• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Mẫu hậu! Ta chỉ cần người! (H+) (3 Viewers)

  • Chương 23+24

Chương 23:

“Thập nhất nương, con nên khuyên nhủ quan gia.” Một nữ nhân đẹp đẽ, ung dung ngồi phía dưới Diệp Huyên, nhờ chăm sóc kỹ lưỡng mà nhìn bà không có điểm nào giống lão phụ nhân đã gần năm mươi. Phụ nhân này chính là mẫu thân của Diệp Huyên, Hạ Quốc phu nhân Quách thị. Thân phận ngoại thích khiến người Diệp gia làm việc luôn cẩn thận, chặt chẽ, nên Quách thị rất ít khi tiến cung thăm nữ nhi, lúc này nhân dịp sinh thần của hoàng thượng liền xin yết kiến, nhân cơ hội mẫu tử đang nói chút chuyện phiếm, bà liền hạ giọng nói.

“Qua sinh thần này, quan gia đã hai mươi ba tuổi, con xem Đại Dận chúng ta có triều nào hoàng đế đã hai mươi ba tuổi mà chưa lập hậu.” Quách thị thở dài, “Dưới gối quan gia đến nay vẫn hư không, thật khiến người ta ưu sầu.”

Diệp Huyên vừa nghe Quách thị mở miệng, liền biết bà muốn nói cái gì. Mấy ngày trước Tương Khác đã cầu kiến, cũng đề cập đến việc lập hậu. Trái tim Diệp Huyên giống như bị ngâm trong chảo dầu mặc cho ai chiên ai nấu, nàng đâu phải không biết lý do Tiêu Diệp không muốn lập hậu. Đã như thế, nàng làm sao có thể mở miệng khuyên can Tiêu Diệp.

“A nương…” Diệp Huyên do dự một lát, “Dù sao Cửu lang còn trẻ…”

“Trẻ chỗ nào?!” Quách thị bỗng nhiên kích động nói, “Trưởng tử của Triệu vương cũng đã mười hai tuổi!” Ý thức được bản thân luống cuống, dù sao người trước mặt không chỉ là con gái của mình mà còn là mẫu nghi thiên hạ, bà hạ giọng xuống, “Thập nhất nương, a nương cũng là lo lắng cho con a. Quan gia tuy rằng vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh, nhưng nếu như… Nếu như ngày nào đó xui rủi gặp chuyện gì bất trắc, người lại không có con, đến lúc đó chỉ có thể chọn con của Lỗ vương hoặc Triệu vương. Lỗ vương là người ngu xuẩn, nên thích hợp nhất chỉ còn có Triệu vương…”

Mà Triệu vương lại không ưa Diệp Huyên. Sau loạn ngũ vương, triều đình muốn chọn tân đế. Diệp Huyên là thái hậu đương triều, trong việc chọn tân đế này, nàng là người có quyền lên tiếng nhất. Lỗ vương đã bị nhóm triều thần loại trừ từ trước, nên chỉ còn hai người là Triệu vương và Tiêu Diệp. Theo truyền thống, Triệu vương lớn tuổi hơn, ngôi vị hoàng đế đáng lý là truyền cho hắn. Tuy tính tình hắn tàn bạo, nhưng cũng không phải là không có năng lực. Nhóm triều thần liền chia làm hai phái, một phái ủng hộ Triệu vương, phái còn lại ủng hộ Việt vương, cuối cùng quyền quyết định nằm trong tay Diệp Huyên.

Không cần nghĩ cũng biết Triệu vương hận Diệp Huyên như thế nào. Theo như lời Quách thị nói, nếu như Tiêu Diệp băng hà, hoàng đế không con, thì chỉ có hai phương án để giải quyết. Một là từ trong nhóm tôn thất chọn ra một người làm con thừa tự của Tiêu Diệp, rồi lập làm đế, nhưng hoàng đế tuổi còn nhỏ, không thể chủ trì toàn cục, xã tắc bẩt ổn. Phương án thứ hai là nhường ngôi cho huynh đệ của Tiêu Diệp, đến lúc đó Triệu vương đăng cơ, tuy rằng bên ngoài hắn không thể bất kính với thái hậu là nàng, nhưng thủ đoạn ngầm làm sao có thể thiếu?

