-
Chương 19+20
Chương 19:
Ước chừng một lúc lâu sau, tiểu nội quan của Hội Ninh điện đưa tới một cái hộp gỗ. Diệp Huyên theo bản năng nhận lấy cái hộp, lại ngay lập tức giống như bị phỏng đem hộp gỗ đặt cạch lên bàn. Trong hộp là vật gì, nàng đã sớm đoán ra được. Nghĩ như vậy, hạ thân lõa lồ phía dưới lớp váy nóng lên, từ trong tiểu huyệt phun ra một ít dâm dịch.
Vẫy tay ra hiệu toàn bộ cung tì trong phòng lui hết, nàng nhẹ nhàng mở ra. Quả nhiên, tiết khố thêu hoa hải đường của mình đang nằm trong hộp. Tiết khố dường như ướt đẫm, trên mặt còn có một cỗ bạch trọc nhuộm ướt vải dệt mềm nhẵn, hương vị thuộc về tinh dịch của nam nhân đập vào mặt nàng. Diệp Huyên lần đầu tiên cảm thụ được hương vị này, chỉ cảm thấy là lạ, không tự chủ được mà liếm môi, trong miệng có chút khát…
Dưới tiết khố có thêm một tờ tuyết tiên, nàng mở ra nhìn, Tiêu Diệp đã thôi không khiêu khích nàng, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói bản thân đã ăn no sẽ nghiêm cẩn xử lý chính vụ, hắn còn thoải mái, nhàn hạ bình phẩm tiết khố của Diệp Huyên-cái thêu hoa hải đường này không đẹp bằng cái thêu cá chép vàng bơi lượn.
Diệp Huyên âm thầm phỉ nhổ hắn, không đứng đắn! Nàng xấu hổ đến mức muốn thiêu hủy tiết khố này đi , nhưng đến cùng vẫn là không làm được, đem cả hộp cất kín. Đợi chút, động tác của nàng bất ngờ khựng lại, nói đến tiết khố của bản thân, Diệp Huyên quả thật có một cái thêu cá chép vàng bơi lượn. Nàng là thái hậu, cho nên từ ngoại sam đến nội y, cho tới bây giờ nàng cũng không để ý quá nhiều. Nàng có rất nhiều tiết khố, nhưng Diệp Huyên đối với cái thêu cá chép vàng bơi lượn kia lại có ấn tượng sâu sắc, bởi vì cái tiết khố kia đã sớm không thấy tăm hơi. Nếu đã mất, có nghĩa là trong vòng mấy tháng vừa rồi nàng không có mặc nó, nhưng là… vì sao Tiêu Diệp biết nàng có một cái tiết khố như vậy.
Đêm đó, Diệp Huyên liền hỏi Tiêu Diệp vấn đề này.
Đầu tiên Tiêu Diệp ngẩn ra, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng Diệp Huyên liếc mắt một cái vẫn thấy trong mắt hắn có một tia khẩn trương. Tiêu Diệp vốn bất động như núi hôm nay là có biểu hiện luống cuống như vậy, lại thấy hắn cố gắng nói lảng sang chuyện khác, Diệp Huyên vẫn yên lặng nhìn hắn, đại ý nếu hắn không thành thật trả lời, mình sẽ nhìn hắn hoài.
Tiêu Diệp đương nhiên có thể linh hoạt né tránh đề tài này, nhưng hắn không muốn làm Diệp Huyên thất vọng, nhưng hắn vẫn lo lắng không yên… Nếu, nếu nàng biết sự thật rồi chán ghét mình, vậy... nên làm sao bây giờ. Có lẽ là hạnh phúc trước mắt đến quá bất ngờ, quá mức mộng ảo, Tiêu Diệp lại vì một chuyện nho nhỏ như vậy mà lo được lo mất.
Diệp Huyên thở dài, nàng là người thông minh, đã sớm đoán được chuyện gì xảy ra, biểu hiện của Tiêu Diệp càng khiến nàng đau lòng, “Cửu lang.” Tuy có chút ngượng ngùng, nàng vẫn ôm lấy cổ Tiêu Diệp, thổi khí bên tai nam nhân , “Cái tiết khố kia… Có phải bị chàng trộm hay không ?”
