Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
"Đông cung" Yên Thế tử.
Gọi là Đông cung, thực tế chỗ này chỉ là một phủ đệ thông thường, so với Đông cung ở Trường An không bằng một góc. Dù sao Yên Vương chưa xưng đế, cung điện chưa xây, bề ngoài tuy đặt tên thăng quan đủ trò, bản chất vẫn như cũ.
Cái chết của Triệu Diễn không thể nào giấu diếm mãi. Đúng như Triệu Hanh tính toán, Yên Vương phải "ngậm bồ hòn", không thể trị tội con mình. Lão chỉ cử người về Đại Danh làm quân sư cho Triệu Hanh xử lý công việc, tránh để Triệu Hanh làm loạn hỏng đại sự.
Triệu Hanh đột nhiên lộ mặt, "dư luận" nghi vấn dĩ nhiên rất nhiều, khối kẻ có đầu óc bắt đầu nghĩ đến những chuyện sau màn hai cha con Yên Vương làm lâu nay. Nhưng nghi vấn cũng chỉ dám bàn tán qua lại, không ai "rảnh hơi" đứng ra hành động ngu xuẩn. Mấy ngày gần đây Triệu Hanh liên tục càn quét Đại Danh, bề ngoài công bố là "Liêu tặc", "chó săn triều đình" này nọ, thực chất hắn được vị quân sư kia bày kế, đang cắt bỏ phe cánh ủng hộ Triệu Diễn trước kia, đồng thời "bịt mồm" kẻ nào có thái độ chống đối.
Triệu Hanh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bên cạnh là hai nha hoàn ăn mặc mỏng manh, lại hoàn toàn lõa lồ thân trên đang phục thị gã.
Trong phòng còn một trung niên khác đang đứng, người này màu da hơi vàng vọt, dáng vẻ thư sinh.
- Điện hạ, đám người Thiên Sách phủ kia có điểm hơi quá phận...
- Quá phận? Một đám man di biết vài trò chui nhủi mà thôi, có gì phải lo? - Triệu Hanh không cho là đúng.
Người kia nhếch mép muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ nhắc:
- Điện hạ, dù sao cũng nên cẩn thận. Vương gia đang gặp khó ở phía nam, Quốc sư cũng gặp khó ở Hà Đông, chẳng may...
Triệu Hanh vẻ mặt vô cùng khó chịu:
- Biết rồi, biết rồi. Đa tạ "quân sư" đã nhắc nhở a.
- Hạ quan không dám.
Trung niên này là Bàng Đào, được Yên Vương cử về giúp Triệu Hanh ổn định thế cục.
Ngày trước Triệu Hanh cũng có một tên quân sư suốt ngày lải nhải như vậy ở cạnh, đẩy đi chưa bao lâu lại lòi ra một người khác. Phiền nhất, kẻ này lại do cho lão cha "điểm tên chỉ mặt", Triệu Hanh dù ngông cuồng tự phụ bao nhiêu cũng biết Yên Vương có giới hạn của mình. Nếu gã làm quá, bất kể là con trai duy nhất, Yên Vương cũng sẵn sàng giam lỏng Triệu Hanh đi sinh đứa khác, thậm chí đào tạo "con nuôi" cũng không chừng. Triệu Hanh không thể sinh sản, hắn càng hiểu rất rõ cảm giác này. "Máu mủ ruột thịt", đôi khi không bằng "biết an phận nghe lời".
Bên ngoài có tiếng báo lên:
- Điện hạ, Thừa Tuyên sứ đại nhân muốn gặp.
- Thạch Hải Quân? Ngươi ra tiếp chuyện đi, nói ta đang nghỉ ngơi.
Bàng Đào chỉ biết thở dài chắp tay lui ra. Triệu Hanh mở mắt nhìn theo, vẻ mặt chán ghét.
Lại nói, vị Thừa Tuyên sứ Thạch Hải Quân kia, rõ ràng chỉ là "quan bù nhìn" của triều đình, Yên Vương làm phản mà y vẫn sống sờ sờ ra đó, phải nói vô cùng may mắn. Đáng ra biết điều thì an phận ngồi nhà, suốt ngày chạy đông chạy tây hỏi này bàn nọ, ngay cả Triệu Hanh cũng thấy kỳ lạ.
