• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (57 Viewers)

  • Chap-115

Chương 115 Thăng chức tăng lương




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********










Sau đó, tôi đột nhiên nhớ ra rằng tôi và Sở Tiêu Tiêu như thế là vội vàng quá. Hơn nữa là cô ấy tỏ tình với tôi, chuyện này sao có thể để con gái làm chứ, tôi nên mua một chiếc nhẫn kim cương để bù đắp cho cô ấy mới được.



Nhưng sau đó nghĩ lại thì tôi lập tức cảm thấy nhẫn kim cương không xứng đáng với Sở Tiêu Tiêu lắm. Một cô gái tốt như thế thì tôi phải cưới về và cưng chiều mới được. Tôi cũng thực sự phục bản thân mình luôn, mới tốt lên một chút mà đã bắt đầu tưởng tượng những chuyện sau khi kết hôn rồi. Nếu Sở Tiêu Tiêu biết thì chắc chắn sẽ nói tôi là người cổ hủ.






Đêm đó, tôi luôn nghĩ về Sở Tiêu Tiêu, nằm trên giường ôm chặn cũng coi như là đang ôm cô ấy và những điều thấy trong giấc mơ cũng toàn là khuôn mặt đỏ ửng của cô ấy.



Sáng sớm hôm sau, Hàn Khôn gọi cho tôi và hỏi tôi là tôi đã tiết lộ danh tính cho mọi người biết rồi thì có muốn quay về Tuấn Nhiên làm việc không? Tôi nói với Hàn Khôn là không cần vì tôi đã mua lại công ty Lục Thông rồi nên bây giờ cần phải làm việc ở Lục Thông.






Miễn là không liên quan đến Khương Minh thì Hàn Khôn rất dễ dàng, đặc biệt là không quản chuyện cá nhân của tôi. Chú ấy không hỏi nhiều, chỉ bảo tôi có việc gì thì lập tức liên lạc với chú ấy, chú ấy sẽ ở lại Đan Mạch lâu hơn. “Chú Hàn, cháu có một câu hỏi.” Tôi nói: “Lúc đầu chú có nghĩ là Lâm Phương sẽ đối xử với cháu như thế không?”



Hàn Khôn sững người một lúc, rồi thắng thắn nói: “Cháu muốn hỏi chú tại sao đồng ý cho cháu đưa tiền cho Lâm Phương như thế chứ gì?”






Bă trăm ngàn cũng không phải là một con số lớn đối với tôi, nhưng đối với người bình thường thì đây không phải là một con số nhỏ. Hàn Khôn thông minh như thế, chú ấy không thể nhìn thấu mục đích thật sự của Lâm Phương ư? Tôi không tin.



Hàn Không liền cười nói: “Cháu hỏi rất hay, chú đồng ý để cháu đưa tiền cho cô ta vì chú biết cô ta là loại người như vậy. Lúc đó cháu gọi cho chú, khi cháu nhắc đến cô ta thì vô cùng hớn hở, chú cảm thấy cháu yêu cô ta sắp phát điên rồi. Lúc này nói gì với cháu cũng vô dụng, nên có lẽ chỉ đành cho cháu một bài học nhỏ mới được.”






Tôi cười mếu: “Bài học này hơi lớn rồi. Cháu không ngờ rằng từ lúc đầu cô ấy đã muốn chơi cháu như thế.”



Hàn Khôn nói: “Vốn dĩ chú không muốn nói với cháu, nhưng cho dù chú không nói với cháu thì cháu cũng sẽ hiểu được nhanh thôi. Sau khi cháu cho Lâm Phương vay ba trăm ngàn thì em trai cô ta đã trở mặt nói rõ ràng là sẽ không trả lại. Cô ta không có cách nào nên chỉ đành đến tìm Trần Ngọc Châu. Cô ta không có tiền, không tìm Trần Ngọc Châu thì phải làm sao?” “Cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt cô ấy trả lại. Cháu nên nói rõ với cô ấy từ trước thì có lẽ cô ấy sẽ không như thế này”






Hàn Khôn nói: “Này, cháu vẫn còn mềm lòng quá. Người phụ nữ như cô ta không chịu nổi chút áp lực và cũng không thể gồng gánh được việc gì đâu. Người xinh đẹp như thế từ nhỏ đã được người ta bảo vệ, cô ta đã quen với việc tìm kiếm sự bảo vệ từ người khác chứ không phải tự mình gánh chịu trách nhiệm. Tiểu Siêu à, mấy năm nay chủ cũng đã hiểu đại khái về chuyện của cháu, cháu nói xem Lâm Phương này có phải là người như thế không?”



Sao tôi lại không biết chứ, chỉ là bị Hàn Khôn nói toẹt ra như thế thì trong lòng xen lẫn đủ vị cảm xúc.






Hồi học cấp ba cũng vậy, cô ấy đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tôi. Nếu lúc đó cô ấy sẵn sàng nói ra sự thật thì tôi cũng sẽ không bị đánh đến nổi phải bỏ học.. “Nhưng dù gì cô ấy cũng là phụ nữ, bảo vệ phụ nữ là trách nhiệm của một người đàn ông.” Tôi nói. “Đúng, điểm này thì cháu rất giống bố cháu. Nhưng mà Tiểu Siêu à, lẽ nào Sở Tiêu Tiêu cũng là đàn ông sao? Trong những năm qua, Lâm Phương luôn được hưởng sự che chở của Sở Tiêu Tiêu nhưng cô ấy chưa bao giờ biết ơn. Cháu còn không nhìn thấu cô ta là loại người gì sao?”



