Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-145
Chương 145 Hối hận
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Điều này đương nhiên là tốt nhất, sau này Lâm Phương là Lâm Phương, tôi là tôi, tôi cũng không hận cô ta, chỉ là không yêu cô ta nữa thôi. Cô ta có thể làm tốt công việc, bắt đầu cuộc sống mới, đối với ai cũng là chuyện tốt.
Bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn cần làm gấp, một bên là video của Trần Ngọc Châu, tôi chắc chắn sẽ không tổng tiền Trần Ngọc Châu, tôi không thiếu tiền.
Còn video này, chắc chắn là một quả b nặng ký, một khi được ném ra, có thể lấy cái mạng chó của Trần Ngọc Châu, tôi nhất định phải tung ra vào thời điểm mấu chốt.
Tôi đặt máy tính vào két an toàn trong văn phòng của Sở Tiêu Tiêu, đương nhiên, trước đó tôi đã tạo một bản sao dự phòng của video.
Sau đó tôi lấy chiếc điện thoại lấy được trên người tay sát thủ người Thái ra xem qua một chút, kết quả là cái điện thoại di động này đã bị dính nước, cảm ứng có hơi kém nhạy, nếu muốn sử dụng phải mang đi sửa. Cái này đương nhiên không thể tùy tiện mang tới một cửa hàng điện thoại ở đường lớn để sửa, trong đây có manh mối quan trọng của vụ án buôn lậu. Xem ra, tôi cũng chỉ có thể đưa điện thoại di động này cho ông già, bảo lão tìm người trong quân đội sửa, người trong đó có thể tin tưởng được.
Chuyện này không nên chậm trễ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Thái, bảo cậu ấy tới công ty một chuyến, mau mau mang điện thoại di động đi.
Mấy hôm nay Tiểu Thái đang điều tra vụ án ở bên ngoài. Tôi cũng không biết tiến triển thế nào rồi, tôi không phải lãnh đạo của cậu ta, cậu ta cũng không cần báo cáo với tôi, nhưng tôi và cậu ấy đã là đồng đội nhiều năm, tôi tin vào năng lực của thằng nhóc này.
Giọng Tiểu Thái ở đầu dây bên kia rất khó chịu, hình như là không tiện nói chuyện, tôi cũng không hỏi cậu ta mà chỉ báo địa chỉ, cậu ta khẽ đáp lại một cách chắn chắn rồi cúp điện thoại.
Tôi không biết khi nào Tiểu Thái mới tới, đành phải bỏ cả chiếc điện thoại di động này vào trong két bảo hiểm.
Tôi vừa đóng cửa két, ông Cam đã gọi điện thoại tới. “Thiếu gia, chiều tối hôm nay triệu tập hội nghị cổ đông. “Cái gì? Sao thay đổi thời gian đột ngột vậy? Không phải đã định thời gian rồi sao?” Tôi có linh cảm xấu.
Hội nghị cổ đông không phải muốn tổ chức thì tổ chức, Tuấn Nhiên cũng phải thông báo hội nghị cổ đông trước một tuần mới có thể đảm bảo phần lớn cổ đông sẽ có mặt.
Ông Cam lo âu nói: "Haizz, một lời khó nói hết, chắc chắn tên Liễu Vinh kia đã động tay động chân để đánh cho chúng ta trở tay không kịp rồi. Cháu tới trước đi, Liễu Vinh vẫn chưa đến, nửa tiếng nữa hội nghị bắt đầu.” “Được, bác Cam đừng vội, cháu tới ngay."
Tuấn Nhiên có mười mấy cổ đông, sao có thể dễ dàng gọi tất cả tới được, số cổ đồng tham dự dưới bảy mươi phần trăm sẽ không thể tiến hành hội nghị được. Hàn Khôn không tới được, bao nhiêu ngày qua chú ấy cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, mà tôi cũng không gọi được cho chú ấy. Tôi rất lo cho tình hình bây giờ của chú ấy, thử rất nhiều cách nhưng cũng đều không liên lạc được, ông Cam cũng vậy. Ông Cam đã cử người sang Đan Mạch tìm, nhưng đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì. Tôi vừa mới ra quân ba năm, không thể ra nước ngoài, mấy ngày nay lòng tôi nóng như kiến bò trên chảo.
