Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Cô định giết ông ta thật đấy à?
Tiêu Yến vừa buông Lăng Dương Thần ra đi được hai bước thì đèn trong sảnh bỗng dưng tắt ngúm.
Cô sợ bóng đêm vì vậy mà sau khi đèn tắt thì đứng yên không dám cử động, tay thì đã không còn giữ Lăng Dương Thần nữa rồi.
Định gọi tên anh ta thì cô cảm thấy có thứ gì đó cứa vào cổ mình rất mạnh sau đó phụt đi làm cô ngã ra rất, Tiêu Yến vẫn chưa biết đó là gì ngã ra mặt đất kêu "A" một tiếng, bả vai sợ hãi đến run rẩy.
Lăng Dương Thần gọi tên cô mãi nhưng không thể thấy được phương hướng, đúng lúc định lấy điện thoại ra soi thì đèn trong sảnh một lần nữa vụt mở.
Anh thấy cô ngồi ở một khoảng cách không xa lo lắng chạy lại nói:"Không sao chứ?"
Tiêu Yến giống như lần trước ở trên núi ôm chầm lấy anh như thể sợ anh sẽ bỏ cô đi mất.
Lăng Dương Thần cũng ôm lấy cô trấn an, sau đó dìu cô gái đứng dậy.
Lúc này Tiêu Yến mới nhận ra, chiếc vòng cổ trên cổ mình đã không cánh mà bay, cô hốt hoảng nói:"Vòng cổ, vòng cổ đâu rồi!!"
Anh ta lục lọi trí nhớ nói:"Cái vòng cổ quê mùa đó sao? để tôi mua cho cô cái mới"
Tiêu Yến bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh giữ một khoảng cách xa với anh ta ngẩn ngơ suy nghĩ.
Chắc chắn là Tiêu Chí Nguyên, ông ta đã cùng đường đến mức ăn trộm chiếc vòng này của cô, chắc chắn nó còn đáng giá hơn cả 50 tỉ kia nếu không ông ta cũng không kì công và liều mạng đến như vậy.
Tiêu Yến siết chặt tay đi tìm Lăng phu nhân sau đó ra về, mà Lăng Dương Thần cũng không rảnh ở lại thêm nữa.
Sau khi về đến Lăng gia, Tiêu Yến vẫn bình thản như không có gì xảy ra, vào phòng thay đồ rồi leo thẳng lên giường ngủ.
Lăng Dương Thần tháo bỏ chiếc áo sơ mi nồng nặc mùi nước hoa của Vương Tử Vy vứt vào sọt rác rồi chui vào trong chăn ôm lấy Tiêu Yến thấp giọng nói:"Nếu cô không thích cái khác thì tôi có thể làm lại cái y hệt cho cô"
Tiêu Yến chỉ nhàn nhạt đáp "Ừ" sau đó nhắm mắt ngủ, Lăng Dương Thần nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế vậy nên cũng theo đó ngủ thiếp đi.
Đến tận quá nửa đêm khi mà Tiêu Yến đã chắc chắn anh ta ngủ say thì mới động đậy ngồi dậy rời khỏi giường.
Lăng Dương Thần, anh không biết là chiếc vòng đó quan trọng với tôi như thế nào đâu! Nó là thứ duy nhất có thể liên kết cô và gia đình, và cô nhất định phải lấy lại nó!!
Tiêu Yến mở tủ thay một bộ quần áo, khẩu trang và mũ lưỡi chai tất cả đều màu đen mang lên rón rén rời khỏi nhà đánh xe đi thẳng đến Tiêu gia.
Trước kia Tiêu Yến thường xuyên bị đánh đập đến mức phải bỏ trốn ra ngoài, vậy cho nên cô đã nằm lòng hết chỗ nào có thể ra vào dễ dàng.
Thuận tiện vào trong khuôn viên, Tiêu Yến lấy chiếc chìa khóa nhà mà mình đã giữ từ rất lâu lạch cạch một cái cửa được mở ra, chẳng ai hơi đâu đi thay khóa cửa làm gì.
Tay cô đã chạm đến tay nắm cửa phòng ngủ của Tiêu Chí Nguyên và bây giờ cô hít một hơi thật sâu đẩy cửa ra.
Ánh đèn vàng nhè nhẹ bao trùm khắp cả căn phòng, Tiêu Yến có thể nhìn rõ mặt của hai vợ chồng kia, từ trong túi cô rút ra một con dao gấp nhỏ.
Nếu có thể cô muốn giết hai vợ chồng đó ngay tại đây, nhưng con dao này cuối cùng chỉ để uy hiếp mà thôi.
Giết ông ta chẳng được gì còn bẩn tay mà lăn vào trong tù ngồi, hơn nữa như vậy là quá nhẹ tay.
Tiêu Yến đứng cạnh giường nhìn Tiêu Chí Nguyên đôi mắt đầy hận thù đưa con dao sáng lên, ánh đèn bên ngoài hắt vào làm nó càng thêm phần sắc bén.
