Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 13: Quyết định bất ngờ
Trương Mỹ Vân lăn lộn suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Tới khi có tiếng chuông cửa cô mới giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thấy nửa giường bên kia trống trải, Trương Mỹ Vân mới hay Lại Minh Nguyệt đã đi làm rồi.
Cô lần tìm điện thoại dưới chân giường để xem giờ.
Lúc này là 8 giờ sáng.
Mỹ Vân cuống cả lên.
Thôi chết, muộn giờ đi làm rồi.
Nhảy xuống khỏi giường, Trương Mỹ Vân lao nhanh vào nhà tắm lấy bàn chải, quệt kem đánh răng.
Cô vừa há miệng ra, chưa kịp chà bàn chải lên răng thì chuông cửa lại vang lên.
"Thôi chết! Quên mất là có người bấm chuông cửa!"
Trương Mỹ Vân để bàn chải đánh răng lên kệ, vừa dùng tay vuốt qua mái tóc cho đỡ rối, vừa lẩm bẩm.
"Ai lại đến vào cái giờ này không biết?"
Cánh cửa vừa mở ra, Trương Mỹ Vân đứng sững người lại.
Cô chết lặng khi thấy người đứng trước cửa lúc này không ai khác mà chính là Chúng Thanh Phong.
Và tôi tệ hơn là anh trông vô cùng bảnh bao, lịch thiệp trong chiếc áo sơ mi trắng, cảm thùng.
Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lôi thôi, đầu bù tóc rối của cô.
"Good morning!"
Chúng Thanh Phong lên tiếng.
Trương Mỹ Vân như sực tỉnh, cô vội vàng đóng cửa lại, chạy biến vào trong nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, chải đầu.
Sau đó phóng vào phòng ngủ, mở toang tủ quần áo và phân vân không biết nên chọn bộ nào.
Cô nên mặc váy hay quần áo? Nếu mặc váy thì nên mặc kiểu váy gì? Công chúa hay công sở? Còn mặc quần áo thì mặc sơ mi hay áo kiểu? Quần jean hay quần vải? Ôi thánh thần thiên địa ơi, cô phải mặc cái gì để có thể xóa đi khoảnh khắc đáng xấu hổ cách đây vài phút với người đàn ông đang đứng trước cửa, đồng thời cũng là cha của con mình bây giờ? Chúng Thanh Phong hoàn toàn bất ngờ khi Trương Mỹ Vân đóng sập cánh cửa lại trước mặt anh.
Phản ứng vừa rồi của cô mang ý nghĩa gì? Cô xấu hổ trước bộ dạng có phần lôi thôi của mình, hay không muốn nhìn thấy anh? Nếu là xấu hổ thì không cần thiết, vì anh thấy cô như vậy vô cùng chân thật và đáng yêu.
Còn nếu như là vế thứ hai thì có chút rắc rối rồi đây.
Chúng Thanh Phong suy nghĩ xem có nên tiếp tục ấn chuông hay không? Nếu anh ấn chuông mà cô mở cửa thì sẽ phải nói gì để thuyết phục cô? Nếu cô không mở cửa thì anh phải làm thế nào để cô mở cửa.
"Đúng thế! Nên em sớm nghỉ ở đó, rồi tìm một môi trường khác để phát triển sẽ tốt hơn"
Trương Mỹ Vân đứng ngây người ra.
Đúng là dạo gần đây, những lúc rảnh rỗi đám nhân viên kì cựu đều đồn đoán công ty đang gặp khủng hoảng, thậm chí còn nợ tiền lương của nhân viên.
Có người dự đoán nhiều khả năng công ty sẽ phá sản.
Nhưng Trương Mỹ Vân đều gạt đi, vì cô luôn ngưỡng mộ giám đốc điều hành.
Và tin tưởng dù khó khăn thế nào chị ấy cũng sẽ đưa công ty vượt qua sóng gió.
"Em không tin lời tôi à?"
thấy Trương Mỹ Vân cứ nhìn mình chăm chăm Chúng Thanh Phong hỏi.
"Nếu nghỉ việc thì tôi biết sống thế nào đây?"
Trương Mỹ Vân buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Khi Trương Mỹ Vân dọn về ở chung với Thẩm Toàn Đức, hai người đã phân chia rõ ràng, anh ta lo tiền nhà, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng mỗi tháng, còn cô lo các khoản chỉ tiêu hàng ngày.
Trong thời buổi bão giá, lạm phát như hiện nay thì với mức lương của một trợ lý giám đốc, số tiền 20 triệu một tháng là vừa đủ, chẳng dư ra được là bao.
Vậy nên tới khi xách vali rời khỏi căn hộ chung cư của Thẩm Toàn Đức, Trương Mỹ Vân gần như trắng tay.
Trong tài khoản của cô không có nổi lấy 5 triệu.
Để thuê được một căn nhà vừa ÿ không phải là điều đơn giản.
Nhà rẻ tiền thì vừa chật, vừa cũ, lại không có đồ đạc tiện nghi gì, nếu muốn ở phải sắm mới toàn bộ.
Còn nhà rộng rãi, thoáng mát, có sẵn đồ chỉ việc đến ở thì tiền thuê lại cao, Trương Mỹ Vân khó có khả năng chỉ trả.
Nhờ có sự trợ giúp nhiệt tình của Lại Minh Nguyệt về mặt kinh tế, Trương Mỹ Vân mới thuê được căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh này.
Bây giờ mà nghỉ việc thì Trương Mỹ Vân làm sao trả được tiền nhà? Làm sao để sống qua ngày với một mầm sống đang lớn dần trong bụng? Trương Mỹ Vân đang miên man suy nghĩ thì Chúng Thanh Phong đưa ra đề nghị.
