• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Mãnh long quá giang Full dịch (58 Viewers)

  • Chap-137

Chương 137 Gian lận




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********










Nghe tôi nói cũng muốn chơi một ván, phản ứng đầu tiên của hai người này là không đồng ý.



Điều này cũng nằm trong dự đoán của tôi. Cải bẫy của họ đêm nay bị Thốc Tử nhìn thấu trong một cái liếc mắt, tất nhiên họ sẽ không dám chơi gian lận nữa, cũng không dám đánh bài với tôi.






Người phụ nữ lắc đầu: “Tôi không muốn chơi, tìm ai khác chơi cùng đi, tôi mệt rồi.”



Nghe thấy cô ta nói vậy, gã râu quai nón cũng lập tức tìm lý do không chơi.






Ông Cam khuyên tôi đừng làm loạn, vừa nhìn hai kẻ bịp bợm này là biết ngay họ đã quen tay, người bình thường không chơi lại họ.



Tôi điềm tĩnh rút ví và lấy ra mười nghìn tiền mặt mang theo trong người đặt lên bàn, chậm rãi nói: “Họ không chơi cũng không sao, ai ở đây muốn chơi cùng tôi đều được cả. Với cái thời tiết quải quỷ này, muốn ngủ cũng không ngủ được, cũng không thể ra ngoài, không đánh bài thì có thể làm gì?”






Bây giờ mọi người đều thanh toán bằng điện thoại, mười nghìn tiền mặt đã là một số tiền lớn, mọi người trở nên nhấn nhảo, có mấy người kích động muốn chơi một ván với tôi.



Gã râu quai nón cũng quay đầu lại và hơi bất động.






Tôi còn nói: “Thốc Tử, dù lát nữa có gì xảy ra, cậu không được phép nói chuyện, không được động tay.



Thốc Tử lạnh lùng đáp: “Ý anh là gì? Nếu họ chơi gian lận tôi cũng phải làm như không thấy hả?”






Gã râu quai nón giận dữ: “Coi cái miệng rằm của người anh em của cậu kìa!”



Tôi vội nói: “Cậu cứ làm theo lời tôi là được. Cậu quay lưng về phía chúng tôi, đừng làm ảnh hưởng chúng tôi đánh bài.”






Thốc Tử rất không cam lòng, nhưng tôi nháy mắt ra hiệu liên tiếp với cậu ta, thấy tôi như thế, cậu ta đành phải đội ngược mũ, đưa lưng về phía chúng tôi và ngồi xuống.



Tôi lại đẩy đẩy ông Cam: “Lấy tiền trong người bác ra đây.”






Ông Cam sững sờ: “Thiếu gia, cháu đừng làm bậy, cháu sẽ thua sạch mất!”



Tôi cười đáp: “Bác yên tâm, thua bao nhiêu thì mai cháu trả lại cho bác.” “Bác không quan tâm tiền, nhưng cháu không thể đánh. ”






Tôi chìa tay ra, bác ấy bỏ tay, đành phải lấy hết tiền trong ví. Ông Cam đem theo rất nhiều tiền, khoảng chừng ba mươi nghìn, hai chúng tôi cộng lại là bốn mươi nghìn.



Tôi không cho gã râu quai nón cơ hội suy nghĩ mà nhìn thẳng vào gã: “Làm một ván nào.”






Thật ra, tôi không lo lắng người phụ nữ sẽ không tham gia, bởi vì trong hai người này, người phụ nữ mới thật sự là cao thủ, gã râu quai nón chỉ là một kẻ ngụy trang mà thôi.



Trong thời tiết quái quỷ này, người vây xem đã rất nhàm chán, vì vậy họ rất thích thú với ván bài của chúng tôi, ngay lập tức trở nên ồn ào.






Gã râu quai nón thấy tiền là đỏ mắt. Khi nhìn thấy Thốc Tử đưa lưng về phía sòng bài, gã mới yên tâm và lôi kéo người phụ nữ quay lại chơi bài. “Cậu muốn chơi gì?”



Tôi cười hì hì: “Anh giới thiệu cho tôi đi.” “Cậu thường chơi gì? Xì tố à?”






Ông Cam lo lắng đứng cạnh tôi. Là một kế toán lâu năm, bác ấy rất có ác cảm với việc bị lỗ vốn.



Mọi người cũng nhìn tôi và chờ tôi trả lời, tôi gãi đầu rồi đáp: “Lúc trước tôi chỉ từng chơi bài tú lơ khơ với chạy thật nhanh (1) (1) Chạy thật nhanh ( {Fl): Một trò đánh bài phổ biến ở vùng Chiết Giang và trong trường đại học.






Mọi người ngẩn ra, sau đó cười vang. Khuôn mặt của ông Cam đã đen như đít nồi. Bác ấy đã muốn khuyên tôi nhiều lần, nhưng nghĩ đến thân phận của tôi, cảm thấy bốn mươi nghìn không phải số lượng lớn nên cũng im lặng, nuốt xuống lời muốn nói.



Nhưng một trong hai cậu bé kia kéo tôi, bảo tôi đừng chơi, thua sạch sẽ thì toi.






