Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Lăng Phong vừa bước vào gian sau liền có người xuất hiện.
- Ngươi mấy hôm nay đi đâu?
Lăng Vân bộ dáng mệt mỏi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm diễm lệ. Nàng đứng tựa vào lan can, một tay vuốt tóc, giống như nữ diễn viên hàng đầu buổi sáng còn đang ngái ngủ đi ra, Lăng Phong cũng phải ngẩn ra nhìn.
Từ sau chuyện đêm nọ, cả hai đều có ý tránh mặt. Lăng Vân trong lòng có quỷ, tự mình lo này lo kia, nàng không hề biết Lăng Phong thực ra đã nghe được. Còn Lăng Phong vì đã nghe được khúc mắc của Lăng Vân, lại chả thể nào trực tiếp xác nhận, khiến hắn cũng thấy kỳ cục. Hắn gần đây còn nhiều chuyện để nghĩ, tạm thời bỏ qua một bên.
Lăng Phong lấy đại lý do:
- A... Vân tỷ, ta... có chút chuyện với huynh đệ ở ngoài thành.
- Chuyện tiêu cục ngươi lo xong chưa?
- Tạm thời... đã ổn. Còn tỷ?
Lăng Phong đến Hà Bắc lấy lý do mở mối làm ăn cho Phong Vân tiêu cục, Lăng Vân lấy lý do mở chi nhánh cho Phong Vân tơ lụa, rút cục cả hai đều chả làm gì.
Lăng Vân nói tránh đi:
- Ta... muốn rời khỏi chỗ này sớm.
- Chuyện này... hiện tại đường về kinh chỉ e rất khó đi.
- Về Tô Châu thì sao? - Lăng Vân hỏi.
- Tô Châu?
Lăng Phong nhìn Lăng Vân ánh mắt dò hỏi. Hắn vẫn nhớ chuyện Lăng Vân muốn giúp mình đoạt cả Lăng gia.
Lăng Vân đột nhiên mặt hơi hồng lên, nàng né tránh ánh mắt hắn, nói:
- Dù sao Tô Châu đi men bờ biển theo hướng nam, chắc không sao.
- Vậy được, để ta tìm hiểu xem sao.
- Ừm.
Nói rồi Lăng Vân xoay lưng, đi được một bước lại nói:
- Chỗ này đang loạn lạc, ngươi... cẩn thận.
- A...
Lăng Phong cười cười, đưa tay quệt mũi.
"Anh là người sắp cưới vợ a. Công Tôn Dao? Vân tỷ? Ài, không xong." Cảm giác được người đẹp yêu mến, Lăng Phong dĩ nhiên sướng, nhưng hắn không nghĩ sâu xa hơn. Ngược lại nghĩ đến Công Tôn Dao, Lăng Phong đột nhiên xấu hổ tự trách. Nhân gia ở lại chăm sóc mẫu thân, còn mình hai tháng nay hình như quên luôn nàng ấy. Cô gái tốt như vậy, thời trước đốt đèn, thậm chí "đốt tiền" đến tận 30 tuổi còn chả tìm ra.
Lăng Phong vừa quay lưng ra, thấy Tần Quyền cũng dựa vào lan can, tay vuốt kiếm, miệng như đóng kịch:
- Ca ca, gần đây loạn lạc, huynh nhớ cẩn thận đó.
- Đã bảo ngươi cút, còn ở đó. - Lăng Phong chửi.
- Hêhê, đệ cũng không muốn phá uyên ương a. Chẳng qua, có công vụ.
Nói rồi Tần Quyền đưa một mảnh giấy toàn ký hiệu, còn có cả con dấu của Hoa phủ, xem ra Thành Bích muốn gặp.
Lăng Phong nhíu mày đọc, Tần Quyền bỗng nghĩ gì đó hỏi dò:
- Tứ ca, hôm trước "quá đà", liệu có phải là... mỹ phụ Đô Chỉ huy sứ không đấy?
- Ừm.
"M*, biết ngay mà." Tần Quyền ngả ngửa chửi thầm.
- Tư vị thế nào? Trơn không? Mềm không?
