Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 35: Hết nước và nấu đồ ăn
Đứng trước cửa phòng trọ, Tân móc chùm chìa khóa trong túi quần ra rồi mở cửa phòng.
“Cạch !” – Cửa phòng mở ra, hắn vừa đẩy cửa chuẩn bị vào trong thì bất ngờ xuất hiện.
“Chít... Chít... Chít... Xoạt... Xoạt...” – Một đám chuột lớn kêu ầm lên rồi chạy loạn xạ khi ánh sáng từ cửa chiếu vào căn phòng. Bọn chúng chạy tứ tán quấn cả vào chân khiến hắn giật mình bật ngược về đằng sau.
“Gừuu... Gàuuu...” – Đứng sát cạnh hắn, con Lu không bất ngờ như vậy. Nhìn thấy lũ chuột lao tới, nó liền nhanh như chớp dùng cái mõm đã biến đổi trở lên to lớn của mình đớp lấy vài con nuốt chửng.
Hành động của con Lu càng khiến lũ chuột hoảng loạn hơn. Bọn chúng ồ ạt phi ra cửa bất chấp sống chết, một số con thì tìm lối chui ra ngoài theo lỗ thông gió nhỏ chỗ bếp đun.
Nhìn lũ chuột chạy gần hết xong hắn mới kịp phản ứng. Cau mày hắn nhanh chóng bước chân vào phòng xem xét. Khi biết rõ điều gì xảy ra, hắn cảm thấy tức giận vô cùng. Nhìn thấy một vài con chuột vẫn còn mắc kẹt, hắn liền cắn răng lao tới đạp mạnh cho đến chết. Con Lu cảm nhận được chủ nhân của mình giận dữ, nó cũng lập tức tỏ ra hung hãn lùng sục khắp nơi, chui xuống cả gầm giường để bắt nốt những con chuột mất phương hướng.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Diệt xong đám chuột khốn kiếp, Tân cũng mệt mỏi đến mức phải ngồi bệt xuống đất thở dốc. Trong khi đó con Lu vẫn còn đang khá hăng say ăn thịt những con chuột bị hắn đạp chết. Nhìn thấy thế, hắn liền cất tiếng ngăn cản vì đám chuột này rất bẩn, ăn chúng sẽ có khả năng sinh bệnh.
“Lu... Thôi... Hộc... Hộc...”
Nghe tiếng gọi của chủ nhân, con Lu liền lập tức chấm dứt hành động của mình rồi mau chóng chạy lại chỗ hắn vui vẻ vẫy đuôi. Nhìn biểu hiện của con Lu, cơn giận đang cuộn trào trong ngực của hắn cũng vơi đi đôi chút. Nhiều lúc hắn ao ước rằng, giá như mình có tâm hồn đơn giản như con Lu thì tốt. Như vậy, hắn sẽ vững vàng hơn để đối diện với hiện thực khốc liệt này.
Đảo mắt một vòng trong phòng, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Thực phẩm mà hắn tích trữ vừa bị đám chuột khốn kiếp kia xới tung, cắn nham nhở, ăn hết đi một số lượng khá lớn. Chỗ rau củ hắn vất vả thu thập được bị cắn tan nát gần hết, chỉ còn lại một vài nửa củ su hào và bắp cải. Mấy bao gạo cũng bị cắn bục vãi lung tung dưới nền nhà trắng xóa cả ra, hắn nhìn mà xót hết ruột. Một vài miếng thịt mà hắn dè sẻn không dám ăn nhiều và những khúc xương dành cho con Lu thì bị tha lăn lóc khắp nơi. May mắn là, những thùng mì tôm còn khá nhiều, chỉ bị đám chuột đục ra vài lỗ nhỏ, lôi đi không được mấy gói.
