Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 388
Lăng Phong chậm rãi mỏ mắt.
Điều đầu tiên là cảm giác toàn thân tê dại, không gian thì tù túng mò mờ, lại còn rung lắc liên tục.
“Xe ngựa?”
Giống như hắn vừa bị đánh đập qua, hiện thời đang bị trói lại?
“Bị bắt cóc?”
Rất nhanh, Phong ca liền xác nhận mình hình như đang bị khống chế. Vả lại, người khống chế hắn còn đang ngồi ngay đối diện. Lại còn là... nữ nhân.
Nàng ta ăn mặc rất gợi cảm, áo quần màu xám bó sát người, đường cong hoàn mỹ tẫn lộ, chỉ đáng tiếc không lộ mảnh da thịt nào. Nhưng không sao. Cỡ ngực kia, sơ sơ đánh giá phải E là ít. Xe ngọc xóc nảy, khiến cho... Khụ!
Lăng Phong thầm nghĩ kịch bản xuyên không đúng là không bao giờ tệ mà. Kiểu m* gì cũng sẽ có một nữ tướng cướp gợi cảm xuất hiện, trong lúc khống chế nam chính hai bên phát sinh tình cảm, sau đó là một màn kích tình, phát hiện nữ tướng cướp hóa ra không mạnh mẽ như bề ngoài, mà lại rất ôn nhu nhẹ nhàng. Khặc khặc... Rút cục cảnh này cũng tới phiên hắn đóng.
- Cô nương, xin hỏi đây là địa phương nào?
- Chàng tỉnh rồi sao?
“Di, chưa gì đã yêu luôn rồi? Đậu móa đoạn kịch này mới nha, chưa kịp chuẩn bị lời thoại gì cả.” Bình thường đều là nữ tặc tỏ ra lạnh lùng, kề đao vào cổ nam chính đe dọa gì đó, đại khái cũng phải vài ba chục chương mới hòa giải được mới phải.
- Nàng xinh đẹp như vậy, vì sao phải...
Mới nói nửa câu Lăng Phong đột nhiên dự cảm không đúng.
“Từ từ, làm sao có điểm quen tai.”
Liền dụi mắt định thần nhìn lại.
- Thành Bích?
- Ừm, quên người ta luôn rồi sao? Chàng định nói cái gì kia? Phải cái gì?
Lăng Phong toát mồ hôi, còn may giác quan nhạy bén, kịp thời dừng cương trước bờ vực. Bằng không lại phun ra tại hạ là nam nhân còn độc thân, nữ tặc ngươi muốn giữ ở sơn trại bao lâu cũng được thì xong phim.
- Không có gì, ta vừa rồi gặp ác mộng thôi. Chúng ta đang ở đâu?
- Cách Thái Nguyên chừng 50 dặm về phía đông nam, gần địa phần Hà Bắc. Đến một nơi gọi là Mã chủng thôn. Chúng ta sẽ gặp đám Hạo Khí Minh ở đó, phân chia chỗ xe cống vật cướp được.
Thành Bích nói xong ló đầu ra cửa sổ:
- Tình hình thế nào?
Một thủ hạ cũ của Nam phủ - Diêm Bá - chắp tay đáp:
- Bẩm phu nhân. Hạo Khí Minh coi như xuất động toàn lực, kịch đấu ma nữ vài trăm hiệp thì đã tổn thất hơn phân nữa. Riêng Vạn Thú sơn trang và Cửu Long sơn nhân thủ toàn bộ trọng thương, sống chết không rõ. Số nhân sĩ còn lại đều bỏ chạy tán loạn. Đến sau cùng, có vài cao thủ Cái bang tới trợ chiến, mới tạm đánh lui được ma nữ.
Diêm Bá vừa kể vừa nhớ tới cảnh tượng thảm liệt cuối cùng, giọng không khỏi run rẩy. Bá ca tuy nổi danh nhát chết nhất Nam phủ, cảm phiền tai mắt lại phi thường tốt, cho nên Thành Bích vẫn tin tưởng giao nhiệm vụ cho hắn.
