Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-123
Chương 123 Thích em ư?
**********
Tôi nói tiếp: "Nếu cô muốn trách thì trách tôi là được rồi. Không phải Sở Tiêu Tiêu đã thích tôi từ lâu mà là trong lòng tôi đã có cô ấy từ lâu rồi. Đúng, nếu tối qua cô không làm như thế thì tôi vẫn sẽ ở bên cô và sẽ luôn cảm thấy rằng người tôi yêu là cô, vì dù sao từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn là nữ thần trong trái tim tôi. Nhưng tôi phải cảm ơn cô tối qua đã khiến tôi nhìn thấu được suy nghĩ trong trái tim tôi.”
Lâm Phương ngày ngốc lắc đầu: “Tại sao anh lại muốn nói mấy lời này để chọc tức em, đừng giận em nữa được không? Sao anh lại không cần em mà thích Sở tiêu Tiêu chứ! Em thua cô ta chỗ nào hả
Tôi không muốn nhiều lời thêm với cô ấy nữa, cô ấy không có gì bằng Sở Tiêu Tiêu cả. Ngoại hình, gia thế và tính cách, có chỗ nào là bằng? Nhưng chúng tôi đã chia tay rồi và tôi cũng không cần thiết phải dùng những lời đó để công kích cô ấy nữa.
Tôi ôm lấy eo Sở Tiêu Tiêu và khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.” “Trương Siêu, em hỏi anh câu cuối cùng.” Lâm Phương lau nước mắt và đứng dậy: “Anh có thực sự muốn ở bên đồ để tiện này không?"
Sở Tiêu Tiêu bực bội: “Lâm Phương, cô ăn nói đàng hoàng chút đi. Tôi đã làm gì có lỗi với cô chưa?”
Tôi thấy Lâm Phương vô cùng kinh tởm, trên thế gian này tại sao lại có người vong ân phụ nghĩa đến mức đó chứ? Cho dù tôi vẫn thích Lâm Phương thì trong lòng vẫn sẽ chấm thấp điểm đi cho cô ấy. Tôi tự thấy mình không đối xử tốt với Lâm Phương như Sở Tiêu Tiêu, e là trên thế giới này sẽ không có ai đối xử với cô ấy tốt hơn Sở Tiêu Tiêu nữa. Nhưng cô ấy lại đối xử với Sở Tiêu Tiêu như thế thì ai biết sau này cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào chứ?
Không đợi Sở Tiêu Tiêu lên tiếng, tôi đã nói: “Tiêu Tiêu càng không có gì có lỗi với cô. Lâm Phương à, Sở Tiêu Tiêu nói rất đúng, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi và sau này sẽ là vợ của tôi nên cô hãy tôn trọng cô ấy một chút. Cô muốn làm việc thì ngày mai đến phòng nhân sự báo cáo đi. Nhưng nếu cô không thể tôn trọng Tiêu Tiêu thì Lục Thông cũng không giữ chân được vị Phật như cô lại được đầu.”
Mấy lời nói của tôi giống như một cái tát giảng thẳng lên mặt Lâm Phương, khuôn mặt của cô ấy tái nhợt không nói nên lời.
Cô ấy giận dữ nhìn tôi, cơn giận tuyệt vọng đỏ như muốn thiêu đốt tôi và Sở Tiêu Tiêu ngay tại chỗ. Sau đó cô ấy từ từ nhặt chiếc ví hồi nãy rơi xuống đất, phủi bụi và quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Phương, tôi như bị thôi miên, như thể tôi đang quay lại thời học cấp ba. Nữ thần ngồi ở hàng ghế trước mãi mãi không bao giờ quay lại nhìn tôi, những gì tôi có thể thấy luôn luôn là một hình bóng vừa gần mà lại vừa xã.
Lúc đó hình bóng đó rất gần tôi nhưng tôi chỉ dám nhìn mà thôi. Bây giờ hình bóng đó lại lần nữa biến mất và tôi có linh cảm rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Rốt cuộc thì nữ thần vẫn là nữ thần, không bao giờ có duyên với tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi không cần nữ thần nữa vì tôi đã có một người phụ nữ thực sự khiến tôi muốn chăm sóc cô ấy cả đời rồi.
