Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
Lăng Vân đã thay trang phục mới, lần này nàng mặc một bộ váy dài màu hồng. Có lẽ vừa tắm rửa qua, làn da trắng mịn cùng mái tóc đen mượt khiến nàng nổi bật như một đóa phù dung.
Lăng Vân vừa mở cửa phòng bước ra, ngay cả nha hoàn Tiểu Tinh chờ sẵn còn chưa kịp lại gần, thì đột ngột từ dưới sảnh lớn, một bóng đen nhanh như cắt lao lên.
Khách nhân trong sảnh hoàn toàn bị chấn trụ. Bọn họ chỉ thấy một cái bóng mờ, theo cầu thang từ lầu một lên lầu hai trong chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng hô hoán thì đã thấy một thanh niên tuấn tú khoanh tay đứng ngay sau lưng mỹ nhân, không ai ngoài Từ Tử Lăng.
Dưới sảnh bắt đầu to nhỏ.
- Nhà ai mà thuê cao thủ cỡ này hộ vệ?
- Không biết, mấy người này hình như từ xa đến. Mà cũng hợp lý thôi, mỹ nữ như vậy, không có cao thủ đi cùng, chỉ e không ra khỏi cửa nổi.
Ở một bàn ăn xa hoa, Dương Diên Hi vẫn mặt dày chưa chịu rời đi, ngồi cùng còn có một thanh niên. Người kia mặc cẩm phục màu ánh trăng, trên áo còn ẩn hiện hoa văn màu vàng, ước chừng được thêu bằng sợi vàng thật. Vừa nhìn qua liền biết dân có tiền.
Dương Diên Hi cũng bị Từ Tử Lăng làm cho khiếp sợ, mãi mới mở miệng nói:
- Từ Đại Thiếu gia, kia có phải là đường đệ mà ngươi nhắc tới? Võ công cũng không tệ a.
- Hắn còn chưa đủ 20 tuổi, ở Từ gia chúng ta cũng không phải cao thủ gì.
Người còn lại cười cười đáp, vẻ mặt lại vênh lên.
Hóa ra tên công tử mặc cẩm phục kia chính là Từ Nguyên. Từ Thiếu gia đã lâu không gặp, càng ngày càng phong độ.
Với đẳng cấp của Từ Tử Lăng, đâu thể dùng hai từ "không tệ" mà đánh giá, nhất là phát ra từ miệng một thư sinh không biết tẹo võ công như Dương Diên Hi. Còn Từ Nguyên, tuy bực mình Từ Tử Lăng, nhưng gã cũng thấy thơm lây với tên đường đệ này.
Tộc họ Từ ở Tô Châu hiện có hai nhánh lớn, nhánh chữ Thiên của Từ Nguyên chuyên lo việc buôn bán, nhánh chữ Vân của Từ Tử Lăng chỉ thuần tu luyện. Hầu hết tộc nhân họ Từ, đều không ở Từ phủ Tô Châu, mà sống ở một nơi gọi Từ gia trang.
So với Triều gia trang ở trấn Độc Mộc, Từ gia trang lớn hơn rất nhiều, đầy đủ học viện võ trường, có thể lập thành một trấn riêng. Từ Tử Lăng sinh ra lớn lên ở đó, đồng thời là thanh niên ưu tú nhất thế hệ hiện tại của Từ gia trang.
Cha của Từ Nguyên - Từ Thiên Trì - mặc dù là tộc trưởng, nhưng ông ta chỉ có danh tiếng bên ngoài xã hội, còn trở về nội bộ gia tộc tiếng nói không bao nhiêu. Bởi vậy, Từ Nguyên dù là Đại Thiếu gia, nhưng bị Từ Tử Lăng cản mũi cũng không cách nào trách phạt đối phương.
Nói thêm, họ Từ, nguyên bản không phải dân buôn bán, mà là một gia tộc võ học, thậm chí tên tuổi không nhỏ.
Võ công Từ gia hiện tại lấy kiếm làm chính. Bộ kiếm pháp của Từ gia xuất xứ từ một bộ xích pháp, nhưng không quá xuất sắc, bọn họ chỉ có chút uy vọng trên giang hồ kiểu "hành hiệp trượng nghĩa, ngay thẳng khí phách". Võ lâm biết đến Từ gia chủ yếu nhờ vào một cây bảo kiếm - Quân Tử Kiếm - chính là cây kiếm Từ Tử Lăng đang dùng. Nổi tiếng đến mức Tần Quyền lần trước vừa nhìn thấy nó liền khích Lăng Phong "giết người cướp của".
