Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Bầu trời trong xanh.
Nằm ở lưng chừng Triều Dương, hồ Phi Ngư như một chiếc gương lớn phản chiếu. Đạo Quân Triệu Cát muốn nhìn ngắm cảnh "thiên giới", tốn không ít tiền tài vật lực đào cái hồ này. Nghe đâu ngay nước đổ vào hồ đều không phải tự nhiên mà có, tận Hoa Sơn Thái Sơn gì đó đem qua.
Đứng vòng tròn quanh hồ rải rác thị vệ, vài nhóm người đang đi dạo, thi thoảng có tiếng nữ nhân vui đùa.
Ở một góc, ba thanh niên đang trò chuyện:
- Xem ra lần này kiểu gì cũng có đại chiến với Ma Môn. Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Ài, tu trên núi đã lâu, chán đến chết mất.
Một người da ngăm đen nói:
- Chẳng phải sắp có Đại Kiếm hội sao?
- Kiếm hội? Huynh đi một lần rồi, chẳng qua giao lưu học hỏi, đánh thì ít mà nói thì nhiều, toàn là khách khí với chả cửu ngưỡng, chả hứng thú gì đâu.
Ba người này là Phan Sư Quân, Trương Quân Bảo và Chúc Tề Bưu.
Phan Sư Quân không vội trả lời, trái lại nở nụ cười.
Gã đang tự sướng, bấy lâu Phan Sư Quân như người vô danh, chỉ được cái mác "sư huynh" nhập giáo trước là hết. Ngay trong đệ tử chữ Sư, dù xếp cao hơn Trương Sư Chính, tên tuổi gã vẫn kém hơn hẳn.
Lần này Dương Thanh Phong chọn người đi làm nhiệm vụ cho "quốc gia", trong đó có Trương Quân Bảo Chúc Tề Bưu - hai cao thủ nội tu thuộc "Tứ cường" ở Đại hội luận kiếm, người thứ ba không phải Trương Sư Chính mà lại là gã, khiến Phan Sư Quân hít thở không thông, thầm nghĩ rút cục ông trời có mắt.
Bây giờ trò chuyện, hai tên sư đệ "khủng bố" này rút cục cũng có chuyện không biết bằng mình, Phan Sư Quân càng vui vẻ.
Chúc Tề Bưu hỏi:
- Ma Môn mạnh lắm sao? So được với Toàn Chân chúng ta?
Phan Sư Quân hắng giọng:
- Cũng không có gì, chẳng qua võ lâm cứ thích đồn đãi mà thôi. Nếu chúng mạnh thật, bây giờ giang hồ đều do chúng quản cả, làm gì phải trốn tránh khắp nơi.
Trương Quân Bảo lúc này mới nói:
- Theo đệ biết, Ma Môn không chỉ riêng cái ở Tây Vực kia. Phương bắc cũng có một đám xưng Ma Giáo, phương nam cũng có Quỷ Tông này nọ... Chúng không can thiệp vào chuyện giang hồ, chủ yếu vì hai bên chưa xung đột lợi ích, ví dụ bảo vật bí kíp...
Phan Sư Quân hơi sượng đang định nói gì đó, Trương Quân Bảo đã nói tiếp:
- Lần này sư phụ để chúng ta lên phương bắc, từng dặn qua ma môn chỉ là cái tên, còn tu ma trong thiên hạ nơi đâu cũng có, đặc biệt Ma Giáo phía bắc cũng không kém gì Ma Môn phía tây. Ba người chúng ta đi vào vùng của chúng, sớm muộn cũng gặp.
Phan Sư Quân nghe vậy im lặng thở dài.
Xem ra dù ba người được Dương Thanh Phong giao nhiệm vụ, nhưng chỉ có Trương Quân Bảo được dặn dò riêng. Nói gì đi nữa, tên Trương sư đệ này đang là "cục cưng" của các sư thúc sư bá, Phan Sư Quân thắp đèn cũng theo không kịp.