Da mặt tôi đột nhiên rất đau, tôi định thần lại thì Sở Tiêu Tiêu đang véo da tôi, giọng chua chua: “Nhìn gì mà nhìn hả? Gì mà mê muội thế? Anh có muốn đuổi theo không?” “Tha mạng, tha mạng, véo nữa là không đẹp trai nữa đâu.”
Sở Tiêu Tiêu bật cười buông tôi ra: "Sau này khách sáo với em chút đi. Sau này em sẽ là vợ của anh đấy, anh có biết thân phận của em là gì không?”
Tôi nói: “Vợ à, sau lưng em còn giấu giếm thân phận đáng kinh ngạc nào à?"
Sở Tiêu Tiêu xì một tiếng làm điệu bộ khinh bỉ, hay tay đặt lên eo và chỉ vào tôi: “Anh nghe cho rõ này, sau này em sẽ là bà chủ của Tập đoàn Tuấn Nhiên nên hãy khách sáo với em chút đi.” “Vâng vâng, thưa bà chủ, mời lên xe để tiểu nhân đưa bà về a."
Hai chúng tôi vừa trêu đùa nhau vừa lên xe, tôi lái xe đưa Sở Tiêu Tiêu về nhà. Khi ra khỏi bãi đậu xe, tôi bất chợt nhìn thấy đôi mắt của Sở Tiêu Tiêu hơi đỏ lên và đang dõi theo một hình bóng bên ngoài cửa sổ. Tôi với nhìn theo ánh mắt của cô ấy thì thấy Lâm Phương đang đứng một mình bên đường.
Trái tim tôi như mềm nhũn, nằm lấy tay Sở Tiêu Tiêu nhưng không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại ôm lấy tay tôi rồi khóc. Haizzz, Lâm Phương đúng là đồ ngu ngốc.
Sở Tiêu Tiêu khóc một hồi lâu rồi mời dừng lại, ôm lấy tay tôi rồi nói như làm mừng. Trương Siêu, hay là tối nay anh đừng về nữa nhé “Đừng về ur? Ở lại nhà em hà? Bố em lột Ca anh luôn đầu. Tôi cũng muốn phát triền một cái gì đó với Sở Tiêu Tiêu nhưng Sở Hoài Ân chắc chắn không muốn. Chuyện này không cần vội, rồi cũng có cơ hội thời
Nhưng Sở Tiêu Tiêu bất ngờ nhoài người sang, quàng tay qua cổ tôi, áp khuôn mặt ướt đẫm của cô ấy vào má tôi rồi nghẹn ngào nói như cầu xin tôi: “Có nhiều khách sạn ở thành phố Thông thế mà còn sợ không có chỗ ngủ à? Anh đừng về nữa."
Trái tim tôi đập thình thịch, sém chút đâm vào đuôi xe phía trước.
Cô ấy nói thêm một câu: “Hãy để em thực sự trở thành người phụ nữ của anh đi."
Trước cửa khách sạn Lệ Đô ở thành phố Thông, tiếng ma sát của lốp xe Porsche và mặt đất phát ra âm thanh chói tại. Tôi đạp phanh gấp, đuôi xe vẽ một đường cong đẹp mắt đậu vào đúng vị trí đỗ xe.
Tôi xoa lòng bàn tay, lòng bàn tay ướt nhẹp, chuyện này còn hồi hộp hơn lần đầu ra chiến trường. Tôi cảm thấy trong xe toàn là tiếng tim đập và tiếng thở của mình. Trong không gian xe chật hẹp, mùi hương trên cơ thể của Sở Tiêu Tiêu như bao vây lấy tôi và nó giống như một đống củi đang rực lửa muốn làm nổ tung đống thuốc nổ trong tôi.
Tôi dừng xe, không bật đèn mà chỉ có bảng điều khiển vẫn còn sáng, trong bóng tối, cả hai chúng tôi im lặng trong sự phấn khích.
Sở Tiêu Tiêu có lẽ cũng hơi sợ hãi, lắp bắp nói: “Anh, nóng lòng vậy à?” “Điều này là do em nói ra trước mà.” Tôi nói: “Đừng hòng trốn tránh"
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ đến tên cổ, hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp, không biết là đang mong đợi hay là sợ hãi. Cô ấy đảo mắt rồi mạnh miệng nói: “Chơi, chơi thì chơi, ai, ai, ai sợ ai chứ? Anh nghĩ ai cũng là trai còn trinh như anh à, chị đây kinh nghiệm phong phú lắm đấy.
