Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
Đại Danh, Đại Phật tự.
Đại Phật tự nổi danh khắp Hà Bắc, trong chùa có tháp Định Châu - một trong "Ngũ Tháp" của Phật giáo phương bắc. Nghe nói dưới tháp này chôn kho tàng nào đó, bởi vậy mới có tên "Định Châu".
Chính giữa điện Quan Âm, một nữ nhân áo quần hoa quý đang quỳ lạy, bên cạnh có vài nha hoàn.
- Tiểu thư, về thôi. Trong thành dạo này hỗn loạn, nếu chẳng may đám người Liêu xuất hiện...
Vương Diệu Mai chắp tay nhìn tượng Quan Âm nghìn tay trước mắt, cầu khấn nốt gì đó, sau đó chậm rãi đứng lên.
Nếu có một người Triệu Hanh không phát tiết bực tức được, thì đó là Vương Diệu Mai. Gã lâu nay muốn hồi phục "chức năng đàn ông" một phần cũng vì nàng ta. Triệu Hanh làm đủ trò dâm tục, giết cũng không ít nữ tử, nhưng tuyệt nhiên không dám đụng đến Vương Diệu Mai, thậm chí giấu kín mọi chuyện với nàng.
Việc Triệu Hanh bất chấp tất cả cứu hai tỷ muội Vương Diệu Mai khỏi Trường An khi xưa suýt hỏng việc, Yên Vương biết rõ. Chính vì biết, ông ta càng thất vọng với Triệu Hanh, phế luôn gã đưa Triệu Diễn trở lại. Chuyện thu Vương Diệu Mai vào Đông cung Yên Vương cũng âm thầm phản đối. Thành ra, thân phận của nàng ta ở Hà Bắc khá phập phù, thủ hạ nha hoàn ở Đông cung tuy biết người này tương lai có thể là chủ mẫu của họ, nhưng vẫn chỉ xưng hô "tiểu thư".
Bị triều đình hại chết cả nhà, Yên Vương làm phản rất hợp tâm ý của Vương Diệu Mai. Nàng ta chỉ còn quan tâm một điều, đó là muội muội Vương Diệu Hiên. Ngày đó đi vội lên Hà Bắc, Triệu Hanh nói đã sắp xếp cứu cả Diệu Hiên, rút cục chỉ là nói dối, khiến Diệu Mai giận dỗi rất lâu.
Chẳng qua, Triệu Hanh bị hỏng "của quý", tính khí thất thường, làm vài "chuyện xấu" Vương Diệu Mai cũng nghe đến, cũng chỉ âm thầm thở dài. Cuộc đời nàng ta đằng nào cũng phải gắn chặt với kẻ kia.
Bước ra khỏi Đại Phật tự, nghe tiếng ồn ào, Vương Diệu Mai nhìn về phía cổng thành:
- Chuyện gì ở kia?
Một tên hộ vệ quan sát một lúc đáp:
- Bẩm, dân chúng ra thành... Nhìn trang phục của chúng, có lẽ là người Liêu.
- Tiểu thư, không cần quan tâm a. - Nha hoàn bên cạnh sốt ruột hẳn lên.
Gần đây Đại Danh "Liêu tặc" hoành hành, ngày nào cũng có chuyện, nghe nói phóng hỏa giết người gian dâm chuyện gì cũng dám làm, mấy đứa nha hoàn nghe đến chữ "Liêu" đều vô cùng sợ hãi. Chẳng may vị Vương tiểu thư này có chuyện gì, bọn chúng bị Triệu Hanh đem ra chém là chuyện nhỏ, gia đình chỉ e cũng bị liên lụy.
Vương Diệu Mai liếc nhìn đám đông, trong sát na có cảm giác gì đó khá "kỳ quái", không hiểu sao cứ thế bước tới.
- Tiểu thư, tiểu thư... - Mấy đứa nha hoàn hoảng hồn gọi theo.
...
Cổng thành phía bắc.
Đỗ Giáo úy dẫn vài thủ hạ nhằm hướng Lăng Phong đi tới. Bên đội hình Lăng Phong, ai cũng hóa trang qua loa, cố ý ăn mặc luộm thuộm để hạ thấp chú ý. Riêng "Nhất Thanh tiên sinh" chết sống không chịu hóa trang, vẫn trắng sáng tinh tươm, đạo bào còn hoa văn to đùng, đứng giữa quần chúng như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Lăng Phong vội vã nhìn xung quanh. Cách chân thành chừng vài chục bước chân có lán trại cùng vài thớt ngựa, có lẽ quân lính dùng để truyền tin khẩn.
