Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146
Tần Quyền tuy mồm nói ra vẻ ung dung, thực tế hắn cũng chả chiếm thượng phong gì, chẳng qua tính tình thích đùa bỡn lạc quan mà thành.
Lăng Hổ ngược lại hoàn toàn chiếm thế trên, cũng đùa bỡn, nhưng chả lạc quan tẹo nào. Tên đối thủ của Lăng Hổ mặt mũi xanh lét mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu quỳ xuống lạy tên "mình đồng da sắt" cầm gậy gỗ này. Bởi Lăng Hổ rõ ràng như "mèo vờn chuột", đánh rồi thả, rồi đánh, rồi lại thả, cứ như kiểu lâu ngày buồn bực tìm chỗ phát tiết.
Lăng Phong lấy lại được bình ổn, rút đại một cây kiếm trên mặt đất, hô về phía huynh đệ:
- Bỏ bên đó đi, sang giúp Tần Quyền.
Cao Diệp không hiểu, hỏi:
- Sao vậy, bên này đông hơn mà.
Lăng Phong cũng không quay lại, xông tới chỗ Ngân Diện, vừa nói:
- Để đó cho Lăng Hổ, mình hắn tự lo được.
Lăng Hổ gầm lên, côn xoay tròn "vù vù".
Phe bên kia thấy vậy hoàn toàn suy sụp. Đánh nhau với mấy người Cao Diệp còn đỡ, nhìn thằng nhãi đồng đội bị Lăng Hổ tung lên đập xuống nãy giờ, thằng nào cũng tái mét, thầm nghĩ may mắn không bị anh Hổ kia chọn trúng, chẳng ngờ Lăng Phong nói một câu kéo cả đám vào.
Triệu Diễn đã tránh ra khá xa, không kìm được hỏi Bùi Thiệu Huy:
- Kẻ kia là ai?
- Tiểu nhân không rõ, có lẽ bộ hạ cũ của Lăng Phong.
- Có cơ hội lôi kéo thử, ta thấy hắn đáng giá hơn tên Lăng Phong kia nhiều lắm.
Bùi Thiệu Huy gật đầu.
Phong ca nếu biết bản thân đang bị hạ giá thê thảm, chắc chắn kêu to oan ức.
Ngân Diện đang sẵn bức bối, thấy vậy chửi ầm lên:
- Tiểu nhân, bỉ ổi.
- M*, thằng nào lúc đầu kéo cả bầy đánh úp ông? Bây giờ chửi cái gì? - Lăng Phong chửi lại.
Tần Quyền bên cạnh buồn bực:
- Mất mặt, mất mặt quá.
- Này, ta đem quân sang giúp, còn nói kiểu đó. Huynh đệ, trở về. - Lăng Phong liếc xéo.
- Đùa, đệ đang nói hắn mất mặt, có nói chúng ta đâu. - Tần Quyền tỉnh bơ.
- Nói cũng phải, không "mất mặt" cứ mang mặt nạ làm gì chứ? - Lăng Phong ra vẻ đã hiểu.
Ngân Diện mặt mày xoám ngoét.
Phía bên kia, có tiếng kêu gọi như hát đồng ca:
- Đoàn kết là sức mạnh. Huynh đệ đâu, kết thành hàng nào, đừng để tên điên này ức hiếp chúng ta nữa, phải đứng lên...
Ngân Diện mặt mày đen thui.
Đúng lúc Ngân Diện bị hội đồng rơi vào hạ phong, Lăng Phong đột nhiên hô lớn:
- Lùi.
- Sao vậy? - Tần Quyền hỏi ngược.
Chưa kịp trả lời, Tần Quyền Cao Diệp đều bị một luồng sóng chấn bay ngược ra sau. Lăng Phong chẳng khá hơn, dù biết trước vẫn phải lùi ba bước mới dừng được, Triệu Tử Long miệng phun máu, vết thương cũ tái phát.
Một kẻ mặc áo choàng dài kín mít xuất hiện cạnh Ngân Diện, giọng già cỗi nói:
- Đã dặn ngươi chắc chắn mới hành động, lùi đi.
