Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 639 “Vị trí của chúng ta ở bên kia kìa”
“Là dự án nguồn năng lượng mới. Bây giờ có rất nhiều doanh nghiệp đều đang nhăm nhe tới dự án này. Nhưng mà ai cũng hiểu rõ, có Trương Thiên Thành ở đây thì không ai có thể lấy được nó."
Lương Học Đông nói xong liền búng tay một cái, có vẻ rất hứng thú với chuyện này: “Người phụ nữ tên Trần Anh Thư này cũng không hề đơn giản, tôi nghe nói lần này cô ta về nước đặc biệt là vì Trương Thiên Thành đấy”
Nghe thấy vậy trái tim của Vũ Linh Đan hơi quặn lại một chút, nghĩ tới dáng vẻ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ lúc trước của hai người họ. Cô sợ rằng những lời mà Lương Học Đông vừa nói cũng đúng tới tám chín phần.
“Nhưng mà chuyện này cũng chẳng liên quan tới chúng ta cho lắm”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Cũng đúng”
Lương Học Đông đứng dậy, anh ta đi tới bên cạnh Vũ Linh Đan, lên tiếng hỏi: “Cô vừa mới trở về, có cần mở một cuộc họp báo không?”
“Mở họp báo làm gì, bây giờ tôi ra ngoài kia đi đi lại lại không phải đã là minh chứng tốt nhất rồi hay sao?”
Vũ Linh Đan cười cười.
“Ừm, cũng đúng.”
Lương Học Đông gật gật đầu: “Vậy được, trưa nay tôi mời cô. Coi như là làm lễ tẩy trần cho Giám đốc Vũ, gặp đại nạn không chết thì chắc chắn về sau sẽ rất có phúc cho coi. Ha ha.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lương”
Vũ Linh Đan cười ngoài miệng thế nhưng trong lòng thì không. Buổi trưa hôm đó hai người đi tới một quán cơm khá nổi tiếng trong thành phố.
“Thiên Thành, nhà hàng này cũng được lắm,
về nước cái là em đã được nghe nói rồi thế nhưng mãi vẫn chưa có thời gian tới ăn thử” Ở ngoài cửa, Trần Anh Thư mặc một bộ lễ phục nhàn nhạt, cô ta kéo cánh tay của Trương Thiên Thành, nở một nụ cười tươi rói.
Vẻ mặt của Trương Thiên Thành lại vô cùng lạnh nhạt, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt của anh. Đối với việc cố ý tiếp xúc thân mật của Trần Anh Thư, anh đã quen dần và phớt lờ với điều đó.
“Vị trí của chúng ta ở bên kia kìa”
Trần Anh Thư nói.
Lương Học Đông là người nghe thấy những âm thanh đó đầu tiên. Anh ta vừa nhìn thì đã thấy Trương Thiên Thành và Trần Anh Thư. Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, cười cười nói: “Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền. Cô xem xem ai tới kìa”
Ngược lại Vũ Linh Đan lại không hề chú ý gì tới xung quanh, cô vừa quay đầu lại thì cả người như hóa đá.
Lương Học Đông nói xong liền búng tay một cái, có vẻ rất hứng thú với chuyện này: “Người phụ nữ tên Trần Anh Thư này cũng không hề đơn giản, tôi nghe nói lần này cô ta về nước đặc biệt là vì Trương Thiên Thành đấy”
Nghe thấy vậy trái tim của Vũ Linh Đan hơi quặn lại một chút, nghĩ tới dáng vẻ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ lúc trước của hai người họ. Cô sợ rằng những lời mà Lương Học Đông vừa nói cũng đúng tới tám chín phần.
“Nhưng mà chuyện này cũng chẳng liên quan tới chúng ta cho lắm”
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Cũng đúng”
Lương Học Đông đứng dậy, anh ta đi tới bên cạnh Vũ Linh Đan, lên tiếng hỏi: “Cô vừa mới trở về, có cần mở một cuộc họp báo không?”
“Mở họp báo làm gì, bây giờ tôi ra ngoài kia đi đi lại lại không phải đã là minh chứng tốt nhất rồi hay sao?”
Vũ Linh Đan cười cười.
“Ừm, cũng đúng.”
Lương Học Đông gật gật đầu: “Vậy được, trưa nay tôi mời cô. Coi như là làm lễ tẩy trần cho Giám đốc Vũ, gặp đại nạn không chết thì chắc chắn về sau sẽ rất có phúc cho coi. Ha ha.”
“Cảm ơn Tổng giám đốc Lương”
Vũ Linh Đan cười ngoài miệng thế nhưng trong lòng thì không. Buổi trưa hôm đó hai người đi tới một quán cơm khá nổi tiếng trong thành phố.
“Thiên Thành, nhà hàng này cũng được lắm,
về nước cái là em đã được nghe nói rồi thế nhưng mãi vẫn chưa có thời gian tới ăn thử” Ở ngoài cửa, Trần Anh Thư mặc một bộ lễ phục nhàn nhạt, cô ta kéo cánh tay của Trương Thiên Thành, nở một nụ cười tươi rói.
Vẻ mặt của Trương Thiên Thành lại vô cùng lạnh nhạt, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt của anh. Đối với việc cố ý tiếp xúc thân mật của Trần Anh Thư, anh đã quen dần và phớt lờ với điều đó.
“Vị trí của chúng ta ở bên kia kìa”
Trần Anh Thư nói.
Lương Học Đông là người nghe thấy những âm thanh đó đầu tiên. Anh ta vừa nhìn thì đã thấy Trương Thiên Thành và Trần Anh Thư. Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, cười cười nói: “Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền. Cô xem xem ai tới kìa”
Ngược lại Vũ Linh Đan lại không hề chú ý gì tới xung quanh, cô vừa quay đầu lại thì cả người như hóa đá.
Bình luận facebook