“Thập nhất nương.” Quách thị vô cùng thương yêu tiểu nữ nhi phải vào cung từ lúc còn nhỏ, bà không khỏi rơi lệ nói, “A nương không muốn con rơi vào kết cục giống như thái hậu Long Khánh tiền triều…”

Trong lòng Diệp Huyên chua xót, nàng nắm lấy tay Quách thị: “A nương, đừng lo lắng, bây giờ con sống rất tốt. Việc Triệu vương không thuần phục… chưa có biểu hiện gì rõ ràng mà”

Quách thị hừ lạnh một tiếng: “ Cứ tưởng rằng Quan gia không biết, hắn suốt ngày qua lại cùng nhóm dư đảng của phế đế, còn có Hồ Dương công chúa cũng không phải là người dễ đối phó.”

“Hồ Dương công chúa…” Diệp Huyên đã lâu không quan tâm đến chuyện triều chính, tuy biết Triệu vương đối với việc Tiêu Diệp thừa kế ngôi vị hoàng đế trong lòng không phục, nhưng không nghĩ tới dã tâm của hắn đã rõ ràng như thế, còn lui tới cùng Hồ Dương trưởng công chúa.

Cảnh Tông có chín trai bốn gái, trong đó trưởng nữ Bình An Trưởng công chúa cùng tam công chúa Chiêu Khánh đều bị quấn vào loạn ngũ vương mà bỏ mạng. Thứ công chúa Tương Thành thân thể suy nhược, gia yến mỗi năm đều phải ăn nhân sâm mới có thể tham dự. Hồ Dương công chúa Tiêu Nga là tứ công chúa, cũng là nữ nhi được Cảnh Tông sủng ái nhất.

Tiêu Nga trời sinh tính tình kiêu ngạo, nàng là do Quý phi Ôn thị của Cảnh Tông sinh ra, kim chi ngọc diệp, lúc nhỏ cũng không ít lần khi dễ Tiêu Diệp. Cũng may nàng đối với quyền thế không có hứng thú, trong thời gian loạn ngũ vương không bị quấn vào. Nhưng cố tình phò mã của Tiêu Nga lại là người của Chu vương, sau loạn ngũ vương, Chu vương thua trận bị giết chết, cả nhà Hạ gia cũng bị luận tội mưu phản mà xử trảm. Bởi vì Tiêu Nga là công chúa, Diệp Huyên liền làm chủ để nàng hoà ly với Hạ Mại . Tuy rằng không bị phán tội chết, nhưng chồng con của nàng đều đã bị chém đầu, trong lòng nàng hận ý với Diệp Huyên sợ rằng còn nhiều hơn với Triệu vương.

“Hồ Dương là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, thập nhất nương, con nên suy tính cho bản thân.” Trước khi xuất cung Quách thị vẫn tha thiết dặn dò, “Nếu không muốn lập hậu, thì chọn một nữ nhân sinh một đứa bé cho quan gia, con tự nuôi đứa trẻ đó, nửa đời sau cũng có nơi dựa vào.”

“Con đã biết, a nương.” Khi nói ra những lời này, Diệp Huyên cảm thấy cổ họng chua xót. Muốn nàng đi khuyên Tiêu Diệp, tự tay đem nam nhân mà mình yêu sâu sắc đẩy vào trong lòng nữ nhân khác sao. Nàng làm không được. Diệp Huyên không sợ Triệu vương cùng Hồ Dương công chúa trả thù, giả sử như Tiêu Diệp thật sự gặp bất trắc, nàng nghĩ, nàng cũng không muốn sống tiếp. Nhưng nàng nhớ lại lời của Tương Khác, Triệu vương rục rịch, còn có Triệu Niên Khoan luôn giúp đỡ dư đảng phế đế, nếu Tiêu Diệp không có con, sợ là đế vị của hắn cũng lung lay.

Diệp Huyên còn đang do dự, ngày hôm sau, trong kinh thành liền nổi lên lời đồn. Quan gia chậm chạp không chịu lập hậu, nguyên nhân chính là vì quan gia bất lực!

Chương 24:

Lời đồn giống như lửa cháy lan trên đồng cỏ truyền khắp kinh thành, nói không có người đứng sau xúi giục, có đánh chết Diệp Huyên cũng không tin. Nàng nghĩ tới Triệu vương, muốn hạ bệ Tiêu Diệp, không phải hắn thì còn ai. Diệp Huyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không thể để sự tình cứ tiếp tục phát triển như vậy.