Tiêu Diệp đỏ mặt, chuyện hoang đường lúc thiếu niên đã giấu kín lại hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Từ khi hắn bắt đầu mộng tinh, nữ nhân vật chính xuất hiện trong mộng luôn chỉ có một. Tiêu Diệp ban ngày trong mắt Diệp Huyên là đứa trẻ nhu thuận, thuần lương, nhưng giữa đêm khuya, hắn cởi quần ra, trong đầu phác họa hình dáng của Diệp Huyên, động tác trên tay cấp tốc giải tỏa dục vọng cuồng mãnh.
Hắn nhớ được ngày đó, nhóm cung tì thu dọn đồ đạc trong cung Diệp Huyên, không cẩn thận làm rơi một món đồ. Tiêu Diệp nhặt lên, vừa nhìn thấy, vật dưới háng liền ngóc đầu đứng dậy. Đó đúng là cái tiết khố đã mất từ mấy năm trước của Diệp Huyên, thêu cá chép vàng bơi lượn, vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
“Không phải trộm.” Tiêu Diệp buồn buồn nói, “Là ta nhặt được.”
Diệp Huyên buồn cười túm lấy vành tai hắn: “Vậy sau đó thì sao, đều là chàng nhặt được?”
Từ sau khi nhặt được tiết khố kia, Tiêu Diệp càng không thể vãn hồi. Hắn mỗi đêm đều dùng cái tiết khố kia phủ lên dương vật, trong miệng thì thào gọi tên Diệp Huyên, thỏa mãn dục vọng rồi mới ngủ. Ngày ngày bị cọ xát, cái tiết khố kia bị rách. Tiêu Diệp ảo não mất mấy ngày, trong đầu nảy ra ý định , nương nương tất nhiên là có rất nhiều tiết khố, nếu mình trộm một cái…
Lúc đầu đúng là Diệp Huyên không có phát hiện, đợi đến khi nàng phát hiện bản thân bị mất rất nhiều cái tiết khố, thì đã qua hai năm kể từ lần đầu tiên Tiêu Diệp trộm tiết khố nàng. Sau khi Tiêu Diệp tròn mười bảy, lập phủ bên ngoài cung, kẻ trộm tiết khố trong Thừa Hương điện cũng biến mất, mà Diệp Huyên lại cho rằng mình nhớ lầm, dù sao bên trong hậu cung to lớn này, nào có ai to gan lớn mật lấy trộm tiết khố của thái hậu.
Bây giờ, cái tên to gan lớn mật kia đang đứng trước mặt nàng. Diệp Huyên nhịn không được mà bật cười, trong lòng lại mềm nhũn thành một đoàn, cảm thấy Tiêu Diệp thật sự rất đáng yêu. Tiêu Diệp bị nàng cười đến độ thẹn quá hóa giận, nhếch khóe môi một cái: “Nương nương, số tiết khố ấy ta đều giữ lại, người có muốn nhìn lại không?”
Diệp Huyên đỏ mặt, nghĩ đến Tiêu Diệp đã từng dùng mấy cái tiết khố kia làm những chuyện hạ lưu, nàng hừ một tiếng: “Ta mới không muốn nhìn, huống hồ… Ta cũng không phải không có.”
“Nơi nào có?” Bàn tay to của Tiêu Diệp đưa xuống dưới váy nàng, đụng đến bắp đùi trơn mịn của nàng, “Nơi này cái gì cũng không có, không đúng…” Nam nhân hạ thấp giọng, “Ở đây có một cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hề hề hộc ra rất nhiều nước nha.”
Tiểu hoa châu bị hắn kẹp lấy, Diệp Huyên liền mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Diệp. Nàng bị Tiêu Diệp ôm ngang lên giường, mê muội nhìn hắn cởi bỏ ngọc đái, cẩm bào, lấy ra cây gậy nóng hầm hập áp lên người mình.
“Nói ta hạ lưu, vô sỉ.” Tiêu Diệp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Diệp Huyên, “Nương nương, đêm nay Cửu lang sẽ khiến cho nàng hiểu rõ, cái gì gọi là hạ lưu, vô sỉ.”
“Người này, đăng đồ tử…” Diệp Huyên rên rỉ, tiếng thở dốc bị nam nhân nuốt vào trong miệng. Đêm, còn rất dài…
Chương 20:
Trời vừa sang thu, thời tiết trong kinh thành đã bớt nóng, hoàng đế nghỉ hè trên hành cung đã đến lúc phải về kinh.
