Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Người lên tiếng vừa rồi là Trương Sư Chính.
Gã là người tu đạo, có hơi hướng giang hồ, tuy cũng thích người đẹp nhưng nhìn mấy thể loại tiểu thư thành thị không lọt mắt nổi. Bấy lâu cũng chỉ Tiểu Uyển, hoặc Sở Linh trong nội tu là khiến gã tâm động chút đỉnh. Có điều nhìn thấy Công Tôn Dao, Trương Sư Chính không khỏi rung rinh, cô gái này hình như không phải người kinh thành, động tác dáng điệu rất tự nhiên dân dã.
Có điều ra tay "cứu mỹ nhân" phải bảo trì hình tượng. Trương Sư Chính vênh mặt nhìn tên công tử kia:
- Còn đứng đó, chờ chúng ta đuổi đi sao?
- Cái gì đấy nhỉ, chó sủa sao? - Tên kia giả vờ nhìn trái nhìn phải.
- Thiếu gia, không phải chó, là trâu, là trâu.
- Haha.
Trương Sư Chính tức xì khói, gã đã bao giờ bị chọc giận thế này đâu, đã thế còn trước mặt mỹ nữ.
"Bụp."
Trương Sư Chính xông lên định đánh dập mồm thằng nhà giàu kia ra, chưa tiếp cận được thì bị một chưởng đánh lui trở về.
Trương Quân Bảo ánh mắt cũng dị dạng, có cao thủ. Phía trên lầu các, Liễu Thanh Nghi cũng khẽ khép cửa sổ lùi vào trong.
Một giọng trung khí vang lên:
- Vương nha nội, Vương tướng gần đây cẩn trọng, ngươi cũng nên cẩn trọng đi.
- Lão Thành, ông từ lúc nào sợ sệt như vậy?
Nha nội là xưng hô của "con ông cháu cha" thời Tống. Nói chung, thiếu gia là chỉ chung "nhà mặt phố", còn nha nội chỉ riêng "bố làm to".
Vương Thắng là cháu Vương Phủ, Thượng thư Tả thừa, đang trên đường thăng tiến. Nhắc đến Tả thừa có chút rối rắm.
Nhà Tống theo chế độ "Tam tỉnh". Tam tỉnh chỉ ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất của nhà Tống, gồm Thượng thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, Trung thư tỉnh.
Trung thư tỉnh là nơi đề ra chiếu chỉ, Môn hạ tỉnh là nơi bàn luận thẩm định lại, còn Thượng thư tỉnh là cơ quan chưởng quản bá quan lục Bộ, thi hành chiếu chỉ kia. Về cơ bản, ba cơ quan này không bên nào hơn bên nào, còn tùy vào kẻ nào đứng đầu có quyền thế hay không mà nhỉnh hơn một chút.
Tạm bỏ qua Môn hạ và Trung thư. Thượng thư tỉnh nói đơn giản là "nơi bàn việc của Lục Bộ Thượng thư", đứng đầu là Thượng thư Lệnh, là người "ra lệnh cho các Thượng Thư". Còn chức Thượng thư các Bộ chính là Bộ trưởng sau này.
Chức Lệnh này thực tế chỉ là hư hàm. Từ thời Tống Thái Tông, chức Lệnh do Thái Thượng hoàng nắm giữ, nhưng không phải lúc nào cũng có Thái Thượng hoàng, vì vậy Thượng Thư Lệnh vẫn ở đó nhưng không giao cho ai. Dù sao chả ai dám đứng cùng hàng với một Thái Thượng hoàng trước kia cả.
Dưới Lệnh là Tả Hữu Bộc xạ, chính là Thái tể Thiếu tể hai người Bạch Thời Trung Lý Bang Ngạn hôm trước, vì hiện tại không có Thái Thượng hoàng, hai người này tương đương Thủ tướng. Dưới Tả Hữu Bộc xạ là Tả Hữu thừa, tương đương Phó Thủ tướng.
Nói như vậy, Vương Thắng là "cháu Phó Thủ tướng" của nhà Tống, thành ra mới bố láo như vậy, đi trên đường chả ngán bố con thằng nào, thấy gái liền muốn hành dâm tại chỗ.