Nghĩ gì đó, Lăng Phong nghiêng đầu nói nhỏ:
- Thấy mấy con ngựa kia không? Tên kia xem chừng là Giáo úy, ta có ý này...
Tần Quyền Nguyệt Dung nghe xong gật đầu.
Biên chế quân Yên - Tống như nhau, thấp nhất là Hỏa trưởng, quản lý nhóm 10 lính. Trên đó là đội trưởng, quản lý chừng 100 lính. Cao hơn nữa là Giáo úy, nắm chừng 500 lính. Thông thường đứng ở cổng thành, Giáo úy đã là vị trí trưởng quan lớn nhất. Lăng Phong dự định "chụp" tên này khống chế, cướp ngựa xông ra.
Lúc này Đỗ Giáo úy đã tới gần, gã hất hàm hỏi:
- Các ngươi thân phận gì? Vì sao muốn ra thành?
- Quân gia, tiểu nhân mãi võ kiếm sống. Có điều dạo này trong thành khó khăn, bọn tiểu nhân muốn ra ngoài thay đổi chút đỉnh...
Vừa nói Lăng Phong vừa dúi một thỏi bạc vào tay gã Giáo úy, miệng còn treo nụ cười cầu tài.
Chẳng qua Phong ca lâu nay không quen nịnh nọt người khác, biểu cảm khuôn mặt khá kém. Nhìn nụ cười của hắn, cầu tài không thấy, chỉ thấy cầu đánh.
Đỗ Giáo úy tay nhận bạc nhưng vẫn buột miệng nói:
- Khoan đã, sao ta thấy ngươi quen quen...
Đỗ Giáo úy làm nghề "đứng đường" này thành tinh, cũng có chút mánh khóe. Gã thấy đám này là nhân sĩ giang hồ, kiểu gì cũng từng dính "tiền án tiền sự", cứ chém đại tội gì đó tám phần trúng. Nhìn thấy tên kia xin xỏ mà khuôn mặt lại rất đáng ghét, gã nhân đó muốn gây khó dễ.
Lăng Phong không muốn dây dưa, liền nháy mắt với Tần Quyền Nguyệt Dung.
Ngay lúc Lăng Phong chuẩn bị dùng Đoạn Hồn, có tiếng ai đó vang lên bên cạnh:
- Giáo úy đại nhân, mấy đứa này do tiểu nhân mời đi cùng, mong Giáo úy nhẹ tay cho...
Lăng Phong thả lỏng đôi chút nhìn sang, người kia ăn mặc để tóc kiểu du mục, có lẽ đến từ phương bắc.
Đỗ Giáo úy nhìn người kia, sau đó cười khinh bỉ với Lăng Phong:
- Hóa ra làm bốc vác cho người Liêu. Con dân Đại Tố... a Đại Yên, lại làm trâu ngựa cho người Liêu. Đúng là thứ cặn bã.
Xung quanh một loạt ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đám Lăng Phong.
Lăng Phong lâu nay không xem trọng chuyện "quốc tịch", nhưng lúc này hắn cũng bị những ánh mắt kia làm cho tức giận. Có lẽ hắn đang dần biến thành người Tống thật.
Nguyệt Dung liếc Lăng Phong đánh mắt, ý bảo hắn nhịn xuống.
Người kia tiếp tục nói:
- Đại nhân, như vậy có thể để chúng đi chứ.
Đỗ Giáo úy nhếch mép:
- Ngươi ở Đức Châu là Trưởng sử, bước chân vào đây cũng chỉ ngang với ta mà thôi. Nể mặt ngươi gọi một tiếng đại nhân...
- Đa tạ đại nhân.
Quân Liêu tị nạn ở Đức Châu được sắp xếp thành một nhánh riêng. Chức Trưởng sử tương đương với Tổng kỳ của Tống - Yên, hàm thất phẩm, quản khoảng 5000 lính, cao hơn Giáo úy tận hai bậc. Chẳng qua trong mắt dân Tống - Liêu, dân mất nước, ngay cả Hoàng đế Đại Liêu đứng trước mắt cũng chả tính là gì.
