Thấy bà ấy gật đầu, Diệp Thiếu Dương liền nhíu mày:
“Không phải cô còn đang bị nhốt trong cổ trùng à, làm sao mà cô có thể đi ra ngoài được?”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Đại pháp sư không nhận ra là hai lần tôi xuất hiện đều vào khoảng đêm khuya lúc 12h45 à?”
Nửa đêm lúc 12h45… cũng là vào tầm giữa nửa đêm, Diệp Thiếu Dương ngẫm lại thấy lúc đó nằm mơ không nhớ rõ là vào lúc nào, đại khái cũng là tầm đấy.
“Cổ trùng phải hấp thu hơi thở mới có thể sống sót được, phải duy trì tu luyện, không thì làm sao có thể giữ vu lực lâu dài được chứ.”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Khi tới 12h45 mỗi đêm cổ trùng sẽ bắt đầu hấp thu hơi thở, lúc đó cũng là lúc vu lực yếu nhất, mảnh hồn phách này của ta mới thùa dịp lúc này mà thoát khỏi vòng vây đi ra nhưng cũng chỉ có mỗi lúc đó thôi.”
Ôn Hoa Kiều tiếp tục giải thích, mảnh hồn phách còn sót lại của bà đã bị Kim Giáp cổ trùng bao lấy nên không đi xa được, một khi Kim Giáp cổ trùng hoàn thành việc hấp thu khí tức của nó thì sẽ bắt đầu lấy vu lực áp chế lại bà, kéo hồn phách bà về ngay tức khắc.
Khi bà lẻn vào trong giấc mơ cũng phải dùng vu lực của bổn mạng cổ trùng thế nên mới tránh được sự khống chế của chuông Kinh Hồn.
Các loại vu thuật khác thì bà ấy cũng không giải thích tỉ mỉ thêm, còn Diệp Thiếu Dương nghe sơ lược cũng hiểu được phần nào nên cũng không hỏi sâu vào mấy vấn đề chi tiết. Nhớ lại trong mơ có nhìn thấy một cái vòi, ắt hẳn là vu lực của Kim Giáp cổ trùng tạo ra.
“Trong mười năm này, cô vẫn luôn trong tình trạng thế này hả?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Vẫn luôn như thế, mỗi lần né khỏi vòng vây ta thường đi tới gặp Thanh Vũ, nhìn xem nó thế nào.”
Ôn Hoa Kiều đau lòng: “Con bé là thứ duy nhất khiến ta còn thấy vướng bận không nỡ rời khỏi trần gian.”
“Tôi muốn biết rõ là… cô đã chết như thế nào, mà tại sao Mộ Thanh Phong lại muốn giết cô?”
Diệp Thiếu Dương đã hỏi đến vấn đề khiến bà rối rắm nhất.
Ôn Hoa Kiều thở hắt nói:
“Hắn giết ta thì âu cũng là thường tình, ta cũng không có gì để trách hắn.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy mà ngạc nhiên vô cùng, không thể tin được: Bà ấy chết trong tay Mộ Thanh Phong lại còn bị hắn lấy vu thuật phong ấn mảnh mệnh hồn còn sót lại, hẳn là phải hận lóc thịt lột da hắn ta mới phải chứ, tại sao lại không trách hắn?
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có điều gì chưa biết?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình như đang lạc vào mê cung xoắn ốc vậy, vừa giải quyết được một câu hỏi thì lại xuất hiện thêm một câu hỏi khác, mỗi lúc đều khiến hắn phải phân vân do dự.
May mà người biết rõ sự tình - Ôn Hoa Kiều đã ngồi ngay trước mắt, chính mình cũng không cần phải suy nghĩ thêm cho phức tạp, chỉ nhìn bà ấy rồi gật đầu tỏ vẻ đang chờ bà nói tiếp.
Ôn Hoa Kiều bước chậm đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng treo giữa trời, im lặng hồi lâu mới nói:
“Đã lâu rồi chưa có được tự do để ngắm cảnh đêm thế này, Đại pháp sư, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Bà đứng tựa bên cửa sổ hồi lâu mới xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói một câu, mà câu này làm Diệp Thiếu Dương muốn hộc máu ngay tại chỗ:
“Bởi vì hắn muốn trả thù giết cha, tức ông thầy tế cũng là chồng ta, ông ta bị tôi dùng vu thuật giết chết.”
Diệp Thiếu Dương ngơ người ra nhìn bà, thầm nghĩ trong đầu, chẳng trách ông thầy tế kia chết cũng là một cái chết bất đắc kỳ tử…
Ôn Hoa Kiều cắn môi, đôi mắt cũng hiện ra sự lạnh lùng, gằn giọng nói:
“Lão già khốn kiếp kia là đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi, tôi, Thanh Phong, Thanh Vũ đều là người bị hại…”
Bà nghiêng đầu nhìn lên bầu trời đen ban đêm, mặt lại có chút rối rắm, lại im lặng chốc lát mới làm dịu xuống tâm tình, nói tiếp:
“Đại pháp sư thấy tôi có đẹp không?”
“Hả?”
Diệp Thiếu Dương thấy bà ấy đứng nửa ngày, tưởng bà lại nói thêm lời gì gây sốc nữa chứ ai ngờ lại hỏi một câu không liên quan đến vậy nên đứng ngây tại chỗ không biết nói sao.
“Trả lời tôi đi.”
Ôn Hoa Kiều nhìn hẳn, tự nhiên hỏi.
“Đẹp lắm, đẹp vô cùng.”