- Là người nào của Cái bang? - Tiêu Thiên Phong cưỡi ngựa gần đó đột ngột lên tiếng.
- Kẻ cầm đầu xưng họ La.
Tiêu Thiên Phóng nghe xong thì trầm lặng, cũng không hỏi tiếp.
Lăng Phong thì thầm hô đáng tiếc, trận hay như vậy lại không được xem.
Thiên Diện đến tột cùng sống hay chết? Hai bên ngoại trừ dính chút cố sự, ngoài ra không chút thân thiết, Lăng Phong vì vậy cũng không quá hứng thú muốn biết. Miễn cho Thành Bích lại dấm chua thì đêm nay nằm đất.
- Vậy còn Triều Lam ra sao? - Thành Bích lại hỏi.
- Kịp thời dùng thủ hạ làm bia, thoát khỏi chiến trường.
- Không chút thương tổn?
- Theo tổ thám báo thì có lẽ như vậy. Ngoài ra, trước khi rời đi, Triều Lam còn mạnh miệng tuyên bố, sẽ phát động võ lâm toàn diện truy sát ma nữ, lấy lại công đạo cho những nhân sĩ bị giết hại trước kia?
- Thiên Diện từng giết rất nhiều võ lâm nhân sĩ sao?
Mặc dù Thiên Diện mang danh ma nữ, nhưng chuyện xấu nàng ta làm hầu hết đều không rõ ràng. Ngoài sự kiện đột nhập Thiên Ba quân uy hiếp Dương lão tướng năm đó, nàng ta giống như cũng không chính danh giết hại thêm ai khác. Thậm chí, trước đó hình như còn có tiếng tăm khá tốt.
Diêm Bá liền bổ sung:
- Theo như thuộc hạ nghe ngóng. Bọn họ ngay trước khi xuất động thì nghe được vài tin giật gân, cũng không rõ từ ai tung ra. Mấy tin tức này nói rằng U Linh sơn trang và U Minh cung, đều là thủ hạ của Thiên Diện Quỷ Thủ. Cho nên mấy vụ ám sát của sát thủ U Linh sơn trang, cộng thêm mấy kiện bắt cóc của U Minh cung từ khi xưa, đều tính cả lên Thiên Diện.
Lăng Phong thò đầu ra ngoài, nói với ai đó:
- Lão Bạch, ngươi cũng tham gia liên minh, có nghe tin này không?
Bạch Ngọc Đường đã thay trang phục quân Yên, lại trở về với bộ dáng trắng phau ngày nào, gập quạt thản nhiên:
- Ờ, để xem. À, có, là Triều Lam chính miệng nói. Ta thì không tin lắm.
Bạch gia không phải tin hay không tin, mà là tin này chả liên quan đến bảo vật nào, Bạch gia nghe xong liền vứt lên chín tầng mây.
Thành Bích và Lăng Phong lập tức nhìn nhau.
- Triều Lam? Hắn cũng biết quan hệ của Thiên Diện và Nhị U?
Lăng Phong từ đầu không coi Triều Lam vào đâu. Theo hắn thấy, kẻ này chỉ là một thổ hào địa phương, nhờ làm chút việc nghĩa mà có chút danh vọng. Điểm duy nhất mà hắn thấy “khá” ở Triều Lam, đó là kẻ này rất giỏi tung tin lôi kéo, từ chuyện cống vật của Cao Cầu cho đến mật tịch võ lâm. Giờ này nhìn lại, nếu Lăng Phong đoán không sai, toàn bộ tin đồn về Thiên Diện, chỉ e đều do Triều Lam tung ra.
- Hừm, kẻ này thế mà khó lường hơn ta nghĩ...
