Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294: Tiền của ông ngoại
Có những người phụ nữ quấn chặt lấy đàn ông, ra sức chiều chuộng lấy lòng, một dạ hai vâng để được chu cấp, không phải đi làm.
Ngược lại Trương Mỹ Vân sẽ mắng Chúng Thanh Phong nếu anh đề nghị cô nghỉ việc ở nhà anh nuôi.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Em đã suy nghĩ về chuyện anh nói chưa?"
"Chuyện gì anh?"
"Chuyện em nghỉ việc ở tập đoàn đó."
"Em chưa muốn nghỉ."
Trương Mỹ Vân thẳng thắn đáp.
Không phải Chúng Thanh Phong muốn Trương Mỹ Vân nghỉ việc ở nhà.
Anh chỉ muốn cô tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn, ít tranh giành đấu đá, ít va chạm.
Ở tập đoàn, dù có anh bảo vệ, chở che nhưng vẫn có quá nhiều ký ức không vui vẻ, cùng những con người rắp tâm hãm hại Trương Mỹ Vân, nên anh không muốn cô ở lại.
Thật ra, không đợi tới lúc Chúng Thanh Phong đưa ra đề xuất đó, Trương Mỹ Vân cũng đã đôi lần nghĩ tới việc sẽ nghỉ làm.
Nhưng đó là khi cô đã lập gia đình và sinh con.
Trương Mỹ Vân là người thiên về chủ nghĩa gia đình.
Cô sẵn sàng gác sự nghiệp sang một bên để toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con.
Trương Mỹ Vân tính sau khi lấy chồng, sinh con sẽ mở một tiệm kinh doanh thực phẩm sạch tạo thu nhập thụ động.
Thời gian còn lại dành để chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Nếu rảnh sẽ dành thời gian cho những hoạt động thiện nguyện.
Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.
Không phải chính Chúng Thanh Phong đã dạy Trương Mỹ Vân rằng trên cuộc này có nợ phải đòi, có thù phải báo sao? Cô còn có món nợ cần đòi từ Sophia Ngô, Phan Hà Liên và Thái Ngân.
Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy sau những gì họ đã gây ra cho cô? Không biết suy nghĩ của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong vẫn tiếp tục thuyết phục cô: "Anh thấy có một việc rất phù hợp với em, nhưng không biết em có muốn làm hay không."
Trương Mỹ Vân tò mò, nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Việc gì vậy anh?"
"Em biết chuyện thời gian gần đây ông ngoại liên tục tìm nhân viên chăm sóc sức khỏe cho anh chứ?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Cô biết rất rõ về chuyện đó.
Và cô cũng biết Chúng Thanh Phong đã đuổi tất cả những người ông ngoại gửi tới trong vòng một nốt nhạc.
VietWriter
"Em nghĩ sao nếu em trở thành người chăm sóc anh?"
Chúng Thanh Phong đề nghị.
"Anh sẽ trả tiền cho em à?"
"Đương nhiên không phải." . VietWriter
"Vậy anh định bóc lột sức lao động của em, bắt em làm không công sao?"
Chúng Thanh Phong vươn tay nhéo mũi Trương Mỹ Vân, lắc nhẹ.
"Chưa gì đã đòi quyền lợi rôi."
"Chuyện gì ra chuyện đấy.Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng."
"Anh sẽ không trả tiền cho em.Người trả là ông ngoại."
Trương Mỹ Vân bật cười.
Con người Chúng Thanh Phong nhiều lúc thật sự quá rạch ròi.
Còn rạch ròi hơn cả cô nữa.
Ông ngoại là người thuê người chăm sóc anh nên ông phải trả tiền cho người đó.
Cô hùa theo anh hỏi: "Lương của nhân viên chăm sóc sức khỏe một tháng là bao nhiêu vậy?"
"Anh không biết.Để anh gọi điện hỏi ông ngoại."
Chúng Thanh Phong đưa tay lấy điện đặt trên mặt bàn làm việc.