- Đệch, ông chỉ nhìn, làm sao biết trơn hay không trơn. Mềm thì... cũng có thể.
- Các ngươi bàn cái gì trơn mềm đấy? - Cao Diệp từ đâu xuất hiện.
Tần Quyền kéo Cao Diệp lại thầm thì, nghe xong Cao Diệp nhìn Lăng Phong khinh bỉ, phán một câu:
- Hừ, uổng công ta xưng huynh đệ với ngươi.
Nói rồi bỏ đi.
"Chuyện gì?" Lăng Phong Tần Quyền nhìn nhau, trong mắt bàng hoàng.
- Lục đệ, ngươi thường xuyên ở cạnh Tam ca, làm sao lại để Đồng Tử Công của Thất đệ lây sang thế kia?
- Tứ ca, mỗi người một chí hướng a.
Cao Diệp đi được vài bước nghe thấy, bỏ lại một câu:
- Nhìn mà cũng không biết trơn hay không, mắt mũi quá tệ, xấu mặt Cao Diệp ta.
- Đệch. - Lăng Phong ngả ngửa.
Nhắc lại mật thư, điều kỳ quái là Thành Bích lại muốn Lăng Phong đem cả Lăng Hổ Tần Quyền theo. Đêm đó Lăng Phong lo chống đỡ Ngân Diện, không biết sự có mặt của Thành Bích, nhưng nàng ta ở lầu cao lại nhìn ra bản lĩnh của hai người kia, muốn gặp mặt.
Chỉ là, Lăng Hổ lại không muốn đi, chỉ có Tần Quyền hí hửng:
- Xem ra, mỹ phụ này để ý đến phong độ của đệ rồi. Tứ ca, lần này... lại nhường nhé.
- Sẵn sàng. - Lăng Phong gật gù.
"Chuyện gì? Chắc chắn có bẫy." Tần Quyền giật mình, hỏi dò:
- Nàng ta không phải có sở thích quái đoản nào đó chứ?
- Sở thích thì không, võ công thì có.
- Võ công? Tứ ca, lại lừa đệ?
- Tùy ngươi thôi. Ta chỉ biết nó tên là Khai Thần Thuật gì đó. - Lăng Phong nói bâng quơ.
- Khai Thần Thuật? Thật sự? - Tần Quyền hỏi lại, mày cũng nhíu lại chút ít.
Lăng Phong gật đầu, kể sơ lược chuyện lần đó, dĩ nhiên chi tiết "lõa thể" giấu nhẹm đi, hàng độc quyền không thể chia sẻ lung tung, kể cả huynh đệ kết nghĩa.
Tần Quyền nghĩ gì đó, bỗng vỗ đầu nói:
- Ối, quên mất, đệ có chuyện gấp phải làm. Tứ ca, có gì cứ một mình hưởng, đệ không ý kiến.
Nói rồi không chờ Lăng Phong gật đầu đã chuồn mất.
Lăng Phong chả hiểu gì, đành lắc đầu rảo bước đến Hoa phủ một mình.
Phủ Đại Danh sau khi Yên Vương khởi binh, không khí không căng thẳng lắm, ngoại trừ việc ra vào thành khó hơn trước. Trong thành cũng xuất hiện nhiều dân tị nạn hơn, người Liêu người Kim đều có. Nhìn những người này không khác gì ăn mày trên đường phố, Lăng Phong lại nhớ ngày xưa lúc mới đến, không biết liệu cô bé người Liêu kia có lẫn trong này không. Nếu có thể bắt gặp, hắn nhất định chăm sóc tốt, coi cô bé như Tiểu Hoa khi xưa mà bù đắp. Sống đến giờ, Lăng Phong xin lỗi nhất có lẽ hai người, Tiểu Hoa và mẫu thân. Gần đây Công Tôn Dao cũng khiến hắn áy náy, rất muốn phi ngay về Trường A gặp lại.
Lăng Phong rảo bước qua một góc phố, cảm giác bị theo dõi đột nhiên lại nổi lên. Lăng Phong đang định tính kế dụ kẻ kia ra, chẳng ngờ sau lưng đã có người lên tiếng:
- Ngươi là Lăng Phong?