Lúc này Liễu Vinh đột nhiên giở trò đằng sau, chắc chắn có liên quan tới chuyện Hàn Khôn mất tích, đúng là con cáo già!
Tôi gần như không giúp đỡ được gì về nghiệp vụ của Lục Thông, nhưng tôi không muốn giữ riêng chuyện này, muốn tới chỗ Lục Thông báo một tiếng.
Lục Thông đang họp với nhóm của Lâm Phương, không hề quan tâm tới tôi.
Ai mà ngờ được, hôm nay tôi thật sự xui xẻo, tôi vừa lái xe không bao lâu đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại, muốn kiểm tra giấy phép lái xe của tôi nhưng tôi sờ vào túi lại thấy mình không mang giấy phép.
Anh cảnh sát giao thông này khá tốt, nói tôi vừa mới ra ngoài, chỉ cần bảo người ta mang giấy phép lái xe của tôi tới sẽ không trừ điểm tôi, cũng không phạt tiền.
Tôi liền gọi điện về công ty, bảo Thanh Thanh tìm giúp tôi trên bàn làm việc có giấy phép lái xe không tìm được thì mang tới cho tôi.
Mười phút sau, Thanh Thanh mới gọi lại cho tôi, bảo không tìm được giấy phép lại xe.
Tôi vội tới mức vò đầu bứt tai, lúc này Lâm Phương đã chạy tới từ xa, ướt đẫm mồ hồi. Sao cô ta lại tới đây? “Trương Siêu, em nghe nói Thanh Thanh không tìm được giấy phép lái xe của anh, em nghĩ chắc anh đang cần đi gấp, em có bằng lái, để em lái xe cho.” “Tôi sẽ gọi xe, cô lái xe về đi.”
Tôi không muốn ngồi cùng xe với Lâm Phương.
Tôi vừa định lái xe ra, Lâm Phương ở bên ngoài đã giữ cửa xe lại, lúng túng khẽ nói: “Em khiến anh thấy buồn nôn như vậy sao?” “Cô hiểu lầm rồi. Tôi đang vội, có việc quan trọng phải làm. Hơn nữa tôi thực sự có hơi ngại, tôi đã có bạn gái, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy không hay lắm.
Lâm Phương nói: “Anh đừng nghĩ nhiều. Giờ em đã nhìn thoáng rồi, anh đã chung tình với Tiêu Tiêu, em chúc phúc cho hai người, sẽ không phá chuyện hai người đầu. Trương Siêu, chúng ta đã chia tay, em quả thực cũng từng có lỗi với anh, nhưng anh hãy cho em một cơ hội, để em chí ít cũng có thể làm bạn tốt của anh được chứ?”
Cô ta nhìn tôi vô cùng chân thành, thật lông mà nói, trong chức, mất thúc trậ sứcáchơi đao động. Cho dù thế nào chúng tôi đã từng là bạn học và ng cùng nhau trải qua nhiều chuyện tr vậy, không thể nói tất cả những điều đó đầu đã bị quên lãng ngay lập tức được Trong làng tôi vẫn còn vang lên một giọng nói chờ mong rất nhỏ nó tất cả mại chuyện đều không xảy ra, Lâm Phương chỉ là bạn tốt của tôi, thật sự là một chuyện rất tốt...
Lâm Phương tiếp tục. Em biết e không sánh được với Tiêu Tiêu, e rất muốn làm bạn lại với Tiêu Tiêu, nhưng không tìm được cơ hội. Trương Se anh có thể cho em cơ hội này được không
Cô ta nhắc tới Sở Tiêu Tiêu, thai cô của tôi hoàn toàn dịu lại. “Thổi được... cô lại xe đi.
Tôi xuống xe, đồi chờ với cô ta đồng thời thời cảnh sát giao thông chuyện này phải xử lý thế nào? “thải được rồi, dù sao anh cũng không lái xe nữa, vậy anh đi đi, lần sau nhất định phải nhớ mang bằng lái nhé, lần này tha cho anh.” Anh ta vỗ vỗ vai tôi nói.
Sau khi lên xe, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào người cảnh sát kia cho tới khi anh ta biến mất khỏi gương chiếu hậu, Lâm Phương thấy tôi nhìn kính chiếu hậu không nói lời nào liền hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: “Không có gì, cảm thấy thật thú vị. “Cái gì thú vị? Em chẳng hiểu anh đang nói gì.” “Không có gì, tôi đang suy nghĩ chuyện khác.”