Trương Mỹ Vân nhanh tay giật lấy.
"Anh hâm à?"
Trương Mỹ Vân mở điện thoại lên xem giờ.
Lúc này là 4 giờ 10 phút.
Cô thông báo với anh: "Mới 4 giờ hơn thôi đấy."
"Mười năm nay ông ngoại đều dậy từ 4 giờ để ngồi thiền."
"Hả?"
Trương Mỹ Vân há hốc mồm kinh ngạc.
"Hả hử cái gì.
Gia đình anh ai cũng chăm chỉ tập luyện thể thao để rèn luyện sức khỏe, chẳng ai lười như em đâu."
Trương Mỹ Vân gân cổ lên cãi: "Em có lười đâu.Chẳng qua công việc bận quá nên không có thời gian thôi."
"Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không họ sẽ tìm lý do."
"Em bận thật mà.Chạy long sòng sọc khắp tập đoàn mười mấy tiếng đồng hô một ngày, có khi còn hơn cả tập thể dục ấy chứ."
Chúng Thanh Phong phân tích: "Tính ra lịch trình của anh còn dày hơn em, bận hơn em: nào là đến công trường, lên tập đoàn, đi tiếp khách...một ngày cũng mười hai đến mười bốn tiếng, nhưng buổi sáng anh vẫn tranh thủ dậy sớm để tập gym ít nhất một tiếng mỗi ngày đấy thôi.Thế nên đừng lý do lý trấu gì hết.Tất cả chỉ là ngụy biện thôi"
Chúng Thanh Phong nói đúng nên ngoài thở dài ra, Trương Mỹ Vân chẳng biết làm gì khác.
Anh lấy điện thoại từ tay cô, vào danh bạ, chọn số điện thoại của ông ngoại rôi ấn nút gọi.
Sau đó bật loa ngoài.
"Anh gọi cho ông thật đấy à?"
Trương Mỹ Vân khế thì thâm.
"Ừ! Đàn ông nói là làm."
Chúng Thanh Phong cười.
Đâu dây bên kia vừa nhấc máy, Chúng Thanh Phong không dông dài mà đề cập thẳng vào vấn đề chính luôn.
"Ông ngoại, ông trả cho nhân viên chăm sóc sức khỏe của cháu một tháng bao nhiêu tiền vậy?"
"Bình thường người ta thuê có mười triệu thôi, nhưng cháu trai ông khó hầu hạ nên ông trả gấp đôi."
Ông Chúng Thời Vũ đáp.
"Cháu đã tìm được một người phù hợp với mọi yêu cầu của cháu, nhưng để mời được cô ấy tới chăm sóc cháu hơi khó.
Ông có thể trả cho cô ấy gấp ba được không?"
"Chỉ cân cháu thích là được.Với ông tiên bạc không thành vấn đề."
Đúng là khẩu khí của người có tiền.
Thật đáng ngưỡng mộ biết bao.
"Cháu biết rồi.Vậy lát nữa cháu sẽ gửi số tài khoản của cô ấy cho ông.Ông chuyển khoản cho cô ấy luôn nhé."
"Ok con".
Kết thúc cuộc điện thoại, Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Ông anh trả 30 triệu một tháng.Em đồng ý trở thành người chăm sóc cho anh chứ?"
Trương Mỹ Vân mở to mắt nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô vẫn còn chưa hết choáng váng vì cuộc điện thoại chớp nhoáng vừa rồi giữa anh và ông ngoại.
Có ai lại đi vòi tiên ông mình một cách trắng trợn như anh không kia chứ? "Em thật sự nghi ngờ, liệu anh có phải cháu ruột của ông ngoại hay không? Sao anh có thể "làm tiên"
ông ngoại của mình một cách trắng trợn như thế chứ?"
"Ông anh khao khát được trả tiền thuê người chăm sóc anh, anh chỉ đang giúp ông một tay thôi mà."
Chúng Thanh Phong đáp một cách tỉnh bơ.
