Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-143
Chương 143 khóc lóc cầu xin
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Ngay khi nghe những lời này, tôi nhớ mình suýt chút nữa chửi thành tiếng! Sở Hoài Ân đón Sở Tiêu Tiêu về nhà, Sở Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ bị ông ta đánh đập.
Tôi vội vàng xem điện thoại, bây giờ đã có tín hiệu rồi, có thể là tháp tín hiệu đã được sửa, tôi vội vàng gọi cho Sở Tiêu Tiêu. “Alo. Người bắt máy đương nhiên là Sở
Hoài Ân.
Tôi nén lại cơn giận: “Bác Sở, cháu... “Tiểu Siêu, tôi nghe nói bây giờ cậu đang là người yêu của Sở Tiêu Tiêu đúng không?”
Tôi cho rằng Sở Hoài Ân sẽ không đồng ý cho Sở Tiêu Tiêu ở bên tôi, không ngờ giọng điệu của ông ta nghe có vẻ rất tốt, tôi liền thẳng thắn thừa nhận.
Dù sao chuyện tôi và Sở Tiêu Tiêu cũng là sự thật, sớm hay muộn bố mẹ cô ấy cũng phải biết.
Không ngờ tôi vừa mới dứt lời, đã nghe thấy tiếng Sở Tiêu Tiêu thét lên chói tại ở bên cạnh: “Trương Siêu, anh đừng để ý chuyện này, ông ấy muốn vay tiền anh Bố, sao bố có thể như vậy được! Á!”
Một tiếng tát lanh lảnh vang lên từ điện thoại, lòng tôi thắt lại, tên chó má Sở Hoài Ân này lại đánh Sở Tiêu Tiêu “Bác Sở, bác hãy nghe cháu nói
Dường như Sở Tiêu Tiêu đã cướp được điện thoại, cô ấy nói với tôi: “Trương Siêu, em van anh, trước mắt đừng tới tìm em, bố em muốn bán em cho anh. Em van anh đấy được không? Xin hãy chừa lại cho em chút danh dự, em không muốn giống như Lâm Phương, xin anh, xin anh để lại cho em chút danh du..."
Cô ấy vừa nói, trong loa đồng thời vang lên cả tiếng mắng chửi giận dữ của Sở Hoài Ân, Sở Tiêu Tiêu vừa kìm nén rên rỉ, vừa khóc nức nở nói với tôi: “Em xin anh..."
Tôi cảm thấy có một bàn tay đang xé rách trái tim mình, tôi hận không thể xác súng đi cứu cô ấy.
Tôi đã trải qua nhiều chiến trường như vậy, từng bảo vệ biết bao nhiêu người, nhưng bây giờ lại không có cách nào bảo vệ cô gái mình yêu thương. Nỗi đau này người khác làm sao hiểu nổi! “Không được, anh sẽ tới tìm em...”
Sở Tiêu Tiêu hét lên: “Anh tới chúng ta sẽ chia tay! Anh hãy cho em chút thời gian, bố em biết không thể lợi dụng em sẽ quên đi, xin anh đấy, đừng làm khó em."
Nói xong, cô ấy vội vàng cúp điện thoại. Lúc tôi gọi lại, điện thoại đã bị tắt.
Tôi cầm di động, vuốt mặt một cái: “Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Tôi phải đi tìm ông ta! Nếu như tôi không thể cứu được cô ấy, tôi còn đáng mặt đàn ông không! Còn xứng là người lính không!
Nhưng tôi vừa quay đầu đi được hai bước liền nhớ tới những lời cuối cùng của Sở Tiêu Tiêu, tôi tin cô ấy làm được. Tôi từng chủ động muốn cho cô ấy vay, nhưng cô ấy không chịu.
Phải rồi, tôi có thể hỏi thử Hàn Khôn phải làm sao bây giờ.
