Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 231: Không manh mối
Sau khi liên hệ với công an để nhờ giúp sức trong việc tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong, ngay lập tức Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn cũng huy động 20 người nhanh chóng nhập cuộc.
Trải qua hai đêm, một ngày ròng rã tìm kiếm nhưng họ vẫn không phát hiện ra tung tích của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Sau khi biết kẻ câm đầu trong vụ này chính là Thẩm Toàn Đức, Võ Quế Sơn đã tích cực điều tra thông tin và lịch trình hoạt động của hắn.
Nhưng hắn đã rời resort, đi vào rừng cùng với Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rõ.
Tưởng chừng như cuộc tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã rơi vào vô vọng thì đột nhiên nhóm người của Võ Quế Sơn phát hiện ra một chiếc điện thoại di động.
Nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, Võ Quế Sơn liên khẳng định: "Đây là điện thoại của đại boss."
"Điện thoại đây nhưng người ở đâu?"
Võ Quế Sơn ước giá mà mình có thể trả lời câu hỏi này của Lại Minh Nguyệt thì tốt biết bao.
Đột nhiên Lại Minh Nguyệt nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Anh nghĩ chiếc điện thoại này do anh Phong vô tình đánh rơi, hay trong lúc giằng co, vật lộn với đám người của Thẩm Toàn Đức bị rơi?"
"Hên xui!"
Võ Quế Sơn nhún vai trả lời.
Lại Minh Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt khắp khu rừng chỉ toàn cây là cây.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hoang mang như lúc này.
"Đã trải qua hai đêm một ngày ở nơi rừng thiêng nước độc, nguy hiểm bủa vây khắp lối này lại không có cơm ăn áo mặc, chẳng biết Mỹ Vân và anh Phong có trụ được không?"
Võ Quế Sơn nói một cách lạc quan, vừa là động viên Lại Minh Nguyệt vừa tự trấn an chính bản thân mình: "Em yên tâm đi, nếu thật sự Mỹ Vân đang ở cùng với đại boss thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Với trí thông minh và kĩ năng sống phong phú của anh ấy nhất định sẽ không để bạn em chịu đói, chịu khát."
"Nếu chẳng may hội Thẩm Toàn Đức tìm thấy hai người họ trước chúng ta thì sao?"
Lại Minh Nguyệt đặt ra giả thiết.
"Nếu Thẩm Toàn Đức dám làm tổn hại tới họ dù chỉ là cái móng tay, anh thê anh sẽ băm hắn ra làm nghìn mảnh."
Võ Quế Sơn giận dữ, hai tay năm chặt thành quyền.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, thiếu vắng sự chăm sóc của bố từ nhỏ nên anh rất coi trọng những người kề vai sát cánh với mình.
Với Võ Quế Sơn máu mủ khiến họ là người thân, nhưng tình cảm bên chặt mới làm lên gia đình.
Biết là như vậy nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn cảm thấy bất an.
Cô khẳng định: "Chị không thể tiếp tục ngồi đợi thế này được.
Chị phải đi tìm bọn họ."
"Được rồi! Vậy em sẽ bảo vệ chị."
Quốc Trung ủng hộ Lại Minh Nguyệt.
Võ Quế Sơn biết với sự cứng đầu của Lại Minh Nguyệt thì dù có thuyết phục đứt lưỡi cô cũng sẽ không nghe.
Do đó anh đành phải nương theo cô, để cô đồng hành cùng mọi người trong hành trình tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Dù đã trang bị kỹ lưỡng, bôi thuốc chống côn trùng đầy đủ nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn bị vắt đốt.
Nó đốt êm đến mức khi cô phát hiện ra thì nó đã căng mọng máu.
Khi nhìn thấy con vắt đang đậu trên tay mình, theo bản năng cô hét toáng lên, vẫy tay thật mạnh để hất nó xuống đất.
Nhưng con vắt gan lì vẫn bám chặt không chịu buông.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Để em giúp chị."
Quốc Trung lên tiếng.
Lại Minh Nguyệt nhanh chóng giơ tay về phía Quốc Trung, quay mặt đi không dám nhìn.
