Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mặt Trời Trong Tim Anh - Chương 269: Tự luyến cấp độ thượng thừa
Kể từ ngày ký tên vào hợp đồng mang thai hộ với Chúng Thanh Phong, cuộc đời Trương Mỹ Vân trở thành chiếc vòng đu quay khổng lồ với tốc độ lớn gấp ba lần.
Cô phóng vụt lên cao chót vót, sung sướng ở đó một vài giây, rồi lao với tốc độ chóng mặt xuống dưới đáy.
Trương Mỹ Vân cố gắng rất nhiều để không day dứt về niềm bất hạnh của mình.
Có lẽ mấy tháng vừa qua, ở bên Chúng Thanh Phong đã thành thói quen của cô, nên mới rời xa anh chưa được ba ngày cô đã cảm thấy nhớ anh quay quắt.
Cô thậm chí đã phải cố gắng chống lại mong muốn bật điện thoại lên để gọi cho anh.
Những ngày này, khi ở một mình, Trương Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô đau đớn nhận ra Chúng Thanh Phong là sự đầu tư tình cảm cô không đủ khả năng theo đuổi.
Trong nhiều tháng, cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng những cảm xúc của cô dành cho anh mang nhiều sự biết ơn hơn là tình yêu, nhưng điều đó không đúng.
Trương Mỹ Vân yêu Chúng Thanh Phong theo nhiều cách mà cô không thể đếm được: Vẻ lịch thiệp, sự hài hước, cách anh hiểu cô.
Chúng Thanh Phong từng thổ lộ rằng anh thích cô, nhưng như vậy chưa đủ.
Điều Trương Mỹ Vân cân là tình yêu của anh.
Thời gian qua Chúng Thanh Phong đã bao bọc Trương Mỹ Vân, quan tâm, chăm sóc cô ân cần, chu đáo.
Nhưng dường như anh không hề có một kế hoạch cụ thể cho tương lai của hai người.
Sự lần lữa tình cảm của Chúng Thanh Phong có gốc rễ sâu xa, và chúng gây ra cho anh tổn hại không thể sửa chữa được.
Chúng Thanh Phong có thể chung thuỷ tuyệt đối, hiến dâng hoàn toàn và khả năng trao tặng sức mạnh và sự an ủi, nhưng Trương Mỹ Vân không tin răng anh có khả năng yêu cô.
Trong tiềm thức Trương Mỹ Vân luôn cho rằng Chúng Thanh Phong đối xử tử tế với mình bởi vì cô là mẹ của con anh.
Tất cả những điều anh làm đều xuất phát từ đạo đức của một người đàn ông chân chính, có nên tảng giáo dục tốt.
Nhưng bây giờ đứa bé không còn, sự ràng buộc giữa Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong cũng đã kết thúc.
Nếu Chúng Thanh Phong không yêu Trương Mỹ Vân thì cô không có lý do nào để tiếp tục ở lại bên anh nữa.
Với điều kiện của Chúng Thanh Phong hiện tại, anh xứng đáng ở bên cạnh một cô gái tốt hơn Trương Mỹ Vân cả trăm lần.
Cô không nên là lý do cản trở anh tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình.
Do đó, Trương Mỹ Vân phải loại bỏ Chúng Thanh Phong ra khỏi cuộc đời cô.
Một cách nhanh chóng và dứt khoát.
Trương Mỹ Vân đang ngồi bần thần suy nghĩ ở trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mới tới đây được ba ngày, ngoài chủ homestay ra Trương Mỹ Vân không quen biết ai khác.
Lẽ nào chủ nhà tới tìm cô có việc gì? Trương Mỹ Vân từ từ đứng dậy khỏi bàn, và đặt tay lên má câu mong bình tĩnh trở lại sau những suy nghĩ rối ren trong lòng lúc trước.
Đắp một nụ cười lên trên mặt, cô mở cửa ra vào.
Chúng Thanh Phong đứng ở phía bên kia.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Chúng Thanh Phong bỏ điện thoại di động vào túi, nở một nụ cười rạng rỡ với Trương Mỹ Vân, và lướt qua môi cô một nụ hôn mêm, chớp nhoáng.
Sự xuất hiện đột ngột của Chúng Thanh Phong, và nụ hôn bất ngờ của anh khiến Trương Mỹ Vân sững người.
Cô còn tưởng đây là ảo giác cho tới khi anh cất tiếng hỏi: "Không định mời anh vào à?"
Lúc này, Trương Mỹ Vân mới lấy lại được chút ít bình tĩnh.