Càng nhìn Tân càng thấy khó chịu, nhất là mùi hôi thối của cứt chuột nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cho cơn tức vừa nguôi của hắn lại sắp bùng lên làm ức nghẹn cả cổ. Với tay cầm lấy cái siêu nước, hắn nâng lên rồi ngửa cổ tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh tràn xuống cuống họng nhanh chóng xua tan tâm trạng tồi tệ, đồng thời giúp hắn tỉnh táo hơn hẳn. Tu một hơi hết sạch nước mà chưa đã, do nước trong siêu không còn nhiều, hắn liền dựng người đứng dậy đi xuống phòng tắm. Ngồi xuống, hắn đưa tay mở vòi nước máy để định uống trực tiếp.
“Kít... Kít... Kít...” – Hắn vặn được một lúc nhưng không có giọt nước nào chảy ra.
Tưởng mình mở van chưa hết, hắn vặn nhanh hơn chút nữa. Mấy giây sau, hắn đã vặn đến mức không thể vặn được nữa vậy mà nước vẫn không chảy. Mặt trầm xuống, hắn lấy tay đập đập vào vòi nước, hy vọng nước yếu hay tắc một chút sẽ thông. Nhưng thời gian trôi qua, mặc cho hắn có làm gì đi nữa thì vẫn không có nước chảy ra.
Nước đã hết thật rồi.
“Ọc... Ọc... Ọc...” - Đúng lúc này, bụng của Tân réo lên sôi ùng ục. Ngay sau đó, cảm giác đói lả lại bùng lên làm hắn hoa mắt chóng mặt.
Ngồi nghỉ một tí, khi cảm giác xấu tạm qua đi, hắn liền loạng choạng đứng dậy rồi quay lại giữa phòng. Nhìn đống bừa bộn trước mặt tí, hắn nhanh chóng tiến tới chỗ thùng mì tôm. Móc ra một gói, hắn cắn túi vỏ ni-lon rồi bắt đầu ăn sống. Nhìn thấy chủ nhân ăn, nhưng lần này con Lu không lại gần muốn hắn chia sẻ nữa, vì nó đang bận gặm khúc xương lớn mới thu lượm được dưới nền nhà.
Vừa ăn, hắn vừa nhíu mày suy nghĩ tìm cách chế biến đồ ăn. Bởi nếu chỉ ăn mỗi mì tôm sống thế này, bụng hắn sẽ không cảm thấy no được. Lúc trước, hắn có nhặt và ăn luôn ở cửa siêu thị mini khá nhiều đồ khô là bim bim, bánh mì bông lan rồi kẹo bánh... Nhưng ăn xong đến giờ chỉ được khoảng hai chục phút mà hắn đã thấy đói rã ruột rồi. Cho nên chắc là phải có hạt cơm vào bụng, hắn mới cảm thấy no được. Nhưng muốn nấu cơm thì phải có nước, mà nước thì chỉ còn một ít ở siêu hắn đã uống cạn rồi. “Làm thế nào bây giờ... Chẳng lẽ phải ra bên ngoài kiếm nước... Nhưng kiếm ở đâu đây... Nước cống chăng ?... À ! Đúng rồi...”.
Đang động não cố gắng tìm cách, bất chợt hắn nghĩ ra điều gì đó nên vội dừng lại không ăn nữa. Chạy ra cửa, hắn nép sát vào bờ tường rồi hé mắt nhòm ra ngoài cổng rồi đảo một vòng quanh xóm trọ. Không thấy có gì nguy hiểm, hắn mới bước ra bên ngoài rồi rút cái rìu nắm chắc trong tay. Nhắm hướng cuối xóm trọ, hắn nép sát vào bờ tường, khuất dưới mái hiên rồi nhanh chóng đi tới. Bên cạnh, con Lu nhìn thấy hắn di chuyển, nó liền lập tức gặm chặt khúc xương trong miệng rồi cẩn thận đi theo.
Chỉ mất vài giây là cả hai đi đến cuối dãy trọ. Nhìn tường bao ngăn cách giữa khu trọ và tòa nhà bảy tầng bên kia một tí, hắn liền rón rén lại gần. Áp sát tai vào tường bao nghe ngóng động tĩnh, cảm thấy bên kia không có gì, hắn mới lấy đà bật lên. Bám tay vào mép tường, hắn nghển cổ hé mắt nhòm sang.
