Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187
Nữ thích khách cả người lùi ra sau, từ mặt nàng ta đột nhiên rơi ra một lớp da màu vàng, bên trong tưởng chừng là máu thịt, hóa ra lại là một làn da trắng nõn khác. Xem ra khuôn mặt kia đang được hóa trang dịch dung gì đó.
Dương Thanh Phong chật vật lùi lại một bước, cường tự bản thân nói:
- Có chút đạo hạnh. So với bần đạo 20 năm về trước vẫn kém chút đỉnh.
Nữ nhân kia không phản hồi.
Đang lúc căng thẳng, ở bên ngoài có tiếng hô quát:
- Bắt tên đạo sĩ kia lại, dám tự tiện xông vào điện.
Nữ thích khách nghe vậy, biết quân lính đang tụ lại, không thể chậm trễ. Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ không phục, nhìn Dương Thanh Phong vẻ giễu cợt:
- Ngọc Dương Thần Công là như thế sao?
Giọng nói vô cùng êm tai, cảm tưởng như cô ta đang hát.
Nói rồi cả người cô ta như cánh bướm, giẫm nhẹ bay lên không trung, sau đó xoay tròn một vòng, cứ như thế lao ra ngoài điện. Bên dưới chỉ trừ Dương Thanh Phong đủ định lực, còn lại đều ngơ ngác, tám phần đang nghĩ vừa rồi là tiên nữ hạ phàm.
"Đạo sĩ xông loạn" Trương Quân Bảo vừa đặt chân vào, chỉ kịp ngước lên nhìn rồi lẩm bẩm:
- Đây là loại khinh công gì?
- Một loại Phù Dao bộ mà thôi, chỉ được cái bề ngoài, về thực tiễn kém xa Toàn Chân chúng ta. - Dương Thanh Phong trấn an.
Dương Thanh Phong nói thì nói nhưng không hề có ý đuổi theo.
Lúc này, Vệ Thanh dẫn vài tên chạy như bay vào, người chưa tới nơi miệng đã hát tuồng:
- Quan Gia, thần cứu giá chậm trễ...
Triệu Cát chưa kịp diễn, đã có tiếng Sở Linh vang lên:
- Sư phụ, mau cứu Chúc sư huynh... Huynh ấy ra tay cứu Đế Cơ, nhưng mấy người này lại bắt tội huynh ấy.
Dương Thanh Phong đau đầu.
Trương Quân Bảo "tận trung với nước" xông loạn vào Thái Hòa chưa rõ phải xử lý sao, bây giờ thêm Chúc Tề Bưu thế quái nào còn "liều mình vì mỹ" nhảy cả xuống hồ ôm Đế Cơ.
...
Dưới chân Triều Dương, cách điện Thái Hòa không xa.
Bây giờ đang tháng 7, trời khô hanh. Cả tháng này dân gian gọi Quỷ tiết. Nghe đâu từ đầu tháng Âm phủ khai mở Quỷ môn, cấp "visa lưu trú" cho vài tên ưu tú lên trần thăm hỏi nhân gian, tận cuối tháng mới hết "visa" trở về.
Toàn Chân giáo hôm nay như trẩy hội, khắp nơi "náo nhiệt". Không biết chừng có vài vị bị quỷ nhập thân, hành động "dễ xúc động" hơn trước.
- Vưu Vị, ngươi không dám đánh thì nói một tiếng nhận thua đi, núp sau lưng người khác tính cái gì anh hùng?
- Hê, ông cũng không nói mình là anh hùng. Còn tưởng ngươi là Trương Quân Bảo, hóa ra một tên vô danh nào của Toàn Chân, ông đây không rảnh phí sức tiếp chiêu.
- Ngươi...
Trương Sư Chính mặt mày đỏ bừng.
Vừa rồi Vưu Vị hô "tất cả lên", đám Cái Bang phía sau lên thật, nhưng bản thân Vưu Vị lại lùi ra sau.