Lâm Phương bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Đây là lần đầu tiên anh cười với em sau đêm hôm đó, em cứ nghĩ anh vĩnh viễn sẽ không cười với em nữa.”
Tôi sờ sờ mặt mình, hình như đúng là vậy thật.
Lâm Phương lái xe rất chắc, khi tôi nhìn xuống giày của cô ta, cô ta liền nói: “Em vừa mới thay một đôi giày đế bằng trước khi xuống tầng “Thảo nào, tôi nhớ buổi sáng cô đi giày cao gót. “Trí nhớ của anh tốt thật, giày của em anh cũng để ý. Trương Siêu...
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, cô ta nghiêm túc nhìn tôi, tôi cảm thấy ảnh mắt đỏ nồng cháy và si mê, chính là vẻ tôi chưa từng thấy trong ánh mắt Lâm Phương. “Lâm Phương...
Lâm Phương ghì chặt tay lái, nhìn về phía tôi, dùng ánh mắt khích lệ tôi nói tiếp.
Tôi nói: “Chuyện hôm nay cô vẫn phải tính là bỏ bê chưa xin phép, dù sao bây giờ cô cũng đang thử việc, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc cô có được nhận vào làm hay không, sau này cô hãy tập trung vào công việc của mình đi.”
Sắc mặt Lâm Phương trắng bệch, cắn môi. “Em biết rồi.”
Tôi cười nói: “Cách duy nhất để cô ở lại làm việc là làm thật tốt, chứ không phải tới chỗ tôi lôi kéo làm thân, đây là lần cuối cùng nhé.”
Tôi gần như hoàn toàn không nể mặt mà vạch trần mục đích của cô ta, khiến cho Lâm Phương cực kỳ xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Cô ta đỏ mặt gật gật đầu, cũng không kiềm chế được mà rưng rưng nước mắt. Lúc này tôi chợt thấy hơi hối hận, có phải tôi đã nói gay gắt quá hay không?
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Điều này đương nhiên là tốt nhất, sau này Lâm Phương là Lâm Phương, tôi là tôi, tôi cũng không hận cô ta, chỉ là không yêu cô ta nữa thôi. Cô ta có thể làm tốt công việc, bắt đầu cuộc sống mới, đối với ai cũng là chuyện tốt.
Bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn cần làm gấp, một bên là video của Trần Ngọc Châu, tôi chắc chắn sẽ không tổng tiền Trần Ngọc Châu, tôi không thiếu tiền.
Còn video này, chắc chắn là một quả b nặng ký, một khi được ném ra, có thể lấy cái mạng chó của Trần Ngọc Châu, tôi nhất định phải tung ra vào thời điểm mấu chốt.
Tôi đặt máy tính vào két an toàn trong văn phòng của Sở Tiêu Tiêu, đương nhiên, trước đó tôi đã tạo một bản sao dự phòng của video.
Sau đó tôi lấy chiếc điện thoại lấy được trên người tay sát thủ người Thái ra xem qua một chút, kết quả là cái điện thoại di động này đã bị dính nước, cảm ứng có hơi kém nhạy, nếu muốn sử dụng phải mang đi sửa. Cái này đương nhiên không thể tùy tiện mang tới một cửa hàng điện thoại ở đường lớn để sửa, trong đây có manh mối quan trọng của vụ án buôn lậu. Xem ra, tôi cũng chỉ có thể đưa điện thoại di động này cho ông già, bảo lão tìm người trong quân đội sửa, người trong đó có thể tin tưởng được.
Chuyện này không nên chậm trễ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Thái, bảo cậu ấy tới công ty một chuyến, mau mau mang điện thoại di động đi.
Mấy hôm nay Tiểu Thái đang điều tra vụ án ở bên ngoài. Tôi cũng không biết tiến triển thế nào rồi, tôi không phải lãnh đạo của cậu ta, cậu ta cũng không cần báo cáo với tôi, nhưng tôi và cậu ấy đã là đồng đội nhiều năm, tôi tin vào năng lực của thằng nhóc này.
