“Cũng không có chuyện gì quan trọng, mới nãy có người bị bệnh gọi điện thoại nhờ ta qua xem, lúc đó ta mới phát hiện là cậu không có tại nhà nên tiện đường thì ghé qua xem cậu ra sao.”
Mộ Thanh Phong làm bộ quan tâm dặn dò:
“Mà tốt nhất là cậu đừng tùy tiện đi giao du với người địa phương, nhất là mấy cô gái Miêu tộc, không thì có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không giúp được cho cậu đâu đấy.”
Diệp Thiếu Dương qua loa gật đầu lấy có, rồi qua lại nói vài câu cho có chuyện rồi Mộ Thanh Phong mới tạm biệt rời đi.
Chờ hắn ta đi hẳn rồi Qua Qua mới bò từ dưới sàng ra hỏi Diệp Thiếu Dương:
“Lão đại, hắn ta đang nghi ngờ anh à?”
“Tất nhiên, thế nhưng chỉ cần hắn không bắt thóp tôi được thì không sao cả.”
Diệp Thiếu Dương ghé vào bên cửa sổ nhìn Mộ Thanh Phong đi xa mới để Qua Qua đi tìm Thành Quân tới đây.
“Lúc cậu trở về thì cứ đi theo sau hắn, nhớ không được để cho người khác bám đuôi theo đấy!”
Qua Qua nhận lệnh bước đi.
Tầm mười mấy phút sau thì Thành Quân chạy tới, vừa vào tới nơi liền hỏi Tô Khiết ở đâu.
Diệp Thiếu Dương hỏi trước về tình hình chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi, nói chung là sự tình cũng gần giống với những gì hắn đã suy đoán trước đó, hơn nữa Thành Quân cũng coi như là viện cớ tạm ổn.
Diệp Thiếu Dương tắt đèn đóng cửa, đốt nến sáp lên rồi mới thả hồn phách Tô Khiết ra ngoài.
Hai mẹ con gặp được nhau lại sụt sùi khóc lóc một hồi.
Sau đó, trong sự chờ mong và tò mò của Diệp Thiếu Dương thì cuối cùng hắn cũng được nghe đương sự Tô Khiết kể về tình huống lúc đó:
Lời lúc trước Thành Quân nói có phần đầu là đúng: Bà ấy đi tìm Ôn Hoa Kiều cũng chỉ đơn giản là bất ngờ, bởi vì cách thêu đặc biệt mới đi hỏi bà ấy cách làm.
Lúc ấy Mộ Thanh Vũ đi mời bác sĩ tới nên cửa phòng cũng không khóa lại.
“Lúc đó tôi lo cho sự an toàn của A Kiều nên cũng không gõ cửa mà đi thẳng vào nhà tới ngay phòng ngủ cô ấy. Còn cô ấy đang nằm đau đớn lăn lộn trên giường, mồ hôi khắp người, cô ấy há miệng nhưng lại không kêu lên được thành tiếng… Nhìn tình trạng cô ấy khi đó đáng sợ vô cùng.
Lý Ông thì đang cầm một chén thuốc đứng ngay cạnh giường đè lại đổ thuốc vào miệng cô ấy nhưng A Kiều không chịu uống nên Lý Ông bắt cô ấy uống cho bằng được. Năm đó Lý Ông cũng chỉ có mười mấy tuổi thôi nhưng người mạnh lắm.
Tôi thì bị tình cảnh đấy hù cho sợ phát khiếp, vội quát Lý Ông đang làm cái gì. Hai người họ giật mình khựng lại chốc lát.
Ngay sau đó Lý Ông bước tới bắt lấy tôi, dùng vu thuật kéo lấy hồn phách tôi, ai ngờ A Kiều lao tới nhả ra con nhện bổn mạng của cô ấy vào người tôi.