Lăng Phong quay lưng lại.
Người đến khá trẻ, ngang tuổi Lăng Phong, mặc trường bào xanh lam, dáng người cao ráo. Kẻ này khuôn mặt rất tuấn tú, lại có kiểu non nớt thu hút, không khác gì người mẫu mỹ nam, khiến Lăng Phong sinh ghen tỵ hẳn. Lăng Phong sống trên đời, ghét nhất là loại đẹp trai hơn mình, vừa nhìn đã không ưa nổi.
Lăng Phong mắt bất thiện hỏi:
- Chuyện gì?
- Từ Tử Lăng, Tô Châu Từ gia, đến đây để giết ngươi.
"Đệch, bố láo còn hơn cả ông." Lăng Phong trợn mắt.
- Tô Châu Từ gia? Từ Nguyên kêu ngươi tới?
Từ Tử Lăng kia khoanh tay ôm kiếm, bộ dáng "trời đánh cũng không sợ" nói:
- Không phải kêu, mà là mời ta tới.
- Như nhau cả. Ngươi muốn giết ta thế nào?
- Xem ra ngươi đang có việc. Vậy đi, làm gì thì làm cho xong, ta chờ ngươi ở khách điếm. Chết nhanh ấy mà.
Từ Tử Lăng nói rồi quay lưng muốn đi.
"F*ck, ngưu v*." Lăng Phong đến bực bội, chưa bao giờ bị rơi vào "thế dưới" kiểu này, nói:
- Từ gia các ngươi, toàn thằng ra vẻ.
- Không phải ra vẻ, mà là tự tin.
- Không sợ ta chạy mất? - Lăng Phong hỏi lại.
- Chạy cũng không thoát khỏi ta. Mấy tên huynh đệ của ngươi, chả là gì đối với ta.
Từ Tử Lăng bỏ lại một câu rồi đi mất.
Lăng Phong giơ ngón giữa. Lâu nay toàn đụng thể loại chưa nói đã đánh úp, lần đầu tiên gặp loại tự cao tự đại này. Thiên hạ quả nhiên rộng lớn, loại người nào cũng có. Mấy hôm bận rộn quên béng mất Từ Nguyên, nhưng thằng kia thì rất rảnh rỗi, hóa ra tìm người trả thù Lăng Phong. Có điều sát thủ cũng quá bá đạo đi, lại còn thông báo cho Lăng Phong chuẩn bị, giống như chắc chắn sẽ giết chết hắn bất kể Lăng Phong làm gì.
Lăng Phong lắc lắc đầu, hắn nhìn không thấu kẻ kia. Ngoài ra, nhìn bộ pháp và tay cầm kiếm, Lăng Phong đoán đối phương không tệ. Nhưng thằng nhãi kia khệnh khạng như vậy, hắn chả lẽ lại cong đít lên chạy đi chuẩn bị, như vậy không được, rất mất mặt Phong ca. Đẹp trai có thể kém hơn, nhưng bố láo nhất định phải hơn.
"Hừm, ông đi ngắm gái, mày đợi thì cứ đợi đi. Ăn cơm đừng vênh mặt quá lại hóc chết trước khi ta về đấy. Còn Từ Nguyên? Tốt, ông xử xong thằng kia, xử nốt luôn." Lăng Phong chửi thầm, tiếp tục đến Hoa phủ.
Lúc này, ở Hoa phủ.
Thành Bích mặt mày tái nhợt, cả người run run:
- Ngươi vừa nói gì?
Đứng trước mặt nàng là Thế tử Triệu Diễn, bên cạnh còn có Văn Như Ý, cô bé đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Triệu Diễn, vẫn bộ dáng béo mập, ánh mắt dâm dật nói:
- Đừng mơ tưởng nữa, mẫu phi ta sẽ không bao giờ đồng ý. Nàng chẳng phải muốn vào Vương phủ sao? Vào phủ của ta thì khác gì phủ của cha ta. Hơn nữa, ông ta đã có tuổi rồi, nàng theo ông ta chịu khổ làm gì. Nàng còn trẻ như vậy, bản điện hạ lại là Thái tử...