Nói Vưu Vị nhát chết cũng không phải, thực tế cả Toàn Chân lẫn Cái Bang đang dùng trận pháp đối chọi nhau. Chỉ là Trương Sư Chính nắm vị trí chủ công bên Toàn Chân, nhưng bên Cái Bang chủ công không phải Vưu Vị, mà thuộc về một người đầu lún phún tóc. Người này xem ra từng cạo trọc, đến giờ này tóc vẫn mọc không đầy đủ nhìn rất hài hước.
Lúc đầu Trương Sư Chính khinh thường rõ rệt, thầm nghĩ ăn mày thì làm gì có trận pháp ra hồn. Kể cả trận pháp ảo diệu đi nữa, mấy tên ăn mày chỉ vài chiêu là xong. Ai ngờ, gã lẩn quẩn mãi không giải quyết được. Chỉ tính riêng tên trước mắt, toàn thân như sắt thép, Trương Sư Chính có khổ không nói ra lời. Cái thằng họ Vưu kia thì cứ ở xa "nhởn nhơ", Trương Sư Chính tức đến run người.
Trương Sư Chính tu đạo, cố gắng bình tĩnh chửi xéo:
- Còn tưởng võ công Cái Bang lợi hại ra sao? Hóa ra đi chôm chỉa mà thôi?
Vưu Vị cười ha ha:
- Cái gì chôm chỉa? Suốt ngày ở trên núi, không biết thiên hạ rộng lớn thì đừng đoán mò.
Trương Sư Chính đáp trả:
- Hừ, còn nói cố? Trận của các người rõ ràng học theo Kim Cương Phục Ma của Sùng Thánh tự. Vị trí chủ công giao cho một tên mình đồng da sắt, đánh kiểu này có gì là đẹp?
- Nói nhảm, đây là Khiếu Hóa trận của Cái Bang, liên quan gì Thánh Sùng với chả Thạch Sùng ở đây. Với lại, ngươi cứ tìm cách phá đi, đẹp hay không không đến lượt ngươi nhận xét.
"Choang choang"
Trương Hóa Sinh không tham chiến, nói nhỏ gì đó, Vưu Vị nghe xong lại cười lớn:
- Đừng tưởng bọn ta ở Sơn Đông thì không biết gì. Kim Cương Phục Ma của đám Thạch Sùng gì kia, trận pháp 13 người, bọn ta chỉ 5 người. Ngươi còn gì để nói?
Trương Sư Chính hơi chột dạ, không nghĩ đám này cũng biết, thực tế gã chỉ chửi bừa cho đỡ bức bối, liền gân cổ nói:
- Cũng chỉ có đám Cái Bang ngu ngốc các ngươi đi chôm trận pháp không biết cách biến hóa mà thôi, 13 người thành 5 người có gì khó.
Mấy huynh đệ xung quanh đều lắc đầu, hai tên này, đánh một chiêu nói đến mấy câu, rõ nhức tai.
Vưu Vị từ đầu ở tuyến sau hộ công, không mất sức gì lắm, tiếp tục trêu tức:
- Haha, ra vậy. Toàn Chân chẳng qua đi ăn cắp trận pháp ở đâu đó, về nhà sửa lại xưng Vô Cực đúng không?
- Ngươi... - Trương Sư Chính á khẩu.
- Nói đi nói lại, xem ra Toàn Chân các ngươi e ngại đám Phật gia kia? Hay trận Vô Cực của các ngươi cũng từ Thạch Sùng gì kia mà ra?
- Nói nhảm, xem chiêu. Nhật Nguyệt Đồng Chuyển.
Trương Sư Chính động nộ, tung tuyệt học Lưỡng Nghi kiếm pháp gã đang luyện ra dùng.
Tên đầu "gần trọc" bên Cái Bang lần này không chơi lấy thịt đè người như trước. Gã vội vã lùi một nhịp, tay vòng ra sau rút cây đoản côn trên lưng, miệng hô nhỏ:
- Nạp Lý.