- Chuyện này... - Phan Sư Quân cố gỡ gạc -... thực ra, những chuyện Ma Môn Quỷ Tộc, mấy sư huynh chữ Vân biết rõ hơn.
- Vân Sơn sư huynh? - Chúc Tề Bưu hỏi.
Toàn Chân hiện tại có hai hàng đệ tử xếp theo chữ đệm, chữ Vân và chữ Sư. Lứa đệ tử mới vào của Tiểu Uyển Quân Bảo chưa xếp vào hàng, đại loại chưa đến lúc "trưởng thành".
Đệ tử hàng chữ Vân hầu hết đều có công việc nhiệm vụ riêng, ngay Đại hội luận kiếm cũng không tham gia, cùng lắm làm công tác "hậu cần trị an". Phần vì bận rộn, phần vì "mặt mũi", nhưng chủ yếu vì võ công thui chột nhiều.
Nói là làm nhiệm vụ cho hoành tráng, thực ra đều vì "sinh kế" của giáo mà làm đủ loại công việc, từ hộ vệ đến vận tiêu. Lúc trước Đại sư huynh Quan Vân Sơn cũng nhận nhiệm vụ xuống núi tuyển tân đệ tử, mới bắt gặp Tiểu Uyển. Mấy vị tệ hại nhất ngay cả trồng rau nuôi lợn cũng phải làm, đầu óc phải tính đến tương lai sống ra sao. Trong khi đó, đám đệ tử trẻ trên núi ban ngày chỉ lo luyện võ, ban đêm mơ mộng "tiêu dao giang hồ" gì đó. Thành ra sư huynh chưa chắc đã khủng hơn sư đệ.
Phan Sư Quân nói:
- Đệ không thấy lâu nay họ đều ít xuất hiện sao? Thực ra bọn họ đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không chừng đều đã đụng độ người của Ma Môn cả. Với lại, trong hàng chữ Vân, người biết rõ về Ma Môn nhất là "phản đồ" họ Doãn, bởi y chính là người của Ma Môn.
- Doãn Vân Phương?
- Chính hắn, Lục sư thúc lần trước cũng đụng hắn.
- Lợi hại như vậy? - Chúc Tề Bưu mắt sáng lên, nếu "phản đồ" mà võ công tăng tiến nhanh như vậy, gã cũng muốn "phản" cho khỏe.
- Hừ, làm sao có thế. Nghe nói lúc đó đi cùng hắn là hàng loạt cao thủ Ma Môn, chơi trò quần công, nếu không làm sao Lục sư thúc dính chiêu được. Đệ nên biết, Lục sư thúc là Trường Chân Tử, cái gì cũng có thể hết, riêng nội lực không bao giờ. Nếu một đấu một bất kể là ai, đánh đến hôn thiên ám địa người thiệt cũng là chúng.
Phan Sư Quân tiếp tục:
- Mà sắp tới có Đại Kiếm hội rồi, chắc chỉ vài hôm nữa mấy sư huynh sẽ trở về.
Chúc Tề Bưu đành gật đầu.
Chúc Tề Bưu giống Trương Quân Bảo, chỉ thuần luyện võ, thậm chí còn thích so đo kèn cựa hơn cả Quân Bảo. Hễ chuyện gì đụng đến công lực gã cũng muốn hỏi cho ra lẽ, những thứ lằng nhằng khác Chúc Tề Bưu chả thèm để ý.
Phan Sư Quân cảm giác gì đó không đúng, quay sang nhìn Quân Bảo:
- Trương sư đệ, có chuyện gì à?
Trương Quân Bảo nhíu mày một lát, thốt ra:
- Có cao thủ.
Phan Sư Quân căng thẳng nhìn quanh, sau đó lại cười:
- Ài, dĩ nhiên phải có. Đạo Quân đang ở đây, kiểu gì cũng phải có cao thủ tọa trấn. Nói không xa, ngay sư phụ bên trong cũng là cao thủ còn gì.
Trương Quân Bảo lắc đầu:
- Không đúng, khí thế khác nhau, một bên thủ, một bên công.