Không chờ Trưởng sử người Liêu kia nói hết, Đỗ Giáo úy tiếp:
-... ngươi có thể đi. Nhưng đám người Tống "thấp kém" này, bản quân gia phải giữ lại giáo dục.
Lăng Phong lòng bàn tay nắm lại. Vừa rồi hắn chỉ định khống chế kẻ này, nhưng lúc này hắn rất muốn đấm đối phương.
Có điều, nếu hắn thực sự động thủ, trong mắt người khác Lăng Phong chính thức thành "phản quốc".
Đúng lúc này, có tiếng nữ nhân vang lên:
- Để chúng đi.
- Ai dám...
Đỗ Giáo úy quay sang định chửi, ở cổng thành này hắn to nhất, còn có nữ nhân nào dám nói giọng kia? Vừa quay sang thấy một nhóm mặc đồ Đông cung nhìn mình, một tên còn cố ý hé ra lệnh bài, Đỗ Giáo úy ngay lập tức xìu xuống. Gã tuy đứng ở cổng thành, nhưng chuyện "bên cạnh" Thế tử cũng biết một hai.
- Đại Tiểu thư giá lâm, hạ quan không biết đón tiếp chậm trễ... Các ngươi, còn không mau dọn dẹp chỗ...
- Tiểu thư nói gì thì làm đó. Không đến lượt ngươi chỉ đông chỉ tây... - Tên hộ vệ kia gằn giọng.
- Dạ, dạ. Cho chúng qua.
Đỗ Giáo úy phất tay, trong lòng chửi thầm. Tên hộ vệ kia chẳng qua chức Đội trưởng, kém hơn Giáo úy một bậc, thế mà ở cạnh chủ nhân ngay lập tức chửi mắng gã được. Chẳng qua, vừa rồi chính gã cũng chửi Trưởng sử kia mà thôi.
"Bị cô ta nhận ra?" Lăng Phong vừa đi ra vừa thầm nhủ.
Hắn nhận ra vị "Đại Tiểu thư" kia, chính là Vương Diệu Mai. Nhưng hắn không tin cô ta nhận ra mình, đặc biệt khi hắn đang hóa trang. Vả lại, nếu nhận ra tại sao còn giúp hắn ra khỏi thành? Cô ta nên làm khó dễ Lăng Phong mới phải.
...
Vừa đặt chân ra khỏi thành, Lăng Phong không kìm được hít một hơi dài. Cứ tưởng phải đánh một trận, cuối cùng lại nhẹ nhàng đi ra.
Cả hai ngày lòng và lòng vòng trong thành, Lăng Phong rất bí bách. Hắn biết chút võ công, chính vì thế càng thấy bức bối. Lăng Phong chỉ muốn hiên ngang ra giữa đường lớn hô một tiếng, thằng nào tới đánh thằng đó cho đã tay. Đằng này cứ phải tìm cách lẩn trốn, quả thật vô cùng khó chịu. Lăng Phong từng nghĩ mình sẽ hợp với nghề "điệp viên" này, bởi hắn thích xài mấy môn ám khí khinh công gì đó, nhưng hóa ra không hẳn.
Ở cạnh, "Nhất Thanh tiên sinh" không nói không rằng, âm thầm kéo tay cô bé người Liêu, cô bé chỉ kịp ú ớ chụp tay Nguyệt Dung.
Lăng Phong nhìn lại, hô lớn:
- Chờ chút, ngươi muốn làm gì? Bắt cóc nữ hài?
- Buồn cười. Ngay từ đầu nó đi theo bần đạo, các người mới tính là cướp người đấy. - "Nhất Thanh" đáp trả.
Nguyệt Dung nhìn cô bé rồi nói:
- Ngươi có hỏi ý nó chưa? Xem nó muốn đi với ai?
- Nó bị câm, hỏi thế nào đây? Mà khoan, tại sao bần đạo phải hỏi.
"Nhất Thanh" cương lên, bởi nhìn thái độ cô bé, ai cũng thấy rõ nó muốn đi theo nhóm Lăng Phong.
Lại nói, "Nhất Thanh" vì sao đem theo cô bé? Đáng ra nó phải bên cạnh Lăng Vân.
Lăng Phong bước tới chắn cô bé lại, gằn giọng:
- Mũi trâu, muốn bị đánh tiếp?
- Haha, còn chối mình không phải ma đầu chuyển thế. Khó trách khó trách.
- Khó trách cái gì? - Lăng Phong khó hiểu hỏi lại.