"Vù vù"
"Choang"
Chỉ thấy cây côn của gã xoay tròn trên không, sau đó đưa ngang ra trước, tư thế này dường như Lăng Hổ đã dùng qua một lần.
Ngay lúc kiếm của Trương Sư Chính chạm vào giữa thân côn, gã kia xoay ngang côn ra trước, vừa làm lệch hướng mũi kiếm, vừa uy hiếp đối phương. Nếu đây là trường côn, tám phần đầu côn đã đập thẳng vào mặt Trương Sư Chính.
Tính ra, chiêu Nhật Nguyệt Đồng Chuyển của Trương Sư Chính không phải là chiêu cuối trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Chiêu này vừa thực vừa khí, uy lực nằm ở hai luồng khí âm - dương cuốn vào nhau cùng di chuyển về trước, đi đến đâu "sát phạt" đến đó. Ngày trước trận chiến của Liễu Thanh Nghi trong rừng, Lăng Phong từng thấy chiêu này một lần ở mức độ siêu cao thủ, ngay Thái Cực cũng sinh ra.
Chỉ tiếc Trương Sư Chính rút cục mới thuộc sơ chiêu thức, chứ nói gì đến vận dụng. Ngay Trương Quân Bảo còn chưa thể nhuyễn chiêu này, Trương Sư Chính dĩ nhiên màu mè đẹp mắt là hết.
Tình hình càng lúc càng căng, Trương Hóa Sinh vẫn ôm tư thế "hòa giải", vội xua tay nhảy ra nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, dĩ hòa vi quý a, chúng ta đều là võ lâm chính phái nha, sao lại...
- Tránh ra một bên thằng ăn xin này, để Trương sư huynh đại triển thần uy...
- Lần này Cái Bang đến đây... Khoan, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Còn là gì? Ăn xin.
- Nói cho đạo sĩ thối ngươi biết, bổn cái là Cái Bang kinh thành, chết đói thì chết, chứ xin thì chưa bao giờ.
- Lại có chuyện này? Vậy xin hỏi phải xưng hô "cái huynh" thế nào a?
- Gọi ăn mày là được.
Đám đạo sĩ phe Toàn Chân trợn mắt ngả ngửa. Có khác nhau sao?
Lúc này hai bên giao tranh đã mấy chục chiêu, ở giữa bụi đất mù mịt, xung quanh rất nhiều người cũng đã tụ lại xem, lẩn bên trong có một nhóm người ăn mặc gọn gàng đang thì thầm:
- Nhị ca, chúng ta đi thôi. Chỉ e lúc này chỗ Thái Hòa đã xảy ra chuyện...
Người đứng trước bộ dạng mắt híp râu cá trê, hừ nhẹ đáp:
- Lần này không phải Nam Nha Điện tiền Thị vệ mà là Bắc Nha Vũ Lâm, bọn chúng không thèm hợp tác với chúng ta, lên đó có ích gì?
Người ở sau không dám nói to, chỉ lầm bầm:
- Cũng không thể đứng đây mãi a...
- Ngươi không thấy võ công kẻ kia quen quen sao?
- Quen? Nhị ca a, Hổ tổ bọn đệ chuyên nghiên cứu võ công thiên hạ, không một ngàn thì cũng tám trăm, nhìn đâu mà chẳng quen.
Nhóm người này là Hổ tổ của Mật Thám tự.
Người râu cá trê xưng "Nhị ca" là Chu Phó sứ Chu Thông. Còn người tỏ vẻ khó chịu kia là Mã Đại, kẻ xưa kia dẫn dắt nhiệm vụ đầu tiên của Lăng Phong, sau đó còn xích mích với Lăng Phong dưới mật thất, sau cùng bị một chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng của Lăng Phong chấn trụ. Từ đó về sau hai bên không gặp nhau.
Mã Đại là Đô mật sứ tại kinh thành, phụ trách chung toàn Trường An. Hổ tổ là tổ chuyên trách về đàn áp thủ tiêu, đứng đầu là Thạch Sơn, người này hiện đang ở Hà Bắc cùng Lăng Phong Nguyệt Dung.