"Mau bắt con quái vật này ra đi.
Mau lên!"
Cô nhảy lên như con choi choi.
Trải qua hai đêm, một ngày ròng rã tìm kiếm nhưng họ vẫn không phát hiện ra tung tích của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Sau khi biết kẻ câm đầu trong vụ này chính là Thẩm Toàn Đức, Võ Quế Sơn đã tích cực điều tra thông tin và lịch trình hoạt động của hắn.
Nhưng hắn đã rời resort, đi vào rừng cùng với Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rõ.
Tưởng chừng như cuộc tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã rơi vào vô vọng thì đột nhiên nhóm người của Võ Quế Sơn phát hiện ra một chiếc điện thoại di động.
Nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, Võ Quế Sơn liên khẳng định: "Đây là điện thoại của đại boss."
"Điện thoại đây nhưng người ở đâu?"
Võ Quế Sơn ước giá mà mình có thể trả lời câu hỏi này của Lại Minh Nguyệt thì tốt biết bao.
Đột nhiên Lại Minh Nguyệt nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Anh nghĩ chiếc điện thoại này do anh Phong vô tình đánh rơi, hay trong lúc giằng co, vật lộn với đám người của Thẩm Toàn Đức bị rơi?"
"Hên xui!"
Võ Quế Sơn nhún vai trả lời.
Lại Minh Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt khắp khu rừng chỉ toàn cây là cây.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hoang mang như lúc này.
"Đã trải qua hai đêm một ngày ở nơi rừng thiêng nước độc, nguy hiểm bủa vây khắp lối này lại không có cơm ăn áo mặc, chẳng biết Mỹ Vân và anh Phong có trụ được không?"
Võ Quế Sơn nói một cách lạc quan, vừa là động viên Lại Minh Nguyệt vừa tự trấn an chính bản thân mình: "Em yên tâm đi, nếu thật sự Mỹ Vân đang ở cùng với đại boss thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Với trí thông minh và kĩ năng sống phong phú của anh ấy nhất định sẽ không để bạn em chịu đói, chịu khát."
"Nếu chẳng may hội Thẩm Toàn Đức tìm thấy hai người họ trước chúng ta thì sao?"
Lại Minh Nguyệt đặt ra giả thiết.
"Nếu Thẩm Toàn Đức dám làm tổn hại tới họ dù chỉ là cái móng tay, anh thê anh sẽ băm hắn ra làm nghìn mảnh."
Võ Quế Sơn giận dữ, hai tay năm chặt thành quyền.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, thiếu vắng sự chăm sóc của bố từ nhỏ nên anh rất coi trọng những người kề vai sát cánh với mình.
Với Võ Quế Sơn máu mủ khiến họ là người thân, nhưng tình cảm bên chặt mới làm lên gia đình.
Biết là như vậy nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn cảm thấy bất an.
Cô khẳng định: "Chị không thể tiếp tục ngồi đợi thế này được.
Chị phải đi tìm bọn họ."
"Được rồi! Vậy em sẽ bảo vệ chị."
Quốc Trung ủng hộ Lại Minh Nguyệt.
Võ Quế Sơn biết với sự cứng đầu của Lại Minh Nguyệt thì dù có thuyết phục đứt lưỡi cô cũng sẽ không nghe.
Do đó anh đành phải nương theo cô, để cô đồng hành cùng mọi người trong hành trình tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Dù đã trang bị kỹ lưỡng, bôi thuốc chống côn trùng đầy đủ nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn bị vắt đốt.
Nó đốt êm đến mức khi cô phát hiện ra thì nó đã căng mọng máu.
Khi nhìn thấy con vắt đang đậu trên tay mình, theo bản năng cô hét toáng lên, vẫy tay thật mạnh để hất nó xuống đất.
Nhưng con vắt gan lì vẫn bám chặt không chịu buông.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Để em giúp chị."
Quốc Trung lên tiếng.
Lại Minh Nguyệt nhanh chóng giơ tay về phía Quốc Trung, quay mặt đi không dám nhìn.
"Mau bắt con quái vật này ra đi.
Mau lên!"
Cô nhảy lên như con choi choi.
Bình luận facebook