Nhìn hết một vòng, hắn thấy cánh cổng chính mình đóng vẫn khóa chặt, cảnh vật bên trong trừ thực vật phát triển mạnh mẽ phủ kín cả sân thì không có dấu hiệu của sinh vật sống nào hoạt động. Thở nhẹ một hơi, cảm giác an tâm một chút, hắn mới tụt xuống mặt đất. Sau đó, hắn quay đầu sang bên trái, hướng ánh mắt vào cái bể nước nhỏ không dùng trong xóm trọ.
Cái bể này rất nhỏ, cao khoảng một mét, rộng khoảng nửa mét và dài khoảng hơn hai mét một tí. Chiếc bể này có từ lâu rất rồi, trước khi xóm trọ này xây lên thì cái bể đã tồn tại sẵn ở đó. Nó bị bỏ đấy, không dùng, chủ nhà cũng không có ý phá nó đi. Lúc mới thấy hắn cũng khá tò mò lại xem, bể đầy nước, nhưng khá bẩn, chẳng có gì đặc biệt nên lâu dần thành quên. Bây giờ nước máy mất đi, tình cờ hắn mới nhớ đến chỗ này. Hi vọng trong bể vẫn còn nước, và không đến nỗi quá bẩn để hắn có thể dùng được.
Lại gần, hắn cúi đầu nhìn vào trong bể quan sát. Nước khá trong và có vẻ sạch, nhưng đáy và thành bể nhìn thật kinh khủng, nó dày đặc một lớp rong rêu dài loằng ngoằng như mái tóc của người phụ nữ. Đặc biệt, khi hắn chăm chú quan sát còn kinh hãi phát hiện ra dưới đáy bể, ẩn trong lớp rong rêu có đầy những con bọ gậy khác thường. Bọn chúng to đột biến, cơ thể phải gần bằng ngón tay út, đen sì búng tanh tách trong nước. Tưởng tưởng đến cảnh lũ bọ gậy này phát triển thành muỗi hắn liền rùng mình sợ hãi. Đang ở giai đoạn ấu trùng thôi mà đã to thế này thì không biết trở thành muỗi còn to đến đâu nữa, nếu bị bọn chúng đốt chắc khô máu đến chết quá.
“Ọc... Ục... Ục...” – Hắn vừa mới ngẩn người suy nghĩ một tí, cái bụng lại bất thình lình sôi lên.
Cảm giác đói ngày một khó chịu khiến hắn không thể chần chừ thêm một giây nào nữa mà dẫn con Lu nhanh chóng trở về phòng trọ. Đi xuống phòng tắm, hắn xách hai cái vỏ thùng sơn cỡ lớn loại mười tám lít nhặt từ công trình mình làm rồi quay lại chỗ bể nước. Lấy gáo, hắn cẩn thận múc hai thùng nước đầy rồi gắng sức bê vào phòng trọ.
“Hộc... Hộc... Hộc...”
Làm xong xuôi, hắn cũng mệt muốn đứt hơi. Đành phải ngồi nghỉ một tí đến khi có chút sức lực, hắn mới nhanh chóng đứng dậy chế biến đồ ăn. Trong khi đó, con Lu thấy hắn không có ý muốn đi đâu nữa. Nó liền kiếm lấy một góc trong nhà nằm xuống cuộn tròn lại rồi tiếp tục thưởng thức khúc xương ống của mình.
Lấy cái ruột nồi cơm điện ra, hắn đong gạo vào chuẩn bị nấu cơm thì mới đọng được ba bát gạo mà đã đầy nồi rồi. Xoa xo cái bụng, hắn đánh ánh mắt ra nhìn con Lu một tí. Ít gạo thế này chắc chắn cả hai sẽ ăn không đủ no, hắn cần một cái nồi lớn hơn nữa. Động não một chút, hắn nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết. Đó là, hắn chạy sang bên phòng hai vợ chồng trẻ ở cuối xóm mượn cái ruột nồi cơm điện to đùng của họ.