Ngay sau khi Chúng Thanh Phong nhắn tin gửi số tài khoản của Trương Mỹ Vân cho ông Chúng Thời Vũ, chưa đến một phút, ba mươi triệu đã nằm chình ình trong tài khoản của cô.
Đúng là tốc độ của người có tiên.
Nhanh như điện.
Trương Mỹ Vân thâm nghĩ.
"Ông có biết người mà ông vừa chuyển tiền cho là em không?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Đương nhiên!"
Trương Mỹ Vân đưa tay đỡ trán vì cảm thấy choáng váng: "Ôi trời đất ơi, ông sẽ nghĩ gì về em đây?"
"Làm việc thì phải được hưởng thành quả xứng đáng thôi.Một phần thu nhập hàng tháng của anh cũng là do ông trả đấy."
Trương Mỹ Vân biết ý đô của Chúng Thanh Phong.
Anh không muốn cô tới tập đoàn Tân Thế Giới, tránh bị đồng nghiệp soi mói, dị nghị, thị phi.
Cô rất biết ơn anh về điều đó.
Nhưng cây ngay không sợ chết đứng.
Vả lại chút sóng gió này còn không tự mình vượt qua được, thì làm sao có tư cách ở bên cạnh anh, cùng anh đương đầu với phong ba bão táp trong tương lai chứ? Chỉ cần Chúng Thanh Phong tin tưởng Trương Mỹ Vân, ủng hộ cô thì cho dù cả thế giới có quay lưng lại với mình cô cũng chẳng sợ.
"Anh cho em số tài khoản của ông ngoại đi.Em chuyển khoản lại giả ông."
"Không lẽ em muốn người phụ nữ khác quấn quanh bên anh cả ngày à?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Đương nhiên là không, em sẽ có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc anh.Nhưng em không thể nhận số tiền này được."
"Yên tâm đi, anh sẽ không để em nhận không số tiền này đâu."
Chúng Thanh Phong cười, hứa hẹn.
Ngược lại Trương Mỹ Vân sẽ mắng Chúng Thanh Phong nếu anh đề nghị cô nghỉ việc ở nhà anh nuôi.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Em đã suy nghĩ về chuyện anh nói chưa?"
"Chuyện gì anh?"
"Chuyện em nghỉ việc ở tập đoàn đó."
"Em chưa muốn nghỉ."
Trương Mỹ Vân thẳng thắn đáp.
Không phải Chúng Thanh Phong muốn Trương Mỹ Vân nghỉ việc ở nhà.
Anh chỉ muốn cô tìm một công việc khác nhẹ nhàng hơn, ít tranh giành đấu đá, ít va chạm.
Ở tập đoàn, dù có anh bảo vệ, chở che nhưng vẫn có quá nhiều ký ức không vui vẻ, cùng những con người rắp tâm hãm hại Trương Mỹ Vân, nên anh không muốn cô ở lại.
Thật ra, không đợi tới lúc Chúng Thanh Phong đưa ra đề xuất đó, Trương Mỹ Vân cũng đã đôi lần nghĩ tới việc sẽ nghỉ làm.
Nhưng đó là khi cô đã lập gia đình và sinh con.
Trương Mỹ Vân là người thiên về chủ nghĩa gia đình.
Cô sẵn sàng gác sự nghiệp sang một bên để toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con.
Trương Mỹ Vân tính sau khi lấy chồng, sinh con sẽ mở một tiệm kinh doanh thực phẩm sạch tạo thu nhập thụ động.
Thời gian còn lại dành để chăm sóc gia đình nhỏ của mình.
Nếu rảnh sẽ dành thời gian cho những hoạt động thiện nguyện.
Nhưng bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp.
Không phải chính Chúng Thanh Phong đã dạy Trương Mỹ Vân rằng trên cuộc này có nợ phải đòi, có thù phải báo sao? Cô còn có món nợ cần đòi từ Sophia Ngô, Phan Hà Liên và Thái Ngân.
Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy sau những gì họ đã gây ra cho cô? Không biết suy nghĩ của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong vẫn tiếp tục thuyết phục cô: "Anh thấy có một việc rất phù hợp với em, nhưng không biết em có muốn làm hay không."
Trương Mỹ Vân tò mò, nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Việc gì vậy anh?"
"Em biết chuyện thời gian gần đây ông ngoại liên tục tìm nhân viên chăm sóc sức khỏe cho anh chứ?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Cô biết rất rõ về chuyện đó.
Và cô cũng biết Chúng Thanh Phong đã đuổi tất cả những người ông ngoại gửi tới trong vòng một nốt nhạc.
VietWriter
"Em nghĩ sao nếu em trở thành người chăm sóc anh?"
Chúng Thanh Phong đề nghị.
"Anh sẽ trả tiền cho em à?"
"Đương nhiên không phải." . VietWriter
"Vậy anh định bóc lột sức lao động của em, bắt em làm không công sao?"
Chúng Thanh Phong vươn tay nhéo mũi Trương Mỹ Vân, lắc nhẹ.
"Chưa gì đã đòi quyền lợi rôi."
"Chuyện gì ra chuyện đấy.Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng."
"Anh sẽ không trả tiền cho em.Người trả là ông ngoại."
Trương Mỹ Vân bật cười.
Con người Chúng Thanh Phong nhiều lúc thật sự quá rạch ròi.
Còn rạch ròi hơn cả cô nữa.
Ông ngoại là người thuê người chăm sóc anh nên ông phải trả tiền cho người đó.
Cô hùa theo anh hỏi: "Lương của nhân viên chăm sóc sức khỏe một tháng là bao nhiêu vậy?"
"Anh không biết.Để anh gọi điện hỏi ông ngoại."
Chúng Thanh Phong đưa tay lấy điện đặt trên mặt bàn làm việc.
Trương Mỹ Vân nhanh tay giật lấy.
"Anh hâm à?"
Trương Mỹ Vân mở điện thoại lên xem giờ.
Lúc này là 4 giờ 10 phút.
Cô thông báo với anh: "Mới 4 giờ hơn thôi đấy."
"Mười năm nay ông ngoại đều dậy từ 4 giờ để ngồi thiền."
"Hả?"
Trương Mỹ Vân há hốc mồm kinh ngạc.
"Hả hử cái gì.
Gia đình anh ai cũng chăm chỉ tập luyện thể thao để rèn luyện sức khỏe, chẳng ai lười như em đâu."
Trương Mỹ Vân gân cổ lên cãi: "Em có lười đâu.Chẳng qua công việc bận quá nên không có thời gian thôi."
"Nếu muốn người ta sẽ tìm cách, còn không họ sẽ tìm lý do."
"Em bận thật mà.Chạy long sòng sọc khắp tập đoàn mười mấy tiếng đồng hô một ngày, có khi còn hơn cả tập thể dục ấy chứ."
Chúng Thanh Phong phân tích: "Tính ra lịch trình của anh còn dày hơn em, bận hơn em: nào là đến công trường, lên tập đoàn, đi tiếp khách...một ngày cũng mười hai đến mười bốn tiếng, nhưng buổi sáng anh vẫn tranh thủ dậy sớm để tập gym ít nhất một tiếng mỗi ngày đấy thôi.Thế nên đừng lý do lý trấu gì hết.Tất cả chỉ là ngụy biện thôi"
Chúng Thanh Phong nói đúng nên ngoài thở dài ra, Trương Mỹ Vân chẳng biết làm gì khác.
Anh lấy điện thoại từ tay cô, vào danh bạ, chọn số điện thoại của ông ngoại rôi ấn nút gọi.
Sau đó bật loa ngoài.
"Anh gọi cho ông thật đấy à?"
Trương Mỹ Vân khế thì thâm.
"Ừ! Đàn ông nói là làm."
Chúng Thanh Phong cười.