Tới khi có tiếng chuông cửa cô mới giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, thấy nửa giường bên kia trống trải, Trương Mỹ Vân mới hay Lại Minh Nguyệt đã đi làm rồi.
Cô lần tìm điện thoại dưới chân giường để xem giờ.
Lúc này là 8 giờ sáng.
Mỹ Vân cuống cả lên.
Thôi chết, muộn giờ đi làm rồi.
Nhảy xuống khỏi giường, Trương Mỹ Vân lao nhanh vào nhà tắm lấy bàn chải, quệt kem đánh răng.
Cô vừa há miệng ra, chưa kịp chà bàn chải lên răng thì chuông cửa lại vang lên.
"Thôi chết! Quên mất là có người bấm chuông cửa!"
Trương Mỹ Vân để bàn chải đánh răng lên kệ, vừa dùng tay vuốt qua mái tóc cho đỡ rối, vừa lẩm bẩm.
"Ai lại đến vào cái giờ này không biết?"
Cánh cửa vừa mở ra, Trương Mỹ Vân đứng sững người lại.
Cô chết lặng khi thấy người đứng trước cửa lúc này không ai khác mà chính là Chúng Thanh Phong.
Và tôi tệ hơn là anh trông vô cùng bảnh bao, lịch thiệp trong chiếc áo sơ mi trắng, cảm thùng.
Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh lôi thôi, đầu bù tóc rối của cô.
"Good morning!"
Chúng Thanh Phong lên tiếng.
Trương Mỹ Vân như sực tỉnh, cô vội vàng đóng cửa lại, chạy biến vào trong nhà vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, chải đầu.
Sau đó phóng vào phòng ngủ, mở toang tủ quần áo và phân vân không biết nên chọn bộ nào.
Cô nên mặc váy hay quần áo? Nếu mặc váy thì nên mặc kiểu váy gì? Công chúa hay công sở? Còn mặc quần áo thì mặc sơ mi hay áo kiểu? Quần jean hay quần vải? Ôi thánh thần thiên địa ơi, cô phải mặc cái gì để có thể xóa đi khoảnh khắc đáng xấu hổ cách đây vài phút với người đàn ông đang đứng trước cửa, đồng thời cũng là cha của con mình bây giờ? Chúng Thanh Phong hoàn toàn bất ngờ khi Trương Mỹ Vân đóng sập cánh cửa lại trước mặt anh.
Phản ứng vừa rồi của cô mang ý nghĩa gì? Cô xấu hổ trước bộ dạng có phần lôi thôi của mình, hay không muốn nhìn thấy anh? Nếu là xấu hổ thì không cần thiết, vì anh thấy cô như vậy vô cùng chân thật và đáng yêu.
Còn nếu như là vế thứ hai thì có chút rắc rối rồi đây.
Chúng Thanh Phong suy nghĩ xem có nên tiếp tục ấn chuông hay không? Nếu anh ấn chuông mà cô mở cửa thì sẽ phải nói gì để thuyết phục cô? Nếu cô không mở cửa thì anh phải làm thế nào để cô mở cửa.
"Đúng thế! Nên em sớm nghỉ ở đó, rồi tìm một môi trường khác để phát triển sẽ tốt hơn"
Trương Mỹ Vân đứng ngây người ra.
Đúng là dạo gần đây, những lúc rảnh rỗi đám nhân viên kì cựu đều đồn đoán công ty đang gặp khủng hoảng, thậm chí còn nợ tiền lương của nhân viên.
Có người dự đoán nhiều khả năng công ty sẽ phá sản.
Nhưng Trương Mỹ Vân đều gạt đi, vì cô luôn ngưỡng mộ giám đốc điều hành.
Và tin tưởng dù khó khăn thế nào chị ấy cũng sẽ đưa công ty vượt qua sóng gió.
"Em không tin lời tôi à?"
thấy Trương Mỹ Vân cứ nhìn mình chăm chăm Chúng Thanh Phong hỏi.
"Nếu nghỉ việc thì tôi biết sống thế nào đây?"
Trương Mỹ Vân buột miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Khi Trương Mỹ Vân dọn về ở chung với Thẩm Toàn Đức, hai người đã phân chia rõ ràng, anh ta lo tiền nhà, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng mỗi tháng, còn cô lo các khoản chỉ tiêu hàng ngày.
Trong thời buổi bão giá, lạm phát như hiện nay thì với mức lương của một trợ lý giám đốc, số tiền 20 triệu một tháng là vừa đủ, chẳng dư ra được là bao.
Vậy nên tới khi xách vali rời khỏi căn hộ chung cư của Thẩm Toàn Đức, Trương Mỹ Vân gần như trắng tay.
Trong tài khoản của cô không có nổi lấy 5 triệu.
Để thuê được một căn nhà vừa ÿ không phải là điều đơn giản.
Nhà rẻ tiền thì vừa chật, vừa cũ, lại không có đồ đạc tiện nghi gì, nếu muốn ở phải sắm mới toàn bộ.
Còn nhà rộng rãi, thoáng mát, có sẵn đồ chỉ việc đến ở thì tiền thuê lại cao, Trương Mỹ Vân khó có khả năng chỉ trả.
Nhờ có sự trợ giúp nhiệt tình của Lại Minh Nguyệt về mặt kinh tế, Trương Mỹ Vân mới thuê được căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một nhà vệ sinh này.
Bây giờ mà nghỉ việc thì Trương Mỹ Vân làm sao trả được tiền nhà? Làm sao để sống qua ngày với một mầm sống đang lớn dần trong bụng? Trương Mỹ Vân đang miên man suy nghĩ thì Chúng Thanh Phong đưa ra đề nghị.
Bình luận facebook