Cầm nồi lớn, hắn múc thật nhiều bát gạo đổ vào trong. Khi nồi đã gần đầy, hắn mới dừng lại, cấp tốc đi vo gạo rồi đặt lên bếp ga đun. Xong xuôi, hắn nhặt hết mấy miếng thịt và xương lợn rơi vãi dưới nền nhà đi rửa xạch. Sau đó, hắn cho tất cả vào một cái nồi lớn. Lúc nãy, hắn tiện tay cầm theo nồi cơm từ phòng hai vợ chồng trẻ. Đổ lưng nồi nước và cho gia vị vào, hắn đặt lên bếp ga đun bên cạnh nồi cơm.
Quay lại nhìn đống rau củ tứ tung trên mặt đất, hắn liền nhanh chóng đi xử lý. Cắt bỏ những phần bị chuột gặm vất đi, hắn rửa xạch, cắt miếng rồi cho tất cả vào nồi xương thịt.
Xong việc, Tân vừa rảnh tay được tí thì mùi cứt chuột trong nhà liền thốc lên xốc thẳng vào mũi làm hắn nôn nao. Không thể chịu được nữa, hắn bắt buộc phải dọn dẹp qua một chút.
Mở thùng gạo ra, hắn cho hết chỗ gạo còn lại trong bao vào. Làm xong, nhìn số gạo ít ỏi trong thùng mà hắn thấy xót hết cả ruột. Tổng cộng hắn chỉ còn khoảng ba mươi cân gạo thôi, không biết liệu có đủ để ăn được lâu dài không nữa. Bỗng hắn sực nhớ ra mình vẫn còn một thùng gạo lớn nữa. Đó là thùng gạo to, hắn để trước mái hiên của tòa nhà bảy tầng bên cạnh, hi vọng nó vẫn còn nguyên đi và một số đồ ăn bên ấy nữa.
Nhìn mấy thùng mì tôm và chút ít thực phẩm tươi còn lành lặn trong bao, hắn cau mày đảo mắt khắp căn phòng tìm chỗ chứa.
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Chương 35: Hết nước và nấu đồ ăn
Đứng trước cửa phòng trọ, Tân móc chùm chìa khóa trong túi quần ra rồi mở cửa phòng.
“Cạch !” – Cửa phòng mở ra, hắn vừa đẩy cửa chuẩn bị vào trong thì bất ngờ xuất hiện.
“Chít... Chít... Chít... Xoạt... Xoạt...” – Một đám chuột lớn kêu ầm lên rồi chạy loạn xạ khi ánh sáng từ cửa chiếu vào căn phòng. Bọn chúng chạy tứ tán quấn cả vào chân khiến hắn giật mình bật ngược về đằng sau.
“Gừuu... Gàuuu...” – Đứng sát cạnh hắn, con Lu không bất ngờ như vậy. Nhìn thấy lũ chuột lao tới, nó liền nhanh như chớp dùng cái mõm đã biến đổi trở lên to lớn của mình đớp lấy vài con nuốt chửng.
Hành động của con Lu càng khiến lũ chuột hoảng loạn hơn. Bọn chúng ồ ạt phi ra cửa bất chấp sống chết, một số con thì tìm lối chui ra ngoài theo lỗ thông gió nhỏ chỗ bếp đun.
Nhìn lũ chuột chạy gần hết xong hắn mới kịp phản ứng. Cau mày hắn nhanh chóng bước chân vào phòng xem xét. Khi biết rõ điều gì xảy ra, hắn cảm thấy tức giận vô cùng. Nhìn thấy một vài con chuột vẫn còn mắc kẹt, hắn liền cắn răng lao tới đạp mạnh cho đến chết. Con Lu cảm nhận được chủ nhân của mình giận dữ, nó cũng lập tức tỏ ra hung hãn lùng sục khắp nơi, chui xuống cả gầm giường để bắt nốt những con chuột mất phương hướng.