Chẳng qua, đó là Lăng Phong còn không thấy được cảnh tượng Cuồng Phong Quyển Hồn của họ Triều.
- Thiên Diện giả trang ở Triều gia trang thao túng Triều Lam, hắn lúc trước xem ra chỉ giả vờ phục tùng. Hôm nay lợi dụng đông người liền làm liều muốn lật Thiên Diện chăng? Chỉ là trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này chân chính kết thù với nàng ta.
Nói đến đó thì cảm thán:
- Tên này về sau coi bộ khó sống đây. Tiểu Nguyệt tỷ.. khụ... ý ta là ma nữ đó, có quan hệ với U Linh U Minh, để nàng ta thoát đi gọi đám kia đến, Triều đại hiệp chuyến này thảm.
Thành Bích lại nói:
- Ta lại thấy, U Linh và U Minh hai tổ chức này, giống như không ưa thích ma nữ kia cho lắm. Hơn nữa, U Minh cung tổng đà bị chúng ta phá, Bạch Vân Thành bị chàng tiêu diệt, Như Vân sát thủ 10 người cũng chỉ còn vài ba người, lúc này chỉ có thể xem là thế lực nhị lưu mà thôi. Ta đang nghĩ đến, kỳ thực Thiên Diện cũng chỉ là một sứ giả, chứ không phải lãnh đạo trực tiếp của Nhị U, đằng sau nàng ta nhất định còn có thế lực khác. Hôm nay Thiên Diện bị bao vây, chẳng qua là thế lực của nàng ta tính sai một bước.
Lăng Phong nghe đến đó thì mới méo mồm nhớ ra.
Phải a. Nghĩ lại, người đang chọc phải ổ kiến lửa đầu tiên, chính là... hắn. Cảm phiền kẻ nào đó còn mất công đi cười nhạo Triều Lam, trong khi hai người tính ra còn cùng cảnh ngộ.
Nói tóm lại, Thiên Diện bị chọc giận, giang hồ coi bộ sắp có đại sự phát sinh. Nghĩ tới đây Lăng Phong trong lòng bỗng sinh một tia dự cảm bất thường, giống như mình chắc chắn sẽ bị kéo vào cái đại sự bất hảo này.
Nhưng rồi Phong ca lại lập tức thanh tỉnh. Bị kéo vào thì đã làm sao? Thứ nhất, hắn không có thù với Thiên Diện... Ờ thì, cũng có chút hiểu lầm, nhưng không đến mức ngươi chết ta sống đi.
Trọng yếu là cái thứ hai, Phong ca giờ đã khác trước.
Vừa xong hành công một cái “tiểu chu thiên”, Lăng Phong phát hiện Cửu Âm chân khí trong cơ thể rút cục xông nốt đạo kinh mạch cuối cùng, đem con hàng Kỳ Kinh Bát mạch trong người đẹp đến mức không thể đẹp hơn, chính thức tiến nhập giai đoạn “đăng đường nhập thất”.
Thanh niên 20 năm không chút võ công, chỉ hai năm rưỡi thông xong Bát mạch, đây chính là võ lâm kỳ tài, là sự kiện ngàn năm có...
Thực ra... cũng không phải hiếm lắm. Nói tỷ như soái ca Trương Quân Bảo, chỉ mất có... nửa năm. Hay ngay Tiểu Hoa tiểu muội ăn mày năm xưa, mất chín tháng lẻ mười ngày.
Chỉ là Phong ca lại không có duyên được biết mấy kỳ tích kia. Hắn còn đang nghĩ bản thân là nam chính, đương nhiên phải là thần đồng võ hoc. Hắn nhớ đến một cái kỷ niệm nho nhỏ khi xưa, liền cao hứng thò đầu ra ngoài:
- Lão Lục, nói cho ngươi một tin giật gân, nghe xong đừng quá xúc động nhé.
- Ấy, Tứ ca mộng xuân xong rồi đó sao? - Tần Quyền hớn hở.