Ngân Diện biết người này là ai, chỉ chắp tay rồi biến mất, đám bên kia cũng lục đục đi theo. Lăng Hổ từ lúc nào đã xoay mặt về người mới tới, khí thế lần đầu tiên xông lên. Từ đầu hắn vẫn chỉ mang tâm lý đùa giỡn, lúc này mới thực sự bộc phát.
Triệu Diễn ở xa cũng ra hiệu tránh đi, Bùi Thiệu Huy tò mò hỏi theo:
- Điện hạ, là ai mà mạnh như vậy?
- Hừ, thủ hạ của cha ta.
-... Vương gia? - Bùi Thiệu Huy lẩm bẩm sợ hãi, hắn rút cục biết mình vẫn "xem thường" đám người Yên, còn mơ mộng lập "Bùi phủ" gì đó, xem ra chưa chết là may.
Ở phía trên tửu lầu xa xa, Thành Bích nhờ Khai Thần Thuật cũng giật mình giây lát, sau đó tiếp tục cười nói với Mộc Hàm Yên.
Người kia chỉ nhìn Tần Quyền và Lăng Hổ hai nhịp, sau đó nhún một cái biến mất.
Lăng Phong toát mồ hôi, đã lâu lắm hắn mới có cảm giác kỳ bí này, lần đầu là lão đùi gà khi xưa. Có điều nghĩ xong lại chửi:
- Ý gì? M* tại sao chỉ nhìn hai thằng này không thèm nhìn ông?
Tần Quyền vỗ vai an ủi.
...
Trường An, trời sáng.
Đây là góc phố gần Thất Tú các, chỗ này khá sầm uất. Đơn giản vì dân có tiền thường lui tới đây, bộ mặt cũng khác hẳn những khu nghèo khó khác.
Công Tôn Dao đang cùng Tiểu Nguyệt dạo phố, nàng biết mình bị bám đuôi một lúc, đang muốn rời đi thật nhanh.
Người ta nói nữ nhân yêu lần đầu rất dễ nhầm lẫn. Đối với Công Tôn Dao, Lăng Phong là rung động đầu tiên. Công Tôn Dao không hề có kinh nghiệm, nàng không biệt nổi thích và yêu. Ở Bão Độc trại, nam nữ thanh niên yêu thích nhau đều rất sớm, thậm chí tầm tuổi nàng đều đã có con cả, khiến Công Tôn Dao thi thoảng ghen tỵ tò mò không ít. Thành ra tình cảm vừa chớm nở với Lăng Phong khiến Công Tôn Dao rất háo hức.
Có điều, cái gì quá nhanh đến cũng dễ lung lay. Kỷ niệm của hai người không nhiều lắm, Công Tôn Dao trong lúc xúc động nhận lời cầu hôn với Lăng Phong, có điều cả tháng trời cô đơn ở Lăng phủ, ngày ngày qua lại nhìn Lâm Nghi Anh bất động trên giường, Công Tôn Dao nóng ruột không thôi. Nàng dù sao chỉ mới 17 18 tuổi thiếu nữ, hiếu động vui tươi. Mấy ngày gần đây thường xuyên ra khỏi Lăng phủ quan sát kinh thành, càng ngắm càng thích đi.
Lại nói, Lăng Phong vì sao cầu hôn Công Tôn Dao bất ngờ như vậy. Có lẽ hắn đang lúc xúc động vì chuyện của Lâm Nghi Anh, thứ hai, nam nhân thôi, thi thoảng ôm gái vào lòng, "cái gì đó" xông lên, tinh thần khác hẳn.
- Ôi, mỹ nữ, sao vội vàng vậy? - Một tên áo quần hoa quý vội chạy theo.
"..."
- Haha, xem xem, còn ngại ngùng làm gì. Từ sáng ta đã để ý đến nàng đấy.
- Tránh ra.
Công Tôn Dao tuy rất giữ mình, nhưng dù sao cũng từ trong thôn trại đi ra, tính khí khó nhịn lâu được.
Tên kia vẫn bám theo, tay còn luồn ra sau muốn ôm vai người đẹp.