- Chu Vũ đâu?
- Dạ, có tiểu nhân. - Một tên trẻ tuổi chạy vội vào.
- Chuyện tìm kiếm tên kia ra sao?
Chu Vũ hơi run, chắp tay đáp:
- Điện hạ, nghe nói hôm trước bắt gặp một đám khả nghi ở khách điếm gần cổng nam. Sau đó... để chúng trốn thoát.
- Hừ, vô dụng, một lũ vô dụng. Không tìm ra chúng, tự mình tự sát hết đi. - Triệu Hanh chửi loạn.
Chu Vũ mồ hôi ra đầy trán, hai nha hoàn lõa lồ trước mắt gã cũng chả còn hơi sức đâu đi liếc. Lúc này nếu liếc bừa có khi bị đem ra chém tại chỗ.
Tiếng hít thở trong không khí tĩnh lặng khiến Chu Vũ vô cùng căng thẳng, gã nghĩ gì đó chắp tay nói:
- Còn chuyện của điện hạ, tiểu nhân vừa nghe được một cách, chỉ là...
- Chỉ là cái gì? Nói. Đừng có rào trước đón sau trước mặt ta.
Chu Vũ cố lựa chọn từ ngữ:
- Tiểu nhân nghe nói ở Ký Châu, có viên ngoại họ Trần cũng...
Chu Vũ dừng câu, liếc nhìn vẻ mặt Triệu Hanh mới dám tiếp tục:
-... Về sau, nghe nói hắn cùng thân thích của mình cái kia... cái kia... không hiểu sao lại hồi phục. Chẳng qua loại chuyện này cũng khá hi hữu...
Triệu Hanh ngắt lời:
- Thân thích? Ý ngươi nói...
Chu Vũ thấy Triệu Hanh không tức giận, trái lại còn tò mò, gã mới yên tâm nói:
- Vâng, dù sao cũng là vạn bất đắc dĩ. Tuy phạm vào luân thường, chẳng qua có vài thứ bệnh, gặp chuyện kích thích có khi sẽ...
Triệu Hanh ánh mắt dần sắc lên, vẻ mặt hưng phấn mong chờ ngày càng hiện rõ. Gã vỗ tay vào thành xe:
- Đến phủ Quận chúa.
- Điện hạ, là vị Quận chúa nào...? - Chu Vũ hơi bất ngờ, vẫn cố hỏi.
Ở Đại Danh, hình như chỉ có một phủ Quận chúa.
- Còn vị nào? Minh Châu.
Nha hoàn ở sau nghe vậy trong mắt hiện vẻ kinh khủng, một tay vội vã che miệng sợ mình thất thố, cả người ngây ra.
Chu Vũ liếc sang, mắt gằn xuống nhắc nhở. Nha hoàn kia hơi run rẩy đẩy xe đi.
Chu Vũ thực tế phải lấy hết sức bình sinh mới nói nổi đoạn vừa rồi. Chu Vũ chỉ nói "thân thích", đại loại họ hàng nào đó của Yên Vương là được, thật không ngờ Triệu Hanh điên đến mức nghĩ luôn tới Triệu Minh Châu - thân muội muội.
Chỉ lát sau, phủ Quận chúa.
- Nhị ca, ngươi muốn làm gì?
- Không, Nhị ca, ngươi... có còn là người không?
Bên trong thi thoảng có tiếng hét, rồi tiếng khóc lóc gì đó. Chu Vũ đứng ở ngoài thấp thỏm, gã biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tốt nhất lo cho bản thân vẫn hơn.
Chuyện "vị viên ngoại" kia Chu Vũ chỉ nghe đồn, nhưng gã đành đánh liều đặt cược một lần.
Chu Vũ gặp chuyện phải lưu lạc ở Hà Bắc, cố gắng luồn lách mãi mới ở cạnh Triệu Hanh. Nay Triệu Hanh lấy ngôi Thế tử, vây cánh bên cạnh đang dần định hình, Chu Vũ không bám được ai, cũng không giành được vị trí nào, càng lúc càng lo lắng. Nếu chuyện lần này thành công thì một bước lên trời, thất bại cùng lắm tiếp tục bỏ trốn, còn hơn cứ thế này chờ người khác đạp xuống bùn đất như trước.
