Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Lăng Phong thậm chí không thông báo gì với Lăng Vân. Hắn chỉ ghé khách điếm ăn nhẹ rồi chuẩn bị đồ đạc lên đường. Lăng Phong để Lăng Hổ ở lại, tính tình Lăng Hổ không hợp làm trò âm thầm cho lắm.
Lăng Phong dẫn theo Tần Quyền cùng chục huynh đệ, khởi hành cùng Nguyệt Dung và Ưng tổ của nàng rời phủ Đại Danh từ trưa. Đoàn người dọc theo sông Chương Hà đi về hạ nguồn đông bắc.
Nhóm Lăng Phong đều trang bị đồ nhẹ và khăn bịt mặt, bên trong lót Nhu Đằng Giáp Y hộ thân. Đây là lần thứ hai hành động kiểu này, nhưng khác với lần đụng Triệu Hanh, lần này Lăng Phong là người chỉ huy, cảm giác cũng khác hẳn, một thứ gì đó rất hào hùng.
Tận lúc ánh chiều tà chiếu xuống, bên bờ sông có một đoàn người ngựa im lặng di chuyển.
Sự tĩnh lặng luôn kéo theo căng thẳng.
Lăng Phong lúc đầu luôn nghĩ mình tham gia chuyến này chỉ vì tiền, hóa ra không hẳn. Lăng Phong không xem Tống là nhà, không coi Kim là thù, so với đám người Nguyệt Dung có lẽ hắn thiếu lòng trung với Đại Tống này. Lăng Phong nghĩ hắn sẽ sẵn sàng chạy trốn hay bỏ cuộc ngay nếu gặp chuyện không hay. Có điều khi cưỡi ngựa trên đường mòn, gió thổi lạnh lẽo nhưng vị trí dẫn đầu khiến đột nhiên nhiệt huyết trong người Lăng Phong dâng lên. Lăng Phong rút cục hiểu vì sao khi ra trận người ta sẵn sàng vì nhiệm vụ mà chiến đấu hết mình.
Có lẽ vì hắn là nam nhân.
Nước sông vỗ nhẹ vào bờ.
Đây là hạ nguồn, đổi thành nhánh sông Tử Nha, không lớn lắm. Phía bên kia sông là huyện Hà Gian, cách 16 châu Yến Vân địa phận Kim Quốc chưa đến chục dặm đường. Nhưng bên kia sông gần như đã xem như đất Kim.
Lăng Phong xuống ngựa, đứng để gió thổi vào người mát rượi.
"Đừng có nói cứ thế bơi qua nhé." Lăng Phong nhìn dòng sông đùa nghĩ.
Nhóm của Thiệu Huy đã đến từ trước, lại gần nói:
- Chúng ta sẽ lên thuyền, giả làm ngư dân đánh cá trở về.
Lăng Phong gật đầu, kiếm chuyện để nói:
- Bùi đại ca, huynh sang đất Kim mấy lần rồi?
Bùi Thiệu Huy nghĩ gì đó mới đáp:
- Không nhiều lắm.
- Cảm giác thế nào?
- Đẹp, không kém gì Tống chúng ta. Thậm chí còn... tự do thoải mái hơn.
- Dĩ nhiên rồi, đâu đâu cũng đẹp cả, đất Kim hay Tống có gì khác nhau. - Lăng Phong nói.
- Lăng huynh đệ dường như đã đi nhiều nơi?
- Có thể nói như vậy.
"Ông dĩ nhiên đi nhiều, châu Mỹ châu Âu đều từng dạo qua cả, ngay cái Bắc Kinh cũng từng ở qua, bây giờ chả phải của người Kim đó thôi." Lăng Phong nghĩ thầm.
Bùi Thiệu Huy đột nhiên nói một câu:
- Làm người Tống mãi cũng không có gì tốt.
Lăng Phong hơi bất ngờ, Bùi Thiệu Huy đã bỏ đi ra xa.
Nguyệt Dung lúc này đã đeo nón tơi, mang áo lá, đi tới nhắc:
- Còn đứng đó làm gì vậy?
- Cô không thấy lo lắng sao? - Lăng Phong hỏi.
- Lo lắng gì? Ngươi sợ?
- Cô không sợ? - Lăng Phong hỏi ngược lại.
Lăng Phong thừa nhận mình đang căng thẳng.