- Ấy, mỹ nữ. Chẳng lẽ bản nha nội không đủ tư cách đi cùng?
Công Tôn Dao chịu hết nổi, vung tay một cái. Nàng không biết gần đây luyện Huyền Nữ Thần Công, khí lực nàng đã khác hẳn người thường, vừa ra tay đã đánh bay một tên hầu cận ra xa.
Tên kia hơi bất ngờ, tay còn lại thậm chí muốn chạm vòng ngực của nàng, miệng cười dâm:
- A, tiểu mỹ nữ, làm gì mà nóng, chỗ này chắc đang rất căng đúng không?
Đúng lúc này, có tiếng hô:
- Càn rỡ.
Tên công tử kia quay người nhìn, mắt nheo lại.
Đi tới một nhóm nam nữ đạo sĩ. Nhóm nội tu đệ tử Toàn Chân cứ một tháng một lần được phép xuống núi. Đây là ý tứ của Dương Thanh Phong, những lứa đệ tử trước không hề có tiền lệ này, không rõ vì sao nhóm Tiểu Uyển Trương Quân Bảo lại được đặc cách.
Kẻ hầu cận nhắc vào tai tên kia:
- Thiếu gia, là người của Toàn Chân.
- Hừ, lũ mũi trâu đáng ghét. - Tên kia hậm hực.
Có điều, nhìn sang Tiểu Uyển mắt gã lại sáng lên, nữ "đạo sĩ" kia đẹp không kém gì Công Tôn Dao, còn da thịt bóng loáng như trẻ con.
Tiểu Uyển không để ý lắm, đầu óc vẫn đang nghĩ đến đại ca. Cứ mỗi lần xuống núi vào Trường An, Tiểu Uyển đều dành thời gian đi tìm tin tức của đại ca, có điều càng ngày càng mất manh mối. Tất cả những gì cô biết về Lăng Phong cũng chỉ lẩn quẩn quanh hai chữ "nghèo khó", "làm thuê", trong khi Lăng Phong bây giờ hoàn toàn khác, có tiền có nhà, thậm chí có võ công. Tiểu Uyển cũng từng muốn tìm nhóm Phương Hùng, chỉ tiếc trước kia cô tiếp xúc qua mỗi Tần Quyền, mà cũng chỉ một hai lần, mặt cũng không nhớ rõ. Chỉ còn một manh mối cuối cùng là Tô Châu, Tiểu Uyển rất hy vọng kết thúc nội tu sớm đi Tô Châu một lần xem sao.
Lúc này, trên tầng cao lâu các đối diện, có hai người đang nhìn xuống đường.
Một nữ nhân đồ vàng lộ mặt chán ghét nói:
- Mấy thứ nha nội ăn chơi này, đều đáng chết.
Mỹ nữ còn lại chính là Liễu Thanh Nghi, nàng chỉ liếc nhìn Công Tôn Dao không nói gì khác, tay vẫn đặt lên bụng. Bụng Liễu Thanh Nghi đã nhô thấy rõ, sinh linh bên trong hình như đã bắt đầu đạp lung tung. Cha nó cũng đang "vùng vẫy dẫm đạp" loạn xạ ở Hà Bắc.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ nghĩ nó là nam hay nữ?
- Ta muốn là nữ.
Trác Quân Như nghĩ gì đó, nói:
- Tỷ muốn nó... kế thừa chức Cung chủ.
- Ừm. - Liễu Thanh Nghi chỉ gật nhẹ.
Đây cũng chính là lý do vì sao nàng chấp nhận sinh con. Lúc trước chưa biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong một bộ mật tịch tối thượng về luyện khí cũng vì lý do này. Thù sư môn chưa trả, vậy mà dính vào sự việc kia, nàng muốn "ủy thác" lại cho Lăng Phong, nói đúng hơn là bắt hắn luyện võ nhanh nhanh, rồi chịu trách nhiệm thay nàng. Có điều khi biết có thai, Liễu Thanh Nghi đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc này Liễu Thanh Nghi nếu trở về Tây Vực, chưa nói có về được hay không, nếu được, chức Cung chủ Thần Cung chắc chắn sẽ bị phế, võ công cũng sẽ buộc phải tự bỏ. Thành ra nàng vẫn trốn biệt ở Tống không về Tây Vực.
