Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Đại Tống có rất nhiều trường học, nhờ vậy mới sinh ra hàng loạt thi gia, thư pháp gia nổi danh sử sách.
Giang Nam thư viện là học viện lớn nhất phủ Giang Ninh, cũng là học viện tiếng tăm nhất miền đông nam, tài tử Giang Nam quá nửa từ đây mà ra, đỗ Trạng Nguyên toàn quốc cũng không ít người. Chỉ tiếc, năm trước kỳ thi Đình, ngôi Trạng nguyên lại bị một người họ Hoàng ở Kiếm Nam đoạt mất, tên tuổi Giang Nam thư viện cũng mất mát không ít.
Lăng Vân không thích giới văn sĩ, nhưng nhắc đến Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, Lăng Vân lại không hề xa lạ. Diệp Tố Tân, một thời mất ăn mất ngủ theo đuổi Lăng Vân, chính là một trong bốn vị Đại Tài Tử kia. Chỉ là nay Diệp ca đã tìm ra chân lý cuộc đời mình, năm trước lên kinh đỗ tiến sĩ xong, gã liền quyết tâm tu chí học hành ở Quốc Tử Giám, tình nhi nữ dẹp sang một bên, quả là tấm gương sáng cho thanh niên Đại Tống.
Kẻ đang ba hoa trước cổng khách điếm - Dương Diên Hi - đứng thứ hai trong Tứ Đại Tài Tử. Người này có tài năng, nhưng vận số thì không. Năm trước hắn cũng lên kinh ứng thí, chỉ tiếc lại trượt mất. Từ khi về lại Giang Ninh, Dương Diên Hi suốt ngày dạo chơi, ngâm thơ làm câu đối, muốn học theo cổ nhân, xem danh vọng là phù du, xem đỗ đạt là vô dụng. Thực tế, có lẽ hắn ta đang hận đời, có bao nhiêu chữ trong bụng đều muốn khoe ra. Dương Diên Hi muốn chứng minh mình một bụng kinh luân, chẳng qua ông trời mắt đui không cho hắn đỗ tiến sĩ.
Chuyện Diệp Tố Tân từng theo đuôi Đại tiểu thư Lăng gia, Dương Diên Hi biết, hắn thậm chí từng lấy ra đùa cợt Diệp Tố Tân, trong lòng lại tặc lưỡi khinh thường. Trong mắt các "tài tử" như Dương Diên Hi, ca kỹ thuyền hoa, dù qua tay đủ loại người vẫn có giá hơn hẳn nữ thương nhân.
Ngoài ra, Dương gia của Dương Diên Hi có mối quan hệ gì đó với Từ gia. Lần này Từ Nguyên đột ngột đến Giang Ninh, ban đầu Dương Diên Hi không để tâm. Tận hôm qua, Từ Nguyên ghé Dương phủ bái phỏng lão cha của hắn, Dương Diên Hi mới tình cờ biết vị hôn thê của Từ Nguyên chính là Lăng Vân. Hắn đâm ra tò mò, cố ý lượn lờ khách điếm.
Một nữ tử có thể hút hồn cả Diệp Đại tài tử lẫn Từ Đại thiếu gia, Dương Diên Hi không tò mò mới lạ.
Vừa rồi gặp Lăng Vân đẹp đến chim sa cá lặn, Dương Diên Hi cũng không khỏi động dung, mới cố ý ngâm câu đối gây ấn tượng với người đẹp.
Tên thư đồng nghe chủ nhân xướng, cũng nhanh nhảu phụ họa:
- Công tử gia, vế đối của ngài hình như là vế dưới, phải chăng còn có vế trên?
Dương Diên Hi ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, cười nói:
- Haha, khen cho ngươi, đi theo ta cũng học được chút ít. Vế trên quả thật có, nhưng bây giờ... lại không có nữa.
- Tiểu nhân không hiểu, vế đối thì luôn có đôi có cặp, làm sao lại lúc có lúc không?
Hai người một xướng một họa, cứ như đã luyện tập từ trước.
Dương Diên Hi vờ liếc mắt đâu đó, nói:
- Vế dưới đã gắn cùng mỹ nhân, còn cần vế...
- Công tử đại tài. Người ngọc trâm ngọc...
