Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-726
Chương 726: Ngài phó lãng mạn (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đây là đáp án duy nhất trong đầu anh lúc này
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó”
“Anh trả lời nghiêm túc mà
Thanh Lan, với anh mà nói, quãng đời còn lại bên em, cùng nhau chứng kiến con chúng ta lớn lên, cùng em già đi chính là chuyện anh muốn làm nhất” Không biết từ lúc nào, Phó Hoành Dật đã dừng bước, cúi đầu chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan
Bắt gặp tầm mắt anh, Thẩm Thanh Lan vội dời mắt đi, nhìn xung quanh rồi bỗng hôn lên mặt Phó Hoành Dật một cái, giống cô gái trẻ ngây thơ, vừa chạm vào thì tách ra, sau đó giả như không có chuyện gì, thong thả đi về phía trước
Phó Hoành Dật sờ nơi cô vừa hôn,2chậm rãi nở nụ cười rồi nhấc chân bắt kịp bước chân cô
Bọn họ ở Hàng Thành ba ngày
Sáng ngày thứ tư thì Phó Hoành Dật đưa Thẩm Thanh Lan tiếp tục xuất phát đi đến nơi khác
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan hỏi, “Lần này chúng ta sẽ đi đâu?” Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đến nơi thì em sẽ biết”
Thẩm Thanh Lan thấy anh tỏ ra thần bí thì cũng không hỏi nữa
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trước mặt nhanh chóng bị bỏ lại phía sau
Cô lại hỏi, “Anh đưa em lên núi à?” Xe càng đi thi khung cảnh hai bên cùng vắng vẻ, nhìn có vẻ như bọn họ sắp đi vào núi
“Lẽ nào em còn sợ anh bán em?” Thẩm Thanh7Lan thấy anh không chịu nói thì không hỏi nữa
Phong cảnh dọc đường rất đẹp, ngắm cảnh một chút cũng tốt
Phó Hoành Dật thấy cô hứng thú với phong cảnh dọc đường thì giảm tốc độ xe xuống, dù sao bọn họ cũng có nhiều thời gian
Trên đường, điện thoại di động của Phó Hoành Dật đổ chuông, “Thanh Lan, nghe điện thoại giúp anh” Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại trong túi anh ra, là một số lạ, cô nghe máy, “Alô, cho hỏi ai vậy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Phó Hoành Dật có ở đó không?”
Thẩm Thanh Lan yên lặng một giây, “Chờ chút” Cô đưa điện thoại đến bên tai Phó Hoành Dật, không biết đối phương nói gì mà ánh9mắt anh rất lạnh lùng, “Hiện giờ tôi đang nghỉ phép, có chuyện gì thì anh trực tiếp tìm tư lệnh đi”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại, tiện thể tắt luôn nguồn rồi đặt điện thoại qua một bên
Sắc mặt Phó Hoành Dật chậm rãi trở lại như bình thường
“Đơn vị có việc gấp à?” Thẩm Thanh Lan hỏi
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không cần quan tâm, không phải là chuyện không có anh thì không được” “Nếu có chuyện gấp thì chúng ta để lần sau quay lại cũng được” Lần này Phó Hoành Dật có thể đi cùng, Thẩm Thanh Lan đã rất thỏa mãn, cô cũng không cưỡng cầu phải đi tiếp nữa
“Thật sự không có việc gì mà, chỉ có vài người làm bậy rồi5không gánh nổi trách nhiệm, muốn nhờ anh nói giúp mà thôi
Anh lười dính vào mấy chuyện như vậy” Thẩm Thanh Lan vừa nghe thấy chuyện không liên quan đến Phó Hoành Dật thì lập tức an tâm, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi
Phó Hoành Dật thầy thể thì đưa một tấm chăn mỏng qua, “Đắp lên đi, đừng để bị cảm” Thẩm Thanh Lan mở mắt, nhìn ánh mắt trời nóng rực bên ngoài rồi nhìn anh, “Phó Hoành Dật, nhiệt độ hôm nay là ba mươi bảy độ” Anh còn bảo cô đắp chăn!
