Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606 cũng thật là đáng tiếc!”
Trương Thiên Thành kinh hồn táng đảm, từ đầu đến cuối anh đều không cách nào dám liên hệ nhúm tóc đang trôi theo dòng nước này với Vũ Linh Đan, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã tận mắt nhìn thấy Vũ Linh Đan vươn đôi tay trắng bệch của mình ra, xốc mái tóc rối tung trên mặt mình lên.
Cuối cùng, lúc này mới lộ ra một khuôn mặt mặc dù rất khó coi nhưng cũng có thể nhận ra là mặt người.
Trương Thiên Thành nhìn không được mà mắng to một câu: “Tóc nhiều như thế mà không đi làm quỷ nước thì cũng thật là đáng tiếc!”
“Cũng không có cách nào, trôi dạt lâu như thế, em cũng đã tự nghĩ mình là quỷ nước luôn rồi, em không có dây buộc tóc nên tóc chỉ có thể trôi nổi tán loạn như thế thôi. Xin lỗi vì đã dọa ánh sợ”
Vũ Linh Đan có hơi ngượng ngùng giải thích với Trương Thiên Thành.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Ngay khoảnh khắc khi Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt mình mà xung quanh lại không có bóng dáng của một chiếc thuyền nào cả thì cũng nghĩ rằng bản thân cô đã xuất hiện ảo giác.
Nhưng cho dù là ảo giác thì cô cũng không muốn bỏ qua.
Ngay lúc sắp chết cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất trong đó chính là những chuyện liên quan tới Trương Thiên Thành.
Nếu như lúc đầu cô kiên trì không chịu ly hôn thì kết cục sau đó có thể tốt hơn được chút nào không.
Hoặc là, sau khi Trương Thiên Thành phát hiện ra không thấy cô đâu nữa thì có đau khổ hay không.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Trương Thiên Thành sẽ xuất hiện ngay trước mặt cô.
Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan, gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, trong lòng tràn ngập niềm yêu thích, cho dù tức giận cũng là vì quá lo lắng cho cô. Không còn chút giận dỗi nào, Thiên Thành kéo Linh Đan vào lòng, không để Linh Đan nhìn thấy, anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt.
Anh cảm thấy rất khát, cảm thấy như nước trong người mình đã bốc hơi hết, vậy mà bỗng chốc, nước mắt lại cứ tuôn ra.
“Thật là một cô gái ngốc nghếch, sao không chìm chết em đi” Anh nhẹ nhàng mắng.
Vũ Linh Đan toét miệng cười. Cơ thể Thiên Thành lạnh ngắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được chút hơi ấm, đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn. Bỗng chốc, những lời mắng mỏ trở nên thật êm tại.
“Trương Thiên Thành, nếu em chết chìm rồi, anh có nhớ em không?” Linh Đan hỏi.
“Nói nhảm!” Trương Thiên Thành tức giận, mắt đỏ hoe, chằm chằm nhìn Vũ Linh Đan, cảnh cáo: “Không được nhắc đến từ chết nữa!”
“Nhưng...”
Vũ Linh Đan đưa mắt nhìn bờ biển mênh mông, xung quanh không có gì, cho dù Trương Thiên Thành tìm thấy mình thì sao, cũng vẫn là chấm dứt một kiếp người.
Trương Thiên Thành nhìn rõ sự lo lắng trong đáy mắt Linh Đan, anh không phải không hiểu cảnh ngộ của hai người họ lúc này, nhưng niềm vui sướng khi tìm được Linh Đan làm phai mờ đi tất cả.
Cuối cùng, lúc này mới lộ ra một khuôn mặt mặc dù rất khó coi nhưng cũng có thể nhận ra là mặt người.
Trương Thiên Thành nhìn không được mà mắng to một câu: “Tóc nhiều như thế mà không đi làm quỷ nước thì cũng thật là đáng tiếc!”
“Cũng không có cách nào, trôi dạt lâu như thế, em cũng đã tự nghĩ mình là quỷ nước luôn rồi, em không có dây buộc tóc nên tóc chỉ có thể trôi nổi tán loạn như thế thôi. Xin lỗi vì đã dọa ánh sợ”
Vũ Linh Đan có hơi ngượng ngùng giải thích với Trương Thiên Thành.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Ngay khoảnh khắc khi Vũ Linh Đan nhìn thấy Trương Thiên Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt mình mà xung quanh lại không có bóng dáng của một chiếc thuyền nào cả thì cũng nghĩ rằng bản thân cô đã xuất hiện ảo giác.
Nhưng cho dù là ảo giác thì cô cũng không muốn bỏ qua.
Ngay lúc sắp chết cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhiều nhất trong đó chính là những chuyện liên quan tới Trương Thiên Thành.
Nếu như lúc đầu cô kiên trì không chịu ly hôn thì kết cục sau đó có thể tốt hơn được chút nào không.
Hoặc là, sau khi Trương Thiên Thành phát hiện ra không thấy cô đâu nữa thì có đau khổ hay không.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Trương Thiên Thành sẽ xuất hiện ngay trước mặt cô.
Trương Thiên Thành nhìn Vũ Linh Đan, gương mặt xinh đẹp, thuần khiết, trong lòng tràn ngập niềm yêu thích, cho dù tức giận cũng là vì quá lo lắng cho cô. Không còn chút giận dỗi nào, Thiên Thành kéo Linh Đan vào lòng, không để Linh Đan nhìn thấy, anh nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt.
Anh cảm thấy rất khát, cảm thấy như nước trong người mình đã bốc hơi hết, vậy mà bỗng chốc, nước mắt lại cứ tuôn ra.
“Thật là một cô gái ngốc nghếch, sao không chìm chết em đi” Anh nhẹ nhàng mắng.
Vũ Linh Đan toét miệng cười. Cơ thể Thiên Thành lạnh ngắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được chút hơi ấm, đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn. Bỗng chốc, những lời mắng mỏ trở nên thật êm tại.
“Trương Thiên Thành, nếu em chết chìm rồi, anh có nhớ em không?” Linh Đan hỏi.
“Nói nhảm!” Trương Thiên Thành tức giận, mắt đỏ hoe, chằm chằm nhìn Vũ Linh Đan, cảnh cáo: “Không được nhắc đến từ chết nữa!”
“Nhưng...”
Vũ Linh Đan đưa mắt nhìn bờ biển mênh mông, xung quanh không có gì, cho dù Trương Thiên Thành tìm thấy mình thì sao, cũng vẫn là chấm dứt một kiếp người.
Trương Thiên Thành nhìn rõ sự lo lắng trong đáy mắt Linh Đan, anh không phải không hiểu cảnh ngộ của hai người họ lúc này, nhưng niềm vui sướng khi tìm được Linh Đan làm phai mờ đi tất cả.
Bình luận facebook