Tôi luống cuống gọi điện thoại cho Hàn Khôn. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ là một kẻ hoang mang lo sợ, nhưng lúc này, tôi lại bối rối như một kẻ ngu ngốc.
Nhưng Hàn Khôn lại không nghe điện thoại của tôi, tôi lại gọi một cuộc, chú ấy vẫn không nghe. “Chủ tịch Trương, anh uống ngụm nước đi, đừng có gấp, nhất định sẽ có cách khác.” Lễ tân rót cho tôi một ly nước.
Tôi bắt bản thân phải tỉnh táo lại, Hàn Khôn chắc chắn đang có việc bận, bình thường chú ấy sẽ không bỏ qua cuộc gọi của tôi. Mấy hôm nữa, chờ bão tan hẳn, tôi nhất định phải đi tìm Sở Tiêu Tiêu.
Tâm trạng tôi rối loạn, tôi báo lễ tân cho mình thuê một căn phòng, giờ tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đi tìm Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nằm trên giường lần qua lộn lại, trong lòng đều là bóng dáng của Sở Tiêu Tiêu. Tôi cảm thấy như mình sắp mất cô ấy, hận không thể giết chết Sở Hoài Ân, bất kỳ kẻ nào muốn cướp cô ấy khỏi tôi, tôi đều liều mạng với bọn họ. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu tôi thật sự mất cô ấy, cuộc sống của tôi sẽ nhàm chán tới cỡ nào, tôi liều mạng với bất kỳ ai cũng còn ý nghĩa gì chứ?
Tôi thật sự không ngờ, vị trí của cô ấy trong lòng tôi đã trở nên quan trọng đến vậy.
Cơn bão này phải mất khoảng hai ngày mới tan, việc đầu tiên tôi làm khi rời khỏi khách sạn chính là lái xe đi tới nhà Sở Tiêu Tiêu.
Người vú em mở cửa cho tôi, tôi định bước vào nhưng bà ấy ngăn lại. “Chàng trai, cậu đừng vào, cô chủ của chúng tôi đã nói rồi, nếu cậu nhất định không nghe lời, muốn gặp cô ấy, cô ấy sẽ chia tay với cậu. Mời cậu đi về cho “Dì à, hãy để tôi nói chuyện với Sở Hoài Âm một lát.” “ông chủ không có nhà.”
Cõi lòng tôi hiu hắt, chính Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi.
Vũ em thấy gương mặt tôi xám như tro tìm thấy không nỡ nên an ủi: “Cậu đừng vội, trong lòng cô chủ thật sự có cậu, bây giờ cô ấy cũng rất khó xử. Mấy ngày nữa, chờ cô chủ và ông chủ ngừng cãi và, cô ấy có thể ra ngoài tìm cậu, bây giờ cậu đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy
Tôi hỏi bà: “Tiêu Tiêu thật sự không sao chứ. “Yên tâm đi, cô ấy thật sự không sao ca."
Lúc này tôi mới yên lòng lại, gật gật đầu.
Đi được hai bước, tôi vẫn thấy không cam lòng, liền hằng giọng hét to về phía tầng trên: “Sở Tiêu Tiêu, em đừng có nghĩ tới việc chia tay với anh, không có chuyện đó đâu, anh chờ em!”
Dì vú em vội vàng đóng cửa lại, tôi ngồi lên xe, càng nghĩ càng khổ sở. Bỗng nhiên, tôi thoảng thấy cửa sổ tầng hai hé ra một chút, Sở Tiêu Tiêu cười với tôi, tôi thấy miệng cô ấy mấp máp: chờ em.
Tôi không dám xuống xe, chỉ có thể chớp đèn hai cái, ý bảo cô ấy tôi đã nhìn thấy, tôi nhất định sẽ đợi cô ấy.
Sau khi hết mưa, ông Cam không thông báo cho tôi ba ngày sau cuộc họp cổ đông sẽ được tổ chức. Hội nghị cổ đông không phải nói mở là mở, bác ấy bảo tôi yên tâm rằng mình đã khỏi rồi.
