Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 229: Lấy nước
Trương Mỹ Vân trả lời một cách tưng tửng nhưng anh nhận ra có sự chân thành ở trong đó.
Ngoài ông ngoại, cậu Thời Giang và Võ Quế Sơn ra, có lẽ chỉ có cô là người dám dấn thân vào nguy hiểm vì anh như vậy.
Chúng Thanh Phong trân quý Trương Mỹ Vân vì điều đó.
Anh xoa đầu cô khẽ thì thâm: "Cô gái ngốc!"
Chẳng ngần ngại, Trương Mỹ Vân trả treo lại Chúng Thanh Phong: "Có mà anh ngốc í."
Giống như mọi lần, anh lại chủ động nhận lỗi sai về mình: "OK! Anh ngốc, được chưa?"
Rồi sực nhớ ra điều gì đó, Trương Mỹ Vân quay ngoắt sang nhìn hỏi: "Sao anh đi lâu thế?"
"Anh đi lấy nước cho em, nhân tiện đặt bẫy thú rừng luôn."
Trương Mỹ Vân mắt tròn mắt dẹt nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô không biết còn điều gì mà người đàn ông đứng trước mặt mình không thể làm được nữa.
Từ kĩ năng thoát khỏi đầm lầy, đánh lửa, lấy nước, giờ còn đặt bẫy thú rừng luôn.
"Bảo anh là con cháu nhà giàu chắc chẳng ai tin đâu nhỉ."
Chúng Thanh Phong hỏi vặn lại Trương Mỹ Vân: "Thế theo em cứ sinh ra trong gia đình giàu có thì không cần phải biết tới những kỹ năng sốt sóng cơ bản à?"
"Đương nhiên là cân chứ!"
Trương Mỹ Vân thừa nhận.
Trong số ít những người giàu mà Trương Mỹ Vân có vinh dự từng được giao lưu, gặp gỡ chắc chỉ duy nhất Chúng Thanh Phong là trường hợp đặc biệt nhất.
Anh sống tối giản, không xa hoa, lãng phí, thậm chí còn rất tiết kiệm nữa.
Anh sẵn sàng tiếp thu, học tập tất cả những gì mới mẻ và chưa biết.
Và anh luôn luôn làm việc vô cùng chăm chỉ, nỗ lực hết mình.
Chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo, coi thường những người thấp kém hơn minh, chỉ bởi vì anh giàu có hơn họ.
Chúng Thanh Phong đưa nước cho Trương Mỹ Vân uống.
Uống hết một nửa chỗ nước anh đem vê, cô cảm thấy mình như được hồi sinh.
"Anh lấy đâu ra nhiều nước thế?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Anh cười lăn cười bò, cười tới đau cả bụng, rồi giơ ngón tay cái lên với cô: "Em đúng là có một không hai đấy".
"Theo ngôn ngữ của anh Sơn thì đấy là biểu hiện của bệnh ngáo"
Trương Mỹ Vân thở dài.
"Anh thấy vui mà."
"Không hề! Vì cái trí quên đấy mà mấy lần em bị anh Sơn trừ tiền lương rồi.
Anh có biết cảm giác bị trừ tiền lương nó đau đớn thế nào không?"
Trương Mỹ Vân tự hỏi rồi tự trả lời luôn: "Tí quên, anh là người trả tiền lương cho người khác cơ mà.
Làm sao anh biết được..."
Đang đà hào hứng, Trương Mỹ Vân lại kể cho Chúng Thanh Phong nghe thêm một rổ những câu chuyện kinh điển về trí nhớ "phi phàm"
của mình.
Cuối cùng cô kết luận lại: "Nhưng em cũng cảm thấy mình may mắn.
May mắn vì có thể nhớ một cách chọn lọc.
Những gì em không muốn nhớ thì sẽ không bao giờ nhớ quá lâu.
Hai mươi ba năm sống trên đời, trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng khiếp, nếu em có trí nhớ bình thường, em đã trở thành một con người khác.
Em sẽ đầy mặc cảm, tổn thương và yếm thế.
Nhưng cuối cùng, em vẫn sống hớn hở, nhìn đâu cũng thấy tin yêu, vì em đã phần nào quên đi những vết thương cũ."
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng ý với cô: "Đó là món quà trời ban cho em.
Để có được năng lực quên em còn phải tự luyện tập mỗi ngày."