Có điều, chữ "Phó" là một thứ rất khó chịu, bình thường Vương Phủ rất ghét nó, thủ hạ luôn "biết ý" bỏ luôn chữ Phó đi, xưng luôn "Vương tướng" với Vương Phủ. Điều quan trọng, Vương Phủ cũng nhờ Sái Kinh mà đi lên. Có điều, gã lại nhanh nhạy hơn, nhận thấy Sái Kinh lần này sắp bị lật lần thứ tư, thậm chí lật hoàn toàn không như những lần trước. Trong khi đó, Tả Hữu Bộc xạ hai người Bạch - Lý lại vẫn quyết ý ôm chân Sái Kinh. Vương Phủ đang nghĩ thời cơ sắp tới, chỉ cần một trong hai người Bạch - Lý ngã xuống, gã sẽ có cơ hội nhảy lên nắm Bộc xạ, chính thức thành "Thủ tướng".
Vấn đề nằm ở chỗ, muốn lật Sái Kinh, lại liên quan đến thiên tượng, liên quan đến Khâm Thiên giám, lòng vòng một lúc liên quan đến đạo sĩ. Đạo Quân hoàng đế lại rất sùng Đạo giáo, thành ra kẻ Vương Phủ không muốn đụng nhất lúc này là đạo sĩ, cỡ như Toàn Chân nội tu kiểu mấy người Tiểu Uyển lại càng muốn tránh. Lão biết thằng cháu Vương Thắng của mình thích gây sự, mới đặc biệt dặn dò thủ hạ đắc lực nhất là lão Thành kia đi theo, lỡ như có đụng đạo sĩ thì ra tay cản lại. Đạo sĩ trong Trường An rất nhiều, đã vậy còn đều có tên tuổi cả, Vương Phủ đang cần tĩnh lặng chờ biến, không muốn sinh rắc rối ngoài ý nào.
Vương Thắng tuy vậy làm nha nội đã quen, làm sao dễ dàng buông, vẫn trêu tức:
- Haha, đúng là lỗ mũi trâu, "thở ra" thì rõ to, rút cục lại chạy trở về.
- Vương nha nội... - Lão Thành ngán ngẩm.
"Sang."
Lão chưa nói hết câu, phía bên kia Trương Sư Chính đã xông lên, thậm chí rút cả kiếm.
- Tiểu đạo sĩ, giận quá mất khôn a. - Lão Thành lắc đầu, một tay vung ra.
Trương Sư Chính vừa ra tay liền xuất chiêu thứ ba Cực Phá Hư Không trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, bởi gã biết đối phương không đơn giản. Chiêu này lợi dụng khinh công, trước khi áp sát lúc trái lúc phải. Dân chúng để ý tới bắt đầu tụ lại xem, thiếu điều chen luôn vào giữa "cảm nhận" cho dễ.
Lão Thành tuy không phải cao thủ hàng đầu, nhưng lão ta có hiểu biết rất sâu rộng về võ công thiên hạ. Lão ta từng nghiên cứu qua một bộ gọi Bách Gia Đại Thành, trong đó ghi rõ rất nhiều tuyệt kỹ của các môn phái giang hồ, nổi tiếng như Toàn Chân dĩ nhiên có đề cập đến.
Lão ta nắm rõ chiêu thức của Trương Sư Chính, chỉ nhún nhảy ra sau. Trương Sư Chính tuy rất cố gắng nhưng kiếm của gã không cách nào đâm trúng lão già kia, cuối cùng bị một chưởng vào tay phải lui về.
Lúc này một thiếu niên trẻ ở sau bỗng nói:
- Trương sư huynh, nghỉ đi, để ta.
- Hừ. - Trương Sư Chính hừ nhẹ không phục.
Trương Quân Bảo xuất hiện. Hắn là một kẻ thuần tu, yêu thích võ thuật ít để ý chuyện khác, bấy lâu luôn đứng đầu nội tu không đối thủ, sư thúc sư bá lại chẳng bao giờ xuất toàn lực với hắn. Nay có một lão Thành thú vị như vậy, Trương Quân Bảo dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội.