Đâu dây bên kia vừa nhấc máy, Chúng Thanh Phong không dông dài mà đề cập thẳng vào vấn đề chính luôn.
"Ông ngoại, ông trả cho nhân viên chăm sóc sức khỏe của cháu một tháng bao nhiêu tiền vậy?"
"Bình thường người ta thuê có mười triệu thôi, nhưng cháu trai ông khó hầu hạ nên ông trả gấp đôi."
Ông Chúng Thời Vũ đáp.
"Cháu đã tìm được một người phù hợp với mọi yêu cầu của cháu, nhưng để mời được cô ấy tới chăm sóc cháu hơi khó.
Ông có thể trả cho cô ấy gấp ba được không?"
"Chỉ cân cháu thích là được.Với ông tiên bạc không thành vấn đề."
Đúng là khẩu khí của người có tiền.
Thật đáng ngưỡng mộ biết bao.
"Cháu biết rồi.Vậy lát nữa cháu sẽ gửi số tài khoản của cô ấy cho ông.Ông chuyển khoản cho cô ấy luôn nhé."
"Ok con".
Kết thúc cuộc điện thoại, Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Ông anh trả 30 triệu một tháng.Em đồng ý trở thành người chăm sóc cho anh chứ?"
Trương Mỹ Vân mở to mắt nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô vẫn còn chưa hết choáng váng vì cuộc điện thoại chớp nhoáng vừa rồi giữa anh và ông ngoại.
Có ai lại đi vòi tiên ông mình một cách trắng trợn như anh không kia chứ? "Em thật sự nghi ngờ, liệu anh có phải cháu ruột của ông ngoại hay không? Sao anh có thể "làm tiên"
ông ngoại của mình một cách trắng trợn như thế chứ?"
"Ông anh khao khát được trả tiền thuê người chăm sóc anh, anh chỉ đang giúp ông một tay thôi mà."
Chúng Thanh Phong đáp một cách tỉnh bơ.
Ngay sau khi Chúng Thanh Phong nhắn tin gửi số tài khoản của Trương Mỹ Vân cho ông Chúng Thời Vũ, chưa đến một phút, ba mươi triệu đã nằm chình ình trong tài khoản của cô.
Đúng là tốc độ của người có tiên.
Nhanh như điện.
Trương Mỹ Vân thâm nghĩ.
"Ông có biết người mà ông vừa chuyển tiền cho là em không?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
"Đương nhiên!"
Trương Mỹ Vân đưa tay đỡ trán vì cảm thấy choáng váng: "Ôi trời đất ơi, ông sẽ nghĩ gì về em đây?"
"Làm việc thì phải được hưởng thành quả xứng đáng thôi.Một phần thu nhập hàng tháng của anh cũng là do ông trả đấy."
Trương Mỹ Vân biết ý đô của Chúng Thanh Phong.
Anh không muốn cô tới tập đoàn Tân Thế Giới, tránh bị đồng nghiệp soi mói, dị nghị, thị phi.
Cô rất biết ơn anh về điều đó.
Nhưng cây ngay không sợ chết đứng.
Vả lại chút sóng gió này còn không tự mình vượt qua được, thì làm sao có tư cách ở bên cạnh anh, cùng anh đương đầu với phong ba bão táp trong tương lai chứ? Chỉ cần Chúng Thanh Phong tin tưởng Trương Mỹ Vân, ủng hộ cô thì cho dù cả thế giới có quay lưng lại với mình cô cũng chẳng sợ.
"Anh cho em số tài khoản của ông ngoại đi.Em chuyển khoản lại giả ông."
"Không lẽ em muốn người phụ nữ khác quấn quanh bên anh cả ngày à?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Đương nhiên là không, em sẽ có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc anh.Nhưng em không thể nhận số tiền này được."
"Yên tâm đi, anh sẽ không để em nhận không số tiền này đâu."
Chúng Thanh Phong cười, hứa hẹn.
Bình luận facebook