Tôi cười và không nói gì cả, chỉ đặt tay lên đùi cô ấy mà cô ấy đã hét lên: “Đừng đừng, đừng làm ở đây.” “Lần sau còn dám giả bộ già dặn không hả?” Tôi cúi xuống, đè cô ấy xuống rồi bóp cằm cô ấy và hỏi.
Sở Tiêu Tiêu vẫn chưa tháo đai an toàn nên cô ấy không thể trốn tránh được mà chỉ có thể để mặc tôi đè lên cô ấy. Hơi thở của cô ấy rất gấp gáp, đôi gò bồng đảo nhấp nhô run rẩy theo hơi thở của cô ấy và cứ cọ sát vào ngực tôi. Lúc này tôi gần như không chịu nổi nữa. “Em không giả bộ nữa, đừng làm gì ở đây được không? Đây là bãi đậu xe đấy.”
Tôi mỉm cười, tháo dây an toàn cho cô ấy và vỗ đầu cô ấy: “Em nghĩ gì thế? Chính nhân quân tử như anh chỉ muốn thảo dây an toàn ra cho em thôi.”
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng hơn nữa, hơi tức giận túm lấy cổ áo tôi và cắn vào môi tôi một cái.
Cô ấy không làm thế thì còn tốt chứ cú cắn này như trực tiếp thắp sáng ngọn lửa đã nhen nhóm lâu trong lòng tôi. Đầu óc tôi choáng váng và có một ngọn lửa đang muốn tìm một thứ gì đó để phát tiết.
Tôi nằm lấy cắm cô ấy và hôn lên đôi môi cô ấy mà chẳng theo tiết tấu nào. Sở Tiêu Tiêu bị tối hôn đến nỗi không thể thở được, cả cơ thể mềm nhũn dưới người tôi và thở hổn hển. Âm thanh khăn khăn khêu gợi đó khiến tôi thể dừng lại được. “Đợi đã. Đột nhiên cô ấy đẩy tôi ra “Trương Siêu, hồi nãy những điều anh nói với Lâm Phương có phải là thật lòng không? Anh có thực sự thích em không?
**********
Tôi nói tiếp: "Nếu cô muốn trách thì trách tôi là được rồi. Không phải Sở Tiêu Tiêu đã thích tôi từ lâu mà là trong lòng tôi đã có cô ấy từ lâu rồi. Đúng, nếu tối qua cô không làm như thế thì tôi vẫn sẽ ở bên cô và sẽ luôn cảm thấy rằng người tôi yêu là cô, vì dù sao từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn là nữ thần trong trái tim tôi. Nhưng tôi phải cảm ơn cô tối qua đã khiến tôi nhìn thấu được suy nghĩ trong trái tim tôi.”
Lâm Phương ngày ngốc lắc đầu: “Tại sao anh lại muốn nói mấy lời này để chọc tức em, đừng giận em nữa được không? Sao anh lại không cần em mà thích Sở tiêu Tiêu chứ! Em thua cô ta chỗ nào hả
Tôi không muốn nhiều lời thêm với cô ấy nữa, cô ấy không có gì bằng Sở Tiêu Tiêu cả. Ngoại hình, gia thế và tính cách, có chỗ nào là bằng? Nhưng chúng tôi đã chia tay rồi và tôi cũng không cần thiết phải dùng những lời đó để công kích cô ấy nữa.
Tôi ôm lấy eo Sở Tiêu Tiêu và khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.” “Trương Siêu, em hỏi anh câu cuối cùng.” Lâm Phương lau nước mắt và đứng dậy: “Anh có thực sự muốn ở bên đồ để tiện này không?"
Sở Tiêu Tiêu bực bội: “Lâm Phương, cô ăn nói đàng hoàng chút đi. Tôi đã làm gì có lỗi với cô chưa?”
Tôi thấy Lâm Phương vô cùng kinh tởm, trên thế gian này tại sao lại có người vong ân phụ nghĩa đến mức đó chứ? Cho dù tôi vẫn thích Lâm Phương thì trong lòng vẫn sẽ chấm thấp điểm đi cho cô ấy. Tôi tự thấy mình không đối xử tốt với Lâm Phương như Sở Tiêu Tiêu, e là trên thế giới này sẽ không có ai đối xử với cô ấy tốt hơn Sở Tiêu Tiêu nữa. Nhưng cô ấy lại đối xử với Sở Tiêu Tiêu như thế thì ai biết sau này cô ấy sẽ đối xử với tôi như thế nào chứ?