Ngoài ông ngoại, cậu Thời Giang và Võ Quế Sơn ra, có lẽ chỉ có cô là người dám dấn thân vào nguy hiểm vì anh như vậy.
Chúng Thanh Phong trân quý Trương Mỹ Vân vì điều đó.
Anh xoa đầu cô khẽ thì thâm: "Cô gái ngốc!"
Chẳng ngần ngại, Trương Mỹ Vân trả treo lại Chúng Thanh Phong: "Có mà anh ngốc í."
Giống như mọi lần, anh lại chủ động nhận lỗi sai về mình: "OK! Anh ngốc, được chưa?"
Rồi sực nhớ ra điều gì đó, Trương Mỹ Vân quay ngoắt sang nhìn hỏi: "Sao anh đi lâu thế?"
"Anh đi lấy nước cho em, nhân tiện đặt bẫy thú rừng luôn."
Trương Mỹ Vân mắt tròn mắt dẹt nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô không biết còn điều gì mà người đàn ông đứng trước mặt mình không thể làm được nữa.
Từ kĩ năng thoát khỏi đầm lầy, đánh lửa, lấy nước, giờ còn đặt bẫy thú rừng luôn.
"Bảo anh là con cháu nhà giàu chắc chẳng ai tin đâu nhỉ."
Chúng Thanh Phong hỏi vặn lại Trương Mỹ Vân: "Thế theo em cứ sinh ra trong gia đình giàu có thì không cần phải biết tới những kỹ năng sốt sóng cơ bản à?"
"Đương nhiên là cân chứ!"
Trương Mỹ Vân thừa nhận.
Trong số ít những người giàu mà Trương Mỹ Vân có vinh dự từng được giao lưu, gặp gỡ chắc chỉ duy nhất Chúng Thanh Phong là trường hợp đặc biệt nhất.
Anh sống tối giản, không xa hoa, lãng phí, thậm chí còn rất tiết kiệm nữa.
Anh sẵn sàng tiếp thu, học tập tất cả những gì mới mẻ và chưa biết.
Và anh luôn luôn làm việc vô cùng chăm chỉ, nỗ lực hết mình.
Chưa bao giờ tỏ ra cao ngạo, coi thường những người thấp kém hơn minh, chỉ bởi vì anh giàu có hơn họ.
Chúng Thanh Phong đưa nước cho Trương Mỹ Vân uống.
Uống hết một nửa chỗ nước anh đem vê, cô cảm thấy mình như được hồi sinh.
"Anh lấy đâu ra nhiều nước thế?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi.
Anh cười lăn cười bò, cười tới đau cả bụng, rồi giơ ngón tay cái lên với cô: "Em đúng là có một không hai đấy".
"Theo ngôn ngữ của anh Sơn thì đấy là biểu hiện của bệnh ngáo"
Trương Mỹ Vân thở dài.
"Anh thấy vui mà."
"Không hề! Vì cái trí quên đấy mà mấy lần em bị anh Sơn trừ tiền lương rồi.
Anh có biết cảm giác bị trừ tiền lương nó đau đớn thế nào không?"
Trương Mỹ Vân tự hỏi rồi tự trả lời luôn: "Tí quên, anh là người trả tiền lương cho người khác cơ mà.
Làm sao anh biết được..."
Đang đà hào hứng, Trương Mỹ Vân lại kể cho Chúng Thanh Phong nghe thêm một rổ những câu chuyện kinh điển về trí nhớ "phi phàm"
của mình.
Cuối cùng cô kết luận lại: "Nhưng em cũng cảm thấy mình may mắn.
May mắn vì có thể nhớ một cách chọn lọc.
Những gì em không muốn nhớ thì sẽ không bao giờ nhớ quá lâu.
Hai mươi ba năm sống trên đời, trải qua bao nhiêu chuyện kinh khủng khiếp, nếu em có trí nhớ bình thường, em đã trở thành một con người khác.
Em sẽ đầy mặc cảm, tổn thương và yếm thế.
Nhưng cuối cùng, em vẫn sống hớn hở, nhìn đâu cũng thấy tin yêu, vì em đã phần nào quên đi những vết thương cũ."
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng ý với cô: "Đó là món quà trời ban cho em.
Để có được năng lực quên em còn phải tự luyện tập mỗi ngày."
Bình luận facebook