Thiên tử xuất hành, xa giá nối đuôi nhau đi về một nơi. Vệ binh mặc áo giáp cầm khiên đi đầu dẫn đường, vệ binh cầm thương đứng san sát nhau theo sau, cấm quân nâng ngọn giáo hộ giá quanh xa giá. Đội ngũ chậm rãi di chuyển theo đường núi uốn lượn. Ngay chính giữa đội ngũ là hai cỗ xa giá vô cùng chói mắt, chiếc trước do sáu con ngựa cùng kéo, chiếc sau là bốn con, chính là xa giá của thiên tử và thái hậu.
Đường núi bằng phẳng, người đánh xe tài nghệ thành thạo, cho nên xe đi trên đường không chút xóc nảy. Tiêu Diệp ngồi trong buồng xe rộng rãi, phía trước là một cái bàn thấp, trên bàn còn có tấu chương mà hắn chưa phê duyệt xong. Giá bút, nghiên mực, cái chặn giấy… Văn phong tứ bảo không thiếu thứ nào, hắn đem bút son duỗi đến một cái đĩa đựng màu đỏ thẫm, trong đĩa không phải là màu chu sa thường dùng, mà là một thứ son thơm ngào ngạt. Hắn viết lên giấy vài nét bút, đầu bút liền có chút khô ráp, Tiêu Diệp không đem bút son duỗi đến chỗ rửa bút mà cười nói: “Nương nương, mau thưởng cho ta chút nước a.”
Diệp Huyên “ưm” một tiếng, trước ánh mắt nóng rực của Tiêu Diệp cố nén xấu hổ mở rộng hai chân. Nàng trần như nhộng, thân thể trần trụi xinh đẹp dựa vào bên ghế cạnh người Tiêu Diệp. Lúc này cặp đùi thon dài trắng như tuyết chậm rãi mở ra, để lộ đóa hoa nhỏ phấn nộn. Cánh hoa mấp máy dữ dội, hoa dịch thơm ngọt theo hoa khẩu chảy ra, giống như nhụy hoa dính đầy sương sớm, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Không ai dám nghĩ, trong xa giá của hoàng đế, thái hậu và hoàng đế đang ở cùng nhau, còn trình diễn một màn hương diễm, dâm mỹ bậc này. Bàn tay Diệp Huyên nắm chặt chăn gấm dưới thân, nhìn bút son kia chậm rãi duỗi đến nơi giữa hai chân mình. Đầu bút lông thô ráp tách ra bối thịt khép kín, ở huyệt khẩu họa vài vòng tròn rồi chậm rãi đâm vào tiểu huyệt.
“Ân… Ngô…” Nàng khắc chế không được tiếng rên rỉ, hàm răng cắn chặt miếng vải nhét trong miệng, mới khắc chế được tiếng rên rỉ tao mị đến tận xương không bật ra khỏi môi.
”Nương nương, nàng nên nhỏ tiếng một chút, nếu để người bên ngoài nghe được thì không tốt đâu.” Tiêu Diệp ung dung chuyển động bút son, ngòi bút thấm đẫm dâm thủy, ở trong hoa kính không ngừng xoay tròn.
Hắn nói như vậy, Diệp Huyên càng động tình khó nhịn. Nghĩ đến bên ngoài xe ngựa là vài trăm thị vệ hộ giá, bản thân chỉ cách họ một tầng vách tường xe ngựa, mình cả người lõa lồ bị con nuôi đùa bỡn. “Không cần…” Nàng nhỏ giọng cầu xin, bởi vì trong miệng bị nhét tiết khố, âm thanh mơ hồ không rõ, vừa như khóc lại vừa như nỉ non.
Hô hấp Tiêu Diệp không khỏi nặng nề hơn mấy phần, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, thật sự là cái tiểu dâm oa câu người, côn thịt trong tiết khố lại nảy lên, hận không thể ngay lập tức cắm vào tiểu dâm huyệt của Diệp Huyên, không phá tiểu tao huyệt kia nát quyết không bỏ qua. Hít sâu một hơi, Tiêu Diệp đem bút son rút ra. Giữa ngòi bút cùng huyệt khẩu kéo ra một đường chỉ bạc dâm mỹ, trong hoa huyệt phát ra một tiếng “ba” nho nhỏ, trêu chọc Tiêu Diệp thiếu chút nữa không nhịn xuống được.
Thấy Tiêu Diệp muốn nhào lên, Diệp Huyên vừa thở dốc vừa nói: “Nếu chàng… Nếu bây giờ chàng vào, tính là… Thua cuộc.”