"Nhất Thanh" vừa nói vừa lùi lại:
- Ngươi nhận ra nó, muốn giữ ở bên cạnh, đúng không?
Lăng Phong càng nghe càng không hiểu, chửi lại:
- Nói nhảm cái gì? Ta dĩ nhiên phải nhận ra, vì ta từng cứu nó.
- Cứu?
"Nhất Thanh" chỉ nói một chữ, sau đó lẩm bẩm gì đó, Lăng Phong tai mắt hơn người vẫn nghe được sơ sơ:
"Quả nhiên đại ma đầu, không rõ xếp thứ mấy trong Thiên Cương Địa Sát, còn có khả năng nhận ra đồng bạn mà tụ hội. Có lẽ phải về bẩm báo sư phụ gấp, nếu để hắn gặp gỡ thêm, chỉ e..."
Lăng Phong nghe không hiểu, lắc đầu ngán ngẩm.
Tên đạo sĩ này bình thường không sao, hứng lên nói toàn chuyện trên trời, nghĩ lại y như "fan cuồng phim ma", Lăng Phong thấy đáng thương nhiều hơn đáng ghét. Nói cho cùng, tên này năm lần bảy lượt nói Lăng Phong là "ma quỷ", Lăng Phong cũng không tức giận lắm, chỉ thấy thú vị, bởi hắn quả thật không phải "phàm nhân" ở thế giới này. Lăng Phong thậm chí còn muốn làm quen giới đạo sĩ, hỏi bí quyết ẩn cái "dấu hiệu ma quỷ" kia đi, tránh phiền phức sau này.
Nghĩ vậy, Lăng Phong cười nói:
- Thế nào? Ngươi yêu thích nữ hài. Ài, tu đạo thì nên vững tâm a, cái thú vui tà ác đó nên bỏ đi. Ngươi tên gì ấy nhỉ?
Nguyệt Dung bên cạnh mày hơi nhíu lại, nhìn "Nhất Thanh" lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
"Nhất Thanh" đang suy xét gì đó, thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn:
- Bần đạo lâu nay chỉ quen dùng đạo danh, không có... hừ... bần đạo tục danh Công Tôn Thắng.
- Công Tôn Thắng?
Đại Phật tự nổi danh khắp Hà Bắc, trong chùa có tháp Định Châu - một trong "Ngũ Tháp" của Phật giáo phương bắc. Nghe nói dưới tháp này chôn kho tàng nào đó, bởi vậy mới có tên "Định Châu".
Chính giữa điện Quan Âm, một nữ nhân áo quần hoa quý đang quỳ lạy, bên cạnh có vài nha hoàn.
- Tiểu thư, về thôi. Trong thành dạo này hỗn loạn, nếu chẳng may đám người Liêu xuất hiện...
Vương Diệu Mai chắp tay nhìn tượng Quan Âm nghìn tay trước mắt, cầu khấn nốt gì đó, sau đó chậm rãi đứng lên.
Nếu có một người Triệu Hanh không phát tiết bực tức được, thì đó là Vương Diệu Mai. Gã lâu nay muốn hồi phục "chức năng đàn ông" một phần cũng vì nàng ta. Triệu Hanh làm đủ trò dâm tục, giết cũng không ít nữ tử, nhưng tuyệt nhiên không dám đụng đến Vương Diệu Mai, thậm chí giấu kín mọi chuyện với nàng.
Việc Triệu Hanh bất chấp tất cả cứu hai tỷ muội Vương Diệu Mai khỏi Trường An khi xưa suýt hỏng việc, Yên Vương biết rõ. Chính vì biết, ông ta càng thất vọng với Triệu Hanh, phế luôn gã đưa Triệu Diễn trở lại. Chuyện thu Vương Diệu Mai vào Đông cung Yên Vương cũng âm thầm phản đối. Thành ra, thân phận của nàng ta ở Hà Bắc khá phập phù, thủ hạ nha hoàn ở Đông cung tuy biết người này tương lai có thể là chủ mẫu của họ, nhưng vẫn chỉ xưng hô "tiểu thư".
Bị triều đình hại chết cả nhà, Yên Vương làm phản rất hợp tâm ý của Vương Diệu Mai. Nàng ta chỉ còn quan tâm một điều, đó là muội muội Vương Diệu Hiên. Ngày đó đi vội lên Hà Bắc, Triệu Hanh nói đã sắp xếp cứu cả Diệu Hiên, rút cục chỉ là nói dối, khiến Diệu Mai giận dỗi rất lâu.