Ba hồn bảy vía của tôi là do cô ấy che lại, thế nhưng sự việc vốn là đã đặc biệt, còn vì Lý Ông đã để lộ kế hoạch giết mẹ kế cũng sợ tôi đi phanh phui đầu đuôi câu chuyện nên rút lấy hồn phách tôi, A Kiều cũng không làm được gì.
Cô ấy lấy bổn mạng cổ trùng để tạo thành một lời nguyền Huyết Cổ, khóa hồn phách tôi ở trong đó, vì sợ tôi bị Lí Ông bắt được, dù sao thì chết cũng không có gì đáng sợ, chỉ có hồn phách luôn tồn tại lại không có cách nào đi đầu thai mới là điều đáng sợ nhất…”
Nghe thấy vậy Diệp Thiếu Dương với Thành Quân cũng phải sững sờ.
Tuy rằng có biết được là Tô Khiết trúng cổ do Mộ Thanh Phong làm nhưng ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng không ngờ được chính hắn ta là hung thủ đã hại chết Ôn Hoa Kiều!
Tô Khiết là người trong cuộc, còn là chính miệng bà ấy kể lại, Diệp Thiếu Dương có muốn không tin chuyện này là sự thật cũng không được.
Dù sao hai người họ cũng là mẹ con bao nhiêu năm, Mộ Thanh Phong còn do chính tay Ôn Hoa Kiều nuôi lớn thành người, rốt cuộc là giữa hai người họ có hận thù đến nông nỗi nào mà có thể khiến cho Mộ Thanh Phong tự tay giết chết mẹ kế của mình?
“Lúc đó, A Kiều che lại ba hồn bảy vía của tôi cũng chỉ chống đỡ được trong nhất thời, chờ tới lúc Mộ Thanh Vũ hay người khác tới thì Lý Ông cũng không còn cơ hội ra tay, đến lúc đó, chỉ cần cô ấy xóa phong ấn cho tôi là tôi vẫn có thể trở lại như thường.
Nhưng cô ấy cũng không ngờ tới được là Lý Ông lại điên cuồng mất nhân tính đến vậy, sử dụng vu thuật giết chết bà ấy ngay tại chỗ, sau đó lại thả một loại cổ trùng khác lên người tôi, đồng thời còn dùng vu thuật để điều khiển cơ thể tôi nữa.
Mà do A Kiều đã chết nên bổn mạng cổ trùng của cô ấy có tài ba đến mấy cũng mất đi sức sống, chết đi, cũng vì có sức mạnh lời nguyền trong người nên Lý Ông cũng không có cách nào phá giải đượ, nên mới lấy Kim Giáp cổ trùng bao lấy, cũng đồng nghĩa với việc bọc thêm một tầng phong ấn trên hồn phách tôi…
Còn ba hồn bảy vía của tôi đã bị dằn vặt dài đến mười năm…”
Tô Khiết nhớ lại quá khứ thảm thương của bà rồi bật khóc lên, một lúc sau mới buồn bã nói:
“A Kiều tưởng cứu lấy tôi, nếu không có cô ấy khóa lại hồn phách cho tôi thì tôi cũng bị Lý Ông đánh cho hồn phi phách tán rồi, nào có chuyện tôi còn được ngồi đây gặp lại con trai của mình, nếu làm quỷ thì dù gì cũng được luân hồi đầu thai…”
Diệp Thiếu Dương nghe bà nói tới đây rồi suy nghĩ kỹ hơn nữa thì cũng hoàn toàn hiểu được vấn đề:
Mộ Thanh Phong dùng mánh khóe trong vu thuật biến Tô Khiết thành “người điên”, nhưng không giết bà là vì không muốn gây ra án mạng, không thì sự việc sẽ ngày càng phức tạp.
Còn cái chết của Ôn Hoa Kiều có thể lấy lí do là ngoài ý muốn, dù sao trong Thập Bát trại nơi đây thì hắn ta vẫn cho danh tiếng quyền uy về vu thuật. Nếu muốn giấu giếm nguyên nhân cái chết của bà ấy cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa hắn ta cũng thực hiện vô cùng hoàn mỹ, ngay cả Mộ Thanh Vũ cũng không nghi ngờ gì hắn...
