Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
Nói như vậy, vừa rồi chính là lần giao thủ đầu tiên giữa hai đại cao thủ Đông Tà - Tây Độc chăng?
Đáng tiếc, trời quá tối, giao tranh cũng quá nhanh, bộ phận quay phim lại hoàn toàn không biết kia là trận kinh điển của năm, rút cục không thể miêu tả kỹ càng đến khán giả.
Chỉ nghe đạo sĩ mập nói:
- Xem ra đám này không phải Thần Cung. Nếu là đệ tử Thần Cung, bọn họ chắc phải biết kia là Hắc Thủ ngay.
- Cũng chưa chắc, không chừng lại đang đóng kịch với chung ta. Dù sao Thần Cung đến Trung nguyên cũng không được chào đón, bọn họ sẽ không vội vã để lộ danh tính dễ dàng.
Đạo sĩ gầy lại hỏi đám nữ nhân Dao Trì Cung:
- Các vị cũng có ân oán với hắn?
- Hoàn toàn không. Hắn vô duyên vô cớ ra tay, muốn cướp người của chúng ta.
- Ồ, cướp người?
Nữ nhân cầm đầu lưỡng lự một lát, sau cùng vẫn nói:
- Thực ra cũng không phải người sống, là một cái thi thể.
Tên đạo sĩ trẻ tuổi kiên trì đóng vai kẻ tò mò:
- Thi thể? Các vị vì sao lại đem cả thi thể đi cùng?
Trung niên đạo sĩ gầy vội ngắt lời, nhưng tai thì vẫn vểnh lên:
- Tử Kính, đây là chuyện riêng của người khác, không nên quá tò mò.
- Vâng, sư thúc.
Hàn Tử Kính cũng là đệ tử nội tu Toàn Chân, cùng lứa với Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển, chẳng qua bản lĩnh kém hơn. Đây là lần đầu được xuống núi “hành hiệp”.
Đạo sĩ gầy vuốt râu, ra vẻ phân tích kỹ càng buông một câu:
- Chỉ sợ ma đầu này đang tìm thân thể để luyện chế độc thi.
Âu Dương Phong nổi danh nhất chính là luyện độc thi. Đồn rằng bởi vì lúc nhỏ cha mẹ gã bận rộn kiếm tiền, tiểu tử Âu Dương không có đồ chơi riêng, mới quyết tâm kiếm xác chết chế ra đồ chơi để điều khiển. Bởi trò này quá đỗi lập dị, hầu như chưa có ai thử qua, tiếng xấu vì thế nhanh chóng lan tận Trung thổ.
Ba năm trước ở bìa rừng Tần Lĩnh, trong lần Lăng Phong gặp Liễu Thanh Nghi, lúc đó chính Âu Dương Phong cũng có mặt. Chẳng qua Lăng Phong ngày đó trình độ quá kém nên hoàn toàn không biết có đỉnh đỉnh đại danh Âu Dương Phong.
Lần đó Âu Dương Phong ra tay với Trường Chân Tử Đỗ Thanh Xương của Toàn Chân giáo, cũng không biết có phải đã bỏ thi độc hay không, chỉ biết vị đạo trưởng kia đến giờ vẫn chưa thể giải độc xong, Toàn Chân Thất tử hiện tại chỉ còn Lục tử nguyên vẹn.
Thực ra, hiện tại cho Phong ca gặp lại tình huống cũ, chỉ e vẫn... không nhận biết.
- Chư vị cũng đang đuổi theo hắn?
Tên đạo sĩ trẻ Tử Kính lại nhanh nhảu:
- Đúng vậy, tên ma đầu này ngông cuồng tự đại, dám đánh trọng thương sư bá...
Mới nói đến đó lại nghe một tiếng hừ nhẹ của sư thúc, đành biết điều im re.
Chẳng qua Kính ca lâu lâu mới được xuống núi hành hiệp, lại gặp toàn các chị em thế này, máu D khó có thể cạn ngay, vẫn nói cố:
- Nếu đã cùng kẻ thù, chi bằng chúng ta hợp sức truy tìm ma đầu đó, trừ hại cho võ lâm?
Nữ nhân trung niên vội kiếm cớ nói:
- Thật không dám làm phiền các vị đạo trưởng, tỷ muội chúng ta còn có việc... Ma đầu kia xem ra cũng đã lấy được thứ mình muốn, có lẽ sẽ không làm phiền nữa.