Giang hồ bàn tán, cây Quân Tử Kiếm này không hề đơn lẻ mà còn có đôi có cặp. Một cây là Quân Tử Kiếm, một cây là Thục Nữ Kiếm, một cho nam, một cho nữ. Thậm chí đi kèm hai cây kiếm này có hẳn một bộ kiếm pháp để tu luyện cùng nhau, chỉ tiếc không rõ đang nằm trong tay ai. Bản thân Từ Tử Lăng cũng chỉ có kiếm, còn bí kíp thì không.
Lại nói, Đại Kiếm Hội toàn võ lâm cũng sắp được tổ chức, không chừng Thục Nữ Kiếm cũng sẽ xuất hiện.
Lăng Vân đang lưỡng lự bước chân xuống cầu thang. Nàng không hiểu dụng ý của Từ Nguyên cho lắm. Bình thường đến bữa ăn, nàng đều dùng bữa một mình trong phòng. Cũng dễ hiểu, với dung nhan của Lăng Vân, thật khó có thể chạy ra "vỉa hè" ăn uống cho thiên hạ nhìn ngắm tự do. Hôm nay Từ Nguyên nói có khách quan trọng, mời nàng hiện thân cùng trò chuyện, Lăng Vân ban đầu còn tưởng quan viên hay trưởng lão đất Giang Ninh, hóa ra là tên "chích chòe" vừa nãy.
Từ Nguyên nhanh như cắt đứng dậy, đi như chạy tới hồ hởi nói:
- Vân Vân, nàng nếu mệt mỏi thì không cần gặp cũng được.
- Ta... không sao. - Lăng Vân lạnh nhạt đáp.
Ngay lúc đó.
Từ cửa lớn, một tên hạ nhân chạy vội vào Từ Nguyên, mặt mày nhợt nhạt:
- Đại Thiếu gia, bên ngoài có một đám người, nói muốn tìm ngài.
- Tìm ta làm gì? - Từ Nguyên giọng điệu không quan tâm.
- Xem ra là người giang hồ, khắp người đều là bụi đất...
Lăng Vân bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm tên hạ nhân kia, như muốn nghe thêm điều gì.
Từ Nguyên giọng hơi to, như muốn nói cho cả khách điếm nghe:
- Hừ, không tiếp. Chắc là nhầm lẫn thôi. Từ gia chúng ta, dù có quen trong giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, đâu ra mấy tên thấp kém chứ.
Tên hạ nhân vâng dạ, lại lui ra.
Dương Diên Hi vẫn ngồi ở góc, nhìn hết cảnh kia vào mắt, lại liếc qua Lăng Vân, trong ánh mắt gã lộ vẻ mê ly.
Từ Nguyên bước tới chân cầu thang, định đích thân đón Lăng Vân, chẳng ngờ tay trái nàng ấy đã có Tiểu Tinh đỡ, bên phải lại nguyên một cái chuôi kiếm bất thình lình thò ra.
Từ Nguyên gằn giọng:
- Tử Lăng, ngươi chẳng lẽ không cho ta được chút mặt mũi.
- Mặt mũi ngươi vẫn nằm trên cổ, ta đâu có đụng vào chứ. - Từ Tử Lăng thản nhiên như không.
- Ngươi...
- Hihi.
Nha hoàn Tiểu Tinh không khỏi bụm miệng cười, cô nàng bị chủ nhân ảnh hưởng, cũng không thích Từ Nguyên lắm.
Từ Nguyên định nói gì đó, lại nghe tiếng thở hồng hộc sau lưng:
- Đại Thiếu gia...
- Gì nữa? Vẫn chưa đuổi đi được sao?
Tên hạ nhân lúi cúi, mồ hôi nhỏ ra, nhăn nhó đáp:
- Tiểu... nhân đã cố giải thích, càng nói chúng càng khẳng định tìm đúng người. Vả lại... người kia nói, hắn muốn tìm không phải là Đại Thiếu gia, mà là... mà là..
- Đã không tìm ta còn chạy vào làm gì? - Từ Nguyên sẵn bực bội chửi lớn.
Lăng Vân bỗng linh tính điều gì, nhẹ nhàng hỏi:
- Người kia đang ở đâu? Muốn tìm ai?
Tên hạ nhân này đánh xe cho Từ gia, lâu nay chỉ dám đứng xa ngắm Lăng Vân, đến tối cùng mấy anh em mơ mộng là hết. Chẳng ngờ hôm nay được mỹ nhân đích thân hỏi chuyện, gã "thụ sủng nhược khinh" ngước lên nhìn Lăng Vân, chưa gì mặt đã đỏ bừng cúi gằm xuống, mồm mép cứng ngắc.
Từ Nguyên quá mất mặt, vung chân đá mạnh vào đùi tên kia, quát:
- Ngươi bị câm sao? Tiểu thư hỏi không biết trả lời?
- Dạ, dạ... Chúng nói cái gì mà Phong Vân, muốn tìm Lăng Tiểu thư...
Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ "Phong Vân", nàng quên hết tất cả, vội vàng chạy ra cửa, để mặc Từ Nguyên mặt như bị ai đấm.
...
Mộ Lâm, trời chuyển tối, vẻ u ám càng đậm đặc.
Trong không khí dường như luôn lởn vởn vài thứ gì đó bay qua bay lại. Từ xa xăm thi thoảng còn nghe những âm thanh kỳ quái vang vang.
Trong một gian nhà thấp bé.
Lăng Phong đang phát huy hết khả năng diễn xuất, chắp tay cười nói:
- Bạch... à... Bạch...
-... tỷ tỷ cũng được, mà gọi luôn Tiểu Thư cũng không sao... - Một giọng nam vang lên.
Lăng Phong mồm giật giật:
-... cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
- Ài, cái gì mà cửu ngưỡng chứ, nghe xa lạ quá. Chúng ta... chỉ có "nhất ngưỡng" thôi, tiểu ca chỉ cần... thò một chân qua, hai ta thậm chí không còn khoảng cách.
Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa làm điệu bộ "thò chân qua", cũng không biết là thò "chân" nào. Lăng Phong nhắm mắt không dám nhìn, áng chừng là ám hiệu 18+, Phong ca là thiếu niên có học thức có thuần khiết, không hiểu, nhất định không hiểu.
Bỗng Lăng Phong nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, hắn như tìm được gốc rơm cứu mạng, vui vẻ nói:
- Bạch đại phu, vị Lâm cô nương đây...
- Tiểu ca có hứng xem tranh không? - Bạch Tiểu Thư ngắt lời, tay đưa ra một cuộn tranh.
Lăng Phong liếc bừa, đại khái một bức mỹ nữ ngắm trăng gì đó. Hắn cũng chả buồn xem dòng chữ đề trên tranh là gì, mồm đã tấm tắc khen:
- Rất đẹp, rất đẹp. Không biết đây là vẽ nữ tử nhà ai nha?
- Tiểu ca nhìn không kỹ gì cả, tranh này vẽ... là ta lúc trẻ đó.
Lăng Phong sởn tóc gáy, suýt nữa xé luôn tranh trong tay, buột miệng:
- Bà ngoại ngươi...
- Ngươi, sao lại chửi ta? - Bạch Tiểu Thư mặt xám xanh.
Lăng Phong vội vàng sửa lời:
- A, ý tại hạ là bà ngoại Bạch đại phu chắc là nữ nhân rồi, đúng không?
- Gì? - Bạch Tiểu Thư ngửi thấy mùi "chửi xéo" đâu đây, nhíu mày.
- A, nhầm nhầm, ý tại hạ đúng ra là... Bạch đại phu chắc chắn rất giống bà ngoại của mình, đúng không?
Lâm Hàm Uẩn đứng cạnh bụm miệng cười nhỏ.
Bạch Tiểu Thư liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, lộ vẻ không thích, sau đó lại cười hòa nhã với Lăng Phong:
- Tiểu ca thật có mắt nhìn nha. Bà ngoại ta khi xưa là mỹ nhân một vùng đó.
"Phải rồi, mới có đứa cháu như thế này." Lăng Phong nghĩ thầm mà sợ hãi. Hắn không muốn dông dài thêm, nói:
- Vị bằng hữu này của tại hạ cần xử lý vết thương... a...
Lăng Phong vừa nói đến đây, bên hông bị nhéo một cái rõ đau, nhìn lại hóa ra Lâm Hàm Uẩn đang nhíu mày, liên tục lắc đầu ra hiệu. Xem ra Lâm Hàm Uẩn rất không muốn để Bạch "biến thái" này chữa trị.
Lăng Phong đành sửa lời:
-... nếu Bạch đại phu bận rộn, vậy đi, bán cho tại hạ một ít dược liệu cầm máu là được. Chuyện khác tại hạ tự mình lo liệu.
- Sao vậy được. Vết thương của cô nương này không có gì đáng lo, để sớm mai trị vẫn được, dược liệu ta cũng để chỗ khác rồi.
Lăng Phong nghe vậy muốn rút lui, hắn cũng chả có tiền để dúi cho bác sĩ, thật ra ở sân đình có nước sạch, chỉ cần nước sạch là đủ tẩy thương rồi.
- Vậy sớm mai gặp lại. Tại hạ cáo từ.
- Không được.
Bạch Tiểu Thư bỗng đổi giọng trầm lắng, "bà ta" quay lưng đi về cái ghế dài giữa phòng, chậm rãi ngồi xuống, hai chân bắt chéo lên nhau, nằm dài ra ghế.
Lăng Phong bắt đầu thấy không ổn.
- Đêm nay, tiểu ca ở lại đây, cô nương kia muốn đi đâu thì đi.
- Không được. - Đến lượt Lăng Phong phản đối.
- Được chứ. - Bạch Tiểu Thư phẩy tay, nhoẻn miệng cười.
Lăng Phong chụp lấy tay Lâm Hàm Uẩn, chuẩn bị rời đi, hắn không tin mình muốn chạy còn có người chặn được.
Bỗng...
"Ầm"
Cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại, cả gian phòng tối hẳn đi.
Lăng Phong liếc nhìn Bạch Tiểu Thư.
Chỉ thấy da mặt nhờ thoa phấn trắng sáng hẳn ra, thân người lại béo phì đến phát tởm, khung cảnh càng thêm quái dị.
Lăng Vân vừa mở cửa phòng bước ra, ngay cả nha hoàn Tiểu Tinh chờ sẵn còn chưa kịp lại gần, thì đột ngột từ dưới sảnh lớn, một bóng đen nhanh như cắt lao lên.
Khách nhân trong sảnh hoàn toàn bị chấn trụ. Bọn họ chỉ thấy một cái bóng mờ, theo cầu thang từ lầu một lên lầu hai trong chớp mắt, còn chưa kịp mở miệng hô hoán thì đã thấy một thanh niên tuấn tú khoanh tay đứng ngay sau lưng mỹ nhân, không ai ngoài Từ Tử Lăng.
Dưới sảnh bắt đầu to nhỏ.
- Nhà ai mà thuê cao thủ cỡ này hộ vệ?
- Không biết, mấy người này hình như từ xa đến. Mà cũng hợp lý thôi, mỹ nữ như vậy, không có cao thủ đi cùng, chỉ e không ra khỏi cửa nổi.
Ở một bàn ăn xa hoa, Dương Diên Hi vẫn mặt dày chưa chịu rời đi, ngồi cùng còn có một thanh niên. Người kia mặc cẩm phục màu ánh trăng, trên áo còn ẩn hiện hoa văn màu vàng, ước chừng được thêu bằng sợi vàng thật. Vừa nhìn qua liền biết dân có tiền.
Dương Diên Hi cũng bị Từ Tử Lăng làm cho khiếp sợ, mãi mới mở miệng nói:
- Từ Đại Thiếu gia, kia có phải là đường đệ mà ngươi nhắc tới? Võ công cũng không tệ a.
- Hắn còn chưa đủ 20 tuổi, ở Từ gia chúng ta cũng không phải cao thủ gì.
Người còn lại cười cười đáp, vẻ mặt lại vênh lên.
Hóa ra tên công tử mặc cẩm phục kia chính là Từ Nguyên. Từ Thiếu gia đã lâu không gặp, càng ngày càng phong độ.