Nàng muốn sinh đứa con này ra, nếu là con gái, nàng sẽ truyền hết võ công lại cho nó, dẫn về Thần Cung. Có một vài tuyệt kỹ bí mật chỉ Cung chủ được truyền thừa, nếu con gái nàng đã được truyền lại, các Trưởng lão cũng đành phải chấp nhận. Nếu sinh ra con trai, Liễu Thanh Nghi tạm thời chưa nghĩ ra sẽ làm gì. Có lẽ nàng sẽ âm thầm nuôi khôn lớn, luyện khí luyện thần cho nó, đi tìm Lăng Phong "đòi nợ thay mẹ" cũng nên.
Trác Quân Như tỏ vẻ hứng thú, hơi cúi xuống đùa nói:
- Tiểu hài nhanh lớn a, cô cô sẽ dạy cho ngươi múa hát nha.
- Người của Thần Cung, làm sao lại đi học múa? - Liễu Thanh Nghi nói.
- Ấy, tỷ tỷ. Nữ nhân nha, phải yểu điệu một chút, chứ đánh đánh đấm đấm, nam nhân nào... - Nói nửa chừng Trác Quân Như biết mình buột miệng, cười bổ sung:
-... Tất nhiên, xinh đẹp tuyệt trần như tỷ tỷ, không tính, không tính.
Liễu Thanh Nghi vờ giận:
- Ý muội là con ta sẽ không đẹp.
- Không có. Ài, muội xin lỗi, được chưa? Mà nói nha, tỷ không thấy mình gần đây rất... lạ sao?
- Ta có gì lạ? - Liễu Thanh Nghi hỏi lại.
- Hìhì, thôi không nói. Kẻo lại bảo muội lắm chuyện. - Trác Quân Như nói rồi chạy ra khỏi phòng.
Liễu Thanh Nghi tiếp tục ghé mắt quan sát bên dưới.
Lăng Hổ ngược lại hoàn toàn chiếm thế trên, cũng đùa bỡn, nhưng chả lạc quan tẹo nào. Tên đối thủ của Lăng Hổ mặt mũi xanh lét mồ hôi đầm đìa, chỉ thiếu quỳ xuống lạy tên "mình đồng da sắt" cầm gậy gỗ này. Bởi Lăng Hổ rõ ràng như "mèo vờn chuột", đánh rồi thả, rồi đánh, rồi lại thả, cứ như kiểu lâu ngày buồn bực tìm chỗ phát tiết.
Lăng Phong lấy lại được bình ổn, rút đại một cây kiếm trên mặt đất, hô về phía huynh đệ:
- Bỏ bên đó đi, sang giúp Tần Quyền.
Cao Diệp không hiểu, hỏi:
- Sao vậy, bên này đông hơn mà.
Lăng Phong cũng không quay lại, xông tới chỗ Ngân Diện, vừa nói:
- Để đó cho Lăng Hổ, mình hắn tự lo được.
Lăng Hổ gầm lên, côn xoay tròn "vù vù".
Phe bên kia thấy vậy hoàn toàn suy sụp. Đánh nhau với mấy người Cao Diệp còn đỡ, nhìn thằng nhãi đồng đội bị Lăng Hổ tung lên đập xuống nãy giờ, thằng nào cũng tái mét, thầm nghĩ may mắn không bị anh Hổ kia chọn trúng, chẳng ngờ Lăng Phong nói một câu kéo cả đám vào.
Triệu Diễn đã tránh ra khá xa, không kìm được hỏi Bùi Thiệu Huy:
- Kẻ kia là ai?
- Tiểu nhân không rõ, có lẽ bộ hạ cũ của Lăng Phong.
- Có cơ hội lôi kéo thử, ta thấy hắn đáng giá hơn tên Lăng Phong kia nhiều lắm.
Bùi Thiệu Huy gật đầu.