Lúc này, từ trong có một tiếng cười vô cùng kinh khủng vang lên:
- Hahahaha, được rồi, quả nhiên được... Haha, ta vẫn là nam nhân...
Ở bên ngoài, Chu Vũ cũng nở nụ cười méo mó. Gã bắt đầu mơ đến những ngày tháng sung sướng tiếp theo.
Đột nhiên, gã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết đâu đó, dường như của cung nữ bên trong.
Ở cạnh Triệu Hanh một thời gian, chuyện cung nữ thái giám bị giết như cơm bữa, Chu Vũ cũng nhìn quen mắt. Nhưng lần này Chu Vụ bỗng cảm giác rất khác, gã thấy lạnh cả sống lưng, như thể có điềm báo gì đó với mình.
Chu Vũ mắt liếc liên tục, nghĩ ra gì đó, mồ hôi ứa ra, liền vội vã rời đi. Vừa bước ra cổng đã bị chặn lại:
- Chu đệ, sao vội vậy?
Chu Vũ giật thót, nhìn lại thì thở ra nhẹ nhõm.
Người kia niên kỷ tầm 30, thân hình rất cao lớn, cơ bắp chắc nịch, khuôn mặt vuông vức cương nghị, ánh mắt rất có thần.
- Lư đại ca, lại đây... - Chu Vũ gọi.
- Sao vậy?
- Huynh đệ chúng ta đang mang họa sát thân, không chạy ngay bây giờ, chết chắc.
Người họ Lư hơi giật mình, vỗ vai Chu Vũ:
- Họa sát thân? Đệ nghĩ gì vậy? Bấy lâu ta chỉ làm tuần tra, hôm nay Triệu Hanh lại gọi đi theo hộ vệ, ta nghĩ có lẽ sắp đến lúc khởi sắc. Chuyện vui đang muốn gọi đệ đi ăn uống, đệ lại...
Chu Vũ nghe vậy càng khẳng định mình suy đoán đúng. Cũng may gã tỉnh ra sớm, nếu không đao kề cổ lúc nào không biết.
Gã ghé tai vào nói gì đó, trung niên họ Lư kia nghe một lát, khuôn mặt cũng không hề sợ hãi, chỉ như hiểu ra, có chút căm phẫn.
- Hừ, chạy đến Hà Bắc cũng không an ổn, bản tướng làm gì phật ý ông trời sao, vận rủi cứ đeo đuổi ta mãi.
- Đại ca, nhỏ miệng.
Nói rồi Chu Vũ lại thầm thì:
- Dựa người khác không bằng dựa vào chính mình. Đại ca là mãnh tướng, đệ nghĩ cần gì phải theo triều đình hay Yên Vương...?
- Ý đệ là...?
- Tự lập môn hộ, tự mình lập nghiệp. Dưới trướng Yên Vương, ngay cả một người bằng nửa huynh cũng không có, vẫn đánh được cả cái Hà Bắc đòi chia đôi lãnh thổ với triều đìnhh đấy thôi...
- Điều này nói thì dễ...
Chu Vũ ngắt lời:
- Mà thôi, lúc này không phải lúc bàn bạc, mau rời đi.
- Được, về phủ ta trước...
- Đại ca, không kịp đâu. Đại ca làm gì có thứ gì đáng giá mà... ý đệ là, thời gian gấp rút.
- Ít nhất cũng nên dẫn theo Yến Thanh và vài huynh đệ.
Chu Vũ nghe vậy đành gật đầu.
Hai người Lư - Chu vừa rời đi chưa tới một khắc, Đại Danh lại loạn.
Nghe nói lại một đám "Liêu tặc" thần thông quảng đại nào đó, giữa ban ngày đột nhập phủ Minh Châu Quận chúa, cũng may Thế tử Điện hạ "lại một lần nữa" kịp thời cứu giá. Toàn bộ cung nữ trong phủ đều đã bị giết hại, Quận chúa quá sợ hãi hóa điên, đám quân lính đi cùng Thế tử cũng tử trận không ít. Ngoài ra, Đông cung khách khanh Chu Vũ và Thân quân Lư Tuấn Nghĩa hóa ra chính là "gian tặc", bị truy nã khắp Hà Bắc.