Tiêu Diệp ngừng lại, oán hận nhìn Diệp Huyên một lúc, mới miễn cưỡng áp xuống dục vọng đang bừng bừng phấn chấn trong cơ thể: “Tốt, đây chính là nàng tự tìm, nhìn xem chúng ta ai nhịn không được trước.”
Diệp Huyên thầm nghĩ, dục vọng nam nhân so với nữ nhân tất nhiên là mạnh hơn, nàng không tin Tiêu Diệp có thể nhẫn nhịn hơn mình. Tình thế giữa hai người bây giờ là một hồi đánh cuộc. Nếu Tiêu Diệp nhịn không được mà đem côn thịt cắm vào tiểu huyệt của Diệp Huyên trước, thì tính là hắn thua. Nếu Diệp Huyên bị Tiêu Diệp đùa bỡn cao trào, liền xem là Diệp Huyên thua. Tiêu Diệp thua, ba tháng không được thân cận Diệp Huyên. Còn nếu Diệp Huyên thua, cũng trong vòng ba tháng, điên đảo loan phượng đều nghe theo Tiêu Diệp.
Diệp Huyên biết rõ thủ đoạn tính sự của Tiêu Diệp cao siêu, lúc đưa ra điều kiện, còn bắt buộc Tiêu Diệp không thể chạm vào thân thể mình. Vốn tưởng rằng như vậy là thắng rồi, không nghĩ tới Tiêu Diệp cười như không cười lôi ra một cây bút. Diệp Huyên lúc đó còn mơ hồ không hiểu, đây là muốn làm gì?
Rất nhanh, nàng liền được thưởng thức sự lợi hại của cây bút kia. Nếu không phải Tiêu Diệp thương tiếc nàng, không dùng thủ đoạn quá mức kịch liệt, nếu không Diệp Huyên đã sớm tiết. Đương nhiên, nhìn cảnh đẹp trước mặt, Tiêu Diệp cũng khó nhẫn nhịn. Hai người cứ như vậy giằng co, đều khát vọng thân thể đối phương, nhưng chỉ vì một hồi đánh cuộc đành phải cật lực nhẫn nại.
Cảm giác được cán bút lạnh băng lại duỗi vào hoa huyệt, cả người Diệp Huyên run rẩy, dĩ nhiên là không chịu nổi. Mị thịt trong hoa huyệt ra sức hút chặt cán bút, nhưng cán bút kia thật nhỏ, làm sao có thể thỏa mãn nàng. Ánh mắt Diệp Huyên không khỏi liếc về nơi khố hạ Tiêu Diệp, đáng tiếc nam nhân mặc quần áo chỉnh tề, chí thấy dưới bụng phồng lên một khối. Nàng không tự chủ phác họa ra hình dáng căn côn thịt kia, bổng thân thô cứng, quy đầu to như trứng vịt… Thật muốn côn thịt nóng bỏng hung hăng cắm vào trong thân thể nàng, mỗi một lần đâm vào đều khiến linh hồn nhỏ bé của nàng muốn bay lên. Rất muốn… Hai mắt Diệp Huyên mê muội, rất muốn thịt heo bổng…
Tiêu Diệp cong môi cười, biết nàng sắp đến. Hắn đem ngòi bút thay đổi phương hướng, tìm được điểm quen thuộc trong hoa kính, cấp tốc đâm vào.
“Đừng!” Thân thể Diệp Huyên trong nháy mắt gần như muốn nhảy dựng lên, dưới thế tấn công không ngừng của Tiêu Diệp, ngòi bút cứng rắn nhiều lần đỉnh đến chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Đầu lông tơ mỗi lần quét qua, liền giống như mấy trăm lần tra tấn ôn nhu. Cuối cùng, trong hoa tâm của nàng trào ra một cỗ dâm thủy, trong tầm mắt mơ hồ, Diệp Huyên nhìn thấy Tiêu Diệp đem ngòi bút quăng đi, cấp bách đem thân thể mình áp lên.
“Huyên nhi. Nàng thua rồi…” Giọng nói Tiêu Diệp khàn khàn, hắn nặng nề đem côn thịt sáp vào… Bên ngoài xe ngựa cảnh thu hiu quạnh, bên trong xe ngựa cảnh xuân kiềm diễm đang lan tràn.