Ngày trước, Hổ - Ưng - Khuyển ba tổ chỉ có quy mô nhỏ, đều nằm dưới sự quản lý của Mã Đại. Gần đây Kha lão dựng lại cấu trúc mật thám, ba tổ này bắt đầu tách riêng, khiến nhân sự của Mã Đại giảm hẳn xuống.
Mã Đại không phục, bởi tinh anh Mật Thám tự luyện ra đều dồn cả về ba tổ này, đám tiểu tốt còn lại mới đi làm mật sứ các địa phương. Thủ hạ bèo nhèo, kéo theo thủ trưởng cũng không ngẩng mặt nổi.
Lần này, Thạch Sơn vắng mặt, Mã Đại có chút "tư tâm". Gã muốn chứng tỏ, chỉ có dưới tay gã, Hổ tổ mới làm nên "trò trống", vì thế tự mình xin dẫn Hổ tổ theo Chu Thông lên núi, toan tính vội vã lập công.
Chu Thông vẫn quan sát tên Cái Bang cầm côn trong trận, nói nhỏ:
- Ta thấy... rất giống "đầu trọc"?
- Thạch Sơn?
Mã Đại đang nghĩ về Hổ tổ, lại nghe Chu Thông nhắc cái biệt danh này, liền buột miệng nói luôn tên thật.
Đúng lúc này, từ trên núi có tiếng hô quát:
- Đứng lại, bắt lấy thích khách...
Đám Cái Bang Toàn Chân đang đánh nhau không nghe thấy, chỉ có nhóm Hổ tổ liếc mắt phản ứng.
Mã Đại vừa nhìn thấy cảnh kia, liền cười nhạo:
- Thảo nào Đại ca luôn nói đám Vũ Lâm quân là một đám ăn hại. Ngay cả cung nữ còn bắt không xong...
Chu Thông trầm giọng:
- Hành động đi, chúng vô dụng nhưng chúng ta thì không.
Nói rồi nhún người ra trước.
Dương Thanh Phong chật vật lùi lại một bước, cường tự bản thân nói:
- Có chút đạo hạnh. So với bần đạo 20 năm về trước vẫn kém chút đỉnh.
Nữ nhân kia không phản hồi.
Đang lúc căng thẳng, ở bên ngoài có tiếng hô quát:
- Bắt tên đạo sĩ kia lại, dám tự tiện xông vào điện.
Nữ thích khách nghe vậy, biết quân lính đang tụ lại, không thể chậm trễ. Ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ không phục, nhìn Dương Thanh Phong vẻ giễu cợt:
- Ngọc Dương Thần Công là như thế sao?
Giọng nói vô cùng êm tai, cảm tưởng như cô ta đang hát.
Nói rồi cả người cô ta như cánh bướm, giẫm nhẹ bay lên không trung, sau đó xoay tròn một vòng, cứ như thế lao ra ngoài điện. Bên dưới chỉ trừ Dương Thanh Phong đủ định lực, còn lại đều ngơ ngác, tám phần đang nghĩ vừa rồi là tiên nữ hạ phàm.
"Đạo sĩ xông loạn" Trương Quân Bảo vừa đặt chân vào, chỉ kịp ngước lên nhìn rồi lẩm bẩm:
- Đây là loại khinh công gì?
- Một loại Phù Dao bộ mà thôi, chỉ được cái bề ngoài, về thực tiễn kém xa Toàn Chân chúng ta. - Dương Thanh Phong trấn an.
Dương Thanh Phong nói thì nói nhưng không hề có ý đuổi theo.
Lúc này, Vệ Thanh dẫn vài tên chạy như bay vào, người chưa tới nơi miệng đã hát tuồng:
- Quan Gia, thần cứu giá chậm trễ...