Đây là lần thứ hai hắn đứng ngay cạnh đường biên giới trong khu chiến sự. Lăng Phong từng có lần đến khu phi quân sự của Triều Tiên, đứng ngay vạch chia cắt, thầm nghĩ chỉ cần đặt một chân là qua quốc gia khác, đồng thời cũng sẽ ăn ngay một viên đạn của đối phương. Lúc đó hắn vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Triều Tiên đời sau là một quốc gia khép kín rất bí ẩn, còn thời cổ thông tin liên lạc kém, Bắc Kim bên kia sông cũng khá tương tự.
Nguyệt Dung muốn châm chọc người này, nhưng nhìn ánh mắt Lăng Phong một lát, nàng quay lại nhìn thẳng ra sông, nói:
- Ta chẳng còn gì để sợ cả.
- Vì sao? - Lăng Phong nhân cơ hội nói tiếp, hiếm khi nói chuyện với cô gái này.
- Người thân của ta tất cả đều bị hại chết, ngươi nói còn gì đáng để sợ?
Lăng Phong không nghĩ cô gái này hoàn cảnh bất hạnh như vậy, hắn nói:
- Ta chỉ còn mẫu thân, nhưng bà ấy cũng đang trúng độc bất tỉnh.
- Không cứu được? - Nguyệt Dung quay sang hỏi.
- Năm năm, nếu không tìm ra thuốc giải.
Nguyệt Dung bỗng hỏi:
- Ngươi sẽ trả thù chứ?
- Ta đang tìm hắn.
- Là Triệu Hanh?
- Có thể. - Lăng Phong không chắc.
Kha lão từng phân tích lại cho hắn, Triệu Hanh chỉ có bốn phần khả năng là kẻ hạ độc, không phải mười phần.
Nguyệt Dung lại nói:
- Ta thực ra có sợ hãi. Ta sợ chết, nếu ta chết, không ai trả thù cho người thân được nữa.
Lăng Phong nhìn lại, cười đùa phá vỡ không khí:
- Có điều, Nguyệt Dung tỷ tỷ, mặc thế này rất hợp đấy. Ta cũng sợ chết lắm, có muốn hay không chúng ta bỏ nhiệm vụ làm một đôi ngư dân ở đây luôn.
- Hừ. - Nguyệt Dung nghe không vào bỏ đi.
"Làm gì mà nóng, anh chỉ căng thẳng muốn giải tỏa chút thôi mà." Lăng Phong khịt mũi.
...
Phía bên kia sông Tử Nha.
Đây là trại của phái đoàn người Kim, tạm đóng cạnh sông nghỉ ngơi trước khi vào đất Tống.
Bên trong một căn lều xa hoa, có tiếng nước chảy.
Nếu Lăng Phong ở gần đây lúc này dùng thần thức nhìn lén, đảm bảo máu mũi phun trào, trực tiếp phá luôn lều phi vào bày tỏ "quan ngại sâu sắc".
Giữa lều có một bồn nước thật to, hơi nước nóng bốc lên khắp nơi. Bên cạnh bồn có vài nha hoàn đang rải hoa đảo nước.
Một đứa nha hoàn nói bằng tiếng Nữ Chân:
- Quận chúa, cánh hoa Tố Hinh này đem từ Trung Đô tới, mùi thơm thật dễ chịu.
- Ừm.
Ẩn ẩn hiện hiện trong làn hơi nước có một nữ nhân đang tẩy rửa, nàng ta đang tựa lưng vào thành gỗ, mái tóc thả dài đen tuyền, buông xõa tựa như dòng suối. Một nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, như sợ bị bồn gỗ làm hỏng.
Nàng kia một tay duỗi ra, một tay khuấy nước rót lên người. Từng ngón tay thon thả mềm dẻo như đang múa.
Nước trong bồn hình như ngâm qua sữa tươi, đục hẳn lại, khiến không cách nào nhìn xuyên qua được. Tuy thế phần vai hở ra, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi nõn nà. Dù chỉ lộ ra nửa trên bầu ngực cũng vô cùng vun đầy tròn trĩnh, làn nước lúc cao lúc thấp che không hết khe ngực sâu đầy dụ hoặc, nam nhân nào thấy được cũng xung huyết phun máu cả. Chỉ tiếc một điều, khuôn mặt nàng ta lại bị hơi nước che mờ ảo không thể nhìn rõ đường nét.
- Giúp ta mặc đồ. - Một giọng nói nhẹ nhàng như hương hoa vang lên.
- Dạ, quận chúa.
Đầu tiên, một thân hình hoàn mỹ từ từ đứng lên. Tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ.