Tôi muốn tìm một nơi xem lại cái video kia và đưa cho Hạ Cát Hoài xem. Kết quả là Lục Thông lại giục tôi tới công ty trước, nói có chuyện gấp cần tìm tôi.
Tôi trả Wending Hongguang lại, sau đó gọi xe đi tới công ty. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi chạy đến thở không ra hơi, chống hai tay lên bàn hỏi Thanh Thanh.
Thanh Thanh bị tôi làm giật mình, tô son môi cũng lệch. “Tôi không biết.”
Thanh Thanh không hiểu gì, tôi thấy dáng vẻ làm việc của tất cả mọi người trong công ty dường như đều rất bình thường, không có vấn đề gì. Rốt cuộc Lục Thông vội vàng gọi tôi về có việc gì?
Đúng lúc đó, Lục Thông giống như nhìn thấy vị cứu tinh mà bước về phía tôi. “Chủ tịch Trương, cậu tới rồi, ông trời của tôi ơi, Lâm Phương lại tới đó.” “Cô ta tới làm gì?” Tôi hỏi.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện cô ta làm với Sở Tiêu Tiêu, tôi vẫn thấy ghê tởm. “Tôi không biết, anh đi hỏi thử xem. Chủ tịch Trương, trước kia anh và Lâm
Phương từng có tình cảm, tôi cũng không dám tùy tiện thô lỗ “Tôi và cô ta đã chia tay lâu rồi." Tôi đáp
Nhưng Lục Thông vẫn mang về mặt đán đo, chỉ vào phòng khách và nói với tôi Lâm Phương đang ở đó, bảo tôi tự đi gặp Lâm Phương.
Tôi vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phương, cô ta nghe thấy tiếng tôi mở cửa liền quay đầu đứng dậy.
Tôi hít vào một hơi, gương mặt Lâm Phương sưng vù, hai mắt tím đen, rõ ràng là bị người ta đánh.
Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy Lâm Phương thê thảm như vậy, cô ta trong lòng tôi vẫn luôn mang hình tượng nữ thần, ngay cả lúc không có tiền, cũng không khổ sở như bây giờ.
Tôi rất muốn hỏi cô ta bị làm sao, nhưng vừa nhớ tới mình là người đã có bạn gái, không thể nào quan tâm tới cô ta như vậy nữa, ngộ nhờ cô ta hiểu lầm sẽ không tốt.
Lâm Phương thấy tôi chỉ ngồi xuống đối diện mà không hỏi gì, có hơi mất mát sờ lên mặt mình một chút. “Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì? “Ngày trước chắc chắn anh sẽ hỏi em bị làm sao, haizz, Trương Siêu, em thật hối hận, nếu như em biết trân trọng anh, có lẽ bây giờ em sẽ không có dáng vẻ thế này. Nhưng anh cũng không cho em tới một cơ hội nhỏ nhoi, thực ra anh còn tàn nhẫn hơn...” Lâm Phương đang nói thì nước mắt đã chực rơi xuống.
Tuy bị thương nhưng tôi cũng không thể che lấp vẻ đẹp của cô ta, tôi nhìn gương mặt ấy, bỗng nhiên lại có một cảm giác buồn nôn lạ thường.
Tôi đứng thẳng dậy, dứt khoát nói: “Nếu cô tới tìm tôi nói điều này thì tôi đi đây. Tôi đã có bạn gái, sau này đừng nói chuyện chúng ta nữa. Cô tự chăm sóc bản thân đi
Lâm Phương giật nảy mình, không ngờ tôi lại tuyệt tình như vậy, trong chốc lát, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thực này.
Chờ tôi bước ra tới cửa, cô ta mới hét lên: “Trương Siêu, anh chờ một chút, hôm nay em tới tìm anh là muốn xin anh cho em quay lại làm việc...