Nàng cùng với Tiêu Diệp vốn là chuyện không thể nào, khoảng thời gian này ngày ngày ngọt ngào, cũng chỉ là nàng trộm được. Từ lúc nàng gả cho Cảnh Tông, thì nàng cùng Tiêu Diệp đã định sẵn cả đời không có khả năng. Nhưng nếu nàng không gả cho Cảnh Tông, thì cũng không thể gặp được Tiêu Diệp. Trong cuộc sống chuyện âm kém dương sai như thế này, cầu không được, bỏ xuống cũng không được, cũng quên không được. Nhưng nàng không thể không buông tay, cũng không thể quên.

Thời gian gần đây, chuyện triều chính bận rộn, Tiêu Diệp ngày ngày ở Lân Đức điện, ngay cả thời gian tới thỉnh an nàng cũng không có. Đêm nay tiểu nội quan của Thừa Hương điện yết kiến, truyền lời thái hậu thỉnh quan gia qua đó một lát, có việc cần thương lượng. Tiêu Diệp còn không biết lời đồn đãi nơi dân gian, loại sự tình này triều thần chỉ có thể gạt hắn, làm sao có gan chủ động nói cho hắn biết. Hắn buông bút son, trong lòng cảm thấy vui sướng không thôi, xem ra Huyên nhi của hắn rất nhớ hắn.

Bước chân nhẹ nhàng đi đến Thừa Hương điện, Tiêu Diệp vẫy lui cung tì, nội quan hai bên, thấy Diệp Huyên ngồi trầm mặc trước án thư không nói gì, trong lòng nhất thời có dự cảm chẳng lành. “Huyên nhi.” Hắn vươn tay muốn nắm tay Diệp Huyên, nhưng lại bị nàng né tránh.

“Cửu lang, ngươi nên lập hậu.” Diệp Huyên thản nhiên nói, “Nước một ngày không thể không có mẫu nghi thiên hạ, ngươi càng không thể không có con nối dòng, hậu cung để trống đã lâu, không tốt cho xã tắc. Ta đã truyền lệnh xuống, phàm là quan viên từ tứ phẩm trở lên có nữ nhi đủ tuổi liền tham gia trạch tuyển, ngươi…”

Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe “xoảng ” một tiếng. Tiêu Diệp vung tay hất đổ bình ngọc trên bàn, mặt hắn đỏ bừng, khóe môi mang theo ý cười trào phúng, trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta lập hậu?” Trong mắt hắn là nồng đậm bi thương, Tiêu Diệp không dám tin lặp lại một lần, “Ngươi muốn ta cưới nữ nhân khác?”

“Cửu lang…” Diệp Huyên cố nén cảm giác đau nhức nơi lồng ngực, nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc là muốn thế nào, nàng bản tính kiên cường, nhưng trước mặt Tiêu Diệp không hiểu sao lại yếu đuối như vậy. Nàng tuyệt đối không thể để nước mắt chảy xuống, hít sâu một hơi, cổ họng đắng chát, “Ngươi cần một người thê tử.”

Ngươi cần một người thê tử, thiên hạ này cần một hoàng hậu, nhưng người đó không thể là ta.

Tiêu Diệp nhìn nàng, “Diệp Huyên.” Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, hai chữ hắn tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lại nói ra vào lúc này. Hắn bước từng bước tới gần Diệp Huyên, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của nàng, “Ngươi có tim hay không?” Hắn cầm chặt cổ tay Diệp Huyên, “Ngươi đến cùng là có tim hay không?”

Mắt Tiêu Diệp như ứ máu, hắn bỗng thấp giọng cười: “Ta ở trong mắt ngươi, chỉ là một tên ngốc có phải hay không ? Xem ngươi như châu báu, yêu sủng ngươi, vì ngươi mà không cần ngôi vị hoàng đế, ngươi lại muốn ta cưới nữ nhân khác…”

Diệp Huyên mím môi không trả lời, nàng bị Tiêu Diệp khống chế, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, lửa giận của hắn càng lúc càng tăng, thiếu chút nữa không kiềm chế được tổn thương nàng. Hắn yêu nàng đã bảy năm, nhưng ngay cả một chút cơ hội nàng cũng không chịu cho hắn, muốn đẩy hắn ra xa.