Lần này còn tiếc hơn, ông trời trêu ngươi, không biết nước trong bồn này lấy từ dòng suối nào, dường như có linh tính, hơi nước bốc lên rõ nhiều, chỗ cần thì mù mịt, chỗ không cần thì thoáng đãng. Xem ra cần khiếu nại lên Hoàng đế nhà Kim đem lấp con suối đó đi, quả thật mất hứng.
Cái duy nhất quan sát được là đôi chân lúc đặt chân ra khỏi bồn, thon dài đẹp đẽ như châu ngọc không chút tì vết.
Bên ngoài lều có khỏang chục tên lính canh.
Trang phục quân lính Bắc Kim khác biệt rõ so với quân Tống. Quân Tống từ lính đến tướng điển hình với kiểu vải đỏ kèm giáp, khác nhau có lẽ ở số lượng và loại giáp trên người, cũng như loại khôi mão trên đầu. Trong khi quân Kim đa dạng chủng loại hơn.
Những tên lính quanh lều đều đội khôi mão chóp nhọn, thậm chí có phần chắn mũi, hai bên tai phủ kín, giáp màu vàng sẫm, áo bào thắt lưng nâu xám, lại mang bội đao bên hông. Điều này chứng tỏ người xưng "quận chúa" ở trong lều địa vị vô cùng cao, bởi lính Kim ăn mặc đến thế này chỉ sợ tương đương cận vệ Hoàng đế.
Tên vừa thông báo trang bị đơn giản hơn, chỉ một lớp áo giáp màu xanh. Gã vừa quay ra gặp một người khải giáp kín người, xem chừng là tướng quân ở đây.
Người mới tới vừa tới hỏi ngay, vẫn bằng tiếng Nữ Chân:
- Quận chúa đâu?
- Tướng quân, quận chúa đang nghỉ ngơi. - Nha hoàn chạy ra đáp.
Tướng quân nọ cứ đứng ở ngoài nói vọng vào:
- Hàm Yên, muội trở về được rồi chứ?
Từ trong lều giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên:
- Đại ca, còn chưa gặp người Tống mà.
- Còn gặp đám nhát chết ấy làm gì? Muội ở đây có chuyện gì, phụ vương giết ta mất.
- Huynh nói thật mâu thuẫn. Người Tống kém cỏi như vậy thì muội có chuyện gì được?
Tên tướng quân có vẻ sốt ruột muốn đuổi vị "Hàm Yên" kia về, nói:
- Ài, ta nói không lại muội. Khi nào thì muội quay về?
- Xong chuyện đêm nay.
Tên kia thở ra:
- Muội hứa đấy nhé.
- Hìhì, muội không giữ lời hứa huynh làm gì được.
- Thật hết cách. - Tên tướng quân vỗ trán buồn bực nói thầm.
Một tên lính chạy tới báo:
- Tướng quân, chúng qua sông rồi.
- Tốt, để xem đám phương nam này có trò gì hay. - Tên kia vỗ tay vào nhau.
...
Mấy người đội Lăng Phong qua sông thuận lợi. Lúc này đã tách làm hai, nhóm Lăng Phong bên trái chịu trách nhiệm đánh động, nhóm Thiệu Huy bên phải sẽ đột nhập.
Lăng Phong tiến sát dần gò đất phía trái. Nhìn từ chỗ này hắn thấy một lều vải khá nổi bật, bởi kết cấu khác hẳn các lều xung quanh. Ngoài ra bên trong lều lại sáng đèn, trong khi các lều khác hầu như đều tối om. Quân lính tập trung cả ở ngoài, đều đi tuần thành nhóm, hoặc ngồi quanh vài đống lửa.
Lăng Phong phân phó Tần Quyền:
- Lục đệ, chuẩn bị đường rút lui.
Sau đó quay sang Nguyệt Dung nói:
- Bắt đầu phá đám thôi.
Nguyệt Dung dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tỏ vẻ chần chừ.
- Sao vậy? - Lăng Phong hỏi.
- Không có gì, lên. - Nguyệt Dung quyết định, kéo khăn che mặt lại.
Nhóm người nhanh chóng lách qua hàng rào vào trong doanh trại, áp sát cái lều kia. Không hiểu sao Lăng Phong có hứng thú với cái lều nọ.
Lăng Phong càng áp sát càng cảm thấy kỳ lạ, thần thức của hắn không cách nào nhìn xuyên cái lều kia được.
