Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 268: Biến thành người khác
Sự biến mất một cách đột ngột, không cả một lời giải thích của Trương Mỹ Vân khiến Chúng Thanh Phong thật sự không hiểu nổi cô đang nghĩ gì.
Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy? Lẽ nào thời gian qua anh đã đối xử với cô không đủ tốt? Anh phải làm thế nào thì cô mới cảm thấy vừa lòng?...
Hàng chục câu hỏi xuất hiện trong đầu Chúng Thanh Phong mà không có lời giải đáp khiến anh bực bội.
Đã một ngày một đêm tích cực tìm kiếm nhưng Chúng Thanh Phong không thấy chút manh mối nào về Trương Mỹ Vân.
Điều đó làm anh muốn phát điên.
Rốt cuộc cô đã đi đâu? Tối hôm đó, Chúng Thanh Phong không về biệt thự của ông ngoại mà đến căn hộ chung cư cao cấp của mình.
Anh đã uống say.
Việc mà trước đó rất khó xảy ra với một người sinh hoạt điều độ và lý trí như anh.
Khi ngã vào giường lúc bình minh, Chúng Thanh Phong nhận ra Trương Mỹ Vân có ý nghĩa quá lớn đối với anh.
Và đương nhiên anh không muốn đánh mất cô.
Cuối cùng khi Chúng Thanh Phong thức giấc, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Anh lê bước vào nhà tắm và dúi đầu xuống nước.
Đáng ra lúc này anh nên có mặt tại bệnh viện để thăm Chúng Thời Giang, nhưng thay vào đó khi ra khỏi phòng tắm, anh lại mặc chiếc áo choàng ở nhà, rồi đi vào bếp lấy bình pha trà hoa.
Anh không cầm điện thoại check mail kiểm tra tiến độ công việc như mọi khi, và thậm chí anh cũng chẳng quan tâm.
Chúng Thanh Phong lôi cái cốc lớn từ tủ đựng chén bát ra và cố gắng tìm thêm nhiều lý do để tức giận Trương Mỹ Vân.
Cô đã làm hỏng kế hoạch của anh, và anh không thích điều đó.
Anh có kế hoạch, một kế hoạch tốt đẹp cho cả hai người họ.
Tại sao cô có thể rời đi không một lý do như vậy? Lễ nào cô không có lòng tin ở anh? Hành động mạnh hơn lời nói, và một khi họ ở bên nhau, anh sẽ cho cô thấy anh quan tâm nhiều như thế nào theo mọi cách mà anh biết.
Cảm thấy đầu đau như búa bổ nên Chúng Thanh Phong đã chộp lấy viên thuốc aspirin và đi tới căn phòng giải trí đa phương tiện sang trọng, gần như không có đồ nội thất để xem một vài trận đá bóng.
Anh không thay quần áo, không cạo râu hay ăn gì, và anh chẳng thèm quan tâm.
Khi bắt đầu lướt qua các kênh thể thao, Chúng Thanh Phong nghĩ về cách Lại Minh Nguyệt tấn công anh sau khi Trương Mỹ Vân bỏ đi.
Cô đã xông xộc lao vào văn phòng làm việc của anh, mặc cho Võ Quế Sơn đã ra sức can ngăn.
Lại Minh Nguyệt thẳng thắn chất vấn Thanh Phong.
Cô đã hỏi anh một đống câu hỏi.
Hết câu này tới câu khác: "Anh đang chơi trò gì vậy Chúng Thanh Phong?", "Anh có thật sự yêu Mỹ Vân hay không?"...
Và kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người là một câu đầy tính đe doạ: "Không ai làm tổn thương Mỹ Vân mà thoát được đâu."
Sau đó Lại Minh Nguyệt đùng đùng bỏ đi như cái cách mà cô đã tới.
Trước khí thế hung hăng của Lại Minh Nguyệt, Chúng Thanh Phong đã hình dung ra việc nếu như chẳng may Mỹ Vân xảy ra chuyện gì không hay chắc chắn bạn thân của cô sẽ quyết một trận sống mái với anh.