Giọng Tiểu Thái ở đầu dây bên kia rất khó chịu, hình như là không tiện nói chuyện, tôi cũng không hỏi cậu ta mà chỉ báo địa chỉ, cậu ta khẽ đáp lại một cách chắn chắn rồi cúp điện thoại.
Tôi không biết khi nào Tiểu Thái mới tới, đành phải bỏ cả chiếc điện thoại di động này vào trong két bảo hiểm.
Tôi vừa đóng cửa két, ông Cam đã gọi điện thoại tới. “Thiếu gia, chiều tối hôm nay triệu tập hội nghị cổ đông. “Cái gì? Sao thay đổi thời gian đột ngột vậy? Không phải đã định thời gian rồi sao?” Tôi có linh cảm xấu.
Hội nghị cổ đông không phải muốn tổ chức thì tổ chức, Tuấn Nhiên cũng phải thông báo hội nghị cổ đông trước một tuần mới có thể đảm bảo phần lớn cổ đông sẽ có mặt.
Ông Cam lo âu nói: "Haizz, một lời khó nói hết, chắc chắn tên Liễu Vinh kia đã động tay động chân để đánh cho chúng ta trở tay không kịp rồi. Cháu tới trước đi, Liễu Vinh vẫn chưa đến, nửa tiếng nữa hội nghị bắt đầu.” “Được, bác Cam đừng vội, cháu tới ngay."
Tuấn Nhiên có mười mấy cổ đông, sao có thể dễ dàng gọi tất cả tới được, số cổ đồng tham dự dưới bảy mươi phần trăm sẽ không thể tiến hành hội nghị được. Hàn Khôn không tới được, bao nhiêu ngày qua chú ấy cũng không gọi cho tôi một cuộc điện thoại nào, mà tôi cũng không gọi được cho chú ấy. Tôi rất lo cho tình hình bây giờ của chú ấy, thử rất nhiều cách nhưng cũng đều không liên lạc được, ông Cam cũng vậy. Ông Cam đã cử người sang Đan Mạch tìm, nhưng đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì. Tôi vừa mới ra quân ba năm, không thể ra nước ngoài, mấy ngày nay lòng tôi nóng như kiến bò trên chảo.
Lúc này Liễu Vinh đột nhiên giở trò đằng sau, chắc chắn có liên quan tới chuyện Hàn Khôn mất tích, đúng là con cáo già!
Tôi gần như không giúp đỡ được gì về nghiệp vụ của Lục Thông, nhưng tôi không muốn giữ riêng chuyện này, muốn tới chỗ Lục Thông báo một tiếng.
Lục Thông đang họp với nhóm của Lâm Phương, không hề quan tâm tới tôi.
Ai mà ngờ được, hôm nay tôi thật sự xui xẻo, tôi vừa lái xe không bao lâu đã bị cảnh sát giao thông ngăn lại, muốn kiểm tra giấy phép lái xe của tôi nhưng tôi sờ vào túi lại thấy mình không mang giấy phép.
Anh cảnh sát giao thông này khá tốt, nói tôi vừa mới ra ngoài, chỉ cần bảo người ta mang giấy phép lái xe của tôi tới sẽ không trừ điểm tôi, cũng không phạt tiền.
Tôi liền gọi điện về công ty, bảo Thanh Thanh tìm giúp tôi trên bàn làm việc có giấy phép lái xe không tìm được thì mang tới cho tôi.
Mười phút sau, Thanh Thanh mới gọi lại cho tôi, bảo không tìm được giấy phép lại xe.
Tôi vội tới mức vò đầu bứt tai, lúc này Lâm Phương đã chạy tới từ xa, ướt đẫm mồ hồi. Sao cô ta lại tới đây? “Trương Siêu, em nghe nói Thanh Thanh không tìm được giấy phép lái xe của anh, em nghĩ chắc anh đang cần đi gấp, em có bằng lái, để em lái xe cho.” “Tôi sẽ gọi xe, cô lái xe về đi.”
Tôi không muốn ngồi cùng xe với Lâm Phương.
Tôi vừa định lái xe ra, Lâm Phương ở bên ngoài đã giữ cửa xe lại, lúng túng khẽ nói: “Em khiến anh thấy buồn nôn như vậy sao?” “Cô hiểu lầm rồi. Tôi đang vội, có việc quan trọng phải làm. Hơn nữa tôi thực sự có hơi ngại, tôi đã có bạn gái, tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần như vậy không hay lắm.
