Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292: Chân tướng
Nghĩ tới vụ tai nạn kinh hoàng diễn ra vào đêm hôm đó, đột nhiên Chúng Thanh Phong rùng mình.
Anh nói: "Vậy đúng là có kẻ muốn tiễn anh về thế giới bên kia rồi."
Võ Quế Sơn lắc đầu: "Không hẳn.Hắn chỉ muốn cho anh một bài học cảnh cáo thôi."
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Võ Quế Sơn, thoáng ngạc nhiên: "Sao em nghĩ thế?"
Võ Quế Sơn tiếp tục mở một đoạn video khác cho Chúng Thanh Phong xem: "Sau khi chiếc xe tải rời đi, có một chiếc xe việt dã xuất hiện.Anh nhìn đi."
Võ Quế Sơn dừng video lại, chỉ vào chiếc ô tô trên màn hình điện thoại.
Chiếc xe việt dã vô cùng quen mắt.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong biết chủ sở hữu của nó là ai.
Và anh cũng biết người đó vô cùng căm ghét mình.
Nhưng sau khi Phạm Khả Hân "chết", Ngô Chí Kiên đã chẳng đoái hoài gì tới anh.
Sao hắn lại chọn ra tay vào thời điểm này? Có gì đó rất lạ nhưng Chúng Thanh Phong vẫn chưa thể lý giải nổi.
"Dường như kẻ chủ mưu muốn anh biết hắn là ai nên không dùng biển số giả, và cố tình xuất đầu lộ diện trước camera an ninh."
Võ Quế Sơn phân tích.
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng tình với Võ Quế Sơn: "Đúng vậy!"
"Qua biển số xe, em tra ra hẳn chính là Ngô Chí Kiên."
"Anh biết!"
Chúng Thanh Phong tiếp nhận mọi chuyện một cách thản nhiên.
Võ Quế Sơn chau mày suy nghĩ: "Rốt cuộc Ngô Chí Kiên muốn làm gì đây?"
"Đã điều tra được tin tức gì về Khả Hân chưa?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Mặc dù những ngày qua Võ Quế Sơn và Trịnh Xuân Quang đã cùng nhau tiến hành điều tra nhưng không thu được kết quả gì hết.
Họ hoàn toàn không biết Ngô Chí Kiên đã giấu Phạm Khả Hân ở đâu.
"Cô ấy giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất vậy."
VietWriter
Võ Quế Sơn nói.
Cứ nghĩ tới Phạm Khả Hân là Chúng Thanh Phong lại thấy đau lòng.
Trước đây anh từng hứa sẽ chăm sóc cô, bảo vệ cô cả đời.
Nhưng tới cuối cùng anh chẳng làm được gì cho cô hết.
Ngược lại, năm đó Khả Hân đã dùng hạnh phúc của chính bản thân mình để trao đổi với Ngô Chí Kiên, đối lấy bình an cho Thanh Phong.
Dù bây giờ Chúng Thanh Phong không còn yêu Phạm Khả Hân nữa, nhưng anh vẫn luôn thương cô.
Trong trái tim anh luôn có vị trí của cô.
Cô là khoảng trời riêng mà anh muốn bảo vệ.
"Tiếp tục tìm đi! Tìm cho tới khi nào thấy Khả Hân mới thôi."
Đương nhiên Võ Quế Sơn biết Phạm Khả Hân có vai trò quan trọng như thế nào trong cuộc đời Chúng Thanh Phong, nên anh sẽ dốc mọi lực lượng để tìm bằng được cô.
Thấy Chúng Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ, Võ Quế Sơn động viên: "Anh đừng lo lắng quá! Người tốt như Khả Hân nhất định sẽ bình an vô sự."
Mặc dù Chúng Thanh Phong đã chứng kiến nhiều người tốt phải sống tủi nhục, khổ sở đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng anh vẫn hi vọng lời Võ Quế Sơn nói trở thành sự thật.
Chúng Thanh xem lại video một lần nữa.
Khi chiếc xe việt dã lướt qua màn hình.
