Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592 “Mặt trời lớn thật đấy”.
Trương Thiên Thành đã đi đến cửa phòng, anh thấp giọng quay lại quát Vũ Linh Đan. Im lặng mấy giây, anh đâm thẳng vào tường.
Vũ Linh Đan không hề chớp mắt.
Cô chỉ vì quá tức giận nên mới nói bừa để công kích Trương Thiên Thành nhưng không ngờ lại nói trúng vào chỗ đau của anh.
Trương Thiên Thành quay lại, anh nặng nề quăng mình xuống giường rồi một tay kéo lỏng cà vạt ra. Đôi mắt lạnh lùng của anh như đang nhìn chằm chằm con mồi, anh nói với Vũ Linh Đan: “Không phải cô rất muốn biết, khi tôi về nhà ngoài chuyện ăn cơm và ngủ thì tôi làm gì sao? Được, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nói xong, Trương Thiên Thành giữ Vũ Linh Đan lại và dàn môi mình lên môi cô.
Không khí lập tức trở nên nóng bỏng, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp của anh áp sát vào người Vũ Linh Đan. Thân thể trơn bóng của cô cũng không còn thứ gì cản trở Trương Thiên Thành nữa. Chỉ một lát sau anh đã tiến vào bên trong.
Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, đôi mắt u ám sâu thẳm của anh không lộ ra chút cảm xúc cụ thể nào cả. Đôi mắt đó giống như đang ở trong một đêm đen, khiến cho người khác phải lạnh người sợ hãi.
“Trương Thiên Thành.”
Vũ Linh Đan rơi nước mắt, cô hơi run người và gọi tên anh.
Trương Thiên Thành không nói chuyện mà chỉ đẩy nhanh tốc độ của động tác. Ánh mắt anh cũng nhanh chóng nhìn đi nơi khác, như thể anh không muốn nhìn thấy Vũ Linh Đan vậy. Anh lại cúi đầu xuống, hô hấp trở nên nặng nề.
Chiếc giường đôi khẽ đung đưa theo từng hành động của Trương Thiên Thành. Thân thể của Vũ Linh Đan cũng dần trở nên nóng hơn, cả người cô như đang trôi trên mặt biển vô tận và từng sóng nhiệt ập tới dồn dập.
Cô cảm thấy rất khô và miệng cô cũng khát nhưng cô không tìm ra được lối thoát cho mình.
“Mặt trời lớn thật đấy”.
Vũ Linh Đan mê man nói ra một câu, cô hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
Một lúc lâu sau đó khi mặt biển phủ đầy một
màu vàng, Vũ Linh Đan mới lại nhìn thấy hy vọng. Nhưng càng hướng về phía có màu vàng đó thì cô càng cảm thấy nóng, đến cuối cùng thân thể cô như đang tan chảy ra.
Vũ Linh Đan kêu lên một tiếng, cả người cô căng ra và trở nên cứng ngắc.
Vũ Linh Đan không biết Trương Thiên Thành rời khỏi người cô từ lúc nào, cô chỉ nghe thấy sau đó có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Vũ Linh Đan buồn bực khó chịu, cô khẽ cử động người một chút nhưng cả người cô rã rời và đau nhức.
Vũ Linh Đan không hề chớp mắt.
Cô chỉ vì quá tức giận nên mới nói bừa để công kích Trương Thiên Thành nhưng không ngờ lại nói trúng vào chỗ đau của anh.
Trương Thiên Thành quay lại, anh nặng nề quăng mình xuống giường rồi một tay kéo lỏng cà vạt ra. Đôi mắt lạnh lùng của anh như đang nhìn chằm chằm con mồi, anh nói với Vũ Linh Đan: “Không phải cô rất muốn biết, khi tôi về nhà ngoài chuyện ăn cơm và ngủ thì tôi làm gì sao? Được, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Nói xong, Trương Thiên Thành giữ Vũ Linh Đan lại và dàn môi mình lên môi cô.
Không khí lập tức trở nên nóng bỏng, thân thể cường tráng mạnh mẽ áp của anh áp sát vào người Vũ Linh Đan. Thân thể trơn bóng của cô cũng không còn thứ gì cản trở Trương Thiên Thành nữa. Chỉ một lát sau anh đã tiến vào bên trong.
Trương Thiên Thành nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, đôi mắt u ám sâu thẳm của anh không lộ ra chút cảm xúc cụ thể nào cả. Đôi mắt đó giống như đang ở trong một đêm đen, khiến cho người khác phải lạnh người sợ hãi.
“Trương Thiên Thành.”
Vũ Linh Đan rơi nước mắt, cô hơi run người và gọi tên anh.
Trương Thiên Thành không nói chuyện mà chỉ đẩy nhanh tốc độ của động tác. Ánh mắt anh cũng nhanh chóng nhìn đi nơi khác, như thể anh không muốn nhìn thấy Vũ Linh Đan vậy. Anh lại cúi đầu xuống, hô hấp trở nên nặng nề.
Chiếc giường đôi khẽ đung đưa theo từng hành động của Trương Thiên Thành. Thân thể của Vũ Linh Đan cũng dần trở nên nóng hơn, cả người cô như đang trôi trên mặt biển vô tận và từng sóng nhiệt ập tới dồn dập.
Cô cảm thấy rất khô và miệng cô cũng khát nhưng cô không tìm ra được lối thoát cho mình.
“Mặt trời lớn thật đấy”.
Vũ Linh Đan mê man nói ra một câu, cô hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
Một lúc lâu sau đó khi mặt biển phủ đầy một
màu vàng, Vũ Linh Đan mới lại nhìn thấy hy vọng. Nhưng càng hướng về phía có màu vàng đó thì cô càng cảm thấy nóng, đến cuối cùng thân thể cô như đang tan chảy ra.
Vũ Linh Đan kêu lên một tiếng, cả người cô căng ra và trở nên cứng ngắc.
Vũ Linh Đan không biết Trương Thiên Thành rời khỏi người cô từ lúc nào, cô chỉ nghe thấy sau đó có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Vũ Linh Đan buồn bực khó chịu, cô khẽ cử động người một chút nhưng cả người cô rã rời và đau nhức.
Bình luận facebook