Chúc Tề Bưu im lặng, gã từng chiến Trương Quân Bảo, biết rõ Quân Bảo không thích "làm trò". Ngoài ra, gã biết rõ Trương Quân Bảo mạnh nhất không phải kiếm pháp, cũng không phải thân pháp, mà là thần pháp.
Phan Sư Quân cố gắng quan sát, nhìn ra phía xa, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Quân Bảo, gã đột nhiên phì cười:
- Haha, ta hiểu rồi. Không phải cao thủ đâu, mà là mỹ nữ.
- Mỹ nữ? - Trương Quân Bảo ngẩn ra.
Nói rồi hắn nhìn theo hướng nhìn của Phan Sư Quân.
Phía đối diện hồ Phi Ngư đang có một nhóm nữ nhân ríu rít, trang phục lụa là hoa quý. Chính giữa là một thiếu nữ yểu điệu xinh xắn, làn da trắng nõn, nhưng nhìn kỹ có điểm hơi thiếu sinh khí.
Phan Sư Quân nhìn Trương Quân Bảo đăm chiêu càng khẳng định suy nghĩ của mình, đại loại tên Quân Bảo này "nai tơ", gặp tiểu thư xinh đẹp thì căng thẳng lại nhầm thành gặp cao thủ.
Phan Sư Quân vừa định cười nhạo gì đó, Trương Quân Bảo bỗng trầm giọng:
- Ra tay rồi.
Cùng lúc, phía bên kia.
"Ùm"
- A, Đế Cơ, Đế Cơ... ngã xuống hồ...
- Người đâu, người đâu.... mau mau...
Chúc Tề Bưu nghe hai chữ Đế Cơ, trong mắt dị dạng, buột miệng nói:
- Đế Cơ? Công chúa? Con gái Hoàng đế?
Phan Sư Quân gật đầu:
- Ừm. Năm trước nghe nói Vinh Đức Đế cơ cũng đã gả đi, vị kia còn có thể ở đây đi cùng Đạo Quân ra đây, có lẽ phải thứ ba thứ tư gì đó.
Lại nói, Triệu Cát muốn tu tiên, nhưng thực tế chỉ tính riêng chuyện "gieo giống", lão ta đã đứng vào hàng ngũ "thần tiên".
Chưa tới 30 tuổi, Triệu Cát đã kịp có gần 20 mặt con, trong đội ngũ Hoàng đế xưa nay không top 10 cũng top 20. Cũng may mấy năm gần đây lão được Toàn Chân giáo "giác ngộ", số lượng Công chúa Hoàng tử nhờ vậy không tăng mạnh như trước.
Vị tiểu Công chúa kia là Triệu Xảo Vân - Hiến Đức Đế cơ, lần nọ Lý Minh Nguyệt ngồi vẽ tranh trong hoa viên Quốc Tử Giám, cô tiểu Công chúa này cũng có mặt.
Triệu Xảo Vân không phải nữ nhi thứ 3 thứ 4 của Triệu Cát, mà tận thứ 7 - Thất Công chúa Đại Tống. Nếu tính cả các vị "chết non" thì phải thứ 9 thứ 10 không chừng. Chẳng qua chuyện Hoàng gia - đặc biệt về nữ quyến - trong dân gian biết vô cùng ít, ngay cả sử liệu cũng ít ghi lại, có đôi khi ngay cả một Hoàng đế sinh bao nhiêu Công chúa cũng không rõ ràng.
Cảnh tượng trước mắt lại đang như "hài kịch".
Một thiếu nữ vẫy vùng dưới nước, trên bờ một nhóm cung nữ hò hét khóc lóc, một đám thái giám ỏng ẹo kêu ca. Xung quanh đó một đám thị vệ vẫn đứng thẳng người, vài tên chỉ dám liếc nhìn rồi thôi.
Không một ai hành động.
Chúc Tề Bưu khó chịu ra mặt:
- Chuyện quái gì vậy?