Công Tôn Dao vẫn đứng cạnh đó hứng thú nhìn. Đáng ra là cô nương khác thì đã tránh từ lâu, chỉ là Công Tôn Dao không hề sợ hãi gì, nàng cũng không phải chân yếu tay mềm.
Tiểu Uyển nhìn cảnh này hồi tưởng lại năm xưa, đại ca nằm xuống đất tranh nhau với một con chó để cứu nàng, lúc đó nàng vô cùng sợ hãi lo lắng. Ai như cô nương bên kia còn ung dung đứng xem, Tiểu Uyển liền nhẹ nhàng đi về phía Công Tôn Dao muốn nhắc nhở.
Tiểu Uyển bước còn chưa tới chỗ Công Tôn Dao, Trương Quân Bảo đã nhún một cái tới trước. Hắn nói:
- Cô nương, mời tránh.
Công Tôn Dao ánh mắt thú vị nhìn Trương Quân Bảo. Người này rất trẻ trung đẹp trai, có kiểu giống các "mỹ nam" trong phim Hàn sau này, lại phong thái tuấn dật bay bổng, khiến Công Tôn Dao mặt ửng đỏ chút ít. Xung quanh một loạt "xú nữ" ánh mắt hâm mộ không thôi.
Trương Quân Bảo vừa nói liền xoay người rút kiếm, thân người nhảy lên không, sau đó nhấc chân đạp vào hư không, người lại nhảy lên cao hơn một tầng.
Người xem xung quanh đã lúc nào nhìn thấy cảnh ảo diệu như vậy, nhất thời ồ cả lên.
- Ồ, hắn ta biết bay?
- Bay cái gì? Đúng là ngu dốt, là khinh công hiểu chưa, là lăng không đạp hư, toàn kém hiểu biết...
- Trời ơi đẹp quá, hoàng tử của ta...
Xì xào loạn xạ.
Trương Sư Chính liếc thấy Sở Linh hai tay nắm lại, ánh mắt hâm mộ nhìn Trương Quân Bảo, gã ghen ghét không thôi. Cái kia là Nhất Khí Đề Túng, một kỹ trong khinh công của Toàn Chân, sớm muộn Trương Sư Chính cũng sẽ luyện được, chẳng ngờ để Trương Quân Bảo thể hiện trước.
Lão Thành ánh mắt ngưng trọng hẳn. Một kẻ có thể dùng khí để khinh công, khác hẳn tên vừa rồi. Lão Thành từ đầu luôn tận lực giữ thực lực, giúp Vương Phủ tránh chuyện bất lợi, cùng lắm đánh đối phương lui về là được. Nhưng người luyện võ luôn có ngạo khí, gặp đối thủ xứng tầm sẽ sẵn sàng dốc lực.
Nghĩ vậy, lão Thành tung ra một quyền, hô lên:
- Được lắm, xem Kim Cương Quyền của ta.
Ở trên lầu cao, Liễu Thanh Nghi đang nhắm mắt tĩnh tọa nói nhỏ:
- Đệ tử Phật gia?
Chùa chiền ở Tống nhiều vô số kể, nhưng thực sự tên tuổi trong võ lâm thì không nhiều.
Kim Cương Quyền là một trong hai môn nổi danh của võ tăng Sùng Thánh Tự tại Trường An, gồm Kim Cương Quyền và Phục Ma Côn. Nghe nói đi kèm hai môn này còn có hai bộ Kim Cương Phục Ma khác, đều là "đồ đạc" trấn môn của Sùng Thánh, gồm Kim Cương Phục Ma Trận pháp và Kim Cương Phục Ma Công pháp. Chính nhờ ba bộ này Sùng Thánh Tự mới nhảy lên thay thế Đại Lâm Tự bị hủy diệt, xếp ngang hàng Thiếu Lâm Tự và Ngọa Long Tự thành "Nam Tống Tam Đại Tự" gần đây.
Liễu Thanh Nghi trước khi đặt chân vào kinh thành có tìm hiểu qua. Mới nổi gần đây ở Tống chỉ vài cái tên, đầu tiên dĩ nhiên Toàn Chân giáo chục năm trước, tiếp theo là Sùng Thánh Tự còn mới hơn, chưa đến năm năm.