Triệu Cát chưa kịp diễn, đã có tiếng Sở Linh vang lên:
- Sư phụ, mau cứu Chúc sư huynh... Huynh ấy ra tay cứu Đế Cơ, nhưng mấy người này lại bắt tội huynh ấy.
Dương Thanh Phong đau đầu.
Trương Quân Bảo "tận trung với nước" xông loạn vào Thái Hòa chưa rõ phải xử lý sao, bây giờ thêm Chúc Tề Bưu thế quái nào còn "liều mình vì mỹ" nhảy cả xuống hồ ôm Đế Cơ.
...
Dưới chân Triều Dương, cách điện Thái Hòa không xa.
Bây giờ đang tháng 7, trời khô hanh. Cả tháng này dân gian gọi Quỷ tiết. Nghe đâu từ đầu tháng Âm phủ khai mở Quỷ môn, cấp "visa lưu trú" cho vài tên ưu tú lên trần thăm hỏi nhân gian, tận cuối tháng mới hết "visa" trở về.
Toàn Chân giáo hôm nay như trẩy hội, khắp nơi "náo nhiệt". Không biết chừng có vài vị bị quỷ nhập thân, hành động "dễ xúc động" hơn trước.
- Vưu Vị, ngươi không dám đánh thì nói một tiếng nhận thua đi, núp sau lưng người khác tính cái gì anh hùng?
- Hê, ông cũng không nói mình là anh hùng. Còn tưởng ngươi là Trương Quân Bảo, hóa ra một tên vô danh nào của Toàn Chân, ông đây không rảnh phí sức tiếp chiêu.
- Ngươi...
Trương Sư Chính mặt mày đỏ bừng.
Vừa rồi Vưu Vị hô "tất cả lên", đám Cái Bang phía sau lên thật, nhưng bản thân Vưu Vị lại lùi ra sau.
Nói Vưu Vị nhát chết cũng không phải, thực tế cả Toàn Chân lẫn Cái Bang đang dùng trận pháp đối chọi nhau. Chỉ là Trương Sư Chính nắm vị trí chủ công bên Toàn Chân, nhưng bên Cái Bang chủ công không phải Vưu Vị, mà thuộc về một người đầu lún phún tóc. Người này xem ra từng cạo trọc, đến giờ này tóc vẫn mọc không đầy đủ nhìn rất hài hước.
Lúc đầu Trương Sư Chính khinh thường rõ rệt, thầm nghĩ ăn mày thì làm gì có trận pháp ra hồn. Kể cả trận pháp ảo diệu đi nữa, mấy tên ăn mày chỉ vài chiêu là xong. Ai ngờ, gã lẩn quẩn mãi không giải quyết được. Chỉ tính riêng tên trước mắt, toàn thân như sắt thép, Trương Sư Chính có khổ không nói ra lời. Cái thằng họ Vưu kia thì cứ ở xa "nhởn nhơ", Trương Sư Chính tức đến run người.
Trương Sư Chính tu đạo, cố gắng bình tĩnh chửi xéo:
- Còn tưởng võ công Cái Bang lợi hại ra sao? Hóa ra đi chôm chỉa mà thôi?
Vưu Vị cười ha ha:
- Cái gì chôm chỉa? Suốt ngày ở trên núi, không biết thiên hạ rộng lớn thì đừng đoán mò.
Trương Sư Chính đáp trả:
- Hừ, còn nói cố? Trận của các người rõ ràng học theo Kim Cương Phục Ma của Sùng Thánh tự. Vị trí chủ công giao cho một tên mình đồng da sắt, đánh kiểu này có gì là đẹp?
- Nói nhảm, đây là Khiếu Hóa trận của Cái Bang, liên quan gì Thánh Sùng với chả Thạch Sùng ở đây. Với lại, ngươi cứ tìm cách phá đi, đẹp hay không không đến lượt ngươi nhận xét.