“Bây giờ thể chất em yếu, trong xe lại mở điều hòa, sức đề kháng không thể như trước được
Hơn nữa cách điểm đến còn tới nửa tiếng, em có thể ngủ một giấc” Phó3Hoành Dật dịu dàng nói
Thẩm Thanh Lan vốn chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy còn nửa tiếng đi đường nữa thì nhìn chằm chằm vào cái chăn hai giây rồi cô yên lặng đắp lên người
Đường dần xóc nảy khiến Thẩm Thanh Lan tỉnh giấc
Cô vừa mở mắt thì thấy một vùng xanh biếc bạt ngàn, nhìn không thấy điểm cuối
Một thôn quê nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Thanh Lan hiểu ra, đây chính là mục đích của chuyến đi này
“Tỉnh rồi à?” Phó Hoành Dật nghiêng đầu nhìn cô
Thẩm Thanh Lan nháy mắt mấy cái, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, “Đây là đâu vậy?”
“Thôn Dương gia”
Thẩm Thanh Lan không biết địa danh này, cũng không biết người bên cạnh làm thế nào tìm ra thôn quê này
Phó Hoành Dật vẫn không giải thích cụ thể mà lấy điện thoại bấm một dãy số, “Ừ, chúng tôi đến rồi
Được
Ừ, tôi đã nhìn thấy, trước tiên cứ như vậy đi”
Xe dừng lại trước một nhà dân, Thẩm Thanh Lan thấy có một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen đứng cạnh nhà, đang khẩn trương nhìn bọn họ
Phó Hoành Dật mở cửa xe, Thẩm Thanh Lan cũng xuống xe theo, chỉ thấy người đàn ông kia đứng nghiêm, chào Phó Hoành Dật theo nghi thức quân đội, “Chào đội trưởng” Mặt Phó Hoành Dật vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất ấm áp, “Đây không phải ở đơn vị, anh cứ gọi là anh Phó” “Vâng, anh Phó” Người đàn ông đáp rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Chào chị dâu
Tôi là Lý Dân, là lính cũ của anh Phó” “Chào cậu” Thẩm Thanh Lan mỉm cười
Cô không ngờ rằng Phó Hoành Dật lại có người quen ở phía nam
“Anh Phó, đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, anh chị có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?” Lý Dân hỏi ý kiến Phó Hoành Dật
Anh gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi” “Anh Phó có thể đến nhà em là em vui rồi, nào có gì vất vả chứ” Lý Dân cười thật thà
Trong lúc nói chuyện, anh ta dẫn bọn họ đến một căn phòng ở tầng ba, căn phòng rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc bày biện rất gọn gàng, hiển nhiên đã được quét dọn
“Anh Phó, chị dâu, VỢ em đang nấu cơm, anh chị nghỉ ngơi trước một chút là có thể ăn cơm” Phó Hoành Dật đặt hành lý xuống rồi nhìn căn phòng, “Cảm ơn”
“Anh Phó, anh đừng khách sáo với em như vậy
Nếu không có anh thì làm sao có em bây giờ” Lý Dân vui vẻ nói
Chờ Lý Dân ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Lan mới hỏi, “Trước kia cậu ta là lính dưới quyền anh à?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, cậu ta thuộc tốp lính đầu tiên anh huấn luyện, là người ưu tú nhất trong tốp đó
Có điều, trong một lần làm nhiệm vụ thì cậu ta bị trọng thương, sau đó không thích hợp tiếp tục ở lại đơn vị, nên chỉ có thể về quê
Mấy năm trước, anh tình cờ nghe được người khác kể về tình hình cậu ta, biết cuộc sống cậu ta không được tốt, thế nên có cho cậu ta một chút đề nghị” Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra
Lúc mới tới, cô có chú ý thấy căn nhà này tương đối nổi bật ở thôn này, có lẽ Lý Dân đã làm giàu nhờ kiến nghị của Phó Hoành Dật
“Lần này đến Hàng Thành, đột nhiên nhớ ra hai nơi này rất gần nhau, nên anh đưa em đến đây xem một chút” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, đương nhiên cũng nhân tiện đến thăm đồng đội cũ