Chẳng qua, Triệu Hanh bị hỏng "của quý", tính khí thất thường, làm vài "chuyện xấu" Vương Diệu Mai cũng nghe đến, cũng chỉ âm thầm thở dài. Cuộc đời nàng ta đằng nào cũng phải gắn chặt với kẻ kia.
Bước ra khỏi Đại Phật tự, nghe tiếng ồn ào, Vương Diệu Mai nhìn về phía cổng thành:
- Chuyện gì ở kia?
Một tên hộ vệ quan sát một lúc đáp:
- Bẩm, dân chúng ra thành... Nhìn trang phục của chúng, có lẽ là người Liêu.
- Tiểu thư, không cần quan tâm a. - Nha hoàn bên cạnh sốt ruột hẳn lên.
Gần đây Đại Danh "Liêu tặc" hoành hành, ngày nào cũng có chuyện, nghe nói phóng hỏa giết người gian dâm chuyện gì cũng dám làm, mấy đứa nha hoàn nghe đến chữ "Liêu" đều vô cùng sợ hãi. Chẳng may vị Vương tiểu thư này có chuyện gì, bọn chúng bị Triệu Hanh đem ra chém là chuyện nhỏ, gia đình chỉ e cũng bị liên lụy.
Vương Diệu Mai liếc nhìn đám đông, trong sát na có cảm giác gì đó khá "kỳ quái", không hiểu sao cứ thế bước tới.
- Tiểu thư, tiểu thư... - Mấy đứa nha hoàn hoảng hồn gọi theo.
...
Cổng thành phía bắc.
Đỗ Giáo úy dẫn vài thủ hạ nhằm hướng Lăng Phong đi tới. Bên đội hình Lăng Phong, ai cũng hóa trang qua loa, cố ý ăn mặc luộm thuộm để hạ thấp chú ý. Riêng "Nhất Thanh tiên sinh" chết sống không chịu hóa trang, vẫn trắng sáng tinh tươm, đạo bào còn hoa văn to đùng, đứng giữa quần chúng như hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Lăng Phong vội vã nhìn xung quanh. Cách chân thành chừng vài chục bước chân có lán trại cùng vài thớt ngựa, có lẽ quân lính dùng để truyền tin khẩn.
Nghĩ gì đó, Lăng Phong nghiêng đầu nói nhỏ:
- Thấy mấy con ngựa kia không? Tên kia xem chừng là Giáo úy, ta có ý này...
Tần Quyền Nguyệt Dung nghe xong gật đầu.
Biên chế quân Yên - Tống như nhau, thấp nhất là Hỏa trưởng, quản lý nhóm 10 lính. Trên đó là đội trưởng, quản lý chừng 100 lính. Cao hơn nữa là Giáo úy, nắm chừng 500 lính. Thông thường đứng ở cổng thành, Giáo úy đã là vị trí trưởng quan lớn nhất. Lăng Phong dự định "chụp" tên này khống chế, cướp ngựa xông ra.
Lúc này Đỗ Giáo úy đã tới gần, gã hất hàm hỏi:
- Các ngươi thân phận gì? Vì sao muốn ra thành?
- Quân gia, tiểu nhân mãi võ kiếm sống. Có điều dạo này trong thành khó khăn, bọn tiểu nhân muốn ra ngoài thay đổi chút đỉnh...
Vừa nói Lăng Phong vừa dúi một thỏi bạc vào tay gã Giáo úy, miệng còn treo nụ cười cầu tài.
Chẳng qua Phong ca lâu nay không quen nịnh nọt người khác, biểu cảm khuôn mặt khá kém. Nhìn nụ cười của hắn, cầu tài không thấy, chỉ thấy cầu đánh.
Đỗ Giáo úy tay nhận bạc nhưng vẫn buột miệng nói:
- Khoan đã, sao ta thấy ngươi quen quen...
Đỗ Giáo úy làm nghề "đứng đường" này thành tinh, cũng có chút mánh khóe. Gã thấy đám này là nhân sĩ giang hồ, kiểu gì cũng từng dính "tiền án tiền sự", cứ chém đại tội gì đó tám phần trúng. Nhìn thấy tên kia xin xỏ mà khuôn mặt lại rất đáng ghét, gã nhân đó muốn gây khó dễ.