Bình thường đệ tử Phật môn, cụ thể là Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam, hiếm khi dính vào chính trị. Có điều từ khi Sùng Thánh Tự thành lập, cùng Thông Thiên các của Toàn Chân, cả hai đều rất tích cực móc nối với triều đình. Cũng không hẳn tăng đạo hai bên mưu cầu ham muốn tiền tài, chẳng qua xây chùa xây các ngay ở kinh thành, không muốn "hợp tác" với quan phủ cũng phải hợp tác. Ngọa Long Tự thậm chí còn trực tiếp hơn, do Hoàng tộc lập ra, nơi này chủ yếu để người trong Hoàng tộc cúng bái, thậm chí tu hành. Bộ Thái Tổ Trường quyền của Tống Thái Tổ chính từ Ngọa Long Tự truyền bá ra ngoài.
Lúc này, chỉ thấy lão Thành kia nắm đấm nhìn đơn giản, không khác mấy thứ mãi võ thông thường bên đường, thực tế uy lực vô cùng. Mỗi cú đấm ra vừa có kình lực vừa kèm khí lực, chỉ Trương Quân Bảo đang đối chiến mới cảm nhận được đáng sợ.
Tiểu Uyển đã lại gần Công Tôn Dao, hai bông hoa đẹp nhất ở đây đứng cạnh nhau, thu hút không ít ánh mắt. Tiểu Uyển mới 15, thấp hơn Công Tôn Dao một chút, nhẹ giọng nhắc:
- Vị tỷ tỷ này, ở đây đã có sư huynh lo, tỷ nên tránh đi thôi.
- Sư huynh của muội? - Công Tôn Dao quay qua hỏi.
Tiểu Bích bên cạnh nhanh nhảu nói:
- Trương Quân Bảo nha, xuất sắc nhất trong chúng ta đấy, thế nào...
- Tiểu Bích. - Tiểu Uyển nhắc nhẹ.
Tiểu Bích thè lưỡi, thầm nghĩ Uyển sư tỷ chẳng lẽ đang ghen?
Công Tôn Dao gật đầu coi như đã biết, quyết định rời đi.
Gã là người tu đạo, có hơi hướng giang hồ, tuy cũng thích người đẹp nhưng nhìn mấy thể loại tiểu thư thành thị không lọt mắt nổi. Bấy lâu cũng chỉ Tiểu Uyển, hoặc Sở Linh trong nội tu là khiến gã tâm động chút đỉnh. Có điều nhìn thấy Công Tôn Dao, Trương Sư Chính không khỏi rung rinh, cô gái này hình như không phải người kinh thành, động tác dáng điệu rất tự nhiên dân dã.
Có điều ra tay "cứu mỹ nhân" phải bảo trì hình tượng. Trương Sư Chính vênh mặt nhìn tên công tử kia:
- Còn đứng đó, chờ chúng ta đuổi đi sao?
- Cái gì đấy nhỉ, chó sủa sao? - Tên kia giả vờ nhìn trái nhìn phải.
- Thiếu gia, không phải chó, là trâu, là trâu.
- Haha.
Trương Sư Chính tức xì khói, gã đã bao giờ bị chọc giận thế này đâu, đã thế còn trước mặt mỹ nữ.
"Bụp."
Trương Sư Chính xông lên định đánh dập mồm thằng nhà giàu kia ra, chưa tiếp cận được thì bị một chưởng đánh lui trở về.
Trương Quân Bảo ánh mắt cũng dị dạng, có cao thủ. Phía trên lầu các, Liễu Thanh Nghi cũng khẽ khép cửa sổ lùi vào trong.
Một giọng trung khí vang lên:
- Vương nha nội, Vương tướng gần đây cẩn trọng, ngươi cũng nên cẩn trọng đi.
- Lão Thành, ông từ lúc nào sợ sệt như vậy?
Nha nội là xưng hô của "con ông cháu cha" thời Tống. Nói chung, thiếu gia là chỉ chung "nhà mặt phố", còn nha nội chỉ riêng "bố làm to".
Vương Thắng là cháu Vương Phủ, Thượng thư Tả thừa, đang trên đường thăng tiến. Nhắc đến Tả thừa có chút rối rắm.