Ước chừng một lúc lâu sau, tiểu nội quan của Hội Ninh điện đưa tới một cái hộp gỗ. Diệp Huyên theo bản năng nhận lấy cái hộp, lại ngay lập tức giống như bị phỏng đem hộp gỗ đặt cạch lên bàn. Trong hộp là vật gì, nàng đã sớm đoán ra được. Nghĩ như vậy, hạ thân lõa lồ phía dưới lớp váy nóng lên, từ trong tiểu huyệt phun ra một ít dâm dịch.
Vẫy tay ra hiệu toàn bộ cung tì trong phòng lui hết, nàng nhẹ nhàng mở ra. Quả nhiên, tiết khố thêu hoa hải đường của mình đang nằm trong hộp. Tiết khố dường như ướt đẫm, trên mặt còn có một cỗ bạch trọc nhuộm ướt vải dệt mềm nhẵn, hương vị thuộc về tinh dịch của nam nhân đập vào mặt nàng. Diệp Huyên lần đầu tiên cảm thụ được hương vị này, chỉ cảm thấy là lạ, không tự chủ được mà liếm môi, trong miệng có chút khát…
Dưới tiết khố có thêm một tờ tuyết tiên, nàng mở ra nhìn, Tiêu Diệp đã thôi không khiêu khích nàng, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói bản thân đã ăn no sẽ nghiêm cẩn xử lý chính vụ, hắn còn thoải mái, nhàn hạ bình phẩm tiết khố của Diệp Huyên-cái thêu hoa hải đường này không đẹp bằng cái thêu cá chép vàng bơi lượn.
Diệp Huyên âm thầm phỉ nhổ hắn, không đứng đắn! Nàng xấu hổ đến mức muốn thiêu hủy tiết khố này đi , nhưng đến cùng vẫn là không làm được, đem cả hộp cất kín. Đợi chút, động tác của nàng bất ngờ khựng lại, nói đến tiết khố của bản thân, Diệp Huyên quả thật có một cái thêu cá chép vàng bơi lượn. Nàng là thái hậu, cho nên từ ngoại sam đến nội y, cho tới bây giờ nàng cũng không để ý quá nhiều. Nàng có rất nhiều tiết khố, nhưng Diệp Huyên đối với cái thêu cá chép vàng bơi lượn kia lại có ấn tượng sâu sắc, bởi vì cái tiết khố kia đã sớm không thấy tăm hơi. Nếu đã mất, có nghĩa là trong vòng mấy tháng vừa rồi nàng không có mặc nó, nhưng là… vì sao Tiêu Diệp biết nàng có một cái tiết khố như vậy.
Đêm đó, Diệp Huyên liền hỏi Tiêu Diệp vấn đề này.
Đầu tiên Tiêu Diệp ngẩn ra, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng Diệp Huyên liếc mắt một cái vẫn thấy trong mắt hắn có một tia khẩn trương. Tiêu Diệp vốn bất động như núi hôm nay là có biểu hiện luống cuống như vậy, lại thấy hắn cố gắng nói lảng sang chuyện khác, Diệp Huyên vẫn yên lặng nhìn hắn, đại ý nếu hắn không thành thật trả lời, mình sẽ nhìn hắn hoài.
Tiêu Diệp đương nhiên có thể linh hoạt né tránh đề tài này, nhưng hắn không muốn làm Diệp Huyên thất vọng, nhưng hắn vẫn lo lắng không yên… Nếu, nếu nàng biết sự thật rồi chán ghét mình, vậy... nên làm sao bây giờ. Có lẽ là hạnh phúc trước mắt đến quá bất ngờ, quá mức mộng ảo, Tiêu Diệp lại vì một chuyện nho nhỏ như vậy mà lo được lo mất.
Diệp Huyên thở dài, nàng là người thông minh, đã sớm đoán được chuyện gì xảy ra, biểu hiện của Tiêu Diệp càng khiến nàng đau lòng, “Cửu lang.” Tuy có chút ngượng ngùng, nàng vẫn ôm lấy cổ Tiêu Diệp, thổi khí bên tai nam nhân , “Cái tiết khố kia… Có phải bị chàng trộm hay không ?”