- Các vị không muốn lấy lại thi thể gì kia sao?
Đám tỷ muội nhìn nhau, một người vội cười khổ:
- À, kỳ thực, thi thể đó cũng không quá quan trọng, chúng ta...
Đạo sĩ gầy xem ra cũng không muốn ở lại lâu, liền nhân đó nói:
- Các vị nếu có điều khó xử, vậy Toàn Chân chúng ta cũng sẽ không làm phiền nữa. Cáo từ...
- Đa tạ các vị đạo trưởng kiến giải.
Tử Kính coi bộ đã nhắm được em nào, vẫn lưu luyến nói:
- Chỗ này nguy hiểm, các vị nhớ cẩn thận.
Vài nữ đệ tử Dao Trì cười duyên cảm kích, làm Kính ca hồn vía lên mây, suýt chút vấp đá chúi mũi xuống đất.
Lúc này, đạo sĩ gầy bước qua trước mặt Hoàng Dược Sư, bỗng chắp tay:
- Hạnh ngộ.
- Haha, hạnh ngộ. - Hoàng Dược Sư cười nhạt.
Đi thêm vài bước, đạo sĩ mập mới nhỏ giọng nói với đồng bạn:
- Kẻ vừa rồi, chỉ e không hề thua kém Lục đệ.
- Võ lâm không thiếu kỳ nhân ẩn sĩ, nơi này gần Tung Sơn Thiếu Lâm, có cao thủ lai vãng là điều dễ hiểu. Đi thôi.
Nhóm đạo sĩ vội vã rời đi, thoáng cái đã khuất bóng.
Rất nhanh, Hoàng Dược Sư cũng khinh thân biến mất, hình như cũng nhằm đúng hướng Tung Sơn mà đi.
Nữ nhân trung niên chờ cho khách lạ đi hết, cũng vội vã giao phó rồi dắt đoàn Dao Trì rời khỏi thạch quật.
Long Môn thạch quật lại trở về vẻ yên tĩnh mơ hồ vốn có của mình, chỉ còn tiếng nước sông Y Thủy róc rách xa gần.
...
Sáng sớm, Thiếu Thất sơn, không xa Long Môn thạch quật.
Trời vừa độ bình minh, sương sớm phủ khắp không gian làm thành một màu trắng lờ mờ trông như khói.
“Boong”
Một tiếng chuông rập rền lan dài giữa cảnh tĩnh mịch của rừng núi, khiến lòng người không khỏi dâng lên một nỗi buồn man mác. Từ chênh vênh, khói xám từng đợt uốn éo bốc lên nền trời tản dần vào màn sương trắng.
Buổi công phu mỗi buổi sớm của tăng sư Thiếu Lâm lại bắt đầu.
Thiếu Lâm tự, sừng sững giữa không gian, trông càng thêm uy nghi cổ kính. Thiếu Lâm tự kiến trúc dựa theo thế núi, tháp vũ nguy nga trùng điệp trước sau. Có nơi cao đến sáu bảy tầng, quy mô hùng vĩ thật khó có nơi sánh kịp.
Chẳng qua, tự miếu tăng viện ở đây có vẻ đều cũ kỹ hư hại ít nhiều, có thể thấy được thời gian này Thiếu Lâm tự cũng sống không được tốt lắm.
Nếu luận võ học bác đại tinh thâm, thiên hạ sợ là không có môn phái nào qua được Thiếu Lâm.
Có người nói, Tàng Kinh các Thiếu Lâm tự cất giữ mười tám món cổ binh khí, ba mươi sáu lộ quyền cước, bảy mươi hai món tuyệt kỹ. Người trong võ lâm chỉ cần tinh thông một trong số đó, liền đủ tiếu ngạo giang hồ.
Nhưng là, lại có người khẳng định, cho dù là Thiếu Lâm cao tăng, cũng chưa có ai thực sự tinh thông kho tàng này. Người nọ giải thích rằng, bởi vì tuyệt kỹ Thiếu Lâm, mỗi một công phu đều có thể hại người, đây chính là trái với Phật pháp. Vì vậy phàm đã là cao tăng sẽ càng không thể luyện được đến cảnh giới tận cùng.