Anh thấy ngôi bên cạnh Ngô Chí Kiên thấp thoáng bóng hình một phụ nữ đang gục mặt vào hai lòng bàn tay.
Tim anh bỗng đập dồn dập, như báo hiệu có điều chẳng lành.
Tuy không thấy rõ mặt người phụ nữ kia, nhưng anh đoán 90% đó chính là Phạm Khả Hân.
Loại người tàn nhẫn, máu lạnh nào lại đi bắt một cô gái yếu đuối phải tận mắt chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng như thế? Thanh Phong âm thầm hi vọng người phụ nữ ngồi bên cạnh Ngô Chí Kiên không phải là Phạm Khả Hân.
Ngàn lần xin đừng là cô gái nhỏ tội nghiệp ấy.
Thế nhưng sau khi tua đi tua lại đoạn video đó Chúng Thanh Phong ngồi thừ ra.
"Là Phạm Khả Hân thật sao?"
Võ Quế Sơn khẽ khàng hỏi.
"Là cô ấy! Tuyệt đối không thể sai được."
Chúng Thanh Phong khẳng định.
Chúng Thanh Phong từng gặp nhiều kẻ độc ác, coi mạng người như cỏ rác nhưng chưa từng thấy kẻ nào khốn nạn như Ngô Chí Kiên.
Những gì hắn ta đã làm đối với Phạm Khả Hân không phải là hành động của con người.
Quá tàn nhẫn.
Quá đê tiện.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong giận dữ, vô thức nắm chặt tay đấm mạnh xuống mặt bàn làm bằng gỗ sôi thượng hạng, nhập khẩu từ châu Âu.
Lại một lần nữa anh tự trách bản thân mình đã buông lỏng cảnh giác, cứ nghĩ rằng đưa Phạm Khả Hân rời khỏi Việt Nam là an toàn rồi.
Ngờ đâu tên quái vật Ngô Chí Kiên kia vẫn tìm ra cô.
Võ Quế Sơn giật mình quay sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Anh đã ở bên cạnh Chúng Thanh Phong đủ lâu và đủ thân thiết để hiểu giây phút này đây, đại boss đang vô cùng tức giận.
"Anh mất kiểm soát cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Ngược lại chỉ tổn hại tới sức khoẻ thôi.
Bây giờ là lúc cân phải bình tĩnh hơn bao giờ hết."
Võ Quế Sơn chân thành khuyên nhủ.
"Hôm đó Ngô Chí Kiên không muốn đâm chết anh là bởi muốn anh tiếp tục sống để chứng kiến những chuyện bỉ ổi và độc ác hơn."
Chúng Thanh Phong rùng mình khi bất chợt hiểu ra thủ đoạn tàn độc của Ngô Chí Kiên.
Tuy câu nói của Chúng Thanh Phong nửa vời, lấp lửng nhưng Võ Quế Sơn hoàn toàn hiểu được ngụ ý của anh.
Võ Quế Sơn tôn trọng quyết định của Chúng Thanh Phong, nhưng vẫn không quên nhắc nhở đại boss: "Ngô Chí Kiên không phải dạng vừa đâu, chúng ta cần hành động hết sức thận trọng."
"Em gọi điện bảo Xuân Quang ngừng điều tra vụ này lại đi"
Chúng Thanh Phong biết Trịnh Xuân Quang nhiệt tình muốn giúp đỡ, nhưng tên quái vật Ngô Chí Kiên không có lối tư duy như một con người bình thường.
Hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để giày vò và làm nhụt ý chí chiến đấu của kẻ thù.
Thế nên anh không muốn để Trịnh Xuân Quang nhúng sâu vào chuyện này.
Một phân cũng bởi sợ liên lụy tới bạn thân của mình.
Cả đêm hôm đó Chúng Thanh Phong trằn trọc không ngủ được vì lo lắng cho Phạm Khả Hân.
Không biết hơn một tháng nay, cô sống ra sao, bị Ngô Chí Kiên hành hạ khốn khổ đến thế nào.