- Ngươi... im đi, cút ra ngoài. - Thành Bích tím mặt.
- Hừ, Văn Thành Bích, nàng nên biết mình đang nói chuyện với ai. Không có ta ngầm giúp đỡ, mẹ con nàng còn sống nổi ở đây sao? Nói cho cùng, đến lúc hai mẹ con nàng nên báo đáp ta mới phải. Tương lai ta đăng cơ, mẹ con đều làm phi tử, là phúc là họa tự nàng biết rõ...
- Ngươi... bỉ ổi, cầm thú... Ngươi...
- Mẫu thân.
Thành Bích lảo đảo sắp ngã. Văn Như Ý vội vàng chạy lại đỡ Thành Bích, cô bé tuy còn nhỏ, nhưng nghe Triệu Diễn nói như thế cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt không khỏi sợ hãi kinh tởm kẻ này. Triệu Diễn lâu nay đối với Như Ý khá tốt, cô bé còn tưởng tình huynh muội. Chẳng ngờ, tên béo này, béo đến điên rồi. Yên Vương vẫn sống sờ sờ ra đó, Triệu Diễn thế mà tình nhân của lão cha cũng muốn chiếm, muội muội cùng cha cũng muốn chiếm. Đánh cả mẹ cả con, đã vậy còn tranh với lão cha, quả thật "thiên hạ đệ nhất".
"Hừm, dạo này có đại hội võ lâm sao? Lắm cao thủ xuất hiện thế nhỉ?" Lăng Phong vừa đến cũng nghe thấy, chỉ biết ngã mũ kính phục.
Đầu năm nay "trâu bò" không ít, vừa đụng một thằng không tệ, hóa ra vào đây mới biết đâu là cao nhân. Lại nói, lão cha đem quân đi làm loạn chưa lâu, con ở nhà đã làm loạn hậu cung, xem ra máu "làm loạn" là có di truyền cả.
- Ngươi mấy hôm nay đi đâu?
Lăng Vân bộ dáng mệt mỏi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm diễm lệ. Nàng đứng tựa vào lan can, một tay vuốt tóc, giống như nữ diễn viên hàng đầu buổi sáng còn đang ngái ngủ đi ra, Lăng Phong cũng phải ngẩn ra nhìn.
Từ sau chuyện đêm nọ, cả hai đều có ý tránh mặt. Lăng Vân trong lòng có quỷ, tự mình lo này lo kia, nàng không hề biết Lăng Phong thực ra đã nghe được. Còn Lăng Phong vì đã nghe được khúc mắc của Lăng Vân, lại chả thể nào trực tiếp xác nhận, khiến hắn cũng thấy kỳ cục. Hắn gần đây còn nhiều chuyện để nghĩ, tạm thời bỏ qua một bên.
Lăng Phong lấy đại lý do:
- A... Vân tỷ, ta... có chút chuyện với huynh đệ ở ngoài thành.
- Chuyện tiêu cục ngươi lo xong chưa?
- Tạm thời... đã ổn. Còn tỷ?
Lăng Phong đến Hà Bắc lấy lý do mở mối làm ăn cho Phong Vân tiêu cục, Lăng Vân lấy lý do mở chi nhánh cho Phong Vân tơ lụa, rút cục cả hai đều chả làm gì.
Lăng Vân nói tránh đi:
- Ta... muốn rời khỏi chỗ này sớm.
- Chuyện này... hiện tại đường về kinh chỉ e rất khó đi.
- Về Tô Châu thì sao? - Lăng Vân hỏi.
- Tô Châu?
Lăng Phong nhìn Lăng Vân ánh mắt dò hỏi. Hắn vẫn nhớ chuyện Lăng Vân muốn giúp mình đoạt cả Lăng gia.
Lăng Vân đột nhiên mặt hơi hồng lên, nàng né tránh ánh mắt hắn, nói:
- Dù sao Tô Châu đi men bờ biển theo hướng nam, chắc không sao.