Sau đó chỉ cần làm bộ quan tâm đến Tô Khiết, cũng là vì đánh lừa Thành Quân mà đẩy hết mọi trách nhiệm lên người Ôn Hoa Kiều. Dù sao người đã chết không cách nào biết được, như thế có thể tạo cho Thành Quân cảm giác hắn ta là người thành thật mà lơ là cảnh giác với hắn…
Nghĩ tới lúc đó, Mộ Thanh Phong cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười mấy tuổi thôi mã đã có lòng dạ sâu sắc đến ngường này, quả thật là đáng sợ.
Xuyên suốt cả câu chuyện cũng thấy rõ được sự thật mười mươi, nhưng lại còn dính dáng tới một vấn đề khác:
“Tại sao Mộ Thanh Phong lại muốn giết Ôn Hoa Kiều?”
Diệp Thiếu Dương nhìn Tô Khiết hỏi.
Tô Khiết lắc đầu:
“Tôi cũng không rõ được thực hư lí do vì sao, tôi nghĩ rằng đến cả chính A Kiều cũng không chắc là đã biết được, cô ấy cũng là vu sư. Nếu mà có đề phòng từ trước thì làm sao để cho Lý Ông thực hiện được ý đồ, hắn ta cũng chỉ là một đứa con nít mười mấy tuổi.”
Sau khi cô ấy chết, hồn phách cũng đã có nhận thức, tuy không dùng vu thuật được nhưng cũng hiểu rõ được toàn bộ chi tiết và nguyên nhân cái chết chính mình.
Nhưng việc Mộ Thanh Phong có ý đồ giết hại Ôn Hoa Kiều lại là một chuyện khác, mặc dù có liên quan đến cái chết của bà nhưng không có tham gia trực tiếp nên bà cũng không biết nguyên do thực sự là gì.
“Rầm!”
Thành Quân đấm lên thành giường nghiến răng nghiến lợi nới:
“Tôi hận, hận mình vậy mà bị tên khốn kiếp này dắt mũi mười năm, tôi phải đâm chết hắn!”
Tô Khiết cau mày, lo lắng nói:
“Con muốn trả thù cái gì, hắn là thầy tế trong trại, con không đánh thắng được hắn, coi như giết được thì cũng phải chịu tội lớn. Dù sao bọn mẹ cũng đã chết, chuyện năm đó cũng không cách nào chứng minh rõ ràng được.”
“Con giết hắn thì con đền mạng!”
Thành Quân nghiến đến rách cả môi.
“Im mồm!”
Tô Khiết tức giận mắng:
“Mẹ cũng chỉ có một mình đứa con là con, nhưng con lại vì trả thù cho mẹ mà đi giết người, sau đó lại đền mạng, làm thế không phải là để mẹ đau lòng hơn hả? Mẹ thà không bao giờ trả thù, mẹ chỉ hy vọng con sống mạnh khỏe bình an!”
Tình mẹ bao la như biển Thái Bình chính là như thế này.
Thành Quân cũng hiểu được, khóc không thành tiếng, nói:
“Con hiểu ý mẹ, nhưng thù giết mẹ, con thề phải trả lại cho đủ!”
Tô Khiết có mắng thế nào thì Thành Quân cũng không chịu thay đổi suy nghĩ bản thân.
“Anh muốn trả thù?”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn: “Tôi giúp anh.”
Thành Quân ngây ra nhìn hắn.
“Tôi sẽ bất hắn phải trả giá cho những việc hắn đã gây ra, thế nhưng, tôi yêu cầu anh phải giữ cái đầu tỉnh táo, phải kìm chế chính mình, giả bộ như không biết gì hết…Tôi muốn điều tra trong âm thầm, một khi hắn phát hiện thì sẽ không thể thực hiện tiếp được.”
“Cậu muốn tìm hiểu cái gì?”
Bình luận facebook