Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Lầu hai Yên Vũ lâu, trong một căn phòng xa hoa.
Một thiếu nữ ăn mặc tân kỳ, váy ngắn ngang gối, đang ngồi cặm cặm cụi vẽ gì đó. Nàng chính là “đồng hương xuyên không” của Lăng Phong, Dương Ngọc Nô.
Ngồi giữa phòng là một thanh niên đang sầu tư khổ kiểm, thắt lưng đeo ngọc bội ngọc bích. Tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán.
Triệu Chân Đán đáng ra chỉ là Thế tử. Chẳng qua Tấn Vương cha hắn quá già yếu, Triệu Chân Đán luôn phải thay mặt phụ vương xử lý chính sự, thủ hạ có vài kẻ muốn vuốt mông xưng luôn thành “tiểu Vương gia”, lâu dần thành quen.
Còn nhớ lúc trước tiểu Vương gia cao quý đây muốn gặp mặt Dương tiểu thư đều phải chạy đôngg chạy tây trả bài cũ “Anh văn” gì đó. Dạo gần đây không cần trả bài đã có thể ngồi cùng phòng, coi như có tiến bộ đáng kể.
Chỉ nghe Triệu Chân Đán bóp bóp trán nói:
- Ài, nàng không biết đâu. Đám rợ đó lòng tham đúng là không đáy. Dám đòi cả trăm vạn tiền thuế đóng cho người Liêu trước kia đều chuyển hết sang cho chúng.
Dương Ngọc Nô giống như không nghe thấy.
Triệu Chân Đán lại phải nói một mình:
- Đã thế còn đòi chúng ta hằng năm đều phải tặng lễ sinh nhật cho lão Hoàn Nhan Mân. Trong khi chuyện chính là 16 châu Yên Vân thì tuyệt nhiên không nhắc đến.
Xem ra đang nói đến chuyện ngoại giao với người Kim mấy ngày qua.
Chỉ là, Dương Ngọc Nô vẫn không có phản ứng.
Triệu Chân Đán buồn bực vỗ bàn:
- Cũng vì cái đám giang hồ chết tiệt kia. Không dưng chạy đi cướp bậy cướp bạ...
Dương Ngọc Nô lúc này mới lười nhác nói:
- Tiểu vương gia, ngài hẹn Ngọc Nô ra đây để nói mấy chuyện này thôi sao?
- Ta...
Triệu Chân Đán mặt méo mó đến tội nghiệp, tay chân thừa thải không biết để ở đâu.
Hắn đương nhiên không muốn nói mấy chuyện phá hư phong cảnh này. Chẳng qua quen Dương Ngọc Nô bấy lâu, Triệu Chân Đán căn bản không biết nàng ta muốn nghe chuyện gì. Mấy câu mùi mẫn sớm đã dùng hết, đều không có chút sát thương nào. Lần nào cũng nhận một kiểu ánh mắt tội nghiệp nhìn lại, làm như mấy câu đó nàng ta đã nghe mòn tai rồi vậy.
Nữ nhân khác ở trước mặt Triệu Chân Đán, cho dù cho có cố tỏ ra cao ngạo bao nhiêu cũng tồn tại một ít khoảng cách. Chỉ có ở Dương Ngọc Nô Triệu Chân Đán không tìm thấy điều này. Dương Ngọc Nô xem hắn ngang hàng, đại khái “ngươi là người, ta cũng là người”. Nàng ta đối với hắn hay với một tên tiểu nhị Yên Vũ lâu đều một kiểu như nhau, khiến Triệu Chân Đán bực tức không thôi, càng muốn thể hiện mình, để nàng ta phải đối xử “đặc biệt” với hắn.
Thậm chí, Triệu Chân Đán còn cảm giác ngay cả khác biệt nam nữ cũng bị nàng ta bỏ sang một bên, bình đẳng như nhau.
- Ngọc Nô, chừng nào thì nàng mới...
Dương Ngọc Nô giống như biết trước nửa câu sau, nàng vờ chen ngang:
- A đúng rồi. Chuyện mấy người Tây Dương, tiểu Vương gia có tìm được chưa?
- Ngọc Nô, nàng rút cục muốn tìm chúng làm gì chứ? Ta đem đến không biết bao nhiêu người Tây Vực, nàng đều nói không phải.
- Tiểu Vương gia, kia không phải là Tây Dương. Người Tây Dương mà ta tìm là da trắng mắt xanh, tóc vàng thì càng tốt...
- Làm gì có loại người nào hình dáng kỳ qúai như vậy, căn bản là quỷ.
Dương Ngọc Nô bĩu môi:
- Ngươi không tin ta rồi sao?
- Ta tin. Nhưng mà... Ta đã cho người về miền biển hỏi han rồi. Chẳng qua, nàng muốn tìm người Tây Dương, vì sao lại kêu bọn họ tìm ở phía đông?
- Cái này, là vì họ đi đường biển đến. Mà, giải thích ngươi cũng không hiểu đâu.
Triệu Chân Đán liền nhỏ giọng buồn bực:
- Lại là câu này. Lúc nào gặp đám Tây Dương kia, bổn vương nhất định phải mổ từng đứa ra xem có gì mà khiến nàng hứng thú như vậy...
Chẳng ngờ Dương Ngọc Nô cười nói:
- Ngươi không được mổ chúng ra đó, phải để ta gặp trước đã.
- Ài được rồi. Quên mất là nàng còn có đôi tai thần.
- Hìhì...
Đúng lúc này...
“Ầm”
Ngay sau âm thanh đổ vỡ, một bóng người như ma như quỷ đã xuất hiện ngay giữa phòng.
Người này thế nhưng lại... da trắng mắt xanh, đúng như lời Dương Ngọc Nô, chỉ có mái tóc không phải vàng.
Là một nữ nhân ăn mặc cổ quái, trang phục hai màu trắng đen.
Quá đỗi bất ngờ, Triệu Chân Đán mặt đã xanh như đít nhái. Chẳng qua làm Thế tử bấy lâu cũng luyện ra một thân bản lĩnh, hắn lập tức rút kiếm chém tới.
“Choang”
Cũng không rõ chuyện gì xảy ra, trong chớp mắt Triệu Chân Đán đã bị chấn lùi. Hắn biết mình không phải đối thủ, chỉ dám chỉa kiếm thẳng vào đối phương quát:
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ của bổn vương?
Nữ nhân nọ không tỏ bất kỳ thái độ nào. Khuôn mặt nàng ta hình như cũng không phải da mặt thật, trắng bệch như xác người chết trôi. Đôi mắt còn đáng sợ hơn, trong nhãn cầu màu xanh dường như có một vòng xoáy xoay tròn, như muốn hút linh hồn Triệu Chân Đán vào trong.
Rất nhanh, hình như ả ta nhận ra Triệu Chân Đán, vòng xoáy trong mắt đột ngột ngừng lại, trong cổ phát ra một tiếng “hừ” cực kỳ nhỏ.
Nhanh như cắt, ả ta chụp lấy Dương Ngọc Nô đang ngẩn ra bên cạnh, muốn lao ra ngoài.
Triệu Chân Đán lúc này vừa từ trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy liền hét lên:
- Làm càn? Không được bắt nàng đi. Ngươi mà tổn thương nàng ấy, bổn vương sẽ tru diệt tam tộc nhà ngươi.
- Hừ, “bổn vương”? Ngươi nếu biết mình chân chính là ai, bị tru di tam tộc là ngươi chứ không phải ta.
Nữ nhân nọ rút cục cất tiếng, giọng điệu âm lãnh bằng bằng.
Lúc này, nữ chính Dương Ngọc Nô lại căn bản như một vị khán giả, không kêu la cũng không vùng vẫy gì. Nàng ta ánh mắt chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn... hưng phấn, giống như còn muốn mình bị bắt đi.
Lại nói một chút chuyện của Dương tiểu thư.
Xuyên không rơi đúng vào Dương gia, Dương Ngọc Nô căn bản là không thích.
Dương gia là một gia tộc sản sinh võ tướng, ngay cả đàn bà trẻ con cũng phải luyện võ. Không cần nói đâu xa, mẫu thân của Dương Ngọc Nô - Mộc Quế Anh - chính là một nữ nhân cuồng võ. Dương Ngọc Nô ba năm qua bị ép luyện võ đến phát điên, không ngày nào không muốn trốn ra ngoài. Khổ một nỗi, Dương gia là tướng gia, thám báo quân đội cài ở khắp nơi. Dương tiểu thư vừa bước chân ra khỏi thành, trong nhà đã có thư báo rõ vị trí, căn bản là không trốn được.
Đúng lúc, bị Triệu Chân Đán để ý.
Nhờ có Triệu Chân Đán, Dương Ngọc Nô được tự do hơn một chút, có thể ra ngoài Dương phủ nhiều hơn trước, có thể làm vài chuyện mới lạ mà nàng ta thích.
Chẳng qua, chẳng có gì lưỡngg toàn kỳ mỹ. Quen Triệu Chân Đán kỳ thực lại khóa Dương Ngọc Nô vào một cái lồng vô hình. Mọi hành động của nàng đều dính liền với Triệu Chân Đán, đúng là nàng ta có thể ra khỏi Dương phủ, nhưng lại không thể rời khỏi Thái Nguyên, ra ngoài tầm mắt của Triệu Chân Đán.
Triệu Chân Đán không hề tệ, nhưng Dương Ngọc Nô có phần giống Lăng Phong, xuyên không xong chỉ muốn ra ngoài dạo chơi khám phá, chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.
Cho nên nếu bị người bắt đi, Dương Ngọc Nô cầu còn không được. Nàng ta lại giống Lăng Phong, đều là loại không sợ chết.
Vừa nghĩ đến đây Dương Ngọc Nô đã thấy mình bị nữ nhân lạ mặt áp sát, nhấc bổng lên.
...
Bên dưới sảnh.
Khi đám thân binh phủ Tấn Vương phát hiện ra có chuyện cũng vừa lúc đám Lăng Phong lao ra đến sân sau. Cũng may bọn họ đều ăn mặc kiểu tiểu nhị Yên Vũ lâu, không bị đám thân binh nhầm lẫn thành kẻ địch.
Ma nữ hành động cực nhanh, từ lúc ả lao vào cho đến khi mang Ngọc Nô bay ra, Lăng Phong mới chỉ kịp tán gẫu với Bạch Ngọc Đường xong đoạn “đúng là cô ta”.
Ma nữ nọ vừa lao ra khỏi cửa sổ, đột ngột phát hiện ra gì đó liền ngừng hẳn lại... giữa không trung.
Lăng Phong toát mồ hôi:
“Kinh vl, đây là loại khinh công trâu bò gì?”
Hắn đã từng thấy cao thủ khinh công bay qua bay lại. Nhưng dù như vậy cũng phải có một điểm tựa để phát công, chí ít Lăng Phong vẫn giải thích “khoa học” được.
Hiện tại trước mắt lại là đẳng cấp hoàn toàn khác. Kia là lơ lửng giữa trời, hoàn toàn nằm ngoài mọi định luật vật lý. Dưới chân cũng không có gì, rõ ràng không phải “cân đẩu vân” hay “ngự kiếm phi hành” trong truyền thuyết. Lăng Phong thậm chí cố giương mắt nhìn xem có cái dây nào không.
Lúc này, ánh mắt của ma nữ đột ngột chiếu thẳng vào Lăng Phong. Kỳ quái là không hề có tiêu cự, tưởng như đang nhìn lại cứ như không nhìn.
Nếu lúc này có ai đó đứng gần quan sát, sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Tròng mắt lớn dần, cả con mắt thành một mảng toàn màu xanh đen, vòng xoáy bên trong bắt đầu quay quay. Không khác mấy bộ phim kinh dị thịnh hành là bao.
Lăng Phong gặp ả ta vài lần, nhưng cũng giống nhiều người khác, chưa bao giờ biết chân diện của ả. Hắn nhờ vào đôi mắt cỏ quái kia mới nhớ ra. Lần đó ở Triều gia trang chính đôi mắt này hù hắn chạy trối chết. Lần này xem ra khá hơn, có thể nhìn thẳng lâu một chút.
Kỳ thực, nếu nhìn lâu một chút, cũng không đáng sợ lắm, chỉ là... có điểm chóng mặt.
Đúng lúc này, có vẻ nhận ra Lăng Phong sắp bị khống chế, Thạch Sơn vận khí hét lớn:
- Ma nữ, ngươi bắt Ngũ Nương đi đâu? Bây giờ lại muốn bắt người?
Không nói thì thôi, vừa nói liền phiền. Ma nữ lập tức rút lại ánh mắt lên Lăng Phong, nhằm thẳng... Lăng Hổ tung ngay một chưởng.
"Ầm"
- Ngũ đệ... - Thạch Sơn hét thảm.
Lăng Phong toát mồ hôi từng hột, ngay cả chiêu thức thế nào cũng nhìn không kịp, cũng không rõ là chưởng hay cái gì khác.
Anh em lại không khỏi che miệng há hốc, thầm nghĩ ma nữ có phải trời tối đánh nhầm hay không? Thạch Sơn là người nói, Lăng Hổ lại là người bị đánh.
Hổ ca lâu nay chỉ tụng kinh niệm Phật, ngoại trừ đánh ngất vài người, con kiến cũng không làm hại. Làm sao cứ vừa xuất trường chưa chào hỏi gì đã bị đánh đầu tiên. Hôm nọ Bạch Vân Thành một chưởng, hôm nay lại thêm một chưởng bay thẳng ra sau.
Có cảm giác ma nữ này vì lý do nào đó mà e ngại Lăng Hổ, cho nên mới tiên phát chế nhân.
Lăng Phong lúc này thoát khỏi huyễn cảnh, liền choáng váng hô:
- Lão Thất, sao số đệ lại khổ như vậy, nỡ lòng nào rời bỏ chúng ta chứ...
- Tứ ca, khục, đệ còn chưa có chết.
Tần Quyền vô tâm vô phế nhất hội, chép miệng khen ngợi:
- Chậc chậc. Đại tẩu trông thật phiêu dật nha. Tứ ca, huynh thật có phúc.
- Phúc cái đầu ngươi... F*cked thì có - Lăng Phong mắng.
Lúc này, có tiếng quát tháo:
- Các ngươi còn ngơ ra đó, mau cứu Dương tiểu thư cho bổn vương.
- Đội trưởng, ma nữ bay trên không, nếu tiểu nhân nhớ không nhầm thì là...
Gã đội trưởng thân binh nhăn mày:
- Nhớ cái gì mà nhớ. Vương gia có lệnh. Ma nữ, mau thả người. Đừng để ông phải tự mình lên.
Tên còn lại cũng bất chấp hô theo:
- Đúng, mau hạ xuống đất quyết đấu với bọn ông, ở trên đó đánh với chim à?
Đám thân binh Tấn Vương đang vây ở khắp nơi rút đao la hét rộn ràng. Bởi vì đám Lăng Phong đang đóng vai tiểu nhị dân thường, đám binh lính kia coi bộ nghĩ mình là “cao thủ”, mới gắng đứng ra ra vẻ một chút.
Lăng Phong cười khổ. Quân ta thì xài vũ khí lạnh, quân địch thì chơi máy bay, cách biệt như vậy còn cố thể hiện, thật là... có tinh thần làm cách mạng mà.
Ma nữ đột nhiên xoay người, một tay vẫn giữ lấy Dương Ngọc Nô, tay kia thò ra ngoài năm ngón cong lại.
“Chiêu này là... Phong Huyệt Chỉ?” Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn từng bị ả ta điều khiển tâm trí dùng nó một lần ở Ngô gia trang.
Thạch Sơn nhận ra gì đó tròng mắt co rút, lập tức hét lên:
- Lùi ra sau, chết cả bây giờ...
Nói chưa hết câu...
“Bùm bùm bùm”
Một thiếu nữ ăn mặc tân kỳ, váy ngắn ngang gối, đang ngồi cặm cặm cụi vẽ gì đó. Nàng chính là “đồng hương xuyên không” của Lăng Phong, Dương Ngọc Nô.
Ngồi giữa phòng là một thanh niên đang sầu tư khổ kiểm, thắt lưng đeo ngọc bội ngọc bích. Tiểu Tấn Vương Triệu Chân Đán.
Triệu Chân Đán đáng ra chỉ là Thế tử. Chẳng qua Tấn Vương cha hắn quá già yếu, Triệu Chân Đán luôn phải thay mặt phụ vương xử lý chính sự, thủ hạ có vài kẻ muốn vuốt mông xưng luôn thành “tiểu Vương gia”, lâu dần thành quen.
Còn nhớ lúc trước tiểu Vương gia cao quý đây muốn gặp mặt Dương tiểu thư đều phải chạy đôngg chạy tây trả bài cũ “Anh văn” gì đó. Dạo gần đây không cần trả bài đã có thể ngồi cùng phòng, coi như có tiến bộ đáng kể.
Chỉ nghe Triệu Chân Đán bóp bóp trán nói:
- Ài, nàng không biết đâu. Đám rợ đó lòng tham đúng là không đáy. Dám đòi cả trăm vạn tiền thuế đóng cho người Liêu trước kia đều chuyển hết sang cho chúng.
Dương Ngọc Nô giống như không nghe thấy.
Triệu Chân Đán lại phải nói một mình:
- Đã thế còn đòi chúng ta hằng năm đều phải tặng lễ sinh nhật cho lão Hoàn Nhan Mân. Trong khi chuyện chính là 16 châu Yên Vân thì tuyệt nhiên không nhắc đến.
Xem ra đang nói đến chuyện ngoại giao với người Kim mấy ngày qua.
Chỉ là, Dương Ngọc Nô vẫn không có phản ứng.
Triệu Chân Đán buồn bực vỗ bàn:
- Cũng vì cái đám giang hồ chết tiệt kia. Không dưng chạy đi cướp bậy cướp bạ...
Dương Ngọc Nô lúc này mới lười nhác nói:
- Tiểu vương gia, ngài hẹn Ngọc Nô ra đây để nói mấy chuyện này thôi sao?
- Ta...
Triệu Chân Đán mặt méo mó đến tội nghiệp, tay chân thừa thải không biết để ở đâu.
Hắn đương nhiên không muốn nói mấy chuyện phá hư phong cảnh này. Chẳng qua quen Dương Ngọc Nô bấy lâu, Triệu Chân Đán căn bản không biết nàng ta muốn nghe chuyện gì. Mấy câu mùi mẫn sớm đã dùng hết, đều không có chút sát thương nào. Lần nào cũng nhận một kiểu ánh mắt tội nghiệp nhìn lại, làm như mấy câu đó nàng ta đã nghe mòn tai rồi vậy.
Nữ nhân khác ở trước mặt Triệu Chân Đán, cho dù cho có cố tỏ ra cao ngạo bao nhiêu cũng tồn tại một ít khoảng cách. Chỉ có ở Dương Ngọc Nô Triệu Chân Đán không tìm thấy điều này. Dương Ngọc Nô xem hắn ngang hàng, đại khái “ngươi là người, ta cũng là người”. Nàng ta đối với hắn hay với một tên tiểu nhị Yên Vũ lâu đều một kiểu như nhau, khiến Triệu Chân Đán bực tức không thôi, càng muốn thể hiện mình, để nàng ta phải đối xử “đặc biệt” với hắn.
Thậm chí, Triệu Chân Đán còn cảm giác ngay cả khác biệt nam nữ cũng bị nàng ta bỏ sang một bên, bình đẳng như nhau.
- Ngọc Nô, chừng nào thì nàng mới...
Dương Ngọc Nô giống như biết trước nửa câu sau, nàng vờ chen ngang:
- A đúng rồi. Chuyện mấy người Tây Dương, tiểu Vương gia có tìm được chưa?
- Ngọc Nô, nàng rút cục muốn tìm chúng làm gì chứ? Ta đem đến không biết bao nhiêu người Tây Vực, nàng đều nói không phải.
- Tiểu Vương gia, kia không phải là Tây Dương. Người Tây Dương mà ta tìm là da trắng mắt xanh, tóc vàng thì càng tốt...
- Làm gì có loại người nào hình dáng kỳ qúai như vậy, căn bản là quỷ.
Dương Ngọc Nô bĩu môi:
- Ngươi không tin ta rồi sao?
- Ta tin. Nhưng mà... Ta đã cho người về miền biển hỏi han rồi. Chẳng qua, nàng muốn tìm người Tây Dương, vì sao lại kêu bọn họ tìm ở phía đông?
- Cái này, là vì họ đi đường biển đến. Mà, giải thích ngươi cũng không hiểu đâu.
Triệu Chân Đán liền nhỏ giọng buồn bực:
- Lại là câu này. Lúc nào gặp đám Tây Dương kia, bổn vương nhất định phải mổ từng đứa ra xem có gì mà khiến nàng hứng thú như vậy...
Chẳng ngờ Dương Ngọc Nô cười nói:
- Ngươi không được mổ chúng ra đó, phải để ta gặp trước đã.
- Ài được rồi. Quên mất là nàng còn có đôi tai thần.
- Hìhì...
Đúng lúc này...
“Ầm”
Ngay sau âm thanh đổ vỡ, một bóng người như ma như quỷ đã xuất hiện ngay giữa phòng.
Người này thế nhưng lại... da trắng mắt xanh, đúng như lời Dương Ngọc Nô, chỉ có mái tóc không phải vàng.
Là một nữ nhân ăn mặc cổ quái, trang phục hai màu trắng đen.
Quá đỗi bất ngờ, Triệu Chân Đán mặt đã xanh như đít nhái. Chẳng qua làm Thế tử bấy lâu cũng luyện ra một thân bản lĩnh, hắn lập tức rút kiếm chém tới.
“Choang”
Cũng không rõ chuyện gì xảy ra, trong chớp mắt Triệu Chân Đán đã bị chấn lùi. Hắn biết mình không phải đối thủ, chỉ dám chỉa kiếm thẳng vào đối phương quát:
- Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào chỗ của bổn vương?
Nữ nhân nọ không tỏ bất kỳ thái độ nào. Khuôn mặt nàng ta hình như cũng không phải da mặt thật, trắng bệch như xác người chết trôi. Đôi mắt còn đáng sợ hơn, trong nhãn cầu màu xanh dường như có một vòng xoáy xoay tròn, như muốn hút linh hồn Triệu Chân Đán vào trong.
Rất nhanh, hình như ả ta nhận ra Triệu Chân Đán, vòng xoáy trong mắt đột ngột ngừng lại, trong cổ phát ra một tiếng “hừ” cực kỳ nhỏ.
Nhanh như cắt, ả ta chụp lấy Dương Ngọc Nô đang ngẩn ra bên cạnh, muốn lao ra ngoài.
Triệu Chân Đán lúc này vừa từ trong mơ tỉnh lại, nhìn thấy liền hét lên:
- Làm càn? Không được bắt nàng đi. Ngươi mà tổn thương nàng ấy, bổn vương sẽ tru diệt tam tộc nhà ngươi.
- Hừ, “bổn vương”? Ngươi nếu biết mình chân chính là ai, bị tru di tam tộc là ngươi chứ không phải ta.
Nữ nhân nọ rút cục cất tiếng, giọng điệu âm lãnh bằng bằng.
Lúc này, nữ chính Dương Ngọc Nô lại căn bản như một vị khán giả, không kêu la cũng không vùng vẫy gì. Nàng ta ánh mắt chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại còn... hưng phấn, giống như còn muốn mình bị bắt đi.
Lại nói một chút chuyện của Dương tiểu thư.
Xuyên không rơi đúng vào Dương gia, Dương Ngọc Nô căn bản là không thích.
Dương gia là một gia tộc sản sinh võ tướng, ngay cả đàn bà trẻ con cũng phải luyện võ. Không cần nói đâu xa, mẫu thân của Dương Ngọc Nô - Mộc Quế Anh - chính là một nữ nhân cuồng võ. Dương Ngọc Nô ba năm qua bị ép luyện võ đến phát điên, không ngày nào không muốn trốn ra ngoài. Khổ một nỗi, Dương gia là tướng gia, thám báo quân đội cài ở khắp nơi. Dương tiểu thư vừa bước chân ra khỏi thành, trong nhà đã có thư báo rõ vị trí, căn bản là không trốn được.
Đúng lúc, bị Triệu Chân Đán để ý.
Nhờ có Triệu Chân Đán, Dương Ngọc Nô được tự do hơn một chút, có thể ra ngoài Dương phủ nhiều hơn trước, có thể làm vài chuyện mới lạ mà nàng ta thích.
Chẳng qua, chẳng có gì lưỡngg toàn kỳ mỹ. Quen Triệu Chân Đán kỳ thực lại khóa Dương Ngọc Nô vào một cái lồng vô hình. Mọi hành động của nàng đều dính liền với Triệu Chân Đán, đúng là nàng ta có thể ra khỏi Dương phủ, nhưng lại không thể rời khỏi Thái Nguyên, ra ngoài tầm mắt của Triệu Chân Đán.
Triệu Chân Đán không hề tệ, nhưng Dương Ngọc Nô có phần giống Lăng Phong, xuyên không xong chỉ muốn ra ngoài dạo chơi khám phá, chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.
Cho nên nếu bị người bắt đi, Dương Ngọc Nô cầu còn không được. Nàng ta lại giống Lăng Phong, đều là loại không sợ chết.
Vừa nghĩ đến đây Dương Ngọc Nô đã thấy mình bị nữ nhân lạ mặt áp sát, nhấc bổng lên.
...
Bên dưới sảnh.
Khi đám thân binh phủ Tấn Vương phát hiện ra có chuyện cũng vừa lúc đám Lăng Phong lao ra đến sân sau. Cũng may bọn họ đều ăn mặc kiểu tiểu nhị Yên Vũ lâu, không bị đám thân binh nhầm lẫn thành kẻ địch.
Ma nữ hành động cực nhanh, từ lúc ả lao vào cho đến khi mang Ngọc Nô bay ra, Lăng Phong mới chỉ kịp tán gẫu với Bạch Ngọc Đường xong đoạn “đúng là cô ta”.
Ma nữ nọ vừa lao ra khỏi cửa sổ, đột ngột phát hiện ra gì đó liền ngừng hẳn lại... giữa không trung.
Lăng Phong toát mồ hôi:
“Kinh vl, đây là loại khinh công trâu bò gì?”
Hắn đã từng thấy cao thủ khinh công bay qua bay lại. Nhưng dù như vậy cũng phải có một điểm tựa để phát công, chí ít Lăng Phong vẫn giải thích “khoa học” được.
Hiện tại trước mắt lại là đẳng cấp hoàn toàn khác. Kia là lơ lửng giữa trời, hoàn toàn nằm ngoài mọi định luật vật lý. Dưới chân cũng không có gì, rõ ràng không phải “cân đẩu vân” hay “ngự kiếm phi hành” trong truyền thuyết. Lăng Phong thậm chí cố giương mắt nhìn xem có cái dây nào không.
Lúc này, ánh mắt của ma nữ đột ngột chiếu thẳng vào Lăng Phong. Kỳ quái là không hề có tiêu cự, tưởng như đang nhìn lại cứ như không nhìn.
Nếu lúc này có ai đó đứng gần quan sát, sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Tròng mắt lớn dần, cả con mắt thành một mảng toàn màu xanh đen, vòng xoáy bên trong bắt đầu quay quay. Không khác mấy bộ phim kinh dị thịnh hành là bao.
Lăng Phong gặp ả ta vài lần, nhưng cũng giống nhiều người khác, chưa bao giờ biết chân diện của ả. Hắn nhờ vào đôi mắt cỏ quái kia mới nhớ ra. Lần đó ở Triều gia trang chính đôi mắt này hù hắn chạy trối chết. Lần này xem ra khá hơn, có thể nhìn thẳng lâu một chút.
Kỳ thực, nếu nhìn lâu một chút, cũng không đáng sợ lắm, chỉ là... có điểm chóng mặt.
Đúng lúc này, có vẻ nhận ra Lăng Phong sắp bị khống chế, Thạch Sơn vận khí hét lớn:
- Ma nữ, ngươi bắt Ngũ Nương đi đâu? Bây giờ lại muốn bắt người?
Không nói thì thôi, vừa nói liền phiền. Ma nữ lập tức rút lại ánh mắt lên Lăng Phong, nhằm thẳng... Lăng Hổ tung ngay một chưởng.
"Ầm"
- Ngũ đệ... - Thạch Sơn hét thảm.
Lăng Phong toát mồ hôi từng hột, ngay cả chiêu thức thế nào cũng nhìn không kịp, cũng không rõ là chưởng hay cái gì khác.
Anh em lại không khỏi che miệng há hốc, thầm nghĩ ma nữ có phải trời tối đánh nhầm hay không? Thạch Sơn là người nói, Lăng Hổ lại là người bị đánh.
Hổ ca lâu nay chỉ tụng kinh niệm Phật, ngoại trừ đánh ngất vài người, con kiến cũng không làm hại. Làm sao cứ vừa xuất trường chưa chào hỏi gì đã bị đánh đầu tiên. Hôm nọ Bạch Vân Thành một chưởng, hôm nay lại thêm một chưởng bay thẳng ra sau.
Có cảm giác ma nữ này vì lý do nào đó mà e ngại Lăng Hổ, cho nên mới tiên phát chế nhân.
Lăng Phong lúc này thoát khỏi huyễn cảnh, liền choáng váng hô:
- Lão Thất, sao số đệ lại khổ như vậy, nỡ lòng nào rời bỏ chúng ta chứ...
- Tứ ca, khục, đệ còn chưa có chết.
Tần Quyền vô tâm vô phế nhất hội, chép miệng khen ngợi:
- Chậc chậc. Đại tẩu trông thật phiêu dật nha. Tứ ca, huynh thật có phúc.
- Phúc cái đầu ngươi... F*cked thì có - Lăng Phong mắng.
Lúc này, có tiếng quát tháo:
- Các ngươi còn ngơ ra đó, mau cứu Dương tiểu thư cho bổn vương.
- Đội trưởng, ma nữ bay trên không, nếu tiểu nhân nhớ không nhầm thì là...
Gã đội trưởng thân binh nhăn mày:
- Nhớ cái gì mà nhớ. Vương gia có lệnh. Ma nữ, mau thả người. Đừng để ông phải tự mình lên.
Tên còn lại cũng bất chấp hô theo:
- Đúng, mau hạ xuống đất quyết đấu với bọn ông, ở trên đó đánh với chim à?
Đám thân binh Tấn Vương đang vây ở khắp nơi rút đao la hét rộn ràng. Bởi vì đám Lăng Phong đang đóng vai tiểu nhị dân thường, đám binh lính kia coi bộ nghĩ mình là “cao thủ”, mới gắng đứng ra ra vẻ một chút.
Lăng Phong cười khổ. Quân ta thì xài vũ khí lạnh, quân địch thì chơi máy bay, cách biệt như vậy còn cố thể hiện, thật là... có tinh thần làm cách mạng mà.
Ma nữ đột nhiên xoay người, một tay vẫn giữ lấy Dương Ngọc Nô, tay kia thò ra ngoài năm ngón cong lại.
“Chiêu này là... Phong Huyệt Chỉ?” Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn từng bị ả ta điều khiển tâm trí dùng nó một lần ở Ngô gia trang.
Thạch Sơn nhận ra gì đó tròng mắt co rút, lập tức hét lên:
- Lùi ra sau, chết cả bây giờ...
Nói chưa hết câu...
“Bùm bùm bùm”
Bình luận facebook