Cho nên cao thủ võ lâm hiện tại rất hiếm thấy cao tăng Thiếu Lâm, đến nỗi danh tự “Thiếu Lâm Bắc Đẩu” cũng dần bị quên lãng ít nhiều.
Lúc này, trước cửa Đại Hùng bảo điện, có vài tăng nhân đang quét rác buổi sớm.
Đạo gia có Tam Thanh đại điện, thờ phung Tam Thanh tổ sư, còn Phật gia có Đại Hùng bảo điện, thờ phụng vị tổ trong các tổ sư của Phật giáo, Thích Già Ma Ni.
- Thí chủ, trời vừa sớm tìm đến bổn tự, không biết có chuyện gì?
- Ta chính là tục gia đệ tử của Vân Du đại sư, họ Hoàng tên Cố.
- Vân Du đại sư? Chu sư thúc?
Vài tăng nhân nhìn nhau.
- Theo ta, Chu sư thúc đang ở La Hán Đường.
Khách nhân nọ cười gật đầu, chính là Hoàng Cố Hoàng Dược Sư.
Mấy tháng trước gã rời Long Hổ sơn, nhận lời phó thác của Chính Nhất giáo Thiên Sư đến Thiếu Lâm truyền tin. Chẳng qua đã lâu mới có dịp du sơn ngoạn thủy, Hoàng Cố liền thong thả dạo chơi một chút, mãi mấy tháng mới đến Thiếu Lâm.
Đi tới La Hán đường, chỉ thấy đông đảo tăng nhân đang tập luyện võ công, có thương có gậy, hoặc đứng hoặc ngồi.
La Hán Đường xưa nay là nơi truyền thụ võ nghệ của Thiếu Lâm Tự, cao thủu trong chùa đều là từ La Hán Đường mà ra.
Hoàng Cố biết đây là chỗ tư mật của Thiếu Lâm Tự, người ngoài không nên nhìn lung tung, nhưng dù sao gã cũng là tục gia đệ tử, coi như một nửa đệ tử Thiếu Lâm, vì vậy cố ý nhìn ngó khắp nơi.
Chốc lát, chỉ thấy một người tầm 50, dáng vẻ cao lớn đi ra. Trên đầu cũng không trọc hẳn, lún phún vài sợi bạc. Chúng tăng vừa thấy người nọ đều sôi nổi thu công vái chào.
- Bái kiến Chu sư thúc.
Người này là Chu Đồng, ngoại hiệu “Vân Du Tăng”, là đại cao thủ nhất nhì trong Thiếu Lâm Tự, nằm trong Tứ Đại Kim Cương, tức là thậm chí ngang ngửa Thiếu Lâm Phương trượng. Hoàng Cố khi còn nhỏ từng có duyên gặp gỡ, được lão chỉ qua võ nghệ, nhân đó ngẫu nhiên thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm, chẳng qua gã bản tính qua loa, đây cũng là lần đầu đến Thiếu Lâm tìm gặp sư phụ.
- Ngươi là Hoàng Cố?
- Đệ tử Hoàng Cố, bái kiến sư phụ.
Chu Đồng cười lớn:
- Haha. Cũng đã lâu lắm rồi.
Đang cười đột nhiên đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Hoàng Cố. Hoàng Cố theo thói quen định né tránh, nhưng hiểu ra gì đó liền cúi đầu nhẫn nại.
Sau một lúc Chu Đồng mới vỗ vai Hoàng Cố, ý bảo hắn ngồi xuống, lại vui vẻ nói:
- Xem ra ngươi ở Long Hổ sơn đã tiến bộ hơn trước, rất tốt.
Hoàng Cố cười thầm, gã ở Chính Nhất giáo học luyện đan, còn nuốt Ích Cốc Đan của Thiên Sư tự tay chế, nội công tăng vọt, đương nhiên phải có tiến bộ. Lúc này nhớ ra gì đó, gã rút ra một phong thư, nói:
- Thiên Sư nói có sự tình quan trọng, muốn báo tin cho Thiếu Lâm.
Chu Đồng nhận lấy cũng không mở ra ngay, mà giao cho một đệ tử gần đó, ý tứ đem đi cho Phương trượng.
- Ta cũng đã nghe qua. Có phải liên quan đến ma môn?