- Khụ. Mộng xuân cái... Ta vừa xông xong Bát mạch. Khặc khặc, thế nào? Đáng ngưỡng mộ không?
Tần Quyền nghe xong ban đầu trợn mắt một cái, chậc chậc hai cái, làm Phong ca chả hiểu ra làm sao. Chỉ nghe tên kia bình thản:
- Lão Hổ, nói nói một chút kỳ tích của ngươi cho Tứ ca nghe chơi.
Lăng Hổ làm bộ nhớ lại tuổi thơ:
- A-di-đà Phật, năm ta 5 tuổi, sư phụ nói muốn luyện đao thương bất nhập thì phải thông Bát mạch trước 8 tuổi, ra kỳ hạn 3 năm. Ta nghĩ chuyện này chắc phải rất khó, cho nên chú tâm thúc đẩy, chẳng ngờ mới một năm thì thông xong mất. Thiện tai!
- Vl... - Có kẻ nào đó suýt nữa chúi mũi ra khỏi cửa xe.
- Đệ thì không luyện sớm như hắn. Nhưng năm 9 tuổi đệ dậy thì, liền muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Cha đệ biết được liền ngăn cản, bảo rằng thân thể kém cỏi mà vui chơi sớm, sẽ tổn hại về sau. Vì vậy ném cho đệ một quyển kinh rách, bảo đệ luyện được thì mới cho đi. Đệ dành ra vài tháng thì đại thành. Sau này nghe gia nhân nói mới biết, hóa ra kia là tâm kinh gia truyền, đại thành thì thông Bát mạch.
Kẻ nào đó hai mắt trợn trắng. Đậu phộng 9 tuổi đã dậy thì thì thôi đi, còn chỉ mất có vài tháng thì thông Bát mạch.
- Đù móa gặp hai thằng trâu bò, từ nay ông đ*o khoe hàng với tụi bây nữa!
Lăng Phong bị đả kích trầm trọng, đỏ mặt tía tai chui vào xe ngựa.
Hai tên vương bát đản này, khí lực giống như không cần vận khí hàng ngày cũng vẫn tăng. Đặc biệt là Tần Quyền, lúc m* nào cũng “bí kíp gia truyền”, “không thể tiết lộ”. Thái độ luyện võ thì y như đi shopping. Đại khái thích luyện cái nào thì tuyển cái đó, lỡ có không may đột phá cũng không cần thiết phải quá ngạc nhiên.
Cũng may còn có Thành Bích, nàng nhỏ giọng động viên:
- Chàng không phải buồn. Luyện kinh mạch hơn nhau là nắm được các huyệt vị cần thiết, việc còn lại chỉ là ở sự kiên trì mà thôi.
- Cũng chỉ có nàng là hiểu ta. - Lăng Phong cảm động rơi nước mắt.
Bởi vậy mới nói, quan trọng là tìm được một nữ nhân hiểu mình, cảm thông với mình. Chứ không phải là nàng xinh đẹp bao nhiêu.
Thành Bích rơi vào hồi tưởng:
- Năm đó luyện khí, sư phụ nói ta lúc nhỏ không luyện võ qua, muốn luyện khí sẽ rất khó khăn. Hơn nữa phẩm chất ta không phù hợp luyện khí lên cao, chỉ có thể luyện tạm kinh mạch để làm bàn đạp luyện thần. Ta phải mất một năm rưỡi mới thông Bát mạch.
- Thôi, nàng đừng nói nữa... - Lăng Phong nghẹn ngào.
- Chàng làm sao vậy? Ta như vậy là còn chậm đó. Sư huynh Đại Đao...
- Ta buồn ngủ quá, đến nơi thì gọi ta dậy.
- Chàng vừa ngủ xong còn gì? Để ta kể nốt cho, sư phụ lúc còn trẻ...
- Khò khò... Sụt sịt...
Hình như có ai đó vừa ngủ vừa khóc.