Chu Vũ? Lại còn Yến Thanh? Chẳng phải "Thần Cơ Quân Sư" và "Lãng Tử" đấy sao? Vậy người họ Lư kia, có khi nào chính là "Ngọc Kỳ Lân" Lư Tuấn Nghĩa?
Lăng Phong từng tìm hiểu, thế giới này có vài điểm chung với thế giới cũ, vì vậy hắn ước tính sự kiện Tĩnh Khang "có thể" vẫn sẽ xảy ra sau 2 năm nữa. Nếu vậy, kể cả quân Lương Sơn thật sự tồn tại, nó "nên" tan rã ít nhất 3 năm trước. Thế nhưng hiện tại, Lâm Xung còn đang làm Giáo đầu trường Võ học, Lư Tuấn Nghĩa vừa chạy nạn đến Hà Bắc, Quan Thắng thậm chí đang "yêu thầm" sư muội.
Lăng Phong từng nhận định đây là một thế giới rất kỳ quái, đủ thứ bị xáo trộn, thật giả lộn tùng phèo lên. Vì quá nhiều chỗ sai lệch, Lăng Phong coi như hắn chả biết gì "tương lai hay quá khứ", cho đỡ đau đầu. Nhưng xáo đến mức hư cấu như Yến Thanh cũng xuất hiện cạnh Lư Tuấn Nghĩa thì hắn chắc chắn không thể lý giải nổi.
Thực ra, nếu Lăng Phong biết sư bá của "Nhất Thanh tiên sinh" kia tên Hoàng Dược Sư, đảm bảo hắn sẽ lăn ra sùi bọt mép, tỉnh lại tức tốc phi đến Long Hổ Sơn bái sư học nghệ, hỏi thăm Hoàng Dung muội muội, tiện thể nẫng tay trên Quách Tĩnh. Mà có khi chả có Hoàng Dung Quách Tĩnh nào sất?
Nói không chừng, đây mới chính là lịch sử, còn cái "lịch sử kia" chỉ là ghi chép của ai đó cũng nên?
Gọi là Đông cung, thực tế chỗ này chỉ là một phủ đệ thông thường, so với Đông cung ở Trường An không bằng một góc. Dù sao Yên Vương chưa xưng đế, cung điện chưa xây, bề ngoài tuy đặt tên thăng quan đủ trò, bản chất vẫn như cũ.
Cái chết của Triệu Diễn không thể nào giấu diếm mãi. Đúng như Triệu Hanh tính toán, Yên Vương phải "ngậm bồ hòn", không thể trị tội con mình. Lão chỉ cử người về Đại Danh làm quân sư cho Triệu Hanh xử lý công việc, tránh để Triệu Hanh làm loạn hỏng đại sự.
Triệu Hanh đột nhiên lộ mặt, "dư luận" nghi vấn dĩ nhiên rất nhiều, khối kẻ có đầu óc bắt đầu nghĩ đến những chuyện sau màn hai cha con Yên Vương làm lâu nay. Nhưng nghi vấn cũng chỉ dám bàn tán qua lại, không ai "rảnh hơi" đứng ra hành động ngu xuẩn. Mấy ngày gần đây Triệu Hanh liên tục càn quét Đại Danh, bề ngoài công bố là "Liêu tặc", "chó săn triều đình" này nọ, thực chất hắn được vị quân sư kia bày kế, đang cắt bỏ phe cánh ủng hộ Triệu Diễn trước kia, đồng thời "bịt mồm" kẻ nào có thái độ chống đối.
Triệu Hanh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bên cạnh là hai nha hoàn ăn mặc mỏng manh, lại hoàn toàn lõa lồ thân trên đang phục thị gã.
Trong phòng còn một trung niên khác đang đứng, người này màu da hơi vàng vọt, dáng vẻ thư sinh.
- Điện hạ, đám người Thiên Sách phủ kia có điểm hơi quá phận...
- Quá phận? Một đám man di biết vài trò chui nhủi mà thôi, có gì phải lo? - Triệu Hanh không cho là đúng.