“Hộc... Hộc... Hộc...” – Diệt xong đám chuột khốn kiếp, Tân cũng mệt mỏi đến mức phải ngồi bệt xuống đất thở dốc. Trong khi đó con Lu vẫn còn đang khá hăng say ăn thịt những con chuột bị hắn đạp chết. Nhìn thấy thế, hắn liền cất tiếng ngăn cản vì đám chuột này rất bẩn, ăn chúng sẽ có khả năng sinh bệnh.
“Lu... Thôi... Hộc... Hộc...”
Nghe tiếng gọi của chủ nhân, con Lu liền lập tức chấm dứt hành động của mình rồi mau chóng chạy lại chỗ hắn vui vẻ vẫy đuôi. Nhìn biểu hiện của con Lu, cơn giận đang cuộn trào trong ngực của hắn cũng vơi đi đôi chút. Nhiều lúc hắn ao ước rằng, giá như mình có tâm hồn đơn giản như con Lu thì tốt. Như vậy, hắn sẽ vững vàng hơn để đối diện với hiện thực khốc liệt này.
Đảo mắt một vòng trong phòng, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Thực phẩm mà hắn tích trữ vừa bị đám chuột khốn kiếp kia xới tung, cắn nham nhở, ăn hết đi một số lượng khá lớn. Chỗ rau củ hắn vất vả thu thập được bị cắn tan nát gần hết, chỉ còn lại một vài nửa củ su hào và bắp cải. Mấy bao gạo cũng bị cắn bục vãi lung tung dưới nền nhà trắng xóa cả ra, hắn nhìn mà xót hết ruột. Một vài miếng thịt mà hắn dè sẻn không dám ăn nhiều và những khúc xương dành cho con Lu thì bị tha lăn lóc khắp nơi. May mắn là, những thùng mì tôm còn khá nhiều, chỉ bị đám chuột đục ra vài lỗ nhỏ, lôi đi không được mấy gói.
Càng nhìn Tân càng thấy khó chịu, nhất là mùi hôi thối của cứt chuột nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cho cơn tức vừa nguôi của hắn lại sắp bùng lên làm ức nghẹn cả cổ. Với tay cầm lấy cái siêu nước, hắn nâng lên rồi ngửa cổ tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh tràn xuống cuống họng nhanh chóng xua tan tâm trạng tồi tệ, đồng thời giúp hắn tỉnh táo hơn hẳn. Tu một hơi hết sạch nước mà chưa đã, do nước trong siêu không còn nhiều, hắn liền dựng người đứng dậy đi xuống phòng tắm. Ngồi xuống, hắn đưa tay mở vòi nước máy để định uống trực tiếp.
“Kít... Kít... Kít...” – Hắn vặn được một lúc nhưng không có giọt nước nào chảy ra.
Tưởng mình mở van chưa hết, hắn vặn nhanh hơn chút nữa. Mấy giây sau, hắn đã vặn đến mức không thể vặn được nữa vậy mà nước vẫn không chảy. Mặt trầm xuống, hắn lấy tay đập đập vào vòi nước, hy vọng nước yếu hay tắc một chút sẽ thông. Nhưng thời gian trôi qua, mặc cho hắn có làm gì đi nữa thì vẫn không có nước chảy ra.
Nước đã hết thật rồi.
“Ọc... Ọc... Ọc...” - Đúng lúc này, bụng của Tân réo lên sôi ùng ục. Ngay sau đó, cảm giác đói lả lại bùng lên làm hắn hoa mắt chóng mặt.
Ngồi nghỉ một tí, khi cảm giác xấu tạm qua đi, hắn liền loạng choạng đứng dậy rồi quay lại giữa phòng. Nhìn đống bừa bộn trước mặt tí, hắn nhanh chóng tiến tới chỗ thùng mì tôm. Móc ra một gói, hắn cắn túi vỏ ni-lon rồi bắt đầu ăn sống. Nhìn thấy chủ nhân ăn, nhưng lần này con Lu không lại gần muốn hắn chia sẻ nữa, vì nó đang bận gặm khúc xương lớn mới thu lượm được dưới nền nhà.