"Gì đây? Cấm chế?"
Lăng Phong dẫn theo Tần Quyền cùng chục huynh đệ, khởi hành cùng Nguyệt Dung và Ưng tổ của nàng rời phủ Đại Danh từ trưa. Đoàn người dọc theo sông Chương Hà đi về hạ nguồn đông bắc.
Nhóm Lăng Phong đều trang bị đồ nhẹ và khăn bịt mặt, bên trong lót Nhu Đằng Giáp Y hộ thân. Đây là lần thứ hai hành động kiểu này, nhưng khác với lần đụng Triệu Hanh, lần này Lăng Phong là người chỉ huy, cảm giác cũng khác hẳn, một thứ gì đó rất hào hùng.
Tận lúc ánh chiều tà chiếu xuống, bên bờ sông có một đoàn người ngựa im lặng di chuyển.
Sự tĩnh lặng luôn kéo theo căng thẳng.
Lăng Phong lúc đầu luôn nghĩ mình tham gia chuyến này chỉ vì tiền, hóa ra không hẳn. Lăng Phong không xem Tống là nhà, không coi Kim là thù, so với đám người Nguyệt Dung có lẽ hắn thiếu lòng trung với Đại Tống này. Lăng Phong nghĩ hắn sẽ sẵn sàng chạy trốn hay bỏ cuộc ngay nếu gặp chuyện không hay. Có điều khi cưỡi ngựa trên đường mòn, gió thổi lạnh lẽo nhưng vị trí dẫn đầu khiến đột nhiên nhiệt huyết trong người Lăng Phong dâng lên. Lăng Phong rút cục hiểu vì sao khi ra trận người ta sẵn sàng vì nhiệm vụ mà chiến đấu hết mình.
Có lẽ vì hắn là nam nhân.
Nước sông vỗ nhẹ vào bờ.
Đây là hạ nguồn, đổi thành nhánh sông Tử Nha, không lớn lắm. Phía bên kia sông là huyện Hà Gian, cách 16 châu Yến Vân địa phận Kim Quốc chưa đến chục dặm đường. Nhưng bên kia sông gần như đã xem như đất Kim.
Lăng Phong xuống ngựa, đứng để gió thổi vào người mát rượi.
"Đừng có nói cứ thế bơi qua nhé." Lăng Phong nhìn dòng sông đùa nghĩ.
Nhóm của Thiệu Huy đã đến từ trước, lại gần nói:
- Chúng ta sẽ lên thuyền, giả làm ngư dân đánh cá trở về.
Lăng Phong gật đầu, kiếm chuyện để nói:
- Bùi đại ca, huynh sang đất Kim mấy lần rồi?
Bùi Thiệu Huy nghĩ gì đó mới đáp:
- Không nhiều lắm.
- Cảm giác thế nào?
- Đẹp, không kém gì Tống chúng ta. Thậm chí còn... tự do thoải mái hơn.
- Dĩ nhiên rồi, đâu đâu cũng đẹp cả, đất Kim hay Tống có gì khác nhau. - Lăng Phong nói.
- Lăng huynh đệ dường như đã đi nhiều nơi?
- Có thể nói như vậy.
"Ông dĩ nhiên đi nhiều, châu Mỹ châu Âu đều từng dạo qua cả, ngay cái Bắc Kinh cũng từng ở qua, bây giờ chả phải của người Kim đó thôi." Lăng Phong nghĩ thầm.
Bùi Thiệu Huy đột nhiên nói một câu:
- Làm người Tống mãi cũng không có gì tốt.
Lăng Phong hơi bất ngờ, Bùi Thiệu Huy đã bỏ đi ra xa.
Nguyệt Dung lúc này đã đeo nón tơi, mang áo lá, đi tới nhắc:
- Còn đứng đó làm gì vậy?
- Cô không thấy lo lắng sao? - Lăng Phong hỏi.
- Lo lắng gì? Ngươi sợ?
- Cô không sợ? - Lăng Phong hỏi ngược lại.
Lăng Phong thừa nhận mình đang căng thẳng.
Đây là lần thứ hai hắn đứng ngay cạnh đường biên giới trong khu chiến sự. Lăng Phong từng có lần đến khu phi quân sự của Triều Tiên, đứng ngay vạch chia cắt, thầm nghĩ chỉ cần đặt một chân là qua quốc gia khác, đồng thời cũng sẽ ăn ngay một viên đạn của đối phương. Lúc đó hắn vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Triều Tiên đời sau là một quốc gia khép kín rất bí ẩn, còn thời cổ thông tin liên lạc kém, Bắc Kim bên kia sông cũng khá tương tự.