Phong ca nếu biết bản thân đang bị hạ giá thê thảm, chắc chắn kêu to oan ức.
Ngân Diện đang sẵn bức bối, thấy vậy chửi ầm lên:
- Tiểu nhân, bỉ ổi.
- M*, thằng nào lúc đầu kéo cả bầy đánh úp ông? Bây giờ chửi cái gì? - Lăng Phong chửi lại.
Tần Quyền bên cạnh buồn bực:
- Mất mặt, mất mặt quá.
- Này, ta đem quân sang giúp, còn nói kiểu đó. Huynh đệ, trở về. - Lăng Phong liếc xéo.
- Đùa, đệ đang nói hắn mất mặt, có nói chúng ta đâu. - Tần Quyền tỉnh bơ.
- Nói cũng phải, không "mất mặt" cứ mang mặt nạ làm gì chứ? - Lăng Phong ra vẻ đã hiểu.
Ngân Diện mặt mày xoám ngoét.
Phía bên kia, có tiếng kêu gọi như hát đồng ca:
- Đoàn kết là sức mạnh. Huynh đệ đâu, kết thành hàng nào, đừng để tên điên này ức hiếp chúng ta nữa, phải đứng lên...
Ngân Diện mặt mày đen thui.
Đúng lúc Ngân Diện bị hội đồng rơi vào hạ phong, Lăng Phong đột nhiên hô lớn:
- Lùi.
- Sao vậy? - Tần Quyền hỏi ngược.
Chưa kịp trả lời, Tần Quyền Cao Diệp đều bị một luồng sóng chấn bay ngược ra sau. Lăng Phong chẳng khá hơn, dù biết trước vẫn phải lùi ba bước mới dừng được, Triệu Tử Long miệng phun máu, vết thương cũ tái phát.
Một kẻ mặc áo choàng dài kín mít xuất hiện cạnh Ngân Diện, giọng già cỗi nói:
- Đã dặn ngươi chắc chắn mới hành động, lùi đi.
Ngân Diện biết người này là ai, chỉ chắp tay rồi biến mất, đám bên kia cũng lục đục đi theo. Lăng Hổ từ lúc nào đã xoay mặt về người mới tới, khí thế lần đầu tiên xông lên. Từ đầu hắn vẫn chỉ mang tâm lý đùa giỡn, lúc này mới thực sự bộc phát.
Triệu Diễn ở xa cũng ra hiệu tránh đi, Bùi Thiệu Huy tò mò hỏi theo:
- Điện hạ, là ai mà mạnh như vậy?
- Hừ, thủ hạ của cha ta.
-... Vương gia? - Bùi Thiệu Huy lẩm bẩm sợ hãi, hắn rút cục biết mình vẫn "xem thường" đám người Yên, còn mơ mộng lập "Bùi phủ" gì đó, xem ra chưa chết là may.
Ở phía trên tửu lầu xa xa, Thành Bích nhờ Khai Thần Thuật cũng giật mình giây lát, sau đó tiếp tục cười nói với Mộc Hàm Yên.
Người kia chỉ nhìn Tần Quyền và Lăng Hổ hai nhịp, sau đó nhún một cái biến mất.
Lăng Phong toát mồ hôi, đã lâu lắm hắn mới có cảm giác kỳ bí này, lần đầu là lão đùi gà khi xưa. Có điều nghĩ xong lại chửi:
- Ý gì? M* tại sao chỉ nhìn hai thằng này không thèm nhìn ông?
Tần Quyền vỗ vai an ủi.
...
Trường An, trời sáng.
Đây là góc phố gần Thất Tú các, chỗ này khá sầm uất. Đơn giản vì dân có tiền thường lui tới đây, bộ mặt cũng khác hẳn những khu nghèo khó khác.
Công Tôn Dao đang cùng Tiểu Nguyệt dạo phố, nàng biết mình bị bám đuôi một lúc, đang muốn rời đi thật nhanh.