Người kia nhếch mép muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ nhắc:
- Điện hạ, dù sao cũng nên cẩn thận. Vương gia đang gặp khó ở phía nam, Quốc sư cũng gặp khó ở Hà Đông, chẳng may...
Triệu Hanh vẻ mặt vô cùng khó chịu:
- Biết rồi, biết rồi. Đa tạ "quân sư" đã nhắc nhở a.
- Hạ quan không dám.
Trung niên này là Bàng Đào, được Yên Vương cử về giúp Triệu Hanh ổn định thế cục.
Ngày trước Triệu Hanh cũng có một tên quân sư suốt ngày lải nhải như vậy ở cạnh, đẩy đi chưa bao lâu lại lòi ra một người khác. Phiền nhất, kẻ này lại do cho lão cha "điểm tên chỉ mặt", Triệu Hanh dù ngông cuồng tự phụ bao nhiêu cũng biết Yên Vương có giới hạn của mình. Nếu gã làm quá, bất kể là con trai duy nhất, Yên Vương cũng sẵn sàng giam lỏng Triệu Hanh đi sinh đứa khác, thậm chí đào tạo "con nuôi" cũng không chừng. Triệu Hanh không thể sinh sản, hắn càng hiểu rất rõ cảm giác này. "Máu mủ ruột thịt", đôi khi không bằng "biết an phận nghe lời".
Bên ngoài có tiếng báo lên:
- Điện hạ, Thừa Tuyên sứ đại nhân muốn gặp.
- Thạch Hải Quân? Ngươi ra tiếp chuyện đi, nói ta đang nghỉ ngơi.
Bàng Đào chỉ biết thở dài chắp tay lui ra. Triệu Hanh mở mắt nhìn theo, vẻ mặt chán ghét.
Lại nói, vị Thừa Tuyên sứ Thạch Hải Quân kia, rõ ràng chỉ là "quan bù nhìn" của triều đình, Yên Vương làm phản mà y vẫn sống sờ sờ ra đó, phải nói vô cùng may mắn. Đáng ra biết điều thì an phận ngồi nhà, suốt ngày chạy đông chạy tây hỏi này bàn nọ, ngay cả Triệu Hanh cũng thấy kỳ lạ.
- Chu Vũ đâu?
- Dạ, có tiểu nhân. - Một tên trẻ tuổi chạy vội vào.
- Chuyện tìm kiếm tên kia ra sao?
Chu Vũ hơi run, chắp tay đáp:
- Điện hạ, nghe nói hôm trước bắt gặp một đám khả nghi ở khách điếm gần cổng nam. Sau đó... để chúng trốn thoát.
- Hừ, vô dụng, một lũ vô dụng. Không tìm ra chúng, tự mình tự sát hết đi. - Triệu Hanh chửi loạn.
Chu Vũ mồ hôi ra đầy trán, hai nha hoàn lõa lồ trước mắt gã cũng chả còn hơi sức đâu đi liếc. Lúc này nếu liếc bừa có khi bị đem ra chém tại chỗ.
Tiếng hít thở trong không khí tĩnh lặng khiến Chu Vũ vô cùng căng thẳng, gã nghĩ gì đó chắp tay nói:
- Còn chuyện của điện hạ, tiểu nhân vừa nghe được một cách, chỉ là...
- Chỉ là cái gì? Nói. Đừng có rào trước đón sau trước mặt ta.
Chu Vũ cố lựa chọn từ ngữ:
- Tiểu nhân nghe nói ở Ký Châu, có viên ngoại họ Trần cũng...
Chu Vũ dừng câu, liếc nhìn vẻ mặt Triệu Hanh mới dám tiếp tục:
-... Về sau, nghe nói hắn cùng thân thích của mình cái kia... cái kia... không hiểu sao lại hồi phục. Chẳng qua loại chuyện này cũng khá hi hữu...
Triệu Hanh ngắt lời:
- Thân thích? Ý ngươi nói...
Chu Vũ thấy Triệu Hanh không tức giận, trái lại còn tò mò, gã mới yên tâm nói:
- Vâng, dù sao cũng là vạn bất đắc dĩ. Tuy phạm vào luân thường, chẳng qua có vài thứ bệnh, gặp chuyện kích thích có khi sẽ...