Thế nhưng có ai đó từ sau đã nhanh tay tóm lấy tay cô, Tiêu Yến suýt chút thì kêu lên, may là con dao vẫn được cô nắm chặt trong tay.
Sau khi nhìn rõ được Lăng Dương Thần, Tiêu Yến chưa kịp cau mày đã bị anh ta kéo ra ngoài đến tận vườn.
Lúc này mới có thể nói:"Anh làm cái quoái gì ở đây?!"
Anh nhàn nhạt trả lời:"Tôi mới là người nên hỏi cô câu đó, cô định giết ông ta thật đấy à?"
Cô không những không giết được Tiêu Chí Nguyên mà còn bị anh ta dọa chết đấy, cái tên như ma như quỷ này!!
"Tôi chưa điên đến mức tự lao đầu vào tù đâu"
"Ha" Lăng Dương Thần bật cười:"Cô còn sơ hở nhiều lắm, không thể bằng ông ta đâu"
"Nhưng đừng lo, dù cô có vào tù một trăm lần tôi cũng sẽ đưa cô từ trong đó ra một trăm lần"
Bỗng nhiên lúc này có ánh đèn pin rọi qua, Tiêu Yến chưa kịp hốt hoảng thì đã được Lăng Dương Thần nhanh tay đẩy ngã xuống đất, bọn họ trốn sau lùm cây, anh ta nằm trên cô nằm dưới, dcm lúc này mà cô còn thấy vật đó của anh cứng lên này!!
Tiêu Yến vậy mà lại quên mất cứ nửa đêm thì quản gia sẽ đi xung quanh kiểm tra biệt thự một lượt, nhưng công việc này đã lặp đi lặp lại mấy chục năm lại vào nửa đêm như thế, ông ta lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ đi xung quanh kiểm tra một cách qua loa cũng không hề phát hiện ra đám người Tiêu Yến.
Sau khi xác nhận ông ta chắc chắn đã rời đi thì hai người mới lò mò đứng dậy, Tiêu Yến nói:"Vậy anh theo tôi đến đây làm gì?"
Lúc Tiêu Yến rời khỏi giường thì Lăng Dương Thần cũng đã lờ mờ tỉnh giấc, sau đó còn thấy cô ta thay quần áo đen xì như đi ăn trộm, nghĩ cô lại đi làm việc xấu liền âm thầm theo sau.
"Đừng quan tâm chuyện đó, cô muốn lấy lại chiếc vòng đúng không?"
Tiêu Yến cau mày:"Thì sao?"
Cô sợ bóng đêm vì vậy mà sau khi đèn tắt thì đứng yên không dám cử động, tay thì đã không còn giữ Lăng Dương Thần nữa rồi.
Định gọi tên anh ta thì cô cảm thấy có thứ gì đó cứa vào cổ mình rất mạnh sau đó phụt đi làm cô ngã ra rất, Tiêu Yến vẫn chưa biết đó là gì ngã ra mặt đất kêu "A" một tiếng, bả vai sợ hãi đến run rẩy.
Lăng Dương Thần gọi tên cô mãi nhưng không thể thấy được phương hướng, đúng lúc định lấy điện thoại ra soi thì đèn trong sảnh một lần nữa vụt mở.
Anh thấy cô ngồi ở một khoảng cách không xa lo lắng chạy lại nói:"Không sao chứ?"
Tiêu Yến giống như lần trước ở trên núi ôm chầm lấy anh như thể sợ anh sẽ bỏ cô đi mất.
Lăng Dương Thần cũng ôm lấy cô trấn an, sau đó dìu cô gái đứng dậy.
Lúc này Tiêu Yến mới nhận ra, chiếc vòng cổ trên cổ mình đã không cánh mà bay, cô hốt hoảng nói:"Vòng cổ, vòng cổ đâu rồi!!"
Anh ta lục lọi trí nhớ nói:"Cái vòng cổ quê mùa đó sao? để tôi mua cho cô cái mới"
Tiêu Yến bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh giữ một khoảng cách xa với anh ta ngẩn ngơ suy nghĩ.
Chắc chắn là Tiêu Chí Nguyên, ông ta đã cùng đường đến mức ăn trộm chiếc vòng này của cô, chắc chắn nó còn đáng giá hơn cả 50 tỉ kia nếu không ông ta cũng không kì công và liều mạng đến như vậy.
Tiêu Yến siết chặt tay đi tìm Lăng phu nhân sau đó ra về, mà Lăng Dương Thần cũng không rảnh ở lại thêm nữa.
Sau khi về đến Lăng gia, Tiêu Yến vẫn bình thản như không có gì xảy ra, vào phòng thay đồ rồi leo thẳng lên giường ngủ.
Lăng Dương Thần tháo bỏ chiếc áo sơ mi nồng nặc mùi nước hoa của Vương Tử Vy vứt vào sọt rác rồi chui vào trong chăn ôm lấy Tiêu Yến thấp giọng nói:"Nếu cô không thích cái khác thì tôi có thể làm lại cái y hệt cho cô"
Tiêu Yến chỉ nhàn nhạt đáp "Ừ" sau đó nhắm mắt ngủ, Lăng Dương Thần nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế vậy nên cũng theo đó ngủ thiếp đi.
Đến tận quá nửa đêm khi mà Tiêu Yến đã chắc chắn anh ta ngủ say thì mới động đậy ngồi dậy rời khỏi giường.
Lăng Dương Thần, anh không biết là chiếc vòng đó quan trọng với tôi như thế nào đâu! Nó là thứ duy nhất có thể liên kết cô và gia đình, và cô nhất định phải lấy lại nó!!
Tiêu Yến mở tủ thay một bộ quần áo, khẩu trang và mũ lưỡi chai tất cả đều màu đen mang lên rón rén rời khỏi nhà đánh xe đi thẳng đến Tiêu gia.
Trước kia Tiêu Yến thường xuyên bị đánh đập đến mức phải bỏ trốn ra ngoài, vậy cho nên cô đã nằm lòng hết chỗ nào có thể ra vào dễ dàng.
Thuận tiện vào trong khuôn viên, Tiêu Yến lấy chiếc chìa khóa nhà mà mình đã giữ từ rất lâu lạch cạch một cái cửa được mở ra, chẳng ai hơi đâu đi thay khóa cửa làm gì.
Tay cô đã chạm đến tay nắm cửa phòng ngủ của Tiêu Chí Nguyên và bây giờ cô hít một hơi thật sâu đẩy cửa ra.
Ánh đèn vàng nhè nhẹ bao trùm khắp cả căn phòng, Tiêu Yến có thể nhìn rõ mặt của hai vợ chồng kia, từ trong túi cô rút ra một con dao gấp nhỏ.
Nếu có thể cô muốn giết hai vợ chồng đó ngay tại đây, nhưng con dao này cuối cùng chỉ để uy hiếp mà thôi.
Giết ông ta chẳng được gì còn bẩn tay mà lăn vào trong tù ngồi, hơn nữa như vậy là quá nhẹ tay.
Tiêu Yến đứng cạnh giường nhìn Tiêu Chí Nguyên đôi mắt đầy hận thù đưa con dao sáng lên, ánh đèn bên ngoài hắt vào làm nó càng thêm phần sắc bén.
Thế nhưng có ai đó từ sau đã nhanh tay tóm lấy tay cô, Tiêu Yến suýt chút thì kêu lên, may là con dao vẫn được cô nắm chặt trong tay.
Sau khi nhìn rõ được Lăng Dương Thần, Tiêu Yến chưa kịp cau mày đã bị anh ta kéo ra ngoài đến tận vườn.
Lúc này mới có thể nói:"Anh làm cái quoái gì ở đây?!"
Anh nhàn nhạt trả lời:"Tôi mới là người nên hỏi cô câu đó, cô định giết ông ta thật đấy à?"
Cô không những không giết được Tiêu Chí Nguyên mà còn bị anh ta dọa chết đấy, cái tên như ma như quỷ này!!
"Tôi chưa điên đến mức tự lao đầu vào tù đâu"
"Ha" Lăng Dương Thần bật cười:"Cô còn sơ hở nhiều lắm, không thể bằng ông ta đâu"
"Nhưng đừng lo, dù cô có vào tù một trăm lần tôi cũng sẽ đưa cô từ trong đó ra một trăm lần"
Bỗng nhiên lúc này có ánh đèn pin rọi qua, Tiêu Yến chưa kịp hốt hoảng thì đã được Lăng Dương Thần nhanh tay đẩy ngã xuống đất, bọn họ trốn sau lùm cây, anh ta nằm trên cô nằm dưới, dcm lúc này mà cô còn thấy vật đó của anh cứng lên này!!
Tiêu Yến vậy mà lại quên mất cứ nửa đêm thì quản gia sẽ đi xung quanh kiểm tra biệt thự một lượt, nhưng công việc này đã lặp đi lặp lại mấy chục năm lại vào nửa đêm như thế, ông ta lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ đi xung quanh kiểm tra một cách qua loa cũng không hề phát hiện ra đám người Tiêu Yến.
Sau khi xác nhận ông ta chắc chắn đã rời đi thì hai người mới lò mò đứng dậy, Tiêu Yến nói:"Vậy anh theo tôi đến đây làm gì?"
Lúc Tiêu Yến rời khỏi giường thì Lăng Dương Thần cũng đã lờ mờ tỉnh giấc, sau đó còn thấy cô ta thay quần áo đen xì như đi ăn trộm, nghĩ cô lại đi làm việc xấu liền âm thầm theo sau.
"Đừng quan tâm chuyện đó, cô muốn lấy lại chiếc vòng đúng không?"
Tiêu Yến cau mày:"Thì sao?"
Bình luận facebook