Gần hai giờ sáng, Chúng Thanh Phong khó nhọc lê xuống khỏi giường.
Anh nén chịu nỗi đau đang giày vò thể xác, cố gắng bước đi nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm Trương Mỹ Vân tỉnh giấc.
Bình thường chỉ mất một phút là Chúng Thanh Phong có thể đi từ phòng ngủ của mình sang thư phòng.
Nhưng với tình hình vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, anh phải mất gấp 30 lần số thời gian đó.
Món nợ này nhất định anh sẽ tính toán sòng phẳng với Ngô Chí Kiên.
Ngồi ở bàn làm việc, Chúng Thanh Phong câm chiếc bút máy mạ vàng thường được dùng để ký kết hợp đồng, tài liệu trên tay, quay tít mù.
Quay bút là thói quen của anh mỗi khi cần suy nghĩ thật nung điều gì đó.
Việc quan trọng cần làm trước tiên là phải tìm được tung tích của Phạm Khả Hân, xác nhận tình hình hiện tại của cô.
Sau đó tìm cách liên lạc và giải cứu cô thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Chí Kiên.
Chúng Thanh Phong có thể chắc chắn một điều rằng lần giải cứu này sẽ không diễn ra dễ dàng và thuận lợi như lần trước.
Vì sau khi bị lừa một vố, Ngô Chí Kiên sẽ có sự đề phòng.
Nhưng khó tới mấy anh cũng phải cứu được cô.
Tiếp theo là phải tiếp cận được Ngô Chí Kiên, thăm dò ÿ tứ của hắn.
Nhưng làm thế nào để có thể khiến kẻ tâm thần đó lơ là cảnh giác đây? Chúng Thanh Phong nghĩ, nghĩ và nghĩ.
Cuối cùng cái tên Trương Mỹ Vân xuất hiện trong đầu anh.
Anh biết trước đây Ngô Chí Kiên rất có hứng thú với cô.
Nếu dùng cô làm môi nhử có thể sẽ khai thác được điều gì đó từ hắn.
Nhưng như vậy quá nguy hiểm.
Anh không thể làm thế.
Anh nói: "Vậy đúng là có kẻ muốn tiễn anh về thế giới bên kia rồi."
Võ Quế Sơn lắc đầu: "Không hẳn.Hắn chỉ muốn cho anh một bài học cảnh cáo thôi."
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Võ Quế Sơn, thoáng ngạc nhiên: "Sao em nghĩ thế?"
Võ Quế Sơn tiếp tục mở một đoạn video khác cho Chúng Thanh Phong xem: "Sau khi chiếc xe tải rời đi, có một chiếc xe việt dã xuất hiện.Anh nhìn đi."
Võ Quế Sơn dừng video lại, chỉ vào chiếc ô tô trên màn hình điện thoại.
Chiếc xe việt dã vô cùng quen mắt.
Đương nhiên Chúng Thanh Phong biết chủ sở hữu của nó là ai.
Và anh cũng biết người đó vô cùng căm ghét mình.
Nhưng sau khi Phạm Khả Hân "chết", Ngô Chí Kiên đã chẳng đoái hoài gì tới anh.
Sao hắn lại chọn ra tay vào thời điểm này? Có gì đó rất lạ nhưng Chúng Thanh Phong vẫn chưa thể lý giải nổi.
"Dường như kẻ chủ mưu muốn anh biết hắn là ai nên không dùng biển số giả, và cố tình xuất đầu lộ diện trước camera an ninh."
Võ Quế Sơn phân tích.
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng tình với Võ Quế Sơn: "Đúng vậy!"
"Qua biển số xe, em tra ra hẳn chính là Ngô Chí Kiên."
"Anh biết!"
Chúng Thanh Phong tiếp nhận mọi chuyện một cách thản nhiên.
Võ Quế Sơn chau mày suy nghĩ: "Rốt cuộc Ngô Chí Kiên muốn làm gì đây?"
"Đã điều tra được tin tức gì về Khả Hân chưa?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Mặc dù những ngày qua Võ Quế Sơn và Trịnh Xuân Quang đã cùng nhau tiến hành điều tra nhưng không thu được kết quả gì hết.