Phan Sư Quân thở dài:
- Quy củ trong cung ta không rõ lắm. Chỉ là ta chắc chắn một điều, như chúng ta nhảy xuống cứu Công chúa, Công chúa cứu được hay không không biết, nhưng vừa ngoi đầu lên sẽ bị lôi đi chém.
- Vì sao? - Chúc Tề Bưu khó hiểu hỏi.
- Khi quân, xâm phạm ngọc thể gì đó.
- Vậy mấy tên thị vệ kia để làm gì?
Phan Sư Quân nhíu mày, gã cũng không giải thích được.
Trương Quân Bảo ngay từ đầu không hề động, vẫn nhìn vào mông lung. Lúc thấy một đám thị vệ thái giám hỗn loạn chạy ra chạy vào điện Thái Hòa, hắn bỗng thốt lên:
- Giương đông kích tây?
Phan Sư Quân nghe vậy khựng lại hỏi:
- Cái gì đông tây?
- Mục tiêu của chúng không phải Đế Cơ gì kia, mà là... Đạo Quân.
Phan Sư Quân nhíu mày, sau đó thở ra:
- Ài, trong đó còn có Nhị sư thúc, không lo.
Dương Thanh Phong không phải sư phụ trực tiếp của Phan Sư Quân, gã chỉ gọi sư thúc.
Trương Quân Bảo lắc đầu:
- Đám này không đơn giản.
Nói rồi đảo người vào điện.
- Quân Bảo, không nên tùy tiện xông vào. Coi chừng mang tội...
Phan Sư Quân chưa kịp nói xong tội gì, bóng Chúc Tề Bưu bên cạnh cũng biến mất, nhằm hướng hồ lao xuống.
- Chúc sư đệ, ngươi muốn làm gì?
- Không thể thấy chết không cứu.
- Ặc, hai tên sư đệ này, tùy tiện đến điên rồi. Người ta giương đông kích tây thì kệ đi, các ngươi lại chia nhau một đông một tây.
Có tiếng đao kiếm vang lên, cả trong điện Thái Hòa lẫn ngoài hồ Phi Ngư.
Nằm ở lưng chừng Triều Dương, hồ Phi Ngư như một chiếc gương lớn phản chiếu. Đạo Quân Triệu Cát muốn nhìn ngắm cảnh "thiên giới", tốn không ít tiền tài vật lực đào cái hồ này. Nghe đâu ngay nước đổ vào hồ đều không phải tự nhiên mà có, tận Hoa Sơn Thái Sơn gì đó đem qua.
Đứng vòng tròn quanh hồ rải rác thị vệ, vài nhóm người đang đi dạo, thi thoảng có tiếng nữ nhân vui đùa.
Ở một góc, ba thanh niên đang trò chuyện:
- Xem ra lần này kiểu gì cũng có đại chiến với Ma Môn. Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Ài, tu trên núi đã lâu, chán đến chết mất.
Một người da ngăm đen nói:
- Chẳng phải sắp có Đại Kiếm hội sao?
- Kiếm hội? Huynh đi một lần rồi, chẳng qua giao lưu học hỏi, đánh thì ít mà nói thì nhiều, toàn là khách khí với chả cửu ngưỡng, chả hứng thú gì đâu.
Ba người này là Phan Sư Quân, Trương Quân Bảo và Chúc Tề Bưu.
Phan Sư Quân không vội trả lời, trái lại nở nụ cười.
Gã đang tự sướng, bấy lâu Phan Sư Quân như người vô danh, chỉ được cái mác "sư huynh" nhập giáo trước là hết. Ngay trong đệ tử chữ Sư, dù xếp cao hơn Trương Sư Chính, tên tuổi gã vẫn kém hơn hẳn.
Lần này Dương Thanh Phong chọn người đi làm nhiệm vụ cho "quốc gia", trong đó có Trương Quân Bảo Chúc Tề Bưu - hai cao thủ nội tu thuộc "Tứ cường" ở Đại hội luận kiếm, người thứ ba không phải Trương Sư Chính mà lại là gã, khiến Phan Sư Quân hít thở không thông, thầm nghĩ rút cục ông trời có mắt.