Cô hỏi: "Anh làm gì ở đây?"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương MỺz~>cF@갗Z֒T -_jXQ(5Ǒ h':>Tr7Wνߔ1@% (OkPTf3LSFaR66qRVpWk5 qQg1熌̹ycSăK"+,SEU>_w#Br-!<<r/!IYX=cf_sS4>[ Trương Mỹ Vân tròn mắt hỏi.
"Quà sinh nhật của em"
Mấy hôm nay Trương Mỹ Vân không buồn quan tâm tới ngày tháng nên cô cũng quên bằng đi ngày sinh nhật của mình.
"Sao anh biết là em ở đây?"
Trước đó, khi trên đường từ Hà Nội lên Sa Pa, Chúng Thanh Phong đã suy nghĩ xem nên thể hiện sự giận dữ của mình thế nào với Trương Mỹ Vân.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô xuất hiện sau cánh cửa, mọi buồn bực của anh đều không cánh mà bay.
Anh đưa tay lên nhéo má cô bá đạo cảnh cáo: "Dù em có trốn tới cùng trời cuối đất, chỉ cần anh muốn đều có thể tìm được em.
Vì vậy sau này em đừng nghĩ cách trốn khỏi tâm mắt anh nữa, chỉ tổ mất công thôi."
Nói dứt câu, Chúng Thanh Phong đẩy Trương Mỹ Vân tránh khỏi lối đi để anh có thể vào trong.
Đưa mắt quan sát một lượt khắp căn phòng, anh gật gù tỏ vẻ ưng ý.
Thiết kế theo kiểu tối giản, nhẹ nhàng, đúng gu của anh.
Sự xuất hiện của Chúng Thanh Phong không nằm trong dự định của Trương Mỹ Vân.
Khi rời đi, cô từng tự hỏi liệu anh có đi tìm cô hay không? Trong lòng cô vừa mong anh sẽ đi tìm cô, lại vừa không muốn chuyện đó xảy ra.
Tới cuối cùng, Chúng Thanh Phong vẫn lặn lội cả quãng đường hơn ba trăm cây số tới tìm Trương Mỹ Vân.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến trái tim cô nhảy múa không ngừng rồi.
Dù sao Chúng Thanh Phong cũng đã tới, vậy thì Trương Mỹ Vân quyết định sẽ ngồi xuống, trình bày thẳng thắn những suy nghĩ trong lòng với anh.
Một lần cho mãi mãi.
Nhưng khi ngồi đối diện với Chúng Thanh Phong qua chiếc bàn trà, Trương Mỹ Vân lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thiên ngôn vạn ngữ của cô trở nên bế tắc.
Bầu không khí giữa hai người trở nên hết sức kỳ quái.
Là đàn ông, đương nhiên Chúng Thanh Phong chủ động lên tiếng trước.
Anh hỏi: "Sao em lại chạy trốn?"
Trương Mỹ Vân định cãi cô khônmw@`KE""ң ۢ1[email protected]7`|i8) =l0,uL38 Drؐ7GYAt[ԫyOd3`WuDr_Og/(I{(ơ&w#'5pm+?ܝfpi6uutb۪^F#Yn)kV.3ֵH T)eB,A1~ oLuw;;m(>lzgH읺ҽp,@6*=f-:1TrNL"gXw}BҠ?bxȎq ,R!=3bM[X'(mus[?Iˀ2 SLlGXaIs,SEn xXw&[9UT,K|Nku=bvy{k%& `HNn ۄZQY<OZwludӂV< eԶj50sGXZTwߋ TTP+ŭ'-=p"$H ^dڜq`/_(c.SDj.6fjye8uj/}"ͽD31`PuCFF1S=Z7%@l~x,ĸ*MZ 翥ݏ?`d{ QS|)U-ieD}H<WbwNh}MbW eTn_jji- eJD%g.Cעtu*A]B2IƝ(dRb0 `fRd)OCB#HkN5h:KrT^, ;l&Aޢ5%'$/^L͓ a=.bY8?7HphFoSPK ٪I/d]B>8(:kEYa*s~^dr c*]fnóHPaM*0ȁifVOr# ٗ{fwFzdځ``so]0UE+N[+.=a `$N=FbO^5J%Ya ЌV[wk@~,Q#סx3ἮQn.3>H6˔)Zm ~'*Eز!S`aseE>N+1I#h%η ?k-Fn9i<fŸ 4؈W|/n)}b(ETp֧F<lLk<pU<W*TPU%~STtKfK3LILKcޝ3*ڻԬ.=5~a̖_ʵ*<]}UcYWu!4zSJO${mX|{C1O`9lg|0y@VfC'Jv(ߵCEwiI~emt#/'@C̍m:h!u8 _+b`&=;0"f6^Npq*p?Z|ΛZѹvw§t~I̬~f"jMaG #D|os$]H.ǥ Vrnc^'%-%@1Ahb~P&fOj{->-ytј%OSJsCNqؘ pMC`|u
Cô phóng vụt lên cao chót vót, sung sướng ở đó một vài giây, rồi lao với tốc độ chóng mặt xuống dưới đáy.