“Chỗ này thật sự rất đẹp” Nơi đây cách xa thành thị, ngay cả không khí cũng thoang thoảng mùi thơm, phong cảnh hữu tình, ngoài khói bếp ra thì đập vào mắt là một màu xanh biếc, môi trường thật sự rất tốt
“Chúng ta có thể ở lại đây hai ngày”
Lý Dân lại nhanh chóng đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó”
“Anh trả lời nghiêm túc mà
Thanh Lan, với anh mà nói, quãng đời còn lại bên em, cùng nhau chứng kiến con chúng ta lớn lên, cùng em già đi chính là chuyện anh muốn làm nhất” Không biết từ lúc nào, Phó Hoành Dật đã dừng bước, cúi đầu chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan
Bắt gặp tầm mắt anh, Thẩm Thanh Lan vội dời mắt đi, nhìn xung quanh rồi bỗng hôn lên mặt Phó Hoành Dật một cái, giống cô gái trẻ ngây thơ, vừa chạm vào thì tách ra, sau đó giả như không có chuyện gì, thong thả đi về phía trước
Phó Hoành Dật sờ nơi cô vừa hôn,2chậm rãi nở nụ cười rồi nhấc chân bắt kịp bước chân cô
Bọn họ ở Hàng Thành ba ngày
Sáng ngày thứ tư thì Phó Hoành Dật đưa Thẩm Thanh Lan tiếp tục xuất phát đi đến nơi khác
Trên đường đi, Thẩm Thanh Lan hỏi, “Lần này chúng ta sẽ đi đâu?” Phó Hoành Dật mỉm cười, “Đến nơi thì em sẽ biết”
Thẩm Thanh Lan thấy anh tỏ ra thần bí thì cũng không hỏi nữa
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật trước mặt nhanh chóng bị bỏ lại phía sau
Cô lại hỏi, “Anh đưa em lên núi à?” Xe càng đi thi khung cảnh hai bên cùng vắng vẻ, nhìn có vẻ như bọn họ sắp đi vào núi
“Lẽ nào em còn sợ anh bán em?” Thẩm Thanh7Lan thấy anh không chịu nói thì không hỏi nữa
Phong cảnh dọc đường rất đẹp, ngắm cảnh một chút cũng tốt
Phó Hoành Dật thấy cô hứng thú với phong cảnh dọc đường thì giảm tốc độ xe xuống, dù sao bọn họ cũng có nhiều thời gian
Trên đường, điện thoại di động của Phó Hoành Dật đổ chuông, “Thanh Lan, nghe điện thoại giúp anh” Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại trong túi anh ra, là một số lạ, cô nghe máy, “Alô, cho hỏi ai vậy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Phó Hoành Dật có ở đó không?”
Thẩm Thanh Lan yên lặng một giây, “Chờ chút” Cô đưa điện thoại đến bên tai Phó Hoành Dật, không biết đối phương nói gì mà ánh9mắt anh rất lạnh lùng, “Hiện giờ tôi đang nghỉ phép, có chuyện gì thì anh trực tiếp tìm tư lệnh đi”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại, tiện thể tắt luôn nguồn rồi đặt điện thoại qua một bên
Sắc mặt Phó Hoành Dật chậm rãi trở lại như bình thường
“Đơn vị có việc gấp à?” Thẩm Thanh Lan hỏi
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không cần quan tâm, không phải là chuyện không có anh thì không được” “Nếu có chuyện gấp thì chúng ta để lần sau quay lại cũng được” Lần này Phó Hoành Dật có thể đi cùng, Thẩm Thanh Lan đã rất thỏa mãn, cô cũng không cưỡng cầu phải đi tiếp nữa
“Thật sự không có việc gì mà, chỉ có vài người làm bậy rồi5không gánh nổi trách nhiệm, muốn nhờ anh nói giúp mà thôi
Anh lười dính vào mấy chuyện như vậy” Thẩm Thanh Lan vừa nghe thấy chuyện không liên quan đến Phó Hoành Dật thì lập tức an tâm, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi
Phó Hoành Dật thầy thể thì đưa một tấm chăn mỏng qua, “Đắp lên đi, đừng để bị cảm” Thẩm Thanh Lan mở mắt, nhìn ánh mắt trời nóng rực bên ngoài rồi nhìn anh, “Phó Hoành Dật, nhiệt độ hôm nay là ba mươi bảy độ” Anh còn bảo cô đắp chăn!