Lăng Phong không muốn dây dưa, liền nháy mắt với Tần Quyền Nguyệt Dung.
Ngay lúc Lăng Phong chuẩn bị dùng Đoạn Hồn, có tiếng ai đó vang lên bên cạnh:
- Giáo úy đại nhân, mấy đứa này do tiểu nhân mời đi cùng, mong Giáo úy nhẹ tay cho...
Lăng Phong thả lỏng đôi chút nhìn sang, người kia ăn mặc để tóc kiểu du mục, có lẽ đến từ phương bắc.
Đỗ Giáo úy nhìn người kia, sau đó cười khinh bỉ với Lăng Phong:
- Hóa ra làm bốc vác cho người Liêu. Con dân Đại Tố... a Đại Yên, lại làm trâu ngựa cho người Liêu. Đúng là thứ cặn bã.
Xung quanh một loạt ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đám Lăng Phong.
Lăng Phong lâu nay không xem trọng chuyện "quốc tịch", nhưng lúc này hắn cũng bị những ánh mắt kia làm cho tức giận. Có lẽ hắn đang dần biến thành người Tống thật.
Nguyệt Dung liếc Lăng Phong đánh mắt, ý bảo hắn nhịn xuống.
Người kia tiếp tục nói:
- Đại nhân, như vậy có thể để chúng đi chứ.
Đỗ Giáo úy nhếch mép:
- Ngươi ở Đức Châu là Trưởng sử, bước chân vào đây cũng chỉ ngang với ta mà thôi. Nể mặt ngươi gọi một tiếng đại nhân...
- Đa tạ đại nhân.
Quân Liêu tị nạn ở Đức Châu được sắp xếp thành một nhánh riêng. Chức Trưởng sử tương đương với Tổng kỳ của Tống - Yên, hàm thất phẩm, quản khoảng 5000 lính, cao hơn Giáo úy tận hai bậc. Chẳng qua trong mắt dân Tống - Liêu, dân mất nước, ngay cả Hoàng đế Đại Liêu đứng trước mắt cũng chả tính là gì.
Không chờ Trưởng sử người Liêu kia nói hết, Đỗ Giáo úy tiếp:
-... ngươi có thể đi. Nhưng đám người Tống "thấp kém" này, bản quân gia phải giữ lại giáo dục.
Lăng Phong lòng bàn tay nắm lại. Vừa rồi hắn chỉ định khống chế kẻ này, nhưng lúc này hắn rất muốn đấm đối phương.
Có điều, nếu hắn thực sự động thủ, trong mắt người khác Lăng Phong chính thức thành "phản quốc".
Đúng lúc này, có tiếng nữ nhân vang lên:
- Để chúng đi.
- Ai dám...
Đỗ Giáo úy quay sang định chửi, ở cổng thành này hắn to nhất, còn có nữ nhân nào dám nói giọng kia? Vừa quay sang thấy một nhóm mặc đồ Đông cung nhìn mình, một tên còn cố ý hé ra lệnh bài, Đỗ Giáo úy ngay lập tức xìu xuống. Gã tuy đứng ở cổng thành, nhưng chuyện "bên cạnh" Thế tử cũng biết một hai.
- Đại Tiểu thư giá lâm, hạ quan không biết đón tiếp chậm trễ... Các ngươi, còn không mau dọn dẹp chỗ...
- Tiểu thư nói gì thì làm đó. Không đến lượt ngươi chỉ đông chỉ tây... - Tên hộ vệ kia gằn giọng.
- Dạ, dạ. Cho chúng qua.
Đỗ Giáo úy phất tay, trong lòng chửi thầm. Tên hộ vệ kia chẳng qua chức Đội trưởng, kém hơn Giáo úy một bậc, thế mà ở cạnh chủ nhân ngay lập tức chửi mắng gã được. Chẳng qua, vừa rồi chính gã cũng chửi Trưởng sử kia mà thôi.
"Bị cô ta nhận ra?" Lăng Phong vừa đi ra vừa thầm nhủ.
Hắn nhận ra vị "Đại Tiểu thư" kia, chính là Vương Diệu Mai. Nhưng hắn không tin cô ta nhận ra mình, đặc biệt khi hắn đang hóa trang. Vả lại, nếu nhận ra tại sao còn giúp hắn ra khỏi thành? Cô ta nên làm khó dễ Lăng Phong mới phải.
...
