Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640 “Không cần đâu mà”
Mặc dù Trương Thiên Thành và Trần Anh Thư mỗi người đều ngồi trên ghế riêng của mình thế nhưng chính mắt Vũ Linh Đan đã nhìn thấy tay của Trần Anh Thư vừa bỏ ra khỏi cánh tay của Trương Thiên Thành. Cô ta mới về nước có vài ngày mà hai người đã thân mật đến mức độ đó rồi. Trong lòng Vũ Linh Đan đột nhiên có rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen.
Người ta nói, trong trái tim của mỗi người đàn ông đều có một mảnh trăng bạc không thể chạm vào. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù đã trải qua bao nhiêu người, chỉ cần nhìn thấy người đó thì sẽ không cần bất cứ thứ gì nữa cả.
“Tổng giám đốc Lương cũng đã nói rồi, nhà hàng này nổi tiếng mà, Tổng giám đốc Trường tới thì cũng không có vấn đề gì có đúng không”.
Vũ Linh Đan cố gắng làm cho vẻ mặt mình tự nhiên nhất có thể, cô uống một ít canh sau đó thản nhiên nói.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Ừm, cũng đúng. Nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ đi với nhau nên tôi cũng cảm thấy tò mò một chút.”
Lương Học Đông che giấu vẻ khó xử, anh ta thoải mái nở một nụ cười sau đó đứng dậy, tỏ ý kêu Vũ Linh Đan đi cùng anh ta qua đó.
“Không cần đâu mà”
Vũ Linh Đan ngoài miệng thì cự tuyệt thế nhưng mắt cô lại nhìn theo bóng lưng của Lương Học Đông đã đi qua bà bên đó. Vì thế cô cũng chỉ đành đứng dậy đi qua đó theo anh ta.
“Tổng giám đốc Trương, lâu rồi không gặp. Nghe nói lần trước anh rơi xuống biển, thật sự là khiến tôi lo chết đi được”
Lương Học Đông tiến lên phía trước, chủ động chào hỏi.
“Chào Tổng giám đốc Lương”
Trần Anh Thư tự lục lại trong ký ức của mình, rất nhanh cô ta đã nhận ra thân phận của Lương
Học Đông. Cô ta mỉm cười, đồng thời ánh mắt cũng di chuyển nhìn về phía Vũ Linh Đan đang đứng phía sau Lương Học Đông.
Lương Học Đông lại bật cười thành tiếng khiến không ít người phải đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Anh ta không chút để ý nói: “Mắt nhìn của cô Trần tốt thật đát, không ngờ ngay cả tôi mà cô Trần cũng nhận ra nữa”
“Anh là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Tập đoàn Bạch Đằng mà, sao tôi có thể không nhận ra được chứ. Rất hân hạnh được gặp anh”
Trần Anh Thư thoải mái vươn tay trái ra, cô ta thản nhiên cười sau đó cố ý hỏi: “Người này là vợ của Tổng giám đốc Lương sao?”
Đúng lúc đó Trương Thiên Thành cũng nhìn về phía Vũ Linh Đan: “Cô về từ khi nào thế?”
Người ta nói, trong trái tim của mỗi người đàn ông đều có một mảnh trăng bạc không thể chạm vào. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù đã trải qua bao nhiêu người, chỉ cần nhìn thấy người đó thì sẽ không cần bất cứ thứ gì nữa cả.
“Tổng giám đốc Lương cũng đã nói rồi, nhà hàng này nổi tiếng mà, Tổng giám đốc Trường tới thì cũng không có vấn đề gì có đúng không”.
Vũ Linh Đan cố gắng làm cho vẻ mặt mình tự nhiên nhất có thể, cô uống một ít canh sau đó thản nhiên nói.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
“Ừm, cũng đúng. Nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy hai người họ đi với nhau nên tôi cũng cảm thấy tò mò một chút.”
Lương Học Đông che giấu vẻ khó xử, anh ta thoải mái nở một nụ cười sau đó đứng dậy, tỏ ý kêu Vũ Linh Đan đi cùng anh ta qua đó.
“Không cần đâu mà”
Vũ Linh Đan ngoài miệng thì cự tuyệt thế nhưng mắt cô lại nhìn theo bóng lưng của Lương Học Đông đã đi qua bà bên đó. Vì thế cô cũng chỉ đành đứng dậy đi qua đó theo anh ta.
“Tổng giám đốc Trương, lâu rồi không gặp. Nghe nói lần trước anh rơi xuống biển, thật sự là khiến tôi lo chết đi được”
Lương Học Đông tiến lên phía trước, chủ động chào hỏi.
“Chào Tổng giám đốc Lương”
Trần Anh Thư tự lục lại trong ký ức của mình, rất nhanh cô ta đã nhận ra thân phận của Lương
Học Đông. Cô ta mỉm cười, đồng thời ánh mắt cũng di chuyển nhìn về phía Vũ Linh Đan đang đứng phía sau Lương Học Đông.
Lương Học Đông lại bật cười thành tiếng khiến không ít người phải đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
Anh ta không chút để ý nói: “Mắt nhìn của cô Trần tốt thật đát, không ngờ ngay cả tôi mà cô Trần cũng nhận ra nữa”
“Anh là Tổng giám đốc tiền nhiệm của Tập đoàn Bạch Đằng mà, sao tôi có thể không nhận ra được chứ. Rất hân hạnh được gặp anh”
Trần Anh Thư thoải mái vươn tay trái ra, cô ta thản nhiên cười sau đó cố ý hỏi: “Người này là vợ của Tổng giám đốc Lương sao?”
Đúng lúc đó Trương Thiên Thành cũng nhìn về phía Vũ Linh Đan: “Cô về từ khi nào thế?”
Bình luận facebook