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Ngay khi nghe những lời này, tôi nhớ mình suýt chút nữa chửi thành tiếng! Sở Hoài Ân đón Sở Tiêu Tiêu về nhà, Sở Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ bị ông ta đánh đập.
Tôi vội vàng xem điện thoại, bây giờ đã có tín hiệu rồi, có thể là tháp tín hiệu đã được sửa, tôi vội vàng gọi cho Sở Tiêu Tiêu. “Alo. Người bắt máy đương nhiên là Sở
Hoài Ân.
Tôi nén lại cơn giận: “Bác Sở, cháu... “Tiểu Siêu, tôi nghe nói bây giờ cậu đang là người yêu của Sở Tiêu Tiêu đúng không?”
Tôi cho rằng Sở Hoài Ân sẽ không đồng ý cho Sở Tiêu Tiêu ở bên tôi, không ngờ giọng điệu của ông ta nghe có vẻ rất tốt, tôi liền thẳng thắn thừa nhận.
Dù sao chuyện tôi và Sở Tiêu Tiêu cũng là sự thật, sớm hay muộn bố mẹ cô ấy cũng phải biết.
Không ngờ tôi vừa mới dứt lời, đã nghe thấy tiếng Sở Tiêu Tiêu thét lên chói tại ở bên cạnh: “Trương Siêu, anh đừng để ý chuyện này, ông ấy muốn vay tiền anh Bố, sao bố có thể như vậy được! Á!”
Một tiếng tát lanh lảnh vang lên từ điện thoại, lòng tôi thắt lại, tên chó má Sở Hoài Ân này lại đánh Sở Tiêu Tiêu “Bác Sở, bác hãy nghe cháu nói
Dường như Sở Tiêu Tiêu đã cướp được điện thoại, cô ấy nói với tôi: “Trương Siêu, em van anh, trước mắt đừng tới tìm em, bố em muốn bán em cho anh. Em van anh đấy được không? Xin hãy chừa lại cho em chút danh dự, em không muốn giống như Lâm Phương, xin anh, xin anh để lại cho em chút danh du..."
Cô ấy vừa nói, trong loa đồng thời vang lên cả tiếng mắng chửi giận dữ của Sở Hoài Ân, Sở Tiêu Tiêu vừa kìm nén rên rỉ, vừa khóc nức nở nói với tôi: “Em xin anh..."
Tôi cảm thấy có một bàn tay đang xé rách trái tim mình, tôi hận không thể xác súng đi cứu cô ấy.
Tôi đã trải qua nhiều chiến trường như vậy, từng bảo vệ biết bao nhiêu người, nhưng bây giờ lại không có cách nào bảo vệ cô gái mình yêu thương. Nỗi đau này người khác làm sao hiểu nổi! “Không được, anh sẽ tới tìm em...”
Sở Tiêu Tiêu hét lên: “Anh tới chúng ta sẽ chia tay! Anh hãy cho em chút thời gian, bố em biết không thể lợi dụng em sẽ quên đi, xin anh đấy, đừng làm khó em."
Nói xong, cô ấy vội vàng cúp điện thoại. Lúc tôi gọi lại, điện thoại đã bị tắt.
Tôi cầm di động, vuốt mặt một cái: “Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Tôi phải đi tìm ông ta! Nếu như tôi không thể cứu được cô ấy, tôi còn đáng mặt đàn ông không! Còn xứng là người lính không!
Nhưng tôi vừa quay đầu đi được hai bước liền nhớ tới những lời cuối cùng của Sở Tiêu Tiêu, tôi tin cô ấy làm được. Tôi từng chủ động muốn cho cô ấy vay, nhưng cô ấy không chịu.
Phải rồi, tôi có thể hỏi thử Hàn Khôn phải làm sao bây giờ.
Tôi luống cuống gọi điện thoại cho Hàn Khôn. Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ là một kẻ hoang mang lo sợ, nhưng lúc này, tôi lại bối rối như một kẻ ngu ngốc.