- Vậy được, để ta tìm hiểu xem sao.
- Ừm.
Nói rồi Lăng Vân xoay lưng, đi được một bước lại nói:
- Chỗ này đang loạn lạc, ngươi... cẩn thận.
- A...
Lăng Phong cười cười, đưa tay quệt mũi.
"Anh là người sắp cưới vợ a. Công Tôn Dao? Vân tỷ? Ài, không xong." Cảm giác được người đẹp yêu mến, Lăng Phong dĩ nhiên sướng, nhưng hắn không nghĩ sâu xa hơn. Ngược lại nghĩ đến Công Tôn Dao, Lăng Phong đột nhiên xấu hổ tự trách. Nhân gia ở lại chăm sóc mẫu thân, còn mình hai tháng nay hình như quên luôn nàng ấy. Cô gái tốt như vậy, thời trước đốt đèn, thậm chí "đốt tiền" đến tận 30 tuổi còn chả tìm ra.
Lăng Phong vừa quay lưng ra, thấy Tần Quyền cũng dựa vào lan can, tay vuốt kiếm, miệng như đóng kịch:
- Ca ca, gần đây loạn lạc, huynh nhớ cẩn thận đó.
- Đã bảo ngươi cút, còn ở đó. - Lăng Phong chửi.
- Hêhê, đệ cũng không muốn phá uyên ương a. Chẳng qua, có công vụ.
Nói rồi Tần Quyền đưa một mảnh giấy toàn ký hiệu, còn có cả con dấu của Hoa phủ, xem ra Thành Bích muốn gặp.
Lăng Phong nhíu mày đọc, Tần Quyền bỗng nghĩ gì đó hỏi dò:
- Tứ ca, hôm trước "quá đà", liệu có phải là... mỹ phụ Đô Chỉ huy sứ không đấy?
- Ừm.
"M*, biết ngay mà." Tần Quyền ngả ngửa chửi thầm.
- Tư vị thế nào? Trơn không? Mềm không?
- Đệch, ông chỉ nhìn, làm sao biết trơn hay không trơn. Mềm thì... cũng có thể.
- Các ngươi bàn cái gì trơn mềm đấy? - Cao Diệp từ đâu xuất hiện.
Tần Quyền kéo Cao Diệp lại thầm thì, nghe xong Cao Diệp nhìn Lăng Phong khinh bỉ, phán một câu:
- Hừ, uổng công ta xưng huynh đệ với ngươi.
Nói rồi bỏ đi.
"Chuyện gì?" Lăng Phong Tần Quyền nhìn nhau, trong mắt bàng hoàng.
- Lục đệ, ngươi thường xuyên ở cạnh Tam ca, làm sao lại để Đồng Tử Công của Thất đệ lây sang thế kia?
- Tứ ca, mỗi người một chí hướng a.
Cao Diệp đi được vài bước nghe thấy, bỏ lại một câu:
- Nhìn mà cũng không biết trơn hay không, mắt mũi quá tệ, xấu mặt Cao Diệp ta.
- Đệch. - Lăng Phong ngả ngửa.
Nhắc lại mật thư, điều kỳ quái là Thành Bích lại muốn Lăng Phong đem cả Lăng Hổ Tần Quyền theo. Đêm đó Lăng Phong lo chống đỡ Ngân Diện, không biết sự có mặt của Thành Bích, nhưng nàng ta ở lầu cao lại nhìn ra bản lĩnh của hai người kia, muốn gặp mặt.
Chỉ là, Lăng Hổ lại không muốn đi, chỉ có Tần Quyền hí hửng:
- Xem ra, mỹ phụ này để ý đến phong độ của đệ rồi. Tứ ca, lần này... lại nhường nhé.
- Sẵn sàng. - Lăng Phong gật gù.
"Chuyện gì? Chắc chắn có bẫy." Tần Quyền giật mình, hỏi dò:
- Nàng ta không phải có sở thích quái đoản nào đó chứ?
- Sở thích thì không, võ công thì có.
- Võ công? Tứ ca, lại lừa đệ?