Vừa ăn, hắn vừa nhíu mày suy nghĩ tìm cách chế biến đồ ăn. Bởi nếu chỉ ăn mỗi mì tôm sống thế này, bụng hắn sẽ không cảm thấy no được. Lúc trước, hắn có nhặt và ăn luôn ở cửa siêu thị mini khá nhiều đồ khô là bim bim, bánh mì bông lan rồi kẹo bánh... Nhưng ăn xong đến giờ chỉ được khoảng hai chục phút mà hắn đã thấy đói rã ruột rồi. Cho nên chắc là phải có hạt cơm vào bụng, hắn mới cảm thấy no được. Nhưng muốn nấu cơm thì phải có nước, mà nước thì chỉ còn một ít ở siêu hắn đã uống cạn rồi. “Làm thế nào bây giờ... Chẳng lẽ phải ra bên ngoài kiếm nước... Nhưng kiếm ở đâu đây... Nước cống chăng ?... À ! Đúng rồi...”.
Đang động não cố gắng tìm cách, bất chợt hắn nghĩ ra điều gì đó nên vội dừng lại không ăn nữa. Chạy ra cửa, hắn nép sát vào bờ tường rồi hé mắt nhòm ra ngoài cổng rồi đảo một vòng quanh xóm trọ. Không thấy có gì nguy hiểm, hắn mới bước ra bên ngoài rồi rút cái rìu nắm chắc trong tay. Nhắm hướng cuối xóm trọ, hắn nép sát vào bờ tường, khuất dưới mái hiên rồi nhanh chóng đi tới. Bên cạnh, con Lu nhìn thấy hắn di chuyển, nó liền lập tức gặm chặt khúc xương trong miệng rồi cẩn thận đi theo.
Chỉ mất vài giây là cả hai đi đến cuối dãy trọ. Nhìn tường bao ngăn cách giữa khu trọ và tòa nhà bảy tầng bên kia một tí, hắn liền rón rén lại gần. Áp sát tai vào tường bao nghe ngóng động tĩnh, cảm thấy bên kia không có gì, hắn mới lấy đà bật lên. Bám tay vào mép tường, hắn nghển cổ hé mắt nhòm sang.
Nhìn hết một vòng, hắn thấy cánh cổng chính mình đóng vẫn khóa chặt, cảnh vật bên trong trừ thực vật phát triển mạnh mẽ phủ kín cả sân thì không có dấu hiệu của sinh vật sống nào hoạt động. Thở nhẹ một hơi, cảm giác an tâm một chút, hắn mới tụt xuống mặt đất. Sau đó, hắn quay đầu sang bên trái, hướng ánh mắt vào cái bể nước nhỏ không dùng trong xóm trọ.
Cái bể này rất nhỏ, cao khoảng một mét, rộng khoảng nửa mét và dài khoảng hơn hai mét một tí. Chiếc bể này có từ lâu rất rồi, trước khi xóm trọ này xây lên thì cái bể đã tồn tại sẵn ở đó. Nó bị bỏ đấy, không dùng, chủ nhà cũng không có ý phá nó đi. Lúc mới thấy hắn cũng khá tò mò lại xem, bể đầy nước, nhưng khá bẩn, chẳng có gì đặc biệt nên lâu dần thành quên. Bây giờ nước máy mất đi, tình cờ hắn mới nhớ đến chỗ này. Hi vọng trong bể vẫn còn nước, và không đến nỗi quá bẩn để hắn có thể dùng được.
Lại gần, hắn cúi đầu nhìn vào trong bể quan sát. Nước khá trong và có vẻ sạch, nhưng đáy và thành bể nhìn thật kinh khủng, nó dày đặc một lớp rong rêu dài loằng ngoằng như mái tóc của người phụ nữ. Đặc biệt, khi hắn chăm chú quan sát còn kinh hãi phát hiện ra dưới đáy bể, ẩn trong lớp rong rêu có đầy những con bọ gậy khác thường. Bọn chúng to đột biến, cơ thể phải gần bằng ngón tay út, đen sì búng tanh tách trong nước. Tưởng tưởng đến cảnh lũ bọ gậy này phát triển thành muỗi hắn liền rùng mình sợ hãi. Đang ở giai đoạn ấu trùng thôi mà đã to thế này thì không biết trở thành muỗi còn to đến đâu nữa, nếu bị bọn chúng đốt chắc khô máu đến chết quá.
