Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 15: Giận hờn vô cớ
"Đó là quyết định sáng suốt.Tôi đảm bảo em sẽ không phải hối hận đâu"
Chúng Thanh Phong hứa hẹn.
"Hy vọng chúng ta sẽ sống chung trong hoà bình và vui vẻ."
Trương Mỹ Vân thỏ thẻ.
"Điều đó là chäc chắn rồi!"
Chúng Thanh Phong khẳng định.
Câu đầu tiên Trương Mỹ Vân hỏi sau khi "ký"
hợp đồng miệng bằng lòng sống chung với Chúng Thanh Phong.
"Anh...
bao nhiêu tuổi?"
"Tôi hơn em 7 tuổi.
Cũng không nhiều lắm đúng không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
"Vậy chúng ta nên thay đổi cách xưng hô chứ nhỉ?"
hỏi xong Trương Mỹ Vân mới thấy đó là câu hỏi thừa thãi.
Vô nghĩa.
Nhưng trót thốt ra khỏi miệng rồi, làm sao rút lại được đây? Thật ra việc xưng hô đối với Chúng Thanh Phong cũng không có gì quan trọng.
Anh thể nào cũng được.
Nhưng vì tôn trọng Trương Mỹ Vân nên anh vẫn hỏi.
"Em muốn xưng hô thế nào?"
"Anh - em, theo phép lịch sự thông thường.
Được không?"
— Trương Mỹ Vân ngượng ngùng hỏi.
"Quá được!"
Chúng Thanh Phong nhanh chóng tán thành.
Ngày hôm đó Chúng Thanh Phong không tới công ty.
Anh quanh quẩn ở nhà cùng Mỹ Vân.
Họ cùng nhau trò chuyện, sắp xếp đồ đạc, quần áo của anh.
Từng có hai năm sinh sống và làm việc ở đất nước mặt trời mọc nên Chúng Thanh Phong chịu khá nhiều ảnh hưởng từ phong cách sống của người Nhật.
Mọi thứ đồ đạc của anh đều rất gọn nhẹ, và thật sự cần thiết.
Không thừa, cũng không thiếu bất cứ thứ gì.
Thậm chí anh còn thuyết phục được Mỹ Vân vứt bỏ một số thứ mà cô tích luỹ từ năm này tới năm khác đi.
Nhờ có Chúng Thanh Phong, hôm nay Trương Mỹ Vân đã được mở mang thêm nhiều điều.
Anh phân tích cho cô nghe về quy luật 80/20.
"Em không ăn uống đủ chất thì con cũng sẽ không thể phát triển toàn diện được"
- Chúng Thanh Phong nghiêm khắc nhắc nhở Trương Mỹ Vân, - "Anh hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ok?"
"Ok!"
- Trương Mỹ Vân giơ tay lên, ra dấu ok với Chúng Thanh Phong.
"Em muốn ăn gì?"
Dường như dây thần kinh xấu hổ của Trương Mỹ Vân đã đứt mất rồi.
Cô nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.
"Bữa ăn này anh trả tiền đúng không?"
"Không lẽ để một người vừa nghỉ việc như em trả tiền?""Vậy tôm, cá, mực...
cái gì em cũng muốn ăn hết..".
Mỹ Vân cười toe toét.
"Được! Để anh đưa em đi ăn hải sản"
Chúng Thanh Phong lập tức đồng ý.
Chúng Thanh Phong đưa Trương Mỹ Vân tới nhà hàng Thế giới hải sản.
Anh đích thân chọn tôm hùm, cá hồi tươi ngon và cua hoàng đế cho Trương Mỹ Vân.
Vì biết bữa ăn hôm nay mỗi món đều có giá tiền triệu nên trong suốt bữa ăn, Trương Mỹ Vân hầu như chẳng nói câu nào.
Cô chỉ chú tâm vào việc ăn, ăn và ăn.
Chúng Thanh Phong vừa gắp miếng thịt tôm rắn chắc, trắng nõn bỏ vào bát cho Mỹ Vân, vừa nhắc.
"Em ăn từ từ thôi kẻo nghẹn"
"Ừm.."
cô chỉ ừ hử cho có rồi tiếp tục thể hiện niềm đam mê ăn uống bất tận của mình.
Cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình chäm chăm, Trương Mỹ Vân ngước nhìn lên và bắt gặp cảnh Chúng Thanh Phong đang ngồi nhìn mình.
"Sao anh không ăn?"
"Nhìn em ăn anh cũng thấy no rồi"
"Sến sẩm!"