- Tùy ngươi thôi. Ta chỉ biết nó tên là Khai Thần Thuật gì đó. - Lăng Phong nói bâng quơ.
- Khai Thần Thuật? Thật sự? - Tần Quyền hỏi lại, mày cũng nhíu lại chút ít.
Lăng Phong gật đầu, kể sơ lược chuyện lần đó, dĩ nhiên chi tiết "lõa thể" giấu nhẹm đi, hàng độc quyền không thể chia sẻ lung tung, kể cả huynh đệ kết nghĩa.
Tần Quyền nghĩ gì đó, bỗng vỗ đầu nói:
- Ối, quên mất, đệ có chuyện gấp phải làm. Tứ ca, có gì cứ một mình hưởng, đệ không ý kiến.
Nói rồi không chờ Lăng Phong gật đầu đã chuồn mất.
Lăng Phong chả hiểu gì, đành lắc đầu rảo bước đến Hoa phủ một mình.
Phủ Đại Danh sau khi Yên Vương khởi binh, không khí không căng thẳng lắm, ngoại trừ việc ra vào thành khó hơn trước. Trong thành cũng xuất hiện nhiều dân tị nạn hơn, người Liêu người Kim đều có. Nhìn những người này không khác gì ăn mày trên đường phố, Lăng Phong lại nhớ ngày xưa lúc mới đến, không biết liệu cô bé người Liêu kia có lẫn trong này không. Nếu có thể bắt gặp, hắn nhất định chăm sóc tốt, coi cô bé như Tiểu Hoa khi xưa mà bù đắp. Sống đến giờ, Lăng Phong xin lỗi nhất có lẽ hai người, Tiểu Hoa và mẫu thân. Gần đây Công Tôn Dao cũng khiến hắn áy náy, rất muốn phi ngay về Trường A gặp lại.
Lăng Phong rảo bước qua một góc phố, cảm giác bị theo dõi đột nhiên lại nổi lên. Lăng Phong đang định tính kế dụ kẻ kia ra, chẳng ngờ sau lưng đã có người lên tiếng:
- Ngươi là Lăng Phong?
Lăng Phong quay lưng lại.
Người đến khá trẻ, ngang tuổi Lăng Phong, mặc trường bào xanh lam, dáng người cao ráo. Kẻ này khuôn mặt rất tuấn tú, lại có kiểu non nớt thu hút, không khác gì người mẫu mỹ nam, khiến Lăng Phong sinh ghen tỵ hẳn. Lăng Phong sống trên đời, ghét nhất là loại đẹp trai hơn mình, vừa nhìn đã không ưa nổi.
Lăng Phong mắt bất thiện hỏi:
- Chuyện gì?
- Từ Tử Lăng, Tô Châu Từ gia, đến đây để giết ngươi.
"Đệch, bố láo còn hơn cả ông." Lăng Phong trợn mắt.
- Tô Châu Từ gia? Từ Nguyên kêu ngươi tới?
Từ Tử Lăng kia khoanh tay ôm kiếm, bộ dáng "trời đánh cũng không sợ" nói:
- Không phải kêu, mà là mời ta tới.
- Như nhau cả. Ngươi muốn giết ta thế nào?
- Xem ra ngươi đang có việc. Vậy đi, làm gì thì làm cho xong, ta chờ ngươi ở khách điếm. Chết nhanh ấy mà.
Từ Tử Lăng nói rồi quay lưng muốn đi.
"F*ck, ngưu v*." Lăng Phong đến bực bội, chưa bao giờ bị rơi vào "thế dưới" kiểu này, nói:
- Từ gia các ngươi, toàn thằng ra vẻ.
- Không phải ra vẻ, mà là tự tin.
- Không sợ ta chạy mất? - Lăng Phong hỏi lại.
- Chạy cũng không thoát khỏi ta. Mấy tên huynh đệ của ngươi, chả là gì đối với ta.
Từ Tử Lăng bỏ lại một câu rồi đi mất.
