Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591 Cô thật sự cho rằng mình rất oan ức
Thấy Vũ Linh Đan không nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Trương Thiên Thành lại tiếp tục vang lên, mặt anh đanh lại:
“Là vì cái váy đỏ do Lương Học Đông tặng phải không?”
Vũ Linh Đan đánh một cái lên người Trương Thiên Thành rồi không chần chừ mà nhảy thẳng xuống giường. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành rồi nói:
“Trương Thiên Thành, không quan tâm chiếc váy này do ai tặng nhưng
anh làm thế với tôi thì tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Bước chân đuổi theo Trương Thiên Thành dừng lại, vô số cảm xúc khác nhau đang dâng đầy trong tim anh.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nghĩ đến lời giải thích của người pha chế thì Trương Thiên Thành lại không nhịn được nữa, anh chửi một câu “con mẹ nó” rồi lại nhanh chóng bước tới.
“Vũ Linh Đan, chuyện mà cô không tha thứ cho tôi thì cả đống ở đó rồi. Tôi cũng không quan tâm là nhiều thêm hay ít bớt một chuyện này đầu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô, cô đứng trước mặt tôi mà anh anh em em trò chuyện thân mật với người đàn ông khác như thế, cô nghĩ tôi mù sao? Cô biết thừa tôi đã tặng đồ dạ tiệc cho cô nhưng cô lại đi mặc đồ mà người đàn ông khác tặng. Cô nghĩ rằng bộ này đẹp hơn sao? Vũ Linh Đan, chính cô đã ném tất cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông như tôi xuống đất rồi chà đạp lên nó. Vậy mà bây giờ cô lại nói với tôi, cô không tha thứ cho tôi sao?”
“Vũ Linh Đan, cô thật sự cho rằng mình rất oan ức, rất tủi thân sao? Cô không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, cô vì Tập đoàn Bạch Đằng mà chịu nhục nhã như thế, cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình được không?”
Trương Thiên Thành gần như hét lên khi nói câu cuối cùng, rồi anh dùng lực siết chặt cổ vũ Linh Đan và chờ cô trả lời.
Vũ Linh Đan đã mất hết sức phản kháng từ lâu, cả cơ thể nặng nề của cô dần trở nên nhẹ bẫng.
Từng câu từng chữ trong lời nói của Trương Thiên Thành giống như một mũi kim bằng sắt. Chúng đâm vào cơ thể cô, dày vò trái tim cô.
Cô rất muốn hỏi, Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà chất vấn cô như thế. Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà muốn quản lý nhiều chuyện của cô như vậy? Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà nhất quyết bắt cô phải mặc bộ lễ phục mà anh ta tặng?
Cô không có cách nào để trút bớt nỗi uất hận
đang dâng lên trong lòng.
Chỉ đến khi Trường Thiên Thành nhận ra thì anh mới thả tay khỏi cô Vũ Linh Đan. Anh nhìn người cô trần trụi ngã xuống đất, cả người cô không còn chút sức sống nào.
Cô ôm lấy cổ và ho dữ dội, thậm chí cô còn nôn ra cả những đồ mình đã uống.
Một lúc sau, Vũ Linh Đan mới ngẩng đầu lên, cô lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành và chất vấn anh bằng một giọng lạnh như băng: “Trương Thiên Thành, anh nghĩ anh là ai vậy? Khụ khụ, anh chiếm hữu tôi chỉ vì lòng ích kỷ, muốn độc chiếm của anh mà thôi. Đã như vậy thì anh cần gì phải dùng tình yêu làm danh nghĩa để nói tốt cho mình”
Tình yêu?
Trương Thiên Thành ngẩn người ra một lúc.
Một chân anh không kiềm được mà khẽ run lên.
Trương Thiên Thành quay đầu lại và bước ra
ngoài. Dù sao anh cũng xé nát bộ lễ phục làm anh ngứa mắt kia rồi, bây giờ Vũ Linh Đan không còn lựa chọn nào khác.
Ở phía sau, Vũ Linh Đan lại cười như điên như dại, cô lớn tiếng chất vấn Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh sợ sao? Anh thấy hổ thẹn với lòng mình sao?”
“Anh hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu, anh không yêu bất kỳ ai cả, anh cũng không yêu tôi. Thậm chí đến bản thân anh, anh cũng chưa từng yêu lấy mình”
“Câm mồm!”