Dương Diên Hi nói nửa câu đột nhiên dừng, khiến tên thư đồng đang trôi chảy cũng phải ngắt theo, cả hai phát hiện có gì không đúng.
Nhìn lại, không chỉ hai người, cả đám công tử thiếu gia ai cũng mặt mày ngơ ngác.
Hóa ra, "người ngọc" mà bọn họ đang nâng niu, đã biến mất tự lúc nào.
...
Lăng Vân dặn dò nha hoàn đứng ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Vừa rồi, ngay lúc tên họ Dương ngâm xong vế đối, Lăng Vân đã âm thầm xoay người lên lầu. Chỉ tội các "đại tài tử" mải đứng ở cửa so cao thấp, rốt cục tự diễn cho nhau xem.
Từ hôm chia tay Lăng Phong ở Hà Bắc, Lăng Vân như người mất hồn. Nàng mặc cho Từ Nguyên sắp xếp tuyến đường, đi cả tháng thì đến Giang Ninh.
Từ Nguyên cớ gì không men theo đường biển về thẳng Tô Châu, lại cố ý rẽ vào Giang Nam? Lăng Vân đủ thông minh đoán ra một ít. Họ Từ muốn công bố cho người khác biết, Lăng Vân đã là nữ nhân của Từ Đại Thiếu gia, Từ - Lăng hai nhà từ nay là một, đại loại thế. Còn Từ Nguyên có kế hoạch gì khác hay không, Lăng Vân không muốn để tâm.
Mấy hôm nay Từ Nguyên để Lăng Vân ở khách điếm, bản thân gã chạy đi bái phỏng khắp nơi, chứng tỏ gã cũng có việc riêng của mình, không phải loại suốt ngày chăm chăm vào giữ vợ. Hoặc có lẽ Từ Đại Thiếu gia tự tin lần này Lăng Vân đã nắm chắc trong tay.
Thật ra, Từ Nguyên vẫn chưa chừa tật cũ, mấy lần muốn gần gũi nàng, nhưng rất tiếc, lại có một con "kỳ đà" - Từ Tử Lăng.
Tuy cùng họ Từ, Từ Tử Lăng lại tính khí thẳng thắn đến kỳ quặc, tuần 7 ngày, ngày đủ 12 canh, hộ vệ cho Lăng Vân. Ngoài nha hoàn Tiểu Tinh, không ai tiếp cận Lăng Vân nổi. Từ Nguyên tức mà không làm gì được, gã đành chờ lúc về Tô Châu, nhờ trưởng bối can thiệp. Nếu không, cứ để Từ Tử Lăng thực hiện lời hứa với Lăng Phong, một năm bảo vệ Lăng Vân, như vậy chả lẽ đám cưới của Từ Nguyên cũng phải dời lại một năm? Lúc đó chỉ e Từ Nguyên cũng chả muốn cưới nữa.
Lăng Vân buồn bã, mệt mỏi. Nàng ngồi xuống, cằm đặt lên hai bàn tay. Suy tư, hoài niệm, đôi mắt nàng cũng dần nặng trĩu.
Mỹ nhân ngủ, vài sợi tóc mai đung đua.
Ngoài trời có tiếng chim hót, âm sắc lại đầy cô đơn lạc lõng.
Cũng không rõ qua bao lâu.
Trong giấc mơ, Lăng Vân nhìn thấy một người cao lớn, là Lăng Chiến - cha nàng.
Lăng Chiến kỳ thực khá tốt, khá bao dung, ông ta chỉ hơi sợ vợ.
Người vợ cả - Mạnh phu nhân, là một người khá độc đoán, bà ta chưa bao giờ dễ dãi chuyện Lăng Chiến nạp thiếp. Người thiếp duy nhất của Lăng Chiến - Trâu Nhị nương - là một người đàn bà ghê gớm, lại sinh con trai là Lăng Hải, có lẽ bởi vậy mới khiến Mạnh phu nhân cho qua. Còn Lâm Nghi Anh - mẹ Lăng Phong - tuy cũng sinh con trai, nhưng sự tình ở xa xôi, bà lại quá hiền lành, kết cục phải chịu khổ bao nhiêu năm không chút danh phận.