“Ọc... Ục... Ục...” – Hắn vừa mới ngẩn người suy nghĩ một tí, cái bụng lại bất thình lình sôi lên.
Cảm giác đói ngày một khó chịu khiến hắn không thể chần chừ thêm một giây nào nữa mà dẫn con Lu nhanh chóng trở về phòng trọ. Đi xuống phòng tắm, hắn xách hai cái vỏ thùng sơn cỡ lớn loại mười tám lít nhặt từ công trình mình làm rồi quay lại chỗ bể nước. Lấy gáo, hắn cẩn thận múc hai thùng nước đầy rồi gắng sức bê vào phòng trọ.
“Hộc... Hộc... Hộc...”
Làm xong xuôi, hắn cũng mệt muốn đứt hơi. Đành phải ngồi nghỉ một tí đến khi có chút sức lực, hắn mới nhanh chóng đứng dậy chế biến đồ ăn. Trong khi đó, con Lu thấy hắn không có ý muốn đi đâu nữa. Nó liền kiếm lấy một góc trong nhà nằm xuống cuộn tròn lại rồi tiếp tục thưởng thức khúc xương ống của mình.
Lấy cái ruột nồi cơm điện ra, hắn đong gạo vào chuẩn bị nấu cơm thì mới đọng được ba bát gạo mà đã đầy nồi rồi. Xoa xo cái bụng, hắn đánh ánh mắt ra nhìn con Lu một tí. Ít gạo thế này chắc chắn cả hai sẽ ăn không đủ no, hắn cần một cái nồi lớn hơn nữa. Động não một chút, hắn nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết. Đó là, hắn chạy sang bên phòng hai vợ chồng trẻ ở cuối xóm mượn cái ruột nồi cơm điện to đùng của họ.
Cầm nồi lớn, hắn múc thật nhiều bát gạo đổ vào trong. Khi nồi đã gần đầy, hắn mới dừng lại, cấp tốc đi vo gạo rồi đặt lên bếp ga đun. Xong xuôi, hắn nhặt hết mấy miếng thịt và xương lợn rơi vãi dưới nền nhà đi rửa xạch. Sau đó, hắn cho tất cả vào một cái nồi lớn. Lúc nãy, hắn tiện tay cầm theo nồi cơm từ phòng hai vợ chồng trẻ. Đổ lưng nồi nước và cho gia vị vào, hắn đặt lên bếp ga đun bên cạnh nồi cơm.
Quay lại nhìn đống rau củ tứ tung trên mặt đất, hắn liền nhanh chóng đi xử lý. Cắt bỏ những phần bị chuột gặm vất đi, hắn rửa xạch, cắt miếng rồi cho tất cả vào nồi xương thịt.
Xong việc, Tân vừa rảnh tay được tí thì mùi cứt chuột trong nhà liền thốc lên xốc thẳng vào mũi làm hắn nôn nao. Không thể chịu được nữa, hắn bắt buộc phải dọn dẹp qua một chút.
Mở thùng gạo ra, hắn cho hết chỗ gạo còn lại trong bao vào. Làm xong, nhìn số gạo ít ỏi trong thùng mà hắn thấy xót hết cả ruột. Tổng cộng hắn chỉ còn khoảng ba mươi cân gạo thôi, không biết liệu có đủ để ăn được lâu dài không nữa. Bỗng hắn sực nhớ ra mình vẫn còn một thùng gạo lớn nữa. Đó là thùng gạo to, hắn để trước mái hiên của tòa nhà bảy tầng bên cạnh, hi vọng nó vẫn còn nguyên đi và một số đồ ăn bên ấy nữa.
Nhìn mấy thùng mì tôm và chút ít thực phẩm tươi còn lành lặn trong bao, hắn cau mày đảo mắt khắp căn phòng tìm chỗ chứa.
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
…………………………………………………….
Bình luận facebook