Điều đầu tiên là cảm giác toàn thân tê dại, không gian thì tù túng mò mờ, lại còn rung lắc liên tục.
“Xe ngựa?”
Giống như hắn vừa bị đánh đập qua, hiện thời đang bị trói lại?
“Bị bắt cóc?”
Rất nhanh, Phong ca liền xác nhận mình hình như đang bị khống chế. Vả lại, người khống chế hắn còn đang ngồi ngay đối diện. Lại còn là... nữ nhân.
Nàng ta ăn mặc rất gợi cảm, áo quần màu xám bó sát người, đường cong hoàn mỹ tẫn lộ, chỉ đáng tiếc không lộ mảnh da thịt nào. Nhưng không sao. Cỡ ngực kia, sơ sơ đánh giá phải E là ít. Xe ngọc xóc nảy, khiến cho... Khụ!
Lăng Phong thầm nghĩ kịch bản xuyên không đúng là không bao giờ tệ mà. Kiểu m* gì cũng sẽ có một nữ tướng cướp gợi cảm xuất hiện, trong lúc khống chế nam chính hai bên phát sinh tình cảm, sau đó là một màn kích tình, phát hiện nữ tướng cướp hóa ra không mạnh mẽ như bề ngoài, mà lại rất ôn nhu nhẹ nhàng. Khặc khặc... Rút cục cảnh này cũng tới phiên hắn đóng.
- Cô nương, xin hỏi đây là địa phương nào?
- Chàng tỉnh rồi sao?
“Di, chưa gì đã yêu luôn rồi? Đậu móa đoạn kịch này mới nha, chưa kịp chuẩn bị lời thoại gì cả.” Bình thường đều là nữ tặc tỏ ra lạnh lùng, kề đao vào cổ nam chính đe dọa gì đó, đại khái cũng phải vài ba chục chương mới hòa giải được mới phải.
- Nàng xinh đẹp như vậy, vì sao phải...
Mới nói nửa câu Lăng Phong đột nhiên dự cảm không đúng.
“Từ từ, làm sao có điểm quen tai.”
Liền dụi mắt định thần nhìn lại.
- Thành Bích?
- Ừm, quên người ta luôn rồi sao? Chàng định nói cái gì kia? Phải cái gì?
Lăng Phong toát mồ hôi, còn may giác quan nhạy bén, kịp thời dừng cương trước bờ vực. Bằng không lại phun ra tại hạ là nam nhân còn độc thân, nữ tặc ngươi muốn giữ ở sơn trại bao lâu cũng được thì xong phim.
- Không có gì, ta vừa rồi gặp ác mộng thôi. Chúng ta đang ở đâu?
- Cách Thái Nguyên chừng 50 dặm về phía đông nam, gần địa phần Hà Bắc. Đến một nơi gọi là Mã chủng thôn. Chúng ta sẽ gặp đám Hạo Khí Minh ở đó, phân chia chỗ xe cống vật cướp được.
Thành Bích nói xong ló đầu ra cửa sổ:
- Tình hình thế nào?
Một thủ hạ cũ của Nam phủ - Diêm Bá - chắp tay đáp:
- Bẩm phu nhân. Hạo Khí Minh coi như xuất động toàn lực, kịch đấu ma nữ vài trăm hiệp thì đã tổn thất hơn phân nữa. Riêng Vạn Thú sơn trang và Cửu Long sơn nhân thủ toàn bộ trọng thương, sống chết không rõ. Số nhân sĩ còn lại đều bỏ chạy tán loạn. Đến sau cùng, có vài cao thủ Cái bang tới trợ chiến, mới tạm đánh lui được ma nữ.
Diêm Bá vừa kể vừa nhớ tới cảnh tượng thảm liệt cuối cùng, giọng không khỏi run rẩy. Bá ca tuy nổi danh nhát chết nhất Nam phủ, cảm phiền tai mắt lại phi thường tốt, cho nên Thành Bích vẫn tin tưởng giao nhiệm vụ cho hắn.
