Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605 “Là em đây”.
Đột nhiên trên mặt biển có thứ gì đó trôi lơ lửng, Trương Thiên Thành nhất thời liền hăng hái lên, anh liều mạng bơi về phía đó.
Khi bơi lại gần rồi thì mới phát hiện đó chỉ là mấy miếng gỗ mà thôi.
Trong lòng Trương Thiên Thành dâng lên tức giận, quả thật là muốn phun máu mà, vốn dĩ mấy miếng gỗ sắp trôi đi lại được Trương Thiên Thành kéo lại lần nữa.
Thân thể anh nằm dài lên trên tấm gỗ, có nó chống đỡ phần nào, cả người anh cũng không mệt mỏi như thế nữa.
Nhưng bây giờ...
Trương Thiên Thành nâng mắt nhìn bầu trời cao cao, trời chiều đỏ như máu, giống như một loại dấu hiệu nào đó.
Anh hiểu rằng, trời càng tối thì khả năng có thể tìm được Vũ Linh Đan lại càng nhỏ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Có lẽ là...
Hạ tấn thâm cười tự giễu một cái, đừng nói là tìm được Vũ Linh Đan, bây giờ điều anh nên lo lắng trước tiên phải là bản thân anh mới phải.
Một mình trôi nổi trên mặt biển, không có phương hướng, cũng không có thuyền bè nào đi
ngang qua, có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ chết vì mất nước, hoàn toàn trở nên im lặng trên mặt biển rộng lớn này.
“Vũ Linh Đan, không ngờ rằng cuối cùng chúng ta lại chết cùng nhau, mặc dù nói là không biết bây giờ em đang ở đâu, nhưng dù sao thì cũng ở cùng một nơi.”
“Khụ khụ...nói không chừng bây giờ em đang chìm dưới đáy biển bên cạnh anh nữa đó.”
Trương Thiên Thành cười tự giễu một cái, đột nhiên bên tai anh truyền đến một giọng nói: “Trương Thiên Thành, là anh sao?”
Trương Thiên Thành sửng sốt một lát.
Sau đó anh lại cười ha ha: “Xem ra anh đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi. Vũ Linh Đan, cho dù em có chết thì em cũng phải nhớ rõ cho anh, Trương Thiên Thành anh vì em mà không cần mạng”
“Trương Thiên Thành!”
Âm thanh yếu ớt lại vang lên lần nữa, Trương
Thiên Thành không thể không ra sức lắc đầu, anh muốn xua đuổi âm thanh đáng ghét này đi.
“Trương Thiên Thành, anh quay đầu...”
Trương Thiên Thành không muốn nghe, anh không muốn để ý tới, anh cứ nằm dài trên tấm gỗ để mặc sóng biển đánh trôi đi, như thế thì ít nhất có thể giữ lại được một ít sức lực nhất định để đợi tới lúc đội cứu hộ tới.
“Trương Thiên Thành!”
Âm thanh đó lại xuất hiện, lần này hình như lại càng gần bên tai anh hơn.
Trương Thiên Thành túm tóc của người đáng ghét đó, anh muốn trừng mắt nhìn xem người đó có khả năng là đang cầu cứu hay không, nhưng khi nhìn thấy đầu tóc đen tuyền trôi nổi trước mặt, trong lúc nhất thời anh đã bị dọa sợ tới mức toàn thân lạnh ngắt, theo bản năng mà giật lùi về sau.
“Là em đây”.
Vũ Linh Đan rất vui mừng, nhưng bởi vì quá
yếu ớt nên đã không tế phát ra được âm thanh.
“Vũ Linh Đan?”
Khi bơi lại gần rồi thì mới phát hiện đó chỉ là mấy miếng gỗ mà thôi.
Trong lòng Trương Thiên Thành dâng lên tức giận, quả thật là muốn phun máu mà, vốn dĩ mấy miếng gỗ sắp trôi đi lại được Trương Thiên Thành kéo lại lần nữa.
Thân thể anh nằm dài lên trên tấm gỗ, có nó chống đỡ phần nào, cả người anh cũng không mệt mỏi như thế nữa.
Nhưng bây giờ...
Trương Thiên Thành nâng mắt nhìn bầu trời cao cao, trời chiều đỏ như máu, giống như một loại dấu hiệu nào đó.
Anh hiểu rằng, trời càng tối thì khả năng có thể tìm được Vũ Linh Đan lại càng nhỏ.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Có lẽ là...
Hạ tấn thâm cười tự giễu một cái, đừng nói là tìm được Vũ Linh Đan, bây giờ điều anh nên lo lắng trước tiên phải là bản thân anh mới phải.
Một mình trôi nổi trên mặt biển, không có phương hướng, cũng không có thuyền bè nào đi
ngang qua, có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ chết vì mất nước, hoàn toàn trở nên im lặng trên mặt biển rộng lớn này.
“Vũ Linh Đan, không ngờ rằng cuối cùng chúng ta lại chết cùng nhau, mặc dù nói là không biết bây giờ em đang ở đâu, nhưng dù sao thì cũng ở cùng một nơi.”
“Khụ khụ...nói không chừng bây giờ em đang chìm dưới đáy biển bên cạnh anh nữa đó.”
Trương Thiên Thành cười tự giễu một cái, đột nhiên bên tai anh truyền đến một giọng nói: “Trương Thiên Thành, là anh sao?”
Trương Thiên Thành sửng sốt một lát.
Sau đó anh lại cười ha ha: “Xem ra anh đã bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi. Vũ Linh Đan, cho dù em có chết thì em cũng phải nhớ rõ cho anh, Trương Thiên Thành anh vì em mà không cần mạng”
“Trương Thiên Thành!”
Âm thanh yếu ớt lại vang lên lần nữa, Trương
Thiên Thành không thể không ra sức lắc đầu, anh muốn xua đuổi âm thanh đáng ghét này đi.
“Trương Thiên Thành, anh quay đầu...”
Trương Thiên Thành không muốn nghe, anh không muốn để ý tới, anh cứ nằm dài trên tấm gỗ để mặc sóng biển đánh trôi đi, như thế thì ít nhất có thể giữ lại được một ít sức lực nhất định để đợi tới lúc đội cứu hộ tới.
“Trương Thiên Thành!”
Âm thanh đó lại xuất hiện, lần này hình như lại càng gần bên tai anh hơn.
Trương Thiên Thành túm tóc của người đáng ghét đó, anh muốn trừng mắt nhìn xem người đó có khả năng là đang cầu cứu hay không, nhưng khi nhìn thấy đầu tóc đen tuyền trôi nổi trước mặt, trong lúc nhất thời anh đã bị dọa sợ tới mức toàn thân lạnh ngắt, theo bản năng mà giật lùi về sau.
“Là em đây”.
Vũ Linh Đan rất vui mừng, nhưng bởi vì quá
yếu ớt nên đã không tế phát ra được âm thanh.
“Vũ Linh Đan?”
Bình luận facebook