- Trương Mỹ Vân bĩu môi chê bai.
Chúng Thanh Phong hứa hẹn.
"Hy vọng chúng ta sẽ sống chung trong hoà bình và vui vẻ."
Trương Mỹ Vân thỏ thẻ.
"Điều đó là chäc chắn rồi!"
Chúng Thanh Phong khẳng định.
Câu đầu tiên Trương Mỹ Vân hỏi sau khi "ký"
hợp đồng miệng bằng lòng sống chung với Chúng Thanh Phong.
"Anh...
bao nhiêu tuổi?"
"Tôi hơn em 7 tuổi.
Cũng không nhiều lắm đúng không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
"Vậy chúng ta nên thay đổi cách xưng hô chứ nhỉ?"
hỏi xong Trương Mỹ Vân mới thấy đó là câu hỏi thừa thãi.
Vô nghĩa.
Nhưng trót thốt ra khỏi miệng rồi, làm sao rút lại được đây? Thật ra việc xưng hô đối với Chúng Thanh Phong cũng không có gì quan trọng.
Anh thể nào cũng được.
Nhưng vì tôn trọng Trương Mỹ Vân nên anh vẫn hỏi.
"Em muốn xưng hô thế nào?"
"Anh - em, theo phép lịch sự thông thường.
Được không?"
— Trương Mỹ Vân ngượng ngùng hỏi.
"Quá được!"
Chúng Thanh Phong nhanh chóng tán thành.
Ngày hôm đó Chúng Thanh Phong không tới công ty.
Anh quanh quẩn ở nhà cùng Mỹ Vân.
Họ cùng nhau trò chuyện, sắp xếp đồ đạc, quần áo của anh.
Từng có hai năm sinh sống và làm việc ở đất nước mặt trời mọc nên Chúng Thanh Phong chịu khá nhiều ảnh hưởng từ phong cách sống của người Nhật.
Mọi thứ đồ đạc của anh đều rất gọn nhẹ, và thật sự cần thiết.
Không thừa, cũng không thiếu bất cứ thứ gì.
Thậm chí anh còn thuyết phục được Mỹ Vân vứt bỏ một số thứ mà cô tích luỹ từ năm này tới năm khác đi.
Nhờ có Chúng Thanh Phong, hôm nay Trương Mỹ Vân đã được mở mang thêm nhiều điều.
Anh phân tích cho cô nghe về quy luật 80/20.
"Em không ăn uống đủ chất thì con cũng sẽ không thể phát triển toàn diện được"
- Chúng Thanh Phong nghiêm khắc nhắc nhở Trương Mỹ Vân, - "Anh hy vọng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ok?"
"Ok!"
- Trương Mỹ Vân giơ tay lên, ra dấu ok với Chúng Thanh Phong.
"Em muốn ăn gì?"
Dường như dây thần kinh xấu hổ của Trương Mỹ Vân đã đứt mất rồi.
Cô nhìn Chúng Thanh Phong hỏi.
"Bữa ăn này anh trả tiền đúng không?"
"Không lẽ để một người vừa nghỉ việc như em trả tiền?""Vậy tôm, cá, mực...
cái gì em cũng muốn ăn hết..".
Mỹ Vân cười toe toét.
"Được! Để anh đưa em đi ăn hải sản"
Chúng Thanh Phong lập tức đồng ý.
Chúng Thanh Phong đưa Trương Mỹ Vân tới nhà hàng Thế giới hải sản.
Anh đích thân chọn tôm hùm, cá hồi tươi ngon và cua hoàng đế cho Trương Mỹ Vân.
Vì biết bữa ăn hôm nay mỗi món đều có giá tiền triệu nên trong suốt bữa ăn, Trương Mỹ Vân hầu như chẳng nói câu nào.
Cô chỉ chú tâm vào việc ăn, ăn và ăn.
Chúng Thanh Phong vừa gắp miếng thịt tôm rắn chắc, trắng nõn bỏ vào bát cho Mỹ Vân, vừa nhắc.
"Em ăn từ từ thôi kẻo nghẹn"
"Ừm.."
cô chỉ ừ hử cho có rồi tiếp tục thể hiện niềm đam mê ăn uống bất tận của mình.
Cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình chäm chăm, Trương Mỹ Vân ngước nhìn lên và bắt gặp cảnh Chúng Thanh Phong đang ngồi nhìn mình.
"Sao anh không ăn?"
"Nhìn em ăn anh cũng thấy no rồi"
"Sến sẩm!"
- Trương Mỹ Vân bĩu môi chê bai.
Bình luận facebook