Nhà Tống theo chế độ "Tam tỉnh". Tam tỉnh chỉ ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất của nhà Tống, gồm Thượng thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, Trung thư tỉnh.
Trung thư tỉnh là nơi đề ra chiếu chỉ, Môn hạ tỉnh là nơi bàn luận thẩm định lại, còn Thượng thư tỉnh là cơ quan chưởng quản bá quan lục Bộ, thi hành chiếu chỉ kia. Về cơ bản, ba cơ quan này không bên nào hơn bên nào, còn tùy vào kẻ nào đứng đầu có quyền thế hay không mà nhỉnh hơn một chút.
Tạm bỏ qua Môn hạ và Trung thư. Thượng thư tỉnh nói đơn giản là "nơi bàn việc của Lục Bộ Thượng thư", đứng đầu là Thượng thư Lệnh, là người "ra lệnh cho các Thượng Thư". Còn chức Thượng thư các Bộ chính là Bộ trưởng sau này.
Chức Lệnh này thực tế chỉ là hư hàm. Từ thời Tống Thái Tông, chức Lệnh do Thái Thượng hoàng nắm giữ, nhưng không phải lúc nào cũng có Thái Thượng hoàng, vì vậy Thượng Thư Lệnh vẫn ở đó nhưng không giao cho ai. Dù sao chả ai dám đứng cùng hàng với một Thái Thượng hoàng trước kia cả.
Dưới Lệnh là Tả Hữu Bộc xạ, chính là Thái tể Thiếu tể hai người Bạch Thời Trung Lý Bang Ngạn hôm trước, vì hiện tại không có Thái Thượng hoàng, hai người này tương đương Thủ tướng. Dưới Tả Hữu Bộc xạ là Tả Hữu thừa, tương đương Phó Thủ tướng.
Nói như vậy, Vương Thắng là "cháu Phó Thủ tướng" của nhà Tống, thành ra mới bố láo như vậy, đi trên đường chả ngán bố con thằng nào, thấy gái liền muốn hành dâm tại chỗ.
Có điều, chữ "Phó" là một thứ rất khó chịu, bình thường Vương Phủ rất ghét nó, thủ hạ luôn "biết ý" bỏ luôn chữ Phó đi, xưng luôn "Vương tướng" với Vương Phủ. Điều quan trọng, Vương Phủ cũng nhờ Sái Kinh mà đi lên. Có điều, gã lại nhanh nhạy hơn, nhận thấy Sái Kinh lần này sắp bị lật lần thứ tư, thậm chí lật hoàn toàn không như những lần trước. Trong khi đó, Tả Hữu Bộc xạ hai người Bạch - Lý lại vẫn quyết ý ôm chân Sái Kinh. Vương Phủ đang nghĩ thời cơ sắp tới, chỉ cần một trong hai người Bạch - Lý ngã xuống, gã sẽ có cơ hội nhảy lên nắm Bộc xạ, chính thức thành "Thủ tướng".
Vấn đề nằm ở chỗ, muốn lật Sái Kinh, lại liên quan đến thiên tượng, liên quan đến Khâm Thiên giám, lòng vòng một lúc liên quan đến đạo sĩ. Đạo Quân hoàng đế lại rất sùng Đạo giáo, thành ra kẻ Vương Phủ không muốn đụng nhất lúc này là đạo sĩ, cỡ như Toàn Chân nội tu kiểu mấy người Tiểu Uyển lại càng muốn tránh. Lão biết thằng cháu Vương Thắng của mình thích gây sự, mới đặc biệt dặn dò thủ hạ đắc lực nhất là lão Thành kia đi theo, lỡ như có đụng đạo sĩ thì ra tay cản lại. Đạo sĩ trong Trường An rất nhiều, đã vậy còn đều có tên tuổi cả, Vương Phủ đang cần tĩnh lặng chờ biến, không muốn sinh rắc rối ngoài ý nào.
Vương Thắng tuy vậy làm nha nội đã quen, làm sao dễ dàng buông, vẫn trêu tức:
- Haha, đúng là lỗ mũi trâu, "thở ra" thì rõ to, rút cục lại chạy trở về.