Còn Lăng Vân, mẹ con nàng thậm chí còn không có hy vọng tranh danh phận. Mẹ Lăng Vân là nha hoàn trong phủ, lại sinh con gái là Lăng Vân. Lăng Chiến đã phải cố hết sức mới giữ được tính mạng của Lăng Vân, nhưng mẹ nàng thì không.
Cho đến giờ, Lăng Vân vẫn hận Lăng Chiến, nhưng đồng thời cũng cảm kích ông ta. Ông ta gián tiếp hại mẹ con nàng, nhưng kết cục vẫn làm được vài điều một người cha có thể làm, nuôi lớn Lăng Vân, tin tưởng giao trọng trách cho nàng.
Lăng Chiến quay lưng đi khỏi giấc mơ. Nhìn theo bóng lưng kia, Lăng Vân bỗng nhớ đến một người khác. Cũng bóng lưng đó, đứng che chắn cho nàng, ngăn kẻ xấu đến phá phách cửa tiệm.
Hắn ở đâu?
Lăng Vân lại thấy hận Lăng Chiến. Chính vì ông ta, nàng không thể tự do lựa chọn hạnh phúc, nàng không thể rũ bỏ tất cả.
Một giọt nước mắt chảy dài trên đôi má.
"Két"
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người đứng ở cửa.
Lăng Vân choàng tỉnh, nàng dụi mắt nhìn. Nha hoàn Tiểu Tinh rất biết điều, hẳn sẽ không tự ý mở cửa như vậy.
- Vân tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?
Một giọng nói vang lên, còn rất vang vọng.
Là hắn.
Khuôn mặt sạm đen, mái tóc cắt ngắn, nụ cười nửa miệng.
"Ngươi trở về rồi sao? Ngươi có lương tâm hay không? Nói đi là đi."
"Tại sao hôm đó ngươi không hỏi ta, vì sao không muốn về Tô Châu? Vì sao ngươi lại vô tâm như vậy?"
Lăng Vân nhìn hắn trách móc, nàng có vạn lời muốn nói. Nàng muốn gọi tên hắn, muốn kể lể, nhưng không tài nào mở miệng ra nổi. Thân thể nàng cũng như bị đông cứng, không cách nào cử động.
Không chờ Lăng Vân phản ứng, bóng người kia bỗng tiến lại gần.
Hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy Lăng Vân. Lăng Vân như ngừng thở, nàng quên trốn tránh, quên giãy dụa, nàng chỉ muốn khóc lớn, muốn hắn mãi mãi ôm lấy mình.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay đỡ lấy đầu nàng, một luồng nhiệt nóng luồn vào miệng Lăng Vân.
"Ooong"
Đầu Lăng Vân như muốn vỡ tung.
Nàng vụng về đáp trả, hai đầu lưỡi dây dưa một chỗ, như hai con rắn nhỏ quấn lấy nhau, lặp lại không dừng. Hai người hôn nhau, nồng nhiệt, trời đất quay cuồng.
Một bàn tay to không biết từ đâu xuất hiện, bỗng vuốt ve xoa bóp lấy bầu ngực của nàng.
Lăng Vân bỗng mở mắt, rùng mình, một nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn.
Nàng muốn hất tung bàn tay ma quái kia, nhưng lại không cách nào làm được.
"Dừng lại, không được đâu. Chúng ta là... tỷ đệ, thân tỷ đệ, ngươi biết mà."
Kẻ kia vẫn không dừng lại, lại vồ vập hôn Lăng Vân.
"Ưm."
Lại một cơn say mê.
"Đừng, ta xin ngươi. Chúng ta không thể thế này..."
Lăng Vân thở dốc, khủng hoảng. Nàng nửa muốn chạy trốn, nửa muốn ôm lấy hắn, để cho hắn hôn, quên đi tất cả.
Bỗng có tiếng gọi từ rất xa vọng lại.
- Đại tiểu thư.
Là tiếng của nha hoàn Tiểu Tinh.
Lăng Vân ngơ ngác nhìn. Hình dáng hắn bỗng nhiên xa dần, như bị thứ gì đó hút đi.
Vừa rồi nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng khi hắn thực ra đi xa, nàng lại muốn hắn trở lại, thật mâu thuẫn.