Bây giờ trò chuyện, hai tên sư đệ "khủng bố" này rút cục cũng có chuyện không biết bằng mình, Phan Sư Quân càng vui vẻ.
Chúc Tề Bưu hỏi:
- Ma Môn mạnh lắm sao? So được với Toàn Chân chúng ta?
Phan Sư Quân hắng giọng:
- Cũng không có gì, chẳng qua võ lâm cứ thích đồn đãi mà thôi. Nếu chúng mạnh thật, bây giờ giang hồ đều do chúng quản cả, làm gì phải trốn tránh khắp nơi.
Trương Quân Bảo lúc này mới nói:
- Theo đệ biết, Ma Môn không chỉ riêng cái ở Tây Vực kia. Phương bắc cũng có một đám xưng Ma Giáo, phương nam cũng có Quỷ Tông này nọ... Chúng không can thiệp vào chuyện giang hồ, chủ yếu vì hai bên chưa xung đột lợi ích, ví dụ bảo vật bí kíp...
Phan Sư Quân hơi sượng đang định nói gì đó, Trương Quân Bảo đã nói tiếp:
- Lần này sư phụ để chúng ta lên phương bắc, từng dặn qua ma môn chỉ là cái tên, còn tu ma trong thiên hạ nơi đâu cũng có, đặc biệt Ma Giáo phía bắc cũng không kém gì Ma Môn phía tây. Ba người chúng ta đi vào vùng của chúng, sớm muộn cũng gặp.
Phan Sư Quân nghe vậy im lặng thở dài.
Xem ra dù ba người được Dương Thanh Phong giao nhiệm vụ, nhưng chỉ có Trương Quân Bảo được dặn dò riêng. Nói gì đi nữa, tên Trương sư đệ này đang là "cục cưng" của các sư thúc sư bá, Phan Sư Quân thắp đèn cũng theo không kịp.
- Chuyện này... - Phan Sư Quân cố gỡ gạc -... thực ra, những chuyện Ma Môn Quỷ Tộc, mấy sư huynh chữ Vân biết rõ hơn.
- Vân Sơn sư huynh? - Chúc Tề Bưu hỏi.
Toàn Chân hiện tại có hai hàng đệ tử xếp theo chữ đệm, chữ Vân và chữ Sư. Lứa đệ tử mới vào của Tiểu Uyển Quân Bảo chưa xếp vào hàng, đại loại chưa đến lúc "trưởng thành".
Đệ tử hàng chữ Vân hầu hết đều có công việc nhiệm vụ riêng, ngay Đại hội luận kiếm cũng không tham gia, cùng lắm làm công tác "hậu cần trị an". Phần vì bận rộn, phần vì "mặt mũi", nhưng chủ yếu vì võ công thui chột nhiều.
Nói là làm nhiệm vụ cho hoành tráng, thực ra đều vì "sinh kế" của giáo mà làm đủ loại công việc, từ hộ vệ đến vận tiêu. Lúc trước Đại sư huynh Quan Vân Sơn cũng nhận nhiệm vụ xuống núi tuyển tân đệ tử, mới bắt gặp Tiểu Uyển. Mấy vị tệ hại nhất ngay cả trồng rau nuôi lợn cũng phải làm, đầu óc phải tính đến tương lai sống ra sao. Trong khi đó, đám đệ tử trẻ trên núi ban ngày chỉ lo luyện võ, ban đêm mơ mộng "tiêu dao giang hồ" gì đó. Thành ra sư huynh chưa chắc đã khủng hơn sư đệ.
Phan Sư Quân nói:
- Đệ không thấy lâu nay họ đều ít xuất hiện sao? Thực ra bọn họ đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không chừng đều đã đụng độ người của Ma Môn cả. Với lại, trong hàng chữ Vân, người biết rõ về Ma Môn nhất là "phản đồ" họ Doãn, bởi y chính là người của Ma Môn.
- Doãn Vân Phương?
- Chính hắn, Lục sư thúc lần trước cũng đụng hắn.