- Là người nào của Cái bang? - Tiêu Thiên Phong cưỡi ngựa gần đó đột ngột lên tiếng.
- Kẻ cầm đầu xưng họ La.
Tiêu Thiên Phóng nghe xong thì trầm lặng, cũng không hỏi tiếp.
Lăng Phong thì thầm hô đáng tiếc, trận hay như vậy lại không được xem.
Thiên Diện đến tột cùng sống hay chết? Hai bên ngoại trừ dính chút cố sự, ngoài ra không chút thân thiết, Lăng Phong vì vậy cũng không quá hứng thú muốn biết. Miễn cho Thành Bích lại dấm chua thì đêm nay nằm đất.
- Vậy còn Triều Lam ra sao? - Thành Bích lại hỏi.
- Kịp thời dùng thủ hạ làm bia, thoát khỏi chiến trường.
- Không chút thương tổn?
- Theo tổ thám báo thì có lẽ như vậy. Ngoài ra, trước khi rời đi, Triều Lam còn mạnh miệng tuyên bố, sẽ phát động võ lâm toàn diện truy sát ma nữ, lấy lại công đạo cho những nhân sĩ bị giết hại trước kia?
- Thiên Diện từng giết rất nhiều võ lâm nhân sĩ sao?
Mặc dù Thiên Diện mang danh ma nữ, nhưng chuyện xấu nàng ta làm hầu hết đều không rõ ràng. Ngoài sự kiện đột nhập Thiên Ba quân uy hiếp Dương lão tướng năm đó, nàng ta giống như cũng không chính danh giết hại thêm ai khác. Thậm chí, trước đó hình như còn có tiếng tăm khá tốt.
Diêm Bá liền bổ sung:
- Theo như thuộc hạ nghe ngóng. Bọn họ ngay trước khi xuất động thì nghe được vài tin giật gân, cũng không rõ từ ai tung ra. Mấy tin tức này nói rằng U Linh sơn trang và U Minh cung, đều là thủ hạ của Thiên Diện Quỷ Thủ. Cho nên mấy vụ ám sát của sát thủ U Linh sơn trang, cộng thêm mấy kiện bắt cóc của U Minh cung từ khi xưa, đều tính cả lên Thiên Diện.
Lăng Phong thò đầu ra ngoài, nói với ai đó:
- Lão Bạch, ngươi cũng tham gia liên minh, có nghe tin này không?
Bạch Ngọc Đường đã thay trang phục quân Yên, lại trở về với bộ dáng trắng phau ngày nào, gập quạt thản nhiên:
- Ờ, để xem. À, có, là Triều Lam chính miệng nói. Ta thì không tin lắm.
Bạch gia không phải tin hay không tin, mà là tin này chả liên quan đến bảo vật nào, Bạch gia nghe xong liền vứt lên chín tầng mây.
Thành Bích và Lăng Phong lập tức nhìn nhau.
- Triều Lam? Hắn cũng biết quan hệ của Thiên Diện và Nhị U?
Lăng Phong từ đầu không coi Triều Lam vào đâu. Theo hắn thấy, kẻ này chỉ là một thổ hào địa phương, nhờ làm chút việc nghĩa mà có chút danh vọng. Điểm duy nhất mà hắn thấy “khá” ở Triều Lam, đó là kẻ này rất giỏi tung tin lôi kéo, từ chuyện cống vật của Cao Cầu cho đến mật tịch võ lâm. Giờ này nhìn lại, nếu Lăng Phong đoán không sai, toàn bộ tin đồn về Thiên Diện, chỉ e đều do Triều Lam tung ra.
- Hừm, kẻ này thế mà khó lường hơn ta nghĩ...
Chẳng qua, đó là Lăng Phong còn không thấy được cảnh tượng Cuồng Phong Quyển Hồn của họ Triều.