- Sư phụ đoán không sai. Thiên Sư gửi lời mời ngài xuống núi một phen.
- Ta năm đó vân du mà gặp ngươi, hiện tại đã về lại cửa Phật. Thứ nhất phổ độ chúng sinh, thứ hai tu lấy chính quả. Không phải vạn bất đắc dĩ thì quyết không phạm sát giới nữa. Ma môn thế lực ngày càng lớn, xâm phạm Trung thổ, vài lần phái người khiêu khích, thậm chí bắt người môn phái ta. Không phải ta không biết những điều này, chỉ là oan oan tương báo khi nào mới hết đây?
- Đệ tử dạo một vòng, nghe giang hồ thịnh truyền “thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại”, nói ma quỷ vong hồn thoát khốn đang tập hợp lại với nhau, chuẩn bị làm loạn thiên hạ...
Hoàng Cố mồm thì nói thế, nhưng trong lòng căn bản lại không tin chuyện này. Hồi ở Long Hổ sơn, cả mấy lần Thiên Sư bàn đến, gã đều cười cười châm chọc.
Chu Đồng khẽ thở dài, nói:
- Ta quan sát thiên tượng, e rằng không tới mấy năm nữa, thiên hạ tất có đại biến. Triều đình sẽ xuất hiện gian thần, biên cương cũng sẽ bị xâm lấn. Đến lúc đó, chỉ sợ sinh linh lầm than. Nếu quả thật có ngày đó, ta nhất định sẽ ra tay. Còn hiện tại những cái thần quỷ vong hồn kia, đều sẽ không thoát khỏi luân hồi, không nhất thiết phải quan tâm.
Hoàng Cố nói:
- Sư phụ Phật pháp uyên thâm, lòng dạ từ bi, đệ tử lý giải. Có điều lửa cháy lan đến trước mắt. Nếu không nhân đây chấn hưng uy danh Thiếu Lâm, ngày sau chúng ta làm thế nào để hàng yêu phục ma?
- Haha, ngươi trước nay cũng không có xem mình là đệ tử Thiếu Lâm, sao lại nói lời hay như vậy? Đây là lời trong lòng của ngươi, hay là lời của Thiên Sư? Xem ra lại muốn học võ công đúng không?
Hoàng Cố gãi gãi đầu cười trừ.
Nhân đây lại kể qua một chút thân thế của Hoàng Dược Sư tương lai.
Ông nội Hoàng Cố từng làm quan, về sau không biết chọc trúng vị nào mà bị xử tội. Hoàng Cố tuổi thơ lận đận, sau phải lang bạt giang hồ, thậm chí từng bị truy nã. Trong một lần bị truy bắt gặp được Chu Đồng, lão vừa dạy võ công vừa cảm hóa gã một phần tính khí. Về sau Chu Đồng trở về Thiếu Lâm, Hoàng Cố không muốn theo sư phụ về tự an ổn tụng kinh, liền chạy đến Long Hổ sơn muốn học luyện đan, lấy ngoại hiệu “Dược Sư”. Chẳng qua hình như Dược Sư vẫn chưa luyện được mẻ đan nào.
Hoàng Cố tính khí khá ngông nghênh, không coi ai ra gì. Cũng chỉ có Chu Đồng khiến gã khiêm tốn một chút. Nhưng nói ra mấy câu thiên hạ đại nghĩa kiểu vừa rồi chắc chắn không phải phong cách của Hoàng Cố, bằng không sau này cũng không có chữ “tà” đi kèm.
Chu Đồng bỗng nói:
- Sắp tới có Đại Kiếm hội, có lẽ Ma môn sẽ lấy đó làm chỗ khai chiến. Ngươi nếu muốn có thể ở lại La Hán Đường tu luyện một thời gian, học một ít kinh văn trấn ma. Thiếu Lâm xưa nay không tham gia Kiếm hội này, nhưng lần này tình hình đặc biệt, có thể để tục gia đệ tử như ngươi đi thay vậy...
Hoàng Cố mừng rỡ gật đầu.
Có điều, cứ chiếu theo tình hình này mà nói, tương lai không khéo Hoàng Dược Sư Thiếu Lâm tự Toàn Chân giáo đều sẽ thành kẻ thù của Lăng Phong cũng nên. Cục diện khó khăn đây.
Đáng tiếc, trời quá tối, giao tranh cũng quá nhanh, bộ phận quay phim lại hoàn toàn không biết kia là trận kinh điển của năm, rút cục không thể miêu tả kỹ càng đến khán giả.
Chỉ nghe đạo sĩ mập nói:
- Xem ra đám này không phải Thần Cung. Nếu là đệ tử Thần Cung, bọn họ chắc phải biết kia là Hắc Thủ ngay.
- Cũng chưa chắc, không chừng lại đang đóng kịch với chung ta. Dù sao Thần Cung đến Trung nguyên cũng không được chào đón, bọn họ sẽ không vội vã để lộ danh tính dễ dàng.
Đạo sĩ gầy lại hỏi đám nữ nhân Dao Trì Cung:
- Các vị cũng có ân oán với hắn?
- Hoàn toàn không. Hắn vô duyên vô cớ ra tay, muốn cướp người của chúng ta.
- Ồ, cướp người?
Nữ nhân cầm đầu lưỡng lự một lát, sau cùng vẫn nói:
- Thực ra cũng không phải người sống, là một cái thi thể.
Tên đạo sĩ trẻ tuổi kiên trì đóng vai kẻ tò mò:
- Thi thể? Các vị vì sao lại đem cả thi thể đi cùng?
Trung niên đạo sĩ gầy vội ngắt lời, nhưng tai thì vẫn vểnh lên:
- Tử Kính, đây là chuyện riêng của người khác, không nên quá tò mò.
- Vâng, sư thúc.
Hàn Tử Kính cũng là đệ tử nội tu Toàn Chân, cùng lứa với Trương Quân Bảo và Tiểu Uyển, chẳng qua bản lĩnh kém hơn. Đây là lần đầu được xuống núi “hành hiệp”.
Đạo sĩ gầy vuốt râu, ra vẻ phân tích kỹ càng buông một câu:
- Chỉ sợ ma đầu này đang tìm thân thể để luyện chế độc thi.
Âu Dương Phong nổi danh nhất chính là luyện độc thi. Đồn rằng bởi vì lúc nhỏ cha mẹ gã bận rộn kiếm tiền, tiểu tử Âu Dương không có đồ chơi riêng, mới quyết tâm kiếm xác chết chế ra đồ chơi để điều khiển. Bởi trò này quá đỗi lập dị, hầu như chưa có ai thử qua, tiếng xấu vì thế nhanh chóng lan tận Trung thổ.
Ba năm trước ở bìa rừng Tần Lĩnh, trong lần Lăng Phong gặp Liễu Thanh Nghi, lúc đó chính Âu Dương Phong cũng có mặt. Chẳng qua Lăng Phong ngày đó trình độ quá kém nên hoàn toàn không biết có đỉnh đỉnh đại danh Âu Dương Phong.
Lần đó Âu Dương Phong ra tay với Trường Chân Tử Đỗ Thanh Xương của Toàn Chân giáo, cũng không biết có phải đã bỏ thi độc hay không, chỉ biết vị đạo trưởng kia đến giờ vẫn chưa thể giải độc xong, Toàn Chân Thất tử hiện tại chỉ còn Lục tử nguyên vẹn.
Thực ra, hiện tại cho Phong ca gặp lại tình huống cũ, chỉ e vẫn... không nhận biết.
- Chư vị cũng đang đuổi theo hắn?
Tên đạo sĩ trẻ Tử Kính lại nhanh nhảu:
- Đúng vậy, tên ma đầu này ngông cuồng tự đại, dám đánh trọng thương sư bá...
Mới nói đến đó lại nghe một tiếng hừ nhẹ của sư thúc, đành biết điều im re.
Chẳng qua Kính ca lâu lâu mới được xuống núi hành hiệp, lại gặp toàn các chị em thế này, máu D khó có thể cạn ngay, vẫn nói cố:
- Nếu đã cùng kẻ thù, chi bằng chúng ta hợp sức truy tìm ma đầu đó, trừ hại cho võ lâm?
Nữ nhân trung niên vội kiếm cớ nói:
- Thật không dám làm phiền các vị đạo trưởng, tỷ muội chúng ta còn có việc... Ma đầu kia xem ra cũng đã lấy được thứ mình muốn, có lẽ sẽ không làm phiền nữa.
- Các vị không muốn lấy lại thi thể gì kia sao?
Đám tỷ muội nhìn nhau, một người vội cười khổ:
- À, kỳ thực, thi thể đó cũng không quá quan trọng, chúng ta...
Đạo sĩ gầy xem ra cũng không muốn ở lại lâu, liền nhân đó nói:
- Các vị nếu có điều khó xử, vậy Toàn Chân chúng ta cũng sẽ không làm phiền nữa. Cáo từ...
- Đa tạ các vị đạo trưởng kiến giải.
Tử Kính coi bộ đã nhắm được em nào, vẫn lưu luyến nói:
- Chỗ này nguy hiểm, các vị nhớ cẩn thận.
Vài nữ đệ tử Dao Trì cười duyên cảm kích, làm Kính ca hồn vía lên mây, suýt chút vấp đá chúi mũi xuống đất.
Lúc này, đạo sĩ gầy bước qua trước mặt Hoàng Dược Sư, bỗng chắp tay:
- Hạnh ngộ.
- Haha, hạnh ngộ. - Hoàng Dược Sư cười nhạt.
Đi thêm vài bước, đạo sĩ mập mới nhỏ giọng nói với đồng bạn:
- Kẻ vừa rồi, chỉ e không hề thua kém Lục đệ.
- Võ lâm không thiếu kỳ nhân ẩn sĩ, nơi này gần Tung Sơn Thiếu Lâm, có cao thủ lai vãng là điều dễ hiểu. Đi thôi.
Nhóm đạo sĩ vội vã rời đi, thoáng cái đã khuất bóng.
Rất nhanh, Hoàng Dược Sư cũng khinh thân biến mất, hình như cũng nhằm đúng hướng Tung Sơn mà đi.
Nữ nhân trung niên chờ cho khách lạ đi hết, cũng vội vã giao phó rồi dắt đoàn Dao Trì rời khỏi thạch quật.
Long Môn thạch quật lại trở về vẻ yên tĩnh mơ hồ vốn có của mình, chỉ còn tiếng nước sông Y Thủy róc rách xa gần.
...
Sáng sớm, Thiếu Thất sơn, không xa Long Môn thạch quật.
Trời vừa độ bình minh, sương sớm phủ khắp không gian làm thành một màu trắng lờ mờ trông như khói.
“Boong”
Một tiếng chuông rập rền lan dài giữa cảnh tĩnh mịch của rừng núi, khiến lòng người không khỏi dâng lên một nỗi buồn man mác. Từ chênh vênh, khói xám từng đợt uốn éo bốc lên nền trời tản dần vào màn sương trắng.
Buổi công phu mỗi buổi sớm của tăng sư Thiếu Lâm lại bắt đầu.
Thiếu Lâm tự, sừng sững giữa không gian, trông càng thêm uy nghi cổ kính. Thiếu Lâm tự kiến trúc dựa theo thế núi, tháp vũ nguy nga trùng điệp trước sau. Có nơi cao đến sáu bảy tầng, quy mô hùng vĩ thật khó có nơi sánh kịp.
Chẳng qua, tự miếu tăng viện ở đây có vẻ đều cũ kỹ hư hại ít nhiều, có thể thấy được thời gian này Thiếu Lâm tự cũng sống không được tốt lắm.
Nếu luận võ học bác đại tinh thâm, thiên hạ sợ là không có môn phái nào qua được Thiếu Lâm.
Có người nói, Tàng Kinh các Thiếu Lâm tự cất giữ mười tám món cổ binh khí, ba mươi sáu lộ quyền cước, bảy mươi hai món tuyệt kỹ. Người trong võ lâm chỉ cần tinh thông một trong số đó, liền đủ tiếu ngạo giang hồ.
Nhưng là, lại có người khẳng định, cho dù là Thiếu Lâm cao tăng, cũng chưa có ai thực sự tinh thông kho tàng này. Người nọ giải thích rằng, bởi vì tuyệt kỹ Thiếu Lâm, mỗi một công phu đều có thể hại người, đây chính là trái với Phật pháp. Vì vậy phàm đã là cao tăng sẽ càng không thể luyện được đến cảnh giới tận cùng.
Cho nên cao thủ võ lâm hiện tại rất hiếm thấy cao tăng Thiếu Lâm, đến nỗi danh tự “Thiếu Lâm Bắc Đẩu” cũng dần bị quên lãng ít nhiều.
Lúc này, trước cửa Đại Hùng bảo điện, có vài tăng nhân đang quét rác buổi sớm.
Đạo gia có Tam Thanh đại điện, thờ phung Tam Thanh tổ sư, còn Phật gia có Đại Hùng bảo điện, thờ phụng vị tổ trong các tổ sư của Phật giáo, Thích Già Ma Ni.
- Thí chủ, trời vừa sớm tìm đến bổn tự, không biết có chuyện gì?
- Ta chính là tục gia đệ tử của Vân Du đại sư, họ Hoàng tên Cố.
- Vân Du đại sư? Chu sư thúc?
Vài tăng nhân nhìn nhau.
- Theo ta, Chu sư thúc đang ở La Hán Đường.
Khách nhân nọ cười gật đầu, chính là Hoàng Cố Hoàng Dược Sư.
Mấy tháng trước gã rời Long Hổ sơn, nhận lời phó thác của Chính Nhất giáo Thiên Sư đến Thiếu Lâm truyền tin. Chẳng qua đã lâu mới có dịp du sơn ngoạn thủy, Hoàng Cố liền thong thả dạo chơi một chút, mãi mấy tháng mới đến Thiếu Lâm.
Đi tới La Hán đường, chỉ thấy đông đảo tăng nhân đang tập luyện võ công, có thương có gậy, hoặc đứng hoặc ngồi.
La Hán Đường xưa nay là nơi truyền thụ võ nghệ của Thiếu Lâm Tự, cao thủu trong chùa đều là từ La Hán Đường mà ra.
Hoàng Cố biết đây là chỗ tư mật của Thiếu Lâm Tự, người ngoài không nên nhìn lung tung, nhưng dù sao gã cũng là tục gia đệ tử, coi như một nửa đệ tử Thiếu Lâm, vì vậy cố ý nhìn ngó khắp nơi.
Chốc lát, chỉ thấy một người tầm 50, dáng vẻ cao lớn đi ra. Trên đầu cũng không trọc hẳn, lún phún vài sợi bạc. Chúng tăng vừa thấy người nọ đều sôi nổi thu công vái chào.
- Bái kiến Chu sư thúc.
Người này là Chu Đồng, ngoại hiệu “Vân Du Tăng”, là đại cao thủ nhất nhì trong Thiếu Lâm Tự, nằm trong Tứ Đại Kim Cương, tức là thậm chí ngang ngửa Thiếu Lâm Phương trượng. Hoàng Cố khi còn nhỏ từng có duyên gặp gỡ, được lão chỉ qua võ nghệ, nhân đó ngẫu nhiên thành đệ tử tục gia Thiếu Lâm, chẳng qua gã bản tính qua loa, đây cũng là lần đầu đến Thiếu Lâm tìm gặp sư phụ.
- Ngươi là Hoàng Cố?
- Đệ tử Hoàng Cố, bái kiến sư phụ.
Chu Đồng cười lớn:
- Haha. Cũng đã lâu lắm rồi.
Đang cười đột nhiên đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Hoàng Cố. Hoàng Cố theo thói quen định né tránh, nhưng hiểu ra gì đó liền cúi đầu nhẫn nại.
Sau một lúc Chu Đồng mới vỗ vai Hoàng Cố, ý bảo hắn ngồi xuống, lại vui vẻ nói:
- Xem ra ngươi ở Long Hổ sơn đã tiến bộ hơn trước, rất tốt.
Hoàng Cố cười thầm, gã ở Chính Nhất giáo học luyện đan, còn nuốt Ích Cốc Đan của Thiên Sư tự tay chế, nội công tăng vọt, đương nhiên phải có tiến bộ. Lúc này nhớ ra gì đó, gã rút ra một phong thư, nói:
- Thiên Sư nói có sự tình quan trọng, muốn báo tin cho Thiếu Lâm.
Chu Đồng nhận lấy cũng không mở ra ngay, mà giao cho một đệ tử gần đó, ý tứ đem đi cho Phương trượng.
- Ta cũng đã nghe qua. Có phải liên quan đến ma môn?
- Sư phụ đoán không sai. Thiên Sư gửi lời mời ngài xuống núi một phen.
- Ta năm đó vân du mà gặp ngươi, hiện tại đã về lại cửa Phật. Thứ nhất phổ độ chúng sinh, thứ hai tu lấy chính quả. Không phải vạn bất đắc dĩ thì quyết không phạm sát giới nữa. Ma môn thế lực ngày càng lớn, xâm phạm Trung thổ, vài lần phái người khiêu khích, thậm chí bắt người môn phái ta. Không phải ta không biết những điều này, chỉ là oan oan tương báo khi nào mới hết đây?
- Đệ tử dạo một vòng, nghe giang hồ thịnh truyền “thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại”, nói ma quỷ vong hồn thoát khốn đang tập hợp lại với nhau, chuẩn bị làm loạn thiên hạ...
Hoàng Cố mồm thì nói thế, nhưng trong lòng căn bản lại không tin chuyện này. Hồi ở Long Hổ sơn, cả mấy lần Thiên Sư bàn đến, gã đều cười cười châm chọc.
Chu Đồng khẽ thở dài, nói:
- Ta quan sát thiên tượng, e rằng không tới mấy năm nữa, thiên hạ tất có đại biến. Triều đình sẽ xuất hiện gian thần, biên cương cũng sẽ bị xâm lấn. Đến lúc đó, chỉ sợ sinh linh lầm than. Nếu quả thật có ngày đó, ta nhất định sẽ ra tay. Còn hiện tại những cái thần quỷ vong hồn kia, đều sẽ không thoát khỏi luân hồi, không nhất thiết phải quan tâm.
Hoàng Cố nói:
- Sư phụ Phật pháp uyên thâm, lòng dạ từ bi, đệ tử lý giải. Có điều lửa cháy lan đến trước mắt. Nếu không nhân đây chấn hưng uy danh Thiếu Lâm, ngày sau chúng ta làm thế nào để hàng yêu phục ma?
- Haha, ngươi trước nay cũng không có xem mình là đệ tử Thiếu Lâm, sao lại nói lời hay như vậy? Đây là lời trong lòng của ngươi, hay là lời của Thiên Sư? Xem ra lại muốn học võ công đúng không?
Hoàng Cố gãi gãi đầu cười trừ.
Nhân đây lại kể qua một chút thân thế của Hoàng Dược Sư tương lai.
Ông nội Hoàng Cố từng làm quan, về sau không biết chọc trúng vị nào mà bị xử tội. Hoàng Cố tuổi thơ lận đận, sau phải lang bạt giang hồ, thậm chí từng bị truy nã. Trong một lần bị truy bắt gặp được Chu Đồng, lão vừa dạy võ công vừa cảm hóa gã một phần tính khí. Về sau Chu Đồng trở về Thiếu Lâm, Hoàng Cố không muốn theo sư phụ về tự an ổn tụng kinh, liền chạy đến Long Hổ sơn muốn học luyện đan, lấy ngoại hiệu “Dược Sư”. Chẳng qua hình như Dược Sư vẫn chưa luyện được mẻ đan nào.
Hoàng Cố tính khí khá ngông nghênh, không coi ai ra gì. Cũng chỉ có Chu Đồng khiến gã khiêm tốn một chút. Nhưng nói ra mấy câu thiên hạ đại nghĩa kiểu vừa rồi chắc chắn không phải phong cách của Hoàng Cố, bằng không sau này cũng không có chữ “tà” đi kèm.
Chu Đồng bỗng nói:
- Sắp tới có Đại Kiếm hội, có lẽ Ma môn sẽ lấy đó làm chỗ khai chiến. Ngươi nếu muốn có thể ở lại La Hán Đường tu luyện một thời gian, học một ít kinh văn trấn ma. Thiếu Lâm xưa nay không tham gia Kiếm hội này, nhưng lần này tình hình đặc biệt, có thể để tục gia đệ tử như ngươi đi thay vậy...
Hoàng Cố mừng rỡ gật đầu.
Có điều, cứ chiếu theo tình hình này mà nói, tương lai không khéo Hoàng Dược Sư Thiếu Lâm tự Toàn Chân giáo đều sẽ thành kẻ thù của Lăng Phong cũng nên. Cục diện khó khăn đây.
Bình luận facebook