Triệu Hanh ánh mắt dần sắc lên, vẻ mặt hưng phấn mong chờ ngày càng hiện rõ. Gã vỗ tay vào thành xe:
- Đến phủ Quận chúa.
- Điện hạ, là vị Quận chúa nào...? - Chu Vũ hơi bất ngờ, vẫn cố hỏi.
Ở Đại Danh, hình như chỉ có một phủ Quận chúa.
- Còn vị nào? Minh Châu.
Nha hoàn ở sau nghe vậy trong mắt hiện vẻ kinh khủng, một tay vội vã che miệng sợ mình thất thố, cả người ngây ra.
Chu Vũ liếc sang, mắt gằn xuống nhắc nhở. Nha hoàn kia hơi run rẩy đẩy xe đi.
Chu Vũ thực tế phải lấy hết sức bình sinh mới nói nổi đoạn vừa rồi. Chu Vũ chỉ nói "thân thích", đại loại họ hàng nào đó của Yên Vương là được, thật không ngờ Triệu Hanh điên đến mức nghĩ luôn tới Triệu Minh Châu - thân muội muội.
Chỉ lát sau, phủ Quận chúa.
- Nhị ca, ngươi muốn làm gì?
- Không, Nhị ca, ngươi... có còn là người không?
Bên trong thi thoảng có tiếng hét, rồi tiếng khóc lóc gì đó. Chu Vũ đứng ở ngoài thấp thỏm, gã biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tốt nhất lo cho bản thân vẫn hơn.
Chuyện "vị viên ngoại" kia Chu Vũ chỉ nghe đồn, nhưng gã đành đánh liều đặt cược một lần.
Chu Vũ gặp chuyện phải lưu lạc ở Hà Bắc, cố gắng luồn lách mãi mới ở cạnh Triệu Hanh. Nay Triệu Hanh lấy ngôi Thế tử, vây cánh bên cạnh đang dần định hình, Chu Vũ không bám được ai, cũng không giành được vị trí nào, càng lúc càng lo lắng. Nếu chuyện lần này thành công thì một bước lên trời, thất bại cùng lắm tiếp tục bỏ trốn, còn hơn cứ thế này chờ người khác đạp xuống bùn đất như trước.
Lúc này, từ trong có một tiếng cười vô cùng kinh khủng vang lên:
- Hahahaha, được rồi, quả nhiên được... Haha, ta vẫn là nam nhân...
Ở bên ngoài, Chu Vũ cũng nở nụ cười méo mó. Gã bắt đầu mơ đến những ngày tháng sung sướng tiếp theo.
Đột nhiên, gã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết đâu đó, dường như của cung nữ bên trong.
Ở cạnh Triệu Hanh một thời gian, chuyện cung nữ thái giám bị giết như cơm bữa, Chu Vũ cũng nhìn quen mắt. Nhưng lần này Chu Vụ bỗng cảm giác rất khác, gã thấy lạnh cả sống lưng, như thể có điềm báo gì đó với mình.
Chu Vũ mắt liếc liên tục, nghĩ ra gì đó, mồ hôi ứa ra, liền vội vã rời đi. Vừa bước ra cổng đã bị chặn lại:
- Chu đệ, sao vội vậy?
Chu Vũ giật thót, nhìn lại thì thở ra nhẹ nhõm.
Người kia niên kỷ tầm 30, thân hình rất cao lớn, cơ bắp chắc nịch, khuôn mặt vuông vức cương nghị, ánh mắt rất có thần.
- Lư đại ca, lại đây... - Chu Vũ gọi.
- Sao vậy?
- Huynh đệ chúng ta đang mang họa sát thân, không chạy ngay bây giờ, chết chắc.
Người họ Lư hơi giật mình, vỗ vai Chu Vũ:
- Họa sát thân? Đệ nghĩ gì vậy? Bấy lâu ta chỉ làm tuần tra, hôm nay Triệu Hanh lại gọi đi theo hộ vệ, ta nghĩ có lẽ sắp đến lúc khởi sắc. Chuyện vui đang muốn gọi đệ đi ăn uống, đệ lại...
Chu Vũ nghe vậy càng khẳng định mình suy đoán đúng. Cũng may gã tỉnh ra sớm, nếu không đao kề cổ lúc nào không biết.