Với đẳng cấp của Từ Tử Lăng, đâu thể dùng hai từ "không tệ" mà đánh giá, nhất là phát ra từ miệng một thư sinh không biết tẹo võ công như Dương Diên Hi. Còn Từ Nguyên, tuy bực mình Từ Tử Lăng, nhưng gã cũng thấy thơm lây với tên đường đệ này.
Tộc họ Từ ở Tô Châu hiện có hai nhánh lớn, nhánh chữ Thiên của Từ Nguyên chuyên lo việc buôn bán, nhánh chữ Vân của Từ Tử Lăng chỉ thuần tu luyện. Hầu hết tộc nhân họ Từ, đều không ở Từ phủ Tô Châu, mà sống ở một nơi gọi Từ gia trang.
So với Triều gia trang ở trấn Độc Mộc, Từ gia trang lớn hơn rất nhiều, đầy đủ học viện võ trường, có thể lập thành một trấn riêng. Từ Tử Lăng sinh ra lớn lên ở đó, đồng thời là thanh niên ưu tú nhất thế hệ hiện tại của Từ gia trang.
Cha của Từ Nguyên - Từ Thiên Trì - mặc dù là tộc trưởng, nhưng ông ta chỉ có danh tiếng bên ngoài xã hội, còn trở về nội bộ gia tộc tiếng nói không bao nhiêu. Bởi vậy, Từ Nguyên dù là Đại Thiếu gia, nhưng bị Từ Tử Lăng cản mũi cũng không cách nào trách phạt đối phương.
Nói thêm, họ Từ, nguyên bản không phải dân buôn bán, mà là một gia tộc võ học, thậm chí tên tuổi không nhỏ.
Võ công Từ gia hiện tại lấy kiếm làm chính. Bộ kiếm pháp của Từ gia xuất xứ từ một bộ xích pháp, nhưng không quá xuất sắc, bọn họ chỉ có chút uy vọng trên giang hồ kiểu "hành hiệp trượng nghĩa, ngay thẳng khí phách". Võ lâm biết đến Từ gia chủ yếu nhờ vào một cây bảo kiếm - Quân Tử Kiếm - chính là cây kiếm Từ Tử Lăng đang dùng. Nổi tiếng đến mức Tần Quyền lần trước vừa nhìn thấy nó liền khích Lăng Phong "giết người cướp của".
Giang hồ bàn tán, cây Quân Tử Kiếm này không hề đơn lẻ mà còn có đôi có cặp. Một cây là Quân Tử Kiếm, một cây là Thục Nữ Kiếm, một cho nam, một cho nữ. Thậm chí đi kèm hai cây kiếm này có hẳn một bộ kiếm pháp để tu luyện cùng nhau, chỉ tiếc không rõ đang nằm trong tay ai. Bản thân Từ Tử Lăng cũng chỉ có kiếm, còn bí kíp thì không.
Lại nói, Đại Kiếm Hội toàn võ lâm cũng sắp được tổ chức, không chừng Thục Nữ Kiếm cũng sẽ xuất hiện.
Lăng Vân đang lưỡng lự bước chân xuống cầu thang. Nàng không hiểu dụng ý của Từ Nguyên cho lắm. Bình thường đến bữa ăn, nàng đều dùng bữa một mình trong phòng. Cũng dễ hiểu, với dung nhan của Lăng Vân, thật khó có thể chạy ra "vỉa hè" ăn uống cho thiên hạ nhìn ngắm tự do. Hôm nay Từ Nguyên nói có khách quan trọng, mời nàng hiện thân cùng trò chuyện, Lăng Vân ban đầu còn tưởng quan viên hay trưởng lão đất Giang Ninh, hóa ra là tên "chích chòe" vừa nãy.
Từ Nguyên nhanh như cắt đứng dậy, đi như chạy tới hồ hởi nói:
- Vân Vân, nàng nếu mệt mỏi thì không cần gặp cũng được.
- Ta... không sao. - Lăng Vân lạnh nhạt đáp.
Ngay lúc đó.
Từ cửa lớn, một tên hạ nhân chạy vội vào Từ Nguyên, mặt mày nhợt nhạt:
- Đại Thiếu gia, bên ngoài có một đám người, nói muốn tìm ngài.
- Tìm ta làm gì? - Từ Nguyên giọng điệu không quan tâm.
- Xem ra là người giang hồ, khắp người đều là bụi đất...
Lăng Vân bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm tên hạ nhân kia, như muốn nghe thêm điều gì.
Từ Nguyên giọng hơi to, như muốn nói cho cả khách điếm nghe:
- Hừ, không tiếp. Chắc là nhầm lẫn thôi. Từ gia chúng ta, dù có quen trong giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu, đâu ra mấy tên thấp kém chứ.
Tên hạ nhân vâng dạ, lại lui ra.
Dương Diên Hi vẫn ngồi ở góc, nhìn hết cảnh kia vào mắt, lại liếc qua Lăng Vân, trong ánh mắt gã lộ vẻ mê ly.
Từ Nguyên bước tới chân cầu thang, định đích thân đón Lăng Vân, chẳng ngờ tay trái nàng ấy đã có Tiểu Tinh đỡ, bên phải lại nguyên một cái chuôi kiếm bất thình lình thò ra.
Từ Nguyên gằn giọng:
- Tử Lăng, ngươi chẳng lẽ không cho ta được chút mặt mũi.
- Mặt mũi ngươi vẫn nằm trên cổ, ta đâu có đụng vào chứ. - Từ Tử Lăng thản nhiên như không.
- Ngươi...
- Hihi.
Nha hoàn Tiểu Tinh không khỏi bụm miệng cười, cô nàng bị chủ nhân ảnh hưởng, cũng không thích Từ Nguyên lắm.
Từ Nguyên định nói gì đó, lại nghe tiếng thở hồng hộc sau lưng:
- Đại Thiếu gia...
- Gì nữa? Vẫn chưa đuổi đi được sao?
Tên hạ nhân lúi cúi, mồ hôi nhỏ ra, nhăn nhó đáp:
- Tiểu... nhân đã cố giải thích, càng nói chúng càng khẳng định tìm đúng người. Vả lại... người kia nói, hắn muốn tìm không phải là Đại Thiếu gia, mà là... mà là..
- Đã không tìm ta còn chạy vào làm gì? - Từ Nguyên sẵn bực bội chửi lớn.
Lăng Vân bỗng linh tính điều gì, nhẹ nhàng hỏi:
- Người kia đang ở đâu? Muốn tìm ai?
Tên hạ nhân này đánh xe cho Từ gia, lâu nay chỉ dám đứng xa ngắm Lăng Vân, đến tối cùng mấy anh em mơ mộng là hết. Chẳng ngờ hôm nay được mỹ nhân đích thân hỏi chuyện, gã "thụ sủng nhược khinh" ngước lên nhìn Lăng Vân, chưa gì mặt đã đỏ bừng cúi gằm xuống, mồm mép cứng ngắc.
Từ Nguyên quá mất mặt, vung chân đá mạnh vào đùi tên kia, quát:
- Ngươi bị câm sao? Tiểu thư hỏi không biết trả lời?
- Dạ, dạ... Chúng nói cái gì mà Phong Vân, muốn tìm Lăng Tiểu thư...
Lăng Vân vừa nghe đến hai chữ "Phong Vân", nàng quên hết tất cả, vội vàng chạy ra cửa, để mặc Từ Nguyên mặt như bị ai đấm.
...
Mộ Lâm, trời chuyển tối, vẻ u ám càng đậm đặc.
Trong không khí dường như luôn lởn vởn vài thứ gì đó bay qua bay lại. Từ xa xăm thi thoảng còn nghe những âm thanh kỳ quái vang vang.
Trong một gian nhà thấp bé.
Lăng Phong đang phát huy hết khả năng diễn xuất, chắp tay cười nói:
- Bạch... à... Bạch...
-... tỷ tỷ cũng được, mà gọi luôn Tiểu Thư cũng không sao... - Một giọng nam vang lên.
Lăng Phong mồm giật giật:
-... cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
- Ài, cái gì mà cửu ngưỡng chứ, nghe xa lạ quá. Chúng ta... chỉ có "nhất ngưỡng" thôi, tiểu ca chỉ cần... thò một chân qua, hai ta thậm chí không còn khoảng cách.
Bạch Tiểu Thư vừa nói vừa làm điệu bộ "thò chân qua", cũng không biết là thò "chân" nào. Lăng Phong nhắm mắt không dám nhìn, áng chừng là ám hiệu 18+, Phong ca là thiếu niên có học thức có thuần khiết, không hiểu, nhất định không hiểu.
Bỗng Lăng Phong nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, hắn như tìm được gốc rơm cứu mạng, vui vẻ nói:
- Bạch đại phu, vị Lâm cô nương đây...
- Tiểu ca có hứng xem tranh không? - Bạch Tiểu Thư ngắt lời, tay đưa ra một cuộn tranh.
Lăng Phong liếc bừa, đại khái một bức mỹ nữ ngắm trăng gì đó. Hắn cũng chả buồn xem dòng chữ đề trên tranh là gì, mồm đã tấm tắc khen:
- Rất đẹp, rất đẹp. Không biết đây là vẽ nữ tử nhà ai nha?
- Tiểu ca nhìn không kỹ gì cả, tranh này vẽ... là ta lúc trẻ đó.
Lăng Phong sởn tóc gáy, suýt nữa xé luôn tranh trong tay, buột miệng:
- Bà ngoại ngươi...
- Ngươi, sao lại chửi ta? - Bạch Tiểu Thư mặt xám xanh.
Lăng Phong vội vàng sửa lời:
- A, ý tại hạ là bà ngoại Bạch đại phu chắc là nữ nhân rồi, đúng không?
- Gì? - Bạch Tiểu Thư ngửi thấy mùi "chửi xéo" đâu đây, nhíu mày.
- A, nhầm nhầm, ý tại hạ đúng ra là... Bạch đại phu chắc chắn rất giống bà ngoại của mình, đúng không?
Lâm Hàm Uẩn đứng cạnh bụm miệng cười nhỏ.
Bạch Tiểu Thư liếc nhìn Lâm Hàm Uẩn, lộ vẻ không thích, sau đó lại cười hòa nhã với Lăng Phong:
- Tiểu ca thật có mắt nhìn nha. Bà ngoại ta khi xưa là mỹ nhân một vùng đó.
"Phải rồi, mới có đứa cháu như thế này." Lăng Phong nghĩ thầm mà sợ hãi. Hắn không muốn dông dài thêm, nói:
- Vị bằng hữu này của tại hạ cần xử lý vết thương... a...
Lăng Phong vừa nói đến đây, bên hông bị nhéo một cái rõ đau, nhìn lại hóa ra Lâm Hàm Uẩn đang nhíu mày, liên tục lắc đầu ra hiệu. Xem ra Lâm Hàm Uẩn rất không muốn để Bạch "biến thái" này chữa trị.
Lăng Phong đành sửa lời:
-... nếu Bạch đại phu bận rộn, vậy đi, bán cho tại hạ một ít dược liệu cầm máu là được. Chuyện khác tại hạ tự mình lo liệu.
- Sao vậy được. Vết thương của cô nương này không có gì đáng lo, để sớm mai trị vẫn được, dược liệu ta cũng để chỗ khác rồi.
Lăng Phong nghe vậy muốn rút lui, hắn cũng chả có tiền để dúi cho bác sĩ, thật ra ở sân đình có nước sạch, chỉ cần nước sạch là đủ tẩy thương rồi.
- Vậy sớm mai gặp lại. Tại hạ cáo từ.
- Không được.
Bạch Tiểu Thư bỗng đổi giọng trầm lắng, "bà ta" quay lưng đi về cái ghế dài giữa phòng, chậm rãi ngồi xuống, hai chân bắt chéo lên nhau, nằm dài ra ghế.
Lăng Phong bắt đầu thấy không ổn.
- Đêm nay, tiểu ca ở lại đây, cô nương kia muốn đi đâu thì đi.
- Không được. - Đến lượt Lăng Phong phản đối.
- Được chứ. - Bạch Tiểu Thư phẩy tay, nhoẻn miệng cười.
Lăng Phong chụp lấy tay Lâm Hàm Uẩn, chuẩn bị rời đi, hắn không tin mình muốn chạy còn có người chặn được.
Bỗng...
"Ầm"
Cánh cửa lớn đột nhiên đóng lại, cả gian phòng tối hẳn đi.
Lăng Phong liếc nhìn Bạch Tiểu Thư.
Chỉ thấy da mặt nhờ thoa phấn trắng sáng hẳn ra, thân người lại béo phì đến phát tởm, khung cảnh càng thêm quái dị.
Bình luận facebook