“Là vì cái váy đỏ do Lương Học Đông tặng phải không?”
Vũ Linh Đan đánh một cái lên người Trương Thiên Thành rồi không chần chừ mà nhảy thẳng xuống giường. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành rồi nói:
“Trương Thiên Thành, không quan tâm chiếc váy này do ai tặng nhưng
anh làm thế với tôi thì tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Bước chân đuổi theo Trương Thiên Thành dừng lại, vô số cảm xúc khác nhau đang dâng đầy trong tim anh.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nghĩ đến lời giải thích của người pha chế thì Trương Thiên Thành lại không nhịn được nữa, anh chửi một câu “con mẹ nó” rồi lại nhanh chóng bước tới.
“Vũ Linh Đan, chuyện mà cô không tha thứ cho tôi thì cả đống ở đó rồi. Tôi cũng không quan tâm là nhiều thêm hay ít bớt một chuyện này đầu.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô, cô đứng trước mặt tôi mà anh anh em em trò chuyện thân mật với người đàn ông khác như thế, cô nghĩ tôi mù sao? Cô biết thừa tôi đã tặng đồ dạ tiệc cho cô nhưng cô lại đi mặc đồ mà người đàn ông khác tặng. Cô nghĩ rằng bộ này đẹp hơn sao? Vũ Linh Đan, chính cô đã ném tất cả tôn nghiêm của một thằng đàn ông như tôi xuống đất rồi chà đạp lên nó. Vậy mà bây giờ cô lại nói với tôi, cô không tha thứ cho tôi sao?”
“Vũ Linh Đan, cô thật sự cho rằng mình rất oan ức, rất tủi thân sao? Cô không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, cô vì Tập đoàn Bạch Đằng mà chịu nhục nhã như thế, cô có thể tự tha thứ cho bản thân mình được không?”
Trương Thiên Thành gần như hét lên khi nói câu cuối cùng, rồi anh dùng lực siết chặt cổ vũ Linh Đan và chờ cô trả lời.
Vũ Linh Đan đã mất hết sức phản kháng từ lâu, cả cơ thể nặng nề của cô dần trở nên nhẹ bẫng.
Từng câu từng chữ trong lời nói của Trương Thiên Thành giống như một mũi kim bằng sắt. Chúng đâm vào cơ thể cô, dày vò trái tim cô.
Cô rất muốn hỏi, Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà chất vấn cô như thế. Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà muốn quản lý nhiều chuyện của cô như vậy? Trương Thiên Thành dựa vào đâu mà nhất quyết bắt cô phải mặc bộ lễ phục mà anh ta tặng?
Cô không có cách nào để trút bớt nỗi uất hận
đang dâng lên trong lòng.
Chỉ đến khi Trường Thiên Thành nhận ra thì anh mới thả tay khỏi cô Vũ Linh Đan. Anh nhìn người cô trần trụi ngã xuống đất, cả người cô không còn chút sức sống nào.
Cô ôm lấy cổ và ho dữ dội, thậm chí cô còn nôn ra cả những đồ mình đã uống.
Một lúc sau, Vũ Linh Đan mới ngẩng đầu lên, cô lạnh lùng nhìn Trương Thiên Thành và chất vấn anh bằng một giọng lạnh như băng: “Trương Thiên Thành, anh nghĩ anh là ai vậy? Khụ khụ, anh chiếm hữu tôi chỉ vì lòng ích kỷ, muốn độc chiếm của anh mà thôi. Đã như vậy thì anh cần gì phải dùng tình yêu làm danh nghĩa để nói tốt cho mình”
Tình yêu?
Trương Thiên Thành ngẩn người ra một lúc.
Một chân anh không kiềm được mà khẽ run lên.
Trương Thiên Thành quay đầu lại và bước ra
ngoài. Dù sao anh cũng xé nát bộ lễ phục làm anh ngứa mắt kia rồi, bây giờ Vũ Linh Đan không còn lựa chọn nào khác.
Ở phía sau, Vũ Linh Đan lại cười như điên như dại, cô lớn tiếng chất vấn Trương Thiên Thành: “Trương Thiên Thành, anh sợ sao? Anh thấy hổ thẹn với lòng mình sao?”
“Anh hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu, anh không yêu bất kỳ ai cả, anh cũng không yêu tôi. Thậm chí đến bản thân anh, anh cũng chưa từng yêu lấy mình”
“Câm mồm!”
Bình luận facebook