- Lợi hại như vậy? - Chúc Tề Bưu mắt sáng lên, nếu "phản đồ" mà võ công tăng tiến nhanh như vậy, gã cũng muốn "phản" cho khỏe.
- Hừ, làm sao có thế. Nghe nói lúc đó đi cùng hắn là hàng loạt cao thủ Ma Môn, chơi trò quần công, nếu không làm sao Lục sư thúc dính chiêu được. Đệ nên biết, Lục sư thúc là Trường Chân Tử, cái gì cũng có thể hết, riêng nội lực không bao giờ. Nếu một đấu một bất kể là ai, đánh đến hôn thiên ám địa người thiệt cũng là chúng.
Phan Sư Quân tiếp tục:
- Mà sắp tới có Đại Kiếm hội rồi, chắc chỉ vài hôm nữa mấy sư huynh sẽ trở về.
Chúc Tề Bưu đành gật đầu.
Chúc Tề Bưu giống Trương Quân Bảo, chỉ thuần luyện võ, thậm chí còn thích so đo kèn cựa hơn cả Quân Bảo. Hễ chuyện gì đụng đến công lực gã cũng muốn hỏi cho ra lẽ, những thứ lằng nhằng khác Chúc Tề Bưu chả thèm để ý.
Phan Sư Quân cảm giác gì đó không đúng, quay sang nhìn Quân Bảo:
- Trương sư đệ, có chuyện gì à?
Trương Quân Bảo nhíu mày một lát, thốt ra:
- Có cao thủ.
Phan Sư Quân căng thẳng nhìn quanh, sau đó lại cười:
- Ài, dĩ nhiên phải có. Đạo Quân đang ở đây, kiểu gì cũng phải có cao thủ tọa trấn. Nói không xa, ngay sư phụ bên trong cũng là cao thủ còn gì.
Trương Quân Bảo lắc đầu:
- Không đúng, khí thế khác nhau, một bên thủ, một bên công.
Chúc Tề Bưu im lặng, gã từng chiến Trương Quân Bảo, biết rõ Quân Bảo không thích "làm trò". Ngoài ra, gã biết rõ Trương Quân Bảo mạnh nhất không phải kiếm pháp, cũng không phải thân pháp, mà là thần pháp.
Phan Sư Quân cố gắng quan sát, nhìn ra phía xa, rồi lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Quân Bảo, gã đột nhiên phì cười:
- Haha, ta hiểu rồi. Không phải cao thủ đâu, mà là mỹ nữ.
- Mỹ nữ? - Trương Quân Bảo ngẩn ra.
Nói rồi hắn nhìn theo hướng nhìn của Phan Sư Quân.
Phía đối diện hồ Phi Ngư đang có một nhóm nữ nhân ríu rít, trang phục lụa là hoa quý. Chính giữa là một thiếu nữ yểu điệu xinh xắn, làn da trắng nõn, nhưng nhìn kỹ có điểm hơi thiếu sinh khí.
Phan Sư Quân nhìn Trương Quân Bảo đăm chiêu càng khẳng định suy nghĩ của mình, đại loại tên Quân Bảo này "nai tơ", gặp tiểu thư xinh đẹp thì căng thẳng lại nhầm thành gặp cao thủ.
Phan Sư Quân vừa định cười nhạo gì đó, Trương Quân Bảo bỗng trầm giọng:
- Ra tay rồi.
Cùng lúc, phía bên kia.
"Ùm"
- A, Đế Cơ, Đế Cơ... ngã xuống hồ...
- Người đâu, người đâu.... mau mau...
Chúc Tề Bưu nghe hai chữ Đế Cơ, trong mắt dị dạng, buột miệng nói:
- Đế Cơ? Công chúa? Con gái Hoàng đế?
Phan Sư Quân gật đầu:
- Ừm. Năm trước nghe nói Vinh Đức Đế cơ cũng đã gả đi, vị kia còn có thể ở đây đi cùng Đạo Quân ra đây, có lẽ phải thứ ba thứ tư gì đó.
