội.
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy mặt rồi một lúc sau mới thể thọt: “Hôm nay chơi kích động quá rồi.”
Tôi kìm chế một lúc lâu và không thể nhịn được cười, Sở Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn tôi: “Không được nói với người khác.”
Tôi nói là yên tâm đi, tôi được huấn luyện trong quân đội rồi nên cho dù có dao nằm trên cổ thì tôi cũng không dễ dàng mở miệng đầu. “Nghịch ngợm. Nhưng mà anh lính à, body của anh cũng đẹp đấy.”
Tôi nhéo mũi cô ấy rồi nói: “Lại nữa chứ gì? Còn giả bộ là người có kinh nghiệm gì chứ, còn muốn anh dạy dỗ cho nữa à?"
Sở Tiêu Tiêu vẫn còn ngại ngùng, cô vội vã đẩy cửa bước xuống và đi vào cổng sắt biệt thự.
Tôi nhìn vào đèn hành lang trong biệt thự, tâm trạng trong lòng tôi phức tạp khó nói thành lời, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Tôi còn chưa kịp có thời gian để nghĩ thì Sở Tiêu Tiêu đã trở thành bạn gái của tôi rồi và đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được cô ấy thực sự đã trở thành bạn gái của tôi.
Cô ấy xinh đẹp như thế, sao cô ấy lại thích tôi chứ? Không phải là mắt của cô gái này có vấn đề gì đấy chứ? Tôi không kiềm được muốn cười, khi tôi lái xe ra khỏi biệt thự thì khóe miệng tôi gần như kéo ra tận mang tai rồi.