Diệp Thiếu Dương vội trả lời.
“Cảm ơn.”
Ôn Hoa Kiều cười khẽ, rồi lại buồn bã nói: “Tôi xinh đẹp thế này tại sao lại phải gả cho một lão già hơn tôi đến cả hai mươi tuổi chứ hả?”
Diệp Thiếu Dương cũng không biết nói gì, lúc này mới hiểu lí do bà hỏi như thế chỉ là để dẫn dắt câu chuyện thôi.
Hắn lắc đầu mà chính hắn cũng thấy tò mò về vấn đề này, buộc miệng nói:
“Ông thầy tế giống với Lương Triều Vĩ?”
Ôn Hoa Kiều hừ một tiếng:
“Lương Triều Vĩ… Tôi thấy hắn chả khác gì Tăng Chí Vĩ.”
Diệp Thiếu Dương mới đầu còn không hiểu ra sao, nghĩ kỹ ra thì khi Ôn Hoa Kiều còn sống lúc vẫn trẻ tuổi hẳn có xem mấy bộ phim nổi tiếng nhất HongKong thời bấy giờ nên biết đến Tăng Chí Vĩ là ai cũng không đáng ngạc nhiên.
“Lão ta vừa già lại vừa xấu, còn là người Miêu, điều kiện nhà tôi cũng tạm, từ nhỏ đã được dạy về những thứ cổ điển. Năm đó tôi luôn mong được gả cho một người đàn ông phong cách cũng cổ điển, dù tôi có mù thì cũng thà gả cho người giống cậu chứ không bao giờ gả cho một người Miêu còn lớn hơn tôi đến cả hai mươi tuổi!”
Qua Qua che miệng cười khúc khích.
Diệp Thiếu Dương bất lực nhìn Ôn Hoa Kiều, nói:
“Nói thật nha cô, tuy tự biết là không thể xứng với cô nhưng cô đừng đả kích người khác như thế chứ, lại còn nói là mù mắt…”
Cảm thấy tim như bị một ngàn mũi tên bắn trúng, thật sự muốn tìm một góc nào đó để ngồi trồng nấm không thèm đi ra.
Ôn Hoa Kiều đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, không nghe thấy hắn đang nói gì hoặc có thể nghe thấy nhưng không thèm để ý tới, chầm chậm nói:
“Tôi gả cho hắn cũng là vì một tay hắn bày ra tất cả…”
Diệp Thiếu Dương bỗng nghĩ tới một loạt hình ảnh không được trong sáng cho lắm, hỏi dò:
“Hay là lão ta bắt ép.”
“Chuyện này phải nói tới năm đó… Năm đó, tôi mới mười chín tuổi, đang học năm ba đại học. Tôi thích văn hóa cổ điển, vào lúc đấy tôi tới Tương Tây tìm hiểu Phượng Hoàng Cổ Thành.
Gặp phải lão già khốn kiếp đó trong núi, khi ấy tôi đi bộ vào núi để ngắm cảnh, ai ngờ bị một loại rắn bản địa cắn trúng, lão cứu tôi khỏi đó, còn dùng thuốc chuyên trị độc rắn giúp tôi, nhưng người tôi lại mệt mỏi không còn sức, không cách nào cử động được.
Lão liền cõng tôi đến một hộ gia đình gần đó, vào ở trong đó chăm sóc tôi vài ngày.
Khi đó lão ta cũng không làm gì với tôi, tôi còn mang ơn lão, cũng cảm thấy người miền núi tốt bụng, lại không nghĩ nhiều.
Sau đó tôi khỏi hẳn sắp có thể chạy khỏi nơi đó thì lão đột nhiên đuổi theo tôi bảo tôi hãy làm vợ bé của hắn - mà lúc đó vợ của lão ta vẫn chưa mất.
Tôi hoảng sợ, đương nhiên cũng không chịu. Lão cũng không có làm gì ép buộc tôi, mà còn tỏ ra hối hận, pha một bình trà xin lỗi tôi, khăng khăng nài tôi phải uống trà để tha thứ cho lão.
Tôi cũng không còn cách nào đành phải uống.
Sau đó lão đưa tôi rời núi rồi nói cho tôi biết, tôi trúng độc rắn chưa được giải độc triệt để, ba năm sau có thể sẽ bị phát bệnh lại, chỉ có lão có thể trị hết được, lão để lại tên với địa chỉ lão cho tôi bảo tôi tới lúc đó hãy tìm lão.
Tôi sợ hãi nhưng lại không hỏi thêm nhiều, thầm nghĩ quay về thành phố thì có cái độc gì mà bệnh viện không thể chữa hết được?
Tôi quay lại về nhà, đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện cũng không phát hiện ra bệnh tật linh tinh gì, mà thân thể vẫn luôn khỏe mạnh nên không để trong lòng.
Cứ thế mà qua ba năm… Khi đó tôi tốt nghiệp đại học, còn tìm được một người bạn trai, vừa bắt đầu tìm hiểu, đột nhiên phát sốt mấy ngày liền còn xuất hiện nhiều triệu chứng lạ.
Đi bệnh viện kiểm tra cũng không tìm ra được nguyên nhân căn bệnh.
Tôi nằm lì trên giường một tháng, gần như là hấp hối, có một hôm vào buổi tối chợt đột nhiên tỉnh lại, cũng đột nhiên mà nhớ lại lời lão già khốn kiếp kia nói trước khi tiễn tôi đi, vì thế nên tôi đã nói cho ba mẹ biết."
Bình luận facebook