Trương Mỹ Vân cố gắng rất nhiều để không day dứt về niềm bất hạnh của mình.
Có lẽ mấy tháng vừa qua, ở bên Chúng Thanh Phong đã thành thói quen của cô, nên mới rời xa anh chưa được ba ngày cô đã cảm thấy nhớ anh quay quắt.
Cô thậm chí đã phải cố gắng chống lại mong muốn bật điện thoại lên để gọi cho anh.
Những ngày này, khi ở một mình, Trương Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô đau đớn nhận ra Chúng Thanh Phong là sự đầu tư tình cảm cô không đủ khả năng theo đuổi.
Trong nhiều tháng, cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng những cảm xúc của cô dành cho anh mang nhiều sự biết ơn hơn là tình yêu, nhưng điều đó không đúng.
Trương Mỹ Vân yêu Chúng Thanh Phong theo nhiều cách mà cô không thể đếm được: Vẻ lịch thiệp, sự hài hước, cách anh hiểu cô.
Chúng Thanh Phong từng thổ lộ rằng anh thích cô, nhưng như vậy chưa đủ.
Điều Trương Mỹ Vân cân là tình yêu của anh.
Thời gian qua Chúng Thanh Phong đã bao bọc Trương Mỹ Vân, quan tâm, chăm sóc cô ân cần, chu đáo.
Nhưng dường như anh không hề có một kế hoạch cụ thể cho tương lai của hai người.
Sự lần lữa tình cảm của Chúng Thanh Phong có gốc rễ sâu xa, và chúng gây ra cho anh tổn hại không thể sửa chữa được.
Chúng Thanh Phong có thể chung thuỷ tuyệt đối, hiến dâng hoàn toàn và khả năng trao tặng sức mạnh và sự an ủi, nhưng Trương Mỹ Vân không tin răng anh có khả năng yêu cô.
Trong tiềm thức Trương Mỹ Vân luôn cho rằng Chúng Thanh Phong đối xử tử tế với mình bởi vì cô là mẹ của con anh.
Tất cả những điều anh làm đều xuất phát từ đạo đức của một người đàn ông chân chính, có nên tảng giáo dục tốt.
Nhưng bây giờ đứa bé không còn, sự ràng buộc giữa Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong cũng đã kết thúc.
Nếu Chúng Thanh Phong không yêu Trương Mỹ Vân thì cô không có lý do nào để tiếp tục ở lại bên anh nữa.
Với điều kiện của Chúng Thanh Phong hiện tại, anh xứng đáng ở bên cạnh một cô gái tốt hơn Trương Mỹ Vân cả trăm lần.
Cô không nên là lý do cản trở anh tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình.
Do đó, Trương Mỹ Vân phải loại bỏ Chúng Thanh Phong ra khỏi cuộc đời cô.
Một cách nhanh chóng và dứt khoát.
Trương Mỹ Vân đang ngồi bần thần suy nghĩ ở trong phòng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mới tới đây được ba ngày, ngoài chủ homestay ra Trương Mỹ Vân không quen biết ai khác.
Lẽ nào chủ nhà tới tìm cô có việc gì? Trương Mỹ Vân từ từ đứng dậy khỏi bàn, và đặt tay lên má câu mong bình tĩnh trở lại sau những suy nghĩ rối ren trong lòng lúc trước.
Đắp một nụ cười lên trên mặt, cô mở cửa ra vào.
Chúng Thanh Phong đứng ở phía bên kia.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Chúng Thanh Phong bỏ điện thoại di động vào túi, nở một nụ cười rạng rỡ với Trương Mỹ Vân, và lướt qua môi cô một nụ hôn mêm, chớp nhoáng.
Sự xuất hiện đột ngột của Chúng Thanh Phong, và nụ hôn bất ngờ của anh khiến Trương Mỹ Vân sững người.
Cô còn tưởng đây là ảo giác cho tới khi anh cất tiếng hỏi: "Không định mời anh vào à?"
Lúc này, Trương Mỹ Vân mới lấy lại được chút ít bình tĩnh.
Cô hỏi: "Anh làm gì ở đây?"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương MỺz~>cF@갗Z֒T -_jXQ(5Ǒ h':>Tr7Wνߔ1@% (OkPTf3LSFaR66qRVpWk5 qQg1熌̹ycSăK"+,SEU>_w#Br-!<<r/!IYX=cf_sS4>[ Trương Mỹ Vân tròn mắt hỏi.