- Vương nha nội... - Lão Thành ngán ngẩm.
"Sang."
Lão chưa nói hết câu, phía bên kia Trương Sư Chính đã xông lên, thậm chí rút cả kiếm.
- Tiểu đạo sĩ, giận quá mất khôn a. - Lão Thành lắc đầu, một tay vung ra.
Trương Sư Chính vừa ra tay liền xuất chiêu thứ ba Cực Phá Hư Không trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, bởi gã biết đối phương không đơn giản. Chiêu này lợi dụng khinh công, trước khi áp sát lúc trái lúc phải. Dân chúng để ý tới bắt đầu tụ lại xem, thiếu điều chen luôn vào giữa "cảm nhận" cho dễ.
Lão Thành tuy không phải cao thủ hàng đầu, nhưng lão ta có hiểu biết rất sâu rộng về võ công thiên hạ. Lão ta từng nghiên cứu qua một bộ gọi Bách Gia Đại Thành, trong đó ghi rõ rất nhiều tuyệt kỹ của các môn phái giang hồ, nổi tiếng như Toàn Chân dĩ nhiên có đề cập đến.
Lão ta nắm rõ chiêu thức của Trương Sư Chính, chỉ nhún nhảy ra sau. Trương Sư Chính tuy rất cố gắng nhưng kiếm của gã không cách nào đâm trúng lão già kia, cuối cùng bị một chưởng vào tay phải lui về.
Lúc này một thiếu niên trẻ ở sau bỗng nói:
- Trương sư huynh, nghỉ đi, để ta.
- Hừ. - Trương Sư Chính hừ nhẹ không phục.
Trương Quân Bảo xuất hiện. Hắn là một kẻ thuần tu, yêu thích võ thuật ít để ý chuyện khác, bấy lâu luôn đứng đầu nội tu không đối thủ, sư thúc sư bá lại chẳng bao giờ xuất toàn lực với hắn. Nay có một lão Thành thú vị như vậy, Trương Quân Bảo dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội.
Công Tôn Dao vẫn đứng cạnh đó hứng thú nhìn. Đáng ra là cô nương khác thì đã tránh từ lâu, chỉ là Công Tôn Dao không hề sợ hãi gì, nàng cũng không phải chân yếu tay mềm.
Tiểu Uyển nhìn cảnh này hồi tưởng lại năm xưa, đại ca nằm xuống đất tranh nhau với một con chó để cứu nàng, lúc đó nàng vô cùng sợ hãi lo lắng. Ai như cô nương bên kia còn ung dung đứng xem, Tiểu Uyển liền nhẹ nhàng đi về phía Công Tôn Dao muốn nhắc nhở.
Tiểu Uyển bước còn chưa tới chỗ Công Tôn Dao, Trương Quân Bảo đã nhún một cái tới trước. Hắn nói:
- Cô nương, mời tránh.
Công Tôn Dao ánh mắt thú vị nhìn Trương Quân Bảo. Người này rất trẻ trung đẹp trai, có kiểu giống các "mỹ nam" trong phim Hàn sau này, lại phong thái tuấn dật bay bổng, khiến Công Tôn Dao mặt ửng đỏ chút ít. Xung quanh một loạt "xú nữ" ánh mắt hâm mộ không thôi.
Trương Quân Bảo vừa nói liền xoay người rút kiếm, thân người nhảy lên không, sau đó nhấc chân đạp vào hư không, người lại nhảy lên cao hơn một tầng.
Người xem xung quanh đã lúc nào nhìn thấy cảnh ảo diệu như vậy, nhất thời ồ cả lên.
- Ồ, hắn ta biết bay?
- Bay cái gì? Đúng là ngu dốt, là khinh công hiểu chưa, là lăng không đạp hư, toàn kém hiểu biết...
- Trời ơi đẹp quá, hoàng tử của ta...
Xì xào loạn xạ.
Trương Sư Chính liếc thấy Sở Linh hai tay nắm lại, ánh mắt hâm mộ nhìn Trương Quân Bảo, gã ghen ghét không thôi. Cái kia là Nhất Khí Đề Túng, một kỹ trong khinh công của Toàn Chân, sớm muộn Trương Sư Chính cũng sẽ luyện được, chẳng ngờ để Trương Quân Bảo thể hiện trước.