Người ta nói nữ nhân yêu lần đầu rất dễ nhầm lẫn. Đối với Công Tôn Dao, Lăng Phong là rung động đầu tiên. Công Tôn Dao không hề có kinh nghiệm, nàng không biệt nổi thích và yêu. Ở Bão Độc trại, nam nữ thanh niên yêu thích nhau đều rất sớm, thậm chí tầm tuổi nàng đều đã có con cả, khiến Công Tôn Dao thi thoảng ghen tỵ tò mò không ít. Thành ra tình cảm vừa chớm nở với Lăng Phong khiến Công Tôn Dao rất háo hức.
Có điều, cái gì quá nhanh đến cũng dễ lung lay. Kỷ niệm của hai người không nhiều lắm, Công Tôn Dao trong lúc xúc động nhận lời cầu hôn với Lăng Phong, có điều cả tháng trời cô đơn ở Lăng phủ, ngày ngày qua lại nhìn Lâm Nghi Anh bất động trên giường, Công Tôn Dao nóng ruột không thôi. Nàng dù sao chỉ mới 17 18 tuổi thiếu nữ, hiếu động vui tươi. Mấy ngày gần đây thường xuyên ra khỏi Lăng phủ quan sát kinh thành, càng ngắm càng thích đi.
Lại nói, Lăng Phong vì sao cầu hôn Công Tôn Dao bất ngờ như vậy. Có lẽ hắn đang lúc xúc động vì chuyện của Lâm Nghi Anh, thứ hai, nam nhân thôi, thi thoảng ôm gái vào lòng, "cái gì đó" xông lên, tinh thần khác hẳn.
- Ôi, mỹ nữ, sao vội vàng vậy? - Một tên áo quần hoa quý vội chạy theo.
"..."
- Haha, xem xem, còn ngại ngùng làm gì. Từ sáng ta đã để ý đến nàng đấy.
- Tránh ra.
Công Tôn Dao tuy rất giữ mình, nhưng dù sao cũng từ trong thôn trại đi ra, tính khí khó nhịn lâu được.
Tên kia vẫn bám theo, tay còn luồn ra sau muốn ôm vai người đẹp.
- Ấy, mỹ nữ. Chẳng lẽ bản nha nội không đủ tư cách đi cùng?
Công Tôn Dao chịu hết nổi, vung tay một cái. Nàng không biết gần đây luyện Huyền Nữ Thần Công, khí lực nàng đã khác hẳn người thường, vừa ra tay đã đánh bay một tên hầu cận ra xa.
Tên kia hơi bất ngờ, tay còn lại thậm chí muốn chạm vòng ngực của nàng, miệng cười dâm:
- A, tiểu mỹ nữ, làm gì mà nóng, chỗ này chắc đang rất căng đúng không?
Đúng lúc này, có tiếng hô:
- Càn rỡ.
Tên công tử kia quay người nhìn, mắt nheo lại.
Đi tới một nhóm nam nữ đạo sĩ. Nhóm nội tu đệ tử Toàn Chân cứ một tháng một lần được phép xuống núi. Đây là ý tứ của Dương Thanh Phong, những lứa đệ tử trước không hề có tiền lệ này, không rõ vì sao nhóm Tiểu Uyển Trương Quân Bảo lại được đặc cách.
Kẻ hầu cận nhắc vào tai tên kia:
- Thiếu gia, là người của Toàn Chân.
- Hừ, lũ mũi trâu đáng ghét. - Tên kia hậm hực.
Có điều, nhìn sang Tiểu Uyển mắt gã lại sáng lên, nữ "đạo sĩ" kia đẹp không kém gì Công Tôn Dao, còn da thịt bóng loáng như trẻ con.
Tiểu Uyển không để ý lắm, đầu óc vẫn đang nghĩ đến đại ca. Cứ mỗi lần xuống núi vào Trường An, Tiểu Uyển đều dành thời gian đi tìm tin tức của đại ca, có điều càng ngày càng mất manh mối. Tất cả những gì cô biết về Lăng Phong cũng chỉ lẩn quẩn quanh hai chữ "nghèo khó", "làm thuê", trong khi Lăng Phong bây giờ hoàn toàn khác, có tiền có nhà, thậm chí có võ công. Tiểu Uyển cũng từng muốn tìm nhóm Phương Hùng, chỉ tiếc trước kia cô tiếp xúc qua mỗi Tần Quyền, mà cũng chỉ một hai lần, mặt cũng không nhớ rõ. Chỉ còn một manh mối cuối cùng là Tô Châu, Tiểu Uyển rất hy vọng kết thúc nội tu sớm đi Tô Châu một lần xem sao.