Gã ghé tai vào nói gì đó, trung niên họ Lư kia nghe một lát, khuôn mặt cũng không hề sợ hãi, chỉ như hiểu ra, có chút căm phẫn.
- Hừ, chạy đến Hà Bắc cũng không an ổn, bản tướng làm gì phật ý ông trời sao, vận rủi cứ đeo đuổi ta mãi.
- Đại ca, nhỏ miệng.
Nói rồi Chu Vũ lại thầm thì:
- Dựa người khác không bằng dựa vào chính mình. Đại ca là mãnh tướng, đệ nghĩ cần gì phải theo triều đình hay Yên Vương...?
- Ý đệ là...?
- Tự lập môn hộ, tự mình lập nghiệp. Dưới trướng Yên Vương, ngay cả một người bằng nửa huynh cũng không có, vẫn đánh được cả cái Hà Bắc đòi chia đôi lãnh thổ với triều đìnhh đấy thôi...
- Điều này nói thì dễ...
Chu Vũ ngắt lời:
- Mà thôi, lúc này không phải lúc bàn bạc, mau rời đi.
- Được, về phủ ta trước...
- Đại ca, không kịp đâu. Đại ca làm gì có thứ gì đáng giá mà... ý đệ là, thời gian gấp rút.
- Ít nhất cũng nên dẫn theo Yến Thanh và vài huynh đệ.
Chu Vũ nghe vậy đành gật đầu.
Hai người Lư - Chu vừa rời đi chưa tới một khắc, Đại Danh lại loạn.
Nghe nói lại một đám "Liêu tặc" thần thông quảng đại nào đó, giữa ban ngày đột nhập phủ Minh Châu Quận chúa, cũng may Thế tử Điện hạ "lại một lần nữa" kịp thời cứu giá. Toàn bộ cung nữ trong phủ đều đã bị giết hại, Quận chúa quá sợ hãi hóa điên, đám quân lính đi cùng Thế tử cũng tử trận không ít. Ngoài ra, Đông cung khách khanh Chu Vũ và Thân quân Lư Tuấn Nghĩa hóa ra chính là "gian tặc", bị truy nã khắp Hà Bắc.
Chu Vũ? Lại còn Yến Thanh? Chẳng phải "Thần Cơ Quân Sư" và "Lãng Tử" đấy sao? Vậy người họ Lư kia, có khi nào chính là "Ngọc Kỳ Lân" Lư Tuấn Nghĩa?
Lăng Phong từng tìm hiểu, thế giới này có vài điểm chung với thế giới cũ, vì vậy hắn ước tính sự kiện Tĩnh Khang "có thể" vẫn sẽ xảy ra sau 2 năm nữa. Nếu vậy, kể cả quân Lương Sơn thật sự tồn tại, nó "nên" tan rã ít nhất 3 năm trước. Thế nhưng hiện tại, Lâm Xung còn đang làm Giáo đầu trường Võ học, Lư Tuấn Nghĩa vừa chạy nạn đến Hà Bắc, Quan Thắng thậm chí đang "yêu thầm" sư muội.
Lăng Phong từng nhận định đây là một thế giới rất kỳ quái, đủ thứ bị xáo trộn, thật giả lộn tùng phèo lên. Vì quá nhiều chỗ sai lệch, Lăng Phong coi như hắn chả biết gì "tương lai hay quá khứ", cho đỡ đau đầu. Nhưng xáo đến mức hư cấu như Yến Thanh cũng xuất hiện cạnh Lư Tuấn Nghĩa thì hắn chắc chắn không thể lý giải nổi.
Thực ra, nếu Lăng Phong biết sư bá của "Nhất Thanh tiên sinh" kia tên Hoàng Dược Sư, đảm bảo hắn sẽ lăn ra sùi bọt mép, tỉnh lại tức tốc phi đến Long Hổ Sơn bái sư học nghệ, hỏi thăm Hoàng Dung muội muội, tiện thể nẫng tay trên Quách Tĩnh. Mà có khi chả có Hoàng Dung Quách Tĩnh nào sất?
Nói không chừng, đây mới chính là lịch sử, còn cái "lịch sử kia" chỉ là ghi chép của ai đó cũng nên?
Bình luận facebook