Lăng Phong giơ ngón giữa. Lâu nay toàn đụng thể loại chưa nói đã đánh úp, lần đầu tiên gặp loại tự cao tự đại này. Thiên hạ quả nhiên rộng lớn, loại người nào cũng có. Mấy hôm bận rộn quên béng mất Từ Nguyên, nhưng thằng kia thì rất rảnh rỗi, hóa ra tìm người trả thù Lăng Phong. Có điều sát thủ cũng quá bá đạo đi, lại còn thông báo cho Lăng Phong chuẩn bị, giống như chắc chắn sẽ giết chết hắn bất kể Lăng Phong làm gì.
Lăng Phong lắc lắc đầu, hắn nhìn không thấu kẻ kia. Ngoài ra, nhìn bộ pháp và tay cầm kiếm, Lăng Phong đoán đối phương không tệ. Nhưng thằng nhãi kia khệnh khạng như vậy, hắn chả lẽ lại cong đít lên chạy đi chuẩn bị, như vậy không được, rất mất mặt Phong ca. Đẹp trai có thể kém hơn, nhưng bố láo nhất định phải hơn.
"Hừm, ông đi ngắm gái, mày đợi thì cứ đợi đi. Ăn cơm đừng vênh mặt quá lại hóc chết trước khi ta về đấy. Còn Từ Nguyên? Tốt, ông xử xong thằng kia, xử nốt luôn." Lăng Phong chửi thầm, tiếp tục đến Hoa phủ.
Lúc này, ở Hoa phủ.
Thành Bích mặt mày tái nhợt, cả người run run:
- Ngươi vừa nói gì?
Đứng trước mặt nàng là Thế tử Triệu Diễn, bên cạnh còn có Văn Như Ý, cô bé đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Triệu Diễn, vẫn bộ dáng béo mập, ánh mắt dâm dật nói:
- Đừng mơ tưởng nữa, mẫu phi ta sẽ không bao giờ đồng ý. Nàng chẳng phải muốn vào Vương phủ sao? Vào phủ của ta thì khác gì phủ của cha ta. Hơn nữa, ông ta đã có tuổi rồi, nàng theo ông ta chịu khổ làm gì. Nàng còn trẻ như vậy, bản điện hạ lại là Thái tử...
- Ngươi... im đi, cút ra ngoài. - Thành Bích tím mặt.
- Hừ, Văn Thành Bích, nàng nên biết mình đang nói chuyện với ai. Không có ta ngầm giúp đỡ, mẹ con nàng còn sống nổi ở đây sao? Nói cho cùng, đến lúc hai mẹ con nàng nên báo đáp ta mới phải. Tương lai ta đăng cơ, mẹ con đều làm phi tử, là phúc là họa tự nàng biết rõ...
- Ngươi... bỉ ổi, cầm thú... Ngươi...
- Mẫu thân.
Thành Bích lảo đảo sắp ngã. Văn Như Ý vội vàng chạy lại đỡ Thành Bích, cô bé tuy còn nhỏ, nhưng nghe Triệu Diễn nói như thế cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt không khỏi sợ hãi kinh tởm kẻ này. Triệu Diễn lâu nay đối với Như Ý khá tốt, cô bé còn tưởng tình huynh muội. Chẳng ngờ, tên béo này, béo đến điên rồi. Yên Vương vẫn sống sờ sờ ra đó, Triệu Diễn thế mà tình nhân của lão cha cũng muốn chiếm, muội muội cùng cha cũng muốn chiếm. Đánh cả mẹ cả con, đã vậy còn tranh với lão cha, quả thật "thiên hạ đệ nhất".
"Hừm, dạo này có đại hội võ lâm sao? Lắm cao thủ xuất hiện thế nhỉ?" Lăng Phong vừa đến cũng nghe thấy, chỉ biết ngã mũ kính phục.
Đầu năm nay "trâu bò" không ít, vừa đụng một thằng không tệ, hóa ra vào đây mới biết đâu là cao nhân. Lại nói, lão cha đem quân đi làm loạn chưa lâu, con ở nhà đã làm loạn hậu cung, xem ra máu "làm loạn" là có di truyền cả.
Bình luận facebook