"Lăng Phong, Ngươi lại muốn đi đâu? Ngươi... đưa ta đi cùng, được không? Đi đến một nơi rất xa, không còn ai biết chúng ta là ai nữa. Ta sẽ là thê..."
- Đại tiểu thư.
Lại là tiếng gọi của Tiểu Tinh, lần này rất to rõ.
Lăng Vân thấy trước mắt hoàn toàn trắng xóa.
- Đại tiểu thư, tỉnh lại.
Căn phòng dần hiện rõ.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nha hoàn Tiểu Tinh vội vã rót nước, miệng nhanh nhảu:
- Đại tiểu thư, tỷ sao không lên giường mà ngủ, lại ngủ ngồi như vậy, sẽ có hại cho sức khỏe đó.
- Ừm. - Lăng Vân khuôn mặt đỏ bừng, giọng mệt mỏi đáp lại. Giấc mơ vừa rồi lấy đi của nàng rất nhiều sức lực.
Tiểu Tinh lại nói:
- Từ Thiếu gia về rồi, kêu nô tỳ gọi tiểu thư xuống dùng cơm.
"Từ Thiếu gia sao?" Lăng Vân buồn bã lẩm bẩm, hiện thực thật tàn nhẫn.
Nàng nhìn ra cửa sổ, trời chiều u ám.
...
"Anh, vừa xa lạ, lại vừa thân quen
Hai chúng ta chỉ gặp nhau trong giấc mộng
Tỉnh giấc mong manh, chỉ còn làn sương khói
Bỗng nhận ra hai ta không thể thuộc về nhau
Mắt đỏ lệ nhòa, đắm mình vào giấc mộng
Em muốn tìm chút thâm tình từ anh
Lục tung ngóc ngách, lại không cách nào tìm thấy
Có lẽ số phận đã an bài hai ta
Cuộc sống cứ trôi, hối hả vội vàng
Đến lúc nào mới tìm được tình yêu?
Nếu như kiếp sau có thực sự tồn tại
Hai chúng ta liệu có tìm thấy nhau?"
Giang Nam thư viện là học viện lớn nhất phủ Giang Ninh, cũng là học viện tiếng tăm nhất miền đông nam, tài tử Giang Nam quá nửa từ đây mà ra, đỗ Trạng Nguyên toàn quốc cũng không ít người. Chỉ tiếc, năm trước kỳ thi Đình, ngôi Trạng nguyên lại bị một người họ Hoàng ở Kiếm Nam đoạt mất, tên tuổi Giang Nam thư viện cũng mất mát không ít.
Lăng Vân không thích giới văn sĩ, nhưng nhắc đến Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, Lăng Vân lại không hề xa lạ. Diệp Tố Tân, một thời mất ăn mất ngủ theo đuổi Lăng Vân, chính là một trong bốn vị Đại Tài Tử kia. Chỉ là nay Diệp ca đã tìm ra chân lý cuộc đời mình, năm trước lên kinh đỗ tiến sĩ xong, gã liền quyết tâm tu chí học hành ở Quốc Tử Giám, tình nhi nữ dẹp sang một bên, quả là tấm gương sáng cho thanh niên Đại Tống.
Kẻ đang ba hoa trước cổng khách điếm - Dương Diên Hi - đứng thứ hai trong Tứ Đại Tài Tử. Người này có tài năng, nhưng vận số thì không. Năm trước hắn cũng lên kinh ứng thí, chỉ tiếc lại trượt mất. Từ khi về lại Giang Ninh, Dương Diên Hi suốt ngày dạo chơi, ngâm thơ làm câu đối, muốn học theo cổ nhân, xem danh vọng là phù du, xem đỗ đạt là vô dụng. Thực tế, có lẽ hắn ta đang hận đời, có bao nhiêu chữ trong bụng đều muốn khoe ra. Dương Diên Hi muốn chứng minh mình một bụng kinh luân, chẳng qua ông trời mắt đui không cho hắn đỗ tiến sĩ.
Chuyện Diệp Tố Tân từng theo đuôi Đại tiểu thư Lăng gia, Dương Diên Hi biết, hắn thậm chí từng lấy ra đùa cợt Diệp Tố Tân, trong lòng lại tặc lưỡi khinh thường. Trong mắt các "tài tử" như Dương Diên Hi, ca kỹ thuyền hoa, dù qua tay đủ loại người vẫn có giá hơn hẳn nữ thương nhân.
Ngoài ra, Dương gia của Dương Diên Hi có mối quan hệ gì đó với Từ gia. Lần này Từ Nguyên đột ngột đến Giang Ninh, ban đầu Dương Diên Hi không để tâm. Tận hôm qua, Từ Nguyên ghé Dương phủ bái phỏng lão cha của hắn, Dương Diên Hi mới tình cờ biết vị hôn thê của Từ Nguyên chính là Lăng Vân. Hắn đâm ra tò mò, cố ý lượn lờ khách điếm.
Một nữ tử có thể hút hồn cả Diệp Đại tài tử lẫn Từ Đại thiếu gia, Dương Diên Hi không tò mò mới lạ.
Vừa rồi gặp Lăng Vân đẹp đến chim sa cá lặn, Dương Diên Hi cũng không khỏi động dung, mới cố ý ngâm câu đối gây ấn tượng với người đẹp.
Tên thư đồng nghe chủ nhân xướng, cũng nhanh nhảu phụ họa:
- Công tử gia, vế đối của ngài hình như là vế dưới, phải chăng còn có vế trên?
Dương Diên Hi ánh mắt tỏ vẻ khen ngợi, cười nói:
- Haha, khen cho ngươi, đi theo ta cũng học được chút ít. Vế trên quả thật có, nhưng bây giờ... lại không có nữa.
- Tiểu nhân không hiểu, vế đối thì luôn có đôi có cặp, làm sao lại lúc có lúc không?
Hai người một xướng một họa, cứ như đã luyện tập từ trước.
Dương Diên Hi vờ liếc mắt đâu đó, nói:
- Vế dưới đã gắn cùng mỹ nhân, còn cần vế...
- Công tử đại tài. Người ngọc trâm ngọc...
Dương Diên Hi nói nửa câu đột nhiên dừng, khiến tên thư đồng đang trôi chảy cũng phải ngắt theo, cả hai phát hiện có gì không đúng.
Nhìn lại, không chỉ hai người, cả đám công tử thiếu gia ai cũng mặt mày ngơ ngác.
Hóa ra, "người ngọc" mà bọn họ đang nâng niu, đã biến mất tự lúc nào.
...
Lăng Vân dặn dò nha hoàn đứng ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Vừa rồi, ngay lúc tên họ Dương ngâm xong vế đối, Lăng Vân đã âm thầm xoay người lên lầu. Chỉ tội các "đại tài tử" mải đứng ở cửa so cao thấp, rốt cục tự diễn cho nhau xem.
Từ hôm chia tay Lăng Phong ở Hà Bắc, Lăng Vân như người mất hồn. Nàng mặc cho Từ Nguyên sắp xếp tuyến đường, đi cả tháng thì đến Giang Ninh.
Từ Nguyên cớ gì không men theo đường biển về thẳng Tô Châu, lại cố ý rẽ vào Giang Nam? Lăng Vân đủ thông minh đoán ra một ít. Họ Từ muốn công bố cho người khác biết, Lăng Vân đã là nữ nhân của Từ Đại Thiếu gia, Từ - Lăng hai nhà từ nay là một, đại loại thế. Còn Từ Nguyên có kế hoạch gì khác hay không, Lăng Vân không muốn để tâm.
Mấy hôm nay Từ Nguyên để Lăng Vân ở khách điếm, bản thân gã chạy đi bái phỏng khắp nơi, chứng tỏ gã cũng có việc riêng của mình, không phải loại suốt ngày chăm chăm vào giữ vợ. Hoặc có lẽ Từ Đại Thiếu gia tự tin lần này Lăng Vân đã nắm chắc trong tay.
Thật ra, Từ Nguyên vẫn chưa chừa tật cũ, mấy lần muốn gần gũi nàng, nhưng rất tiếc, lại có một con "kỳ đà" - Từ Tử Lăng.