Lại nói, Triệu Cát muốn tu tiên, nhưng thực tế chỉ tính riêng chuyện "gieo giống", lão ta đã đứng vào hàng ngũ "thần tiên".
Chưa tới 30 tuổi, Triệu Cát đã kịp có gần 20 mặt con, trong đội ngũ Hoàng đế xưa nay không top 10 cũng top 20. Cũng may mấy năm gần đây lão được Toàn Chân giáo "giác ngộ", số lượng Công chúa Hoàng tử nhờ vậy không tăng mạnh như trước.
Vị tiểu Công chúa kia là Triệu Xảo Vân - Hiến Đức Đế cơ, lần nọ Lý Minh Nguyệt ngồi vẽ tranh trong hoa viên Quốc Tử Giám, cô tiểu Công chúa này cũng có mặt.
Triệu Xảo Vân không phải nữ nhi thứ 3 thứ 4 của Triệu Cát, mà tận thứ 7 - Thất Công chúa Đại Tống. Nếu tính cả các vị "chết non" thì phải thứ 9 thứ 10 không chừng. Chẳng qua chuyện Hoàng gia - đặc biệt về nữ quyến - trong dân gian biết vô cùng ít, ngay cả sử liệu cũng ít ghi lại, có đôi khi ngay cả một Hoàng đế sinh bao nhiêu Công chúa cũng không rõ ràng.
Cảnh tượng trước mắt lại đang như "hài kịch".
Một thiếu nữ vẫy vùng dưới nước, trên bờ một nhóm cung nữ hò hét khóc lóc, một đám thái giám ỏng ẹo kêu ca. Xung quanh đó một đám thị vệ vẫn đứng thẳng người, vài tên chỉ dám liếc nhìn rồi thôi.
Không một ai hành động.
Chúc Tề Bưu khó chịu ra mặt:
- Chuyện quái gì vậy?
Phan Sư Quân thở dài:
- Quy củ trong cung ta không rõ lắm. Chỉ là ta chắc chắn một điều, như chúng ta nhảy xuống cứu Công chúa, Công chúa cứu được hay không không biết, nhưng vừa ngoi đầu lên sẽ bị lôi đi chém.
- Vì sao? - Chúc Tề Bưu khó hiểu hỏi.
- Khi quân, xâm phạm ngọc thể gì đó.
- Vậy mấy tên thị vệ kia để làm gì?
Phan Sư Quân nhíu mày, gã cũng không giải thích được.
Trương Quân Bảo ngay từ đầu không hề động, vẫn nhìn vào mông lung. Lúc thấy một đám thị vệ thái giám hỗn loạn chạy ra chạy vào điện Thái Hòa, hắn bỗng thốt lên:
- Giương đông kích tây?
Phan Sư Quân nghe vậy khựng lại hỏi:
- Cái gì đông tây?
- Mục tiêu của chúng không phải Đế Cơ gì kia, mà là... Đạo Quân.
Phan Sư Quân nhíu mày, sau đó thở ra:
- Ài, trong đó còn có Nhị sư thúc, không lo.
Dương Thanh Phong không phải sư phụ trực tiếp của Phan Sư Quân, gã chỉ gọi sư thúc.
Trương Quân Bảo lắc đầu:
- Đám này không đơn giản.
Nói rồi đảo người vào điện.
- Quân Bảo, không nên tùy tiện xông vào. Coi chừng mang tội...
Phan Sư Quân chưa kịp nói xong tội gì, bóng Chúc Tề Bưu bên cạnh cũng biến mất, nhằm hướng hồ lao xuống.
- Chúc sư đệ, ngươi muốn làm gì?
- Không thể thấy chết không cứu.
- Ặc, hai tên sư đệ này, tùy tiện đến điên rồi. Người ta giương đông kích tây thì kệ đi, các ngươi lại chia nhau một đông một tây.
Có tiếng đao kiếm vang lên, cả trong điện Thái Hòa lẫn ngoài hồ Phi Ngư.
Bình luận facebook