Khoảng thời gian còn lại của buổi chiều Chủ nhật cho đến tối, Chúng Thanh Phong chuyển kênh từ trận đấu này tới trận đấu khác, không chú tâm xem, cũng không hiểu lấy một phút.
Chúng Thanh Phong tảng lờ điện thoại cả ngày, nhưng anh không muốn bất kỳ ai làm phiền mình, vì thế anh lạnh lùng bấm nút tắt nguồn.
Sau đó, Chúng Thanh Phong đi vào bếp và chộp lấy túi gạo lứt rong biển, đổ ra bát, ăn qua loa vài miếng để xoa dịu cái dạ dày trống rỗng đang ra sức đình công của mình.
Những lúc tỉnh táo chẳng hiểu bằng cách nào đó, Chúng Thanh Phong luôn mơ hồ nhớ tới bóng hình Trương Mỹ Vân vì vậy anh chỉ còn một cách duy nhất, đó là ru mình vào trong cơn say.
Vẫn mặc chiếc áo choàng ở nhà màu trắng, Chúng Thanh Phong ngồi xuống chiếc ghế đơn trong phòng khách với chai scotch mới tỉnh.
Kế hoạch hoàn hảo của Chúng Thanh Phong tan tác như bong bóng xà phòng chỉ vì sự mất tích của Trương Mỹ Vân.
Thời gian qua, anh đã quen với sự hiện diện của cô trong cuộc sống của mình. =5:.b{1WnH<p&ؕ. ˄k.?[51x&w~TKlKEtVL}ٻ>eWΜh͟jtWICF NJ t(:o,An=)U@me*roNY*C7%M|B}NF7_O|ƽo9[JOr!/J%'28+:z.H6$˛)ameC|ӎI F'/&iͭ[ᄅȃ%2iŗ*'BFH ia:&9WRX5:/yCn Hc}ʳ6HaՋ Wk6CGN|+QlƔlC#4ZcD3b v*}d%].mNoJn}*3O .4LCGبy0^3Cu:uzr`۵`ΰ (./ Chuông reo lần nữa, rồi lần nữa.
Khi không thể chịu đựng lâu hơn, anh đi vào hành lang, túm lấy đôi giây chạy, và ném mạnh vào cánh cửa, gào lên với giọng lè nhè của người say: "Biến đi"
Tiếng chuông cửa vẫn không chịu ngừng reo.
Chúng Thanh Phong bực bội lê bước quay trở lại phòng khách trống không và cầm cốc scotch đã bỏ mặc lúc trước.
Một tiếng gõ mạnh ở cửa sổ khiến anh quay cuồng.
"Chết tiệt!"
Chúng Thanh Phong lâm râm trong miệng.
Chiếc cốc trên tay Chúng Thanh Phong rơi xuống, vỡ tan trên sàn nhà, rượu scotch bắn tung tóe lên bắp chân anh.
"Cái quái gì..."
Gương mặt quen thuộc của Võ Quế Sơn lấp ló sau cánh cửa sổ.
Anh vừa cố sức dùng tay ra hiệu cho đại boss vừa gào lên: "Mở cửa cho em!"
Mặc dù đã ngà say nhưng Chúng Thanh Phong vẫn còn khá tỉnh táo.
Anh ý thức rõ ràng đây đã là nửa đêm, và Võ Quế Sơn sẽ không tìm tới tận nhà anh nếu không có chuyện quan trọng cần báo cáo.
Vì vậy Chúng Thanh Phong bước qua đám thủy tinh vỡ, ra mở cửa cho Võ Quế Sơn.
Chẳng chút khó khăn nào để Võ Quế Sơn nhận ra đại boss của mình không cạo râu, mắt đỏ ngầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu mạnh, mặc áo choàng ở nhà màu trắng, để chân trân.
Võ Quế Sơn không tin người trước mặt lúc này lại là đại boss luôn khoác trên mình vẻ lịch thiệp vạn người mê.
Phải mất vài giây anh mới có thể lên tiếng hỏi: "Đại boss, anh đã đày đọa bản thân mình ra cái thể thống gì thế này?"