“Cửu lang…” Nước trong mắt Diệp Huyên cuối cùng cũng nhịn không được chảy xuống, “Chúng ta là không thể nào…”

“Sao lại không thể?” Tiêu Diệp bướng bỉnh nói, “Ta có thể không làm hoàng đế, nàng cũng có thể không làm thái hậu, chúng ta cao chạy xa bay, Huyên nhi…” Tiêu Diệp ôm lấy Diệp Huyên, dịu dàng nói, “Cùng nhau rời đi, được không?”

Trong giọng của hắn có ý cầu xin rõ ràng như vậy.

Diệp Huyên chôn đầu trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Diệp, lời của hắn từng chữ từng chữ giống như một lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào trái tim nàng. Nàng kiên định lắc đầu, bọn họ rời đi, vậy triều đình làm thế nào bây giờ, giang sơn vạn dân nên làm thế nào bây giờ. Diệp Huyên không thể làm người vô trách nhiệm như vậy, mắt thấy Đại Dận cuối cùng cũng sắp có ngày thái bình thịnh thế, nàng sao có thể chỉ vì tư tình bản thân mà bỏ mặc dân chúng không để ý.

Nàng còn nhớ rõ sau khi Hiếu Thành hoàng hậu hoăng thệ, trong nhà muốn chọn người đưa vào cung. Lúc đó nàng mới mười lăm tuổi, tổ phụ gọi nàng vào thư phòng: “Thập nhất nương, trong nhà muốn con tiến cung, con có nguyện ý hay không?”

Làm sao có thể nguyện ý đây, một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, lại bị ép bước chân vào thâm cung giết người không thấy máu, cột cả đời mình với một lão già sắp chết. Hồi lâu sau, Diệp Huyên quỳ xuống dập đầu với tổ phụ, thanh âm nhỏ nhẹ mà kiên định: “Diệp gia đối với con có ơn nuôi dưỡng, cho con cuộc sống giàu sang, an bình không lo, con sao mà không hiểu, đó là nhờ tổ tiên dùng máu chinh chiến, cha anh ngày ngày tranh đấu trên triều đổi lấy. Bây giờ là lúc con phải gánh một phần trách nhiệm, thập nhất nương cam nguyện tiến cung, đa tạ tổ phụ thành toàn.”

“Đứa trẻ ngoan...” Ánh mắt tổ phụ đầy phức tạp nhưng vẫn có nét vui mừng, “Con nhất định sẽ trở thành một hoàng hậu tốt, chỉ mong con không thẹn với tâm, không thẹn với cả thiên hạ này.”

“Cửu lang.” Diệp Huyên ngước đầu lên, mặt đối mặt với Tiêu Diệp, bàn tay trắng nõn vuốt ve gò má hắn, “Ta không muốn... thẹn với thiên hạ.”

“Vậy nàng tình nguyện phụ ta?” Tiêu Diệp từ từ buông Diệp Huyên ra, ánh mắt hắn ảm đạm, “Ta nên sớm biết...” Hắn cười tự giễu, “Ta nên sớm biết...”,

Diệp Huyên cảm thấy có một bàn tay đang nắm chặt trái tim nàng, thoáng chốc dường như nàng thấy lại hình ảnh đứa trẻ mười năm trước, thần sắc mờ mịt đứng chôn chân tại chỗ, cô độc, không tin trên thế gian này còn có ai cần mình và cũng không biết mình tồn tại trên thế gian này là vì ai.

Diệp Huyên lẳng lặng nhìn Tiêu Diệp lê từng bước nặng trịch ra ngoài. Tiêu Diệp không quay đầu lại nên không thấy gương mặt vô hồn Diệp Huyên lúc này, cả người nàng toát lên sự lạnh lẽo, Diệp Huyên bây giờ như một cái xác vật vờ, không vui cũng không buồn, tưởng như nàng không còn thuộc về thế giới này.

Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất trong đêm, Diệp Huyên không chịu đựng được nữa, ngã ngồi xuống ghế, đau khổ khóc thành tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn chút huyết sắc của nàng.

Cuối cùng, chính nàng là người chặt đứt tình yêu này. Từ nay đến lúc chết, đêm dài vắng vẻ, chỉ một mình nàng cô độc.

Cửu lang, xin lỗi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom