Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 356
Đạo Hà Nam, Lạc Châu.
Thủ phủ của Lạc Châu là phủ Hà Nam. Thành này còn có một cái tên dân dã khác, Lạc Dương.
Lạc Dương từng là cố đô của vài triều đại cổ, mệnh danh “Thần Đô”, còn được coi như cái nôi của Phật giáo toàn Trung nguyên. Tương truyền Phật giáo có hai lần du nhập đến Trung thổ thì cả hai đều lấy Lạc Dương làm thánh địa. Thời Hán là Bạch Mã tự với giai thoại “bạch mã chở kinh”, đến thời Ngụy là Long Môn thạch quật.
Lúc này, tại một nơi cách 40 dặm phía nam Lạc Dương.
Ngay bên bờ sông Y Thủy, có những bức tường đá nhô ra ngoài vô cùng kỳ vĩ, trông như những cái răng thú lớn, chỉ chờ ai đó lạc vào là gập lại vĩnh viễn. Chỉ là, đến một đoạn lại thỏm vào trong. Ai nhìn qua cũng sẽ phải kinh hô, trong lòng núi thế mà lại là những pho tượng Phật khổng lồ cao ngất, cứ thế sừng sững hiện ra. Thật không biết làm cách nào người cổ đại có thể đúc núi làm ra được.
Nơi đây chính là Long Môn thạch quật, từng là thánh địa Phật giáo một thời. Đáng tiếc hiện tại Đạo gia lên ngôi, Phật môn không còn hưng thịnh. Nếu không nơi này sẽ rất tấp nập hương khói.
Có kẻ nói ẩn sâu trong quần thể hang động này còn có một môn phái bí ẩn đang tu hành, chẳng qua nói vậy nhưng cũng không có gì làm bằng chứng.
Còn có một điểm kỳ quái, mà nếu Lăng Phong ở đây có lẽ hắn sẽ... thực ra cũng sẽ không phát hiện ra. Phong ca cũng không giỏi địa lý lịch sử cho lắm.
Trong số những pho tượng nhân tạo kia, có pho Đại Phật Lư Xá Na cao 30 trượng được mô phỏng theo gương mặt của nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Dị giới này, nhà Minh chiếm mất vị trí của nhà Đường, Võ Tắc Thiên đương nhiên không xuất hiện, thế nhưng cái pho tượng kia thì vẫn sừng sững ở đó.
Ngay dưới chân pho đại Phật, đang có một nhóm nữ nhân đang nghỉ chân.
- Cô ta thế nào rồi?
- Nghe xong cố sự về Huyền Nữ thì đã nghe lời hơn trước.
- Đại tỷ, vậy còn cái xác kia thì làm sao đây? Không lẽ tiếp tục mang theo?
- Muội cũng rất kỳ quái với thi thể mỹ phụ đó. Dường như thân thể đã được gia trì qua pháp lực, nên mới giữ được toàn vẹn như vậy. Chúng ta đi cũng đã mấy ngày đường, một chút khô héo cũng không thấy. Trong thiên hạ, ngoài Thần Cung ra muội nghĩ không ra kẻ thứ hai có bản lĩnh như vậy.
Nhóm nữ nhân này chừng chục người, đều búi tóc cùng một kiểu, giống như cánh chim phượng xòe ra sau. Trang phục ngược lại không đồng nhất, người hồng kẻ xanh, có lẽ vì đi lại nhiều không tiện mang theo đồng phục.
Một nữ nhân trẻ tuổi nói:
- Không lẽ thực sự chính là thủ pháp của Thần Cung? Nghe nói đám Thần Cung kia mấy tháng qua cũng đến Trung nguyên truy tìm Cung chủ của chúng.
- Có hỏi được cô ta thân phận mỹ phụ đó hay không? Vì sao cô ta cứ khăng khăng phải bảo vệ nó?
- Cô ta chỉ nói đó là bá mẫu của mình.
- Bá mẫu?
“Vù vù”
Đột nhiên, đám lửa trước mặt lung lay như sắp tắp, kèm theo một tiếng hú dài ghê rợn:
- Haha, nếu mấy vị nữ hiệp đây ngại mang theo cái xác kia, hay là để nó lại cho bổn quân?
- Kẻ nào?
- Đại tỷ, phía trên pho tượng.
Ngay sau tiếng cười vang, một bóng đen như ma quỷ xuất hiện ngay phía trên cao.