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Võ Quế Sơn băng qua anh vào trong nhà, mau lẹ bật chiếc đèn ở ngay trên đầu trong phòng khách.
Cả căn phòng sáng bừng lên.
Vì đã quen với bóng tối, bỗng chốc chưa thích nghi được với ánh sáng nên Chúng Thanh Phong nheo mắt lại.
Võ Quế Sơn nhìn chiếc cốc thuỷ tinh vỡ trên sàn, khẽ thở dài một cái.
Đây là lần đầu tiên anh thấy đại boss của mình suy sụp tới như vậy.
Đúng là tình yêu có sức mạnh kinh khủng khiếp.
Nó vừa có tác dụng nâng đỡ tâm hồn, lại cũng có khả năng hủy hoại, tàn phá người ta.
Chúng Thanh Phong cảm thấy bị vắt kiệt, và anh muốn uống nữa.
Anh rót cho mình một ly rượu mới nhưng đã bị Võ Quế Sơn lấy đi mất.
Chúng Thanh Phong ngả người tựa sâu vào ghế sô pha, anh nói với Võ Quế Sơn nhưng lại giống như độc thoại với chính mình hơn: "Với anh toàn bộ chuyện này giống như trò ú òa vậy. <p=z-IGFirJ IY>n<_}u;KLr琘/ļ$Ԗ4(ۭDnU1QZvK^*8ЮAf5B<߱7`}=Hm1zI9OEsDqq;Ki'%A<7B2貨dkU`vb% 9S0;`ksl^~H,7fL"L(8ycaF`pƕYj^BwFj4$#O-6(z[]_S>RCE[Iޘ_9jwJGur&4wS֎cc(֪Þ2ĺ9f#izbVڅG?VV#>U*2t`{-c~cRֹYLyËUnL-#(aZTXhIZ-l.4${tb[email protected]GkgC-qeՎ B "Sٕs`vy0ȻP%ƞ~f"~g_vV.if/jБs/0]H@biz"5C]_<ܹn~`KƛFXӳxXp |I}Z;IJXmT^l}gWVa?<PscXoH*HL5ZU'*=⹋ݢ
Tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy? Lẽ nào thời gian qua anh đã đối xử với cô không đủ tốt? Anh phải làm thế nào thì cô mới cảm thấy vừa lòng?...
Hàng chục câu hỏi xuất hiện trong đầu Chúng Thanh Phong mà không có lời giải đáp khiến anh bực bội.
Đã một ngày một đêm tích cực tìm kiếm nhưng Chúng Thanh Phong không thấy chút manh mối nào về Trương Mỹ Vân.
Điều đó làm anh muốn phát điên.
Rốt cuộc cô đã đi đâu? Tối hôm đó, Chúng Thanh Phong không về biệt thự của ông ngoại mà đến căn hộ chung cư cao cấp của mình.
Anh đã uống say.
Việc mà trước đó rất khó xảy ra với một người sinh hoạt điều độ và lý trí như anh.
Khi ngã vào giường lúc bình minh, Chúng Thanh Phong nhận ra Trương Mỹ Vân có ý nghĩa quá lớn đối với anh.
Và đương nhiên anh không muốn đánh mất cô.
Cuối cùng khi Chúng Thanh Phong thức giấc, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Anh lê bước vào nhà tắm và dúi đầu xuống nước.
Đáng ra lúc này anh nên có mặt tại bệnh viện để thăm Chúng Thời Giang, nhưng thay vào đó khi ra khỏi phòng tắm, anh lại mặc chiếc áo choàng ở nhà, rồi đi vào bếp lấy bình pha trà hoa.
Anh không cầm điện thoại check mail kiểm tra tiến độ công việc như mọi khi, và thậm chí anh cũng chẳng quan tâm.
Chúng Thanh Phong lôi cái cốc lớn từ tủ đựng chén bát ra và cố gắng tìm thêm nhiều lý do để tức giận Trương Mỹ Vân.
Cô đã làm hỏng kế hoạch của anh, và anh không thích điều đó.
Anh có kế hoạch, một kế hoạch tốt đẹp cho cả hai người họ.