Tiêu Diệp đỏ mặt, chuyện hoang đường lúc thiếu niên đã giấu kín lại hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Từ khi hắn bắt đầu mộng tinh, nữ nhân vật chính xuất hiện trong mộng luôn chỉ có một. Tiêu Diệp ban ngày trong mắt Diệp Huyên là đứa trẻ nhu thuận, thuần lương, nhưng giữa đêm khuya, hắn cởi quần ra, trong đầu phác họa hình dáng của Diệp Huyên, động tác trên tay cấp tốc giải tỏa dục vọng cuồng mãnh.
Hắn nhớ được ngày đó, nhóm cung tì thu dọn đồ đạc trong cung Diệp Huyên, không cẩn thận làm rơi một món đồ. Tiêu Diệp nhặt lên, vừa nhìn thấy, vật dưới háng liền ngóc đầu đứng dậy. Đó đúng là cái tiết khố đã mất từ mấy năm trước của Diệp Huyên, thêu cá chép vàng bơi lượn, vừa tinh xảo vừa đáng yêu.
“Không phải trộm.” Tiêu Diệp buồn buồn nói, “Là ta nhặt được.”
Diệp Huyên buồn cười túm lấy vành tai hắn: “Vậy sau đó thì sao, đều là chàng nhặt được?”
Từ sau khi nhặt được tiết khố kia, Tiêu Diệp càng không thể vãn hồi. Hắn mỗi đêm đều dùng cái tiết khố kia phủ lên dương vật, trong miệng thì thào gọi tên Diệp Huyên, thỏa mãn dục vọng rồi mới ngủ. Ngày ngày bị cọ xát, cái tiết khố kia bị rách. Tiêu Diệp ảo não mất mấy ngày, trong đầu nảy ra ý định , nương nương tất nhiên là có rất nhiều tiết khố, nếu mình trộm một cái…
Lúc đầu đúng là Diệp Huyên không có phát hiện, đợi đến khi nàng phát hiện bản thân bị mất rất nhiều cái tiết khố, thì đã qua hai năm kể từ lần đầu tiên Tiêu Diệp trộm tiết khố nàng. Sau khi Tiêu Diệp tròn mười bảy, lập phủ bên ngoài cung, kẻ trộm tiết khố trong Thừa Hương điện cũng biến mất, mà Diệp Huyên lại cho rằng mình nhớ lầm, dù sao bên trong hậu cung to lớn này, nào có ai to gan lớn mật lấy trộm tiết khố của thái hậu.
Bây giờ, cái tên to gan lớn mật kia đang đứng trước mặt nàng. Diệp Huyên nhịn không được mà bật cười, trong lòng lại mềm nhũn thành một đoàn, cảm thấy Tiêu Diệp thật sự rất đáng yêu. Tiêu Diệp bị nàng cười đến độ thẹn quá hóa giận, nhếch khóe môi một cái: “Nương nương, số tiết khố ấy ta đều giữ lại, người có muốn nhìn lại không?”
Diệp Huyên đỏ mặt, nghĩ đến Tiêu Diệp đã từng dùng mấy cái tiết khố kia làm những chuyện hạ lưu, nàng hừ một tiếng: “Ta mới không muốn nhìn, huống hồ… Ta cũng không phải không có.”
“Nơi nào có?” Bàn tay to của Tiêu Diệp đưa xuống dưới váy nàng, đụng đến bắp đùi trơn mịn của nàng, “Nơi này cái gì cũng không có, không đúng…” Nam nhân hạ thấp giọng, “Ở đây có một cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương hề hề hộc ra rất nhiều nước nha.”
Tiểu hoa châu bị hắn kẹp lấy, Diệp Huyên liền mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Diệp. Nàng bị Tiêu Diệp ôm ngang lên giường, mê muội nhìn hắn cởi bỏ ngọc đái, cẩm bào, lấy ra cây gậy nóng hầm hập áp lên người mình.
“Nói ta hạ lưu, vô sỉ.” Tiêu Diệp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Diệp Huyên, “Nương nương, đêm nay Cửu lang sẽ khiến cho nàng hiểu rõ, cái gì gọi là hạ lưu, vô sỉ.”
“Người này, đăng đồ tử…” Diệp Huyên rên rỉ, tiếng thở dốc bị nam nhân nuốt vào trong miệng. Đêm, còn rất dài…
Chương 20:
Trời vừa sang thu, thời tiết trong kinh thành đã bớt nóng, hoàng đế nghỉ hè trên hành cung đã đến lúc phải về kinh.