Bóng đen cất giọng khàn khàn:
- Dao Trì Cung sao? Cũng đến Trung nguyên dạo chơi à? Cung chủ các ngươi dạo này khỏe chứ?
- Ngươi là ai?
Bóng đen ngưỡng cổ cười quái dị:
- Ý, ta là ai? Ta là ai? Khặc khặc, chính ta cũng quên mất rồi. Có điều yên tâm, chắc chắn là chỗ quen biết. Cái xác các ngươi không cần đúng không? Đưa bổn quân giữ hộ cho, thế nào?
- Hừ, ngươi vô duyên xuất hiện, nói lời khó hiểu, rút cục có mục đích gì?
- Ài, phiền chết. Đã bảo là chỗ quen biết, mượn không cho đúng không? Vậy đừng trách ta không nể mặt đồng hương.
Nói rồi từ trên cao lao xuống, kèm theo một tiếng gió rít chói tai.
“Rít”
Đám nữ nhân bên dưới cũng không phải hạng dễ bị bắt nạt, lập tức khinh công tiếp chưởng.
“Vù”
“Bùng”
Chỉ sau vài chiêu mơ hồ trong đêm, thắng bại liền phân định.
Đám nữ nhân đều nằm ngả nghiêng khắp mặt đất, có kẻ đã phun máu.
- Sư tỷ, không sao chứ? Kẻ này quá mạnh.
- Cẩn thận chưởng pháp của hắn, mau bế khí bức độc ra ngoài.
Bóng đen nọ ra tay nhanh như chớp, thân pháp như ma, cũng không biết đã biến đi đâu, chỉ có thanh âm vẫn vang vang:
- Ấy, đừng có cố bức ra làm gì cả. Cứ để nó trong người, là thuốc bổ đó, haha.
Ngay sau đó là âm thanh một thiếu nữ hét lên, ngay sau chân pho tượng Phật:
- Bá mẫu, mau thả bá mẫu ra.
- Tiểu cô nương, ngươi giữ cái xác chết này làm gì?
Hình như là giọng của bóng đen nọ.
Sau đó lại là thiếu nữ lên tiếng:
- Ngươi nói bậy, bá mẫu vẫn chưa chết. Chờ đại ca tìm ra thuốc giải, nhất định sẽ khiến bá mẫu tỉnh lại.
- Haha, cái độc này bổn quân rõ hơn ai hết. Thật không ngờ lại được gia trì thân thể tốt như vậy. Bổn quân phải đem về nghiên cứu...
- Không được...
“Ào”
Tiếp đó không rõ chuyện gì xảy ra ở phía sau, chỉ nghe một loạt thanh âm có người lạ tiếp đấp, kèm theo tiếng hô:
- Ma đầu, mau dừng tay.
“Choang choang” Sau đó là tiếng đao kiếm giao tranh, nhưng rất nhanh liền dừng.
- Hêhê, ta dừng tay rồi đó. Các ngươi cứ ở lại đó mà tán gẫu nhé.
Gã ma đầu hình như vừa nói vừa phi thân đi mất, còn để lại một câu văng vẳng khắp hang đá:
- Mấy tên đạo sĩ quèn các ngươi chạy theo ta không biết mệt sao? Tiện thể, tên Lục sư bá sư thúc gì kia vẫn khỏe đó chứ? Vài hôm nữa bổn quân sẽ ghé thăm hắn, xem thành phẩm của bổn quân đến đâu rồi, haha.
- Ma đầu, ngươi tốt nhất nên đến. Bổn giáo sẽ thịnh soạn tiếp đón.
Rất nhanh, từ sau pho tượng Phật, có môt bóng hình nhỏ xinh chạy ra, theo sau còn có một nhóm người, có lẽ là đám vừa ra tay.
Thiếu nữ nọ mặc váy màu xanh nhạt, mái tóc buộc đơn sơ, vô cùng thanh thuần xinh đẹp. Nàng vừa chạy ra vừa khóc nói:
- Ta đồng ý theo các ngươi. Là vì các ngươi hứa chăm sóc cho bá mẫu đến khi bà tỉnh lại, vì sao trơ mắt ở đó không chịu đuổi theo?
Mấy nữ nhân đang nằm la liệt phía trước nhìn nhau, một người gượng cười hòa nhã:
- Dao muội, ngươi không thấy chúng ta đều đang bị thương cả sao?
Thiếu nữ kia, thì ra chính là Công Tôn Dao.
Nói vậy, cái xác vừa bị cướp đi, nói không chừng chính là Lâm thị?
Số phận của Lâm Nghi Anh cũng thật long đong, ngay cả bất tỉnh rồi cũng bị kẻ này kẻ nọ đem đi khắp nơi. Hiện tại còn rơi vào tay ma đầu, không biết còn xảy ra chuyện gì khác?
- Không được, ta muốn đuổi theo...
Công Tôn Dao không nhịn được, chụp láy một thanh kiếm muốn chạy đi.
Nữ nhân cầm đầu đánh mắt với ai đó, chỉ nghe “bụp” một tiếng.
Công Tôn Dao bất thình lình bị người đánh vào cổ, liền lịm dần.
- Mau đưa cô ta ra sau.
Đám người lạ mặt lúc này mới tiến tới. Hóa ra là một nhóm đạo sĩ, một người ra vẻ khí độ nói:
- Các vị không sao chứ? Thật đáng tiếc, đến muộn một bước.
Tuy nói nhưng lại không tiến lại gần thêm. Dù sao đối phương đều là nữ, bọn họ không dám tùy tiện.
Nữ nhân lớn tuổi vội chắp tay:
- Đa tạ các vị đại hiệp đã ra tay tương trự, tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích.
- Không có gì, đều là võ lâm chính phái cả, xuất thủ tương trợ là điều nên làm.
Một gã đạo sĩ trẻ tuổi bộp chộp, xem ra nhìn thấy một dàn gái giữa núi rừng liền hứng chí nói lung tung.
Đằng sau hắn, một trung niên đạo sĩ lại đang nhíu mày quan sát.
Võ lâm hiện nay, môn phái toàn nữ đệ tử khá hiếm. Tam Đại tự Thiếu Lâm - Sùng Thánh - Ngọa Long chỉ thu nam đệ tử. Cái bang - Đường môn - Toàn Chân giáo tuy thu cả nam nữ nhưng nam vẫn là phần đông. Nghe nói ở Hà Đông Hà Bắc có một môn phái thu toàn nữ đệ tử, nhưng đã ẩn danh từ lâu không thấy xuất hiện.
Đám nữ nhân này bản lĩnh không thấp, nhất định không phải bang phái tầm thường. Nghe khẩu âm nhìn trang phục, lại càngg không phải xuất xứ từ võ lâm Trung nguyên.
Trọng yếu là, trời đã sắp tối muộn, bọn họ không gắng thêm một đoạn đường vào nốt thành Lạc Dương nghỉ chân, lại chọn Long Môn thạch quật hẻo lánh, chứng tỏ có khuất tất cần che dấu. Là chính hay tà còn chưa biết được.
Nữ nhân trung niên cất tiếng:
- Không biết các vị đây là...?
Một trung niên đạo sĩ dáng vẻ cao gầy, có lẽ là thủ lĩnh trong nhóm, bước ra trước chắp tay cười hòa nhã:
- Toàn Chân giáo. Các ngươi hình như cũng không phải người Trung nguyên?
Bình thường xưng danh đều là cả tên môn phái lẫn danh hiệu bản thân, nhưng gã đạo sĩ lại chỉ nói mình đến từ Toàn Chân, xem ra có ý thăm dò.
Nữ nhân lớn tuổi liền khách sáo:
- Thì ra là đỉnh đỉnh đại danh Toàn Chân giáo, hạnh ngộ. Bọn ta đúng là từ Tây Vực, nghe danh Phật pháp Trung nguyên mà tìm đến.
Nàng ta nghe rõ đối phương là Toàn Chân, thuộc về Đạo gia, lại cố ý nói mình vì Phật môn mà đến. Ngụ ý chính là chúng ta nước sông nước giếng không liên quan, các vị không có việc gì khác thì rời đi dùm.
Lúc này mới để ý, trong đám nam nhân vừa đến, ngoài đám đạo sĩ còn có một trung niên ăn mặc xuềnh xoàng khác. Người này khí độ trang phục đều tách biệt hoàn toàn với nhóm đạo sĩ, có vẻ không phải đệ tử Toàn Chân.
- Còn vị đại hiệp này, xin hỏi quý tính đại danh?
Trung niên nọ cười ha hả, đáp:
- Ta sao? Haha, Hoàng Cố, người qua đường thôi.