Vừa đặt chân ra khỏi thành, Lăng Phong không kìm được hít một hơi dài. Cứ tưởng phải đánh một trận, cuối cùng lại nhẹ nhàng đi ra.
Cả hai ngày lòng và lòng vòng trong thành, Lăng Phong rất bí bách. Hắn biết chút võ công, chính vì thế càng thấy bức bối. Lăng Phong chỉ muốn hiên ngang ra giữa đường lớn hô một tiếng, thằng nào tới đánh thằng đó cho đã tay. Đằng này cứ phải tìm cách lẩn trốn, quả thật vô cùng khó chịu. Lăng Phong từng nghĩ mình sẽ hợp với nghề "điệp viên" này, bởi hắn thích xài mấy môn ám khí khinh công gì đó, nhưng hóa ra không hẳn.
Ở cạnh, "Nhất Thanh tiên sinh" không nói không rằng, âm thầm kéo tay cô bé người Liêu, cô bé chỉ kịp ú ớ chụp tay Nguyệt Dung.
Lăng Phong nhìn lại, hô lớn:
- Chờ chút, ngươi muốn làm gì? Bắt cóc nữ hài?
- Buồn cười. Ngay từ đầu nó đi theo bần đạo, các người mới tính là cướp người đấy. - "Nhất Thanh" đáp trả.
Nguyệt Dung nhìn cô bé rồi nói:
- Ngươi có hỏi ý nó chưa? Xem nó muốn đi với ai?
- Nó bị câm, hỏi thế nào đây? Mà khoan, tại sao bần đạo phải hỏi.
"Nhất Thanh" cương lên, bởi nhìn thái độ cô bé, ai cũng thấy rõ nó muốn đi theo nhóm Lăng Phong.
Lại nói, "Nhất Thanh" vì sao đem theo cô bé? Đáng ra nó phải bên cạnh Lăng Vân.
Lăng Phong bước tới chắn cô bé lại, gằn giọng:
- Mũi trâu, muốn bị đánh tiếp?
- Haha, còn chối mình không phải ma đầu chuyển thế. Khó trách khó trách.
- Khó trách cái gì? - Lăng Phong khó hiểu hỏi lại.
"Nhất Thanh" vừa nói vừa lùi lại:
- Ngươi nhận ra nó, muốn giữ ở bên cạnh, đúng không?
Lăng Phong càng nghe càng không hiểu, chửi lại:
- Nói nhảm cái gì? Ta dĩ nhiên phải nhận ra, vì ta từng cứu nó.
- Cứu?
"Nhất Thanh" chỉ nói một chữ, sau đó lẩm bẩm gì đó, Lăng Phong tai mắt hơn người vẫn nghe được sơ sơ:
"Quả nhiên đại ma đầu, không rõ xếp thứ mấy trong Thiên Cương Địa Sát, còn có khả năng nhận ra đồng bạn mà tụ hội. Có lẽ phải về bẩm báo sư phụ gấp, nếu để hắn gặp gỡ thêm, chỉ e..."
Lăng Phong nghe không hiểu, lắc đầu ngán ngẩm.
Tên đạo sĩ này bình thường không sao, hứng lên nói toàn chuyện trên trời, nghĩ lại y như "fan cuồng phim ma", Lăng Phong thấy đáng thương nhiều hơn đáng ghét. Nói cho cùng, tên này năm lần bảy lượt nói Lăng Phong là "ma quỷ", Lăng Phong cũng không tức giận lắm, chỉ thấy thú vị, bởi hắn quả thật không phải "phàm nhân" ở thế giới này. Lăng Phong thậm chí còn muốn làm quen giới đạo sĩ, hỏi bí quyết ẩn cái "dấu hiệu ma quỷ" kia đi, tránh phiền phức sau này.
Nghĩ vậy, Lăng Phong cười nói:
- Thế nào? Ngươi yêu thích nữ hài. Ài, tu đạo thì nên vững tâm a, cái thú vui tà ác đó nên bỏ đi. Ngươi tên gì ấy nhỉ?
Nguyệt Dung bên cạnh mày hơi nhíu lại, nhìn "Nhất Thanh" lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
"Nhất Thanh" đang suy xét gì đó, thái độ nhẹ nhàng hơn hẳn:
- Bần đạo lâu nay chỉ quen dùng đạo danh, không có... hừ... bần đạo tục danh Công Tôn Thắng.
- Công Tôn Thắng?
Bình luận facebook