- Thiên Diện giả trang ở Triều gia trang thao túng Triều Lam, hắn lúc trước xem ra chỉ giả vờ phục tùng. Hôm nay lợi dụng đông người liền làm liều muốn lật Thiên Diện chăng? Chỉ là trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này chân chính kết thù với nàng ta.
Nói đến đó thì cảm thán:
- Tên này về sau coi bộ khó sống đây. Tiểu Nguyệt tỷ.. khụ... ý ta là ma nữ đó, có quan hệ với U Linh U Minh, để nàng ta thoát đi gọi đám kia đến, Triều đại hiệp chuyến này thảm.
Thành Bích lại nói:
- Ta lại thấy, U Linh và U Minh hai tổ chức này, giống như không ưa thích ma nữ kia cho lắm. Hơn nữa, U Minh cung tổng đà bị chúng ta phá, Bạch Vân Thành bị chàng tiêu diệt, Như Vân sát thủ 10 người cũng chỉ còn vài ba người, lúc này chỉ có thể xem là thế lực nhị lưu mà thôi. Ta đang nghĩ đến, kỳ thực Thiên Diện cũng chỉ là một sứ giả, chứ không phải lãnh đạo trực tiếp của Nhị U, đằng sau nàng ta nhất định còn có thế lực khác. Hôm nay Thiên Diện bị bao vây, chẳng qua là thế lực của nàng ta tính sai một bước.
Lăng Phong nghe đến đó thì mới méo mồm nhớ ra.
Phải a. Nghĩ lại, người đang chọc phải ổ kiến lửa đầu tiên, chính là... hắn. Cảm phiền kẻ nào đó còn mất công đi cười nhạo Triều Lam, trong khi hai người tính ra còn cùng cảnh ngộ.
Nói tóm lại, Thiên Diện bị chọc giận, giang hồ coi bộ sắp có đại sự phát sinh. Nghĩ tới đây Lăng Phong trong lòng bỗng sinh một tia dự cảm bất thường, giống như mình chắc chắn sẽ bị kéo vào cái đại sự bất hảo này.
Nhưng rồi Phong ca lại lập tức thanh tỉnh. Bị kéo vào thì đã làm sao? Thứ nhất, hắn không có thù với Thiên Diện... Ờ thì, cũng có chút hiểu lầm, nhưng không đến mức ngươi chết ta sống đi.
Trọng yếu là cái thứ hai, Phong ca giờ đã khác trước.
Vừa xong hành công một cái “tiểu chu thiên”, Lăng Phong phát hiện Cửu Âm chân khí trong cơ thể rút cục xông nốt đạo kinh mạch cuối cùng, đem con hàng Kỳ Kinh Bát mạch trong người đẹp đến mức không thể đẹp hơn, chính thức tiến nhập giai đoạn “đăng đường nhập thất”.
Thanh niên 20 năm không chút võ công, chỉ hai năm rưỡi thông xong Bát mạch, đây chính là võ lâm kỳ tài, là sự kiện ngàn năm có...
Thực ra... cũng không phải hiếm lắm. Nói tỷ như soái ca Trương Quân Bảo, chỉ mất có... nửa năm. Hay ngay Tiểu Hoa tiểu muội ăn mày năm xưa, mất chín tháng lẻ mười ngày.
Chỉ là Phong ca lại không có duyên được biết mấy kỳ tích kia. Hắn còn đang nghĩ bản thân là nam chính, đương nhiên phải là thần đồng võ hoc. Hắn nhớ đến một cái kỷ niệm nho nhỏ khi xưa, liền cao hứng thò đầu ra ngoài:
- Lão Lục, nói cho ngươi một tin giật gân, nghe xong đừng quá xúc động nhé.
- Ấy, Tứ ca mộng xuân xong rồi đó sao? - Tần Quyền hớn hở.