Thì ra là Hoàng Cố “Hoàng Dược Sư”, lúc này vẫn còn chưa thành danh Đông Tà, nêu tên cũng không khiến người khác phải sợ hãi gì.
Mấy đạo sĩ Toàn Chân cũng liếc nhìn Hoàng Cố một lát. Mặc dù bọn họ cùng xuất hiện một lúc ra tay đánh ma đầu kia, nhưng hoàn toàn không quen biết nhau. Vừa rồi ở phía sau pho Đại Phật, Hoàng Cố ra chiêu xuất quỷ nhập thần, cũng để lộ bản lĩnh không hề tầm thường.
Một đạo sĩ trung niên mập lùn đứng cạnh bỗng nhỏ giọng:
- Sư huynh, không lẽ đám nữ nhân này chính là Thần Cung? Ma đầu kia đang truy đuổi Thần Cung Liễu Cung chủ. Chúng ta cũng đang cần tìm Liễu Cung chủ, hay là hỏi một chút.
- Khoan đã. Ta thấy có lẽ không phải. Nghe nói đệ tử Thần Cung có cung quy khá cổ quái, luôn luôn mặc trang phục màu trắng, hơn nữa phong thái không nhiễm chút bụi trần. Những nữ nhân này, nhìn thế nào cũng thấy có chút tà môn. Cứ thăm dò đã tính sau.
- Cũng được.
Trung niên gầy gượng hỏi:
- Các vị làm sao lại bị đại ma đầu Hắc Thủ đó truy sát?
Nữ nhân trung niên không khỏi lạc giọng hẳn đi:
- Hắc Thủ? Ý ngươi là... Hắc Thủ Lang Quân?
- Chính là hắn, “Hắc Thủ Lang Quân” Âu Dương Phong. Các vị hình như đến từ ngoại vực, chẳng lẽ không biết ác danh của tên này?
- Chúng ta... có biết một chút.
Không ngờ đến, kẻ cuồng điên vừa xuất hiện lại là... Âu Dương Phong?
Họ Âu Dương trong thiên hạ không nhiều lắm, chẳng lẽ chính là Tây Độc tương lai?
Thủ phủ của Lạc Châu là phủ Hà Nam. Thành này còn có một cái tên dân dã khác, Lạc Dương.
Lạc Dương từng là cố đô của vài triều đại cổ, mệnh danh “Thần Đô”, còn được coi như cái nôi của Phật giáo toàn Trung nguyên. Tương truyền Phật giáo có hai lần du nhập đến Trung thổ thì cả hai đều lấy Lạc Dương làm thánh địa. Thời Hán là Bạch Mã tự với giai thoại “bạch mã chở kinh”, đến thời Ngụy là Long Môn thạch quật.
Lúc này, tại một nơi cách 40 dặm phía nam Lạc Dương.
Ngay bên bờ sông Y Thủy, có những bức tường đá nhô ra ngoài vô cùng kỳ vĩ, trông như những cái răng thú lớn, chỉ chờ ai đó lạc vào là gập lại vĩnh viễn. Chỉ là, đến một đoạn lại thỏm vào trong. Ai nhìn qua cũng sẽ phải kinh hô, trong lòng núi thế mà lại là những pho tượng Phật khổng lồ cao ngất, cứ thế sừng sững hiện ra. Thật không biết làm cách nào người cổ đại có thể đúc núi làm ra được.
Nơi đây chính là Long Môn thạch quật, từng là thánh địa Phật giáo một thời. Đáng tiếc hiện tại Đạo gia lên ngôi, Phật môn không còn hưng thịnh. Nếu không nơi này sẽ rất tấp nập hương khói.
Có kẻ nói ẩn sâu trong quần thể hang động này còn có một môn phái bí ẩn đang tu hành, chẳng qua nói vậy nhưng cũng không có gì làm bằng chứng.
Còn có một điểm kỳ quái, mà nếu Lăng Phong ở đây có lẽ hắn sẽ... thực ra cũng sẽ không phát hiện ra. Phong ca cũng không giỏi địa lý lịch sử cho lắm.
Trong số những pho tượng nhân tạo kia, có pho Đại Phật Lư Xá Na cao 30 trượng được mô phỏng theo gương mặt của nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Dị giới này, nhà Minh chiếm mất vị trí của nhà Đường, Võ Tắc Thiên đương nhiên không xuất hiện, thế nhưng cái pho tượng kia thì vẫn sừng sững ở đó.
Ngay dưới chân pho đại Phật, đang có một nhóm nữ nhân đang nghỉ chân.
- Cô ta thế nào rồi?
- Nghe xong cố sự về Huyền Nữ thì đã nghe lời hơn trước.
- Đại tỷ, vậy còn cái xác kia thì làm sao đây? Không lẽ tiếp tục mang theo?
- Muội cũng rất kỳ quái với thi thể mỹ phụ đó. Dường như thân thể đã được gia trì qua pháp lực, nên mới giữ được toàn vẹn như vậy. Chúng ta đi cũng đã mấy ngày đường, một chút khô héo cũng không thấy. Trong thiên hạ, ngoài Thần Cung ra muội nghĩ không ra kẻ thứ hai có bản lĩnh như vậy.
Nhóm nữ nhân này chừng chục người, đều búi tóc cùng một kiểu, giống như cánh chim phượng xòe ra sau. Trang phục ngược lại không đồng nhất, người hồng kẻ xanh, có lẽ vì đi lại nhiều không tiện mang theo đồng phục.
Một nữ nhân trẻ tuổi nói:
- Không lẽ thực sự chính là thủ pháp của Thần Cung? Nghe nói đám Thần Cung kia mấy tháng qua cũng đến Trung nguyên truy tìm Cung chủ của chúng.
- Có hỏi được cô ta thân phận mỹ phụ đó hay không? Vì sao cô ta cứ khăng khăng phải bảo vệ nó?
- Cô ta chỉ nói đó là bá mẫu của mình.
- Bá mẫu?
“Vù vù”
Đột nhiên, đám lửa trước mặt lung lay như sắp tắp, kèm theo một tiếng hú dài ghê rợn:
- Haha, nếu mấy vị nữ hiệp đây ngại mang theo cái xác kia, hay là để nó lại cho bổn quân?
- Kẻ nào?
- Đại tỷ, phía trên pho tượng.
Ngay sau tiếng cười vang, một bóng đen như ma quỷ xuất hiện ngay phía trên cao.
Bóng đen cất giọng khàn khàn:
- Dao Trì Cung sao? Cũng đến Trung nguyên dạo chơi à? Cung chủ các ngươi dạo này khỏe chứ?
- Ngươi là ai?
Bóng đen ngưỡng cổ cười quái dị:
- Ý, ta là ai? Ta là ai? Khặc khặc, chính ta cũng quên mất rồi. Có điều yên tâm, chắc chắn là chỗ quen biết. Cái xác các ngươi không cần đúng không? Đưa bổn quân giữ hộ cho, thế nào?
- Hừ, ngươi vô duyên xuất hiện, nói lời khó hiểu, rút cục có mục đích gì?
- Ài, phiền chết. Đã bảo là chỗ quen biết, mượn không cho đúng không? Vậy đừng trách ta không nể mặt đồng hương.
Nói rồi từ trên cao lao xuống, kèm theo một tiếng gió rít chói tai.
“Rít”
Đám nữ nhân bên dưới cũng không phải hạng dễ bị bắt nạt, lập tức khinh công tiếp chưởng.
“Vù”
“Bùng”
Chỉ sau vài chiêu mơ hồ trong đêm, thắng bại liền phân định.
Đám nữ nhân đều nằm ngả nghiêng khắp mặt đất, có kẻ đã phun máu.
- Sư tỷ, không sao chứ? Kẻ này quá mạnh.
- Cẩn thận chưởng pháp của hắn, mau bế khí bức độc ra ngoài.
Bóng đen nọ ra tay nhanh như chớp, thân pháp như ma, cũng không biết đã biến đi đâu, chỉ có thanh âm vẫn vang vang:
- Ấy, đừng có cố bức ra làm gì cả. Cứ để nó trong người, là thuốc bổ đó, haha.
Ngay sau đó là âm thanh một thiếu nữ hét lên, ngay sau chân pho tượng Phật:
- Bá mẫu, mau thả bá mẫu ra.
- Tiểu cô nương, ngươi giữ cái xác chết này làm gì?
Hình như là giọng của bóng đen nọ.
Sau đó lại là thiếu nữ lên tiếng:
- Ngươi nói bậy, bá mẫu vẫn chưa chết. Chờ đại ca tìm ra thuốc giải, nhất định sẽ khiến bá mẫu tỉnh lại.
- Haha, cái độc này bổn quân rõ hơn ai hết. Thật không ngờ lại được gia trì thân thể tốt như vậy. Bổn quân phải đem về nghiên cứu...
- Không được...
“Ào”
Tiếp đó không rõ chuyện gì xảy ra ở phía sau, chỉ nghe một loạt thanh âm có người lạ tiếp đấp, kèm theo tiếng hô:
- Ma đầu, mau dừng tay.
“Choang choang” Sau đó là tiếng đao kiếm giao tranh, nhưng rất nhanh liền dừng.
- Hêhê, ta dừng tay rồi đó. Các ngươi cứ ở lại đó mà tán gẫu nhé.
Gã ma đầu hình như vừa nói vừa phi thân đi mất, còn để lại một câu văng vẳng khắp hang đá:
- Mấy tên đạo sĩ quèn các ngươi chạy theo ta không biết mệt sao? Tiện thể, tên Lục sư bá sư thúc gì kia vẫn khỏe đó chứ? Vài hôm nữa bổn quân sẽ ghé thăm hắn, xem thành phẩm của bổn quân đến đâu rồi, haha.
- Ma đầu, ngươi tốt nhất nên đến. Bổn giáo sẽ thịnh soạn tiếp đón.
Rất nhanh, từ sau pho tượng Phật, có môt bóng hình nhỏ xinh chạy ra, theo sau còn có một nhóm người, có lẽ là đám vừa ra tay.
Thiếu nữ nọ mặc váy màu xanh nhạt, mái tóc buộc đơn sơ, vô cùng thanh thuần xinh đẹp. Nàng vừa chạy ra vừa khóc nói:
- Ta đồng ý theo các ngươi. Là vì các ngươi hứa chăm sóc cho bá mẫu đến khi bà tỉnh lại, vì sao trơ mắt ở đó không chịu đuổi theo?
Mấy nữ nhân đang nằm la liệt phía trước nhìn nhau, một người gượng cười hòa nhã:
- Dao muội, ngươi không thấy chúng ta đều đang bị thương cả sao?
Thiếu nữ kia, thì ra chính là Công Tôn Dao.
Nói vậy, cái xác vừa bị cướp đi, nói không chừng chính là Lâm thị?
Số phận của Lâm Nghi Anh cũng thật long đong, ngay cả bất tỉnh rồi cũng bị kẻ này kẻ nọ đem đi khắp nơi. Hiện tại còn rơi vào tay ma đầu, không biết còn xảy ra chuyện gì khác?
- Không được, ta muốn đuổi theo...
Công Tôn Dao không nhịn được, chụp láy một thanh kiếm muốn chạy đi.
Nữ nhân cầm đầu đánh mắt với ai đó, chỉ nghe “bụp” một tiếng.
Công Tôn Dao bất thình lình bị người đánh vào cổ, liền lịm dần.
- Mau đưa cô ta ra sau.
Đám người lạ mặt lúc này mới tiến tới. Hóa ra là một nhóm đạo sĩ, một người ra vẻ khí độ nói:
- Các vị không sao chứ? Thật đáng tiếc, đến muộn một bước.
Tuy nói nhưng lại không tiến lại gần thêm. Dù sao đối phương đều là nữ, bọn họ không dám tùy tiện.
Nữ nhân lớn tuổi vội chắp tay:
- Đa tạ các vị đại hiệp đã ra tay tương trự, tỷ muội chúng ta vô cùng cảm kích.
- Không có gì, đều là võ lâm chính phái cả, xuất thủ tương trợ là điều nên làm.
Một gã đạo sĩ trẻ tuổi bộp chộp, xem ra nhìn thấy một dàn gái giữa núi rừng liền hứng chí nói lung tung.
Đằng sau hắn, một trung niên đạo sĩ lại đang nhíu mày quan sát.
Võ lâm hiện nay, môn phái toàn nữ đệ tử khá hiếm. Tam Đại tự Thiếu Lâm - Sùng Thánh - Ngọa Long chỉ thu nam đệ tử. Cái bang - Đường môn - Toàn Chân giáo tuy thu cả nam nữ nhưng nam vẫn là phần đông. Nghe nói ở Hà Đông Hà Bắc có một môn phái thu toàn nữ đệ tử, nhưng đã ẩn danh từ lâu không thấy xuất hiện.
Đám nữ nhân này bản lĩnh không thấp, nhất định không phải bang phái tầm thường. Nghe khẩu âm nhìn trang phục, lại càngg không phải xuất xứ từ võ lâm Trung nguyên.
Trọng yếu là, trời đã sắp tối muộn, bọn họ không gắng thêm một đoạn đường vào nốt thành Lạc Dương nghỉ chân, lại chọn Long Môn thạch quật hẻo lánh, chứng tỏ có khuất tất cần che dấu. Là chính hay tà còn chưa biết được.
Nữ nhân trung niên cất tiếng:
- Không biết các vị đây là...?
Một trung niên đạo sĩ dáng vẻ cao gầy, có lẽ là thủ lĩnh trong nhóm, bước ra trước chắp tay cười hòa nhã:
- Toàn Chân giáo. Các ngươi hình như cũng không phải người Trung nguyên?
Bình thường xưng danh đều là cả tên môn phái lẫn danh hiệu bản thân, nhưng gã đạo sĩ lại chỉ nói mình đến từ Toàn Chân, xem ra có ý thăm dò.
Nữ nhân lớn tuổi liền khách sáo:
- Thì ra là đỉnh đỉnh đại danh Toàn Chân giáo, hạnh ngộ. Bọn ta đúng là từ Tây Vực, nghe danh Phật pháp Trung nguyên mà tìm đến.
Nàng ta nghe rõ đối phương là Toàn Chân, thuộc về Đạo gia, lại cố ý nói mình vì Phật môn mà đến. Ngụ ý chính là chúng ta nước sông nước giếng không liên quan, các vị không có việc gì khác thì rời đi dùm.
Lúc này mới để ý, trong đám nam nhân vừa đến, ngoài đám đạo sĩ còn có một trung niên ăn mặc xuềnh xoàng khác. Người này khí độ trang phục đều tách biệt hoàn toàn với nhóm đạo sĩ, có vẻ không phải đệ tử Toàn Chân.
- Còn vị đại hiệp này, xin hỏi quý tính đại danh?
Trung niên nọ cười ha hả, đáp:
- Ta sao? Haha, Hoàng Cố, người qua đường thôi.
Thì ra là Hoàng Cố “Hoàng Dược Sư”, lúc này vẫn còn chưa thành danh Đông Tà, nêu tên cũng không khiến người khác phải sợ hãi gì.
Mấy đạo sĩ Toàn Chân cũng liếc nhìn Hoàng Cố một lát. Mặc dù bọn họ cùng xuất hiện một lúc ra tay đánh ma đầu kia, nhưng hoàn toàn không quen biết nhau. Vừa rồi ở phía sau pho Đại Phật, Hoàng Cố ra chiêu xuất quỷ nhập thần, cũng để lộ bản lĩnh không hề tầm thường.
Một đạo sĩ trung niên mập lùn đứng cạnh bỗng nhỏ giọng:
- Sư huynh, không lẽ đám nữ nhân này chính là Thần Cung? Ma đầu kia đang truy đuổi Thần Cung Liễu Cung chủ. Chúng ta cũng đang cần tìm Liễu Cung chủ, hay là hỏi một chút.
- Khoan đã. Ta thấy có lẽ không phải. Nghe nói đệ tử Thần Cung có cung quy khá cổ quái, luôn luôn mặc trang phục màu trắng, hơn nữa phong thái không nhiễm chút bụi trần. Những nữ nhân này, nhìn thế nào cũng thấy có chút tà môn. Cứ thăm dò đã tính sau.
- Cũng được.
Trung niên gầy gượng hỏi:
- Các vị làm sao lại bị đại ma đầu Hắc Thủ đó truy sát?
Nữ nhân trung niên không khỏi lạc giọng hẳn đi:
- Hắc Thủ? Ý ngươi là... Hắc Thủ Lang Quân?
- Chính là hắn, “Hắc Thủ Lang Quân” Âu Dương Phong. Các vị hình như đến từ ngoại vực, chẳng lẽ không biết ác danh của tên này?
- Chúng ta... có biết một chút.
Không ngờ đến, kẻ cuồng điên vừa xuất hiện lại là... Âu Dương Phong?
Họ Âu Dương trong thiên hạ không nhiều lắm, chẳng lẽ chính là Tây Độc tương lai?
Bình luận facebook