Lão Thành ánh mắt ngưng trọng hẳn. Một kẻ có thể dùng khí để khinh công, khác hẳn tên vừa rồi. Lão Thành từ đầu luôn tận lực giữ thực lực, giúp Vương Phủ tránh chuyện bất lợi, cùng lắm đánh đối phương lui về là được. Nhưng người luyện võ luôn có ngạo khí, gặp đối thủ xứng tầm sẽ sẵn sàng dốc lực.
Nghĩ vậy, lão Thành tung ra một quyền, hô lên:
- Được lắm, xem Kim Cương Quyền của ta.
Ở trên lầu cao, Liễu Thanh Nghi đang nhắm mắt tĩnh tọa nói nhỏ:
- Đệ tử Phật gia?
Chùa chiền ở Tống nhiều vô số kể, nhưng thực sự tên tuổi trong võ lâm thì không nhiều.
Kim Cương Quyền là một trong hai môn nổi danh của võ tăng Sùng Thánh Tự tại Trường An, gồm Kim Cương Quyền và Phục Ma Côn. Nghe nói đi kèm hai môn này còn có hai bộ Kim Cương Phục Ma khác, đều là "đồ đạc" trấn môn của Sùng Thánh, gồm Kim Cương Phục Ma Trận pháp và Kim Cương Phục Ma Công pháp. Chính nhờ ba bộ này Sùng Thánh Tự mới nhảy lên thay thế Đại Lâm Tự bị hủy diệt, xếp ngang hàng Thiếu Lâm Tự và Ngọa Long Tự thành "Nam Tống Tam Đại Tự" gần đây.
Liễu Thanh Nghi trước khi đặt chân vào kinh thành có tìm hiểu qua. Mới nổi gần đây ở Tống chỉ vài cái tên, đầu tiên dĩ nhiên Toàn Chân giáo chục năm trước, tiếp theo là Sùng Thánh Tự còn mới hơn, chưa đến năm năm.
Bình thường đệ tử Phật môn, cụ thể là Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam, hiếm khi dính vào chính trị. Có điều từ khi Sùng Thánh Tự thành lập, cùng Thông Thiên các của Toàn Chân, cả hai đều rất tích cực móc nối với triều đình. Cũng không hẳn tăng đạo hai bên mưu cầu ham muốn tiền tài, chẳng qua xây chùa xây các ngay ở kinh thành, không muốn "hợp tác" với quan phủ cũng phải hợp tác. Ngọa Long Tự thậm chí còn trực tiếp hơn, do Hoàng tộc lập ra, nơi này chủ yếu để người trong Hoàng tộc cúng bái, thậm chí tu hành. Bộ Thái Tổ Trường quyền của Tống Thái Tổ chính từ Ngọa Long Tự truyền bá ra ngoài.
Lúc này, chỉ thấy lão Thành kia nắm đấm nhìn đơn giản, không khác mấy thứ mãi võ thông thường bên đường, thực tế uy lực vô cùng. Mỗi cú đấm ra vừa có kình lực vừa kèm khí lực, chỉ Trương Quân Bảo đang đối chiến mới cảm nhận được đáng sợ.
Tiểu Uyển đã lại gần Công Tôn Dao, hai bông hoa đẹp nhất ở đây đứng cạnh nhau, thu hút không ít ánh mắt. Tiểu Uyển mới 15, thấp hơn Công Tôn Dao một chút, nhẹ giọng nhắc:
- Vị tỷ tỷ này, ở đây đã có sư huynh lo, tỷ nên tránh đi thôi.
- Sư huynh của muội? - Công Tôn Dao quay qua hỏi.
Tiểu Bích bên cạnh nhanh nhảu nói:
- Trương Quân Bảo nha, xuất sắc nhất trong chúng ta đấy, thế nào...
- Tiểu Bích. - Tiểu Uyển nhắc nhẹ.
Tiểu Bích thè lưỡi, thầm nghĩ Uyển sư tỷ chẳng lẽ đang ghen?
Công Tôn Dao gật đầu coi như đã biết, quyết định rời đi.
Bình luận facebook