"Choang choang"
Trương Hóa Sinh không tham chiến, nói nhỏ gì đó, Vưu Vị nghe xong lại cười lớn:
- Đừng tưởng bọn ta ở Sơn Đông thì không biết gì. Kim Cương Phục Ma của đám Thạch Sùng gì kia, trận pháp 13 người, bọn ta chỉ 5 người. Ngươi còn gì để nói?
Trương Sư Chính hơi chột dạ, không nghĩ đám này cũng biết, thực tế gã chỉ chửi bừa cho đỡ bức bối, liền gân cổ nói:
- Cũng chỉ có đám Cái Bang ngu ngốc các ngươi đi chôm trận pháp không biết cách biến hóa mà thôi, 13 người thành 5 người có gì khó.
Mấy huynh đệ xung quanh đều lắc đầu, hai tên này, đánh một chiêu nói đến mấy câu, rõ nhức tai.
Vưu Vị từ đầu ở tuyến sau hộ công, không mất sức gì lắm, tiếp tục trêu tức:
- Haha, ra vậy. Toàn Chân chẳng qua đi ăn cắp trận pháp ở đâu đó, về nhà sửa lại xưng Vô Cực đúng không?
- Ngươi... - Trương Sư Chính á khẩu.
- Nói đi nói lại, xem ra Toàn Chân các ngươi e ngại đám Phật gia kia? Hay trận Vô Cực của các ngươi cũng từ Thạch Sùng gì kia mà ra?
- Nói nhảm, xem chiêu. Nhật Nguyệt Đồng Chuyển.
Trương Sư Chính động nộ, tung tuyệt học Lưỡng Nghi kiếm pháp gã đang luyện ra dùng.
Tên đầu "gần trọc" bên Cái Bang lần này không chơi lấy thịt đè người như trước. Gã vội vã lùi một nhịp, tay vòng ra sau rút cây đoản côn trên lưng, miệng hô nhỏ:
- Nạp Lý.
"Vù vù"
"Choang"
Chỉ thấy cây côn của gã xoay tròn trên không, sau đó đưa ngang ra trước, tư thế này dường như Lăng Hổ đã dùng qua một lần.
Ngay lúc kiếm của Trương Sư Chính chạm vào giữa thân côn, gã kia xoay ngang côn ra trước, vừa làm lệch hướng mũi kiếm, vừa uy hiếp đối phương. Nếu đây là trường côn, tám phần đầu côn đã đập thẳng vào mặt Trương Sư Chính.
Tính ra, chiêu Nhật Nguyệt Đồng Chuyển của Trương Sư Chính không phải là chiêu cuối trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Chiêu này vừa thực vừa khí, uy lực nằm ở hai luồng khí âm - dương cuốn vào nhau cùng di chuyển về trước, đi đến đâu "sát phạt" đến đó. Ngày trước trận chiến của Liễu Thanh Nghi trong rừng, Lăng Phong từng thấy chiêu này một lần ở mức độ siêu cao thủ, ngay Thái Cực cũng sinh ra.
Chỉ tiếc Trương Sư Chính rút cục mới thuộc sơ chiêu thức, chứ nói gì đến vận dụng. Ngay Trương Quân Bảo còn chưa thể nhuyễn chiêu này, Trương Sư Chính dĩ nhiên màu mè đẹp mắt là hết.
Tình hình càng lúc càng căng, Trương Hóa Sinh vẫn ôm tư thế "hòa giải", vội xua tay nhảy ra nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, dĩ hòa vi quý a, chúng ta đều là võ lâm chính phái nha, sao lại...
- Tránh ra một bên thằng ăn xin này, để Trương sư huynh đại triển thần uy...
- Lần này Cái Bang đến đây... Khoan, ngươi vừa gọi ta là gì?
- Còn là gì? Ăn xin.
- Nói cho đạo sĩ thối ngươi biết, bổn cái là Cái Bang kinh thành, chết đói thì chết, chứ xin thì chưa bao giờ.
- Lại có chuyện này? Vậy xin hỏi phải xưng hô "cái huynh" thế nào a?
- Gọi ăn mày là được.