Nguyệt Dung muốn châm chọc người này, nhưng nhìn ánh mắt Lăng Phong một lát, nàng quay lại nhìn thẳng ra sông, nói:
- Ta chẳng còn gì để sợ cả.
- Vì sao? - Lăng Phong nhân cơ hội nói tiếp, hiếm khi nói chuyện với cô gái này.
- Người thân của ta tất cả đều bị hại chết, ngươi nói còn gì đáng để sợ?
Lăng Phong không nghĩ cô gái này hoàn cảnh bất hạnh như vậy, hắn nói:
- Ta chỉ còn mẫu thân, nhưng bà ấy cũng đang trúng độc bất tỉnh.
- Không cứu được? - Nguyệt Dung quay sang hỏi.
- Năm năm, nếu không tìm ra thuốc giải.
Nguyệt Dung bỗng hỏi:
- Ngươi sẽ trả thù chứ?
- Ta đang tìm hắn.
- Là Triệu Hanh?
- Có thể. - Lăng Phong không chắc.
Kha lão từng phân tích lại cho hắn, Triệu Hanh chỉ có bốn phần khả năng là kẻ hạ độc, không phải mười phần.
Nguyệt Dung lại nói:
- Ta thực ra có sợ hãi. Ta sợ chết, nếu ta chết, không ai trả thù cho người thân được nữa.
Lăng Phong nhìn lại, cười đùa phá vỡ không khí:
- Có điều, Nguyệt Dung tỷ tỷ, mặc thế này rất hợp đấy. Ta cũng sợ chết lắm, có muốn hay không chúng ta bỏ nhiệm vụ làm một đôi ngư dân ở đây luôn.
- Hừ. - Nguyệt Dung nghe không vào bỏ đi.
"Làm gì mà nóng, anh chỉ căng thẳng muốn giải tỏa chút thôi mà." Lăng Phong khịt mũi.
...
Phía bên kia sông Tử Nha.
Đây là trại của phái đoàn người Kim, tạm đóng cạnh sông nghỉ ngơi trước khi vào đất Tống.
Bên trong một căn lều xa hoa, có tiếng nước chảy.
Nếu Lăng Phong ở gần đây lúc này dùng thần thức nhìn lén, đảm bảo máu mũi phun trào, trực tiếp phá luôn lều phi vào bày tỏ "quan ngại sâu sắc".
Giữa lều có một bồn nước thật to, hơi nước nóng bốc lên khắp nơi. Bên cạnh bồn có vài nha hoàn đang rải hoa đảo nước.
Một đứa nha hoàn nói bằng tiếng Nữ Chân:
- Quận chúa, cánh hoa Tố Hinh này đem từ Trung Đô tới, mùi thơm thật dễ chịu.
- Ừm.
Ẩn ẩn hiện hiện trong làn hơi nước có một nữ nhân đang tẩy rửa, nàng ta đang tựa lưng vào thành gỗ, mái tóc thả dài đen tuyền, buông xõa tựa như dòng suối. Một nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, như sợ bị bồn gỗ làm hỏng.
Nàng kia một tay duỗi ra, một tay khuấy nước rót lên người. Từng ngón tay thon thả mềm dẻo như đang múa.
Nước trong bồn hình như ngâm qua sữa tươi, đục hẳn lại, khiến không cách nào nhìn xuyên qua được. Tuy thế phần vai hở ra, da thịt tuyết trắng nhẵn nhụi nõn nà. Dù chỉ lộ ra nửa trên bầu ngực cũng vô cùng vun đầy tròn trĩnh, làn nước lúc cao lúc thấp che không hết khe ngực sâu đầy dụ hoặc, nam nhân nào thấy được cũng xung huyết phun máu cả. Chỉ tiếc một điều, khuôn mặt nàng ta lại bị hơi nước che mờ ảo không thể nhìn rõ đường nét.
- Giúp ta mặc đồ. - Một giọng nói nhẹ nhàng như hương hoa vang lên.
- Dạ, quận chúa.
Đầu tiên, một thân hình hoàn mỹ từ từ đứng lên. Tấm thân thanh mảnh, dáng vóc toát lên vẻ yểu điệu tú lệ.