Thiên tử xuất hành, xa giá nối đuôi nhau đi về một nơi. Vệ binh mặc áo giáp cầm khiên đi đầu dẫn đường, vệ binh cầm thương đứng san sát nhau theo sau, cấm quân nâng ngọn giáo hộ giá quanh xa giá. Đội ngũ chậm rãi di chuyển theo đường núi uốn lượn. Ngay chính giữa đội ngũ là hai cỗ xa giá vô cùng chói mắt, chiếc trước do sáu con ngựa cùng kéo, chiếc sau là bốn con, chính là xa giá của thiên tử và thái hậu.
Đường núi bằng phẳng, người đánh xe tài nghệ thành thạo, cho nên xe đi trên đường không chút xóc nảy. Tiêu Diệp ngồi trong buồng xe rộng rãi, phía trước là một cái bàn thấp, trên bàn còn có tấu chương mà hắn chưa phê duyệt xong. Giá bút, nghiên mực, cái chặn giấy… Văn phong tứ bảo không thiếu thứ nào, hắn đem bút son duỗi đến một cái đĩa đựng màu đỏ thẫm, trong đĩa không phải là màu chu sa thường dùng, mà là một thứ son thơm ngào ngạt. Hắn viết lên giấy vài nét bút, đầu bút liền có chút khô ráp, Tiêu Diệp không đem bút son duỗi đến chỗ rửa bút mà cười nói: “Nương nương, mau thưởng cho ta chút nước a.”
Diệp Huyên “ưm” một tiếng, trước ánh mắt nóng rực của Tiêu Diệp cố nén xấu hổ mở rộng hai chân. Nàng trần như nhộng, thân thể trần trụi xinh đẹp dựa vào bên ghế cạnh người Tiêu Diệp. Lúc này cặp đùi thon dài trắng như tuyết chậm rãi mở ra, để lộ đóa hoa nhỏ phấn nộn. Cánh hoa mấp máy dữ dội, hoa dịch thơm ngọt theo hoa khẩu chảy ra, giống như nhụy hoa dính đầy sương sớm, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Không ai dám nghĩ, trong xa giá của hoàng đế, thái hậu và hoàng đế đang ở cùng nhau, còn trình diễn một màn hương diễm, dâm mỹ bậc này. Bàn tay Diệp Huyên nắm chặt chăn gấm dưới thân, nhìn bút son kia chậm rãi duỗi đến nơi giữa hai chân mình. Đầu bút lông thô ráp tách ra bối thịt khép kín, ở huyệt khẩu họa vài vòng tròn rồi chậm rãi đâm vào tiểu huyệt.
“Ân… Ngô…” Nàng khắc chế không được tiếng rên rỉ, hàm răng cắn chặt miếng vải nhét trong miệng, mới khắc chế được tiếng rên rỉ tao mị đến tận xương không bật ra khỏi môi.
”Nương nương, nàng nên nhỏ tiếng một chút, nếu để người bên ngoài nghe được thì không tốt đâu.” Tiêu Diệp ung dung chuyển động bút son, ngòi bút thấm đẫm dâm thủy, ở trong hoa kính không ngừng xoay tròn.
Hắn nói như vậy, Diệp Huyên càng động tình khó nhịn. Nghĩ đến bên ngoài xe ngựa là vài trăm thị vệ hộ giá, bản thân chỉ cách họ một tầng vách tường xe ngựa, mình cả người lõa lồ bị con nuôi đùa bỡn. “Không cần…” Nàng nhỏ giọng cầu xin, bởi vì trong miệng bị nhét tiết khố, âm thanh mơ hồ không rõ, vừa như khóc lại vừa như nỉ non.
Hô hấp Tiêu Diệp không khỏi nặng nề hơn mấy phần, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ, thật sự là cái tiểu dâm oa câu người, côn thịt trong tiết khố lại nảy lên, hận không thể ngay lập tức cắm vào tiểu dâm huyệt của Diệp Huyên, không phá tiểu tao huyệt kia nát quyết không bỏ qua. Hít sâu một hơi, Tiêu Diệp đem bút son rút ra. Giữa ngòi bút cùng huyệt khẩu kéo ra một đường chỉ bạc dâm mỹ, trong hoa huyệt phát ra một tiếng “ba” nho nhỏ, trêu chọc Tiêu Diệp thiếu chút nữa không nhịn xuống được.
Thấy Tiêu Diệp muốn nhào lên, Diệp Huyên vừa thở dốc vừa nói: “Nếu chàng… Nếu bây giờ chàng vào, tính là… Thua cuộc.”