Tuy cùng họ Từ, Từ Tử Lăng lại tính khí thẳng thắn đến kỳ quặc, tuần 7 ngày, ngày đủ 12 canh, hộ vệ cho Lăng Vân. Ngoài nha hoàn Tiểu Tinh, không ai tiếp cận Lăng Vân nổi. Từ Nguyên tức mà không làm gì được, gã đành chờ lúc về Tô Châu, nhờ trưởng bối can thiệp. Nếu không, cứ để Từ Tử Lăng thực hiện lời hứa với Lăng Phong, một năm bảo vệ Lăng Vân, như vậy chả lẽ đám cưới của Từ Nguyên cũng phải dời lại một năm? Lúc đó chỉ e Từ Nguyên cũng chả muốn cưới nữa.
Lăng Vân buồn bã, mệt mỏi. Nàng ngồi xuống, cằm đặt lên hai bàn tay. Suy tư, hoài niệm, đôi mắt nàng cũng dần nặng trĩu.
Mỹ nhân ngủ, vài sợi tóc mai đung đua.
Ngoài trời có tiếng chim hót, âm sắc lại đầy cô đơn lạc lõng.
Cũng không rõ qua bao lâu.
Trong giấc mơ, Lăng Vân nhìn thấy một người cao lớn, là Lăng Chiến - cha nàng.
Lăng Chiến kỳ thực khá tốt, khá bao dung, ông ta chỉ hơi sợ vợ.
Người vợ cả - Mạnh phu nhân, là một người khá độc đoán, bà ta chưa bao giờ dễ dãi chuyện Lăng Chiến nạp thiếp. Người thiếp duy nhất của Lăng Chiến - Trâu Nhị nương - là một người đàn bà ghê gớm, lại sinh con trai là Lăng Hải, có lẽ bởi vậy mới khiến Mạnh phu nhân cho qua. Còn Lâm Nghi Anh - mẹ Lăng Phong - tuy cũng sinh con trai, nhưng sự tình ở xa xôi, bà lại quá hiền lành, kết cục phải chịu khổ bao nhiêu năm không chút danh phận.
Còn Lăng Vân, mẹ con nàng thậm chí còn không có hy vọng tranh danh phận. Mẹ Lăng Vân là nha hoàn trong phủ, lại sinh con gái là Lăng Vân. Lăng Chiến đã phải cố hết sức mới giữ được tính mạng của Lăng Vân, nhưng mẹ nàng thì không.
Cho đến giờ, Lăng Vân vẫn hận Lăng Chiến, nhưng đồng thời cũng cảm kích ông ta. Ông ta gián tiếp hại mẹ con nàng, nhưng kết cục vẫn làm được vài điều một người cha có thể làm, nuôi lớn Lăng Vân, tin tưởng giao trọng trách cho nàng.
Lăng Chiến quay lưng đi khỏi giấc mơ. Nhìn theo bóng lưng kia, Lăng Vân bỗng nhớ đến một người khác. Cũng bóng lưng đó, đứng che chắn cho nàng, ngăn kẻ xấu đến phá phách cửa tiệm.
Hắn ở đâu?
Lăng Vân lại thấy hận Lăng Chiến. Chính vì ông ta, nàng không thể tự do lựa chọn hạnh phúc, nàng không thể rũ bỏ tất cả.
Một giọt nước mắt chảy dài trên đôi má.
"Két"
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người đứng ở cửa.
Lăng Vân choàng tỉnh, nàng dụi mắt nhìn. Nha hoàn Tiểu Tinh rất biết điều, hẳn sẽ không tự ý mở cửa như vậy.
- Vân tỷ, tỷ vẫn khỏe chứ?
Một giọng nói vang lên, còn rất vang vọng.
Là hắn.
Khuôn mặt sạm đen, mái tóc cắt ngắn, nụ cười nửa miệng.
"Ngươi trở về rồi sao? Ngươi có lương tâm hay không? Nói đi là đi."
"Tại sao hôm đó ngươi không hỏi ta, vì sao không muốn về Tô Châu? Vì sao ngươi lại vô tâm như vậy?"
Lăng Vân nhìn hắn trách móc, nàng có vạn lời muốn nói. Nàng muốn gọi tên hắn, muốn kể lể, nhưng không tài nào mở miệng ra nổi. Thân thể nàng cũng như bị đông cứng, không cách nào cử động.
Không chờ Lăng Vân phản ứng, bóng người kia bỗng tiến lại gần.
Hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy Lăng Vân. Lăng Vân như ngừng thở, nàng quên trốn tránh, quên giãy dụa, nàng chỉ muốn khóc lớn, muốn hắn mãi mãi ôm lấy mình.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay đỡ lấy đầu nàng, một luồng nhiệt nóng luồn vào miệng Lăng Vân.
"Ooong"
Đầu Lăng Vân như muốn vỡ tung.
Nàng vụng về đáp trả, hai đầu lưỡi dây dưa một chỗ, như hai con rắn nhỏ quấn lấy nhau, lặp lại không dừng. Hai người hôn nhau, nồng nhiệt, trời đất quay cuồng.
Một bàn tay to không biết từ đâu xuất hiện, bỗng vuốt ve xoa bóp lấy bầu ngực của nàng.
Lăng Vân bỗng mở mắt, rùng mình, một nỗi sợ hãi khủng khiếp lan tràn.
Nàng muốn hất tung bàn tay ma quái kia, nhưng lại không cách nào làm được.
"Dừng lại, không được đâu. Chúng ta là... tỷ đệ, thân tỷ đệ, ngươi biết mà."
Kẻ kia vẫn không dừng lại, lại vồ vập hôn Lăng Vân.
"Ưm."
Lại một cơn say mê.
"Đừng, ta xin ngươi. Chúng ta không thể thế này..."
Lăng Vân thở dốc, khủng hoảng. Nàng nửa muốn chạy trốn, nửa muốn ôm lấy hắn, để cho hắn hôn, quên đi tất cả.
Bỗng có tiếng gọi từ rất xa vọng lại.
- Đại tiểu thư.
Là tiếng của nha hoàn Tiểu Tinh.
Lăng Vân ngơ ngác nhìn. Hình dáng hắn bỗng nhiên xa dần, như bị thứ gì đó hút đi.
Vừa rồi nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng khi hắn thực ra đi xa, nàng lại muốn hắn trở lại, thật mâu thuẫn.
"Lăng Phong, Ngươi lại muốn đi đâu? Ngươi... đưa ta đi cùng, được không? Đi đến một nơi rất xa, không còn ai biết chúng ta là ai nữa. Ta sẽ là thê..."
- Đại tiểu thư.
Lại là tiếng gọi của Tiểu Tinh, lần này rất to rõ.
Lăng Vân thấy trước mắt hoàn toàn trắng xóa.
- Đại tiểu thư, tỉnh lại.
Căn phòng dần hiện rõ.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nha hoàn Tiểu Tinh vội vã rót nước, miệng nhanh nhảu:
- Đại tiểu thư, tỷ sao không lên giường mà ngủ, lại ngủ ngồi như vậy, sẽ có hại cho sức khỏe đó.
- Ừm. - Lăng Vân khuôn mặt đỏ bừng, giọng mệt mỏi đáp lại. Giấc mơ vừa rồi lấy đi của nàng rất nhiều sức lực.
Tiểu Tinh lại nói:
- Từ Thiếu gia về rồi, kêu nô tỳ gọi tiểu thư xuống dùng cơm.
"Từ Thiếu gia sao?" Lăng Vân buồn bã lẩm bẩm, hiện thực thật tàn nhẫn.
Nàng nhìn ra cửa sổ, trời chiều u ám.
...
"Anh, vừa xa lạ, lại vừa thân quen
Hai chúng ta chỉ gặp nhau trong giấc mộng
Tỉnh giấc mong manh, chỉ còn làn sương khói
Bỗng nhận ra hai ta không thể thuộc về nhau
Mắt đỏ lệ nhòa, đắm mình vào giấc mộng
Em muốn tìm chút thâm tình từ anh
Lục tung ngóc ngách, lại không cách nào tìm thấy
Có lẽ số phận đã an bài hai ta
Cuộc sống cứ trôi, hối hả vội vàng
Đến lúc nào mới tìm được tình yêu?
Nếu như kiếp sau có thực sự tồn tại
Hai chúng ta liệu có tìm thấy nhau?"
Bình luận facebook