Không đợi Sở Tiêu Tiêu lên tiếng, tôi đã nói: “Tiêu Tiêu càng không có gì có lỗi với cô. Lâm Phương à, Sở Tiêu Tiêu nói rất đúng, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi và sau này sẽ là vợ của tôi nên cô hãy tôn trọng cô ấy một chút. Cô muốn làm việc thì ngày mai đến phòng nhân sự báo cáo đi. Nhưng nếu cô không thể tôn trọng Tiêu Tiêu thì Lục Thông cũng không giữ chân được vị Phật như cô lại được đầu.”
Mấy lời nói của tôi giống như một cái tát giảng thẳng lên mặt Lâm Phương, khuôn mặt của cô ấy tái nhợt không nói nên lời.
Cô ấy giận dữ nhìn tôi, cơn giận tuyệt vọng đỏ như muốn thiêu đốt tôi và Sở Tiêu Tiêu ngay tại chỗ. Sau đó cô ấy từ từ nhặt chiếc ví hồi nãy rơi xuống đất, phủi bụi và quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Phương, tôi như bị thôi miên, như thể tôi đang quay lại thời học cấp ba. Nữ thần ngồi ở hàng ghế trước mãi mãi không bao giờ quay lại nhìn tôi, những gì tôi có thể thấy luôn luôn là một hình bóng vừa gần mà lại vừa xã.
Lúc đó hình bóng đó rất gần tôi nhưng tôi chỉ dám nhìn mà thôi. Bây giờ hình bóng đó lại lần nữa biến mất và tôi có linh cảm rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa. Rốt cuộc thì nữ thần vẫn là nữ thần, không bao giờ có duyên với tôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi không cần nữ thần nữa vì tôi đã có một người phụ nữ thực sự khiến tôi muốn chăm sóc cô ấy cả đời rồi.
Da mặt tôi đột nhiên rất đau, tôi định thần lại thì Sở Tiêu Tiêu đang véo da tôi, giọng chua chua: “Nhìn gì mà nhìn hả? Gì mà mê muội thế? Anh có muốn đuổi theo không?” “Tha mạng, tha mạng, véo nữa là không đẹp trai nữa đâu.”
Sở Tiêu Tiêu bật cười buông tôi ra: "Sau này khách sáo với em chút đi. Sau này em sẽ là vợ của anh đấy, anh có biết thân phận của em là gì không?”
Tôi nói: “Vợ à, sau lưng em còn giấu giếm thân phận đáng kinh ngạc nào à?"
Sở Tiêu Tiêu xì một tiếng làm điệu bộ khinh bỉ, hay tay đặt lên eo và chỉ vào tôi: “Anh nghe cho rõ này, sau này em sẽ là bà chủ của Tập đoàn Tuấn Nhiên nên hãy khách sáo với em chút đi.” “Vâng vâng, thưa bà chủ, mời lên xe để tiểu nhân đưa bà về a."
Hai chúng tôi vừa trêu đùa nhau vừa lên xe, tôi lái xe đưa Sở Tiêu Tiêu về nhà. Khi ra khỏi bãi đậu xe, tôi bất chợt nhìn thấy đôi mắt của Sở Tiêu Tiêu hơi đỏ lên và đang dõi theo một hình bóng bên ngoài cửa sổ. Tôi với nhìn theo ánh mắt của cô ấy thì thấy Lâm Phương đang đứng một mình bên đường.
Trái tim tôi như mềm nhũn, nằm lấy tay Sở Tiêu Tiêu nhưng không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại ôm lấy tay tôi rồi khóc. Haizzz, Lâm Phương đúng là đồ ngu ngốc.
Sở Tiêu Tiêu khóc một hồi lâu rồi mời dừng lại, ôm lấy tay tôi rồi nói như làm mừng. Trương Siêu, hay là tối nay anh đừng về nữa nhé “Đừng về ur? Ở lại nhà em hà? Bố em lột Ca anh luôn đầu. Tôi cũng muốn phát triền một cái gì đó với Sở Tiêu Tiêu nhưng Sở Hoài Ân chắc chắn không muốn. Chuyện này không cần vội, rồi cũng có cơ hội thời
Nhưng Sở Tiêu Tiêu bất ngờ nhoài người sang, quàng tay qua cổ tôi, áp khuôn mặt ướt đẫm của cô ấy vào má tôi rồi nghẹn ngào nói như cầu xin tôi: “Có nhiều khách sạn ở thành phố Thông thế mà còn sợ không có chỗ ngủ à? Anh đừng về nữa."