Tôi không biết nên nói thế nào, nhớ lại những gì hôm đó Lâm Phương nói với Sở Tiêu Tiêu thì chút thương hại hồi nãy của tôi đã biến mất không một dấu vết.






Hàn Khôn nói tiếp: “Nếu không vay cháu số tiền này thì có lẽ Lâm Phương sẽ giả vờ được cả đời. Giống như bây giờ, cháu và Sở Tiêu Tiêu vẫn đang suy nghĩ xem liệu mình có làm sai điều gì không. Nếu cháu chỉ là Trương Siêu thì chú sẽ không để cháu cho vay số tiền này, bản chất con người không thể chịu được sự cám dỗ đâu. Nhưng cháu không chỉ là Trương Siêu mà còn là con trai của Trương Tuấn và Kỷ Yên Nhiên, là thiếu gia của Tập đoàn Tuấn Nhiên, cô ta không có tư cách để làm thế.”



Những lời của Hàn Khôn làm tôi sững sở không nói nên lời.








Hàn Khôn lại nói tiếp: “Cháu cũng đừng trách chú Hàn nham hiểm...” “Không, cháu biết chú cũng vì muốn tốt cho cháu. Lần này cháu không chỉ nhìn thấu cô ấy mà cũng nhìn thấu bản thân mình. Cháu nghĩ cháu sẽ rất buồn, nhưng thực sự không hề..."



Hàn Khôn mỉm cười và nói: “Chú biết Sở Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, nhưng Sở Hoài Ân không hề tốt đẹp gì.”






Tôi gật đầu rồi nói: “Cháu nghe nói bố cô ấy đánh bạc thua một số tiền rất lớn.” “Ha ha, nếu chỉ thua bạc thì là do hắn đáng đời. Nhưng hắn ta thì không phải thế, tên này làm việc táng tận lương tâm lắm. Chú Hàn còn có chút việc phải làm, chú làm việc đã. Nói tóm lại là cháu phải cẩn thận với tên Sở Hoài Ân này.” “Chú. "



Tôi còn chưa nói xong thì chú ấy đã cúp điện thoại rồi. Lạ thật, Sở Hoài Ân trông có vẻ chính nhân quân tử thế mà có vấn de u?






Tôi biết là biết người biết mặt không biết lòng, ông ta đối xử với Sở Tiêu Tiêu đúng là quá nghiêm khắc, nhưng táng tận lương tâm thì? Có nghiêm trọng thế không? Hơn nữa, Hàn Khôn nói ông ta không phải nợ vì thua bài bạc, bên ngoài đều đồn đại như thế, lẽ nào Hàn Khôn thực sự biết điều ẩn khuất bên trong ư?



Nếu thực sự có ẩn khuất bên trong thì e là Sở Tiêu Tiêu cũng không biết. Hàn Khôn không hề nói là Sở Tiêu Tiêu có vấn đề.






Vậy thì khi gặp Sở Tiêu Tiêu, tôi phải nhắc nhở cô ấy vì bố cô ấy sẽ không thương xót cô ấy đâu.



Tôi rửa mặt, nghĩ ngợi một hồi, bôi chút sáp rồi cạo râu, sau khi sửa sang xong cái bộ dạng xấu xí như thời còn đi lính thì tôi mới vui vẻ đi làm.






Đến dưới công ty, tôi thấy xe của Sở Tiêu Tiêu đã đậu ở đó. Cô ấy đã đến từ lâu rồi “Chào buổi sáng, sếp Trương.”



Vừa xuống xe thì tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Nhìn lại thì đó là cô nhân viên lễ tân Thanh Thanh mặc chiếc váy hoa. “Chào buổi sáng, hôm nay có thái độ tốt với tôi thế à? “Ôi trời, sếp Trương biết nói đùa quá, là trước đây em có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Anh sẽ không so đo mấy chuyện cỏn con trước đây với một người phụ nữ nhỏ bé như em chứ ạ. Hơn nữa, em cũng có nói sai đâu, Lâm Phương kia không phải là người tốt. Cô ta là người đứng núi này trông núi nọ, em làm vậy cũng được coi là có công báo cáo cho anh chứ a.”






Cho dù tôi không thích Lâm Phương nữa nhưng tôi cũng không muốn nói xấu Lâm Phương sau lưng.



Tôi cười nói: “Được rồi, vậy thì sếp Lục không nên thuê cô làm lễ tân rồi. Nói như cô thì nên cho cô làm nhân viên sales nhỉ”






Thanh Thanh mỉm cười rồi vỗ tay: “Được đấy, đây là anh tự mình thăng chức tăng lương cho em đấy nhé.”



Đầu óc tôi choáng váng, tôi không ngờ cô gái này lại mặt dày như thế nhưng Thanh Thanh đâu cho tôi cơ hội phản bác lại.






Thanh Thanh nói: “Sếp Trương, em cũng sẽ không hưởng lợi của anh không công thế đầu. Lát nữa em sẽ giúp anh xử lý đồ tiện nhân Lâm Phương kia. Cô ta ăn cây táo rào cây sung, hôm nay công ty sẽ không có ai bỏ qua cho cô ta đâu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom