Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 387
Có lẽ cảm thấy không cần đóng kịch thêm, Triều Lam gằn giọng:
- Ngươi chiếm đoạt thân xác Nguyệt Nga, tưởng ta không phân biệt được đâu mới là thân muội của mình hay sao chứ? Chỉ vì trước kia võ công ta không bằng ngươi, mới phải chịu nhịn mà thôi. Công Tôn đạo trưởng...
- A, Thiên Vương gọi bần đạo có chuyện gì?
“Nhất Thanh tiên sinh” Công Tôn Thắng từ đầu mãi lo chui lủi tránh đao kiếm, mặt đã xanh như đít nhái, bị người gọi tên thì giật bắn lên.
- Chẳng phải đạo trưởng nói mình có biện pháp giải trừ tướng hồn phụ thể gì đó sao? Ma nữ này đang bị thương, đạo trưởng còn chờ gì nữa?
- Cái này, bần đạo... cô ta...
Công Tôn Thắng lấp la lấp liếm nhìn Thiên Diện.
Công Tôn Thắng đương nhiên biết Thiên Diện là một trong những “tướng hồn” mà lão Thiên Sư nói đến. Nhưng Thiên Diện khủng bố hơn hẳn Lăng Phong, hắn nào dám ho he. Chẳng may lại bị người ta đập bẹp ra thì lại thành trò cười cho chúng sư đệ ở Long Hổ sơn.
Ngô Dụng nghĩ gì đó, nhỏ giọng nhắc:
- Thiên Vương, cho dù Công Tôn đạo trưởng có ra tay, cũng không thể nào làm đại tiểu thư sống lại được...
Triều Lam nghe vậy càng thêm phẫn nộ:
- Vậy thì sao? Ta làm đại ca, không cứu được Nguyệt Nga khỏi hỏa hoạn thì thôi, vậy càng không thể để thân xác nó bị ma qủy lợi dụng.
- Thiên Vương, ý tại hạ không phải như vậy. Chỉ là đại cục làm trọng. Ngươi cũng thấy, ả ta luyện ma công quá lợi hại, chúng ta căn bản không thể chống lại. Theo ý của tại hạ, vẫn là để cho đám người của Thẩm sư gia ngăn cản ả, còn chúng ta nhân đây rời đi...
Thẩm Thành nghe Ngô Dụng nhắc đến mình, chỉ cười nhạt một cái. Đôi mắt lấp ló dưới nón dò xét Triều Lam, giống như gã biết Triều Lam sẽ nói gì đó.
Chỉ nghe Triều Lam nói:
- Ma công sao? Vậy thì ta cũng có thần công. Xem đây...
“Hự!”
Triều Lam bỗng gầm một tiếng, khuôn mặt gã bỗng nhiên biến dạng, trên khuôn mặt từng đường gân tím vô cùng dữ tợn. Nhưng cái này vẫn chưa là gì, ngay sau tiếng gầm của gã, cuồng phong không rõ từ đâu bỗng nổi lên, nhân sĩ đứng gần đều bị thổi cho nghiêng ngả.
Tất cả chúng nhân, bao gồm cả Ngô Dụng Công Tôn Thắng, những người vẫn luôn kề cận nhất với Triều Lam bấy lâu, đều trợn mắt há mồm.
Từ bao giờ Triều Lam lại có chiêu thức này?
Thẩm Thành là người duy nhất tỏ ra bình thản, cười nói:
- Xem ra Thiên Vương đã luyện thành Cuồng Phong Quyển Hồn đại pháp. Bây giờ thì Thiên Vương đã tin lời Cửu gia rồi chứ? Chỉ có những người có huyết thống hoàng tộc mới luyện được thần công này mà thôi. Cửu gia đưa nó cho ngài, thành ý mười phần.
- Hahaha!
Triều Lam ngửa mặt lên trời cười lớn, từng đợt sóng khí cứ thế tỏa ra. Gã ngạo nghễ nói:
- Nhờ Thẩm huynh đệ chuyển lời đến Cửu gia, Triều mỗ đa tạ...
- Điều này là đương nhiên. Chẳng qua, vẫn mong Thiên Vương làm đúng như hứa hẹn. Nếu khôn, giải dược hàng tháng...
Con mắt Triều Lam bỗng co rút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, lạnh nhạt nói:
- Thẩm huynh đệ cứ yên tâm là được!
Nói rồi liếc mắt nhìn Thiên Diện đang vất vả chống lại trận pháp của Di Hoa cung, vẻ mặt đầy thách thức.
Đáng tiếc, khí thế mà gã tạo ra lại chẳng làm Thiên Diện mảy may để tâm. Đáp lại gã chỉ là một tiếng hừ nhẹ khinh thường của nàng ta.
- Một tên ngu xuẩn!
Nàng ta bỗng nhớ tới lời của Lâm Hàm Uẩn ở bìa rừng lúc trước, Triều Lam chỉ là một kẻ võ phu không hơn không kém, không biết lượng sức.
Thiên Diện đôi mắt bỗng hóa đen, không có tiêu cự. Đi kèm đó là một cổ khí tức lạnh lẽo âm u bốc lên, khiến chúng nhân đều cảm giác cái chết đang tràn đến.
Nhưng, ngay khi nàng ta muốn thi triển thần công ảo ảnh khống chế, biến cố mới lại phát sinh.
“Vù”
Toàn Chân giáo Trương Quân Bảo, “Ngọc Kỳ Lân” Lư Tuấn Nghĩa, Vạn Thú Cửu Long, đều không hẹn mà cùng đột ngột gia nhập vòng chiến.
Đáng nói hơn, tất cả đều tấn công Thiên Diện.
- Thanh Tĩnh Vô Vi, xem kiếm.
- Hoa Tu Điệp Mang! Phi Hoa Đái Nguyệt! Các tỷ muội, lên...
- Phong Hổ, khóa.
“Ầm ầm”
Đám lâu la xung quanh lập tức nhất trí lùi ra vài chục trượng xa, nhường sân khấu cho các cao thủ, ngồi xuống đất nghỉ ngơi bình luận.
Chỉ thấy khắp nơi hầu hết đều là những lời trầm trồ:
- Trận hay thằng nào không xem làm chó hết nhé!
- Ồ, Cửu Long sơn dùng Đoạn Hồn trận pháp kìa.
- Đoạn Hồn trận thì có là gì? Cái Phong Hổ trận kia của Vạn Thú sơn trang, nghe nói là để bắt Bạch Hổ trong truyền thuyết đấy. Bây giờ lại đem ra dùng bắt ma nữ, haha, thú vị...
- Ba tên đạo sĩ kia hình như cũng dùng trận pháp thì phải. Có điều đám này chui ra từ cái am nào vậy, võ công không phải dạng vừa a...
- Ta vẫn là thích xem Hoa trận gì kia hơn, chỉ tiếc mấy đại thẩm có hơi dừ một chút...
- Nước tăng lực đây, hàng mới Thục Cẩm Hiên, mua nhanh kẻo hết.
- Không liên quan nhưng ta xin kể một chuyện cười như sau,...
Có vài vị lại chỉ bàn luận riêng với bằng hữu:
- Lão Phùng, ta với ngươi cá độ không, cá xem đại tỷ kia đồ lót màu gì?
- Một lượng bạc, màu trắng sữa.
- Ta đoán là màu hồng. Các tỷ muội dạo này đều thích mấy màu tươi sáng.
“Soạt”
- Oa, rách rồi kìa. Má nó, là màu đen...
Cũng có vài kẻ khinh khỉnh ra vẻ khác người:
- Tẻ nhạt! Bốn năm phe mấy chục người, lại còn đều dùng trận pháp đối phó với một nữ nhân... Cái này lan truyền ra cũng có hay ho gì đâu nhỉ?
Chỉ là vừa nói ra lập tức bị đồng bạn vùi dập:
- Không biết thì im mồm vào. Người ta là Thiên Diện Quỷ Thủ, có biết Thiên Diện lợi hại nhất khi nào không?
- Khi nào?
- Kẻ địch càng nhiều, ả ta sẽ càng mạnh.
“Vù”
- Đấy. Ông vừa nói xong, Cửu Long sơn coi bộ không xong rồi, quay qua đánh lẫn nhau.
...
Dù có là siêu cao thủ thế nào, nhưng vừa đang bị thương, vừa bị vây công lại đều không phải hạng tôm tép, Thiên Diện dần rơi vào thế bất lợi. Nếu là lúc khác, nàng ta chỉ e đã vung tay quét một cái xong chuyện.
Lúc này nhìn vào bóng hình Thiên Diện, người yếu bóng vía thì có lẽ sợ hãi, kẻ lớn gan lại hâm mộ, ước gì mình có một ngày một mình trấn áp quần hùng như nàng ta. Nhưng nếu là Lăng Phong, hắn có lẽ sẽ thở dài một cái.
Cô độc!
Số phận của Thiên Diện từ khi trọng sinh đã gắn liền vào hai chữ này.
Nếu nói đến một ý nghĩa nào đó, Lăng Phong, Dương Ngọc Nô hay bất kỳ một kẻ xuyên không nào khác, đều cô độc.
Phong ca tính ra khá nhất, ba năm miễn cưỡng kiếm được vài tên “hồ bằng cẩu hữu”. Lúc trước hình như đã bàn đến vấn đề này một lần, tạm rút ra kết luận Phong ca khả năng hòa nhập kém nên mới ít bạn. Dù sao, bạn hữu là hình mẫu thanh niên hướng nội, chủ trương giao du có chọn lọc, giữ gìn tấm thân thanh khiết, ít người quen là chuyện có thể hiểu.
Thử nhìn một cái Dương Ngọc Nô, xuyên không rơi vào nhà mặt phố, rút cục ngoại trừ nha hoàn Phạm Băng Băng bị tẩy não và một tên vương gia “mắt có vấn đề”, hoàn toàn không có thân hữu nào.
- Cô nương không sao chứ? Mau rời khỏi chỗ này, ở đây rất nguy hiểm.
- Các ngươi là ai?
Dương Ngọc Nô dụi dụi mắt yếu ớt hé nhìn, chỉ nghe một giọng trầm ấm vang lên:
- Tề Bưu, ngươi chịu khó đưa vị cô nương này ra ngoài đi. Xem ra nàng ta bị ma nữ này bắt cóc.
Chất giọng kinh thành thật là quá khiêu khích. Dương Ngọc Nô khó khăn mở mắt ra xem ai vừa nói. Đập vào mắt nàng ta là khuôn mặt tuấn mỹ sáng ngời của Trương Quân Bảo, không khỏi mất tự chủ ngơ ra.
- Woa... đẹp trai quá đi!
Trương Quân Bảo ở Toàn Chân giáo đã có tiếng nam thần, là tình trong mộng của toàn bộ nữ đệ tử. Khuôn mặt hắn ta hoàn hảo đến từng đường nét, hàng lông mi dày cong vút, đôi lông mày rậm thẳng tỉa vẽ tỉ mỉ, làn da trắng sứ còn bóng hơn cả nữ nhân. Đã thế còn luôn toát ra vẻ lạnh lùng phong đạm. Thật là chí mạng với các chị em.
Dương Ngọc Nô vừa rồi đang nằm dưới đất, Trương Quân Bảo lại đứng ngược nắng. Dương hoa đán ngửa mặt nhìn lên trùng hợp đằng sau Trương Quân Bảo chính là ánh mặt trời, thật không khác nào thiên thần trong mơ. Dương tiểu thư cho dù xuyên không trở về bấy lâu khinh thường nam nhân cổ đại quê mùa, lúc này không khỏi ngơ ra hẳn cả mấy giây.
Rất nhanh, bản tính sắc nữ nổi lên, Dương tiểu thư hai mắt liền lấp lánh:
- Xin hỏi... công tử tên gì? Đã có gia thất... A, không được, đường đột quá đi.
- Tại hạ Chúc Tề Bưu.
Đáng tiếc, Chúc Tề Bưu lại là người trả lời. Còn Trương Quân Bảo đang mải dè chừng Thiên Diện.
Lại nghe một tiếng đắm đuối phía xa:
- Ngọc Nô, nàng không sao đó chứ?
- Tiểu Đán, hắn cũng ở đây?
Dương tiểu thư lập tức bối rối. Làm sao đây? Một bên tuấn mỹ phong đạm, một bên là tiểu vương gia si tình.
Lập tức đứng lên, vờ nghiêng nghiêng ngả ngả bên cạnh Trương Quân Bảo.
Chỉ đáng tiếc, Trương đạo trưởng căn bản chỉ canh chừng Thiên Diện, hoàn toàn không để ý tín hiệu của Dương tiểu thư. Hắn nhanh như cắt đạp không ra trước, vung kiếm chém về phía Thiên Diện.
Dương tiểu thư bị người ta bỏ rơi, tuy có hơi tiếc hận một chút, nhưng nhìn thấy cảnh phi người vung kiếm tuyệt đẹp, lại lần nữa mê mẩn.
Đại tỷ này, mê trai không phải hạng vừa a.
- Chúc đạo trưởng, Dương tiểu thư cứ để cho ta được rồi.
- Ngươi là...?
- Tại hạ Lư Tuấn Nghĩa.
...
Ở phía Lăng Phong.
Thành Bích vừa nhìn thấy tình hình biến hóa khó lường, nàng lập tức đánh mắt với mấy người Tiêu Thiên Phóng Bạch Ngọc Đường Tần Quyền, muốn âm thầm rời khỏi chiến trường.
Chỉ là kỳ quái, Tần Quyền đột ngột chỉ thẳng Thành Bích phẫn nộ:
- Nữ tặc, ngươi dám đụng đến Tứ ca, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Hừ, đám chó săn triều đình, bắt hết chúng lại cho ta. - Thành Bích lạnh giọng quát.
Chuyện gì xảy ra?
Hóa ra, bởi vì Lăng Phong đang đóng vai mật thám hỗ trợ quan quân, trong khi nhóm Thành Bích thì giả dạng quân Yên đóng vai phản tặc, cho nên mấy người Tần Quyền liền phải diễn một vở kịch. Cái gì “chúng nghĩa đệ bảo vệ Tứ ca”, kết cục bi thảm kiệt sức chịu trói, tất cả bị nữ tướng cướp bắt đi.
Hành động của Thành Bích tuy tránh được phần lớn sự chú ý, vẫn không thoát khỏi vài ánh mắt sắc sảo.
- Tỷ, ma nữ kia lại bị bao vây lần nữa rồi. Lần này chúng ta có giúp không?
- Không cần thiết. Chúng ta vẫn nên để mắt đến đám Nam phủ kia. Đóng kịch cũng quá thô sơ đi.
Cách đó không xa là nhóm Mật Thám tự.
- Đại nhân, Phi Long rút cục đang làm trò gì? Còn nữa, quân Yên tại sao lại có mặt ở đây? Thám báo của chúng ta mấy ngày nay hoàn toàn không có tin quân Yên đột nhập Hà Đông. Thuộc hạ nghi ngờ Phi Long...
- Quân Yên âm thầm đến Hà Đông, đây là trách nhiệm của ngươi mới phải. Phi Long ít nhất đã giúp quan
phủ giữ được cống vật.
Người đáp là gã đặc sứ đến từ kinh thành.
- Nhưng... - Chu Kinh ánh mắt khó chịu.
Có một câu gã đặc sứ không thể nói ra. Ấy chính là Kha lão còn dặn rằng, kể cả Lăng Phong có phản bội Mật Thám tự, thì cứ để hắn phản bội. Lúc đó nghe xong, gã thậm chí không hiểu ra sao, chỉ biết vâng mệnh hành sự.
Kỳ thực, ngoài hai ánh mắt này để mắt đến nhóm Lăng Phong, còn có một ánh mắt chứa đầy tử khí.
- Ngươi chiếm đoạt thân xác Nguyệt Nga, tưởng ta không phân biệt được đâu mới là thân muội của mình hay sao chứ? Chỉ vì trước kia võ công ta không bằng ngươi, mới phải chịu nhịn mà thôi. Công Tôn đạo trưởng...
- A, Thiên Vương gọi bần đạo có chuyện gì?
“Nhất Thanh tiên sinh” Công Tôn Thắng từ đầu mãi lo chui lủi tránh đao kiếm, mặt đã xanh như đít nhái, bị người gọi tên thì giật bắn lên.
- Chẳng phải đạo trưởng nói mình có biện pháp giải trừ tướng hồn phụ thể gì đó sao? Ma nữ này đang bị thương, đạo trưởng còn chờ gì nữa?
- Cái này, bần đạo... cô ta...
Công Tôn Thắng lấp la lấp liếm nhìn Thiên Diện.
Công Tôn Thắng đương nhiên biết Thiên Diện là một trong những “tướng hồn” mà lão Thiên Sư nói đến. Nhưng Thiên Diện khủng bố hơn hẳn Lăng Phong, hắn nào dám ho he. Chẳng may lại bị người ta đập bẹp ra thì lại thành trò cười cho chúng sư đệ ở Long Hổ sơn.
Ngô Dụng nghĩ gì đó, nhỏ giọng nhắc:
- Thiên Vương, cho dù Công Tôn đạo trưởng có ra tay, cũng không thể nào làm đại tiểu thư sống lại được...
Triều Lam nghe vậy càng thêm phẫn nộ:
- Vậy thì sao? Ta làm đại ca, không cứu được Nguyệt Nga khỏi hỏa hoạn thì thôi, vậy càng không thể để thân xác nó bị ma qủy lợi dụng.
- Thiên Vương, ý tại hạ không phải như vậy. Chỉ là đại cục làm trọng. Ngươi cũng thấy, ả ta luyện ma công quá lợi hại, chúng ta căn bản không thể chống lại. Theo ý của tại hạ, vẫn là để cho đám người của Thẩm sư gia ngăn cản ả, còn chúng ta nhân đây rời đi...
Thẩm Thành nghe Ngô Dụng nhắc đến mình, chỉ cười nhạt một cái. Đôi mắt lấp ló dưới nón dò xét Triều Lam, giống như gã biết Triều Lam sẽ nói gì đó.
Chỉ nghe Triều Lam nói:
- Ma công sao? Vậy thì ta cũng có thần công. Xem đây...
“Hự!”
Triều Lam bỗng gầm một tiếng, khuôn mặt gã bỗng nhiên biến dạng, trên khuôn mặt từng đường gân tím vô cùng dữ tợn. Nhưng cái này vẫn chưa là gì, ngay sau tiếng gầm của gã, cuồng phong không rõ từ đâu bỗng nổi lên, nhân sĩ đứng gần đều bị thổi cho nghiêng ngả.
Tất cả chúng nhân, bao gồm cả Ngô Dụng Công Tôn Thắng, những người vẫn luôn kề cận nhất với Triều Lam bấy lâu, đều trợn mắt há mồm.
Từ bao giờ Triều Lam lại có chiêu thức này?
Thẩm Thành là người duy nhất tỏ ra bình thản, cười nói:
- Xem ra Thiên Vương đã luyện thành Cuồng Phong Quyển Hồn đại pháp. Bây giờ thì Thiên Vương đã tin lời Cửu gia rồi chứ? Chỉ có những người có huyết thống hoàng tộc mới luyện được thần công này mà thôi. Cửu gia đưa nó cho ngài, thành ý mười phần.
- Hahaha!
Triều Lam ngửa mặt lên trời cười lớn, từng đợt sóng khí cứ thế tỏa ra. Gã ngạo nghễ nói:
- Nhờ Thẩm huynh đệ chuyển lời đến Cửu gia, Triều mỗ đa tạ...
- Điều này là đương nhiên. Chẳng qua, vẫn mong Thiên Vương làm đúng như hứa hẹn. Nếu khôn, giải dược hàng tháng...
Con mắt Triều Lam bỗng co rút, nhưng rất nhanh lại giãn ra, lạnh nhạt nói:
- Thẩm huynh đệ cứ yên tâm là được!
Nói rồi liếc mắt nhìn Thiên Diện đang vất vả chống lại trận pháp của Di Hoa cung, vẻ mặt đầy thách thức.
Đáng tiếc, khí thế mà gã tạo ra lại chẳng làm Thiên Diện mảy may để tâm. Đáp lại gã chỉ là một tiếng hừ nhẹ khinh thường của nàng ta.
- Một tên ngu xuẩn!
Nàng ta bỗng nhớ tới lời của Lâm Hàm Uẩn ở bìa rừng lúc trước, Triều Lam chỉ là một kẻ võ phu không hơn không kém, không biết lượng sức.
Thiên Diện đôi mắt bỗng hóa đen, không có tiêu cự. Đi kèm đó là một cổ khí tức lạnh lẽo âm u bốc lên, khiến chúng nhân đều cảm giác cái chết đang tràn đến.
Nhưng, ngay khi nàng ta muốn thi triển thần công ảo ảnh khống chế, biến cố mới lại phát sinh.
“Vù”
Toàn Chân giáo Trương Quân Bảo, “Ngọc Kỳ Lân” Lư Tuấn Nghĩa, Vạn Thú Cửu Long, đều không hẹn mà cùng đột ngột gia nhập vòng chiến.
Đáng nói hơn, tất cả đều tấn công Thiên Diện.
- Thanh Tĩnh Vô Vi, xem kiếm.
- Hoa Tu Điệp Mang! Phi Hoa Đái Nguyệt! Các tỷ muội, lên...
- Phong Hổ, khóa.
“Ầm ầm”
Đám lâu la xung quanh lập tức nhất trí lùi ra vài chục trượng xa, nhường sân khấu cho các cao thủ, ngồi xuống đất nghỉ ngơi bình luận.
Chỉ thấy khắp nơi hầu hết đều là những lời trầm trồ:
- Trận hay thằng nào không xem làm chó hết nhé!
- Ồ, Cửu Long sơn dùng Đoạn Hồn trận pháp kìa.
- Đoạn Hồn trận thì có là gì? Cái Phong Hổ trận kia của Vạn Thú sơn trang, nghe nói là để bắt Bạch Hổ trong truyền thuyết đấy. Bây giờ lại đem ra dùng bắt ma nữ, haha, thú vị...
- Ba tên đạo sĩ kia hình như cũng dùng trận pháp thì phải. Có điều đám này chui ra từ cái am nào vậy, võ công không phải dạng vừa a...
- Ta vẫn là thích xem Hoa trận gì kia hơn, chỉ tiếc mấy đại thẩm có hơi dừ một chút...
- Nước tăng lực đây, hàng mới Thục Cẩm Hiên, mua nhanh kẻo hết.
- Không liên quan nhưng ta xin kể một chuyện cười như sau,...
Có vài vị lại chỉ bàn luận riêng với bằng hữu:
- Lão Phùng, ta với ngươi cá độ không, cá xem đại tỷ kia đồ lót màu gì?
- Một lượng bạc, màu trắng sữa.
- Ta đoán là màu hồng. Các tỷ muội dạo này đều thích mấy màu tươi sáng.
“Soạt”
- Oa, rách rồi kìa. Má nó, là màu đen...
Cũng có vài kẻ khinh khỉnh ra vẻ khác người:
- Tẻ nhạt! Bốn năm phe mấy chục người, lại còn đều dùng trận pháp đối phó với một nữ nhân... Cái này lan truyền ra cũng có hay ho gì đâu nhỉ?
Chỉ là vừa nói ra lập tức bị đồng bạn vùi dập:
- Không biết thì im mồm vào. Người ta là Thiên Diện Quỷ Thủ, có biết Thiên Diện lợi hại nhất khi nào không?
- Khi nào?
- Kẻ địch càng nhiều, ả ta sẽ càng mạnh.
“Vù”
- Đấy. Ông vừa nói xong, Cửu Long sơn coi bộ không xong rồi, quay qua đánh lẫn nhau.
...
Dù có là siêu cao thủ thế nào, nhưng vừa đang bị thương, vừa bị vây công lại đều không phải hạng tôm tép, Thiên Diện dần rơi vào thế bất lợi. Nếu là lúc khác, nàng ta chỉ e đã vung tay quét một cái xong chuyện.
Lúc này nhìn vào bóng hình Thiên Diện, người yếu bóng vía thì có lẽ sợ hãi, kẻ lớn gan lại hâm mộ, ước gì mình có một ngày một mình trấn áp quần hùng như nàng ta. Nhưng nếu là Lăng Phong, hắn có lẽ sẽ thở dài một cái.
Cô độc!
Số phận của Thiên Diện từ khi trọng sinh đã gắn liền vào hai chữ này.
Nếu nói đến một ý nghĩa nào đó, Lăng Phong, Dương Ngọc Nô hay bất kỳ một kẻ xuyên không nào khác, đều cô độc.
Phong ca tính ra khá nhất, ba năm miễn cưỡng kiếm được vài tên “hồ bằng cẩu hữu”. Lúc trước hình như đã bàn đến vấn đề này một lần, tạm rút ra kết luận Phong ca khả năng hòa nhập kém nên mới ít bạn. Dù sao, bạn hữu là hình mẫu thanh niên hướng nội, chủ trương giao du có chọn lọc, giữ gìn tấm thân thanh khiết, ít người quen là chuyện có thể hiểu.
Thử nhìn một cái Dương Ngọc Nô, xuyên không rơi vào nhà mặt phố, rút cục ngoại trừ nha hoàn Phạm Băng Băng bị tẩy não và một tên vương gia “mắt có vấn đề”, hoàn toàn không có thân hữu nào.
- Cô nương không sao chứ? Mau rời khỏi chỗ này, ở đây rất nguy hiểm.
- Các ngươi là ai?
Dương Ngọc Nô dụi dụi mắt yếu ớt hé nhìn, chỉ nghe một giọng trầm ấm vang lên:
- Tề Bưu, ngươi chịu khó đưa vị cô nương này ra ngoài đi. Xem ra nàng ta bị ma nữ này bắt cóc.
Chất giọng kinh thành thật là quá khiêu khích. Dương Ngọc Nô khó khăn mở mắt ra xem ai vừa nói. Đập vào mắt nàng ta là khuôn mặt tuấn mỹ sáng ngời của Trương Quân Bảo, không khỏi mất tự chủ ngơ ra.
- Woa... đẹp trai quá đi!
Trương Quân Bảo ở Toàn Chân giáo đã có tiếng nam thần, là tình trong mộng của toàn bộ nữ đệ tử. Khuôn mặt hắn ta hoàn hảo đến từng đường nét, hàng lông mi dày cong vút, đôi lông mày rậm thẳng tỉa vẽ tỉ mỉ, làn da trắng sứ còn bóng hơn cả nữ nhân. Đã thế còn luôn toát ra vẻ lạnh lùng phong đạm. Thật là chí mạng với các chị em.
Dương Ngọc Nô vừa rồi đang nằm dưới đất, Trương Quân Bảo lại đứng ngược nắng. Dương hoa đán ngửa mặt nhìn lên trùng hợp đằng sau Trương Quân Bảo chính là ánh mặt trời, thật không khác nào thiên thần trong mơ. Dương tiểu thư cho dù xuyên không trở về bấy lâu khinh thường nam nhân cổ đại quê mùa, lúc này không khỏi ngơ ra hẳn cả mấy giây.
Rất nhanh, bản tính sắc nữ nổi lên, Dương tiểu thư hai mắt liền lấp lánh:
- Xin hỏi... công tử tên gì? Đã có gia thất... A, không được, đường đột quá đi.
- Tại hạ Chúc Tề Bưu.
Đáng tiếc, Chúc Tề Bưu lại là người trả lời. Còn Trương Quân Bảo đang mải dè chừng Thiên Diện.
Lại nghe một tiếng đắm đuối phía xa:
- Ngọc Nô, nàng không sao đó chứ?
- Tiểu Đán, hắn cũng ở đây?
Dương tiểu thư lập tức bối rối. Làm sao đây? Một bên tuấn mỹ phong đạm, một bên là tiểu vương gia si tình.
Lập tức đứng lên, vờ nghiêng nghiêng ngả ngả bên cạnh Trương Quân Bảo.
Chỉ đáng tiếc, Trương đạo trưởng căn bản chỉ canh chừng Thiên Diện, hoàn toàn không để ý tín hiệu của Dương tiểu thư. Hắn nhanh như cắt đạp không ra trước, vung kiếm chém về phía Thiên Diện.
Dương tiểu thư bị người ta bỏ rơi, tuy có hơi tiếc hận một chút, nhưng nhìn thấy cảnh phi người vung kiếm tuyệt đẹp, lại lần nữa mê mẩn.
Đại tỷ này, mê trai không phải hạng vừa a.
- Chúc đạo trưởng, Dương tiểu thư cứ để cho ta được rồi.
- Ngươi là...?
- Tại hạ Lư Tuấn Nghĩa.
...
Ở phía Lăng Phong.
Thành Bích vừa nhìn thấy tình hình biến hóa khó lường, nàng lập tức đánh mắt với mấy người Tiêu Thiên Phóng Bạch Ngọc Đường Tần Quyền, muốn âm thầm rời khỏi chiến trường.
Chỉ là kỳ quái, Tần Quyền đột ngột chỉ thẳng Thành Bích phẫn nộ:
- Nữ tặc, ngươi dám đụng đến Tứ ca, ta sẽ không tha cho ngươi.
- Hừ, đám chó săn triều đình, bắt hết chúng lại cho ta. - Thành Bích lạnh giọng quát.
Chuyện gì xảy ra?
Hóa ra, bởi vì Lăng Phong đang đóng vai mật thám hỗ trợ quan quân, trong khi nhóm Thành Bích thì giả dạng quân Yên đóng vai phản tặc, cho nên mấy người Tần Quyền liền phải diễn một vở kịch. Cái gì “chúng nghĩa đệ bảo vệ Tứ ca”, kết cục bi thảm kiệt sức chịu trói, tất cả bị nữ tướng cướp bắt đi.
Hành động của Thành Bích tuy tránh được phần lớn sự chú ý, vẫn không thoát khỏi vài ánh mắt sắc sảo.
- Tỷ, ma nữ kia lại bị bao vây lần nữa rồi. Lần này chúng ta có giúp không?
- Không cần thiết. Chúng ta vẫn nên để mắt đến đám Nam phủ kia. Đóng kịch cũng quá thô sơ đi.
Cách đó không xa là nhóm Mật Thám tự.
- Đại nhân, Phi Long rút cục đang làm trò gì? Còn nữa, quân Yên tại sao lại có mặt ở đây? Thám báo của chúng ta mấy ngày nay hoàn toàn không có tin quân Yên đột nhập Hà Đông. Thuộc hạ nghi ngờ Phi Long...
- Quân Yên âm thầm đến Hà Đông, đây là trách nhiệm của ngươi mới phải. Phi Long ít nhất đã giúp quan
phủ giữ được cống vật.
Người đáp là gã đặc sứ đến từ kinh thành.
- Nhưng... - Chu Kinh ánh mắt khó chịu.
Có một câu gã đặc sứ không thể nói ra. Ấy chính là Kha lão còn dặn rằng, kể cả Lăng Phong có phản bội Mật Thám tự, thì cứ để hắn phản bội. Lúc đó nghe xong, gã thậm chí không hiểu ra sao, chỉ biết vâng mệnh hành sự.
Kỳ thực, ngoài hai ánh mắt này để mắt đến nhóm Lăng Phong, còn có một ánh mắt chứa đầy tử khí.
Bình luận facebook