Tại sao cô có thể rời đi không một lý do như vậy? Lễ nào cô không có lòng tin ở anh? Hành động mạnh hơn lời nói, và một khi họ ở bên nhau, anh sẽ cho cô thấy anh quan tâm nhiều như thế nào theo mọi cách mà anh biết.
Cảm thấy đầu đau như búa bổ nên Chúng Thanh Phong đã chộp lấy viên thuốc aspirin và đi tới căn phòng giải trí đa phương tiện sang trọng, gần như không có đồ nội thất để xem một vài trận đá bóng.
Anh không thay quần áo, không cạo râu hay ăn gì, và anh chẳng thèm quan tâm.
Khi bắt đầu lướt qua các kênh thể thao, Chúng Thanh Phong nghĩ về cách Lại Minh Nguyệt tấn công anh sau khi Trương Mỹ Vân bỏ đi.
Cô đã xông xộc lao vào văn phòng làm việc của anh, mặc cho Võ Quế Sơn đã ra sức can ngăn.
Lại Minh Nguyệt thẳng thắn chất vấn Thanh Phong.
Cô đã hỏi anh một đống câu hỏi.
Hết câu này tới câu khác: "Anh đang chơi trò gì vậy Chúng Thanh Phong?", "Anh có thật sự yêu Mỹ Vân hay không?"...
Và kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai người là một câu đầy tính đe doạ: "Không ai làm tổn thương Mỹ Vân mà thoát được đâu."
Sau đó Lại Minh Nguyệt đùng đùng bỏ đi như cái cách mà cô đã tới.
Trước khí thế hung hăng của Lại Minh Nguyệt, Chúng Thanh Phong đã hình dung ra việc nếu như chẳng may Mỹ Vân xảy ra chuyện gì không hay chắc chắn bạn thân của cô sẽ quyết một trận sống mái với anh.
Khoảng thời gian còn lại của buổi chiều Chủ nhật cho đến tối, Chúng Thanh Phong chuyển kênh từ trận đấu này tới trận đấu khác, không chú tâm xem, cũng không hiểu lấy một phút.
Chúng Thanh Phong tảng lờ điện thoại cả ngày, nhưng anh không muốn bất kỳ ai làm phiền mình, vì thế anh lạnh lùng bấm nút tắt nguồn.
Sau đó, Chúng Thanh Phong đi vào bếp và chộp lấy túi gạo lứt rong biển, đổ ra bát, ăn qua loa vài miếng để xoa dịu cái dạ dày trống rỗng đang ra sức đình công của mình.
Những lúc tỉnh táo chẳng hiểu bằng cách nào đó, Chúng Thanh Phong luôn mơ hồ nhớ tới bóng hình Trương Mỹ Vân vì vậy anh chỉ còn một cách duy nhất, đó là ru mình vào trong cơn say.
Vẫn mặc chiếc áo choàng ở nhà màu trắng, Chúng Thanh Phong ngồi xuống chiếc ghế đơn trong phòng khách với chai scotch mới tỉnh.
Kế hoạch hoàn hảo của Chúng Thanh Phong tan tác như bong bóng xà phòng chỉ vì sự mất tích của Trương Mỹ Vân.
Thời gian qua, anh đã quen với sự hiện diện của cô trong cuộc sống của mình. =5:.b{1WnH<p&ؕ. ˄k.?[51x&w~TKlKEtVL}ٻ>eWΜh͟jtWICF NJ t(:o,An=)U@me*roNY*C7%M|B}NF7_O|ƽo9[JOr!/J%'28+:z.H6$˛)ameC|ӎI F'/&iͭ[ᄅȃ%2iŗ*'BFH ia:&9WRX5:/yCn Hc}ʳ6HaՋ Wk6CGN|+QlƔlC#4ZcD3b v*}d%].mNoJn}*3O .4LCGبy0^3Cu:uzr`۵`ΰ (./ Chuông reo lần nữa, rồi lần nữa.