Nhưng Hàn Khôn lại không nghe điện thoại của tôi, tôi lại gọi một cuộc, chú ấy vẫn không nghe. “Chủ tịch Trương, anh uống ngụm nước đi, đừng có gấp, nhất định sẽ có cách khác.” Lễ tân rót cho tôi một ly nước.
Tôi bắt bản thân phải tỉnh táo lại, Hàn Khôn chắc chắn đang có việc bận, bình thường chú ấy sẽ không bỏ qua cuộc gọi của tôi. Mấy hôm nữa, chờ bão tan hẳn, tôi nhất định phải đi tìm Sở Tiêu Tiêu.
Tâm trạng tôi rối loạn, tôi báo lễ tân cho mình thuê một căn phòng, giờ tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đi tìm Sở Tiêu Tiêu.
Tôi nằm trên giường lần qua lộn lại, trong lòng đều là bóng dáng của Sở Tiêu Tiêu. Tôi cảm thấy như mình sắp mất cô ấy, hận không thể giết chết Sở Hoài Ân, bất kỳ kẻ nào muốn cướp cô ấy khỏi tôi, tôi đều liều mạng với bọn họ. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu tôi thật sự mất cô ấy, cuộc sống của tôi sẽ nhàm chán tới cỡ nào, tôi liều mạng với bất kỳ ai cũng còn ý nghĩa gì chứ?
Tôi thật sự không ngờ, vị trí của cô ấy trong lòng tôi đã trở nên quan trọng đến vậy.
Cơn bão này phải mất khoảng hai ngày mới tan, việc đầu tiên tôi làm khi rời khỏi khách sạn chính là lái xe đi tới nhà Sở Tiêu Tiêu.
Người vú em mở cửa cho tôi, tôi định bước vào nhưng bà ấy ngăn lại. “Chàng trai, cậu đừng vào, cô chủ của chúng tôi đã nói rồi, nếu cậu nhất định không nghe lời, muốn gặp cô ấy, cô ấy sẽ chia tay với cậu. Mời cậu đi về cho “Dì à, hãy để tôi nói chuyện với Sở Hoài Âm một lát.” “ông chủ không có nhà.”
Cõi lòng tôi hiu hắt, chính Sở Tiêu Tiêu không muốn gặp tôi.
Vũ em thấy gương mặt tôi xám như tro tìm thấy không nỡ nên an ủi: “Cậu đừng vội, trong lòng cô chủ thật sự có cậu, bây giờ cô ấy cũng rất khó xử. Mấy ngày nữa, chờ cô chủ và ông chủ ngừng cãi và, cô ấy có thể ra ngoài tìm cậu, bây giờ cậu đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy
Tôi hỏi bà: “Tiêu Tiêu thật sự không sao chứ. “Yên tâm đi, cô ấy thật sự không sao ca."
Lúc này tôi mới yên lòng lại, gật gật đầu.
Đi được hai bước, tôi vẫn thấy không cam lòng, liền hằng giọng hét to về phía tầng trên: “Sở Tiêu Tiêu, em đừng có nghĩ tới việc chia tay với anh, không có chuyện đó đâu, anh chờ em!”
Dì vú em vội vàng đóng cửa lại, tôi ngồi lên xe, càng nghĩ càng khổ sở. Bỗng nhiên, tôi thoảng thấy cửa sổ tầng hai hé ra một chút, Sở Tiêu Tiêu cười với tôi, tôi thấy miệng cô ấy mấp máp: chờ em.
Tôi không dám xuống xe, chỉ có thể chớp đèn hai cái, ý bảo cô ấy tôi đã nhìn thấy, tôi nhất định sẽ đợi cô ấy.
Sau khi hết mưa, ông Cam không thông báo cho tôi ba ngày sau cuộc họp cổ đông sẽ được tổ chức. Hội nghị cổ đông không phải nói mở là mở, bác ấy bảo tôi yên tâm rằng mình đã khỏi rồi.