- Khụ. Mộng xuân cái... Ta vừa xông xong Bát mạch. Khặc khặc, thế nào? Đáng ngưỡng mộ không?
Tần Quyền nghe xong ban đầu trợn mắt một cái, chậc chậc hai cái, làm Phong ca chả hiểu ra làm sao. Chỉ nghe tên kia bình thản:
- Lão Hổ, nói nói một chút kỳ tích của ngươi cho Tứ ca nghe chơi.
Lăng Hổ làm bộ nhớ lại tuổi thơ:
- A-di-đà Phật, năm ta 5 tuổi, sư phụ nói muốn luyện đao thương bất nhập thì phải thông Bát mạch trước 8 tuổi, ra kỳ hạn 3 năm. Ta nghĩ chuyện này chắc phải rất khó, cho nên chú tâm thúc đẩy, chẳng ngờ mới một năm thì thông xong mất. Thiện tai!
- Vl... - Có kẻ nào đó suýt nữa chúi mũi ra khỏi cửa xe.
- Đệ thì không luyện sớm như hắn. Nhưng năm 9 tuổi đệ dậy thì, liền muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Cha đệ biết được liền ngăn cản, bảo rằng thân thể kém cỏi mà vui chơi sớm, sẽ tổn hại về sau. Vì vậy ném cho đệ một quyển kinh rách, bảo đệ luyện được thì mới cho đi. Đệ dành ra vài tháng thì đại thành. Sau này nghe gia nhân nói mới biết, hóa ra kia là tâm kinh gia truyền, đại thành thì thông Bát mạch.
Kẻ nào đó hai mắt trợn trắng. Đậu phộng 9 tuổi đã dậy thì thì thôi đi, còn chỉ mất có vài tháng thì thông Bát mạch.
- Đù móa gặp hai thằng trâu bò, từ nay ông đ*o khoe hàng với tụi bây nữa!
Lăng Phong bị đả kích trầm trọng, đỏ mặt tía tai chui vào xe ngựa.
Hai tên vương bát đản này, khí lực giống như không cần vận khí hàng ngày cũng vẫn tăng. Đặc biệt là Tần Quyền, lúc m* nào cũng “bí kíp gia truyền”, “không thể tiết lộ”. Thái độ luyện võ thì y như đi shopping. Đại khái thích luyện cái nào thì tuyển cái đó, lỡ có không may đột phá cũng không cần thiết phải quá ngạc nhiên.
Cũng may còn có Thành Bích, nàng nhỏ giọng động viên:
- Chàng không phải buồn. Luyện kinh mạch hơn nhau là nắm được các huyệt vị cần thiết, việc còn lại chỉ là ở sự kiên trì mà thôi.
- Cũng chỉ có nàng là hiểu ta. - Lăng Phong cảm động rơi nước mắt.
Bởi vậy mới nói, quan trọng là tìm được một nữ nhân hiểu mình, cảm thông với mình. Chứ không phải là nàng xinh đẹp bao nhiêu.
Thành Bích rơi vào hồi tưởng:
- Năm đó luyện khí, sư phụ nói ta lúc nhỏ không luyện võ qua, muốn luyện khí sẽ rất khó khăn. Hơn nữa phẩm chất ta không phù hợp luyện khí lên cao, chỉ có thể luyện tạm kinh mạch để làm bàn đạp luyện thần. Ta phải mất một năm rưỡi mới thông Bát mạch.
- Thôi, nàng đừng nói nữa... - Lăng Phong nghẹn ngào.
- Chàng làm sao vậy? Ta như vậy là còn chậm đó. Sư huynh Đại Đao...
- Ta buồn ngủ quá, đến nơi thì gọi ta dậy.
- Chàng vừa ngủ xong còn gì? Để ta kể nốt cho, sư phụ lúc còn trẻ...
- Khò khò... Sụt sịt...
Hình như có ai đó vừa ngủ vừa khóc.
Bình luận facebook