"Quà sinh nhật của em"
Mấy hôm nay Trương Mỹ Vân không buồn quan tâm tới ngày tháng nên cô cũng quên bằng đi ngày sinh nhật của mình.
"Sao anh biết là em ở đây?"
Trước đó, khi trên đường từ Hà Nội lên Sa Pa, Chúng Thanh Phong đã suy nghĩ xem nên thể hiện sự giận dữ của mình thế nào với Trương Mỹ Vân.
Nhưng sau khi nhìn thấy cô xuất hiện sau cánh cửa, mọi buồn bực của anh đều không cánh mà bay.
Anh đưa tay lên nhéo má cô bá đạo cảnh cáo: "Dù em có trốn tới cùng trời cuối đất, chỉ cần anh muốn đều có thể tìm được em.
Vì vậy sau này em đừng nghĩ cách trốn khỏi tâm mắt anh nữa, chỉ tổ mất công thôi."
Nói dứt câu, Chúng Thanh Phong đẩy Trương Mỹ Vân tránh khỏi lối đi để anh có thể vào trong.
Đưa mắt quan sát một lượt khắp căn phòng, anh gật gù tỏ vẻ ưng ý.
Thiết kế theo kiểu tối giản, nhẹ nhàng, đúng gu của anh.
Sự xuất hiện của Chúng Thanh Phong không nằm trong dự định của Trương Mỹ Vân.
Khi rời đi, cô từng tự hỏi liệu anh có đi tìm cô hay không? Trong lòng cô vừa mong anh sẽ đi tìm cô, lại vừa không muốn chuyện đó xảy ra.
Tới cuối cùng, Chúng Thanh Phong vẫn lặn lội cả quãng đường hơn ba trăm cây số tới tìm Trương Mỹ Vân.
Chỉ riêng điều này thôi đã khiến trái tim cô nhảy múa không ngừng rồi.
Dù sao Chúng Thanh Phong cũng đã tới, vậy thì Trương Mỹ Vân quyết định sẽ ngồi xuống, trình bày thẳng thắn những suy nghĩ trong lòng với anh.
Một lần cho mãi mãi.
Nhưng khi ngồi đối diện với Chúng Thanh Phong qua chiếc bàn trà, Trương Mỹ Vân lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Thiên ngôn vạn ngữ của cô trở nên bế tắc.
Bầu không khí giữa hai người trở nên hết sức kỳ quái.
Là đàn ông, đương nhiên Chúng Thanh Phong chủ động lên tiếng trước.
Anh hỏi: "Sao em lại chạy trốn?"
Trương Mỹ Vân định cãi cô khônmw@`KE""ң ۢ1[email protected]7`|i8) =l0,uL38 Drؐ7GYAt[ԫyOd3`WuDr_Og/(I{(ơ&w#'5pm+?ܝfpi6uutb۪^F#Yn)kV.3ֵH T)eB,A1~ oLuw;;m(>lzgH읺ҽp,@6*=f-:1TrNL"gXw}BҠ?bxȎq ,R!=3bM[X'(mus[?Iˀ2 SLlGXaIs,SEn xXw&[9UT,K|Nku=bvy{k%& `HNn ۄZQY<OZwludӂV< eԶj50sGXZTwߋ TTP+ŭ'-=p"$H ^dڜq`/_(c.SDj.6fjye8uj/}"ͽD31`PuCFF1S=Z7%@l~x,ĸ*MZ 翥ݏ?`d{ QS|)U-ieD}H<WbwNh}MbW eTn_jji- eJD%g.Cעtu*A]B2IƝ(dRb0 `fRd)OCB#HkN5h:KrT^, ;l&Aޢ5%'$/^L͓ a=.bY8?7HphFoSPK ٪I/d]B>8(:kEYa*s~^dr c*]fnóHPaM*0ȁifVOr# ٗ{fwFzdځ``so]0UE+N[+.=a `$N=FbO^5J%Ya ЌV[wk@~,Q#סx3ἮQn.3>H6˔)Zm ~'*Eز!S`aseE>N+1I#h%η ?k-Fn9i<fŸ 4؈W|/n)}b(ETp֧F<lLk<pU<W*TPU%~STtKfK3LILKcޝ3*ڻԬ.=5~a̖_ʵ*<]}UcYWu!4zSJO${mX|{C1O`9lg|0y@VfC'Jv(ߵCEwiI~emt#/'@C̍m:h!u8 _+b`&=;0"f6^Npq*p?Z|ΛZѹvw§t~I̬~f"jMaG #D|os$]H.ǥ Vrnc^'%-%@1Ahb~P&fOj{->-ytј%OSJsCNqؘ pMC`|u
Bình luận facebook