Tôi muốn tìm một nơi xem lại cái video kia và đưa cho Hạ Cát Hoài xem. Kết quả là Lục Thông lại giục tôi tới công ty trước, nói có chuyện gấp cần tìm tôi.
Tôi trả Wending Hongguang lại, sau đó gọi xe đi tới công ty. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi chạy đến thở không ra hơi, chống hai tay lên bàn hỏi Thanh Thanh.
Thanh Thanh bị tôi làm giật mình, tô son môi cũng lệch. “Tôi không biết.”
Thanh Thanh không hiểu gì, tôi thấy dáng vẻ làm việc của tất cả mọi người trong công ty dường như đều rất bình thường, không có vấn đề gì. Rốt cuộc Lục Thông vội vàng gọi tôi về có việc gì?
Đúng lúc đó, Lục Thông giống như nhìn thấy vị cứu tinh mà bước về phía tôi. “Chủ tịch Trương, cậu tới rồi, ông trời của tôi ơi, Lâm Phương lại tới đó.” “Cô ta tới làm gì?” Tôi hỏi.
Bây giờ nghĩ lại những chuyện cô ta làm với Sở Tiêu Tiêu, tôi vẫn thấy ghê tởm. “Tôi không biết, anh đi hỏi thử xem. Chủ tịch Trương, trước kia anh và Lâm
Phương từng có tình cảm, tôi cũng không dám tùy tiện thô lỗ “Tôi và cô ta đã chia tay lâu rồi." Tôi đáp
Nhưng Lục Thông vẫn mang về mặt đán đo, chỉ vào phòng khách và nói với tôi Lâm Phương đang ở đó, bảo tôi tự đi gặp Lâm Phương.
Tôi vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng lưng của Lâm Phương, cô ta nghe thấy tiếng tôi mở cửa liền quay đầu đứng dậy.
Tôi hít vào một hơi, gương mặt Lâm Phương sưng vù, hai mắt tím đen, rõ ràng là bị người ta đánh.
Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy Lâm Phương thê thảm như vậy, cô ta trong lòng tôi vẫn luôn mang hình tượng nữ thần, ngay cả lúc không có tiền, cũng không khổ sở như bây giờ.
Tôi rất muốn hỏi cô ta bị làm sao, nhưng vừa nhớ tới mình là người đã có bạn gái, không thể nào quan tâm tới cô ta như vậy nữa, ngộ nhờ cô ta hiểu lầm sẽ không tốt.
Lâm Phương thấy tôi chỉ ngồi xuống đối diện mà không hỏi gì, có hơi mất mát sờ lên mặt mình một chút. “Hôm nay cô đến tìm tôi có chuyện gì? “Ngày trước chắc chắn anh sẽ hỏi em bị làm sao, haizz, Trương Siêu, em thật hối hận, nếu như em biết trân trọng anh, có lẽ bây giờ em sẽ không có dáng vẻ thế này. Nhưng anh cũng không cho em tới một cơ hội nhỏ nhoi, thực ra anh còn tàn nhẫn hơn...” Lâm Phương đang nói thì nước mắt đã chực rơi xuống.
Tuy bị thương nhưng tôi cũng không thể che lấp vẻ đẹp của cô ta, tôi nhìn gương mặt ấy, bỗng nhiên lại có một cảm giác buồn nôn lạ thường.
Tôi đứng thẳng dậy, dứt khoát nói: “Nếu cô tới tìm tôi nói điều này thì tôi đi đây. Tôi đã có bạn gái, sau này đừng nói chuyện chúng ta nữa. Cô tự chăm sóc bản thân đi
Lâm Phương giật nảy mình, không ngờ tôi lại tuyệt tình như vậy, trong chốc lát, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thực này.
Chờ tôi bước ra tới cửa, cô ta mới hét lên: “Trương Siêu, anh chờ một chút, hôm nay em tới tìm anh là muốn xin anh cho em quay lại làm việc...