“Bây giờ thể chất em yếu, trong xe lại mở điều hòa, sức đề kháng không thể như trước được
Hơn nữa cách điểm đến còn tới nửa tiếng, em có thể ngủ một giấc” Phó3Hoành Dật dịu dàng nói
Thẩm Thanh Lan vốn chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy còn nửa tiếng đi đường nữa thì nhìn chằm chằm vào cái chăn hai giây rồi cô yên lặng đắp lên người
Đường dần xóc nảy khiến Thẩm Thanh Lan tỉnh giấc
Cô vừa mở mắt thì thấy một vùng xanh biếc bạt ngàn, nhìn không thấy điểm cuối
Một thôn quê nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt, Thẩm Thanh Lan hiểu ra, đây chính là mục đích của chuyến đi này
“Tỉnh rồi à?” Phó Hoành Dật nghiêng đầu nhìn cô
Thẩm Thanh Lan nháy mắt mấy cái, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, “Đây là đâu vậy?”
“Thôn Dương gia”
Thẩm Thanh Lan không biết địa danh này, cũng không biết người bên cạnh làm thế nào tìm ra thôn quê này
Phó Hoành Dật vẫn không giải thích cụ thể mà lấy điện thoại bấm một dãy số, “Ừ, chúng tôi đến rồi
Được
Ừ, tôi đã nhìn thấy, trước tiên cứ như vậy đi”
Xe dừng lại trước một nhà dân, Thẩm Thanh Lan thấy có một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen đứng cạnh nhà, đang khẩn trương nhìn bọn họ
Phó Hoành Dật mở cửa xe, Thẩm Thanh Lan cũng xuống xe theo, chỉ thấy người đàn ông kia đứng nghiêm, chào Phó Hoành Dật theo nghi thức quân đội, “Chào đội trưởng” Mặt Phó Hoành Dật vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất ấm áp, “Đây không phải ở đơn vị, anh cứ gọi là anh Phó” “Vâng, anh Phó” Người đàn ông đáp rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Chào chị dâu
Tôi là Lý Dân, là lính cũ của anh Phó” “Chào cậu” Thẩm Thanh Lan mỉm cười
Cô không ngờ rằng Phó Hoành Dật lại có người quen ở phía nam
“Anh Phó, đã chuẩn bị phòng cho hai người rồi, anh chị có muốn nghỉ ngơi trước một chút không?” Lý Dân hỏi ý kiến Phó Hoành Dật
Anh gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi” “Anh Phó có thể đến nhà em là em vui rồi, nào có gì vất vả chứ” Lý Dân cười thật thà
Trong lúc nói chuyện, anh ta dẫn bọn họ đến một căn phòng ở tầng ba, căn phòng rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc bày biện rất gọn gàng, hiển nhiên đã được quét dọn
“Anh Phó, chị dâu, VỢ em đang nấu cơm, anh chị nghỉ ngơi trước một chút là có thể ăn cơm” Phó Hoành Dật đặt hành lý xuống rồi nhìn căn phòng, “Cảm ơn”
“Anh Phó, anh đừng khách sáo với em như vậy
Nếu không có anh thì làm sao có em bây giờ” Lý Dân vui vẻ nói
Chờ Lý Dân ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Lan mới hỏi, “Trước kia cậu ta là lính dưới quyền anh à?”
Phó Hoành Dật gật đầu, “Ừ, cậu ta thuộc tốp lính đầu tiên anh huấn luyện, là người ưu tú nhất trong tốp đó
Có điều, trong một lần làm nhiệm vụ thì cậu ta bị trọng thương, sau đó không thích hợp tiếp tục ở lại đơn vị, nên chỉ có thể về quê
Mấy năm trước, anh tình cờ nghe được người khác kể về tình hình cậu ta, biết cuộc sống cậu ta không được tốt, thế nên có cho cậu ta một chút đề nghị” Thẩm Thanh Lan lập tức hiểu ra
Lúc mới tới, cô có chú ý thấy căn nhà này tương đối nổi bật ở thôn này, có lẽ Lý Dân đã làm giàu nhờ kiến nghị của Phó Hoành Dật
“Lần này đến Hàng Thành, đột nhiên nhớ ra hai nơi này rất gần nhau, nên anh đưa em đến đây xem một chút” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, đương nhiên cũng nhân tiện đến thăm đồng đội cũ
“Chỗ này thật sự rất đẹp” Nơi đây cách xa thành thị, ngay cả không khí cũng thoang thoảng mùi thơm, phong cảnh hữu tình, ngoài khói bếp ra thì đập vào mắt là một màu xanh biếc, môi trường thật sự rất tốt
“Chúng ta có thể ở lại đây hai ngày”
Lý Dân lại nhanh chóng đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm
Bình luận facebook