Khi không thể chịu đựng lâu hơn, anh đi vào hành lang, túm lấy đôi giây chạy, và ném mạnh vào cánh cửa, gào lên với giọng lè nhè của người say: "Biến đi"
Tiếng chuông cửa vẫn không chịu ngừng reo.
Chúng Thanh Phong bực bội lê bước quay trở lại phòng khách trống không và cầm cốc scotch đã bỏ mặc lúc trước.
Một tiếng gõ mạnh ở cửa sổ khiến anh quay cuồng.
"Chết tiệt!"
Chúng Thanh Phong lâm râm trong miệng.
Chiếc cốc trên tay Chúng Thanh Phong rơi xuống, vỡ tan trên sàn nhà, rượu scotch bắn tung tóe lên bắp chân anh.
"Cái quái gì..."
Gương mặt quen thuộc của Võ Quế Sơn lấp ló sau cánh cửa sổ.
Anh vừa cố sức dùng tay ra hiệu cho đại boss vừa gào lên: "Mở cửa cho em!"
Mặc dù đã ngà say nhưng Chúng Thanh Phong vẫn còn khá tỉnh táo.
Anh ý thức rõ ràng đây đã là nửa đêm, và Võ Quế Sơn sẽ không tìm tới tận nhà anh nếu không có chuyện quan trọng cần báo cáo.
Vì vậy Chúng Thanh Phong bước qua đám thủy tinh vỡ, ra mở cửa cho Võ Quế Sơn.
Chẳng chút khó khăn nào để Võ Quế Sơn nhận ra đại boss của mình không cạo râu, mắt đỏ ngầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu mạnh, mặc áo choàng ở nhà màu trắng, để chân trân.
Võ Quế Sơn không tin người trước mặt lúc này lại là đại boss luôn khoác trên mình vẻ lịch thiệp vạn người mê.
Phải mất vài giây anh mới có thể lên tiếng hỏi: "Đại boss, anh đã đày đọa bản thân mình ra cái thể thống gì thế này?"
Chúng Thanh Phong không nói gì.
Võ Quế Sơn băng qua anh vào trong nhà, mau lẹ bật chiếc đèn ở ngay trên đầu trong phòng khách.
Cả căn phòng sáng bừng lên.
Vì đã quen với bóng tối, bỗng chốc chưa thích nghi được với ánh sáng nên Chúng Thanh Phong nheo mắt lại.
Võ Quế Sơn nhìn chiếc cốc thuỷ tinh vỡ trên sàn, khẽ thở dài một cái.
Đây là lần đầu tiên anh thấy đại boss của mình suy sụp tới như vậy.
Đúng là tình yêu có sức mạnh kinh khủng khiếp.
Nó vừa có tác dụng nâng đỡ tâm hồn, lại cũng có khả năng hủy hoại, tàn phá người ta.
Chúng Thanh Phong cảm thấy bị vắt kiệt, và anh muốn uống nữa.
Anh rót cho mình một ly rượu mới nhưng đã bị Võ Quế Sơn lấy đi mất.
Chúng Thanh Phong ngả người tựa sâu vào ghế sô pha, anh nói với Võ Quế Sơn nhưng lại giống như độc thoại với chính mình hơn: "Với anh toàn bộ chuyện này giống như trò ú òa vậy. <p=z-IGFirJ IY>n<_}u;KLr琘/ļ$Ԗ4(ۭDnU1QZvK^*8ЮAf5B<߱7`}=Hm1zI9OEsDqq;Ki'%A<7B2貨dkU`vb% 9S0;`ksl^~H,7fL"L(8ycaF`pƕYj^BwFj4$#O-6(z[]_S>RCE[Iޘ_9jwJGur&4wS֎cc(֪Þ2ĺ9f#izbVڅG?VV#>U*2t`{-c~cRֹYLyËUnL-#(aZTXhIZ-l.4${tb[email protected]GkgC-qeՎ B "Sٕs`vy0ȻP%ƞ~f"~g_vV.if/jБs/0]H@biz"5C]_<ܹn~`KƛFXӳxXp |I}Z;IJXmT^l}gWVa?<PscXoH*HL5ZU'*=⹋ݢ
Bình luận facebook