Trái tim tôi đập thình thịch, sém chút đâm vào đuôi xe phía trước.
Cô ấy nói thêm một câu: “Hãy để em thực sự trở thành người phụ nữ của anh đi."
Trước cửa khách sạn Lệ Đô ở thành phố Thông, tiếng ma sát của lốp xe Porsche và mặt đất phát ra âm thanh chói tại. Tôi đạp phanh gấp, đuôi xe vẽ một đường cong đẹp mắt đậu vào đúng vị trí đỗ xe.
Tôi xoa lòng bàn tay, lòng bàn tay ướt nhẹp, chuyện này còn hồi hộp hơn lần đầu ra chiến trường. Tôi cảm thấy trong xe toàn là tiếng tim đập và tiếng thở của mình. Trong không gian xe chật hẹp, mùi hương trên cơ thể của Sở Tiêu Tiêu như bao vây lấy tôi và nó giống như một đống củi đang rực lửa muốn làm nổ tung đống thuốc nổ trong tôi.
Tôi dừng xe, không bật đèn mà chỉ có bảng điều khiển vẫn còn sáng, trong bóng tối, cả hai chúng tôi im lặng trong sự phấn khích.
Sở Tiêu Tiêu có lẽ cũng hơi sợ hãi, lắp bắp nói: “Anh, nóng lòng vậy à?” “Điều này là do em nói ra trước mà.” Tôi nói: “Đừng hòng trốn tránh"
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ đến tên cổ, hơi thở của cô ấy trở nên gấp gáp, không biết là đang mong đợi hay là sợ hãi. Cô ấy đảo mắt rồi mạnh miệng nói: “Chơi, chơi thì chơi, ai, ai, ai sợ ai chứ? Anh nghĩ ai cũng là trai còn trinh như anh à, chị đây kinh nghiệm phong phú lắm đấy.
Tôi cười và không nói gì cả, chỉ đặt tay lên đùi cô ấy mà cô ấy đã hét lên: “Đừng đừng, đừng làm ở đây.” “Lần sau còn dám giả bộ già dặn không hả?” Tôi cúi xuống, đè cô ấy xuống rồi bóp cằm cô ấy và hỏi.
Sở Tiêu Tiêu vẫn chưa tháo đai an toàn nên cô ấy không thể trốn tránh được mà chỉ có thể để mặc tôi đè lên cô ấy. Hơi thở của cô ấy rất gấp gáp, đôi gò bồng đảo nhấp nhô run rẩy theo hơi thở của cô ấy và cứ cọ sát vào ngực tôi. Lúc này tôi gần như không chịu nổi nữa. “Em không giả bộ nữa, đừng làm gì ở đây được không? Đây là bãi đậu xe đấy.”
Tôi mỉm cười, tháo dây an toàn cho cô ấy và vỗ đầu cô ấy: “Em nghĩ gì thế? Chính nhân quân tử như anh chỉ muốn thảo dây an toàn ra cho em thôi.”
Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng hơn nữa, hơi tức giận túm lấy cổ áo tôi và cắn vào môi tôi một cái.
Cô ấy không làm thế thì còn tốt chứ cú cắn này như trực tiếp thắp sáng ngọn lửa đã nhen nhóm lâu trong lòng tôi. Đầu óc tôi choáng váng và có một ngọn lửa đang muốn tìm một thứ gì đó để phát tiết.
Tôi nằm lấy cắm cô ấy và hôn lên đôi môi cô ấy mà chẳng theo tiết tấu nào. Sở Tiêu Tiêu bị tối hôn đến nỗi không thể thở được, cả cơ thể mềm nhũn dưới người tôi và thở hổn hển. Âm thanh khăn khăn khêu gợi đó khiến tôi thể dừng lại được. “Đợi đã. Đột nhiên cô ấy đẩy tôi ra “Trương Siêu, hồi nãy những điều anh nói với Lâm Phương có phải là thật lòng không? Anh có thực sự thích em không?
Bình luận facebook