Đám đạo sĩ phe Toàn Chân trợn mắt ngả ngửa. Có khác nhau sao?
Lúc này hai bên giao tranh đã mấy chục chiêu, ở giữa bụi đất mù mịt, xung quanh rất nhiều người cũng đã tụ lại xem, lẩn bên trong có một nhóm người ăn mặc gọn gàng đang thì thầm:
- Nhị ca, chúng ta đi thôi. Chỉ e lúc này chỗ Thái Hòa đã xảy ra chuyện...
Người đứng trước bộ dạng mắt híp râu cá trê, hừ nhẹ đáp:
- Lần này không phải Nam Nha Điện tiền Thị vệ mà là Bắc Nha Vũ Lâm, bọn chúng không thèm hợp tác với chúng ta, lên đó có ích gì?
Người ở sau không dám nói to, chỉ lầm bầm:
- Cũng không thể đứng đây mãi a...
- Ngươi không thấy võ công kẻ kia quen quen sao?
- Quen? Nhị ca a, Hổ tổ bọn đệ chuyên nghiên cứu võ công thiên hạ, không một ngàn thì cũng tám trăm, nhìn đâu mà chẳng quen.
Nhóm người này là Hổ tổ của Mật Thám tự.
Người râu cá trê xưng "Nhị ca" là Chu Phó sứ Chu Thông. Còn người tỏ vẻ khó chịu kia là Mã Đại, kẻ xưa kia dẫn dắt nhiệm vụ đầu tiên của Lăng Phong, sau đó còn xích mích với Lăng Phong dưới mật thất, sau cùng bị một chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng của Lăng Phong chấn trụ. Từ đó về sau hai bên không gặp nhau.
Mã Đại là Đô mật sứ tại kinh thành, phụ trách chung toàn Trường An. Hổ tổ là tổ chuyên trách về đàn áp thủ tiêu, đứng đầu là Thạch Sơn, người này hiện đang ở Hà Bắc cùng Lăng Phong Nguyệt Dung.
Ngày trước, Hổ - Ưng - Khuyển ba tổ chỉ có quy mô nhỏ, đều nằm dưới sự quản lý của Mã Đại. Gần đây Kha lão dựng lại cấu trúc mật thám, ba tổ này bắt đầu tách riêng, khiến nhân sự của Mã Đại giảm hẳn xuống.
Mã Đại không phục, bởi tinh anh Mật Thám tự luyện ra đều dồn cả về ba tổ này, đám tiểu tốt còn lại mới đi làm mật sứ các địa phương. Thủ hạ bèo nhèo, kéo theo thủ trưởng cũng không ngẩng mặt nổi.
Lần này, Thạch Sơn vắng mặt, Mã Đại có chút "tư tâm". Gã muốn chứng tỏ, chỉ có dưới tay gã, Hổ tổ mới làm nên "trò trống", vì thế tự mình xin dẫn Hổ tổ theo Chu Thông lên núi, toan tính vội vã lập công.
Chu Thông vẫn quan sát tên Cái Bang cầm côn trong trận, nói nhỏ:
- Ta thấy... rất giống "đầu trọc"?
- Thạch Sơn?
Mã Đại đang nghĩ về Hổ tổ, lại nghe Chu Thông nhắc cái biệt danh này, liền buột miệng nói luôn tên thật.
Đúng lúc này, từ trên núi có tiếng hô quát:
- Đứng lại, bắt lấy thích khách...
Đám Cái Bang Toàn Chân đang đánh nhau không nghe thấy, chỉ có nhóm Hổ tổ liếc mắt phản ứng.
Mã Đại vừa nhìn thấy cảnh kia, liền cười nhạo:
- Thảo nào Đại ca luôn nói đám Vũ Lâm quân là một đám ăn hại. Ngay cả cung nữ còn bắt không xong...
Chu Thông trầm giọng:
- Hành động đi, chúng vô dụng nhưng chúng ta thì không.
Nói rồi nhún người ra trước.
Bình luận facebook