Lúc này, trên tầng cao lâu các đối diện, có hai người đang nhìn xuống đường.
Một nữ nhân đồ vàng lộ mặt chán ghét nói:
- Mấy thứ nha nội ăn chơi này, đều đáng chết.
Mỹ nữ còn lại chính là Liễu Thanh Nghi, nàng chỉ liếc nhìn Công Tôn Dao không nói gì khác, tay vẫn đặt lên bụng. Bụng Liễu Thanh Nghi đã nhô thấy rõ, sinh linh bên trong hình như đã bắt đầu đạp lung tung. Cha nó cũng đang "vùng vẫy dẫm đạp" loạn xạ ở Hà Bắc.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ nghĩ nó là nam hay nữ?
- Ta muốn là nữ.
Trác Quân Như nghĩ gì đó, nói:
- Tỷ muốn nó... kế thừa chức Cung chủ.
- Ừm. - Liễu Thanh Nghi chỉ gật nhẹ.
Đây cũng chính là lý do vì sao nàng chấp nhận sinh con. Lúc trước chưa biết mình có thai, Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong một bộ mật tịch tối thượng về luyện khí cũng vì lý do này. Thù sư môn chưa trả, vậy mà dính vào sự việc kia, nàng muốn "ủy thác" lại cho Lăng Phong, nói đúng hơn là bắt hắn luyện võ nhanh nhanh, rồi chịu trách nhiệm thay nàng. Có điều khi biết có thai, Liễu Thanh Nghi đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc này Liễu Thanh Nghi nếu trở về Tây Vực, chưa nói có về được hay không, nếu được, chức Cung chủ Thần Cung chắc chắn sẽ bị phế, võ công cũng sẽ buộc phải tự bỏ. Thành ra nàng vẫn trốn biệt ở Tống không về Tây Vực.
Nàng muốn sinh đứa con này ra, nếu là con gái, nàng sẽ truyền hết võ công lại cho nó, dẫn về Thần Cung. Có một vài tuyệt kỹ bí mật chỉ Cung chủ được truyền thừa, nếu con gái nàng đã được truyền lại, các Trưởng lão cũng đành phải chấp nhận. Nếu sinh ra con trai, Liễu Thanh Nghi tạm thời chưa nghĩ ra sẽ làm gì. Có lẽ nàng sẽ âm thầm nuôi khôn lớn, luyện khí luyện thần cho nó, đi tìm Lăng Phong "đòi nợ thay mẹ" cũng nên.
Trác Quân Như tỏ vẻ hứng thú, hơi cúi xuống đùa nói:
- Tiểu hài nhanh lớn a, cô cô sẽ dạy cho ngươi múa hát nha.
- Người của Thần Cung, làm sao lại đi học múa? - Liễu Thanh Nghi nói.
- Ấy, tỷ tỷ. Nữ nhân nha, phải yểu điệu một chút, chứ đánh đánh đấm đấm, nam nhân nào... - Nói nửa chừng Trác Quân Như biết mình buột miệng, cười bổ sung:
-... Tất nhiên, xinh đẹp tuyệt trần như tỷ tỷ, không tính, không tính.
Liễu Thanh Nghi vờ giận:
- Ý muội là con ta sẽ không đẹp.
- Không có. Ài, muội xin lỗi, được chưa? Mà nói nha, tỷ không thấy mình gần đây rất... lạ sao?
- Ta có gì lạ? - Liễu Thanh Nghi hỏi lại.
- Hìhì, thôi không nói. Kẻo lại bảo muội lắm chuyện. - Trác Quân Như nói rồi chạy ra khỏi phòng.
Liễu Thanh Nghi tiếp tục ghé mắt quan sát bên dưới.
Bình luận facebook