Tiêu Diệp ngừng lại, oán hận nhìn Diệp Huyên một lúc, mới miễn cưỡng áp xuống dục vọng đang bừng bừng phấn chấn trong cơ thể: “Tốt, đây chính là nàng tự tìm, nhìn xem chúng ta ai nhịn không được trước.”
Diệp Huyên thầm nghĩ, dục vọng nam nhân so với nữ nhân tất nhiên là mạnh hơn, nàng không tin Tiêu Diệp có thể nhẫn nhịn hơn mình. Tình thế giữa hai người bây giờ là một hồi đánh cuộc. Nếu Tiêu Diệp nhịn không được mà đem côn thịt cắm vào tiểu huyệt của Diệp Huyên trước, thì tính là hắn thua. Nếu Diệp Huyên bị Tiêu Diệp đùa bỡn cao trào, liền xem là Diệp Huyên thua. Tiêu Diệp thua, ba tháng không được thân cận Diệp Huyên. Còn nếu Diệp Huyên thua, cũng trong vòng ba tháng, điên đảo loan phượng đều nghe theo Tiêu Diệp.
Diệp Huyên biết rõ thủ đoạn tính sự của Tiêu Diệp cao siêu, lúc đưa ra điều kiện, còn bắt buộc Tiêu Diệp không thể chạm vào thân thể mình. Vốn tưởng rằng như vậy là thắng rồi, không nghĩ tới Tiêu Diệp cười như không cười lôi ra một cây bút. Diệp Huyên lúc đó còn mơ hồ không hiểu, đây là muốn làm gì?
Rất nhanh, nàng liền được thưởng thức sự lợi hại của cây bút kia. Nếu không phải Tiêu Diệp thương tiếc nàng, không dùng thủ đoạn quá mức kịch liệt, nếu không Diệp Huyên đã sớm tiết. Đương nhiên, nhìn cảnh đẹp trước mặt, Tiêu Diệp cũng khó nhẫn nhịn. Hai người cứ như vậy giằng co, đều khát vọng thân thể đối phương, nhưng chỉ vì một hồi đánh cuộc đành phải cật lực nhẫn nại.
Cảm giác được cán bút lạnh băng lại duỗi vào hoa huyệt, cả người Diệp Huyên run rẩy, dĩ nhiên là không chịu nổi. Mị thịt trong hoa huyệt ra sức hút chặt cán bút, nhưng cán bút kia thật nhỏ, làm sao có thể thỏa mãn nàng. Ánh mắt Diệp Huyên không khỏi liếc về nơi khố hạ Tiêu Diệp, đáng tiếc nam nhân mặc quần áo chỉnh tề, chí thấy dưới bụng phồng lên một khối. Nàng không tự chủ phác họa ra hình dáng căn côn thịt kia, bổng thân thô cứng, quy đầu to như trứng vịt… Thật muốn côn thịt nóng bỏng hung hăng cắm vào trong thân thể nàng, mỗi một lần đâm vào đều khiến linh hồn nhỏ bé của nàng muốn bay lên. Rất muốn… Hai mắt Diệp Huyên mê muội, rất muốn thịt heo bổng…
Tiêu Diệp cong môi cười, biết nàng sắp đến. Hắn đem ngòi bút thay đổi phương hướng, tìm được điểm quen thuộc trong hoa kính, cấp tốc đâm vào.
“Đừng!” Thân thể Diệp Huyên trong nháy mắt gần như muốn nhảy dựng lên, dưới thế tấn công không ngừng của Tiêu Diệp, ngòi bút cứng rắn nhiều lần đỉnh đến chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Đầu lông tơ mỗi lần quét qua, liền giống như mấy trăm lần tra tấn ôn nhu. Cuối cùng, trong hoa tâm của nàng trào ra một cỗ dâm thủy, trong tầm mắt mơ hồ, Diệp Huyên nhìn thấy Tiêu Diệp đem ngòi bút quăng đi, cấp bách đem thân thể mình áp lên.
“Huyên nhi. Nàng thua rồi…” Giọng nói Tiêu Diệp khàn khàn, hắn nặng nề đem côn thịt sáp vào… Bên ngoài xe ngựa cảnh thu hiu quạnh, bên trong xe ngựa cảnh xuân kiềm diễm đang lan tràn.
Bình luận facebook