Lâm Phương nói: “Anh đừng nghĩ nhiều. Giờ em đã nhìn thoáng rồi, anh đã chung tình với Tiêu Tiêu, em chúc phúc cho hai người, sẽ không phá chuyện hai người đầu. Trương Siêu, chúng ta đã chia tay, em quả thực cũng từng có lỗi với anh, nhưng anh hãy cho em một cơ hội, để em chí ít cũng có thể làm bạn tốt của anh được chứ?”
Cô ta nhìn tôi vô cùng chân thành, thật lông mà nói, trong chức, mất thúc trậ sứcáchơi đao động. Cho dù thế nào chúng tôi đã từng là bạn học và ng cùng nhau trải qua nhiều chuyện tr vậy, không thể nói tất cả những điều đó đầu đã bị quên lãng ngay lập tức được Trong làng tôi vẫn còn vang lên một giọng nói chờ mong rất nhỏ nó tất cả mại chuyện đều không xảy ra, Lâm Phương chỉ là bạn tốt của tôi, thật sự là một chuyện rất tốt...
Lâm Phương tiếp tục. Em biết e không sánh được với Tiêu Tiêu, e rất muốn làm bạn lại với Tiêu Tiêu, nhưng không tìm được cơ hội. Trương Se anh có thể cho em cơ hội này được không
Cô ta nhắc tới Sở Tiêu Tiêu, thai cô của tôi hoàn toàn dịu lại. “Thổi được... cô lại xe đi.
Tôi xuống xe, đồi chờ với cô ta đồng thời thời cảnh sát giao thông chuyện này phải xử lý thế nào? “thải được rồi, dù sao anh cũng không lái xe nữa, vậy anh đi đi, lần sau nhất định phải nhớ mang bằng lái nhé, lần này tha cho anh.” Anh ta vỗ vỗ vai tôi nói.
Sau khi lên xe, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào người cảnh sát kia cho tới khi anh ta biến mất khỏi gương chiếu hậu, Lâm Phương thấy tôi nhìn kính chiếu hậu không nói lời nào liền hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: “Không có gì, cảm thấy thật thú vị. “Cái gì thú vị? Em chẳng hiểu anh đang nói gì.” “Không có gì, tôi đang suy nghĩ chuyện khác.”
Lâm Phương bỗng nhiên thở dài một tiếng: “Đây là lần đầu tiên anh cười với em sau đêm hôm đó, em cứ nghĩ anh vĩnh viễn sẽ không cười với em nữa.”
Tôi sờ sờ mặt mình, hình như đúng là vậy thật.
Lâm Phương lái xe rất chắc, khi tôi nhìn xuống giày của cô ta, cô ta liền nói: “Em vừa mới thay một đôi giày đế bằng trước khi xuống tầng “Thảo nào, tôi nhớ buổi sáng cô đi giày cao gót. “Trí nhớ của anh tốt thật, giày của em anh cũng để ý. Trương Siêu...
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, cô ta nghiêm túc nhìn tôi, tôi cảm thấy ảnh mắt đỏ nồng cháy và si mê, chính là vẻ tôi chưa từng thấy trong ánh mắt Lâm Phương. “Lâm Phương...
Lâm Phương ghì chặt tay lái, nhìn về phía tôi, dùng ánh mắt khích lệ tôi nói tiếp.
Tôi nói: “Chuyện hôm nay cô vẫn phải tính là bỏ bê chưa xin phép, dù sao bây giờ cô cũng đang thử việc, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc cô có được nhận vào làm hay không, sau này cô hãy tập trung vào công việc của mình đi.”
Sắc mặt Lâm Phương trắng bệch, cắn môi. “Em biết rồi.”
Tôi cười nói: “Cách duy nhất để cô ở lại làm việc là làm thật tốt, chứ không phải tới chỗ tôi lôi kéo làm thân, đây là lần cuối cùng nhé.”
Tôi gần như hoàn toàn không nể mặt mà vạch trần mục đích của cô ta, khiến cho Lâm Phương cực kỳ xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Cô ta đỏ mặt gật gật đầu, cũng không kiềm chế được mà rưng rưng nước mắt. Lúc này tôi chợt thấy hơi hối hận, có phải tôi đã nói gay gắt quá hay không?
Bình luận facebook