Họ hoàn toàn không biết Ngô Chí Kiên đã giấu Phạm Khả Hân ở đâu.
"Cô ấy giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất vậy."
VietWriter
Võ Quế Sơn nói.
Cứ nghĩ tới Phạm Khả Hân là Chúng Thanh Phong lại thấy đau lòng.
Trước đây anh từng hứa sẽ chăm sóc cô, bảo vệ cô cả đời.
Nhưng tới cuối cùng anh chẳng làm được gì cho cô hết.
Ngược lại, năm đó Khả Hân đã dùng hạnh phúc của chính bản thân mình để trao đổi với Ngô Chí Kiên, đối lấy bình an cho Thanh Phong.
Dù bây giờ Chúng Thanh Phong không còn yêu Phạm Khả Hân nữa, nhưng anh vẫn luôn thương cô.
Trong trái tim anh luôn có vị trí của cô.
Cô là khoảng trời riêng mà anh muốn bảo vệ.
"Tiếp tục tìm đi! Tìm cho tới khi nào thấy Khả Hân mới thôi."
Đương nhiên Võ Quế Sơn biết Phạm Khả Hân có vai trò quan trọng như thế nào trong cuộc đời Chúng Thanh Phong, nên anh sẽ dốc mọi lực lượng để tìm bằng được cô.
Thấy Chúng Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ, Võ Quế Sơn động viên: "Anh đừng lo lắng quá! Người tốt như Khả Hân nhất định sẽ bình an vô sự."
Mặc dù Chúng Thanh Phong đã chứng kiến nhiều người tốt phải sống tủi nhục, khổ sở đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời nhưng anh vẫn hi vọng lời Võ Quế Sơn nói trở thành sự thật.
Chúng Thanh xem lại video một lần nữa.
Khi chiếc xe việt dã lướt qua màn hình.
Anh thấy ngôi bên cạnh Ngô Chí Kiên thấp thoáng bóng hình một phụ nữ đang gục mặt vào hai lòng bàn tay.
Tim anh bỗng đập dồn dập, như báo hiệu có điều chẳng lành.
Tuy không thấy rõ mặt người phụ nữ kia, nhưng anh đoán 90% đó chính là Phạm Khả Hân.
Loại người tàn nhẫn, máu lạnh nào lại đi bắt một cô gái yếu đuối phải tận mắt chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng như thế? Thanh Phong âm thầm hi vọng người phụ nữ ngồi bên cạnh Ngô Chí Kiên không phải là Phạm Khả Hân.
Ngàn lần xin đừng là cô gái nhỏ tội nghiệp ấy.
Thế nhưng sau khi tua đi tua lại đoạn video đó Chúng Thanh Phong ngồi thừ ra.
"Là Phạm Khả Hân thật sao?"
Võ Quế Sơn khẽ khàng hỏi.
"Là cô ấy! Tuyệt đối không thể sai được."
Chúng Thanh Phong khẳng định.
Chúng Thanh Phong từng gặp nhiều kẻ độc ác, coi mạng người như cỏ rác nhưng chưa từng thấy kẻ nào khốn nạn như Ngô Chí Kiên.
Những gì hắn ta đã làm đối với Phạm Khả Hân không phải là hành động của con người.
Quá tàn nhẫn.
Quá đê tiện.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong giận dữ, vô thức nắm chặt tay đấm mạnh xuống mặt bàn làm bằng gỗ sôi thượng hạng, nhập khẩu từ châu Âu.
Lại một lần nữa anh tự trách bản thân mình đã buông lỏng cảnh giác, cứ nghĩ rằng đưa Phạm Khả Hân rời khỏi Việt Nam là an toàn rồi.
Ngờ đâu tên quái vật Ngô Chí Kiên kia vẫn tìm ra cô.
Võ Quế Sơn giật mình quay sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Anh đã ở bên cạnh Chúng Thanh Phong đủ lâu và đủ thân thiết để hiểu giây phút này đây, đại boss đang vô cùng tức giận.