Gã râu quai nón trợn mắt ngoác mồm, cười thầm: “Cậu chưa chơi những trò khác à?”



Người phụ nữ nhân cơ hội lên tiếng: "Là ma mới.”








Gã râu quai nón nói: “Chàng trai, đừng có nói là tôi bắt nạt câu. Tôi đã chơi bài nhiều năm rồi, một tay mới như cậu chơi với tôi sẽ thua đấy.”



Ông Cam hùa theo: “Đúng đó, tay mới sợ tay cũ.”






Tôi thầm nghĩ, theo lời gã nói vậy, lát nữa tôi sẽ để lại cho gã một cái quần lót.



Tôi nói: “Tới nào, tôi cũng muốn chơi thử trò chưa từng chơi. Có điều, tôi sẽ không chơi được trò quá phức tạp, hay chúng ta chơi so lớn bé đi.”






Gã râu quai nón bật cười: “Đừng trách tôi bắt nạt cậu đấy, một cây một ngàn, thế nào? Nếu cậu thua rồi muốn đổi ý, cậu cũng không thua bao nhiều tiền.”



Tất nhiên là tôi đồng ý, xem ra gã cũng khá là quy tắc.






Gã râu quai nón rất tự tin, hoàn toàn không hề có ý định chơi gian lận. Ba cây đầu cho gã chia, chúng tôi mỗi người một cây, lật trực tiếp để so lớn bé, ván bài này đơn giản rõ ràng, muốn động tay động tay cũng rất khó. “Tôi là J cơ,” Gã râu quai nón cười nói.



Lá bài này đã rất lớn.






Tôi lật bài ra: “Thật không may, của tôi là Q rô, lớn hơn một chút.”



Khóe miệng gã khẽ giật, gã ném một ngàn cho tôi: “Coi như cậu may mắn, chơi tiếp không?” “Sao không chơi? Vận may của tôi đang lên mà.”






Mọi người trở nên phấn khích và nín thở nhìn chằm chằm vào bài của hai chúng tôi, ngay cả nói chuyện trao đổi cũng quên.



Gã râu quai nón nói: “Con mẹ nó lần này là K bích!”






Tôi lật bài: “Thật không may, tôi là A rô, sao mà may mắn thế, lần nào cũng trên anh một chút.”



Mọi người kêu lên và càng trở nên phấn khích hơn. Gã râu quai nón cầm bài lên xem đi xem lại một cách khó tin, người chia bài là gã, bộ bài này cũng do bọn gã chuẩn bị, gã không thể nghĩ ra tôi đã gian lận bằng cách nào, nhưng gã không thể tin được đó là vận may của tôi.






Râu quai nón lại chia cho tôi một lá, lần này gã yêu cầu tôi lật bài trước. “Bốn chuồn, bài nhỏ." Tôi nói.



Người vây xem thở dài, họ hơi tiếc nuối cho tôi vì không thể thắng liên tiếp.






Lá bài này rất nhỏ, xác suất thua của tôi rất lớn, râu quai nón cảm thấy mình đã thắng, bèn tự tin lật bài của mình... Sau đó gã trợn tròn mắt.



Ông Cam thò đầu lại gần nhìn thì cũng trợn tròn mắt: “Ba chuồn, cái này, cái này, sao có thể "






Tôi lại lấy ra một ngàn, xoay người ném nó cho hai cậu bé kia và cười ha ha: “Có vẻ như hôm nay vận may đánh bạc ập xuống đầu tôi rồi, thế nào, có muốn chơi tiếp hay không?”



Gã râu quai nón điên lên: “Làm sao có thể? Làm sao có thể như vậy được? Cậu, cậu chơi gian lận đúng không!”






Đây là phản ứng của người bình thường, bài của tôi đều lớn hơn gã một chút trong ba ván liên tiếp, đây không chỉ là chơi gian lận, mà còn là vả mặt trực diện!



Tôi xòe hai tay ra: “Anh trai à, anh vu oan người khác rồi. Nếu tôi chơi gian lận, tại sao anh không bắt tại trận?”






Tôi dùng lời của người phụ nữ nói với Thốc Tử ban nãy trả lại nguyên câu cho họ. Gã râu quai nón và người phụ nữ sượng chín mặt, rõ ràng tôi đang vả thẳng vào mặt họ.



Tôi có chơi gian lận hay không, ván bài này đã nói nên tất cả, cả ba ván liên tiếp tôi đều lớn hơn gã một điểm, không thể nào trùng hợp như vậy.






Tôi muốn để mọi người biết rằng tôi đang chơi gian lận đấy, nhưng có bắt được tôi không? Mấy người cũng không thể nhìn ra tôi đã làm như thế nào.



Người vây xem chẳng những không tức giận, ngược lại còn vô cùng phấn khích, cũng đang thảo luận xem tôi đã làm cách nào. Mặc dù ánh đèn rất mờ tối, nhưng rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chấm vào tới, không một ai nhìn thấy tôi đã làm như thế nào. “Đừng nói là may mắn đó nha, vận may này thật đáng sợ. “Không phải may mắn thì là gì, không thế là chơi gian lận được. Người này chưa từng chơi bài cơ mà."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom