Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-725
Chương 725: Ngài phó lãng mạn (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Không phải mùa du lịch nên lúc này bên Tây Hồ cũng không có nhiều người
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi thẳng ra bến tàu
“Hai vị muốn ngồi thuyền sao?” Người lái đò đi đến hỏi
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phó Hoành Dật nắm tay cô, dẫn cô lên thuyền, “Đến Tam Đàn Ấn Nguyệt” Hai người chọn thuyền có mái chèo, người lái đò đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi ở trong khoang, con thuyền nhỏ chậm rãi dạo quanh trên mặt hồ
Lúc này nắng không gắt, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên có hứng đùa nghịch
Cô hơi nghiêng mình, nhúng tay vào nước
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh cô, giữ thuyền cân bằng, đề phòng thuyền nghiêng và cũng là để tránh làm cô rơi xuống nước
Nước thấm ướt bàn tay, tạo cảm giác lành2lạnh, Thẩm Thanh Lan giơ tay lên, đầu ngón tay còn vương vài giọt nước
Cô bỗng nhìn sang, búng một cái, khiến mấy giọt nước nước bắn lên mặt Phó Hoành Dật
Phó Hoành Dật nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như trẻ con trên môi cô thì cũng cười dịu dàng, không hề để ý đến mấy giọt nước bắn trên mặt
Thuyền cập bờ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi lên một đảo nhỏ giữa hồ
“Phó Hoành Dật, anh có cảm thấy ở trong thành phố mà lại có một nơi non xanh nước biếc như thiên đường thế này là chuyện rất tuyệt vời không?” Thẩm Thanh Lan đứng giữa hồ, nhìn dãy núi xung quanh rồi cười nói với Phó Hoành Dật
Phó Hoành Dật không có cảm giác đặc biệt gì với những thứ này, nhưng Thẩm Thanh Lan thích thú nên7anh cũng gật đầu, “Cũng được” “Anh đánh giá nơi này chỉ đơn giản thế thôi à?” Thẩm Thanh Lan không khỏi bật cười
Dù gì Hàng Thành cũng là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, sao vào miệng Phó Hoành Dật lại trở nên bình thường như vậy
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Trong mắt anh, có một cảnh còn đẹp hơn cả thành phố này nữa” Tim Thẩm Thanh Lan đập mạnh, bây giờ người đàn ông này thật sự quá dẻo miệng
Cô quay đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, vừa nhìn về phía mặt nước thì thấy một đôi uyên ương đang rúc vào nhau
Hòn đảo không lớn, chưa đến nửa tiếng thì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đã đi hết
Người lái đò vẫn không rời đi, chỉ dừng sát bờ sông chờ cô và anh đi dạo9xong thì đưa hai người trở về
Mặt trời dần lên, nhiệt độ cũng cao hơn, Phó Hoành Dệt sợ Thẩm Thanh Lan bị cảm nắng nên không để cô phơi nắng nữa mà đưa cô đến một quán trà bên hồ, ở đây có thể nhìn thấy cảnh sắc toàn bộ hồ
Trước mặt Thẩm Thanh Lan đặt một đĩa bánh ngọt xinh đẹp
Cô cầm một miếng lên nếm, sau đó hơi nhíu mày
Phó Hoành Dật thấy thế thì dịu dàng hỏi, “Không thích à?”
“Ngọt quá” Cô vẫn tương đối thích bánh hoa quế của bà lão kia làm hơn
Phó Hoành Dật biết cô nhớ nhung điều gì
Anh hỏi rõ địa chỉ rồi đứng dậy dẫn cô đến đó tìm món ngon
Tay anh cầm ô, phần lớn là che cho Thẩm Thanh Lan
Dựa theo trí nhớ của cô, hai người đi vào một hẻm nhỏ
“Xin hỏi gần5đây có phải có một bà lão làm bánh hoa quế không vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi một người qua đường
Người qua đường ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, đôi nam nữ này có vẻ ngoài thật xuất sắc, “Rất xin lỗi, tôi cũng đến đây du lịch, không rõ lắm về nơi này” Người qua đường ngại ngùng sờ đầu một cái rồi nói
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Làm phiền rồi”
Phó Hoành Dật nhìn xung quanh, rồi đến hỏi đường một ông lão
Ông lão chỉ phía trước, “Cứ đi về phía trước, đi hơn mười mét là đến, nhưng bà lão kia đã qua đời, bây giờ là do con gái bà ấy làm bánh”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan lập tức buồn bã
“Còn đi không?” Phó Hoành Dật hỏi cô
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đã đến đây rồi thì đến thử3xem” Đi về phía trước không đến năm mươi mét đã thấy một cửa tiệm nho nhỏ, tuy không phải nơi trong trí nhớ, nhưng lại trang trí giống vậy
Thẩm Thanh Lan đi vào thì thấy trong tiệm chỉ có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, cô nhận ra ngay đây là con gái bà lão kia, năm đó cô đã từng gặp một lần
Nhưng người phụ nữ lại không có bất kỳ ấn tượng gì với cô
Thấy có người đến thì bà đứng lên, nhiệt tình chào hỏi, “Hai vị muốn mua gì?” Thẩm Thanh Lan nhìn đủ loại bánh ngọt đẹp mắt bày trong tủ rồi chỉ vào một cái, và nói: “Cho tôi cái này”
“Đây chính là loại bánh bán chạy nhất của nhà chúng tôi, mùi vị tuyệt đối là chính tông nhất Hàng Thành” Người phụ nữ rất nhiệt tình, để chứng minh lời của mình, bà còn lấy một miếng bánh ra và cắt thành miếng nhỏ, “Hai người có thể nếm thử trước, nếu thích thì có thể mua thêm”
Thẩm Thanh Lan liền ăn thử một miếng nhỏ
Miếng bánh tan chảy trong miệng, mùi vị vẫn giống như trong trí nhớ, dù có một chút gì đó khác, nhưng vẫn giống chín phần
“Tôi mua hai cân nhé” Thẩm Thanh Lan nói
“Được, cô chờ chút”
Trong lúc chờ bà chủ đóng gói, Thẩm Thanh Lan giống như vô ý hỏi thăm, “Tôi nhớ là trước kia tiệm này không phải ở đây mà”
Bà chủ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thì ra là khách cũ
Lúc trước cửa tiệm này không ở đây thật, đi về phía trước một đoạn là tới
Trước kia là do mẹ tôi bán, nhưng bà đã qua đời, căn nhà để lại cho em trai tôi
Tôi thích làm bánh ngọt nên đã mở lại cửa tiệm của mẹ”
“Mấy năm trước lúc tôi đến Hàng Thành thì có ăn bánh ngọt mẹ bác làm rồi luôn nhớ mãi không quên hương vị
Lần này tối cùng chồng đến Hàng Thành chơi nên đã tìm đến đây”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ càng tươi hơn, “Tuy tôi làm bánh không ngon như mẹ tôi, nhưng mùi vị tuyệt đối là chính tông nhất Hoàng Thanh, cô vừa ăn rồi chắc cũng biết” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Tay nghề của bác được mẹ truyền lại nên quả nhiên là rất ngon” Lúc nói chuyện, người phụ nữ đã đóng gói bánh xong, Thẩm Thanh Lan nhận lấy rồi nói “Cảm ơn”
Thẩm Thanh Lan đi dọc hẻm nhỏ đến cuối hẻm, nhìn đường phố quen thuộc mà ánh mắt hiện lên sự buồn bã, “Lần trước em đến thì vô tình cứu Nhan Tịch ở đây” Cô nhìn góc tường kia, nhẹ giọng nói
“Thanh Lan, chuyện của Nhan Tịch không phải là lỗi của em, em đừng suy nghĩ nhiều” Phó Hoành Dật ôm lấy vai cô
Chuyện của Nhan Tịch luôn là vết thương trong lòng Thẩm Thanh Lan, ngày nào cô ấy chưa khỏe lại thì ngày ấy vết thương này sẽ không thể khép lại
“Em biết, chỉ là về chốn cũ nên thấy cảnh này thì bỗng nhiên nhớ tới Nhan Tịch thôi
Không biết bây giờ cô ấy thế nào” Đã lâu Thẩm Thanh Lan không đi thăm Nhan Tịch, không phải cô không muốn đi mà là bây giờ cô ấy không muốn gặp lại bọn họ
“Bên cạnh Nhan Tịch đã có Doug, anh ta sẽ chăm sóc cô ấy, em không cần lo lắng” Ngược lại, Phó Hoành Dật không có quá nhiều tình cảm với Nhan Tịch
Tuy anh đồng tình với cảnh ngộ của cô gái này, nhưng nếu tìm hiểu nguồn cơn thì những chuyện năm đó Thẩm Thanh Lan phải trải qua cũng không khá hơn cô ấy là bao
Thế nên Nhân Tịch không vực dậy được là vì cô ấy chưa đủ kiên cường
Có lẽ nói ra hơi máu lạnh, nhưng ngoại trừ Thẩm Thanh Lan ra, Phó Hoành Dật thật sự không mấy quan tâm đến những người con gái khác
Để Thẩm Thanh Lan không tức cảnh sinh tình nữa, nên Phó Hoành Dật đưa cô rời khỏi đây, “Chúng ta đến đây là để ăn món ngon
Người ta thường nói, ăn uống có thể khiến tâm trạng thoải mái vui vẻ”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan nhìn anh nở nụ cười, “Không tin được là anh lại nói vậy đó” “Có phải cảm thấy anh càng ngày càng chu đáo không?” Phó Hoành Dật cười hỏi, vốn chỉ nói đùa, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại nghiêm túc gật đầu, “Vâng, Phó Hoành Dật, anh vẫn luôn rất chu đáo” Phó Hoành Dật hơi nhếch mày, “Em đang khen anh à?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, nỗi buồn trong lòng cũng tan biến hết
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi thẳng ra bến tàu
“Hai vị muốn ngồi thuyền sao?” Người lái đò đi đến hỏi
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phó Hoành Dật nắm tay cô, dẫn cô lên thuyền, “Đến Tam Đàn Ấn Nguyệt” Hai người chọn thuyền có mái chèo, người lái đò đứng ở đầu thuyền chèo thuyền, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ngồi ở trong khoang, con thuyền nhỏ chậm rãi dạo quanh trên mặt hồ
Lúc này nắng không gắt, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên có hứng đùa nghịch
Cô hơi nghiêng mình, nhúng tay vào nước
Phó Hoành Dật ngồi bên cạnh cô, giữ thuyền cân bằng, đề phòng thuyền nghiêng và cũng là để tránh làm cô rơi xuống nước
Nước thấm ướt bàn tay, tạo cảm giác lành2lạnh, Thẩm Thanh Lan giơ tay lên, đầu ngón tay còn vương vài giọt nước
Cô bỗng nhìn sang, búng một cái, khiến mấy giọt nước nước bắn lên mặt Phó Hoành Dật
Phó Hoành Dật nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như trẻ con trên môi cô thì cũng cười dịu dàng, không hề để ý đến mấy giọt nước bắn trên mặt
Thuyền cập bờ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đi lên một đảo nhỏ giữa hồ
“Phó Hoành Dật, anh có cảm thấy ở trong thành phố mà lại có một nơi non xanh nước biếc như thiên đường thế này là chuyện rất tuyệt vời không?” Thẩm Thanh Lan đứng giữa hồ, nhìn dãy núi xung quanh rồi cười nói với Phó Hoành Dật
Phó Hoành Dật không có cảm giác đặc biệt gì với những thứ này, nhưng Thẩm Thanh Lan thích thú nên7anh cũng gật đầu, “Cũng được” “Anh đánh giá nơi này chỉ đơn giản thế thôi à?” Thẩm Thanh Lan không khỏi bật cười
Dù gì Hàng Thành cũng là thành phố du lịch nổi tiếng cả nước, sao vào miệng Phó Hoành Dật lại trở nên bình thường như vậy
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Trong mắt anh, có một cảnh còn đẹp hơn cả thành phố này nữa” Tim Thẩm Thanh Lan đập mạnh, bây giờ người đàn ông này thật sự quá dẻo miệng
Cô quay đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh, vừa nhìn về phía mặt nước thì thấy một đôi uyên ương đang rúc vào nhau
Hòn đảo không lớn, chưa đến nửa tiếng thì Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật đã đi hết
Người lái đò vẫn không rời đi, chỉ dừng sát bờ sông chờ cô và anh đi dạo9xong thì đưa hai người trở về
Mặt trời dần lên, nhiệt độ cũng cao hơn, Phó Hoành Dệt sợ Thẩm Thanh Lan bị cảm nắng nên không để cô phơi nắng nữa mà đưa cô đến một quán trà bên hồ, ở đây có thể nhìn thấy cảnh sắc toàn bộ hồ
Trước mặt Thẩm Thanh Lan đặt một đĩa bánh ngọt xinh đẹp
Cô cầm một miếng lên nếm, sau đó hơi nhíu mày
Phó Hoành Dật thấy thế thì dịu dàng hỏi, “Không thích à?”
“Ngọt quá” Cô vẫn tương đối thích bánh hoa quế của bà lão kia làm hơn
Phó Hoành Dật biết cô nhớ nhung điều gì
Anh hỏi rõ địa chỉ rồi đứng dậy dẫn cô đến đó tìm món ngon
Tay anh cầm ô, phần lớn là che cho Thẩm Thanh Lan
Dựa theo trí nhớ của cô, hai người đi vào một hẻm nhỏ
“Xin hỏi gần5đây có phải có một bà lão làm bánh hoa quế không vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi một người qua đường
Người qua đường ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, đôi nam nữ này có vẻ ngoài thật xuất sắc, “Rất xin lỗi, tôi cũng đến đây du lịch, không rõ lắm về nơi này” Người qua đường ngại ngùng sờ đầu một cái rồi nói
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Làm phiền rồi”
Phó Hoành Dật nhìn xung quanh, rồi đến hỏi đường một ông lão
Ông lão chỉ phía trước, “Cứ đi về phía trước, đi hơn mười mét là đến, nhưng bà lão kia đã qua đời, bây giờ là do con gái bà ấy làm bánh”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan lập tức buồn bã
“Còn đi không?” Phó Hoành Dật hỏi cô
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Đã đến đây rồi thì đến thử3xem” Đi về phía trước không đến năm mươi mét đã thấy một cửa tiệm nho nhỏ, tuy không phải nơi trong trí nhớ, nhưng lại trang trí giống vậy
Thẩm Thanh Lan đi vào thì thấy trong tiệm chỉ có một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, cô nhận ra ngay đây là con gái bà lão kia, năm đó cô đã từng gặp một lần
Nhưng người phụ nữ lại không có bất kỳ ấn tượng gì với cô
Thấy có người đến thì bà đứng lên, nhiệt tình chào hỏi, “Hai vị muốn mua gì?” Thẩm Thanh Lan nhìn đủ loại bánh ngọt đẹp mắt bày trong tủ rồi chỉ vào một cái, và nói: “Cho tôi cái này”
“Đây chính là loại bánh bán chạy nhất của nhà chúng tôi, mùi vị tuyệt đối là chính tông nhất Hàng Thành” Người phụ nữ rất nhiệt tình, để chứng minh lời của mình, bà còn lấy một miếng bánh ra và cắt thành miếng nhỏ, “Hai người có thể nếm thử trước, nếu thích thì có thể mua thêm”
Thẩm Thanh Lan liền ăn thử một miếng nhỏ
Miếng bánh tan chảy trong miệng, mùi vị vẫn giống như trong trí nhớ, dù có một chút gì đó khác, nhưng vẫn giống chín phần
“Tôi mua hai cân nhé” Thẩm Thanh Lan nói
“Được, cô chờ chút”
Trong lúc chờ bà chủ đóng gói, Thẩm Thanh Lan giống như vô ý hỏi thăm, “Tôi nhớ là trước kia tiệm này không phải ở đây mà”
Bà chủ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thì ra là khách cũ
Lúc trước cửa tiệm này không ở đây thật, đi về phía trước một đoạn là tới
Trước kia là do mẹ tôi bán, nhưng bà đã qua đời, căn nhà để lại cho em trai tôi
Tôi thích làm bánh ngọt nên đã mở lại cửa tiệm của mẹ”
“Mấy năm trước lúc tôi đến Hàng Thành thì có ăn bánh ngọt mẹ bác làm rồi luôn nhớ mãi không quên hương vị
Lần này tối cùng chồng đến Hàng Thành chơi nên đã tìm đến đây”
Nụ cười trên mặt người phụ nữ càng tươi hơn, “Tuy tôi làm bánh không ngon như mẹ tôi, nhưng mùi vị tuyệt đối là chính tông nhất Hoàng Thanh, cô vừa ăn rồi chắc cũng biết” Thẩm Thanh Lan cười gật đầu, “Tay nghề của bác được mẹ truyền lại nên quả nhiên là rất ngon” Lúc nói chuyện, người phụ nữ đã đóng gói bánh xong, Thẩm Thanh Lan nhận lấy rồi nói “Cảm ơn”
Thẩm Thanh Lan đi dọc hẻm nhỏ đến cuối hẻm, nhìn đường phố quen thuộc mà ánh mắt hiện lên sự buồn bã, “Lần trước em đến thì vô tình cứu Nhan Tịch ở đây” Cô nhìn góc tường kia, nhẹ giọng nói
“Thanh Lan, chuyện của Nhan Tịch không phải là lỗi của em, em đừng suy nghĩ nhiều” Phó Hoành Dật ôm lấy vai cô
Chuyện của Nhan Tịch luôn là vết thương trong lòng Thẩm Thanh Lan, ngày nào cô ấy chưa khỏe lại thì ngày ấy vết thương này sẽ không thể khép lại
“Em biết, chỉ là về chốn cũ nên thấy cảnh này thì bỗng nhiên nhớ tới Nhan Tịch thôi
Không biết bây giờ cô ấy thế nào” Đã lâu Thẩm Thanh Lan không đi thăm Nhan Tịch, không phải cô không muốn đi mà là bây giờ cô ấy không muốn gặp lại bọn họ
“Bên cạnh Nhan Tịch đã có Doug, anh ta sẽ chăm sóc cô ấy, em không cần lo lắng” Ngược lại, Phó Hoành Dật không có quá nhiều tình cảm với Nhan Tịch
Tuy anh đồng tình với cảnh ngộ của cô gái này, nhưng nếu tìm hiểu nguồn cơn thì những chuyện năm đó Thẩm Thanh Lan phải trải qua cũng không khá hơn cô ấy là bao
Thế nên Nhân Tịch không vực dậy được là vì cô ấy chưa đủ kiên cường
Có lẽ nói ra hơi máu lạnh, nhưng ngoại trừ Thẩm Thanh Lan ra, Phó Hoành Dật thật sự không mấy quan tâm đến những người con gái khác
Để Thẩm Thanh Lan không tức cảnh sinh tình nữa, nên Phó Hoành Dật đưa cô rời khỏi đây, “Chúng ta đến đây là để ăn món ngon
Người ta thường nói, ăn uống có thể khiến tâm trạng thoải mái vui vẻ”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan nhìn anh nở nụ cười, “Không tin được là anh lại nói vậy đó” “Có phải cảm thấy anh càng ngày càng chu đáo không?” Phó Hoành Dật cười hỏi, vốn chỉ nói đùa, không ngờ Thẩm Thanh Lan lại nghiêm túc gật đầu, “Vâng, Phó Hoành Dật, anh vẫn luôn rất chu đáo” Phó Hoành Dật hơi nhếch mày, “Em đang khen anh à?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thẩm Thanh Lan cười nhẹ, nỗi buồn trong lòng cũng tan biến hết
Bình luận facebook