Lần này còn tiếc hơn, ông trời trêu ngươi, không biết nước trong bồn này lấy từ dòng suối nào, dường như có linh tính, hơi nước bốc lên rõ nhiều, chỗ cần thì mù mịt, chỗ không cần thì thoáng đãng. Xem ra cần khiếu nại lên Hoàng đế nhà Kim đem lấp con suối đó đi, quả thật mất hứng.
Cái duy nhất quan sát được là đôi chân lúc đặt chân ra khỏi bồn, thon dài đẹp đẽ như châu ngọc không chút tì vết.
Bên ngoài lều có khỏang chục tên lính canh.
Trang phục quân lính Bắc Kim khác biệt rõ so với quân Tống. Quân Tống từ lính đến tướng điển hình với kiểu vải đỏ kèm giáp, khác nhau có lẽ ở số lượng và loại giáp trên người, cũng như loại khôi mão trên đầu. Trong khi quân Kim đa dạng chủng loại hơn.
Những tên lính quanh lều đều đội khôi mão chóp nhọn, thậm chí có phần chắn mũi, hai bên tai phủ kín, giáp màu vàng sẫm, áo bào thắt lưng nâu xám, lại mang bội đao bên hông. Điều này chứng tỏ người xưng "quận chúa" ở trong lều địa vị vô cùng cao, bởi lính Kim ăn mặc đến thế này chỉ sợ tương đương cận vệ Hoàng đế.
Tên vừa thông báo trang bị đơn giản hơn, chỉ một lớp áo giáp màu xanh. Gã vừa quay ra gặp một người khải giáp kín người, xem chừng là tướng quân ở đây.
Người mới tới vừa tới hỏi ngay, vẫn bằng tiếng Nữ Chân:
- Quận chúa đâu?
- Tướng quân, quận chúa đang nghỉ ngơi. - Nha hoàn chạy ra đáp.
Tướng quân nọ cứ đứng ở ngoài nói vọng vào:
- Hàm Yên, muội trở về được rồi chứ?
Từ trong lều giọng nói nhẹ nhàng kia vang lên:
- Đại ca, còn chưa gặp người Tống mà.
- Còn gặp đám nhát chết ấy làm gì? Muội ở đây có chuyện gì, phụ vương giết ta mất.
- Huynh nói thật mâu thuẫn. Người Tống kém cỏi như vậy thì muội có chuyện gì được?
Tên tướng quân có vẻ sốt ruột muốn đuổi vị "Hàm Yên" kia về, nói:
- Ài, ta nói không lại muội. Khi nào thì muội quay về?
- Xong chuyện đêm nay.
Tên kia thở ra:
- Muội hứa đấy nhé.
- Hìhì, muội không giữ lời hứa huynh làm gì được.
- Thật hết cách. - Tên tướng quân vỗ trán buồn bực nói thầm.
Một tên lính chạy tới báo:
- Tướng quân, chúng qua sông rồi.
- Tốt, để xem đám phương nam này có trò gì hay. - Tên kia vỗ tay vào nhau.
...
Mấy người đội Lăng Phong qua sông thuận lợi. Lúc này đã tách làm hai, nhóm Lăng Phong bên trái chịu trách nhiệm đánh động, nhóm Thiệu Huy bên phải sẽ đột nhập.
Lăng Phong tiến sát dần gò đất phía trái. Nhìn từ chỗ này hắn thấy một lều vải khá nổi bật, bởi kết cấu khác hẳn các lều xung quanh. Ngoài ra bên trong lều lại sáng đèn, trong khi các lều khác hầu như đều tối om. Quân lính tập trung cả ở ngoài, đều đi tuần thành nhóm, hoặc ngồi quanh vài đống lửa.
Lăng Phong phân phó Tần Quyền:
- Lục đệ, chuẩn bị đường rút lui.
Sau đó quay sang Nguyệt Dung nói:
- Bắt đầu phá đám thôi.
Nguyệt Dung dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, tỏ vẻ chần chừ.
- Sao vậy? - Lăng Phong hỏi.
- Không có gì, lên. - Nguyệt Dung quyết định, kéo khăn che mặt lại.
Nhóm người nhanh chóng lách qua hàng rào vào trong doanh trại, áp sát cái lều kia. Không hiểu sao Lăng Phong có hứng thú với cái lều nọ.
Lăng Phong càng áp sát càng cảm thấy kỳ lạ, thần thức của hắn không cách nào nhìn xuyên cái lều kia được.
"Gì đây? Cấm chế?"
Bình luận facebook