"Anh mất kiểm soát cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Ngược lại chỉ tổn hại tới sức khoẻ thôi.
Bây giờ là lúc cân phải bình tĩnh hơn bao giờ hết."
Võ Quế Sơn chân thành khuyên nhủ.
"Hôm đó Ngô Chí Kiên không muốn đâm chết anh là bởi muốn anh tiếp tục sống để chứng kiến những chuyện bỉ ổi và độc ác hơn."
Chúng Thanh Phong rùng mình khi bất chợt hiểu ra thủ đoạn tàn độc của Ngô Chí Kiên.
Tuy câu nói của Chúng Thanh Phong nửa vời, lấp lửng nhưng Võ Quế Sơn hoàn toàn hiểu được ngụ ý của anh.
Võ Quế Sơn tôn trọng quyết định của Chúng Thanh Phong, nhưng vẫn không quên nhắc nhở đại boss: "Ngô Chí Kiên không phải dạng vừa đâu, chúng ta cần hành động hết sức thận trọng."
"Em gọi điện bảo Xuân Quang ngừng điều tra vụ này lại đi"
Chúng Thanh Phong biết Trịnh Xuân Quang nhiệt tình muốn giúp đỡ, nhưng tên quái vật Ngô Chí Kiên không có lối tư duy như một con người bình thường.
Hắn sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để giày vò và làm nhụt ý chí chiến đấu của kẻ thù.
Thế nên anh không muốn để Trịnh Xuân Quang nhúng sâu vào chuyện này.
Một phân cũng bởi sợ liên lụy tới bạn thân của mình.
Cả đêm hôm đó Chúng Thanh Phong trằn trọc không ngủ được vì lo lắng cho Phạm Khả Hân.
Không biết hơn một tháng nay, cô sống ra sao, bị Ngô Chí Kiên hành hạ khốn khổ đến thế nào.
Gần hai giờ sáng, Chúng Thanh Phong khó nhọc lê xuống khỏi giường.
Anh nén chịu nỗi đau đang giày vò thể xác, cố gắng bước đi nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm Trương Mỹ Vân tỉnh giấc.
Bình thường chỉ mất một phút là Chúng Thanh Phong có thể đi từ phòng ngủ của mình sang thư phòng.
Nhưng với tình hình vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, anh phải mất gấp 30 lần số thời gian đó.
Món nợ này nhất định anh sẽ tính toán sòng phẳng với Ngô Chí Kiên.
Ngồi ở bàn làm việc, Chúng Thanh Phong câm chiếc bút máy mạ vàng thường được dùng để ký kết hợp đồng, tài liệu trên tay, quay tít mù.
Quay bút là thói quen của anh mỗi khi cần suy nghĩ thật nung điều gì đó.
Việc quan trọng cần làm trước tiên là phải tìm được tung tích của Phạm Khả Hân, xác nhận tình hình hiện tại của cô.
Sau đó tìm cách liên lạc và giải cứu cô thoát khỏi sự kìm kẹp của Ngô Chí Kiên.
Chúng Thanh Phong có thể chắc chắn một điều rằng lần giải cứu này sẽ không diễn ra dễ dàng và thuận lợi như lần trước.
Vì sau khi bị lừa một vố, Ngô Chí Kiên sẽ có sự đề phòng.
Nhưng khó tới mấy anh cũng phải cứu được cô.
Tiếp theo là phải tiếp cận được Ngô Chí Kiên, thăm dò ÿ tứ của hắn.
Nhưng làm thế nào để có thể khiến kẻ tâm thần đó lơ là cảnh giác đây? Chúng Thanh Phong nghĩ, nghĩ và nghĩ.
Cuối cùng cái tên Trương Mỹ Vân xuất hiện trong đầu anh.
Anh biết trước đây Ngô Chí Kiên rất có hứng thú với cô.
Nếu dùng cô làm môi nhử có thể sẽ khai thác được điều gì đó từ hắn.
Nhưng như vậy quá nguy hiểm.
Anh không thể làm thế.
Bình luận facebook